Tiểu Hắc nghe thấy tiếng nói của Mộc Thanh, lập tức dừng lại động tác thân mật với tiểu mẫu báo, thoáng cái từ trên mặt đất đứng lên, chạy nhanh tới chỗ Mộc Thanh.
Thân thể của nó to lớn như con trâu, thời điểm nó nhào tới, Mộc Thanh bất ngờ bị hai châm trước của nó kìm ở trên mặt đất. Nó đại khái cũng biết thể trọng của mình đối với nữ chủ nhân quá to lớn, cho nên lập tức buông lỏng ra móng vuốt, chỉ vươn đầu lưỡi mềm mại nóng ẩm, liếm tới liếm lui trên mặt Mộc Thanh. Mộc Thanh cảm thấy vừa ẩm ướt lại vừa ngứa liền cười khanh khách né tránh.
Đã rất lâu rồi bọn họ không thân thiết như vậy. Đại khái là tách ra nhiều ngày chợt gặp lại, lúc này mới lại xuất hiện một màn đã lâu chưa làm này.
Cảm giác mất mát trong lòng Mộc Thanh cũng dần biến mất.
Tiểu Hắc chính là Tiểu Hắc, sẽ không vì tìm được bạn gái mà quên mất cô.
Cô tiếp tục đùa giỡn với Tiểu Hắc, Ly Mang ở một bên dường như có chút mất hứng, tiến lên đẩy đầu của Tiểu Hắc ra, giải cứu Mộc Thanh ra khỏi miệng lưỡi của nó.
Ly Mang vẫn giống như trước kia, nhìn thấy cô và Tiểu Hắc quá thân mật, dấm chua sẽ bay loạn khắp nơi.
Mộc Thanh được Ly Mang đỡ từ mặt đất đứng lên, đang cười cười giơ tay lau đi nước miếng vừa rồi bị Tiểu Hắc dính lên, một màn ngoài ý muốn đã xảy ra.
Tiểu mẫu báo mới vừa rồi còn một mực chần chờ đứng ở ngoài cửa gỗ không hề tiến vào, lúc này chợt nhảy lên đi vào, nhe răng xông thẳng về phía Mộc Thanh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp mang theo uy hiếp.
Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã nhảy tới trước mặt Mộc Thanh.
Mộc Thanh còn đang lau nước miếng, bị tiểu mẫu báo đột ngột xông tới, kinh sợ đến ngây người, quên cả tránh né, mắt thấy móng vuốt sắc nhọn của nó sắp tới gần cô, Ly Mang mạnh mẽ ôm lấy cô, tránh sang bên cạnh, nhưng móng vuốt của tiểu mẫu báo vẫn xẹt qua cánh tay và phía sau lưng hắn.
Mẫu Tiểu Báo một kích rơi vào không khí, dường như có chút không cam lòng, ổn định thân hình lại muốn nhào đầu về phía này, Tiểu Hắc mới vừa rồi bị Ly Mang đẩy ra đột nhiên rống lớn một tiếng. Tiểu mẫu báo có vẻ bị kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc, có chút do dự rồi dừng lại.
Lúc này Tiểu Hắc đã đánh tới, đem tiểu mẫu báo đặt ở phía dưới, hai con lăn lộn cào cấu lẫn nhau, phát ra một loạt tiếng gầm gừ.
Mộc Thanh biết đây là phương thức trao đổi bình thường của mãnh thú, dù là chơi đùa hay đánh nhau, bình thường bọn chúng đều lăn lộn cắn xé lẫn nhau. Tiểu Hắc hiện tại cần phải dạy dỗ vị bạn gái có chút lỗ mãng này. Nhưng giờ cô cũng không có thời gian đến xem chúng, cánh tay và lưng Ly Mang vừa rồi đã bị móng vuốt của tiểu mẫu báo làm cho bị thương, mặc dù chỉ là thương ngoài da, nhưng miệng vết thương dài vẫn rỉ máu. Có lẽ Ly Mang cảm thấy loại vết thương như thế này chẳng đáng kể gì, nhưng cô vẫn gấp gáp kéo hắn trở về phòng, giúp hắn xử lý miệng vết thương.
Trong gia đình của bọn họ lại có thêm một thành viên, đó chính là bạn gái Tiểu Hắc, tiểu báo đỏ thẫm trẻ tuổi mà hung hãn kia. Mộc Thanh đặt tên nó là Tiểu Hồng. Cái tên này thực sự không được hay ho lắm, cô cũng biết vậy. Nhưng cùng Tiểu Hắc lại hết sức xứng đôi, cho nên cứ gọi như vậy. Đám người Ly Mang không biết được mức độ phổ biến của cái tên này ở các đời sau, nhất trí cho là rất êm tai. Mộc Thanh cười mà không nói.
Nghĩ đến dã tính của Tiểu Hồng, sợ nó quấy nhiễu vật nuôi ở bên trong, hơn nữa, thành thật mà nói, bản thân Mộc Thanh cũng có chút sợ không biết lúc nào sẽ bị nó nhảy lên cắn một ngụm, cho nên bảo Ly Mang ở bên cửa lớn dựng một chiếc lều tranh, đem mai rùa của Tiểu Hắc tới, để cho bọn chúng tạm thời trú ở đó. Vả lại, sự việc ngoài ý muốn lúc mới gặp mặt kia, Mộc Thanh đoán là vì cô và Tiểu Hắc thân mật, rơi vào trong mắt Tiểu Hồng, có lẽ nó cũng giống như Ly Mang, bất mãn khi vật sở hữu của mình bị chia sẻ với người khác, lúc đó mới nổi giận xông lên muốn giáo huấn cô. Cho nên khi vẫn chưa cùng nó thân quên, Mộc Thanh quyết định cẩn thận cách xa Tiểu Hắc, ngay cả thói quen bình thường là đi tìm kiếm lông thú cũng bỏ nốt.
Ngày đó sau khi Mộc Thanh kéo Ly Mang rời đi, Tiểu Hồng đoán chừng đã bị Tiểu Hắc giáo huấn một trận, cho nên trong mấy ngày kế tiếp đều vô cùng ngoan ngoãn, theo sát bên cạnh Tiểu Hắc. Ban ngày trừ bỏ theo Tiểu Hắc ra ngoài, tha về vài con mồi, thời gian còn lại thì lười biếng ghé vào bãi cỏ nơi có ánh mặt trời chiếu tới, thỉnh thoảng giúp Tiểu Hắc liếm láp bàn chân hoặc là cái sừng ở đằng sau gáy nó, một đôi mắt xinh đẹp mở to, toát ra vẻ dịu dàng, thân thiết.
Nhiều người nên sức cũng lớn hơn, sau khi mùa thu qua đi, ở bên cạnh phòng ở của bọn họ đã dựng thêm được mấy gian, nối liền với nhau, mấy nhà bọn Na Đóa đều chuyển vào. Bởi vì trong mấy năm qua, Dĩ Gia ở trong bộ lạc cũng đã xây dựng không ít nhà ở làm từ hỗn hợp gạch và tre gỗ, cho nên phòng ốc như vậy bọn họ hiện tại cũng không thấy lạ lẫm gì.
Dựa vào động vật nuôi được và lương thực dự trữ, mấy nhà bọn chắc hẳn có thể vượt qua mùa đông năm nay. Nhưng xuất phát từ thói quen, sau khi giải quyết xong vấn đề chỗ ở, đất vườn đang trong thời kì ngừng gieo trồng, đám người Ly Mang và Tả lại cùng nhau đi ra ngoài săn bắn, dự trữ càng nhiều lông và thịt cho mùa đông sắp tới.
Sau giờ ngọ trời trong xanh, mấy người đàn ông không ở nhà, Tiểu Hắc cùng Tiểu Hồng đang vui đùa ở sườn núi cách đó không xa, Mộc Thanh dẫn theo mấy người phụ nữ và đám trẻ con đi thu lông cừu.
Cừu của Mộc Thanh, đầu tiên là từ một cừu mẹ và hai cừu con, mở rộng dần thành một bầy cừu, chính là nhờ Ly Mang ở mùa xuân năm thứ hai bắt được một con cừu đực, bầy cừu lúc này mới từ từ mở rộng hơn, hiện tại đã có vài chục con. Chúng hẳn là tổ tiên cừu Argali (hay cừu aga, sống ở vùng Tây Bắc, Hoa Bắc,…Trung Quốc), sừng có hình xoắn ốc, mùa thu chính là thời điểm lông trên người chúng dày nhất, Mộc Thanh sẽ cắt đám lông này, kéo thành sợi dùng để may áo lông.
Con dao Thụy Sĩ đã cũ lắm rồi, mặt trên dùng để cắt lông thì hơi nhỏ chút, cho nên Mộc Thanh bắt đầu chuyến sang dùng vỏ trai ở trong sông lớn để cắt. Vỏ trai gõ thành hình cong như lưỡi câu, lưỡi dao mài ở trên mặt đá vừa bóng loáng vừa sắc bén, khi cắt, túm lấy một nắm lông thật dày trên người con cừu, đem con dao nhẹ nhàng xoay quanh, một nắm lông cừu đã lấy xuống.
Đàn cừu đã sớm bị lùa vào sau hàng rào. Mộc Thanh đi vào bắt lấy một con, làm mẫu cho đám người Na Đóa. Trong bộ lạc mặc dù cũng có nuôi cừu, nhưng chỉ dùng giết thịt, da lột ra dùng làm áo chống rét. Việc cắt lông cừu như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên đều lộ ra vẻ mặt tò mò. Sau khi nhìn một lúc, họ lấy Bạng đao mà đám đàn ông đã mài thật tốt ra, học theo bộ dáng của Mộc Thanh, bắt đầu đi cắt. Bởi vì thủ pháp không quen, một cô gái hình như làm cừu bị đau, khiến nó nổi giận, giơ móng chân đạp về phía sau, khiến cô bị ngã chổng vó trên mặt cỏ, đám người Na Đóa cười nghiêng ngả, Mộc Thanh cố nén cười, đi tới đỡ cô ấy dậy, kiên nhẫn lại làm mẫu thêm lần nữa, hướng dẫn cách sử dụng Bạng đao (đao làm từ vỏ trai). Mấy người phụ nữ dần quen tay hơn, bắt đầu tự đi cắt lông cừu, đem lông cừu cắt được bỏ vào trong túi vải bố mang theo. Khi cắt lông cừu phát ra âm thanh xoạt xoạt rất dễ nghe, Mộc Thanh rất thích nghe loại âm thanh này.
“Thanh Thanh, tại sao trên mông cừu lại có các ký hiệu khác nhau?”
Do Do cắt xong lông của một con cừu, đột nhiên hỏi.
Mộc Thanh cười cười.
Sở dĩ cô đánh ký hiệu trên người con cừu, là để khi tách ra nuôi nhốt có thể dễ dàng phân biệt, phòng ngừa cừu mẹ trong lúc động dục quan hệ với cừu đực có cùng huyết thống, nếu vậy cừu con sinh ra sẽ khó mà sống được, dù có nuôi được, cũng rất gầy yếu.
Vào mùa thu năm cô bắt đầu nuôi dưỡng cừu, có một ngày phát hiện cừu mẹ bắt đầu luống cuống bất an, mới đầu còn tưởng nó có chỗ nào không thoải mái nên kéo Ly Mang đi kiểm tra, chờ hắn cười hì hì kéo một chân sau của cừu mẹ ra, cho cô xem chỗ dưới sưng đến sung huyết, lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra là cừu mẹ lại động dục. Trong hai con cừu con có một con là đực, hình như cũng trưởng thành rồi, sợ cừu mẹ cấp bách làm loạn, vội vàng đem cừu đực con tách ra nhốt lại, lại để cho Ly Mang ra ngoài tìm kiếm vài ngày, rốt cuộc cũng bắt về một con cừu đực, lúc này vấn đề chung thân đại sự của cừu mẹ mới được giải quyết.
Theo số lượng cừu dần tăng lên, từ đó về sau cô đều lưu ý, phát hiện bắt đầu từ giữa mùa hè cho đến đầu mùa đông, cừu mẹ không mang thai cách mỗi nửa tháng sẽ động dục một lần, nhất là vào cuối hè đầu thu, đây là thời điểm tập trung đông nhất. Mỗi khi động dục, phía dưới sẽ bị sung huyết, không ngừng vẫy đuôi, cao giọng kêu mị mị, thậm chí có khi cưỡi lên người cừu mẹ khác, khi tới gần cừu đực sẽ không ngừng cọ xát, lúc ấy cô đột nhiên lại nghĩ tới vấn đề sinh sản cận huyết. Cho nên bắt đầu từ đó, cô tiến hành tách ra nuôi nhốt. Kinh nghiệm của cô là một con cừu đực ước chừng có thể ứng phó được với hai mươi cừu mẹ, cho nên số lượng cừu đực không cần nhiều lắm. Mỗi khi phát hiện cừu mẹ có dấu hiệu động dục, sẽ nhốt nó chung với một con cừu đực không cùng huyết thống, đợi đến khi kết thúc mới thả ra. Cừu non sinh ra đánh lên đó một ký hiệu, chính là để tránh sinh sản cận huyết. Hơn nữa đồng cỏ và nguồn nước dồi dào, cừu con của bọn họ đều béo mập khỏe mạnh, lấy sữa lấy lông đều cực kỳ tốt.
Mộc Thanh chậm rãi giải thích cho Do Do nghe, đầu tiên cô bé có vẻ không hiều, yên lặng nghĩ một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên cười nói: “Em biết rồi! Giống như mẹ nói với em, sau này em sẽ ở chung với một người đàn ông, nhưng người đàn ông này không thể là người trong nhà chúng ta!”
Mộc Thanh thấy buồn cười.
Do Do nói xong lời này, dần dần im lặng, cúi đầu tiếp tục cắt lông cừu.
Mộc Thanh nhìn đôi tay thon dài của cô bé linh hoạt cắt lông cừu, khen ngợi cô bé, nói: “Do Do thông minh giỏi giang, sau này nhất định sẽ có một người đàn ông tốt ở bên cạnh em.”
Do Do nở nụ cười, một nụ cười rực rỡ vô cùng.
Những cô bé giống như Do Do ở trong bộ lạc, chỉ cần tới quỳ thủy, bình thường đều đã có người đàn ông của chính mình, thậm chí là có hài tử. Do Do mang theo đôi chân có chút tật từ từ lớn lên, chỉ cần không chạy, lúc đi bình thường tuy có nghiêng ngả đôi chút, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện ra. Lúc trước trong bộ lạc có một người đàn ông trẻ tuổi nhìn trúng cô bé. Hai người chỉ cần dưới đài tế của bộ lạc nhận lời chúc phúc của tộc trưởng và vu nữ (bà mo). Không ngờ một thời gian sau, bọn họ bắt được phụ nữ ở bộ lạc khác, người đàn ông kia coi trọng thiếu nữ to lớn. Tiếp theo liền xảy ra chuyện cha Do Do mang theo cả nhà rời khỏi bộ lạc.
Những chuyện này cũng là mấy ngày hôm trước Mộc Thanh nghe Na Đóa nhắc tới, trong lòng có chút thương tiếc Do Do, cho nên vừa rồi mới cố ý khen ngợi cô bé. Thấy cô bé đầu tiên là im lặng nhưng rất nhanh sau đó đã vui vẻ cười đùa, như vậy chuyện kia cũng không ảnh hướng lớn tới cô bé lắm, lúc này mới yên tâm.
Cắt lông cừu mất khoảng thời gian ba ngày. Toàn bộ lông cừu thu hoạch được mọi người cho vào bao vải bố, ngâm ở trong dòng suối cho sạch sẽ rồi đem đi phơi khô, sau đó Mộc Thanh chỉ đám người Na Đóa cách kéo sợi. Trước tiên đem lông cừu xếp thành đống, chà xát cho mềm ra, sau đó một tay cầm cột, tay kia không ngừng chà xát xe sợi vải lông đã nhuyễn ra, quấn ở trên một con suốt làm bằng sứ, dưới đáy con suốt dùng một viên đá dạng dẹt để cố định, đem con suốt giống như con quay xoay tròn, con suốt liền đem sợi lông mềm quấn chặt thành sợi vải, chờ xe tới một trình độ nhất định, đem sợi vải cuốn lại là được rồi.
Loại phương pháp kéo sợi đơn giản này, là lúc Mộc Thanh xem một bà cụ người dân tộc thiểu số biểu diễn trước mặt du khách, không có gì khó khăn, các dụng cụ cần thiết cũng vô cùng nguyên thủy, chỉ gai của cô cũng là dùng phương pháp như vậy để kéo ra, trải qua nhiều năm, tay nghề đã vô cùng thuần thục. Đám người Na Đóa so với cô còn giỏi hơn, chỉ nhìn cô biểu diễn có mấy lần, rất nhanh đã học được.
Mùa đông đã tới.
Năm nay, tuyết không rơi dày như năm ngoài, trong thung lũng cũng tràn ngập sinh khí trước nay chưa từng có.
Ngày hai mươi tháng mười hai, đây là căn cứ vào lịch vạn niên/lịch dựa theo ngày mà Mộc Thanh chế định ra.
Khi cô mới tới nơi này từng có thói quen tính toán thời gian ngày tháng, sau lại quên mất, đến khi mang thai đứa con đầu tiên, cô lại khôi phục thói quen tính ngày. Sau khi sinh Thiểm Điện vào cuối hạ, vì để nhớ kỹ sinh nhật của con, cô đem ngày đó định làm ngày lập thu mùng tám tháng tám, lại làm theo biên niên sử của cổ đại, lấy năm cô mới tới nơi này gặp Ly Mang đặt là Ly Mộc năm thứ nhất.
Dựa theo lịch ngày của cô, bây giờ ngày hai mươi tháng mười hai, Ly Mộc năm thứ chín.
Hôm nay là sinh nhật con trai Phích Lịch của cô, rất đúng dịp, lại còn có thế gặp được sự kiện khiến cho người ta càng cao hứng.
Tiểu Hắc vào hôm nay làm ba ba, hơn nữa là ba ba của hai bé con.
Tiểu Hắc nghe thấy tiếng nói của Mộc Thanh, lập tức dừng lại động tác thân mật với tiểu mẫu báo, thoáng cái từ trên mặt đất đứng lên, chạy nhanh tới chỗ Mộc Thanh.
Thân thể của nó to lớn như con trâu, thời điểm nó nhào tới, Mộc Thanh bất ngờ bị hai châm trước của nó kìm ở trên mặt đất. Nó đại khái cũng biết thể trọng của mình đối với nữ chủ nhân quá to lớn, cho nên lập tức buông lỏng ra móng vuốt, chỉ vươn đầu lưỡi mềm mại nóng ẩm, liếm tới liếm lui trên mặt Mộc Thanh. Mộc Thanh cảm thấy vừa ẩm ướt lại vừa ngứa liền cười khanh khách né tránh.
Đã rất lâu rồi bọn họ không thân thiết như vậy. Đại khái là tách ra nhiều ngày chợt gặp lại, lúc này mới lại xuất hiện một màn đã lâu chưa làm này.
Cảm giác mất mát trong lòng Mộc Thanh cũng dần biến mất.
Tiểu Hắc chính là Tiểu Hắc, sẽ không vì tìm được bạn gái mà quên mất cô.
Cô tiếp tục đùa giỡn với Tiểu Hắc, Ly Mang ở một bên dường như có chút mất hứng, tiến lên đẩy đầu của Tiểu Hắc ra, giải cứu Mộc Thanh ra khỏi miệng lưỡi của nó.
Ly Mang vẫn giống như trước kia, nhìn thấy cô và Tiểu Hắc quá thân mật, dấm chua sẽ bay loạn khắp nơi.
Mộc Thanh được Ly Mang đỡ từ mặt đất đứng lên, đang cười cười giơ tay lau đi nước miếng vừa rồi bị Tiểu Hắc dính lên, một màn ngoài ý muốn đã xảy ra.
Tiểu mẫu báo mới vừa rồi còn một mực chần chờ đứng ở ngoài cửa gỗ không hề tiến vào, lúc này chợt nhảy lên đi vào, nhe răng xông thẳng về phía Mộc Thanh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp mang theo uy hiếp.
Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã nhảy tới trước mặt Mộc Thanh.
Mộc Thanh còn đang lau nước miếng, bị tiểu mẫu báo đột ngột xông tới, kinh sợ đến ngây người, quên cả tránh né, mắt thấy móng vuốt sắc nhọn của nó sắp tới gần cô, Ly Mang mạnh mẽ ôm lấy cô, tránh sang bên cạnh, nhưng móng vuốt của tiểu mẫu báo vẫn xẹt qua cánh tay và phía sau lưng hắn.
Mẫu Tiểu Báo một kích rơi vào không khí, dường như có chút không cam lòng, ổn định thân hình lại muốn nhào đầu về phía này, Tiểu Hắc mới vừa rồi bị Ly Mang đẩy ra đột nhiên rống lớn một tiếng. Tiểu mẫu báo có vẻ bị kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc, có chút do dự rồi dừng lại.
Lúc này Tiểu Hắc đã đánh tới, đem tiểu mẫu báo đặt ở phía dưới, hai con lăn lộn cào cấu lẫn nhau, phát ra một loạt tiếng gầm gừ.
Mộc Thanh biết đây là phương thức trao đổi bình thường của mãnh thú, dù là chơi đùa hay đánh nhau, bình thường bọn chúng đều lăn lộn cắn xé lẫn nhau. Tiểu Hắc hiện tại cần phải dạy dỗ vị bạn gái có chút lỗ mãng này. Nhưng giờ cô cũng không có thời gian đến xem chúng, cánh tay và lưng Ly Mang vừa rồi đã bị móng vuốt của tiểu mẫu báo làm cho bị thương, mặc dù chỉ là thương ngoài da, nhưng miệng vết thương dài vẫn rỉ máu. Có lẽ Ly Mang cảm thấy loại vết thương như thế này chẳng đáng kể gì, nhưng cô vẫn gấp gáp kéo hắn trở về phòng, giúp hắn xử lý miệng vết thương.
Trong gia đình của bọn họ lại có thêm một thành viên, đó chính là bạn gái Tiểu Hắc, tiểu báo đỏ thẫm trẻ tuổi mà hung hãn kia. Mộc Thanh đặt tên nó là Tiểu Hồng. Cái tên này thực sự không được hay ho lắm, cô cũng biết vậy. Nhưng cùng Tiểu Hắc lại hết sức xứng đôi, cho nên cứ gọi như vậy. Đám người Ly Mang không biết được mức độ phổ biến của cái tên này ở các đời sau, nhất trí cho là rất êm tai. Mộc Thanh cười mà không nói.
Nghĩ đến dã tính của Tiểu Hồng, sợ nó quấy nhiễu vật nuôi ở bên trong, hơn nữa, thành thật mà nói, bản thân Mộc Thanh cũng có chút sợ không biết lúc nào sẽ bị nó nhảy lên cắn một ngụm, cho nên bảo Ly Mang ở bên cửa lớn dựng một chiếc lều tranh, đem mai rùa của Tiểu Hắc tới, để cho bọn chúng tạm thời trú ở đó. Vả lại, sự việc ngoài ý muốn lúc mới gặp mặt kia, Mộc Thanh đoán là vì cô và Tiểu Hắc thân mật, rơi vào trong mắt Tiểu Hồng, có lẽ nó cũng giống như Ly Mang, bất mãn khi vật sở hữu của mình bị chia sẻ với người khác, lúc đó mới nổi giận xông lên muốn giáo huấn cô. Cho nên khi vẫn chưa cùng nó thân quên, Mộc Thanh quyết định cẩn thận cách xa Tiểu Hắc, ngay cả thói quen bình thường là đi tìm kiếm lông thú cũng bỏ nốt.
Ngày đó sau khi Mộc Thanh kéo Ly Mang rời đi, Tiểu Hồng đoán chừng đã bị Tiểu Hắc giáo huấn một trận, cho nên trong mấy ngày kế tiếp đều vô cùng ngoan ngoãn, theo sát bên cạnh Tiểu Hắc. Ban ngày trừ bỏ theo Tiểu Hắc ra ngoài, tha về vài con mồi, thời gian còn lại thì lười biếng ghé vào bãi cỏ nơi có ánh mặt trời chiếu tới, thỉnh thoảng giúp Tiểu Hắc liếm láp bàn chân hoặc là cái sừng ở đằng sau gáy nó, một đôi mắt xinh đẹp mở to, toát ra vẻ dịu dàng, thân thiết.
Nhiều người nên sức cũng lớn hơn, sau khi mùa thu qua đi, ở bên cạnh phòng ở của bọn họ đã dựng thêm được mấy gian, nối liền với nhau, mấy nhà bọn Na Đóa đều chuyển vào. Bởi vì trong mấy năm qua, Dĩ Gia ở trong bộ lạc cũng đã xây dựng không ít nhà ở làm từ hỗn hợp gạch và tre gỗ, cho nên phòng ốc như vậy bọn họ hiện tại cũng không thấy lạ lẫm gì.
Dựa vào động vật nuôi được và lương thực dự trữ, mấy nhà bọn chắc hẳn có thể vượt qua mùa đông năm nay. Nhưng xuất phát từ thói quen, sau khi giải quyết xong vấn đề chỗ ở, đất vườn đang trong thời kì ngừng gieo trồng, đám người Ly Mang và Tả lại cùng nhau đi ra ngoài săn bắn, dự trữ càng nhiều lông và thịt cho mùa đông sắp tới.
Sau giờ ngọ trời trong xanh, mấy người đàn ông không ở nhà, Tiểu Hắc cùng Tiểu Hồng đang vui đùa ở sườn núi cách đó không xa, Mộc Thanh dẫn theo mấy người phụ nữ và đám trẻ con đi thu lông cừu.
Cừu của Mộc Thanh, đầu tiên là từ một cừu mẹ và hai cừu con, mở rộng dần thành một bầy cừu, chính là nhờ Ly Mang ở mùa xuân năm thứ hai bắt được một con cừu đực, bầy cừu lúc này mới từ từ mở rộng hơn, hiện tại đã có vài chục con. Chúng hẳn là tổ tiên cừu Argali (hay cừu aga, sống ở vùng Tây Bắc, Hoa Bắc,…Trung Quốc), sừng có hình xoắn ốc, mùa thu chính là thời điểm lông trên người chúng dày nhất, Mộc Thanh sẽ cắt đám lông này, kéo thành sợi dùng để may áo lông.
Con dao Thụy Sĩ đã cũ lắm rồi, mặt trên dùng để cắt lông thì hơi nhỏ chút, cho nên Mộc Thanh bắt đầu chuyến sang dùng vỏ trai ở trong sông lớn để cắt. Vỏ trai gõ thành hình cong như lưỡi câu, lưỡi dao mài ở trên mặt đá vừa bóng loáng vừa sắc bén, khi cắt, túm lấy một nắm lông thật dày trên người con cừu, đem con dao nhẹ nhàng xoay quanh, một nắm lông cừu đã lấy xuống.
Đàn cừu đã sớm bị lùa vào sau hàng rào. Mộc Thanh đi vào bắt lấy một con, làm mẫu cho đám người Na Đóa. Trong bộ lạc mặc dù cũng có nuôi cừu, nhưng chỉ dùng giết thịt, da lột ra dùng làm áo chống rét. Việc cắt lông cừu như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên đều lộ ra vẻ mặt tò mò. Sau khi nhìn một lúc, họ lấy Bạng đao mà đám đàn ông đã mài thật tốt ra, học theo bộ dáng của Mộc Thanh, bắt đầu đi cắt. Bởi vì thủ pháp không quen, một cô gái hình như làm cừu bị đau, khiến nó nổi giận, giơ móng chân đạp về phía sau, khiến cô bị ngã chổng vó trên mặt cỏ, đám người Na Đóa cười nghiêng ngả, Mộc Thanh cố nén cười, đi tới đỡ cô ấy dậy, kiên nhẫn lại làm mẫu thêm lần nữa, hướng dẫn cách sử dụng Bạng đao (đao làm từ vỏ trai). Mấy người phụ nữ dần quen tay hơn, bắt đầu tự đi cắt lông cừu, đem lông cừu cắt được bỏ vào trong túi vải bố mang theo. Khi cắt lông cừu phát ra âm thanh xoạt xoạt rất dễ nghe, Mộc Thanh rất thích nghe loại âm thanh này.
“Thanh Thanh, tại sao trên mông cừu lại có các ký hiệu khác nhau?”
Do Do cắt xong lông của một con cừu, đột nhiên hỏi.
Mộc Thanh cười cười.
Sở dĩ cô đánh ký hiệu trên người con cừu, là để khi tách ra nuôi nhốt có thể dễ dàng phân biệt, phòng ngừa cừu mẹ trong lúc động dục quan hệ với cừu đực có cùng huyết thống, nếu vậy cừu con sinh ra sẽ khó mà sống được, dù có nuôi được, cũng rất gầy yếu.
Vào mùa thu năm cô bắt đầu nuôi dưỡng cừu, có một ngày phát hiện cừu mẹ bắt đầu luống cuống bất an, mới đầu còn tưởng nó có chỗ nào không thoải mái nên kéo Ly Mang đi kiểm tra, chờ hắn cười hì hì kéo một chân sau của cừu mẹ ra, cho cô xem chỗ dưới sưng đến sung huyết, lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra là cừu mẹ lại động dục. Trong hai con cừu con có một con là đực, hình như cũng trưởng thành rồi, sợ cừu mẹ cấp bách làm loạn, vội vàng đem cừu đực con tách ra nhốt lại, lại để cho Ly Mang ra ngoài tìm kiếm vài ngày, rốt cuộc cũng bắt về một con cừu đực, lúc này vấn đề chung thân đại sự của cừu mẹ mới được giải quyết.
Theo số lượng cừu dần tăng lên, từ đó về sau cô đều lưu ý, phát hiện bắt đầu từ giữa mùa hè cho đến đầu mùa đông, cừu mẹ không mang thai cách mỗi nửa tháng sẽ động dục một lần, nhất là vào cuối hè đầu thu, đây là thời điểm tập trung đông nhất. Mỗi khi động dục, phía dưới sẽ bị sung huyết, không ngừng vẫy đuôi, cao giọng kêu mị mị, thậm chí có khi cưỡi lên người cừu mẹ khác, khi tới gần cừu đực sẽ không ngừng cọ xát, lúc ấy cô đột nhiên lại nghĩ tới vấn đề sinh sản cận huyết. Cho nên bắt đầu từ đó, cô tiến hành tách ra nuôi nhốt. Kinh nghiệm của cô là một con cừu đực ước chừng có thể ứng phó được với hai mươi cừu mẹ, cho nên số lượng cừu đực không cần nhiều lắm. Mỗi khi phát hiện cừu mẹ có dấu hiệu động dục, sẽ nhốt nó chung với một con cừu đực không cùng huyết thống, đợi đến khi kết thúc mới thả ra. Cừu non sinh ra đánh lên đó một ký hiệu, chính là để tránh sinh sản cận huyết. Hơn nữa đồng cỏ và nguồn nước dồi dào, cừu con của bọn họ đều béo mập khỏe mạnh, lấy sữa lấy lông đều cực kỳ tốt.
Mộc Thanh chậm rãi giải thích cho Do Do nghe, đầu tiên cô bé có vẻ không hiều, yên lặng nghĩ một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên cười nói: “Em biết rồi! Giống như mẹ nói với em, sau này em sẽ ở chung với một người đàn ông, nhưng người đàn ông này không thể là người trong nhà chúng ta!”
Mộc Thanh thấy buồn cười.
Do Do nói xong lời này, dần dần im lặng, cúi đầu tiếp tục cắt lông cừu.
Mộc Thanh nhìn đôi tay thon dài của cô bé linh hoạt cắt lông cừu, khen ngợi cô bé, nói: “Do Do thông minh giỏi giang, sau này nhất định sẽ có một người đàn ông tốt ở bên cạnh em.”
Do Do nở nụ cười, một nụ cười rực rỡ vô cùng.
Những cô bé giống như Do Do ở trong bộ lạc, chỉ cần tới quỳ thủy, bình thường đều đã có người đàn ông của chính mình, thậm chí là có hài tử. Do Do mang theo đôi chân có chút tật từ từ lớn lên, chỉ cần không chạy, lúc đi bình thường tuy có nghiêng ngả đôi chút, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện ra. Lúc trước trong bộ lạc có một người đàn ông trẻ tuổi nhìn trúng cô bé. Hai người chỉ cần dưới đài tế của bộ lạc nhận lời chúc phúc của tộc trưởng và vu nữ (bà mo). Không ngờ một thời gian sau, bọn họ bắt được phụ nữ ở bộ lạc khác, người đàn ông kia coi trọng thiếu nữ to lớn. Tiếp theo liền xảy ra chuyện cha Do Do mang theo cả nhà rời khỏi bộ lạc.
Những chuyện này cũng là mấy ngày hôm trước Mộc Thanh nghe Na Đóa nhắc tới, trong lòng có chút thương tiếc Do Do, cho nên vừa rồi mới cố ý khen ngợi cô bé. Thấy cô bé đầu tiên là im lặng nhưng rất nhanh sau đó đã vui vẻ cười đùa, như vậy chuyện kia cũng không ảnh hướng lớn tới cô bé lắm, lúc này mới yên tâm.
Cắt lông cừu mất khoảng thời gian ba ngày. Toàn bộ lông cừu thu hoạch được mọi người cho vào bao vải bố, ngâm ở trong dòng suối cho sạch sẽ rồi đem đi phơi khô, sau đó Mộc Thanh chỉ đám người Na Đóa cách kéo sợi. Trước tiên đem lông cừu xếp thành đống, chà xát cho mềm ra, sau đó một tay cầm cột, tay kia không ngừng chà xát xe sợi vải lông đã nhuyễn ra, quấn ở trên một con suốt làm bằng sứ, dưới đáy con suốt dùng một viên đá dạng dẹt để cố định, đem con suốt giống như con quay xoay tròn, con suốt liền đem sợi lông mềm quấn chặt thành sợi vải, chờ xe tới một trình độ nhất định, đem sợi vải cuốn lại là được rồi.
Loại phương pháp kéo sợi đơn giản này, là lúc Mộc Thanh xem một bà cụ người dân tộc thiểu số biểu diễn trước mặt du khách, không có gì khó khăn, các dụng cụ cần thiết cũng vô cùng nguyên thủy, chỉ gai của cô cũng là dùng phương pháp như vậy để kéo ra, trải qua nhiều năm, tay nghề đã vô cùng thuần thục. Đám người Na Đóa so với cô còn giỏi hơn, chỉ nhìn cô biểu diễn có mấy lần, rất nhanh đã học được.
Mùa đông đã tới.
Năm nay, tuyết không rơi dày như năm ngoài, trong thung lũng cũng tràn ngập sinh khí trước nay chưa từng có.
Ngày hai mươi tháng mười hai, đây là căn cứ vào lịch vạn niên/lịch dựa theo ngày mà Mộc Thanh chế định ra.
Khi cô mới tới nơi này từng có thói quen tính toán thời gian ngày tháng, sau lại quên mất, đến khi mang thai đứa con đầu tiên, cô lại khôi phục thói quen tính ngày. Sau khi sinh Thiểm Điện vào cuối hạ, vì để nhớ kỹ sinh nhật của con, cô đem ngày đó định làm ngày lập thu mùng tám tháng tám, lại làm theo biên niên sử của cổ đại, lấy năm cô mới tới nơi này gặp Ly Mang đặt là Ly Mộc năm thứ nhất.
Dựa theo lịch ngày của cô, bây giờ ngày hai mươi tháng mười hai, Ly Mộc năm thứ chín.
Hôm nay là sinh nhật con trai Phích Lịch của cô, rất đúng dịp, lại còn có thế gặp được sự kiện khiến cho người ta càng cao hứng.
Tiểu Hắc vào hôm nay làm ba ba, hơn nữa là ba ba của hai bé con.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiểu Hắc nghe thấy tiếng nói của Mộc Thanh, lập tức dừng lại động tác thân mật với tiểu mẫu báo, thoáng cái từ trên mặt đất đứng lên, chạy nhanh tới chỗ Mộc Thanh.
Thân thể của nó to lớn như con trâu, thời điểm nó nhào tới, Mộc Thanh bất ngờ bị hai châm trước của nó kìm ở trên mặt đất. Nó đại khái cũng biết thể trọng của mình đối với nữ chủ nhân quá to lớn, cho nên lập tức buông lỏng ra móng vuốt, chỉ vươn đầu lưỡi mềm mại nóng ẩm, liếm tới liếm lui trên mặt Mộc Thanh. Mộc Thanh cảm thấy vừa ẩm ướt lại vừa ngứa liền cười khanh khách né tránh.
Đã rất lâu rồi bọn họ không thân thiết như vậy. Đại khái là tách ra nhiều ngày chợt gặp lại, lúc này mới lại xuất hiện một màn đã lâu chưa làm này.
Cảm giác mất mát trong lòng Mộc Thanh cũng dần biến mất.
Tiểu Hắc chính là Tiểu Hắc, sẽ không vì tìm được bạn gái mà quên mất cô.
Cô tiếp tục đùa giỡn với Tiểu Hắc, Ly Mang ở một bên dường như có chút mất hứng, tiến lên đẩy đầu của Tiểu Hắc ra, giải cứu Mộc Thanh ra khỏi miệng lưỡi của nó.
Ly Mang vẫn giống như trước kia, nhìn thấy cô và Tiểu Hắc quá thân mật, dấm chua sẽ bay loạn khắp nơi.
Mộc Thanh được Ly Mang đỡ từ mặt đất đứng lên, đang cười cười giơ tay lau đi nước miếng vừa rồi bị Tiểu Hắc dính lên, một màn ngoài ý muốn đã xảy ra.
Tiểu mẫu báo mới vừa rồi còn một mực chần chờ đứng ở ngoài cửa gỗ không hề tiến vào, lúc này chợt nhảy lên đi vào, nhe răng xông thẳng về phía Mộc Thanh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp mang theo uy hiếp.
Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã nhảy tới trước mặt Mộc Thanh.
Mộc Thanh còn đang lau nước miếng, bị tiểu mẫu báo đột ngột xông tới, kinh sợ đến ngây người, quên cả tránh né, mắt thấy móng vuốt sắc nhọn của nó sắp tới gần cô, Ly Mang mạnh mẽ ôm lấy cô, tránh sang bên cạnh, nhưng móng vuốt của tiểu mẫu báo vẫn xẹt qua cánh tay và phía sau lưng hắn.
Mẫu Tiểu Báo một kích rơi vào không khí, dường như có chút không cam lòng, ổn định thân hình lại muốn nhào đầu về phía này, Tiểu Hắc mới vừa rồi bị Ly Mang đẩy ra đột nhiên rống lớn một tiếng. Tiểu mẫu báo có vẻ bị kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc, có chút do dự rồi dừng lại.
Lúc này Tiểu Hắc đã đánh tới, đem tiểu mẫu báo đặt ở phía dưới, hai con lăn lộn cào cấu lẫn nhau, phát ra một loạt tiếng gầm gừ.
Mộc Thanh biết đây là phương thức trao đổi bình thường của mãnh thú, dù là chơi đùa hay đánh nhau, bình thường bọn chúng đều lăn lộn cắn xé lẫn nhau. Tiểu Hắc hiện tại cần phải dạy dỗ vị bạn gái có chút lỗ mãng này. Nhưng giờ cô cũng không có thời gian đến xem chúng, cánh tay và lưng Ly Mang vừa rồi đã bị móng vuốt của tiểu mẫu báo làm cho bị thương, mặc dù chỉ là thương ngoài da, nhưng miệng vết thương dài vẫn rỉ máu. Có lẽ Ly Mang cảm thấy loại vết thương như thế này chẳng đáng kể gì, nhưng cô vẫn gấp gáp kéo hắn trở về phòng, giúp hắn xử lý miệng vết thương.
Trong gia đình của bọn họ lại có thêm một thành viên, đó chính là bạn gái Tiểu Hắc, tiểu báo đỏ thẫm trẻ tuổi mà hung hãn kia. Mộc Thanh đặt tên nó là Tiểu Hồng. Cái tên này thực sự không được hay ho lắm, cô cũng biết vậy. Nhưng cùng Tiểu Hắc lại hết sức xứng đôi, cho nên cứ gọi như vậy. Đám người Ly Mang không biết được mức độ phổ biến của cái tên này ở các đời sau, nhất trí cho là rất êm tai. Mộc Thanh cười mà không nói.
Nghĩ đến dã tính của Tiểu Hồng, sợ nó quấy nhiễu vật nuôi ở bên trong, hơn nữa, thành thật mà nói, bản thân Mộc Thanh cũng có chút sợ không biết lúc nào sẽ bị nó nhảy lên cắn một ngụm, cho nên bảo Ly Mang ở bên cửa lớn dựng một chiếc lều tranh, đem mai rùa của Tiểu Hắc tới, để cho bọn chúng tạm thời trú ở đó. Vả lại, sự việc ngoài ý muốn lúc mới gặp mặt kia, Mộc Thanh đoán là vì cô và Tiểu Hắc thân mật, rơi vào trong mắt Tiểu Hồng, có lẽ nó cũng giống như Ly Mang, bất mãn khi vật sở hữu của mình bị chia sẻ với người khác, lúc đó mới nổi giận xông lên muốn giáo huấn cô. Cho nên khi vẫn chưa cùng nó thân quên, Mộc Thanh quyết định cẩn thận cách xa Tiểu Hắc, ngay cả thói quen bình thường là đi tìm kiếm lông thú cũng bỏ nốt.
Ngày đó sau khi Mộc Thanh kéo Ly Mang rời đi, Tiểu Hồng đoán chừng đã bị Tiểu Hắc giáo huấn một trận, cho nên trong mấy ngày kế tiếp đều vô cùng ngoan ngoãn, theo sát bên cạnh Tiểu Hắc. Ban ngày trừ bỏ theo Tiểu Hắc ra ngoài, tha về vài con mồi, thời gian còn lại thì lười biếng ghé vào bãi cỏ nơi có ánh mặt trời chiếu tới, thỉnh thoảng giúp Tiểu Hắc liếm láp bàn chân hoặc là cái sừng ở đằng sau gáy nó, một đôi mắt xinh đẹp mở to, toát ra vẻ dịu dàng, thân thiết.
Nhiều người nên sức cũng lớn hơn, sau khi mùa thu qua đi, ở bên cạnh phòng ở của bọn họ đã dựng thêm được mấy gian, nối liền với nhau, mấy nhà bọn Na Đóa đều chuyển vào. Bởi vì trong mấy năm qua, Dĩ Gia ở trong bộ lạc cũng đã xây dựng không ít nhà ở làm từ hỗn hợp gạch và tre gỗ, cho nên phòng ốc như vậy bọn họ hiện tại cũng không thấy lạ lẫm gì.
Dựa vào động vật nuôi được và lương thực dự trữ, mấy nhà bọn chắc hẳn có thể vượt qua mùa đông năm nay. Nhưng xuất phát từ thói quen, sau khi giải quyết xong vấn đề chỗ ở, đất vườn đang trong thời kì ngừng gieo trồng, đám người Ly Mang và Tả lại cùng nhau đi ra ngoài săn bắn, dự trữ càng nhiều lông và thịt cho mùa đông sắp tới.
Sau giờ ngọ trời trong xanh, mấy người đàn ông không ở nhà, Tiểu Hắc cùng Tiểu Hồng đang vui đùa ở sườn núi cách đó không xa, Mộc Thanh dẫn theo mấy người phụ nữ và đám trẻ con đi thu lông cừu.
Cừu của Mộc Thanh, đầu tiên là từ một cừu mẹ và hai cừu con, mở rộng dần thành một bầy cừu, chính là nhờ Ly Mang ở mùa xuân năm thứ hai bắt được một con cừu đực, bầy cừu lúc này mới từ từ mở rộng hơn, hiện tại đã có vài chục con. Chúng hẳn là tổ tiên cừu Argali (hay cừu aga, sống ở vùng Tây Bắc, Hoa Bắc,…Trung Quốc), sừng có hình xoắn ốc, mùa thu chính là thời điểm lông trên người chúng dày nhất, Mộc Thanh sẽ cắt đám lông này, kéo thành sợi dùng để may áo lông.
Con dao Thụy Sĩ đã cũ lắm rồi, mặt trên dùng để cắt lông thì hơi nhỏ chút, cho nên Mộc Thanh bắt đầu chuyến sang dùng vỏ trai ở trong sông lớn để cắt. Vỏ trai gõ thành hình cong như lưỡi câu, lưỡi dao mài ở trên mặt đá vừa bóng loáng vừa sắc bén, khi cắt, túm lấy một nắm lông thật dày trên người con cừu, đem con dao nhẹ nhàng xoay quanh, một nắm lông cừu đã lấy xuống.
Đàn cừu đã sớm bị lùa vào sau hàng rào. Mộc Thanh đi vào bắt lấy một con, làm mẫu cho đám người Na Đóa. Trong bộ lạc mặc dù cũng có nuôi cừu, nhưng chỉ dùng giết thịt, da lột ra dùng làm áo chống rét. Việc cắt lông cừu như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên đều lộ ra vẻ mặt tò mò. Sau khi nhìn một lúc, họ lấy Bạng đao mà đám đàn ông đã mài thật tốt ra, học theo bộ dáng của Mộc Thanh, bắt đầu đi cắt. Bởi vì thủ pháp không quen, một cô gái hình như làm cừu bị đau, khiến nó nổi giận, giơ móng chân đạp về phía sau, khiến cô bị ngã chổng vó trên mặt cỏ, đám người Na Đóa cười nghiêng ngả, Mộc Thanh cố nén cười, đi tới đỡ cô ấy dậy, kiên nhẫn lại làm mẫu thêm lần nữa, hướng dẫn cách sử dụng Bạng đao (đao làm từ vỏ trai). Mấy người phụ nữ dần quen tay hơn, bắt đầu tự đi cắt lông cừu, đem lông cừu cắt được bỏ vào trong túi vải bố mang theo. Khi cắt lông cừu phát ra âm thanh xoạt xoạt rất dễ nghe, Mộc Thanh rất thích nghe loại âm thanh này.
“Thanh Thanh, tại sao trên mông cừu lại có các ký hiệu khác nhau?”
Do Do cắt xong lông của một con cừu, đột nhiên hỏi.
Mộc Thanh cười cười.
Sở dĩ cô đánh ký hiệu trên người con cừu, là để khi tách ra nuôi nhốt có thể dễ dàng phân biệt, phòng ngừa cừu mẹ trong lúc động dục quan hệ với cừu đực có cùng huyết thống, nếu vậy cừu con sinh ra sẽ khó mà sống được, dù có nuôi được, cũng rất gầy yếu.
Vào mùa thu năm cô bắt đầu nuôi dưỡng cừu, có một ngày phát hiện cừu mẹ bắt đầu luống cuống bất an, mới đầu còn tưởng nó có chỗ nào không thoải mái nên kéo Ly Mang đi kiểm tra, chờ hắn cười hì hì kéo một chân sau của cừu mẹ ra, cho cô xem chỗ dưới sưng đến sung huyết, lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra là cừu mẹ lại động dục. Trong hai con cừu con có một con là đực, hình như cũng trưởng thành rồi, sợ cừu mẹ cấp bách làm loạn, vội vàng đem cừu đực con tách ra nhốt lại, lại để cho Ly Mang ra ngoài tìm kiếm vài ngày, rốt cuộc cũng bắt về một con cừu đực, lúc này vấn đề chung thân đại sự của cừu mẹ mới được giải quyết.
Theo số lượng cừu dần tăng lên, từ đó về sau cô đều lưu ý, phát hiện bắt đầu từ giữa mùa hè cho đến đầu mùa đông, cừu mẹ không mang thai cách mỗi nửa tháng sẽ động dục một lần, nhất là vào cuối hè đầu thu, đây là thời điểm tập trung đông nhất. Mỗi khi động dục, phía dưới sẽ bị sung huyết, không ngừng vẫy đuôi, cao giọng kêu mị mị, thậm chí có khi cưỡi lên người cừu mẹ khác, khi tới gần cừu đực sẽ không ngừng cọ xát, lúc ấy cô đột nhiên lại nghĩ tới vấn đề sinh sản cận huyết. Cho nên bắt đầu từ đó, cô tiến hành tách ra nuôi nhốt. Kinh nghiệm của cô là một con cừu đực ước chừng có thể ứng phó được với hai mươi cừu mẹ, cho nên số lượng cừu đực không cần nhiều lắm. Mỗi khi phát hiện cừu mẹ có dấu hiệu động dục, sẽ nhốt nó chung với một con cừu đực không cùng huyết thống, đợi đến khi kết thúc mới thả ra. Cừu non sinh ra đánh lên đó một ký hiệu, chính là để tránh sinh sản cận huyết. Hơn nữa đồng cỏ và nguồn nước dồi dào, cừu con của bọn họ đều béo mập khỏe mạnh, lấy sữa lấy lông đều cực kỳ tốt.
Mộc Thanh chậm rãi giải thích cho Do Do nghe, đầu tiên cô bé có vẻ không hiều, yên lặng nghĩ một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên cười nói: “Em biết rồi! Giống như mẹ nói với em, sau này em sẽ ở chung với một người đàn ông, nhưng người đàn ông này không thể là người trong nhà chúng ta!”
Mộc Thanh thấy buồn cười.
Do Do nói xong lời này, dần dần im lặng, cúi đầu tiếp tục cắt lông cừu.
Mộc Thanh nhìn đôi tay thon dài của cô bé linh hoạt cắt lông cừu, khen ngợi cô bé, nói: “Do Do thông minh giỏi giang, sau này nhất định sẽ có một người đàn ông tốt ở bên cạnh em.”
Do Do nở nụ cười, một nụ cười rực rỡ vô cùng.
Những cô bé giống như Do Do ở trong bộ lạc, chỉ cần tới quỳ thủy, bình thường đều đã có người đàn ông của chính mình, thậm chí là có hài tử. Do Do mang theo đôi chân có chút tật từ từ lớn lên, chỉ cần không chạy, lúc đi bình thường tuy có nghiêng ngả đôi chút, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện ra. Lúc trước trong bộ lạc có một người đàn ông trẻ tuổi nhìn trúng cô bé. Hai người chỉ cần dưới đài tế của bộ lạc nhận lời chúc phúc của tộc trưởng và vu nữ (bà mo). Không ngờ một thời gian sau, bọn họ bắt được phụ nữ ở bộ lạc khác, người đàn ông kia coi trọng thiếu nữ to lớn. Tiếp theo liền xảy ra chuyện cha Do Do mang theo cả nhà rời khỏi bộ lạc.
Những chuyện này cũng là mấy ngày hôm trước Mộc Thanh nghe Na Đóa nhắc tới, trong lòng có chút thương tiếc Do Do, cho nên vừa rồi mới cố ý khen ngợi cô bé. Thấy cô bé đầu tiên là im lặng nhưng rất nhanh sau đó đã vui vẻ cười đùa, như vậy chuyện kia cũng không ảnh hướng lớn tới cô bé lắm, lúc này mới yên tâm.
Cắt lông cừu mất khoảng thời gian ba ngày. Toàn bộ lông cừu thu hoạch được mọi người cho vào bao vải bố, ngâm ở trong dòng suối cho sạch sẽ rồi đem đi phơi khô, sau đó Mộc Thanh chỉ đám người Na Đóa cách kéo sợi. Trước tiên đem lông cừu xếp thành đống, chà xát cho mềm ra, sau đó một tay cầm cột, tay kia không ngừng chà xát xe sợi vải lông đã nhuyễn ra, quấn ở trên một con suốt làm bằng sứ, dưới đáy con suốt dùng một viên đá dạng dẹt để cố định, đem con suốt giống như con quay xoay tròn, con suốt liền đem sợi lông mềm quấn chặt thành sợi vải, chờ xe tới một trình độ nhất định, đem sợi vải cuốn lại là được rồi.
Loại phương pháp kéo sợi đơn giản này, là lúc Mộc Thanh xem một bà cụ người dân tộc thiểu số biểu diễn trước mặt du khách, không có gì khó khăn, các dụng cụ cần thiết cũng vô cùng nguyên thủy, chỉ gai của cô cũng là dùng phương pháp như vậy để kéo ra, trải qua nhiều năm, tay nghề đã vô cùng thuần thục. Đám người Na Đóa so với cô còn giỏi hơn, chỉ nhìn cô biểu diễn có mấy lần, rất nhanh đã học được.
Mùa đông đã tới.
Năm nay, tuyết không rơi dày như năm ngoài, trong thung lũng cũng tràn ngập sinh khí trước nay chưa từng có.
Ngày hai mươi tháng mười hai, đây là căn cứ vào lịch vạn niên/lịch dựa theo ngày mà Mộc Thanh chế định ra.
Khi cô mới tới nơi này từng có thói quen tính toán thời gian ngày tháng, sau lại quên mất, đến khi mang thai đứa con đầu tiên, cô lại khôi phục thói quen tính ngày. Sau khi sinh Thiểm Điện vào cuối hạ, vì để nhớ kỹ sinh nhật của con, cô đem ngày đó định làm ngày lập thu mùng tám tháng tám, lại làm theo biên niên sử của cổ đại, lấy năm cô mới tới nơi này gặp Ly Mang đặt là Ly Mộc năm thứ nhất.
Dựa theo lịch ngày của cô, bây giờ ngày hai mươi tháng mười hai, Ly Mộc năm thứ chín.
Hôm nay là sinh nhật con trai Phích Lịch của cô, rất đúng dịp, lại còn có thế gặp được sự kiện khiến cho người ta càng cao hứng.
Tiểu Hắc vào hôm nay làm ba ba, hơn nữa là ba ba của hai bé con.