Gần đây ta có chút phiền não.
Tất cả mọi thứ đều đang dựa theo mong muốn của ta mà tiến hành từ từ. Vương quốc trong lý tưởng của ta, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì tương lai sẽ trải dài trùng điệp dưới chân ta, hơn nữa rất có thể không cần phải đợi đến tương lai xa xôi.
Thật lâu trước đây, ta vốn cho rằng muốn thực hiện tất cả điều này, sẽ mất rất nhiều thời gian, thậm chí đến lúc tóc ta trắng xoá hay sắp chết cũng không có cách nào thực hiện được. Nhưng bây giờ, chỉ mới mười lần giao mùa, ta đã làm được.
Từ đời này qua đời khác, tổ tiên ta đã lưu truyền rất nhiều chuyện anh hùng xa xưa khiến cho chúng ta – những thế hệ sau đều kính ngưỡng, thậm chí đến nay những hình ảnh bọn họ đã chiến đấu anh dũng với dã thú và giặc ngoại xâm vẫn còn in trên vách đá dựng đứng ở phía sau núi khu quần cư, cho dù mưa gió ăn mòn, đã sớm mơ hồ không rõ, tuy vậy bọn họ cũng chưa từng bị chúng ta quên mất.
Nhưng ta biết, chỉ có ta mới có thể trở thành anh hùng chân chính.
Một khi ta đạt thành tâm nguyện của mình, làm được những chuyện chưa từng có vị tổ tiên nào làm được trên mảnh đất đai rộng lớn khôn cùng này, thì rất nhiều rất nhiều năm về sau, thậm chí khi xương cốt của ta bị nát vụn trong bùn tìm không được nửa phần dấu vết, thì tên của ta nhất định vẫn được người đời sau khen ngợi không dứt.
Ta nghĩ ta chắc chắn sẽ thỏa mãn. Đời người như vậy, còn có thể cầu hay sao?
Nhưng gần đây ta phát hiện, ta cũng không vui sướng giống như lúc trước ta tưởng tượng. Lúc nửa đêm, một mình ta nằm trong căn phòng rộng lớn được làm bằng đá xanh, gỗ thô và trúc, ta thường xuyên giật mình tỉnh giấc, trước mắt là một mảnh đen kịt.
Bên cạnh ta luôn có nữ nhân, nhưng ta không cho phép các cô bước vào tòa nhà này, ngoại trừ Nao Nao.
Cô là đặc biệt, cô đã làm bạn với ta nhiều năm như vậy. Mặc dù như thế, vào ban đêm, ta vẫn thích nằm một mình trong mảnh đen kịt đó.
Trong bóng đêm, linh hồn của ta lại càng tự do bay lượn hơn.
Thỉnh thoảng, ta cũng hoài niệm về khoảng thời gian sống trong khu quần cư lúc trước, nhớ đến những tia sáng của ánh trăng chiếu xuyên qua lều, nhưng hoài niệm như vậy đều vô cùng ngắn ngủi.
Hiện tại, đây mới thực sự là tất cả những thứ ta muốn, ta biết.
Ngày đó, hắn mang theo cô ấy xuất hiện trước mặt của ta.
Bọn họ tới rất đột nhiên, nhưng ta cũng không quá kinh ngạc, bởi vì ta vẫn luôn ở đây chờ đợi ngày này.
Ta sẽ giải thích với Ly Mang, nhưng hắn không hiểu được ta. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa ta và hắn.
Nhiều khi hắn sẽ làm một số chuyện hắn tự cho là đúng, nhưng theo ta đó lại là những chuyện rất nực cười.
Cũng giống như lần này, hắn muốn tới ngăn cản ta khuếch trương dã tâm và tiến tới phía trước.
Lúc nhìn thấy bọn họ, ta rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mà mình không vui.
Ta nhanh chóng leo lên đỉnh núi, gần như tất cả mọi người đều ngưỡng mộ ta, nhưng sâu trong nội tâm, hai người mà ta muốn chinh phục nhất, cho tới bây giờ bọn họ vẫn không bị ta chinh phục.
Ly Mang là bạn thời niên thiếu của ta, là bằng hữu sau khi lớn lên, hắn không có đầu óc giống ta, cũng không có tài năng như ta, nhưng hắn lại lần lượt đánh bại ta, điều này khiến ta không giải thích được, cũng vô cùng không phục.
Mộc Thanh, nữ nhân này giống như thần tiên trên trời, trước khi ta kịp biết đến cô, thì cô đã trở thành người của Ly Mang, sau này khi ta đã nhận thức cô một cách rõ ràng, thì khoảng cách giữa cô và ta đã xa lại càng xa.
Thì ra chính là như vậy, thật lâu thật lâu trước kia, hai ngươi này đã trở thành dấu ấn trên linh hồn ta, đâm vào lòng ta, khiến ta thường xuyên cảm thấy thống khổ bất an.
Trong một khắc khi nhìn thấy bọn họ lần nữa, trong lòng ta thật sự rất kích động. Ta cần hai người đó phải thừa nhận vương quốc mà ta mới sáng lập ra, ta càng khát vọng hai người kia thừa nhận tất cả những gì mà ta sáng lập ra.
Ta muốn thấy bọn họ phải cúi đầu trước ta.
Vì vậy ta giống như khoe khoang mà dắt bọn họ đi khắp lãnh địa của ta, giới thiệu tất cả những đồ vật mới mà ta có.
Rất nhiều thứ ở đây, mặc dù lúc bắt đầu, là do ta học được từ người phụ nữ tên Mộc Thanh kia, nhưng cũng có nhiều thứ, do ta và các tộc nhân của ta dùng đầu óc và đôi tay của mình sáng tạo ra.
Năm đó cô nói với ta, chỗ tốt của mở rộng nông nghiệp và chăn nuôi gia súc là mọi người sẽ thoát khỏi cảnh mỗi ngày vất vả ngược xuôi vì miếng ăn, như vậy mới có thể phóng thích sức sáng tạo của con người.
Lúc đó có lẽ ta còn chưa hiểu rõ những lời cô ta nói, nhưng về sau ta bắt đầu hiểu ra, cô ta nói vô cùng đúng.
Chúng ta đã có đầy đủ khẩu phần lương thực, cuối cùng không cần mỗi ngày đều phải đi săn thú hái quả nữa. Trước kia, sự ảo tưởng và sáng tạo của tổ tiên luôn bị đè nén, nay bỗng chốc bộc phát. Trong lãnh địa của ta, dường như mỗi ngày đều xảy ra biến hóa mới.
Dĩ nhiên thứ khiến cho ta mê muội nhất chính là đồng thau. Ta ham mê chế tạo đủ loại đồ đồng thau tinh mỹ (tinh xảo + đẹp đẽ) , thậm chí ta còn sai người lấy số đo của ta để chế tạo một bộ khôi giáp.
Ta thích bộ đồ mới này, nó lạnh như băng, nhưng cứng rắn, mỗi khi ta mặc khôi giáp trên người mình, ta đều thấy tâm huyết dâng tràn khắp toàn thân, khí tức này khiến cho tim ta đập nhanh hơn, máu ở trong thân thể dưới khôi giáp tuôn trào không ngừng. Ta biết đây là sáng tạo vĩ đại nhất trong thời đại này, ta sùng bái nó, giống như sùng bái thần mặt trời trên đầu ta.
Ta biết rõ mục đích chuyến đi này của Ly Mang, nhưng nếu hắn không nói ra trước, thì ta sẽ không đề cập đến. Ta chiêu đãi hắn và cô ta giống như chiêu đãi lão bằng hữu xa cách lâu ngày gặp lại.
Ta và hắn vừa uống rượu, vừa nhắc lại những chuyện cũ trước đây, ngoài mặt chúng ta đều rất vui vẻ, dường như đây chỉ là một bữa tiệc rượu vì xa cách lâu ngày gặp lại.
Thỉnh thoảng ta thường nhìn về phía cô ấy đang ngồi đối diện với ta.
Đã nhiều năm như vậy, cô ấy thoạt nhìn cũng không có biến hóa gì lớn, ngồi ở chỗ đó, đoan trang trầm tĩnh, so với Nao Nao lạnh lùng, sắc sảo bên cạnh, tạo nên sự tương phản mãnh liệt.
Ta lại một lần nữa thu hồi ánh mắt từ trên người cô ấy, sau đó đúng lúc nhìn thấy Ly Mang cũng đang đưa mắt về phía cô ấy, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, đó là một loại trao đổi không tiếng động nhưng ăn ý với nhau, giống như trao đổi linh hồn.
Nhất định là do ta đã uống quá nhiều rượu, giờ khắc này trong lòng ta đột nhiên giống như bị ma quỷ khống chế. Ta thế nhưng lại giơ bình rượu đi về phía cô, uống rượu xong rồi, còn đi về phía cô, bật thốt lên một câu nói, mà nó vốn dĩ nằm ở nơi đen tối nhất trong đầu của ta .
Ta nói, nếu như thật lâu trước kia, người đầu tiên cô gặp là ta, chứ không phải là Ly Mang thì bây giờ sẽ như thế nào?
Thật ra đây là một câu hỏi vô cùng buồn cười, bởi vì bản thân ta đã sớm biết đáp án rồi.
Nếu như khi đó ta thật sự gặp được cô trước, cô cũng sẽ không trở thành tất cả của ta. Ta không thể nào giống như Ly Mang, yêu một phụ nữ lại có thể yêu đến trình độ thuần túy như vậy.
Nhưng ta thật sự rất hâm mộ chuyện này, ta đã tái diễn giả thiết ban đầu rất nhiều lần, đến nỗi bây giờ phải bật thốt lên tại đây.
Lời của ta khiến cô vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn bất an liếc nhìn Ly Mang ở phía sau ta.
Không biết tại sao, vẻ mặt bây giờ của cô khiến ta đột nhiên nhớ lại chuyện của nhiều năm trước kia, tại vì ta mà cô phải vứt quần lót của mình xuống dòng suối.
Ta nghĩ nhất định cô sẽ không nói chuyện này với Ly Mang, khi nghĩ đây là bí mật nho nhỏ mà vĩnh viễn chỉ có hai người, ta và cô biết, ta lại cảm thấy có chút hưng phấn.
Công khai khiêu khích cô ở trước mặt Ly Mang như vậy, ta lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Ly Mang đột nhiên đứng bật dậy, đi về phái ta, bước chân tăng gấp đôi so với lúc hắn đi với ta đến chỗ đối ẩm.
Ta vẫn xem nhẹ Ly Mang.
Mấy năm gần đây ta không ngừng chinh phạt, còn hắn lại lui về ẩn cư ở một góc, ta cho rằng cuối cùng ta cũng có thể kìm chế hắn dưới lưỡi đao của ta.
Nhưng ta sai lầm rồi, cuối cùng người bị kìm chế lại là ta.
Một khắc kia ta thật sự rất tức giận, nhưng đồng thời cũng vô cùng mất mác.
Quả nhiên hắn muốn ta ngừng việc chém giết lại.
Một yêu cầu vô cùng buồn cười, mặc dù ta đang bị vây trong hoàn cảnh xấu, thậm chí lưỡi đao đã cắt vỡ cổ họng ta, nhưng ta vẫn không nhịn được cười nhạo hắn.
Ta nghĩ hắn đúng là không hiểu ta, không sao, cô ấy đang đứng ở ngoài cửa nhất định có thể hiểu, thay vì nói ta đang nói cho hắn nghe, không bằng nói là ta nói cho cô ấy nghe.
Có thể được cô hiểu, đối với ta mà nói, có lẽ mỗi khi ta nhớ lại chuyện này sẽ không làm cho ta có cảm giác cô đơn lạnh lẽo nữa.
Bọn họ đi rồi.
Trước khi đến, có lẽ Ly Mang luôn cho rằng ta sẽ không bao giờ giết hắn, cũng giống như khi ta bị hắn kề đao vào cổ họng, ta cũng tuyệt không hề lo lắng hắn sẽ dùng một đao cắt đứt cổ ta.
Đây chỉ là cuộc chiến giữa ta và hắn thôi.
Ta xem hắn là đối thủ, nhưng ta không muốn hắn chết.
Khi hắn sắp bước ra khỏi tầm mắt của ta để đi tới trước mặt cô ấy, rốt cuộc ta vẫn không nhịn được phải nói ra những lời trong lòng mình.
Ta muốn ở thời khắc cuối cùng trước khi leo lên đến đỉnh núi, sẽ nhận được sự khuất phục của bọn họ.
Bọn họ nghe được, sau đó rời đi.
Giờ khắc này, đột nhiên ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bóng ma ở tận đáy lòng đã hành hạ ta thật lâu, rốt cuộc cũng được thả ra ngoài, ta chỉ cần tiến đến mục tiêu của ta là được rồi.
Với đồng thau sắc bén của ta, các chiến sĩ không thể nào chống đỡ được, chỉ khoảng nửa năm sau, trong cuộc đại chiến cuối cùng, ta đã phá hủy hoàn toàn các lực lượng chống lại ta, chỉ còn dư lại một phần không đáng kể.
Ta vẫn còn phải làm một chuyện, đó chính là thung lũng của hắn và cô.
Gần như chưa kịp nghỉ ngơi, ta nhanh chóng dẫn các chiến sĩ của ta tới bên ngoài cửa thung lũng của bọn họ, bao vây bọn họ ở bên trong.
Ta cũng không vội tấn công bọn họ, bây giờ ta có rất nhiều thời gian, ta có thể từ từ chờ đợi bọn họ. Trong khi chờ đợi, ta sẽ làm tiêu hao tinh thần và sức chịu đựng của bọn họ.
Ta không cho phép bọn họ đi đến gần lối ra, một khi phát hiện, liền bắn tên bay đầy trời để bức họ quay trở lại.
Ta rất hưởng thụ quá trình này.
Đến buổi sáng ngày thứ tư, ta thấy một thân ảnh đi về phía cửa thung lũng, hắn không mang theo bất kì thứ gì để bảo vệ bản thân, cứ thế sải bước về phía trước, nói là muốn nói chuyện với ta.
Đó là Ly Mang, hắn không hề sợ mũi tên của ta, cũng có thể nói hắn biết ta nhất định sẽ không bắn tên vào hắn.
Nhưng cho dù là thế, có thể thản nhiên đi tới như vậy, cũng là một chuyện không hề dễ dàng, cho nên ta có chút kính nể hắn, nhưng điều này càng khiến cho ta muốn chinh phục hắn hơn.
Ta vốn muốn đáp lại lời của hắn, nhưng ta chú ý tới vẻ mặt của hắn khi nói chuyện với người đứng đầu ở đó, đây không phải là vẻ mặt của một người khuất phục nên có.
Ta đã từng nói với bản thân mình, lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta, nhất định hắn phải khuất phục ta.
Cho nên ta liền thay đổi chú ý, ta bảo Hổ Xỉ đi qua.
Hổ Xỉ là chiến sĩ anh dũng của ta, là hộ vệ trung thành của ta, trong lúc chiến đấu từng dùng thân thể của mình ngăn cản công kích cho ta, nhưng hắn cũng là bằng hữu tốt của Ly Mang, cho nên bảo hắn thay mặt ta qua đó là thỏa đáng nhất.
Hổ Xỉ truyền lời giúp ta…, ta hoan nghênh bất kì người nào ở trong thung lũng đến quy thuận ta.
Lời này quả nhiên lôi kéo được một nhóm người.
Tuy ta không thèm để ý những người này, nhưng việc này đối với ta lại là một tin tức tốt.
Sợ hãi và tuyệt vọng sẽ ảnh hưởng, một khi có người kiên trì không được bước ra bước đầu tiên, kế tiếp sẽ có rất nhiều người làm theo, đến cuối cùng, khi ở bên trong chỉ còn lại Ly Mang và cô ấy, lúc đó bọn họ sẽ có cảm tưởng gì?
Ý nghĩ này lại một lần nữa làm cho ta vô cùng hưng phấn, đến nỗi ngay cả tin tức Hổ Xỉ mang về cho ta, ta cũng không rảnh để ý đến.
Khi hắn trở về, có chút kinh hoảng nói với ta: “Ly Mang nói, nơi này rất có thể sẽ có một trận núi lửa bộc phát. Núi lửa chính là núi đá xanh, phía dưới của núi đá xanh có nham thạch nóng chảy thành dung dịch đậm đặc nóng bỏng, nó sẽ phá tan đỉnh núi, sau đó bộc phát ra, hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh. Hắn nói bọn họ đang chuẩn bị rời đi, bảo chúng ta nên nhanh chóng rời đi. Đúng rồi, hắn còn cố ý bảo ta nói cho ngươi biết, việc này là do Mộc Thanh nói.”
Đây là lần đầu tiên ta được nghe miêu tả về núi lửa, tổ tiên của ta chưa từng đề cập qua chuyện trên mảnh đất này đã từng xảy ra tai nạn như vậy, cho nên ta không tin, nhất là khi nghe câu nói cuối cùng của Hổ Xỉ.
Ta biết cô là một phụ nữ vô cùng thông minh, có lẽ cô cũng biết mình đối với ta có chút lực ảnh hưởng. Ta đang suy nghĩ, chuyện này có thể là do cô muốn ta rời khỏi đây nên mới cố ý thêu dệt ra lời nói dối như thế?
Cuối cùng ta quyết định bỏ qua, ta muốn tiếp tục chờ đợi đến cùng.
Tiếp tục có người từ bên trong đi ra, nhóm người cuối cùng đi ra nói, bên trong chỉ còn lại cả nhà bọn họ và nhóm tộc nhân đầu tiên của ta theo đến nơi này.
Ta càng chắc chắn hơn, nhưng khi đến ngày thứ mười, bên trong vẫn im ắng không chút tiếng động nào, ta rốt cuộc cũng không nhịn được, phái người đi vào xem xét.
Hoàn toàn ngoài dự liệu của ta, bên trong đã không còn một bóng người, bọn họ đã biến mất không để lại một chút dấu vết nào.
Đây vốn là chuyện không thể nào, ngay cả những người đi ra từ bên trong cũng nói, cửa thung lũng này là lối ra vào duy nhất.
Ta tức giận đến mức muốn nổi điên, ở đây nhất định có cửa khác để thông ra ngoài, chỉ là những người đó cũng không biết mà thôi.
Ta muốn tự mình đi bắt bọn họ về, bọn họ nhất định sẽ đi tới thảo nguyên Lãng Đạt. Nhưng lúc này tin tức về núi lửa đã nhanh chóng lan tràn bên trong lãnh địa của ta, nơi đây không có cách nào để giữ sự yên lặng như trước nữa, bắt đầu có người bởi vì sợ hãi mà lặng lẽ chạy trốn.
Ngay lúc ta mới hoàn thành tâm nguyện, ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Hơn nữa, ta cũng tuyệt không tin núi đá xanh của ta lại là nguồn gốc mang tai họa đến cho mọi người, là lực lượng hủy diệt mọi thứ. Chuyện này thật sự rất buồn cười, trong lòng của ta, nó là nơi thần thánh nhất, tất cả những gì ta có được hôm nay đều do nó ban tặng.
Ta tạm thời không rảnh bận tâm đến hắn và cô, ta không ngừng phái người đi bắt những người đã chạy trốn trở về, trừng phạt bọn họ, nhằm ngăn chặn những người có tâm tư sợ hãi giống như bọn họ.
Nhưng cuối cùng ta phát hiện ra, ta không có cách nào ngăn cản được, nhất là sau khi mấy lần liên tiếp xảy ra địa chấn nhẹ.
Trên mảnh đất này, địa chấn cũng không phải chuyện hiếm có gì, với lại mấy trận địa chấn này lại còn vô cùng yếu ớt, chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng ở thời khắc hiện tại, nó lại mang theo dấu hiệu của điềm xấu, dường như là biểu hiện rõ ràng của cái gì đấy.
Địa chấn lại tiếp tục xảy ra trong vòng vài ngày, càng ngày càng có nhiều người bỏ trốn, ta đã không còn tâm tư để ngăn cản bọn họ.
Ta bắt đầu nhìn thẳng vào những lời mà ngày đó Hổ Xỉ nói với ta.
Chẳng lẽ tất cả những gì nữ nhân kia nói đều là sự thật? Đất dưới chân ta đang giẫm đạp thật sự mang theo một lực lượng tuôn chảy đáng sợ, một khi bộc phát sẽ có thể phá hủy tất cả?
Ta không tin, hoặc có thể nói là ta không muốn tin.
Lúc ta dẫn theo chiến sĩ của ta trải qua thời gian gần mười năm, chỉ còn một chút nữa là có thể thành lập vương quốc đồng thau mà ta luôn tha thiết ước mơ, sao vương quốc của ta lại có thể bị phá hủy bằng phương thức như vậy?
Điều này thật sự quá tàn khốc, bây giờ trong lòng ta tràn đầy phẫn nộ.
Ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi này một bước. Nơi này chính là đất đai của ta.
Cho dù núi đá xanh kia thật sự là núi lửa, cho dù nó thật sự tức giận phá hủy tất cả, ta cũng sẽ không rời đi, ta muốn bảo vệ mơ ước và đất đai thuộc về ta, ta tình nguyện bị hủy diệt chung với nó.
Lúc trước trong bộ lạc người ra người vào tấp nập, bây giờ tĩnh mịch im ắng
Đã có khá nhiều người bỏ đi, nhưng vẫn còn nhiều người ở lại.
Bọn họ hẳn là không tin sẽ có tai nạn như vậy, hoặc có thể nói bọn họ không nỡ vứt bỏ tất cả những thứ ở đây, nên mới lựa chọn không tin.
Ta đã không còn quan tâm đến việc bọn họ đi hay ở lại nữa.
“Tại sao ngươi không đi?”
Ta nhìn Hổ Xỉ đứng trước mặt, hỏi hắn.
Hắn nói: “Người là đạt ô của ta, người ở đâu thì ta sẽ ở đó.”
Lúc hắn nói những lời này, vẻ mặt tự nhiên, không có chút do dự.
“Ngươi và ta không giống nhau, ngươi có thể đi.”
Ta nói với hắn.
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đứng đó, ánh mắt trông về ngọn núi đá xanh ở nơi xa.
Hiện tại, ngay cả ta cũng đã nhận ra sự khác thường của núi đá xanh. Nó có một đỉnh núi cao cao nhô lên, quỷ dị lạ thường.
Ta không thể không thừa nhận chính núi đá xanh này đã tạo cho ta lý tưởng, nhưng bây giờ, nó cũng đang hủy diệt đi lý tưởng của ta.
Lúc ta xoay người, thoáng nhìn thấy một thân ảnh khác.
Đó là Nao Nao, người từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta cũng là người phụ nữ làm bạn với ta mười năm nay.
Cô cũng không đi, chỉ đứng ở nơi đó, dùng ánh mắt đen nháy của cô nhìn chằm chằm vào ta.
Cô đã sớm không còn trẻ nữa, duy chỉ có cặp mắt kia vẫn giống như thời thiếu nữ, đen nhánh tỏa sáng, có điều đã lâu rồi ta không được nhìn thấy ánh sáng vui vẻ tỏa ra từ đôi mắt kia, lâu đến nỗi ta cũng quên mất lần trước ánh mắt cô lộ ra tia sáng vui vẻ là khi nào.
Giờ khắc này, trong lòng ta đột nhiên lại sinh ra một ít tình cảm mềm mại.
Ta biết trong lòng của cô chứa một người khác, giống như cô cũng biết trong lòng của ta cũng chứa một người không phải cô.
Mười năm này, ta không hề để ý đến cô, chẳng qua theo thói quen luôn có cô ở bên cạnh làm bạn mà thôi.
Nhưng tại sao bây giờ cô lại không rời đi? Đối với cô mà nói, ta không phải là một nam nhân tốt.
Ta vốn định vẫy tay, gọi cô tới đây, nhưng ta đột nhiên thay đổi chủ ý, ta đi về phía cô, đứng trước mặt cô.
“Tại sao không rời đi?”
Ta lặp lại câu hỏi vừa mới hỏi Hổ Xỉ.
Mới đầu cô không nói, chẳng qua chỉ yên lặng nhìn ta, cuối cùng trên mặt cô lộ ra một tia cười lạnh.
“Anh cảm thấy tôi còn chỗ nào để đi sao?”
Cô hỏi ngược lại ta.
Đêm nay, lần đầu tiên ta mở miệng bảo cô ở lại trong phòng ta, phụng bồi ta. Cô dường như không nghe thấy, vẫn đứng dậy muốn đi khỏi đây.
“Ở lại đi. Tôi hi vọng cô ở bên cạnh tôi.”
Ta gần như cầu khẩn cô.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe ta dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện với cô, cô có chút chần chờ dừng bước, sau đó quay đầu lại nhìn ta.
Ta đưa tay về phía cô, cô từ từ đi về phía ta, ta chợt cầm tay cô, kéo cô vào lòng, sau đó ôm chặt lấy cô.
Thân thể của cô thật ấm áp, trong thoáng chốc khiến cho ta có cảm giác dường như mình được trở về thời niên thiếu.
Khi đó cô là con gái của Đạt ô nên rất kiêu ngạo, ta bị cơ thể trẻ tuổi của cô hấp dẫn, có một hôm thừa dịp cô không chú ý, liền ôm chầm lấy cô từ phía sau. Lúc đầu, có lẽ cô tưởng ta là Ly Mang, nên cười khanh khách, chờ tới khi quay đầu lại, phát hiện là ta, liền trừng mắt, thẳng tay tát ta một cái.
Có lẽ bắt đầu từ một khắc ấy, trong lòng ta sinh ra ý nghĩ nhất định phải chèn ép Ly Mang.
Ta cười, nhắc lại đoạn chuyện cũ này với cô.
Ta cho là cô đã quên hết rồi, không nghĩ tới cô vẫn còn nhớ, cô trầm mặc một hồi, đột nhiên cắn mạnh lên vai ta một cái, sau đó bật khóc, nước mắt chảy trên thân thể của ta, cảm giác nóng hổi.
Trước kia cô là một nữ nhân rất nhiệt tình, chỉ có điều về sau, sự nhiệt tình của cô bởi vì đủ thứ chuyện nên bị đóng băng lại. Hiện tại nước mắt nóng hổi của cô chẳng những chảy trên thân thể của ta, mà còn chảy vào lòng ta.
“Tôi hận đồng thau, ánh mắt của anh khi nhìn đồng thau, giống như đang nhìn tình nhân của mình. Hiện tại nếu như bọn chúng thật sự bị hủy diệt, tôi sẽ rất vui vẻ.”
Cô nói với ta như vậy.
Nếu như là trước đây, ta nghe nói như vậy, nhất định sẽ tức giận, thế nhưng bây giờ ta lại không có cách nào để nổi giận.
“Thật xin lỗi.”
Đến cuối cùng, ta nói với cô như vậy.
Vào giữa trưa ngày thứ hai, đất dưới chân ta đột nhiên lại dao động.
Thời gian của lần dao động này không giống với những lần dao động trước đó. Nó tới rất mạnh lại kịch liệt, những tòa nhà gần phòng ta đều đã sụp đổ, ta không thể đứng thẳng người, thoáng cái liền ngã trên mặt đất, bên tai dường như nghe được tiếng nước lũ chảy dưới lòng đất nổ vang.
Rất có thể là cảm giác của ta bị sai, nhưng ta biết, cuối cùng thời khắc này thật sự đã đến gần.
Cuối cùng, ta nhìn thoáng qua núi đá xanh, trên đỉnh núi đang dâng lên một đám mây khổng lồ. Ta chưa bao giờ nhìn thấy đám mây xinh đẹp mà quỷ dị như vậy.
Trong lãnh địa của ta, chắc những người còn lại cũng cảm thấy ngày tận thế đã đến, họ sợ hãi kêu lên, sau đó chạy tứ tán khắp nơi.
Ta bò dậy từ trên mặt đất, rồi đi vào tòa kiến trúc cao lớn của ta.
Ta mặc khôi giáp đồng thau của ta vào một cách chỉnh tề, sau đó có chút khó khăn ngồi xuống cái ghế trong đại sảnh.
Trên đầu gối của ta là cây đao mà lúc trước ta dùng để đánh trận.
Nao Nao và Hổ Xỉ xuất hiện trước mặt ta, Nao Nao nhào tới bên người ta, ôm chặt lấy ta.
Hổ Xỉ vẫn giống như bình thường, cầm đao canh giữ ở cửa.
Tiếng nổ mạnh giống như trời long đất lở vang lên bên tai ta, cả tòa nhà khẽ lay động.
Hủy diệt ta cùng với vương quốc đồng xanh của ta, là thần tức giận, chứ ta không thua ở trên tay của bất cứ người nào.
Cho nên ta vẫn là vương giả.
Ta không hối hận về tất cả những gì mình đã làm, duy nhất chỉ có một điều, ta thật xin lỗi người phụ nữ ở bên cạnh ta trong thời khắc cuối cùng này.
Cuối cùng, bốn phía xung quanh ta bị sương mù nóng rực, đen đặc bao phủ, ta không nhìn thấy bất kỳ vật gì, khi ta trút hơi thở cuối cùng, trong lòng ta nghĩ như vậy