Edit: Midori Beta: Tiểu Tyền Mộc Thanh nhìn một màn kinh tâm động phách (* chấn động lòng người) bên trong, trong lòng bàn tay đang nắm đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên dồn dập ở phía sau, khi ánh lửa tiến tới gần, cô quay đầu nhìn lại, thấy kẻ mang người chạy đến đúng là Hổ Xỉ.
Hổ Xỉ nhìn thấy Mộc Thanh, sau khi sửng sốt xong liền vội vàng xông vào bên trong.
Ly Mang vẫn chế trụ Dĩ Gia ở trên mặt đất, chẳng qua là lưỡi đao trên tay đã lấy ra khỏi cổ họng của hắn.
Hổ Xỉ cùng các tộc nhân xông tới bên cạnh, có người kinh sợ, nhưng bị Hổ Xỉ ngăn cản.
Ánh mắt Ly Mang ngước lên, cùng Hổ Xỉ bốn mắt nhìn nhau.
Hắn từ từ buông lỏng Dĩ Gia ra, dùng sức đem lưỡi đao còn dính máu ném trên mặt đất rồi đứng dậy.
Dĩ Gia đẩy người tiến lên đỡ mình ra, tự mình đứng lên.
Ly Mang không nhìn lại Dĩ Gia, nhưng mà hướng Hổ Xỉ gật đầu một cái, rồi xoay người đi ra ngoài. Có mấy người dường như muốn ngăn cản, nhưng nhìn lại Dĩ Gia, thấy hắn chỉ đứng ở nơi đó, sắc mặt âm trầm nhìn bóng lưng của Ly Mang, nên có chút do dự lui trở lại.
“Ly Mang, Bộ Lạc thảo nguyên cùng rừng rậm đã liên kết lại rồi, tôi với bọn họ có lẽ rất nhanh sẽ có một cuộc đại chiến. Sau khi cuộc chiến này xảy ra, nếu như là tôi thua, vậy chúng ta vẫn bình an vô sự. Nhưng nếu như tôi thắng, tôi cho cậu biết, cốc của cậu cùng những người mà cậu thu nhận kia cuối cùng cũng phải quy phục tôi!”
Vào thời điểm Ly Mang sắp bước ra khỏi đại sảnh, Dĩ Gia đột nhiên hướng về phía bóng lưng của hắn lớn tiếng nói như vậy.
Ly Mang dừng bước, quay đầu nhìn Dĩ Gia một cái.
“Nếu như tôi không muốn thế thì sao?”
Dĩ Gia lại phá lên cười, liếc nhìn hướng Mộc Thanh ở bên ngoài. Từ góc độ này của hắn, dễ dàng có thể thấy được chỗ của cô đang đứng.
“Cậu cuối cùng cũng không thắng được tôi. Bất kể là con người hay là vũ khí. Mặc dù cậu cũng biết cách luyện đồng thau thì thế nào, nhưng tòa núi đá xanh này đã bị tôi phái người ngày đêm trông chừng. Tôi bỏ ra thời gian năm sáu năm, hầu như đã tìm kiếm từng ngóc ngách ở đây, mới tìm được một chỗ như vậy. Sẽ không thể nào có núi đá xanh thứ hai nữa!”
Nói xong lời này, Dĩ Gia đột nhiên hướng Ly Mang đi nhanh tới, nhìn chằm chằm vào ấn kí ngọn lửa trên mặt hắn một lúc, nhích tới gần giảm thấp âm thanh xuống nói: ” Vu sư Khu Thú Tộc nói cho tôi biết, cái ấn ký trên mặt cậu, là ấn ký vương giả, Hmm là kẻ tế sống tốt nhất. Hắn bảo tôi nếu nhìn thấy cậu liền giết đi. Nhưng tôi không tin những thứ này. Nếu tôi đạt thành tâm nguyện, thì cậu chính là đối thủ cho cuộc chiến đấu cuối cùng của tôi. Ta muốn đạp lên thi thể những người mà cậu bảo hộ để tiến vào cốc của cậu, để cậu phải cam tâm tình nguyện cúi đầu với tôi, thừa nhận tôi mới thật sự là vương giả!”
Giọng nói Dĩ Gia ép xuống rất thấp, trừ Ly Mang ra, thì Mộc Thanh ở bên ngoài cũng chỉ nghe được đứt quãng một chút.
Cuối cùng phải chấp niệm thế nào, mới có thể để cho người kiêu ngạo như hắn dây dưa với Ly Mang, vừa là bằng hữu từ nhỏ của hắn, cũng là đối thủ mà hắn muốn cúi đầu xưng thần?
Ly Mang nhìn chăm chú Dĩ Gia chốc lát, cuối cùng vẫn không nói gì, quay đầu bước ra khỏi tòa kiến trúc màu xanh.
Mộc Thanh hướng hắn nghênh đón. Hắn cầm tay cô, phát hiện lòng bàn tay cô ướt nhẹp, không những không có buông ra, ngược lại còn cầm thật chặt.
Người phía bên ngoài đã vây đầy nơi này, nam nữ già trẻ, đều ở đây lặng yên nhìn bọn họ.
Ly Mang mang theo Mộc Thanh hướng bọn họ đi tới. Mỗi một bước hắn đi tới, bọn họ lại tách ra một chút, cho đến khi đến cuối con đường đá xanh.
Lúc bọn họ đi tới lối vào, đã kinh ngạc khi nhìn thấy Tả cùng mấy người đàn ông ở cùng bọn họ, lúc này đã đi ra ngoài, trên tay bọn họ cầm ngọn đuốc đang cháy, vẻ mặt có chút nôn nóng, Tiểu Hắc đang ngồi ở bên cạnh. Nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, liền nghiêng thân chạy nhanh tới, còn lộ ra chút kích động.
Trở lại trong sự bất ngờ, Ly Mang thoạt nhìn cũng vô cùng kích động, dùng sức kéo tay bọn họ.
Mộc Thanh cũng bỗng chốc hiểu ra.
Có lẽ bọn họ đã sớm biết mình và Ly Mang muốn đi tới đâu, cho nên mới lặng lẽ bám đuôi đi theo tới đây.
Có lẽ bọn họ thật sự không thể giúp cái gì, nhưng mà khi mình và Ly Mang từ đây đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ đang đợi với khuôn mặt ân cần cùng vẻ mừng rỡ chân thành, cô vẫn cảm thấy một cổ tình cảm ấm áp từ đáy lòng tự nhiên sinh ra.
Kích động quay trở lại chỗ dòng sông lớn kia, ở phía trước cách nơi đó không xa chính là nhà của cô cùng Ly Mang. Vào thời điểm rẽ ngoặt sang con đường khác, cô không nhịn được mà xoay người nhìn về phía tòa núi đá xanh theo lời Dĩ Gia nói.
Ở phía xa xa ngọn núi này rất cao, thời điểm cô ở trong cốc lúc trước, cũng có thể thấy đỉnh núi cao ngất của nó. Đường viền của dãy núi quen thuộc đến nỗi nhắm mắt lại cũng có thể hiện ra , chỉ là đến giờ cô mới biết nơi đó có mỏ đồng mà thôi.
Cô đột nhiên có chút sững sờ, yên lặng nhìn nó rồi không nhúc nhích.
Ở đường viền của dãy núi, xuất hiện một gò đất nhỏ hình tròn lạ. Vô cùng chậm rãi, nhưng lúc trước không có cái gò đất nhỏ này, cô rất khẳng định chuyện này.
Ly Mang cùng đám người của Tả thấy cô ngơ ngác đứng đó, đều dừng bước, theo tầm mắt của cô nhìn lại, nhưng cũng nhìn không ra cái gì, liền cúi đầu nghi ngờ nhìn cô.
Mộc Thanh ngăn chặn bất an trong lòng, nhìn bọn họ miễn cưỡng cười cười, cô xoay người theo Tiểu Hắc tiếp tục đi tới phía trước.
Thời điểm bọn họ trở lại cốc, việc đầu tiên Mộc Thanh làm chính là đi đến bên bờ suối nước nóng.
Lần đầu tiên cô cùng Ly Mang phát hiện nước suối sôi trào cách đây đã mấy năm, bây giờ miệng ao kia vẫn như vậy, mực nước thoạt nhìn so với lúc trước không khác lắm.
Mộc Thanh mang theo đầy bụng nghi ngờ trở về cốc.
Liên tiếp có người mới ở đồng bằng tìm tới sơn cốc của bọn họ.
Mỗi khi có người mới tìm tới nơi này, có nghĩa là lý tưởng của Dĩ Gia lại tiến thêm về phía trước một bước.
Ly Mang cùng đám đàn ông trong cốc trở nên vô cùng bận rộn. Do trên đường thông cốc khẩu của bọn họ cần phải xây dựng đủ loại chướng ngại chắc chắn, tăng cường vật ngăn cách, càng không ngừng chế tạo cung nỏ vũ khí mới cùng đá lăn.
Gần thời điểm mùa hè đến, Mộc Thanh phát hiện mình có thai. Trong bụng này là một sinh mệnh mới, là hy vọng chung thật lâu của cô cùng Ly Mang, cho nên khi nó đến đã khiến cho Ly Mang vô cùng hưng phấn, thậm chí so sánh với thời điểm cô lần đầu tiên mang thai Thiểm Điện còn hưng phấn hơn.
Nhưng Mộc Thanh thì càng lo lắng hơn.
Lo lắng của cô cũng không phải đến từ Dĩ Gia, mà là sự biến đổi của ôn tuyền cùng gò núi tròn trên đỉnh ngọn núi đá xanh.
Cô cùng Ly Mang trở lại từ bộ lạc của Dĩ Gia cách đây cũng đã nửa năm rồi, Mộc Thanh dường như không để ý Ly Mang bọn họ vì có thể sắp phải chiến đấu mà làm các loại chuẩn bị lắm. Cô một mực chú ý đến miệng ôn tuyền cùng núi đá xanh.
Nước suối cùng mực nước hiện tại đang nhanh chóng giảm xuống, theo cái tốc độ này, không cần nửa tháng là có thể thấy được đáy. Bây giờ trên vách đá đã lộ ra nguồn suối trên mặt nước, hơi nước nóng hổi không ngừng bốc lên trên, cô đã không có cách nào nhích tới gần, trong không khí chung quanh nó tỏa ra mùi lưu huỳnh nồng nặc, mà cái gò đất nhỏ kia, bây giờ càng ngày càng cao, dường như muốn ngang bằng cùng ngọn núi cao nhất lúc đầu rồi.
Xế chiều hôm nay, Mộc Thanh đi cùng với Thiểm Điện một nữa từ chỗ nước suối rồi quay trở về, thì gặp được Ly Mang ở đối diện. Hắn dường như đang tìm cô. Thấy cô trở lại, trên mặt liền lộ ra tươi cười. Mộc Thanh nhìn ra được, hắn có lời gì đó muốn nói với cô. Vừa lúc, cô cũng có lời muốn nói.
Miệng nước ao đã hoàn toàn khô cạn, đáy ao rạn nứt lộ ra một khe hở rộng như bàn tay, từ bên trong không ngừng tỏa ra hơi nước nóng bỏng.
“Đang giận anh sao? Anh thấy em gần đây luôn có bộ dạng tâm sự rất nặng nề. Buổi tối ngủ cũng không ngon. Anh vẫn bề bộn nhiều việc, chờ rảnh rỗi chút ít, anh nhất định sẽ cả ngày ở bên cạnh em.”
Ly Mang mang cô ngồi trên sân thượng căn nhà của bọn họ, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lên bụng cô, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt có chút tái nhợt của cô.
Mộc Thanh lắc đầu, hít một hơi thật dài, giương mắt nhìn Ly Mang, cuối cùng liền nói: “Chúng ta nhất định phải rời bỏ nơi này, đi được càng xa càng tốt, hơn nữa hiện tại liền khởi hành.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng vẻ mặt Ly Mang lại giống như nghe được tiếng nổ, kinh ngạc nhìn cô.
“Em. . . . . . Tại sao?”
Cuối cùng hắn hỏi như vậy.
“Núi lửa, cái tòa núi đá xanh của Dĩ Gia kia có thể là một ngọn núi lửa. Nó sắp nổ rồi. Ta không thể khẳng định, nhưng mà rất có khả năng này. Cho nên chúng ta đã không thể ở lại chỗ này nữa.”
Mộc Thanh nói rất là rõ ràng.
“Núi lửa. . . . . .”
Ly Mang lập lại một lần cái âm tiết xa lạ này, vẻ mặt vẫn nhìn cô không hiểu.
Mộc Thanh thở dài, đem núi lửa giải thích cho hắn biết, hơn nữa nói cho hắn biết về miệng suối nước nóng và gò đất tròn nhỏ trên núi đá xanh ngày càng biến hóa.
Ly Mang theo giải thích của cô, sắc mặt trở nên càng ngày càng nghiêm túc, thậm chí là trầm trọng .
“Ly Mang, chúng ta ở chỗ này đã ở nhiều năm như vậy, nơi này khắp nơi đều lưu lại dấu chân của chúng ta, em thật sự là không nỡ. Cho nên em vẫn hi vọng đây chỉ là suy đoán sai lầm của em, nên lúc trước mới cố nén mà không có nói cho anh biết. Nhưng bây giờ đã không được nữa. Cho dù chỉ có khả năng rất nhỏ, chúng ta cũng phải bỏ tất cả nơi này rời đi. Chúng ta không thể dùng tánh mạng của mình để đánh cuộc. Cho nên rời đi thôi, nhanh chóng!”
Tay của Ly Mang vẫn để ở trên bụng của cô, nhưng mà đã dừng vuốt ve.
“Anh không tin lời của em sao? Núi lửa một khi bộc phát. . . . . . Nó thật sự vô cùng kinh khủng. Cho dù nham thạch nóng chảy không tràn tới chỗ chúng ta, nhưng tro bụi cũng đủ làm cho chúng ta hít thở không thông, thậm chí chôn vùi nơi này, chúng ta cách nó quá gần . . . . . .”
Ly Mang lắc đầu.
“Anh tin tưởng em. Lời của em mặc dù thường xuyên khiến anh có chút ngoài ý muốn, nhưng anh biết em tuyệt đối sẽ không nói nhảm. Anh sẽ phải đi nói cho mỗi người nơi này biết, chúng ta chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi đây”
Hắn đã đứng lên, sải bước hướng xuống thang lầu.
Mộc Thanh nhẹ nhàng thở ra, cô cũng đứng lên, vịn lan can sân thượng hướng phía tây nam nhìn ra xa.
Núi đá xanh yên lặng nằm ở chỗ đó, nơi của cô chính là hướng đông bắc của nó, mà Bộ Lạc của Dĩ Gia thì ở hướng tây bắc của nó.
Biết tin tức đáng sợ này rồi, dường như tất cả mọi người sợ đến ngây người, ai cũng không có tâm trạng làm việc, họ bỏ lại công việc trên tay tụ tập lại bên người Ly Mang cùng Mộc Thanh.
Hơn nửa năm đã qua, nơi này của bọn họ đã có gần một trăm người.
Có người trong mắt tràn đầy sợ hãi, có người khóc rống không dứt, nhưng phần lớn mọi người đều kinh nghi bất định ( ngạc nhiên, nghi ngờ), thoạt nhìn còn chưa tin tưởng lắm.
Mộc Thanh hoàn toàn hiểu cảm giác của bọn hắn. Thật ra thì không chỉ bọn họ, ngay chính cô ban đầu cũng không muốn tin tưởng kết luận như vậy.
Vứt bỏ quê hương mình yêu mến, lên đường chạy nạn, hoàn toàn không biết phía trước đợi chờ bọn họ là cái gì. Chuyện như vậy, không người nào có thể dễ dàng tiếp nhận.
Mộc Thanh kiên nhẫn lần lượt hướng bọn họ giải thích, cho đến ngày thứ ba, Ly Mang quả quyết lên tiếng, hắn đã quyết ý muốn ngày mai sẽ lên đường, lúc này mới kết thúc lựa chọn khó khăn này.
Không có ai phản đối nữa rồi, cho dù trong lòng bọn họ muốn hay là không muốn. Mỗi người đều lặng yên rời đi, trở lại nhà của mình thu lại đồ dùng. Có ít nhà, thậm chí còn không thu dọn hoàn toàn.
Phía ngoài sắc trời đã đen. Thiểm Điện cùng Phích Lịch cũng không nghịch ngợm giống ngày thường, chỉ là yên lặng ngồi chung một chỗ, nhìn thân ảnh mẫu thân mình bận rộn đi tới đi lui.
Mộc Thanh thu thập lại đồ nhất thiết phải mang đi, từng cái bỏ vào bên trong bao tải to. Trừ những món đặc biệt như là chuỗi dây chuyền làm từ hàm răng động vật mà trước đây thật lâu thật lâu Ly Mang đã tặng cho cô, còn có một cái chính là váy ngắn bằng da con rắn. Mặc dù cô hầu như không có mặc qua cái váy da này, nhưng mà nó chứa đựng rất nhiều hồi ức. Cô không nỡ vứt bỏ.
Thời điểm gần nửa đêm, cuối cùng cô cũng thu thập xong đồ. Dỗ hai đứa con trai đi ngủ xong lúc này mới ngồi ở phía ngoài sân thượng, có chút ngẩn người nhìn ánh trăng trên đầu.
Ở trong cốc một mảnh tĩnh lặng.
Những động vật được nuôi bị giết gần hết, nhưng không thu hoạch hoa màu, một nửa trái cây non kết trái, chỉ có thể vĩnh viễn ở đây.
Cô nghe được ở phía sau vang lên tiếng bước chân, nhưng cô không quay đầu lại.
Sau một khắc, cô đã bị Ly Mang từ sau ôm vào trong lòng.
Ly Mang dường như là cuồng liệt hôn lấy tai cùng một bên gương mặt cô, hơi thở nặng nề phả vào trên mặt của cô.
Nửa năm này, ban ngày hắn thường xuyên cùng mấy người đàn ông nơi này ở cùng nhau, ban đêm thật khuya sau khi cô đã ngủ hắn mới có thể nhẹ nhàng nằm ở bên người cô. Hắn đã thật lâu không có cuồng nhiệt hôn cô giống như bây giờ.
Mộc Thanh quay đầu lại, thời điểm hôn lại hắn mới phát hiện trên mặt mình đã bị nước mắt làm ướt.
Ly Mang nhẹ giọng dỗ dành cô, ôm lấy cô đi vào trong phòng của bọn hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người và người nhà mình cùng nhau đeo bọc hành lý, tụ tập đến trước phòng của Ly Mang và Mộc Thanh .
Thật sự phải rời đi mảnh đất này rồi.
Thời điểm đêm qua Ly Mang nói với cô, để cho cô mang theo hài tử cùng Tả, Na Đóa bọn họ đi trước đến thảo nguyên Lãng Đạt ở phía đông. Hắn sẽ đuổi theo các cô .
Trước khi đi, hắn nhất định phải đem tin tức này đưa tới trong bộ lạc của Dĩ Gia. Tin tức đưa đến nơi thì hắn liền lập tức rời đi, bất kể bọn họ có tin tưởng hay không.
Hắn một lần nữa nói xin lỗi với cô. Nhưng lại bị Mộc Thanh hôn lên môi của hắn.
Cô nói với hắn, hắn không cần nói xin lỗi với cô, cô yêu một người đàn ông như vậy.
Cuối cùng khi nhìn thoáng qua từng khu vườn của bọn họ, ở thời điểm chuẩn bị xuất phát, Tả đột nhiên thở hồng hộc chạy tới, thoạt nhìn sắc mặt có chút trắng bệch.
Hắn là người chịu trách nhiệm gác đêm hôm qua.
Hắn mang đến một tin tức xấu, cốc của bọn họ đã bị người của Dĩ Gia bao vây lại.
Đây là chuyện đã xảy ra đêm qua.
Tin tức đáng sợ này làm cho bọn họ chấn động hoàn toàn không thua gì tin núi lửa mấy ngày hôm trước, sau một hồi hỗn loạn, Ly Mang và Tả cùng một vài nam nhân khác đến cốc khẩu đi điều tra kết quả.
Bọn họ đã bị bao vây ba ngày ba đêm.
Dĩ Gia ckhông tấn công bọn họ, chỉ là vây bốn phía xung quanh giống như thùng sắt. Một khi có người cố gắng đi tới gần lối ra, thì sẽ bắn tên đầy trời, tiếp theo sau đó án binh bất động.
Mộc Thanh đoán rằng chắc là Dĩ Gia dùng ống nhòm của cô, nên bây giờ mới có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong cốc khẩu như vậy.
Người trong cốc dần dần trở nên có chút luống cuống bất an. Khắp nơi đều có thể nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng mà bi ai.
Mộc Thanh cảm thấy rất rõ ràng .
Có lẽ Dĩ Gia đã thật sự hoàn thành nguyện vọng của hắn, hắn có năng lực như thế. Hiện tại, hắn chỉ là làm những gì hắn đã nói lúc trước, và đang chờ Ly Mang phục tùng hắn.
Bây giờ hắn không tấn công, chỉ vì muốn lấy đi ý chí của con mồi ở trong lồng giam mà thôi. Đó là một loại sự khinh thường của thợ săn, khi cho rằng mình sắp đắc thủ trước con mồi.
Mộc Thanh cũng dần dần nôn nóng, cô đang lo lắng núi lửa bộc phát, cả đêm không có cách nào ngủ được.
Thời điểm ngày thứ tư, vào thời điểm nhất định phải đánh vỡ cục diện vô vọng này, Ly Mang đã đưa ra quyết định.
Đó là một quyết định đặc biệt mạo hiểm cùng với một chút hương vị anh hùng can đảm.
Hắn không mang binh khí, cũng không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, một mình sải bước đi về phía lối đi cốc khẩu nơi tường rào cao đã được củng cố, kéo cửa treo ra, sau đó hướng cốc khẩu lớn tiếng hô.
Hắn muốn cùng Dĩ Gia nói chuyện với nhau.
Không khí yên lặng dường như cả gió cũng biến mất.
Ly Mang hô xong lời nói, vẫn đứng ở nơi đó.
Mộc Thanh không dám nháy mắt, sợ mình một khi chớp mắt, lúc mở ra đã là mũi tên đầy trời rơi xuống.
Ở thời điểm mắt của cô mở gần như đau nhức đến rơi lệ, thí phía ngoài cuối cùng đã có câu trả lời.
Cuối lối ra cốc khẩu, xuất hiện một bóng người, hắn đang hướng phía Ly Mang đi tới.
Đó là Hổ Xỉ
Hổ Xỉ đến truyền đạt lời của Dĩ Gia.
Hắn nói người ở bên trong chỉ cần đi ra ngoài quy thuận hắn, hắn cũng sẽ không làm khó. Hắn dùng thần linh của hắn thề.
Lời của Hổ Xỉ khiến cho người bị bao vây mệt nhọc ba ngày ba đêm mà nói là một chấn động không nhỏ.
Người nơi này, trừ Tả cùng hai nhà khác đến đây đầu tiên, còn lại đều đến từ những bộ lạc khác, cũng là do thời điểm bị Dĩ Gia tấn công trốn thoát không chỗ nào có thể nương tựa nên mới tới đây. Một số người trong bọn họ, đối với lời của Ly Mang cùng Mộc Thanh về núi lửa vốn còn bán tín bán nghi, nên rời khỏi đây, chỉ là lựa chọn bắt buộc. Bây giờ bỗng nhiên thông báo trước mặt bọn họ còn có một con đường khác mở ra, nơi đó là một bộ lạc lớn mạnh, sau này sẽ có cuộc sống an bình. Đây mới thật sự là hấp dẫn không nhỏ.
Ước chừng có gần một phần hai người mang theo bọc hành lý đêm qua thu thập xong đi ra khỏi phiến cửa gỗ kia. Còn lại không đến năm mươi người.
Ly Mang không có ngăn cản bọn họ.
Hắn chỉ là rất bình tĩnh nói cho Hổ Xỉ biết, nơi này có lẽ sẽ có một trận núi lửa bộc phát, bảo Hổ Xỉ đem tin tức đó nói cho Dĩ Gia biết. Còn đem lời của Mộc Thanh sau khi giải thích về núi lửa nói lại một lần với hắn ta biết, cuối cùng hắn nói thêm một câu: “Nói cho cậu ấy biết, đây là Mộc Thanh nói.”
Hổ Xỉ dường như là không thể tin được sau khi nghe xong lời của Ly Mang. Hắn không do dự, chỉ là nặng nề vỗ xuống vai của Ly Mang rồi nhanh chóng rời đi.
Lại một ngày đã qua. Bao vây của bên ngoài vẫn không rời đi. Nhưng người trong cốc càng ngày càng ít, đến thời điểm buổi tối, đã bỏ đi hết còn lại không tới hai mươi người.
Có lẽ Dĩ Gia căn bản là không tin. Hắn còn đang cùng Ly Mang dây dưa, chờ Ly Mang bị giày vò đến lúc phải chịu đi ra ngoài hướng mình khuất phục.
Mộc Thanh lo lắng gần như muốn nổi điên. Có đôi khi thậm chí cô còn nghĩ, Ly Mang cứ như vậy đi ra ngoài hướng Dĩ Gia cúi đầu được rồi . So với tánh mạng, thì những thứ gì khác có lẽ không quá quan trọng nữa.
Ly Mang đã liên tiếp vài đêm không chợp mắt rồi, quần thâm nơi hốc mắt rất lớn.
Mộc Thanh biết hắn đã bắt đầu đấu tranh.
Nếu như hắn chỉ có một mình, cô biết hắn nhất định sẽ kiên trì đến phút cuối cùng, cho dù chết trong sơn cốc này , hắn cũng vĩnh viễn sẽ kiên định như vậy .
Nhưng bây giờ, ngoại trừ bản thân hắn, hắn còn có cô, Thiểm Điện với Phích Lịch của bọn họ, Tả, Na Đóa, Do Do và những người còn ở lại, còn có một nhà Tiểu Hắc.
Lấy tôn nghiêm của hắn, đi đổi lấy tính mạng của bọn họ, cô nghĩ hắn có thể sẽ khuất phục.
Nhưng mà cô lại không đành lòng nhìn thấy điều này. Thật sự không đành lòng.
Cho nên vào cái đêm mà Ly Mang tập hợp mọi người còn ở lại, thời điểm khó khăn muốn mở miệng nói gì đó, tim của Mộc Thanh khẽ thắt chặt lại.
Cô đang muốn rơi lệ.
“Cha, con biết cách để chúng ta đi ra ngoài như thế nào? Con mới vừa nghĩ tới!”
Thiểm Điện đột nhiên quát to lên.
Thời điểm hừng sáng, đoàn người bọn họ tính cả một nhà Tiểu Hắc, đã lướt qua mấy cái thung lũng, dọc theo sông lớn đi về phía đông.
Bọn họ nhất định phải cảm ơn các bạn Hầu tử hàng xóm.
Là bọn chúng mang một con đường sống cho bọn hắn, cho dù hiện tại nhóm Hầu Tử ấy có thể bởi vì nhạy cảm hơn so với con người, vài ngày trước đã từ nơi này biến mất từ lâu.
Nhóm Hầu tử bình thường sống ở trên mảnh cành lá rậm rạp sau chỗ gấp của vách núi, không ngờ trong đó lại ẩn giấu một sơn động, cửa động cũng không lớn, nhưng đủ để cho người đi qua, cả Tiểu Hắc cũng chen chúc đi tới. Thời điểm mùa hè trước cửa động đều là cành lá, vào mùa Thu đông thì dây leo cây lâu năm héo rũ cùng tuyết đọng, cho nên Mộc Thanh từ đầu đến cuối mới không có phát hiện chỗ này.
Cái động này là do mấy năm trước Thiểm Điện thỉnh thoảng hay bò lên trên cây trêu chọc Hầu Tử phát hiện , quanh co vòng vèo đi một hồi, lại phát hiện nó thông ra phía ngoài cốc. Nhớ tới Mộc Thanh thường xuyên trông chừng không để cho hắn đi ra ngoài, cho nên hắn liền che giấu lại, không nói cho ai biết cả, để mình có thể thỉnh thoảng len lén từ nơi này chuồn đi chơi. Về sau Mộc Thanh đối với hắn dần dần có chút buông lỏng, hắn có thể từ cốc khẩu ra vào, vì thế dần dần quên mất cái lối đi ở đây. Cho tới bây giờ hắn mới chợt nghĩ tới.
Trong động khắp nơi đều là dấu vết phân và nước tiểu của nhóm Hầu tử lúc đi qua để lại , có chút thối, nhưng bây giờ, nó lại là một con đường sinh tồn.
Ước chừng nửa tháng sau, đoàn người bọn họ đi tới thảo nguyên Lãng Đạt.
Lộc Khảmđã là một mảnh hoang vu, không thấy dấu vết con người.
Từ nơi này nhìn lại, núi đá xanh cao cao chỉ còn là đường viền mơ hồ. Nơi này chắc là một mảnh đất đã là tương đối an toàn. Nhưng Mộc Thanh vẫn không yên lòng, vẫn dọc theo sông lớn theo hướng vào thảo nguyên tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi tiến vào thảo nguyên, mấy ngày liên tiếp đều có chấn động nhỏ. Mỗi lần đều rất yếu ớt , hầu như chỉ là run nhẹ khiến mọi người chỉ khẽ có cảm giác chao đảo thôi. Mộc Thanh suy đoán không biết có phải là núi đá xanh muốn phun trào thật rồi hay không?
Vào một buổi trưa của mấy hôm sau, lúc mặt trời chói chang nhô lên cao, không khí oi bức khác thường. Mộc Thanh lại cảm thấy một trận động đất nữa, bên cạnh Ly Mang cùng với Do Do và Na Đóa bọn họ cũng cảm thấy. Bố Lai Khắc cùng Lạp Đức hoảng sợ bất an chui vào trong lòng mẫu thân của bọn chúng là Tiểu Hồng, cách đó không xa một đám Thạch Trảo Mã bị hù dọa, chạy như điên qua, cuốn lên bụi đất đầy trời.
Mộc Thanh dừng bước, hoảng sợ nhìn về phương hướng phía sau.
Một đám mây khổng lồ hình thù kì quái đột nhiên bay lên từ đỉnh núi đá xanh, giống như là một gốc cây tùng khổng lồ vươn ra bên cạnh vô số cành là, đang hướng lên trời từ từ lan tỏa, gần như che lấp một nửa bầu trời.
Một tiếng nổ thật lớn.
Cách khoảng ít nhất vài chục km, bọn Mộc Thanh vẫn có thể nghe được, thậm chí màng nhĩ đều có chút bị chấn động.
Cái miệng gò đất tròn kia đột nhiên giống như bị mở nắp ra, nham thạch nóng chảy phun cao đến ngàn thước, hơi nước nồng đậm trong nháy mắt bay lên trên không trung vạn mét, đem trời đấy che lấp đi giống như ngày tận thế đã tới. Ngọn lửa nhanh như tia chớp không ngừng mà phun ra, bụi núi lửa và đá lửa cùng mảnh vụn cuồn cuộn mà bay xuống như mưa to trút nước.
Đây là phóng thích cơn tức giận tới từ chỗ sâu nhất trong tâm trái đất. Ở rất nhiều năm trước, có lẽ còn trước cả lúc Mộc Thanh và Ly Mang tới cái cốc kia phát hiện ra suối nước nóng, nó đã bắt đầu yên lặng làm công tác chuẩn bị, cho tới bây giờ, cuối cùng nó mới phun trào ra.
Mộc Thanh cả kinh đến sắc mặt trắng bệch, gần như không đứng yên được mà muốn té ngã trên đất, may là được Ly Mang ôm lấy.
Bên cạnh của bọn hắn, tất cả mọi người đều đã ngồi ở trên mặt đất, ngây người như phỗng, thậm chí ngay cả khóc đều quên mất.
Bộc phát dữ dội như vậy vẫn kéo dài thật lâu, Mộc Thanh đoán có lẽ ít nhất cũng nửa giờ, lúc này mới bắt đầu từ từ yếu bớt, nhưng mà hàng loạt đám mây lớn hình nấm lại càng tụ càng nhiều, đó là bụi núi lửa. Cuối cùng, thậm chí ngay cả bọn họ ở đây cũng có thể nghe thấy được mùi vị của cái không khí bị đốt trọi, trên gương mặt của mỗi người đều bao phủ một tầng tro thật mỏng.
Sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm miệng núi lửa còn đang càng không ngừng phun ra hơi nước thì đoàn người bọn họ vẫn tiếp tục đi hướng Đông. Lại qua nửa tháng, dãy núi phía trước mắt thấy gần như đưa tay là có thể chạm đến. Lúc này ở phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la.
Mộc Thanh quay đầu nhìn lại, kinh ngạc mà thấy phía sau của bọn hắn có một đám người đuổi kịp, số lượng ước chừng hơn một trăm. Bọn họ chạy tới trước mặt Mộc Thanh trước, liền lập tức hướng cô quỳ xuống, trên gương mặt sợ hãi vẫn còn dính đầy bụi đất đen nhánh.
Bọn họ kể lại những chuyện xảy ra sau khi bọn họ biết.
Dĩ Gia bao vây ở đáy cốc gần mười ngày sau, cuối cùng không nhịn được đã phái người tiến vào xem xét. Lúc này mới phát hiện bên trong đã sớm không có ai. Hắn nghĩ không ra bọn họ cuối cùng là rời đi như thế nào, cuối cùng chỉ có thể dẫn người rời đi, trở lại bộ lạc của hắn.
Hắn hiện tại đã là Vương chân chính.
Nhưng mà tin tức về núi lửa lan truyền rất nhanh chóng, hầu như tất cả mọi người đang bàn luận về chuyện này, có người xì mũi coi thường, có người bán tín bán nghi. Cuối cùng sau mấy ngày động đất nhẹ liên tiếp, đã có người bắt đầu lục tục len lén rời đi, hướng về phía thảo nguyên chạy tới.
Mới đầu Dĩ Gia đối với tin tức kia là xì mũi coi thường, khi phát hiện có người chạy trốn, bắt về nói là sẽ nghiêm trị. Nhưng sau khi động đất vài lần, hắn dường như cũng có chút tin, nên không hề đi ngăn cản người khác nữa.
” Lúc chúng ta len lén rời đi, Đạt Ô vẫn không rời đi, vợ của hắn cũng không đi. Sau đó như thế nào thì chúng ta cũng không biết. Trận tai nạn đáng sợ này là thần rừng rậm trừng phạt đối với mọi người chúng ta, nhưng bởi vì có các người, chúng ta mới tránh được. Chúng ta vẫn dọc theo dấu vết các người để lại mà đuổi tới đây, hôm nay cuối cùng cũng đuổi kịp. Sau này hãy dẫn chúng ta đi với. Các người đi nơi nào, chúng ta cũng sẽ đi nơi đó!”
Bọn họ hướng về phía Mộc Thanh và Ly Mang nói như vậy.
Qua một đêm này, ngày mai, bọn họ có thể đi qua ngọn núi này, xuyên qua dãy núi bao quanh đối diện với thế giới chưa biết đến.
Mộc Thanh tựa vào trên vai Ly Mang, cảm nhận được nhịp đập của sinh mạng bên trong cơ thể mình , ngửa đầu nhìn những vì sao trên bầu trời.
Trên đỉnh đầu các ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ.
Trong lòng của cô đột nhiên hiện lên một câu nói như vậy.
Dĩ Gia, hắn kiêu ngạo vì một tay hắn đã sáng lập ra vương quốc đồng thau xa xa vượt qua khỏi thời đại này, có lẽ thật sự đã bị chôn vùi dưới bầu trời đầy sao này trong cơn giận dữ của tạo hóa.
Cô đột nhiên có chút thương cảm. Trong đầu cô xẹt qua tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Thời điểm khi đó, hắn ở trong sự bình chọn Đạt Ô của các tộc nhân đã bị bại bởi Ly Mang.Lúc đó hắn còn trẻ, bờ môi trên gương mặt mím thật chặt, ánh mắt rất sắc bén.
Có lẽ hắn thật sự là một thiên tài, thiên tài có trí khôn xa xa vượt qua thời đại này.
Thiên tài chân chính vĩnh viễn cũng là cô độc, thậm chí là điên cuồng .
” Vườn địa đàng địa của chúng ta đã không còn . . . . . .”
Ly Mang đem cô ôm lại thật chặt vào trong lòng ngực của mình, hôn lên trán của cô.
“Không, lòng của chúng ta ở nơi đâu, thì vườn địa đàng ở nơi đó.”
Mộc Thanh ôn nhu hôn trả lại hắn, thở dài, ở trong lòng ngực của hắn từ từ ngủ thiếp đi.
Edit: Midori Beta: Tiểu Tyền Mộc Thanh nhìn một màn kinh tâm động phách ( chấn động lòng người) bên trong, trong lòng bàn tay đang nắm đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên dồn dập ở phía sau, khi ánh lửa tiến tới gần, cô quay đầu nhìn lại, thấy kẻ mang người chạy đến đúng là Hổ Xỉ.
Hổ Xỉ nhìn thấy Mộc Thanh, sau khi sửng sốt xong liền vội vàng xông vào bên trong.
Ly Mang vẫn chế trụ Dĩ Gia ở trên mặt đất, chẳng qua là lưỡi đao trên tay đã lấy ra khỏi cổ họng của hắn.
Hổ Xỉ cùng các tộc nhân xông tới bên cạnh, có người kinh sợ, nhưng bị Hổ Xỉ ngăn cản.
Ánh mắt Ly Mang ngước lên, cùng Hổ Xỉ bốn mắt nhìn nhau.
Hắn từ từ buông lỏng Dĩ Gia ra, dùng sức đem lưỡi đao còn dính máu ném trên mặt đất rồi đứng dậy.
Dĩ Gia đẩy người tiến lên đỡ mình ra, tự mình đứng lên.
Ly Mang không nhìn lại Dĩ Gia, nhưng mà hướng Hổ Xỉ gật đầu một cái, rồi xoay người đi ra ngoài. Có mấy người dường như muốn ngăn cản, nhưng nhìn lại Dĩ Gia, thấy hắn chỉ đứng ở nơi đó, sắc mặt âm trầm nhìn bóng lưng của Ly Mang, nên có chút do dự lui trở lại.
“Ly Mang, Bộ Lạc thảo nguyên cùng rừng rậm đã liên kết lại rồi, tôi với bọn họ có lẽ rất nhanh sẽ có một cuộc đại chiến. Sau khi cuộc chiến này xảy ra, nếu như là tôi thua, vậy chúng ta vẫn bình an vô sự. Nhưng nếu như tôi thắng, tôi cho cậu biết, cốc của cậu cùng những người mà cậu thu nhận kia cuối cùng cũng phải quy phục tôi!”
Vào thời điểm Ly Mang sắp bước ra khỏi đại sảnh, Dĩ Gia đột nhiên hướng về phía bóng lưng của hắn lớn tiếng nói như vậy.
Ly Mang dừng bước, quay đầu nhìn Dĩ Gia một cái.
“Nếu như tôi không muốn thế thì sao?”
Dĩ Gia lại phá lên cười, liếc nhìn hướng Mộc Thanh ở bên ngoài. Từ góc độ này của hắn, dễ dàng có thể thấy được chỗ của cô đang đứng.
“Cậu cuối cùng cũng không thắng được tôi. Bất kể là con người hay là vũ khí. Mặc dù cậu cũng biết cách luyện đồng thau thì thế nào, nhưng tòa núi đá xanh này đã bị tôi phái người ngày đêm trông chừng. Tôi bỏ ra thời gian năm sáu năm, hầu như đã tìm kiếm từng ngóc ngách ở đây, mới tìm được một chỗ như vậy. Sẽ không thể nào có núi đá xanh thứ hai nữa!”
Nói xong lời này, Dĩ Gia đột nhiên hướng Ly Mang đi nhanh tới, nhìn chằm chằm vào ấn kí ngọn lửa trên mặt hắn một lúc, nhích tới gần giảm thấp âm thanh xuống nói: ” Vu sư Khu Thú Tộc nói cho tôi biết, cái ấn ký trên mặt cậu, là ấn ký vương giả, Hmm là kẻ tế sống tốt nhất. Hắn bảo tôi nếu nhìn thấy cậu liền giết đi. Nhưng tôi không tin những thứ này. Nếu tôi đạt thành tâm nguyện, thì cậu chính là đối thủ cho cuộc chiến đấu cuối cùng của tôi. Ta muốn đạp lên thi thể những người mà cậu bảo hộ để tiến vào cốc của cậu, để cậu phải cam tâm tình nguyện cúi đầu với tôi, thừa nhận tôi mới thật sự là vương giả!”
Giọng nói Dĩ Gia ép xuống rất thấp, trừ Ly Mang ra, thì Mộc Thanh ở bên ngoài cũng chỉ nghe được đứt quãng một chút.
Cuối cùng phải chấp niệm thế nào, mới có thể để cho người kiêu ngạo như hắn dây dưa với Ly Mang, vừa là bằng hữu từ nhỏ của hắn, cũng là đối thủ mà hắn muốn cúi đầu xưng thần?
Ly Mang nhìn chăm chú Dĩ Gia chốc lát, cuối cùng vẫn không nói gì, quay đầu bước ra khỏi tòa kiến trúc màu xanh.
Mộc Thanh hướng hắn nghênh đón. Hắn cầm tay cô, phát hiện lòng bàn tay cô ướt nhẹp, không những không có buông ra, ngược lại còn cầm thật chặt.
Người phía bên ngoài đã vây đầy nơi này, nam nữ già trẻ, đều ở đây lặng yên nhìn bọn họ.
Ly Mang mang theo Mộc Thanh hướng bọn họ đi tới. Mỗi một bước hắn đi tới, bọn họ lại tách ra một chút, cho đến khi đến cuối con đường đá xanh.
Lúc bọn họ đi tới lối vào, đã kinh ngạc khi nhìn thấy Tả cùng mấy người đàn ông ở cùng bọn họ, lúc này đã đi ra ngoài, trên tay bọn họ cầm ngọn đuốc đang cháy, vẻ mặt có chút nôn nóng, Tiểu Hắc đang ngồi ở bên cạnh. Nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, liền nghiêng thân chạy nhanh tới, còn lộ ra chút kích động.
Trở lại trong sự bất ngờ, Ly Mang thoạt nhìn cũng vô cùng kích động, dùng sức kéo tay bọn họ.
Mộc Thanh cũng bỗng chốc hiểu ra.
Có lẽ bọn họ đã sớm biết mình và Ly Mang muốn đi tới đâu, cho nên mới lặng lẽ bám đuôi đi theo tới đây.
Có lẽ bọn họ thật sự không thể giúp cái gì, nhưng mà khi mình và Ly Mang từ đây đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ đang đợi với khuôn mặt ân cần cùng vẻ mừng rỡ chân thành, cô vẫn cảm thấy một cổ tình cảm ấm áp từ đáy lòng tự nhiên sinh ra.
Kích động quay trở lại chỗ dòng sông lớn kia, ở phía trước cách nơi đó không xa chính là nhà của cô cùng Ly Mang. Vào thời điểm rẽ ngoặt sang con đường khác, cô không nhịn được mà xoay người nhìn về phía tòa núi đá xanh theo lời Dĩ Gia nói.
Ở phía xa xa ngọn núi này rất cao, thời điểm cô ở trong cốc lúc trước, cũng có thể thấy đỉnh núi cao ngất của nó. Đường viền của dãy núi quen thuộc đến nỗi nhắm mắt lại cũng có thể hiện ra , chỉ là đến giờ cô mới biết nơi đó có mỏ đồng mà thôi.
Cô đột nhiên có chút sững sờ, yên lặng nhìn nó rồi không nhúc nhích.
Ở đường viền của dãy núi, xuất hiện một gò đất nhỏ hình tròn lạ. Vô cùng chậm rãi, nhưng lúc trước không có cái gò đất nhỏ này, cô rất khẳng định chuyện này.
Ly Mang cùng đám người của Tả thấy cô ngơ ngác đứng đó, đều dừng bước, theo tầm mắt của cô nhìn lại, nhưng cũng nhìn không ra cái gì, liền cúi đầu nghi ngờ nhìn cô.
Mộc Thanh ngăn chặn bất an trong lòng, nhìn bọn họ miễn cưỡng cười cười, cô xoay người theo Tiểu Hắc tiếp tục đi tới phía trước.
Thời điểm bọn họ trở lại cốc, việc đầu tiên Mộc Thanh làm chính là đi đến bên bờ suối nước nóng.
Lần đầu tiên cô cùng Ly Mang phát hiện nước suối sôi trào cách đây đã mấy năm, bây giờ miệng ao kia vẫn như vậy, mực nước thoạt nhìn so với lúc trước không khác lắm.
Mộc Thanh mang theo đầy bụng nghi ngờ trở về cốc.
Liên tiếp có người mới ở đồng bằng tìm tới sơn cốc của bọn họ.
Mỗi khi có người mới tìm tới nơi này, có nghĩa là lý tưởng của Dĩ Gia lại tiến thêm về phía trước một bước.
Ly Mang cùng đám đàn ông trong cốc trở nên vô cùng bận rộn. Do trên đường thông cốc khẩu của bọn họ cần phải xây dựng đủ loại chướng ngại chắc chắn, tăng cường vật ngăn cách, càng không ngừng chế tạo cung nỏ vũ khí mới cùng đá lăn.
Gần thời điểm mùa hè đến, Mộc Thanh phát hiện mình có thai. Trong bụng này là một sinh mệnh mới, là hy vọng chung thật lâu của cô cùng Ly Mang, cho nên khi nó đến đã khiến cho Ly Mang vô cùng hưng phấn, thậm chí so sánh với thời điểm cô lần đầu tiên mang thai Thiểm Điện còn hưng phấn hơn.
Nhưng Mộc Thanh thì càng lo lắng hơn.
Lo lắng của cô cũng không phải đến từ Dĩ Gia, mà là sự biến đổi của ôn tuyền cùng gò núi tròn trên đỉnh ngọn núi đá xanh.
Cô cùng Ly Mang trở lại từ bộ lạc của Dĩ Gia cách đây cũng đã nửa năm rồi, Mộc Thanh dường như không để ý Ly Mang bọn họ vì có thể sắp phải chiến đấu mà làm các loại chuẩn bị lắm. Cô một mực chú ý đến miệng ôn tuyền cùng núi đá xanh.
Nước suối cùng mực nước hiện tại đang nhanh chóng giảm xuống, theo cái tốc độ này, không cần nửa tháng là có thể thấy được đáy. Bây giờ trên vách đá đã lộ ra nguồn suối trên mặt nước, hơi nước nóng hổi không ngừng bốc lên trên, cô đã không có cách nào nhích tới gần, trong không khí chung quanh nó tỏa ra mùi lưu huỳnh nồng nặc, mà cái gò đất nhỏ kia, bây giờ càng ngày càng cao, dường như muốn ngang bằng cùng ngọn núi cao nhất lúc đầu rồi.
Xế chiều hôm nay, Mộc Thanh đi cùng với Thiểm Điện một nữa từ chỗ nước suối rồi quay trở về, thì gặp được Ly Mang ở đối diện. Hắn dường như đang tìm cô. Thấy cô trở lại, trên mặt liền lộ ra tươi cười. Mộc Thanh nhìn ra được, hắn có lời gì đó muốn nói với cô. Vừa lúc, cô cũng có lời muốn nói.
Miệng nước ao đã hoàn toàn khô cạn, đáy ao rạn nứt lộ ra một khe hở rộng như bàn tay, từ bên trong không ngừng tỏa ra hơi nước nóng bỏng.
“Đang giận anh sao? Anh thấy em gần đây luôn có bộ dạng tâm sự rất nặng nề. Buổi tối ngủ cũng không ngon. Anh vẫn bề bộn nhiều việc, chờ rảnh rỗi chút ít, anh nhất định sẽ cả ngày ở bên cạnh em.”
Ly Mang mang cô ngồi trên sân thượng căn nhà của bọn họ, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lên bụng cô, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt có chút tái nhợt của cô.
Mộc Thanh lắc đầu, hít một hơi thật dài, giương mắt nhìn Ly Mang, cuối cùng liền nói: “Chúng ta nhất định phải rời bỏ nơi này, đi được càng xa càng tốt, hơn nữa hiện tại liền khởi hành.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng vẻ mặt Ly Mang lại giống như nghe được tiếng nổ, kinh ngạc nhìn cô.
“Em. . . . . . Tại sao?”
Cuối cùng hắn hỏi như vậy.
“Núi lửa, cái tòa núi đá xanh của Dĩ Gia kia có thể là một ngọn núi lửa. Nó sắp nổ rồi. Ta không thể khẳng định, nhưng mà rất có khả năng này. Cho nên chúng ta đã không thể ở lại chỗ này nữa.”
Mộc Thanh nói rất là rõ ràng.
“Núi lửa. . . . . .”
Ly Mang lập lại một lần cái âm tiết xa lạ này, vẻ mặt vẫn nhìn cô không hiểu.
Mộc Thanh thở dài, đem núi lửa giải thích cho hắn biết, hơn nữa nói cho hắn biết về miệng suối nước nóng và gò đất tròn nhỏ trên núi đá xanh ngày càng biến hóa.
Ly Mang theo giải thích của cô, sắc mặt trở nên càng ngày càng nghiêm túc, thậm chí là trầm trọng .
“Ly Mang, chúng ta ở chỗ này đã ở nhiều năm như vậy, nơi này khắp nơi đều lưu lại dấu chân của chúng ta, em thật sự là không nỡ. Cho nên em vẫn hi vọng đây chỉ là suy đoán sai lầm của em, nên lúc trước mới cố nén mà không có nói cho anh biết. Nhưng bây giờ đã không được nữa. Cho dù chỉ có khả năng rất nhỏ, chúng ta cũng phải bỏ tất cả nơi này rời đi. Chúng ta không thể dùng tánh mạng của mình để đánh cuộc. Cho nên rời đi thôi, nhanh chóng!”
Tay của Ly Mang vẫn để ở trên bụng của cô, nhưng mà đã dừng vuốt ve.
“Anh không tin lời của em sao? Núi lửa một khi bộc phát. . . . . . Nó thật sự vô cùng kinh khủng. Cho dù nham thạch nóng chảy không tràn tới chỗ chúng ta, nhưng tro bụi cũng đủ làm cho chúng ta hít thở không thông, thậm chí chôn vùi nơi này, chúng ta cách nó quá gần . . . . . .”
Ly Mang lắc đầu.
“Anh tin tưởng em. Lời của em mặc dù thường xuyên khiến anh có chút ngoài ý muốn, nhưng anh biết em tuyệt đối sẽ không nói nhảm. Anh sẽ phải đi nói cho mỗi người nơi này biết, chúng ta chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi đây”
Hắn đã đứng lên, sải bước hướng xuống thang lầu.
Mộc Thanh nhẹ nhàng thở ra, cô cũng đứng lên, vịn lan can sân thượng hướng phía tây nam nhìn ra xa.
Núi đá xanh yên lặng nằm ở chỗ đó, nơi của cô chính là hướng đông bắc của nó, mà Bộ Lạc của Dĩ Gia thì ở hướng tây bắc của nó.
Biết tin tức đáng sợ này rồi, dường như tất cả mọi người sợ đến ngây người, ai cũng không có tâm trạng làm việc, họ bỏ lại công việc trên tay tụ tập lại bên người Ly Mang cùng Mộc Thanh.
Hơn nửa năm đã qua, nơi này của bọn họ đã có gần một trăm người.
Có người trong mắt tràn đầy sợ hãi, có người khóc rống không dứt, nhưng phần lớn mọi người đều kinh nghi bất định ( ngạc nhiên, nghi ngờ), thoạt nhìn còn chưa tin tưởng lắm.
Mộc Thanh hoàn toàn hiểu cảm giác của bọn hắn. Thật ra thì không chỉ bọn họ, ngay chính cô ban đầu cũng không muốn tin tưởng kết luận như vậy.
Vứt bỏ quê hương mình yêu mến, lên đường chạy nạn, hoàn toàn không biết phía trước đợi chờ bọn họ là cái gì. Chuyện như vậy, không người nào có thể dễ dàng tiếp nhận.
Mộc Thanh kiên nhẫn lần lượt hướng bọn họ giải thích, cho đến ngày thứ ba, Ly Mang quả quyết lên tiếng, hắn đã quyết ý muốn ngày mai sẽ lên đường, lúc này mới kết thúc lựa chọn khó khăn này.
Không có ai phản đối nữa rồi, cho dù trong lòng bọn họ muốn hay là không muốn. Mỗi người đều lặng yên rời đi, trở lại nhà của mình thu lại đồ dùng. Có ít nhà, thậm chí còn không thu dọn hoàn toàn.
Phía ngoài sắc trời đã đen. Thiểm Điện cùng Phích Lịch cũng không nghịch ngợm giống ngày thường, chỉ là yên lặng ngồi chung một chỗ, nhìn thân ảnh mẫu thân mình bận rộn đi tới đi lui.
Mộc Thanh thu thập lại đồ nhất thiết phải mang đi, từng cái bỏ vào bên trong bao tải to. Trừ những món đặc biệt như là chuỗi dây chuyền làm từ hàm răng động vật mà trước đây thật lâu thật lâu Ly Mang đã tặng cho cô, còn có một cái chính là váy ngắn bằng da con rắn. Mặc dù cô hầu như không có mặc qua cái váy da này, nhưng mà nó chứa đựng rất nhiều hồi ức. Cô không nỡ vứt bỏ.
Thời điểm gần nửa đêm, cuối cùng cô cũng thu thập xong đồ. Dỗ hai đứa con trai đi ngủ xong lúc này mới ngồi ở phía ngoài sân thượng, có chút ngẩn người nhìn ánh trăng trên đầu.
Ở trong cốc một mảnh tĩnh lặng.
Những động vật được nuôi bị giết gần hết, nhưng không thu hoạch hoa màu, một nửa trái cây non kết trái, chỉ có thể vĩnh viễn ở đây.
Cô nghe được ở phía sau vang lên tiếng bước chân, nhưng cô không quay đầu lại.
Sau một khắc, cô đã bị Ly Mang từ sau ôm vào trong lòng.
Ly Mang dường như là cuồng liệt hôn lấy tai cùng một bên gương mặt cô, hơi thở nặng nề phả vào trên mặt của cô.
Nửa năm này, ban ngày hắn thường xuyên cùng mấy người đàn ông nơi này ở cùng nhau, ban đêm thật khuya sau khi cô đã ngủ hắn mới có thể nhẹ nhàng nằm ở bên người cô. Hắn đã thật lâu không có cuồng nhiệt hôn cô giống như bây giờ.
Mộc Thanh quay đầu lại, thời điểm hôn lại hắn mới phát hiện trên mặt mình đã bị nước mắt làm ướt.
Ly Mang nhẹ giọng dỗ dành cô, ôm lấy cô đi vào trong phòng của bọn hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người và người nhà mình cùng nhau đeo bọc hành lý, tụ tập đến trước phòng của Ly Mang và Mộc Thanh .
Thật sự phải rời đi mảnh đất này rồi.
Thời điểm đêm qua Ly Mang nói với cô, để cho cô mang theo hài tử cùng Tả, Na Đóa bọn họ đi trước đến thảo nguyên Lãng Đạt ở phía đông. Hắn sẽ đuổi theo các cô .
Trước khi đi, hắn nhất định phải đem tin tức này đưa tới trong bộ lạc của Dĩ Gia. Tin tức đưa đến nơi thì hắn liền lập tức rời đi, bất kể bọn họ có tin tưởng hay không.
Hắn một lần nữa nói xin lỗi với cô. Nhưng lại bị Mộc Thanh hôn lên môi của hắn.
Cô nói với hắn, hắn không cần nói xin lỗi với cô, cô yêu một người đàn ông như vậy.
Cuối cùng khi nhìn thoáng qua từng khu vườn của bọn họ, ở thời điểm chuẩn bị xuất phát, Tả đột nhiên thở hồng hộc chạy tới, thoạt nhìn sắc mặt có chút trắng bệch.
Hắn là người chịu trách nhiệm gác đêm hôm qua.
Hắn mang đến một tin tức xấu, cốc của bọn họ đã bị người của Dĩ Gia bao vây lại.
Đây là chuyện đã xảy ra đêm qua.
Tin tức đáng sợ này làm cho bọn họ chấn động hoàn toàn không thua gì tin núi lửa mấy ngày hôm trước, sau một hồi hỗn loạn, Ly Mang và Tả cùng một vài nam nhân khác đến cốc khẩu đi điều tra kết quả.
Bọn họ đã bị bao vây ba ngày ba đêm.
Dĩ Gia ckhông tấn công bọn họ, chỉ là vây bốn phía xung quanh giống như thùng sắt. Một khi có người cố gắng đi tới gần lối ra, thì sẽ bắn tên đầy trời, tiếp theo sau đó án binh bất động.
Mộc Thanh đoán rằng chắc là Dĩ Gia dùng ống nhòm của cô, nên bây giờ mới có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong cốc khẩu như vậy.
Người trong cốc dần dần trở nên có chút luống cuống bất an. Khắp nơi đều có thể nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng mà bi ai.
Mộc Thanh cảm thấy rất rõ ràng .
Có lẽ Dĩ Gia đã thật sự hoàn thành nguyện vọng của hắn, hắn có năng lực như thế. Hiện tại, hắn chỉ là làm những gì hắn đã nói lúc trước, và đang chờ Ly Mang phục tùng hắn.
Bây giờ hắn không tấn công, chỉ vì muốn lấy đi ý chí của con mồi ở trong lồng giam mà thôi. Đó là một loại sự khinh thường của thợ săn, khi cho rằng mình sắp đắc thủ trước con mồi.
Mộc Thanh cũng dần dần nôn nóng, cô đang lo lắng núi lửa bộc phát, cả đêm không có cách nào ngủ được.
Thời điểm ngày thứ tư, vào thời điểm nhất định phải đánh vỡ cục diện vô vọng này, Ly Mang đã đưa ra quyết định.
Đó là một quyết định đặc biệt mạo hiểm cùng với một chút hương vị anh hùng can đảm.
Hắn không mang binh khí, cũng không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, một mình sải bước đi về phía lối đi cốc khẩu nơi tường rào cao đã được củng cố, kéo cửa treo ra, sau đó hướng cốc khẩu lớn tiếng hô.
Hắn muốn cùng Dĩ Gia nói chuyện với nhau.
Không khí yên lặng dường như cả gió cũng biến mất.
Ly Mang hô xong lời nói, vẫn đứng ở nơi đó.
Mộc Thanh không dám nháy mắt, sợ mình một khi chớp mắt, lúc mở ra đã là mũi tên đầy trời rơi xuống.
Ở thời điểm mắt của cô mở gần như đau nhức đến rơi lệ, thí phía ngoài cuối cùng đã có câu trả lời.
Cuối lối ra cốc khẩu, xuất hiện một bóng người, hắn đang hướng phía Ly Mang đi tới.
Đó là Hổ Xỉ
Hổ Xỉ đến truyền đạt lời của Dĩ Gia.
Hắn nói người ở bên trong chỉ cần đi ra ngoài quy thuận hắn, hắn cũng sẽ không làm khó. Hắn dùng thần linh của hắn thề.
Lời của Hổ Xỉ khiến cho người bị bao vây mệt nhọc ba ngày ba đêm mà nói là một chấn động không nhỏ.
Người nơi này, trừ Tả cùng hai nhà khác đến đây đầu tiên, còn lại đều đến từ những bộ lạc khác, cũng là do thời điểm bị Dĩ Gia tấn công trốn thoát không chỗ nào có thể nương tựa nên mới tới đây. Một số người trong bọn họ, đối với lời của Ly Mang cùng Mộc Thanh về núi lửa vốn còn bán tín bán nghi, nên rời khỏi đây, chỉ là lựa chọn bắt buộc. Bây giờ bỗng nhiên thông báo trước mặt bọn họ còn có một con đường khác mở ra, nơi đó là một bộ lạc lớn mạnh, sau này sẽ có cuộc sống an bình. Đây mới thật sự là hấp dẫn không nhỏ.
Ước chừng có gần một phần hai người mang theo bọc hành lý đêm qua thu thập xong đi ra khỏi phiến cửa gỗ kia. Còn lại không đến năm mươi người.
Ly Mang không có ngăn cản bọn họ.
Hắn chỉ là rất bình tĩnh nói cho Hổ Xỉ biết, nơi này có lẽ sẽ có một trận núi lửa bộc phát, bảo Hổ Xỉ đem tin tức đó nói cho Dĩ Gia biết. Còn đem lời của Mộc Thanh sau khi giải thích về núi lửa nói lại một lần với hắn ta biết, cuối cùng hắn nói thêm một câu: “Nói cho cậu ấy biết, đây là Mộc Thanh nói.”
Hổ Xỉ dường như là không thể tin được sau khi nghe xong lời của Ly Mang. Hắn không do dự, chỉ là nặng nề vỗ xuống vai của Ly Mang rồi nhanh chóng rời đi.
Lại một ngày đã qua. Bao vây của bên ngoài vẫn không rời đi. Nhưng người trong cốc càng ngày càng ít, đến thời điểm buổi tối, đã bỏ đi hết còn lại không tới hai mươi người.
Có lẽ Dĩ Gia căn bản là không tin. Hắn còn đang cùng Ly Mang dây dưa, chờ Ly Mang bị giày vò đến lúc phải chịu đi ra ngoài hướng mình khuất phục.
Mộc Thanh lo lắng gần như muốn nổi điên. Có đôi khi thậm chí cô còn nghĩ, Ly Mang cứ như vậy đi ra ngoài hướng Dĩ Gia cúi đầu được rồi . So với tánh mạng, thì những thứ gì khác có lẽ không quá quan trọng nữa.
Ly Mang đã liên tiếp vài đêm không chợp mắt rồi, quần thâm nơi hốc mắt rất lớn.
Mộc Thanh biết hắn đã bắt đầu đấu tranh.
Nếu như hắn chỉ có một mình, cô biết hắn nhất định sẽ kiên trì đến phút cuối cùng, cho dù chết trong sơn cốc này , hắn cũng vĩnh viễn sẽ kiên định như vậy .
Nhưng bây giờ, ngoại trừ bản thân hắn, hắn còn có cô, Thiểm Điện với Phích Lịch của bọn họ, Tả, Na Đóa, Do Do và những người còn ở lại, còn có một nhà Tiểu Hắc.
Lấy tôn nghiêm của hắn, đi đổi lấy tính mạng của bọn họ, cô nghĩ hắn có thể sẽ khuất phục.
Nhưng mà cô lại không đành lòng nhìn thấy điều này. Thật sự không đành lòng.
Cho nên vào cái đêm mà Ly Mang tập hợp mọi người còn ở lại, thời điểm khó khăn muốn mở miệng nói gì đó, tim của Mộc Thanh khẽ thắt chặt lại.
Cô đang muốn rơi lệ.
“Cha, con biết cách để chúng ta đi ra ngoài như thế nào? Con mới vừa nghĩ tới!”
Thiểm Điện đột nhiên quát to lên.
Thời điểm hừng sáng, đoàn người bọn họ tính cả một nhà Tiểu Hắc, đã lướt qua mấy cái thung lũng, dọc theo sông lớn đi về phía đông.
Bọn họ nhất định phải cảm ơn các bạn Hầu tử hàng xóm.
Là bọn chúng mang một con đường sống cho bọn hắn, cho dù hiện tại nhóm Hầu Tử ấy có thể bởi vì nhạy cảm hơn so với con người, vài ngày trước đã từ nơi này biến mất từ lâu.
Nhóm Hầu tử bình thường sống ở trên mảnh cành lá rậm rạp sau chỗ gấp của vách núi, không ngờ trong đó lại ẩn giấu một sơn động, cửa động cũng không lớn, nhưng đủ để cho người đi qua, cả Tiểu Hắc cũng chen chúc đi tới. Thời điểm mùa hè trước cửa động đều là cành lá, vào mùa Thu đông thì dây leo cây lâu năm héo rũ cùng tuyết đọng, cho nên Mộc Thanh từ đầu đến cuối mới không có phát hiện chỗ này.
Cái động này là do mấy năm trước Thiểm Điện thỉnh thoảng hay bò lên trên cây trêu chọc Hầu Tử phát hiện , quanh co vòng vèo đi một hồi, lại phát hiện nó thông ra phía ngoài cốc. Nhớ tới Mộc Thanh thường xuyên trông chừng không để cho hắn đi ra ngoài, cho nên hắn liền che giấu lại, không nói cho ai biết cả, để mình có thể thỉnh thoảng len lén từ nơi này chuồn đi chơi. Về sau Mộc Thanh đối với hắn dần dần có chút buông lỏng, hắn có thể từ cốc khẩu ra vào, vì thế dần dần quên mất cái lối đi ở đây. Cho tới bây giờ hắn mới chợt nghĩ tới.
Trong động khắp nơi đều là dấu vết phân và nước tiểu của nhóm Hầu tử lúc đi qua để lại , có chút thối, nhưng bây giờ, nó lại là một con đường sinh tồn.
Ước chừng nửa tháng sau, đoàn người bọn họ đi tới thảo nguyên Lãng Đạt.
Lộc Khảmđã là một mảnh hoang vu, không thấy dấu vết con người.
Từ nơi này nhìn lại, núi đá xanh cao cao chỉ còn là đường viền mơ hồ. Nơi này chắc là một mảnh đất đã là tương đối an toàn. Nhưng Mộc Thanh vẫn không yên lòng, vẫn dọc theo sông lớn theo hướng vào thảo nguyên tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi tiến vào thảo nguyên, mấy ngày liên tiếp đều có chấn động nhỏ. Mỗi lần đều rất yếu ớt , hầu như chỉ là run nhẹ khiến mọi người chỉ khẽ có cảm giác chao đảo thôi. Mộc Thanh suy đoán không biết có phải là núi đá xanh muốn phun trào thật rồi hay không?
Vào một buổi trưa của mấy hôm sau, lúc mặt trời chói chang nhô lên cao, không khí oi bức khác thường. Mộc Thanh lại cảm thấy một trận động đất nữa, bên cạnh Ly Mang cùng với Do Do và Na Đóa bọn họ cũng cảm thấy. Bố Lai Khắc cùng Lạp Đức hoảng sợ bất an chui vào trong lòng mẫu thân của bọn chúng là Tiểu Hồng, cách đó không xa một đám Thạch Trảo Mã bị hù dọa, chạy như điên qua, cuốn lên bụi đất đầy trời.
Mộc Thanh dừng bước, hoảng sợ nhìn về phương hướng phía sau.
Một đám mây khổng lồ hình thù kì quái đột nhiên bay lên từ đỉnh núi đá xanh, giống như là một gốc cây tùng khổng lồ vươn ra bên cạnh vô số cành là, đang hướng lên trời từ từ lan tỏa, gần như che lấp một nửa bầu trời.
Một tiếng nổ thật lớn.
Cách khoảng ít nhất vài chục km, bọn Mộc Thanh vẫn có thể nghe được, thậm chí màng nhĩ đều có chút bị chấn động.
Cái miệng gò đất tròn kia đột nhiên giống như bị mở nắp ra, nham thạch nóng chảy phun cao đến ngàn thước, hơi nước nồng đậm trong nháy mắt bay lên trên không trung vạn mét, đem trời đấy che lấp đi giống như ngày tận thế đã tới. Ngọn lửa nhanh như tia chớp không ngừng mà phun ra, bụi núi lửa và đá lửa cùng mảnh vụn cuồn cuộn mà bay xuống như mưa to trút nước.
Đây là phóng thích cơn tức giận tới từ chỗ sâu nhất trong tâm trái đất. Ở rất nhiều năm trước, có lẽ còn trước cả lúc Mộc Thanh và Ly Mang tới cái cốc kia phát hiện ra suối nước nóng, nó đã bắt đầu yên lặng làm công tác chuẩn bị, cho tới bây giờ, cuối cùng nó mới phun trào ra.
Mộc Thanh cả kinh đến sắc mặt trắng bệch, gần như không đứng yên được mà muốn té ngã trên đất, may là được Ly Mang ôm lấy.
Bên cạnh của bọn hắn, tất cả mọi người đều đã ngồi ở trên mặt đất, ngây người như phỗng, thậm chí ngay cả khóc đều quên mất.
Bộc phát dữ dội như vậy vẫn kéo dài thật lâu, Mộc Thanh đoán có lẽ ít nhất cũng nửa giờ, lúc này mới bắt đầu từ từ yếu bớt, nhưng mà hàng loạt đám mây lớn hình nấm lại càng tụ càng nhiều, đó là bụi núi lửa. Cuối cùng, thậm chí ngay cả bọn họ ở đây cũng có thể nghe thấy được mùi vị của cái không khí bị đốt trọi, trên gương mặt của mỗi người đều bao phủ một tầng tro thật mỏng.
Sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm miệng núi lửa còn đang càng không ngừng phun ra hơi nước thì đoàn người bọn họ vẫn tiếp tục đi hướng Đông. Lại qua nửa tháng, dãy núi phía trước mắt thấy gần như đưa tay là có thể chạm đến. Lúc này ở phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la.
Mộc Thanh quay đầu nhìn lại, kinh ngạc mà thấy phía sau của bọn hắn có một đám người đuổi kịp, số lượng ước chừng hơn một trăm. Bọn họ chạy tới trước mặt Mộc Thanh trước, liền lập tức hướng cô quỳ xuống, trên gương mặt sợ hãi vẫn còn dính đầy bụi đất đen nhánh.
Bọn họ kể lại những chuyện xảy ra sau khi bọn họ biết.
Dĩ Gia bao vây ở đáy cốc gần mười ngày sau, cuối cùng không nhịn được đã phái người tiến vào xem xét. Lúc này mới phát hiện bên trong đã sớm không có ai. Hắn nghĩ không ra bọn họ cuối cùng là rời đi như thế nào, cuối cùng chỉ có thể dẫn người rời đi, trở lại bộ lạc của hắn.
Hắn hiện tại đã là Vương chân chính.
Nhưng mà tin tức về núi lửa lan truyền rất nhanh chóng, hầu như tất cả mọi người đang bàn luận về chuyện này, có người xì mũi coi thường, có người bán tín bán nghi. Cuối cùng sau mấy ngày động đất nhẹ liên tiếp, đã có người bắt đầu lục tục len lén rời đi, hướng về phía thảo nguyên chạy tới.
Mới đầu Dĩ Gia đối với tin tức kia là xì mũi coi thường, khi phát hiện có người chạy trốn, bắt về nói là sẽ nghiêm trị. Nhưng sau khi động đất vài lần, hắn dường như cũng có chút tin, nên không hề đi ngăn cản người khác nữa.
” Lúc chúng ta len lén rời đi, Đạt Ô vẫn không rời đi, vợ của hắn cũng không đi. Sau đó như thế nào thì chúng ta cũng không biết. Trận tai nạn đáng sợ này là thần rừng rậm trừng phạt đối với mọi người chúng ta, nhưng bởi vì có các người, chúng ta mới tránh được. Chúng ta vẫn dọc theo dấu vết các người để lại mà đuổi tới đây, hôm nay cuối cùng cũng đuổi kịp. Sau này hãy dẫn chúng ta đi với. Các người đi nơi nào, chúng ta cũng sẽ đi nơi đó!”
Bọn họ hướng về phía Mộc Thanh và Ly Mang nói như vậy.
Qua một đêm này, ngày mai, bọn họ có thể đi qua ngọn núi này, xuyên qua dãy núi bao quanh đối diện với thế giới chưa biết đến.
Mộc Thanh tựa vào trên vai Ly Mang, cảm nhận được nhịp đập của sinh mạng bên trong cơ thể mình , ngửa đầu nhìn những vì sao trên bầu trời.
Trên đỉnh đầu các ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ.
Trong lòng của cô đột nhiên hiện lên một câu nói như vậy.
Dĩ Gia, hắn kiêu ngạo vì một tay hắn đã sáng lập ra vương quốc đồng thau xa xa vượt qua khỏi thời đại này, có lẽ thật sự đã bị chôn vùi dưới bầu trời đầy sao này trong cơn giận dữ của tạo hóa.
Cô đột nhiên có chút thương cảm. Trong đầu cô xẹt qua tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Thời điểm khi đó, hắn ở trong sự bình chọn Đạt Ô của các tộc nhân đã bị bại bởi Ly Mang.Lúc đó hắn còn trẻ, bờ môi trên gương mặt mím thật chặt, ánh mắt rất sắc bén.
Có lẽ hắn thật sự là một thiên tài, thiên tài có trí khôn xa xa vượt qua thời đại này.
Thiên tài chân chính vĩnh viễn cũng là cô độc, thậm chí là điên cuồng .
” Vườn địa đàng địa của chúng ta đã không còn . . . . . .”
Ly Mang đem cô ôm lại thật chặt vào trong lòng ngực của mình, hôn lên trán của cô.
“Không, lòng của chúng ta ở nơi đâu, thì vườn địa đàng ở nơi đó.”
Mộc Thanh ôn nhu hôn trả lại hắn, thở dài, ở trong lòng ngực của hắn từ từ ngủ thiếp đi.