Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Vi Sinh Noãn
Các bạn nhỏ yêu dấu chú ý, giờ nhảy ra sớm còn kịp!
Anh En một bộ không sao hết.
Không sao hết sao? Vậy cảm thụ một chút tình yêu lành lạnh và thâm trầm của tác giả đi. Không biết anh thích gì nhất?
Vào phần chính thôi
. Dựa dẫm vào thuốc.
Từ sau khi nàng đi, không có thuốc khó có thể ngủ say.
Nước thuốc màu đen cay đắng tràn vào cổ họng, chua xót vẩn quanh tẩm điện, tựa như năm đó.
Hồi ức trống không.
. Ánh sáng sợ hãi.
Rukh tràn ra, tụ thành ánh sáng lộng lẫy, nàng rời ta mà đi.
. Hít thở không thông.
Ta thích hôn nàng đến rối loạn hô hấp, đỏ mặt kháng nghị, một là mặt nàng đỏ rất đẹp, hai là.... Lúc nàng bị huynh trưởng đâm xuyên qua, ta không thể hô hấp rất lâu.
. Tứ chi thương tàn.
Khi thuần thục Vũ Trang Thánh Thần "Astaroth", không khống chế tốt ma lực nên ngộ thương nàng. Nàng bị thương bên sườn trái, ta xem nàng cũng cho.
Lúc đó nàng đã dùng tình, ta chưa phát hiện.
. Bạo lực ngôn ngữ.
Dân gian truyền lưu lời đồn chửi bới nàng, có người muốn bức ta lập Hậu. Koukaku thẹn quá thành giận, Kousame theo thường lệ đi giải quyết tốt hậu quả.
Ta không cho phép lịch sử bẻ cong nàng, cho dù phải huỷ diệt sự tồn tại của nàng.
Nàng chỉ thuộc về ta.
. Ru ngủ.
Nghe nhiều điệu ngâm nàng dùng dỗ Koukaku cười ngày đó, ngẫu nhiên cũng bị thôi miên.
Tỉnh lại phát hiện trò đùa của mẹ con nàng, cười theo.
. Bóng đè.
Ta không thể kịp chạy về, nàng bị lưỡi dao sắc bén đâm xuyên cơ thể, ngã vào trong vũng máu.
Nàng giãy giụa, nói "Không muốn không được gặp ngài", cuối cùng là không có độ ấm.
Ta không thể chinh phục Phenex......
Một lần lại một lần tỉnh mộng, cười nhạo bản thân trở nên lo được lo mất, may mà có thể ôm nàng vào lòng.
(Giờ tỉnh lại, trong lòng lạnh lẽo, chỉ còn mỗi nụ cười tự giễu mà thôi.)
. Cái xác không hồn.
Một khắc khi Kousame quỳ xuống, ta mới cảm nhận được nàng đã lạnh băng.
Nó nói: Phụ hoàng, đã bảy ngày rồi, xin người cho mẫu hậu an giấc ngàn thu.
Ta tự mình châm lửa, từ đây nàng và ta thiên nhân vĩnh cách.
. Đánh mất tín nhiệm.
Nàng một mình quy hàng ta, gan dạ sáng suốt làm ta thưởng thức.
Nàng nói mình chính là lợi thế, ta có chút thất vọng.
May mà, đó là lần duy nhất ta mất tín nhiệm với nàng.
. Nếu ta tuổi xuân chết sớm.
Nàng cười nói nàng sẽ học Ren Gyokuen, dẫn theo Koukaku và Kousame tái giá với Koumei.
Koumei vô tội bị ta và Koukaku giận chó đánh mèo nhiều ngày.
Nàng biết người rời đi trước, sẽ là nàng.
. Hoa hồng chết.
Hakuryuu đưa một xe hoa từ Balbadd đến, màu trắng và màu đỏ đan xen tôn lên nhau. Nàng lệnh cưỡng chế Gaku Kin và Shuu Kakuton đưa trở về không được thiếu một cánh hoa.
Không có năng lực của "Zagan", trở lại Balbadd sẽ là một xe hoa khô héo điêu tàn.
. Vô tật mà chết.
Hakuei gửi một phong thư cho ta, giống với hoa của Hakuryuu, ta không bóc mà gửi nguyên về.
Nàng cười cực kì ngọt, ngọt đến nịnh nọt, đêm đó bị ta thu thập một trận mới ngoan lại.
. Gông xiềng.
Nàng nói nàng muốn chôn cùng một bức hoạ, muốn ta tự tay hoạ nàng.
Ta đề bút học đan thanh, một năm lại một năm, trước sau vẫn không hoạ ra được thần vận của nàng.
. Ngày xưa đã chết.
Thói quen nghiêng người khi ngủ, thói quen uống rượu nâng chén, thói quen gặp Koukaku thì nhìn phía sau nó, sự vụ trong cung cứ nói đến vẫn bảo đi tìm Nhàn Hậu.
Đáp lại ta là một mảnh vắng lặng.
Kousame nói hoa cúc trắng ngụ ý là tình yêu của ta không bao giờ biến mất.
. Vĩnh đông.
Nàng suýt nữa bị nhốt trong giấc mộng vô tận, là tuyết rơi mãi không dứt đánh thức nàng.
Nếu trời đông giá rét đó kéo dài đến giờ, có phải nàng vẫn còn không.
Ta lại thích mùa mà nàng thích dính ta sưởi ấm.
. Kết thúc.
Ta và nàng gặp lại.
Tuyệt bút hoạ, chôn cùng nàng.
. Mặt trời vẫn mọc.
Bóng đêm dần lui, Đông phương tảng sáng.
Ta đột nhiên quên mất hình dáng của thế giới.
. Mặt nạ và vũ khí.
Nàng bưng cái giá của Hoàng hậu đả kích triều thần, ta nhàm chán bàng quan.
Thật ra Kouha và Judal đã sớm xoa tay hầm hè, ngo ngoe rục rịch.
. Ca khúc xưa.
Hạ táng theo quan tài là trâm ngọc phỉ thuý mà nàng nâng niu nhất.
Hắn đặt một câu sáo trúc lên trên quan tài, nói nàng đã có thể thổi lên bài ca dao từng lớn lên cùng nàng giống như Lạc Hậu khi xưa.
. Ta đưa tang nàng.
Koukaku trốn, Kousame đi tìm nó, Koubi ngây thơ giao cho Kougyoku chăm sóc thay.
Ta một mình nhìn nàng hóa thành tro tàn trong ngọn lửa trắng.
. Bóng dáng biến mất.
Bùn lò ôn rượu như xưa, không thấy thân ảnh múa kiếm dưới trăng.
. Vé một chiều.
Nó nói đôi khi sẽ hâm mộ nàng an bình yên giấc ngàn thu.
Một kiếm của Koukaku bổ tới.
. Bia vô danh.
Ta khắc bia mộ cho nàng, ai khắc bia mộ cho ta?
. Máy quay đĩa.
Tên của nàng, một lần lại một lần niệm cho Koubi nghe.
Tìm kiếm hơi thở ôn nhu cuối cùng.
. Chết chìm.
Nàng thiêu thân lao đầu vào lửa, vì ta mà hiến dâng tất cả.
Koukaku nói là ta hại chết nàng.
Ta cũng cảm thấy như vậy.
. Độc.
Ngọt ngào là độc, hồi ức khổ không nói nổi.
Đau khổ là độc, thói quen nhớ nhung khó sửa.
. Nói dối.
Nàng từng nói dù có phải đối nghịch với cả thế giới cũng sẽ không buông tay ta.
Nàng buông tay ta.
Kẻ lừa đảo.
. Cắt nát bức tranh.
Ngày xưa nàng nắm bàn tay nhỏ bé của Koukaku, chấm chu sa chụp một dấu tay đỏ lên giấy.
Koukaku đỏ mắt, cát nát tác phẩm lớn của nàng.
. Màn che nặng nề rơi xuống.
Bội kiếm đã lâu không dùng, gù kiếm nàng tặng cũng còn đó.
Thế giới đã bình ổn lại, ngô cũng an tâm rời khỏi lịch sử.
. Không ai còn sống.
Tranh vẽ trên bàn sách nửa mở, trong bức hoạ chỉ có một nữ tử nâng môi cười yếu ớt.
Nam nhân ngồi trên ghế ngủ đến trầm ổn an tường.