Mộc Thanh trở về, đúng là lúc gần ăn cơm tối, trong mảnh đất trống khu quần cư, trên mỗi đống lửa khói bếp đều đang lượn lờ bốc lên trên. Na Đóa nhìn thấy cô thì ánh mắt sáng lên, vẫy tay ra hiệu bảo cô đi qua ngồi ở bên cạnh, rồi nói chuyện, Mộc Thanh chỉ bắt được hai âm tiết “Ly Mang”. Cô nhìn quanh bốn phía cũng không thấy Ly Mang, liền suy đoán Na Đóa hẳn là nói hắn đang đi tìm mình đi.
Sắc trời dần tối, nước canh bên trong cái vạc bằng sành bị ngọn lửa đun đến mức sôi trào sùng sục bốc hơi dần dần ít đi. Mộc Thanh thêm vào một chút nước, rồi nó bắt đầu sôi lên lần nữa. Chờ đến khi củi lửa tắm ngóm, Mộc Thanh mở cái nắp bên trên vạc ra cho nó nguội tự nhiên. Lúc nước canh nóng hôi hổi đã nguội bớt rốt cuộc đã có thể uống, thì ở xa xa cô nhìn thấy thân ảnh Ly Mang trở về, xem ra giống như là mới từ trong rừng đi ra và đang vội vã qua hướng bên này.
Bốn phía ánh sáng có chút u ám, khoảng cách xa như vậy, cô nhìn không rõ vẻ mặt của hắn lắm, nhưng vẫn có thể cảm giác được phần lo lắng toát ra từ người hắn.
Mộc Thanh đang muốn khua tay với hắn, đột nhiên nhớ tới lần trước hắn cũng đi tìm mình giống như lần này, sau khi tìm được lại rất là tức giận, lúc ấy suýt chút nữa là vặn gãy luôn cổ tay của mình rồi. Không biết lúc này có phải cũng sẽ nổi giận với cô không. Vì thế nhất thời có chút do dự, cánh tay vốn đã giơ lên cũng chầm chậm buông xuống.
Ly Mang rất nhanh đã nhìn thấy được cô, bỗng chốc tỏ ra buông lỏng. Ngoài dự liệu của cô, lúc hắn xoải bước nhanh chạy tới cũng không có phát giận, mà chỉ là ngồi xỗm trước mặt cô, khoác tay lên bả vai cô, kéo người cô lại gần như dán trước mắt hắn, lúc này mới cẩn thận xem xét cô, trong ánh mắt toát ra một chút ý ân cần.
Không tiếng nói nào mà chỉ một động tác đơn giản và ánh mắt tự nhiên như vậy, lại làm cho đáy lòng Mộc Thanh bỗng chốc hơi nhũn ra. Cô nhớ tới lúc xế chiều khi hắn bị các tộc nhân vây quanh đi phía trước vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn, nhất định là chú ý tới bộ dạng giống như thất hồn lạc phách của cô lúc ấy, sau đó không thấy cô ở khu quần cư, nên lúc đó mới di tìm mình.
Mộc Thanh giơ tay lên, kéo kéo túm tóc dài rủ xuống ở trên trán của hắn, rồi khẽ cười với hắn.
Ly Mang hình như là không ngờ cô sẽ làm hành động như vậy với hắn, nên sững sờ nhìn cô, nhất thời không có phản ứng.
Lúc nào có cơ hội thì cô sẽ dụ dỗ hắn cạo cái chòm râu um tùm trên mặt đi, hắn có lẽ cũng không phải là rất khó coi. . . . . .
Mộc Thanh nhìn gương mặt của hắn phóng đại trước mặt mình, trong đầu đột nhiên lại toát ra ý nghĩ như vậy, bản thân cô cũng cảm thấy có chút không đúng lúc, vội vàng xoay người qua, chỉ chỉ vào cái vạc canh vẫn gác ở trên đống lửa đã cháy hết và mấy khối thịt nướng để trong cái chậu sành cô cố ý để lại cho hắn, cô suy nghĩ rồi nhìn hắn từ từ lại nghiêm túc nói: “Ăn cơm.”
Ly Mang nghe cũng rõ ràng biết là cô mới học được những câu này, tỏ ra rất bất ngờ và cao hứng, nhếch miệng ha ha cười với cô, cầm lấy cái chén sành lớn trên mặt đất kia bắt đầu ăn như hổ đói.
Mộc Thanh vẫn ngồi ở bên cạnh nhìn hắn ăn, khi hắn sắp mắc nghẹn thì đưa qua một chén canh.
Hắn rất nhanh đã ăn xong thức ăn, chùi tay dính chút dầu mỡ lung tung lên cái khố ở trên người mình.
Mộc Thanh hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, đứng lên khỏi tảng đá cô đang ngồi.
Có lẽ cô sẽ phải cùng sinh sống trong một thời gian rất dài với người đàn ông trước mặt này. Cho nên đối với một số thói quen cô cảm thấy không tốt, sau này có cơ hội thích hợp để nói thì cô sẽ từ từ nhắc nhở hắn sửa đổi. Nhưng việc cấp bách hiện tại, vẫn là cô phải làm sao nhanh chóng học được ngôn ngữ của bọn họ, ít nhất phải cố gắng hết mức để tránh khỏi tình huống gà vịt nói chuyện với nhau đã phát sinh vô số lần trước đây.
Cô cho rằng hắn đang chuẩn bị đi trở về nhà lều, nên cô đang muốn đi về hướng kia, nhưng không ngờ hắn đột nhiên bắt lấy một cánh tay của cô, đi về hướng dòng suối bên cạnh cánh rừng.
Hắn bước đi theo thói quen mà xoải bước rất dài, Mộc Thanh phải đi thật nhanh mới có thể đuổi kịp, trên đường đi theo cô thấy hắn không có ý định hoãn bước chân, lại không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nên không nhịn được mà dừng bước.
Ly Mang quay đầu lại, dựa vào sắc trời nửa sáng nửa tối, nhìn thấy một tay cô mặc dù bị mình kéo đi, nhưng người thì vẫn đứng yên ở đó không đi, môi thoáng nhếch lên, trong đôi mắt đang nhìn mình thoáng lộ ra chút vẻ bất mãn.
Ly Mang không nói lời nào, đột nhiên cúi thấp xuống, vác cả người cô lên vai mình, thật nhanh đi vào trong rừng, hành động giống như khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô rồi kéo cô ra khỏi cái bẫy thú.
Mộc Thanh sợ hết hồn, vùng vẫy mấy cái, đột nhiên nhớ tới dưới tình huống này hắn đã từng đánh vào mông cô để đối phó với cô, vì thế bỗng chốc lại không dám động đậy nữa, chỉ là thử vòng một cánh tay qua cổ hắn rồi cuốn lấy thật chặt, như vậy cô cảm thấy thoải mái hơn một chút so với việc máu nhanh chóng dồn xuống mặt khi bị dốc ngược xuống vừa rồi.
Khi bên tai Mộc Thanh nghe được hồi thanh âm tiếng nước chảy róc rách quen thuộc kia, mới biết được hắn đã dẫn cô tới dòng suối cô vừa mới đến lúc chiều. Chỉ là đoạn suối này so với chỗ ngày thường cô thường đi thì rộng hơn rất nhiều, nhìn nước cũng sâu hơn một chút.
Ly Mang thả cô ngồi xuống trên mặt một tảng đá bằng phẳng. Tự mình cởi xuống mảnh da thú bên hông, tiện tay vứt xuống bên người cô, cả người nhìn một cái là không sót gì ở trước mặt cô. Điều này khiến cho Mộc Thanh vẫn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, mặc dù ban đêm hai ngày trước cô vừa mới ngồi lên người hắn, làm hành động thân mật như thế với hắn.
Mộc Thanh rất nhanh liếc qua bốn phía, thấy không có người khác gần đây, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ánh mắt cũng không chịu nhìn lên nữa, mà nhìn xuống đôi giày thể thao có chút bẩn trên chân mình, nghĩ tới ngày mai có nên bắt đầu học cách đi chân trần giống như người ở nơi này hay không đây, để tránh làm thủng đôi giày duy nhất này, nếu vậy thì đến mùa đông chỉ sợ chân sẽ phải chịu tội thôi.
Ly Mang dường như nhìn ra được khó khăn của cô, liền cười hai tiếng trầm thấp, xoay người nhảy vào một cái chỗ sâu ở trong dòng suối phía trước, tóe lên một đống bọt nước lớn. Thoạt nhìn hắn rất quen thuộc với địa thế nơi này, hẳn là thường xuyên tới đây bơi lội hoặc tắm rửa rồi.
Lúc này ánh tà dương đã hoàn toàn chìm về phía tây, sắc trời đã tối xuống, một mặt trăng tròn đầy nhô lên cao treo ở phía chân trời hướng Đông Nam, tỏa xuống một vòng sáng nhàn nhạt, mà khắp cả bầu trời trên đỉnh đầu chỉ còn lại một mảnh màu xanh sâu thẳm, xanh thẳm đến mức khiến cho người ta không dám nhìn chăm chú quá lâu, dường như là nhìn lâu thì ngay cả linh hồn cũng sẽ bị hút vào.
Vầng trăng thay nhau treo trên bầu trời đêm này, thoạt nhìn giống y như đúc vầng trăng thay nhau treo trên trời đêm quen thuộc trước đây, nhưng nó lại là mặt trăng của ít nhất một vạn năm trước.
Mộc Thanh đè xuống một trận ý nghĩ chua xót phát ra trong lòng, không hề nhìn bầu trời đêm nữa, chỉ là nhìn qua hắn vẫn đang vật lộn bơi lội ở trong dòng nước chảy xiết, nhìn đến mức có chút ngẩn ngơ.
Hắn và những người bạn thợ săn của hắn vì truy kích con hổ răng kiếm có uy hiếp quá nặng với bộ lạc, hẳn là đã vài ngày không có tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt rồi? Ánh trăng chiếu vào tấm lưng và cánh tay thỉnh thoảng lộ ra khỏi mặt nước của hắn, lòe lòe tỏa sáng, cô có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bắp săn chắc theo động tác của hắn mà không ngừng căng lên hoặc co lại.
Ly Mang bơi một trận ở trong dòng suối, rồi ngừng lại liếc nhìn cô một cái, đột nhiên lội nước đi về phía cô, ánh mắt và làn da của hắn ở trong nước đều giống nhau, thoạt nhìn hơi hơi lòe lòe tỏa sáng.
Mộc Thanh chú ý tới ánh mắt hắn nhìn qua mình, bỗng chốc có chút bối rối. Cô muốn đứng lên lui về phía sau mấy bước, nhưng mà đã chậm, nửa thân thể Ly Mang đã trườn tới, cánh tay dài kéo lấy một chân cô, hơi dùng sức, cả người Mộc Thanh liền nhào vào dòng suối.
Mộc Thanh sợ hãi kêu một tiếng, quần áo toàn thân lập tức ướt đẫm, dán vào trên người cô. Nước chảy xiết hơn rất nhiều so với thường ngày, cho dù là ở bên bờ suối, cô vẫn là bị nước đánh đến mức chân có chút đứng không vững, cuống quít bám vào người hắn.
Một đôi tay của Ly Mang lập tức ôm thật chặt hông cô, cười lên ha ha, tỏ ra rất vui vẻ
Mộc Thanh trở về, đúng là lúc gần ăn cơm tối, trong mảnh đất trống khu quần cư, trên mỗi đống lửa khói bếp đều đang lượn lờ bốc lên trên. Na Đóa nhìn thấy cô thì ánh mắt sáng lên, vẫy tay ra hiệu bảo cô đi qua ngồi ở bên cạnh, rồi nói chuyện, Mộc Thanh chỉ bắt được hai âm tiết “Ly Mang”. Cô nhìn quanh bốn phía cũng không thấy Ly Mang, liền suy đoán Na Đóa hẳn là nói hắn đang đi tìm mình đi.
Sắc trời dần tối, nước canh bên trong cái vạc bằng sành bị ngọn lửa đun đến mức sôi trào sùng sục bốc hơi dần dần ít đi. Mộc Thanh thêm vào một chút nước, rồi nó bắt đầu sôi lên lần nữa. Chờ đến khi củi lửa tắm ngóm, Mộc Thanh mở cái nắp bên trên vạc ra cho nó nguội tự nhiên. Lúc nước canh nóng hôi hổi đã nguội bớt rốt cuộc đã có thể uống, thì ở xa xa cô nhìn thấy thân ảnh Ly Mang trở về, xem ra giống như là mới từ trong rừng đi ra và đang vội vã qua hướng bên này.
Bốn phía ánh sáng có chút u ám, khoảng cách xa như vậy, cô nhìn không rõ vẻ mặt của hắn lắm, nhưng vẫn có thể cảm giác được phần lo lắng toát ra từ người hắn.
Mộc Thanh đang muốn khua tay với hắn, đột nhiên nhớ tới lần trước hắn cũng đi tìm mình giống như lần này, sau khi tìm được lại rất là tức giận, lúc ấy suýt chút nữa là vặn gãy luôn cổ tay của mình rồi. Không biết lúc này có phải cũng sẽ nổi giận với cô không. Vì thế nhất thời có chút do dự, cánh tay vốn đã giơ lên cũng chầm chậm buông xuống.
Ly Mang rất nhanh đã nhìn thấy được cô, bỗng chốc tỏ ra buông lỏng. Ngoài dự liệu của cô, lúc hắn xoải bước nhanh chạy tới cũng không có phát giận, mà chỉ là ngồi xỗm trước mặt cô, khoác tay lên bả vai cô, kéo người cô lại gần như dán trước mắt hắn, lúc này mới cẩn thận xem xét cô, trong ánh mắt toát ra một chút ý ân cần.
Không tiếng nói nào mà chỉ một động tác đơn giản và ánh mắt tự nhiên như vậy, lại làm cho đáy lòng Mộc Thanh bỗng chốc hơi nhũn ra. Cô nhớ tới lúc xế chiều khi hắn bị các tộc nhân vây quanh đi phía trước vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn, nhất định là chú ý tới bộ dạng giống như thất hồn lạc phách của cô lúc ấy, sau đó không thấy cô ở khu quần cư, nên lúc đó mới di tìm mình.
Mộc Thanh giơ tay lên, kéo kéo túm tóc dài rủ xuống ở trên trán của hắn, rồi khẽ cười với hắn.
Ly Mang hình như là không ngờ cô sẽ làm hành động như vậy với hắn, nên sững sờ nhìn cô, nhất thời không có phản ứng.
Lúc nào có cơ hội thì cô sẽ dụ dỗ hắn cạo cái chòm râu um tùm trên mặt đi, hắn có lẽ cũng không phải là rất khó coi. . . . . .
Mộc Thanh nhìn gương mặt của hắn phóng đại trước mặt mình, trong đầu đột nhiên lại toát ra ý nghĩ như vậy, bản thân cô cũng cảm thấy có chút không đúng lúc, vội vàng xoay người qua, chỉ chỉ vào cái vạc canh vẫn gác ở trên đống lửa đã cháy hết và mấy khối thịt nướng để trong cái chậu sành cô cố ý để lại cho hắn, cô suy nghĩ rồi nhìn hắn từ từ lại nghiêm túc nói: “Ăn cơm.”
Ly Mang nghe cũng rõ ràng biết là cô mới học được những câu này, tỏ ra rất bất ngờ và cao hứng, nhếch miệng ha ha cười với cô, cầm lấy cái chén sành lớn trên mặt đất kia bắt đầu ăn như hổ đói.
Mộc Thanh vẫn ngồi ở bên cạnh nhìn hắn ăn, khi hắn sắp mắc nghẹn thì đưa qua một chén canh.
Hắn rất nhanh đã ăn xong thức ăn, chùi tay dính chút dầu mỡ lung tung lên cái khố ở trên người mình.
Mộc Thanh hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, đứng lên khỏi tảng đá cô đang ngồi.
Có lẽ cô sẽ phải cùng sinh sống trong một thời gian rất dài với người đàn ông trước mặt này. Cho nên đối với một số thói quen cô cảm thấy không tốt, sau này có cơ hội thích hợp để nói thì cô sẽ từ từ nhắc nhở hắn sửa đổi. Nhưng việc cấp bách hiện tại, vẫn là cô phải làm sao nhanh chóng học được ngôn ngữ của bọn họ, ít nhất phải cố gắng hết mức để tránh khỏi tình huống gà vịt nói chuyện với nhau đã phát sinh vô số lần trước đây.
Cô cho rằng hắn đang chuẩn bị đi trở về nhà lều, nên cô đang muốn đi về hướng kia, nhưng không ngờ hắn đột nhiên bắt lấy một cánh tay của cô, đi về hướng dòng suối bên cạnh cánh rừng.
Hắn bước đi theo thói quen mà xoải bước rất dài, Mộc Thanh phải đi thật nhanh mới có thể đuổi kịp, trên đường đi theo cô thấy hắn không có ý định hoãn bước chân, lại không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, nên không nhịn được mà dừng bước.
Ly Mang quay đầu lại, dựa vào sắc trời nửa sáng nửa tối, nhìn thấy một tay cô mặc dù bị mình kéo đi, nhưng người thì vẫn đứng yên ở đó không đi, môi thoáng nhếch lên, trong đôi mắt đang nhìn mình thoáng lộ ra chút vẻ bất mãn.
Ly Mang không nói lời nào, đột nhiên cúi thấp xuống, vác cả người cô lên vai mình, thật nhanh đi vào trong rừng, hành động giống như khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô rồi kéo cô ra khỏi cái bẫy thú.
Mộc Thanh sợ hết hồn, vùng vẫy mấy cái, đột nhiên nhớ tới dưới tình huống này hắn đã từng đánh vào mông cô để đối phó với cô, vì thế bỗng chốc lại không dám động đậy nữa, chỉ là thử vòng một cánh tay qua cổ hắn rồi cuốn lấy thật chặt, như vậy cô cảm thấy thoải mái hơn một chút so với việc máu nhanh chóng dồn xuống mặt khi bị dốc ngược xuống vừa rồi.
Khi bên tai Mộc Thanh nghe được hồi thanh âm tiếng nước chảy róc rách quen thuộc kia, mới biết được hắn đã dẫn cô tới dòng suối cô vừa mới đến lúc chiều. Chỉ là đoạn suối này so với chỗ ngày thường cô thường đi thì rộng hơn rất nhiều, nhìn nước cũng sâu hơn một chút.
Ly Mang thả cô ngồi xuống trên mặt một tảng đá bằng phẳng. Tự mình cởi xuống mảnh da thú bên hông, tiện tay vứt xuống bên người cô, cả người nhìn một cái là không sót gì ở trước mặt cô. Điều này khiến cho Mộc Thanh vẫn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, mặc dù ban đêm hai ngày trước cô vừa mới ngồi lên người hắn, làm hành động thân mật như thế với hắn.
Mộc Thanh rất nhanh liếc qua bốn phía, thấy không có người khác gần đây, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ánh mắt cũng không chịu nhìn lên nữa, mà nhìn xuống đôi giày thể thao có chút bẩn trên chân mình, nghĩ tới ngày mai có nên bắt đầu học cách đi chân trần giống như người ở nơi này hay không đây, để tránh làm thủng đôi giày duy nhất này, nếu vậy thì đến mùa đông chỉ sợ chân sẽ phải chịu tội thôi.
Ly Mang dường như nhìn ra được khó khăn của cô, liền cười hai tiếng trầm thấp, xoay người nhảy vào một cái chỗ sâu ở trong dòng suối phía trước, tóe lên một đống bọt nước lớn. Thoạt nhìn hắn rất quen thuộc với địa thế nơi này, hẳn là thường xuyên tới đây bơi lội hoặc tắm rửa rồi.
Lúc này ánh tà dương đã hoàn toàn chìm về phía tây, sắc trời đã tối xuống, một mặt trăng tròn đầy nhô lên cao treo ở phía chân trời hướng Đông Nam, tỏa xuống một vòng sáng nhàn nhạt, mà khắp cả bầu trời trên đỉnh đầu chỉ còn lại một mảnh màu xanh sâu thẳm, xanh thẳm đến mức khiến cho người ta không dám nhìn chăm chú quá lâu, dường như là nhìn lâu thì ngay cả linh hồn cũng sẽ bị hút vào.
Vầng trăng thay nhau treo trên bầu trời đêm này, thoạt nhìn giống y như đúc vầng trăng thay nhau treo trên trời đêm quen thuộc trước đây, nhưng nó lại là mặt trăng của ít nhất một vạn năm trước.
Mộc Thanh đè xuống một trận ý nghĩ chua xót phát ra trong lòng, không hề nhìn bầu trời đêm nữa, chỉ là nhìn qua hắn vẫn đang vật lộn bơi lội ở trong dòng nước chảy xiết, nhìn đến mức có chút ngẩn ngơ.
Hắn và những người bạn thợ săn của hắn vì truy kích con hổ răng kiếm có uy hiếp quá nặng với bộ lạc, hẳn là đã vài ngày không có tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt rồi? Ánh trăng chiếu vào tấm lưng và cánh tay thỉnh thoảng lộ ra khỏi mặt nước của hắn, lòe lòe tỏa sáng, cô có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bắp săn chắc theo động tác của hắn mà không ngừng căng lên hoặc co lại.
Ly Mang bơi một trận ở trong dòng suối, rồi ngừng lại liếc nhìn cô một cái, đột nhiên lội nước đi về phía cô, ánh mắt và làn da của hắn ở trong nước đều giống nhau, thoạt nhìn hơi hơi lòe lòe tỏa sáng.
Mộc Thanh chú ý tới ánh mắt hắn nhìn qua mình, bỗng chốc có chút bối rối. Cô muốn đứng lên lui về phía sau mấy bước, nhưng mà đã chậm, nửa thân thể Ly Mang đã trườn tới, cánh tay dài kéo lấy một chân cô, hơi dùng sức, cả người Mộc Thanh liền nhào vào dòng suối.
Mộc Thanh sợ hãi kêu một tiếng, quần áo toàn thân lập tức ướt đẫm, dán vào trên người cô. Nước chảy xiết hơn rất nhiều so với thường ngày, cho dù là ở bên bờ suối, cô vẫn là bị nước đánh đến mức chân có chút đứng không vững, cuống quít bám vào người hắn.
Một đôi tay của Ly Mang lập tức ôm thật chặt hông cô, cười lên ha ha, tỏ ra rất vui vẻ