Beta: Tiểu Tuyền Ly Mang chẳng qua là thuận miệng nhàn nhạt mà kêu a một tiếng, cũng không để ý bộ dạng hiện tại như thế nào, lúc này Mộc Thanh mới nhận ra là hắn nghe không hiểu lời của mình. Nhưng cô cũng không biết dùng lời như thế nào để có thể diễn tả với hắn cái ý tứ cạo râu này đã thấy hắn tháo giày ra khỏi chân cô, tay lại đưa về phía y phục của cô , lại vội vàng tháo bỏ mã tấu ở trên lưng quần hắn xuống, kéo tiểu đao ra.
Bên trên con dao Thụy Sĩ ngoại trừ dao chính còn có thêm dao nhỏ, mức độ sắc bén cũng không có thua dao chính, tuy nhiên lại rất thích hợp dùng để cạo râu mép của hắn .
Ly Mang thấy cô đột nhiên kéo thanh dao nhỏ ra ngoài rồi khoa tay múa chân trước mặt mình thì cho là cô nghịch ngợm lại đang đùa giỡn với mình, liền nắm lấy tay cô rồi lấy lại con dao về tay mình, cười híp mắt nhìn cô.
Sau khi Mộc Thanh suy nghĩ một chút liền đưa tay nắm lấy chòm râu của hắn, dùng ngón tay dán lên mặt của hắn làm động tác cạo râu.
Ly Mang lúc này hiểu ý của cô, đầu lập tức theo phản xạ mà ngửa ra phía sau, thoạt nhìn dường như còn có chút khẩn trương.
Mộc Thanh hướng về phía hắn mà cười ngọt ngào một tiếng, dẫn hắn tới ngồi lên trên tảng đá bên đầm nước, lấy lại con dao từ trên tay hắn, cầm lưỡi dao lạnh như băng cẩn thận dán vào một bên mặt hắn .
“ngoan. . . . . . , đừng lộn xộn. . . . . . , cẩn thận lại cắt dính mặt của anh. . . . . .”
Mộc Thanh vừa từ từ đẩy mạnh lưỡi dao, vừa nhỏ giọng mà dụ dỗ hắn.
Theo từng đường lưỡi dao đi qua cắt đứt chòm râu liền phát ra âm thanh xoẹt xoẹt rất nhỏ, khuôn mặt Ly Mang không ngừng hướng sang bên cạch quay đi, khuôn mặt càng mang vẻ cứng ngắc, bộ dáng dường như hận không thể lập tức tránh né. Vẻ mặt này rơi vào trong mắt Mộc Thanh, mặc dù nụ cười của cô càng thêm ngọt ngào nhưng tay lại níu chặt tóc sau ót hắn hơn.
Cuối cùng cô cũng thành công rồi. Ly Mang không chịu nổi cô nửa bắt buộc nửa lừa gạt, một mảng chòm râu cuối cùng trên mặt hắn rốt cục cũng bay xuống.
Thời điểm trước đây mỗi khi cô nhàm chán lại tưởng tượng khuôn mặt thật của hắn ở dưới chòm râu kia, lúc này thật sự thấy được rồi thì liền quên cả việc thu lại dao trên tay, miệng khẽ mở ra.
Hắn so sánh với tưởng tượng của cô lúc trước còn trẻ hơn, da tay ngăm đen, cái cằm cương nghị ngay ngắn, đôi môi hơi dày, đường cong trên gương mặt tỏ vẻ cứng rắn , lúc ánh nắng buổi chiều chiếu rọi xuống, con ngươi biến thành màu hổ phách hơi đen một chút , giống như có thể thu vào tất cả ánh sáng ở xung quanh .
Ly Mang thấy cô soi mói nhìn mình như vậy, làn da ngăm đen trên mặt nổi lên vẻ xấu hổ mất tự nhiên, đầu khẽ nghiêng về phía phải giống như là muốn giấu diếm điều gì vậy.
Thật ra thì cô đã sớm thấy được, bên phải gương mặt hắn có một hoa văn nho nhỏ, ngay tại chỗ chòm râu mới cạo còn hiện lên màu xanh ở chỗ gốc râu.
Mới vừa rồi không thấy rõ, hai tay của cô liền vuốt lên khuôn mặt của hắn, nhích tới gần cẩn thận mà nhìn xuống .
Đây không phải là vết sẹo, thoạt nhìn càng giống như là cái bớt trời sanh , mặt ngoài trơn nhẵn, hình dáng giống như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt .
Cô đột nhiên phỏng đoán , có phải là hắn muốn che dấu cái ấn ký này đi mới để râu mọc đầy mặt như vậy, cho nên vừa rồi vội vã lộ ra cả khuôn mặt trước mặt mình hắn mới có vẻ khẩn trương bất an như vậy không?
Nhưng thành thật mà nói, cô thật sự cũng không cảm thấy cái bớt hình ngọn lửa nho nhỏ này có điểm nào xấu xí, chẳng những không làm xấu đi dung nhan của hắn còn khiến cho cô cảm thấy hắn tăng thêm một tia anh khí nữa .
A, Ly Mang của cô mặc kệ là thế nào thì vẫn tốt đẹp như vậy.
Cô duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve xuống ngọn lửa trên gương mặt hắn , nhìn vào ánh mắt hắn cười nói: “Nó rất đẹp, em thích.”
Lần này cô dùng tiếng nói của hắn nói.
Bất an trong mắt Ly Mang dần dần biến mất, hắn giơ tay lên sờ xoạng chiếc cằm đột nhiên trụi lủi của mình, rồi nhìn về phía cô nở nụ cười ngượng ngùng.
Mộc Thanh không nhịn được hướng tới cái bớt trên mặt hắn mà hôn một cái , ngay sau đó đột nhiên bị hắn ôm chặt lấy, giãy dụa mấy cái đều không thoát thân ra được, lúc này cô mới có chút hối hận bản thân vừa rồi không nên khích lệ hắn như vậy .
Vật che đậy trên người cô dễ dàng bị hắn mạnh mẽ cởi xuống, chiếc cằm vừa cạo qua chưa thổi đi sạch sẽ, vẫn còn mấy gốc râu trên cằm chà qua da thịt non mềm của cô, hắn cuồng nhiệt mà hôn lên đôi môi cô, bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve một đường từ từ xuống phía dưới làm cho thân thể cô không tự chủ được mà khẽ run lên. Muốn tránh đi nhưng lại không có chút khí lực nào, hắn không ngừng liếm láp dần xuống hai điểm hồng trên ngực cô, mạnh mẽ phóng túng giống như nhụy hồng dính sương sớm.
Cô bị nửa người của hắn đặt cố định bên trên một mảng cỏ mềm mại nơi bờ đầm, hơn phân nửa đôi chân dài trắng noãn ngâm trong nước, theo thác nước chảy xuống dập dờn mà có chút đong đưa, tràn đầy hấp dẫn, chính là sự hấp dẫn khi yêu trong nước.
Cô cảm giác được chân của mình bị một đôi tay có khí lực mạnh mẽ cầm lấy thật chặt, hắn đứng ở trong nước đang hôn dọc theo bắp đùi của cô mà hôn lên.
Nụ hôn của hắn dường như không có bất kì kỹ xảo gì, chẳng qua là tràn đầy nhiệt lượng cùng kích tình, khi hai má của hắn mang theo cảm giác đâm đâm của râu hướng về phía mẫn cảm mềm mại nhất của cô không ngừng dây dưa, thời điểm hắn đưa chiếc lưỡi nếm thử nơi mềm mại của cô, cô rốt cục không nhịn được mà mơ hồ phát ra âm thanh rên rỉ tinh tế say mê giống như vừa mới được kéo ra từ trong bình mật vậy .
Tiếng kêu của cô càng thêm ủng hộ hắn, hắn dời người lên cầm lấy đùi của cô hướng xuống dưới nước mà kéo xuống một chút, để cho nước ngâm tới bờ eo của cô, sau đó dùng tay nâng mông cô đưa ra khỏi mặt nước, khiến bọt nước từ thân thể cô trôi nhanh xuống, cuối cùng chỉ còn vài giọt trong suốt ở trên bụng cô giống như yêu mến thân thể trơn nhẵn nõn nàn của cô mà không muốn rời đi, theo ánh nắng chiều phản xạ xuống lại càng giống như viên ngọc bảo thạch phát ra ánh sáng.
Hắn tham lam mà chăm chú nhìn trong chốc lát, rốt cục cũng vội vàng động thân hòa vào với cô .
Tuy cùng hắn làm chuyện này nhiều lần, nhưng Mộc Thanh đối với sự xâm lấn đầu tiên của hắn luôn có chút khó chịu, thậm chí là đau đớn, hiện tại cũng như vậy.
Hắn dường như thấy được vẻ mặt thống khổ của cô nên rất là ôn nhu đối đãi với cô, cho đến khi trong mắt cô tràn ngập một mảng nước long lanh, ngay cả khóe mắt đuôi lông mày cũng mang phong tình giống như nước hồ ở dưới người cô đang muốn giao động, lúc này hắn mới hít sâu một hơn, bàn tay to ngăm đen dùng sức cầm hai chân cô mà rong ruổi.
Mộc Thanh bị nước ở phía dưới khiến cô dường như không thể tự chủ mà rung động, sau lưng phát ra âm thanh “lạch bạch, lạch bạch”, giác quan toàn thân của cô bị cảm giác mới lạ kì dị này chặt chẽ chiếm lấy, ngượng ngùng khó chịu lúc trước từ từ tiêu tán, dần dần chỉ khiến cô muốn gọi tên của hắn, bảo hắn không được dừng lại, nhưng âm thanh thật vất vả tràn ra miệng lại bị thế tiến công mãnh liệt của hắn đụng thành từng mảng nhỏ đứt quãng, dài dài ngắn ngắn cao cao thấp thấp.
Thời điểm cô đang thỏa thích cực độ thì lại cảm giác hắn chợt rời đi thân thể mình, thân thể của cô lại một lần nữa bị thả xuống nước.
Nước hồ không tiếng động ôn nhu chặc chẽ bao vây thân thể cô , nhưng giờ phút này cô chỉ hi vọng xúc cảm chặt chẽ của hắn .
Cô bất mãn khẽ mở mắt ra, nhìn thấy thân thể hắn đang đứng thẳng, một ánh mắt tinh khiết như bảo thạch đang mang theo nụ cười mà nhìn mình.
Cô lẩm bẩm một tiếng, nhưng âm thanh lẩm bẩm còn chưa kịp biến mất liền biến thành tiếng kêu ngắn ngủi sợ hãi.
Cô đã bị hắn đảo lộn thân thể, bày ra tư thế giống hôm nay lúc cô đang nhóm lửa bị hắn bắt gặp được.
Hắn không chút do dự mà vọt đi vào. Tư thế này để cho hắn ngẫu nhiên gặp được nhưng lại mơ màng tới bây giờ.
Hắn thấy cô đang ở dưới người mình mái tóc dài vốn kết thành đuôi sam ở sau ót, giờ này đã sớm xốc xếch không chịu nổi, mái tóc khoác lên vai từ đằng sau che đến trước người cô cùng với cỏ non xanh biếc bên dưới dây dưa một chỗ, phía sau lưng hiện lên đường cong thon thả theo nhịp điệu của hắn mà vô lực đong đưa.
Cô như vậy để cho hắn cảm thấy khoái cảm cùng thỏa mãn, đó là loại cảm giác giống như từng lỗ chân lông trên toàn thân đều có hơi thở sướng khoái, khoái cảm, là một loại mê luyến thật sâu khiến hắn từ nhỏ lớn lên trong rừng sâu trở nên mê mang không có cách nào thỏa mãn.
Hắn giữ cô thật chặt, càng thêm dùng sức, sau đó lại đem cô đảo lộn quay lại .
Ánh nắng buổi chiều dần dần mất đi sự chói chang, sương chiều cũng dần buông xuống .
Trong cổ của hắn cuối cùng cũng phát ra một tiếng gầm trầm thấp , rốt cục dừng lại mà gục trên người cô.
Mộc Thanh không nói gì, chẳng qua là nhắm mắt lại yên lặng đếm từng nhịp trái tim đang nhảy lên của cô đã bị hắn lấy mất, cảm nhận được sự tra tấn chính mình mới vừa rồi, sau khi khoái hoạt tột cùng qua đi thì toàn thân bủn rủn .
Hắn quá nặng rồi, một khi bất động mà gục trên người cô thì cô lại có chút không thở nổi.
Cô chọc chọc sau lưng hắn, muốn hắn tự mình rời đi.
Đỉnh đầu đột nhiên bị vật gì đó đập một cái, hơi có chút đau. Quay đầu nhìn xuống chỗ có vật lạ ném tới, cô hoảng sợ trợn mắt đến ngây người.
Trên rừng cây cao cao cạnh đầm nước, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện chừng mười con khỉ, đang đổi chiều ở trên cành cây, có ngồi, nhưng mười mấy con mắt đều hoàn toàn không ngoại lệ mà nhìn về hướng cô, cái thứ mới vừa rồi nện vào đầu cô chính là trái cây mà một con khỉ từ trên cây bỏ lại, đoán chừng là thấy bọn họ ngừng lại nên có chút bất mãn.
Mộc Thanh lập tức hét lên một tiếng, dùng sức đẩy Ly Mang.
Ly Mang ngẩng đầu, cũng phát hiện kẻ rình coi ở trên cây.
Để cho Mộc Thanh cảm thấy buồn bực chính là hắn chẳng những không giúp mình, ngược lại còn cảm thấy buồn cười mà phá lên cười ha ha.
Cô vừa tức vừa thẹn.
Khỉ dĩ nhiên không phải là người, nhưng cho dù như thế nào thì vừa rồi mình và hắn cũng làm đủ loại chuyện bị mười mấy ánh mắt không kém con người bao nhiêu nhìn thấy toàn bộ, cô cảm giác mặt mình đỏ lên giống như có thể nhỏ ra máu rồi, hung hăng mà đánh Ly Mang mấy cái, rồi cuống quýt cầm lấy quần áo của mình lúc trước bị hắn cởi xuống.
Ly Mang không đành lòng thấy cô quẫn bách như vậy, cố nín cười liền lấy mấy cục đá hướng về đám khỉ trên cây ném tới, muốn ép chúng rời đi. Thế nhưng cử động này lại chọc giận đám khán giả vốn đang hăng hái bừng bừng kia, một trận tiếng kêu loạn xèo xèo vang lên, quả dại giống như mưa mà bay về phía hắn, hai người né tránh không kịp, chống đỡ cũng không được liền cầm lấy quần áo mà chạy trối chết. Chờ đến khi rốt cục tránh được đám khán giả không mời mà đến đó. Mộc Thanh lại thấy trên tay Ly Mang rõ ràng là thuận tiện bắt lấy mấy quả dại còn nói đó là món ăn phụ ban đêm. Nghĩ lại một màn hoang đường vừa rồi, cô không nhịn được, càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng cười đến nỗi thiếu chút nữa thì nằm trên mặt đất, Ly Mang bất đắc dĩ không thể làm gì khác là ôm cô trở lại phòng trong động của hai người.