Beta: Tiểu Tuyền
Người của Bỉ Mã tộc này là tay không tới, cái bọn họ mang tới nhưng là một tin tức khiến người ta khiếp sợ.
Dĩ Gia mang theo các chiến binh Đồng Thanh của mình càn quét bộ lạc của bọn họ. Đàn ông chống đối lại đều bị giết, đàn ông còn lại và phụ nữ cùng hài tử bị bắt làm tù binh.
“Bộ lạc của chúng ta đã không còn. Mấy người chúng ta là thừa lúc hỗn loạn trốn ra được. Vũ khí trên tay bọn họ thật đáng sợ, ta tận mắt nhìn thấy người trong tộc ta bị một cây đao chém bay đầu, đầu lăn tới bên cạnh chân ta, máu phun lên trên trời, bắn vào trên người ta. . . . . .” Một người Bỉ Mã nói, lúc này đây dường như vẫn còn kinh hồn táng đảm, đôi môi có chút run rẩy, “Các bộ lạc ở gần họ chắc cũng rơi vào tình trạng giống chúng ta. Bọn họ một ngày nào đó sẽ bị thần linh trừng phạt. . . . . .”
“Chúng ta trốn thoát, đem tin tức báo cho các bộ lạc ở phụ cận, để cho bọn họ nói với tất cả người trong bộ lạc biết rõ. Hiện tại cũng muốn nói cho các ngươi biết, sau này, rừng cây và thảo nguyên, chỉ sợ sẽ không thể thái bình! Người của bọn họ càng lúc càng đông, nếu như mọi người không liên hợp lại, chờ bọn hắn thôn tính tiêu diệt hết các bộ lạc trong rừng rậm, một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ đem quân tiến tới đây!”
Tin tức người Bỉ Mã đem tới giống như ôn dịch, nhanh chóng lan truyền trong đám người. Không ai còn có tâm tư đi trao đổi vật phẩm với người khác nữa, sau một hồi nghị luận tranh cãi ầm ĩ, từng người tản đi khắp nơi, vội vàng trở về bộ lạc của mình.
Bọn họ hẳn là vội vã đi truyền lại tin tức.
Trong núi một ngày, ngàn năm trên đời.
Đây chính là cảm giác ngay lúc đó của Mộc Thanh.
Năm ngoái lần đầu tiên từ trong miệng cha của Do Do nghe được câu nói liên quan đến Dĩ Gia kia, Mộc Thanh liền suy nghĩ, dã tâm của hắn đã bùng phát lên, chỉ sợ sẽ không cách nào ngăn chặn nữa. Có lẽ từ trước hắn vẫn có dã tâm như vậy, chỉ là vẫn còn thiếu hụt đất đai phù hợp. Hiện tại, một khi đã có đất đai, nó giống như cỏ dại điên cuồng mà sinh trưởng tràn lan.
Cô cảm thấy hoang mang vô cùng.
Nếu như cô chưa từng xuất hiện ở nơi này, cho dù Dĩ Gia lên làm Đạt Ô, mỗi ngày đều bận rộn vì chuyện đói no, chỉ với dã tâm trong cốt tủy kia của hắn, phải chăng hắn vĩnh viễn đều không có điều kiện đi tấn công người khác? Người nơi này hiển nhiên sẽ tiến bộ, trồng trọt sẽ phát triển, vũ khí rồi sẽ được chế tạo, thời kỳ đồ đồng cuối cùng cũng sẽ tới, nhưng ít ra sẽ không nhanh như vậy, nhanh chóng giống như một quái thai dị dạng sinh trưởng.
Cô nhìn về phía Ly Mang.
Ly Mang không biết tâm tư của cô, còn tưởng rằng cô bị dọa sợ, liền khoác lên vai cô, an ủi vỗ về mấy cái.
Tiểu Hắc từ sau buổi tối đuổi theo con báo hồng kia, vẫn chưa trở về. Điều này có chút bất thường. Mộc Thanh không yên lòng, cùng Ly Mang đến phụ cận tìm rất nhiều lần, cái còi thổi đến sắp nát rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nó đâu. Trong lòng Mộc Thanh có chút trống trải, giống như bị mất cái gì đó, khổ sở đến đêm cũng ngủ không yên, luôn chú ý lắng nghe động tĩnh bên ngoài, có chút gió thổi cỏ lay cũng phải nhổm dậy xem xét, nhưng mỗi lần đều là thất vọng. Làm bạn nhiều năm như vậy, trong lòng cô, Tiểu Hắc đã cùng Thiểm Điện và Phích Lịch đều như nhau. Cuối cùng chỉ có thể hi vọng nó đã trở về nhà.
Thiểm Điện và Phích Lịch lần nữa lưu luyến cáo biệt những người bạn của mình, theo cha mẹ lên đường trở về.
Trên đường trở về, Ly Mang vẫn trầm mặc. Cả Thiểm Điện và Phích Lịch đều cảm thấy áp lực từ cha mẹ, so với lúc đi ra đã im lặng hơn rất nhiều.
Khi đi tới gần lối vào sơn cốc, Ly Mang đột nhiên trở nên cảnh giác, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Mộc Thanh không hiểu nhìn về phía hắn, hắn chỉ vào bụi cỏ ven đường, tới gần cô, đè thấp âm thanh nói: “Nơi này có dấu vết người đi qua.”
Mộc Thanh cũng lập tức trở nên khẩn trương. Không biết tại sao, cô đột nhiên nghĩ tới Dĩ Gia. Nghĩ lại, có chút cười thầm chính mình đa tâm, Dĩ Gia hiện tại hẳn không đến mức đi gây khó dễ cho bọn họ.
Đằng sau bụi cây ở không xa phía trước truyền tới một loạt âm thanh sột soạt. Ly Mang để Mộc Thanh và bọn trẻ chờ ở chỗ này, một mình đi về phía phát ra âm thanh kia.
Bụi cây đột nhiên bị vạch ra, lộ ra khuôn mặt của một người.
“Tả!”
Ly Mang bật thốt lên.
Chương 58
Người đó đúng là cha của Do Do!
Cha của Do Do nhìn thấy cả nhà bọn họ, trên mặt lộ nụ cười mừng rỡ, hướng phía sau kêu một tiếng, thoáng cái xuất hiện mười mấy người.
Na Đóa, Do Do cùng với các anh chị em của mình, còn có vài người quen của bọn họ.
Mộc Thanh mừng rỡ, chạy tới ôm lấy Do Do.
Cô bé hiện giờ đã trở thành một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, so với bộ dạng lúc bé có chút biến đổi, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như vậy. Bởi vì mấy năm nay cô bé thỉnh thoảng cũng cùng cha tới nơi này, cho nên Mộc Thanh nhìn một cái là nhận ra cô bé.
Na Đóa cũng cười đi tới, Mộc Thanh buông Do Do ra, ôm chặt lấy cổ cô.
Ly Mang dẫn các tộc nhân đường xa tới đây đi về phía thung lũng. Thiểm Điện và Phích Lịch cao hứng xoay người bổ nhào xuống, lập tức liền mang theo đám em của Do Do và đám trẻ con của mấy gia đình chạy ra bên ngoài giương oai, những buồn bực ở trên đường vì thế mà bị quét sạch, người lớn ở trong phòng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của bọn nhỏ từ bên ngoài truyền vào.
Mộc Thanh để ý thấy bọn họ đều đeo gùi trên lưng, giống như chuyển nhà đi vậy.
Cảm giác đầu tiên của cô là khu quần cư đã xảy ra chuyện.
Tả và mấy đàn ông đồng hành sau khi đơn giản nói chuyện sau, vẫn cứ nhìn Ly Mang, giống như có chuyện gì khó mở miệng.
Mộc Thanh và Ly Mang liếc mắt nhìn nhau một cái, đang muốn mở miệng hỏi thăm, vừa lúc Na Đóa thẳng thắn nói ra:
“Bọn ta đã không còn chỗ để đi nữa rồi, sau này chúng ta phải nương nhờ nơi này rồi.”
Ly Mang kinh ngạc nhìn về phía Tả. Hắn cười khổ, từ từ nói ra ngọn nguồn.
Bọn họ đã rời khỏi bộ lạc, đến nơi này chờ cả nhà cô trở về, đã đợi được chừng vài ngày rồi.
Tất cả xuất phát từ việc tranh chấp trong bộ lạc.
Đầu mùa hạ, Dĩ Gia mang theo các đàn ông trong tộc đi công kích bộ lạc Cương Đột. Ban đầu do Đồ Lỗ xúi giục và liên hợp với khu Thú Tộc nhằm trên người bộ tộc của Dĩ Gia cắn một ngụm thịt béo, nhưng đã sớm nguyên khí đại thương, đến khi bị bọn họ công kích thì đã hoàn toàn biến mất khỏi rừng rậm. Trừ bỏ số ít ngoan cố chống lại thì bị giết, còn phần lớn đều đã bị sáp nhập vào bộ lạc của bọn họ.
Tả cũng tham dự cuộc chiến này. Lúc đó hắn chỉ cho rằng đó chỉ là một cuộc chiến báo thù bình thường bởi vì bọn họ thường xuyên bị kẻ địch lâu năm này công kích. Nhưng tiếp theo hắn phát hiện có gì đó không đúng.
Sau khi kết thúc cuộc chiến Dĩ Gia chỉ huy, ngay sau đó lại bắt đầu tấn công bộ lạc thứ hai. Đó là bộ lạc ở cách bọn họ khoảng một ngày đi đường.
Nghi vấn cũng từ sau cuộc chiến này mà phát sinh.
Tả nghĩ không ra bọn họ tại sao lại phải tấn công hủy diệt bộ lạc đời đời cư trú ở bên cạnh bọn họ, giết đàn ông phản kháng của bọn họ, thu đàn ông và phụ nữ, trẻ nhỏ đầu hàng. Mặc dù bọn họ trong lúc bình thường không hay lui tới, nhưng vẫn luôn chung sống hòa bình với nhau.
Hắn và vài người khác cũng có nghi vấn như vậy nên cùng các trưởng lão đi chất vấn Dĩ Gia.
Đạt Ô trước giờ vẫn được người trong tộc tôn trọng vô điều kiện, nhưng vẫn có vài trường hợp, quyền uy của hắn bị vài vị trưởng lão khiêu chiến.
Nhưng lần này, Dĩ Gia lại mặc kệ. Thái độ của hắn rất cương quyết.
“Mong muốn của ta chính là để cho cuộc sống tất cả mọi người có thể tốt hơn so với hiện tại. Trước khi đạt được mong muốn này, ta sẽ không nói thêm cái gì. Hiện tại, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, chiến đấu như vậy sau này sẽ thường xuyên xảy ra, mỗi người các ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Thái độ của hắn đã chọc giận trưởng lão, trưởng lão vẫn cứ tiếp tục theo hắn nói đạo lý.
Dĩ Gia triệu toàn bộ những người đàn ông trong tộc tới.
“Các ngươi có ai nghi ngời quyết định của ta, hiện tại có thể đứng ra rời đi. Nếu như lưu lại, từ nay về sau, ta không bao giờ muốn nghe tranh luận giống như ngày hôm nay nữa!”
Một Dĩ Gia thành thục, đã sớm không phải là chàng trai năm đó ở bên dòng suối cùng các thiếu nữ liếc mắt đưa tình. Uy danh của hắn càng ngày càng lớn. Lời nói của hắn giống như một khối đá ném xuống mặt nước, vẩy ra cột sóng cao tới cả ngàn thước (ý nói lời nói của hắn rất có trọng lượng).
Các tộc nhân vốn đang xì xào to nhỏ lập tức im bặt, hai mặt nhìn nhau.
Mấy năm qua Dĩ Gia lên làm Đạt Ô, bộ lạc của bọn họ ngày càng trở nên hùng mạnh, đây là sự thật không thể bàn cãi. Hắn hiện tại khuếch trương, dĩ nhiên sẽ vấp phải chất vấn của những người ở phái ôn hòa như Tả, nhưng vẫn có một số không nhỏ tộc nhân không hề phản đối. Hiện tại hắn nói như vậy, những người vốn phản đối, bao gồm trưởng lão, cũng không lên tiếng nữa.
Rời khỏi bộ lạc một mình đi ra ngoài, sẽ phải đối mặt với khốn cảnh như thế nào, mỗi người bọn họ đều rất rõ ràng.
Cuối cùng lựa chọn rời đi chỉ có mấy nhà bọn họ.
Dĩ Gia quả thật không hề làm khó bọn họ. Chẳng qua lúc Tả là người đầu tiên đứng ra nói muốn đi, nhìn hắn một hồi lâu, trên mặt có chút hoảng hốt, giống như nhớ ra cái gì đó.
Khi hắn phất tay để cho bọn họ rời đi, chẳng những chấp thuận cho bọn họ mang đồ đạc trong phòng đi, còn chuẩn bị lương khô cho bọn họ.
“Ly Mang, ta nguyện ý sống cuộc sống tốt đẹp mà Đạt Ô nói, trong mấy năm qua, hắn đã khiến cho cuộc sống của chúng ta tốt hơn gấp ngàn lần, chúng ta rốt cuộc không cần mỗi ngày phải đi ra ngoài săn thú, cùng dã thú tranh đoạt miếng ăn. Ta đã cảm thấy rất hài lòng rồi. Ta không thích như bây giờ đi tấn công người khác, giết đàn ông phản kháng của bọn họ, đoạt phụ nữ của bọn họ. Làm như vậy, chúng ta so với bọn Cương Đột trước đây có khác gì nhau? Hơn nữa, cậu biết không, Đạt Ô thế nhưng lại qua lại với khu Thú Tộc. Ta không thích giao thiệp với Cáp Lạp. Cho nên, ta lựa chọn rời đi.”
Cuối cùng, Tả nói một câu như vậy.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Ly Mang đang ngồi khoanh chân trên thảm, đứng dậy, tiến lên ôm hắn, rồi theo thứ tự lần lượt ôm những người đàn ông khác.
Đó là ý tứ hoan nghênh ý.
Tả nhìn thoáng qua Mộc Thanh ở bên cạnh, do dự, thấp giọng nhìn Ly Mang nói: “Đạt Ô hẳn là sẽ biết bọn ta tới nơi này của mấy người. Không biết như vậy liệu có mang đến phiền toái cho mấy người không?”
Khi hắn nói như vậy, Na Đóa cùng mấy người phụ nữ khác đều nhìn về phía Mộc Thanh.
Mộc Thanh hướng các cô mỉm cười lắc đầu. Ly Mang hào sảng cười lớn lên, vỗ vỗ bả vai Tả: “Mấy người chính là người nhà của bọn ta. Nơi này cũng chính là nhà của mọi người. Cho dù có phiền toái, chúng ta cũng cùng nhau chống đỡ!”
Na Đóa và người của những nhà khác đến khiến cho thung lũng này trở nên náo nhiệt hơn. Bởi vì không có đủ chỗ để chứa nhiều người như vậy, người hai nhà tạm thời chen chúc ở mấy căn phòng bỏ trống của bọn họ, còn có một phòng nằm trong động của ngọn núi lớn kia vốn định dùng để chứa đồ, cho nên hiện tại việc đầu tiên bọn họ phải làm là đi nung gạch để xây cất phòng ở. Ngay cả phụ nữ cùng trẻ nhỏ cũng tham gia giúp một tay, bầu không khí vội vã, sục sôi ngất trời.
Đảo mắt đã mấy ngày trôi qua, gạch nung cũng đã ổn ổn, gỗ và tre cũng đã được đốn mang về, tất cả đã chuẩn bị đâu vào đó.
Hôm nay, kết thúc một ngày lao động, buổi tối chờ Thiểm Điện và Phích Lịch chơi đùa cả một ngày kiệt sức lăn ra ngủ, Mộc Thanh trở về phòng mình, cô ngủ không yên, chạy xuống dưới lầu lấy mai rùa của Tiểu Hắc, nương ánh trăng ở bên dòng suối tẩy rửa.
Ly Mang biết cô lại đang nhớ Tiểu Hắc, đi theo cô đến bên dòng suối, ngồi xổm ở bên cạnh cô.
Cái mai rùa kia từ lâu đã không chứ nổi Tiểu Hắc, nhưng về sau vẫn là món đồ chơi nó yêu thích nhất. Nó vẫn thường xuyên dùng chân trước không ngừng xoay tròn chiếc mai, hoặc là gặm cắn vài cái. Trải qua nhiều năm như vậy, đã trở nên vô cùng tàn tạ, khắp nơi đều là dấu vết bị gặm cắn.
Mộc Thanh rửa sạch mai rùa, đem đặt lên trên một tảng đá lớn để hong khô.
Ly Mang thở dài, cầm tay cô.
“Ngủ thôi. Nó sẽ trở lại mà.”
Hắn cầm tay cô quay trở về phòng.
Mộc Thanh ừm một tiếng, theo hắn quay trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Thanh giống như bình thường đi nấu đồ ăn sáng, lúc xuống tới bếp, đã thấy Na Đóa đang bận bịu ở đó. Nhìn thấy Mộc Thanh lại đây thì cười đẩy cô ra ngoài.
Na Đóa đối với mấy loại thiết bị tân tiến ở nơi này cực kỳ tò mò, nhất là cái ống trúc dẫn nước thật dài kia, thích vô cùng, ngày thứ hai tới đây liền giành lấy việc nấu nướng.
Mộc Thanh cũng cười. Cô đoán chừng Na Đóa cũng không hơn cô bao nhiêu tuổi, nhưng bởi vì quanh năm cực khổ làm việc, cộng thêm da đen, cho nên thoạt nhìn có vẻ già dặn. Mặc dù chị ấy là chị của Ly Mang, nhưng nhiều lúc, cô cảm thấy Na Đóa giống như mẹ của mình vậy, thành thục ổn trọng, đối với cô vô cùng yêu thương. Từ nay về sau có chị ấy làm bạn, Mộc Thanh cảm thấy rất hạnh phúc, giống như bên cạnh có thêm một trưởng bối.
Ly Mang cũng giống như bình thường dùng chiếc dây thừng có lắp ròng rọc kéo chiếc cửa gỗ lớn đặt ở trên đường vào cốc ra. Sau vài tiếng lạch cạch, ken két, cửa gỗ được mở ra, hắn đang định buộc chặt dây thừng cố định cửa, trước mắt đột nhiên hiện lên một bóng đen to lớn, bổ nhào về phía hắn. Định thần nhìn lại, dĩ nhiên là Tiểu Hắc!
Ly Mang rất bất ngờ.
Tiểu Hắc hơn mười ngày không thấy trở lại, mặc dù hắn không đến nỗi lo lắng như Mộc Thanh, nhưng vẫn có chút nhớ nhung. Hiện tại thấy nó đột nhiên xuất hiện, sau khi vui mừng, lại nghĩ đến phản ứng của Mộc Thanh khi biết chuyện này, trong lòng thì càng cao hứng, vội vàng cố định trụ cửa gỗ, dùng sức xoa nhẹ đầu Tiểu Hắc. Đang muốn đi vào nói tin tức tốt này cho Mộc Thanh, lại nghe thấy phía sau hình như có tiếng động gì đó, quay đầu nhìn lại, lập tức ngẩn người.
Tiểu báo toàn thân một màu đỏ thẫm đang ở ngoài cửa gỗ, nó đi đi lại lại có chút bất an. Nhìn kỹ, rất giống với con vật bọn họ gặp qua đêm đó ở Lai Khảm.
Khi Mộc Thanh thở không ra hơi chạy theo Ly Mang tới thì bị một màn này làm cho kinh sợ.
Tiểu Hắc đang nằm ở phía ngoài cửa gỗ, cùng một con báo màu hồng chụm tai và gáy vào với nhau. Hai con không ngừng cọ xát thân thể, thoạt nhìn vô cùng thân mật.
Mộc Thanh ngơ ngác nhìn một lúc, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Đã làm bạn với Tiểu Hắc tám chín năm, Mộc Thanh tận mắt nhìn nó từ một chú chó nhỏ hay nhào vào lòng cô dần dần trưởng thành, trở thành một chú chó cao lớn dũng mãnh, uy phong lẫm liệt. Tiểu Hắc chẳng những đã cứu cô, lại còn là trợ thủ đắc lực của Ly Mang, cảm tình của cả nhà bọn họ đối với nó vô cùng sâu đậm. Cô biết Tiểu Hắc thuộc loại động vật to lớn có vú như sư tử, đến năm sáu tuổi sẽ bắt đầu động dục. Nhưng Tiểu Hắc vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì, trước đó cô cũng có chút khó hiểu, có đôi khi thậm chí có đuổi nó ra ngoài, hi vọng nó có thể ở bên ngoài tìm được một bạn tình thích hợp, nhưng mỗi lần nó đều đến đêm là quay về, thử vài lần đều như thế, về sau cũng mặc kệ nó. Xem ra bây giờ, kỳ trưởng thành của Tiểu Hắc vừa tới, sau đó trùng hợp đụng phải tiểu mẫu báo đủ khiến cho nó hứng thú này, khi ra ngoài đuổi bắt không biết xảy ra chuyện gì, kết quả là đem tiểu mẫu báo vốn là đối thủ hung hãn bắt cóc về? Như vậy chắc hẳn khoảng thời gian ngắn vừa rồi, đều là ở bên cạnh tiểu mẫu báo này.
Thời kì trưởng thành càng muộn, tức là tuổi thọ sẽ càng lâu? Như vậy Tiểu Hắc sẽ không giống như sư tử và hổ, nhiều nhất chỉ có thể sống được hai mươi ba mươi năm?
Mộc Thanh trong lòng thật sự là tám phần cao hứng, hai phần khổ sở. Cao hứng chính là Tiểu Hắc rốt cuộc đã tìm được bạn đời thân thiết, Tiểu mẫu báo trẻ tuổi xinh đẹp mà vô cùng hung hãn, cùng nó hết sức xứng đôi. Hai phần khổ sở kia cũng hết sức vi diệu (khó nói, không hiểu nổi), giống như con trai mình rốt cuộc đã cưới vợ, tuy rằng đây là điều mà người mẹ hàng đêm hy vọng, nhưng lại sợ con trai chỉ nghe lời vợ, không còn thân thiết với mình như trước.
“Tiểu Hắc!”
Mộc Thanh rốt cục không nhịn được nhẹ nhàng kêu một tiếng.