Hạ Uyển nhanh chóng bước tới giật cái điện thoại.
Hai người phụ nữ vật lộn với nhau, vật qua vật lại, cuối cùng cái điện thoại bị Hạ Uyển hất văng ra ngoài cửa sổ.
Hạ Uyển bị bà Vũ đè lên cạnh cửa sổ, nắm tóc dí đầu lên cạnh cửa sổ: "Con đàn bà này! Sao mày dám!"
Hạ Uyển không hiểu sao khóc lóc đổi giọng: "Chị, xin chị tha cho em, tha cho em!" Nói rồi cô ta còn cố đập đầu vài cái vào cạnh cửa sổ.
Bà Vũ thầm cảm thấy không ổn.
Lúc này bước chân ở ngoài hành lang đã rõ ràng hơn, cánh cửa phòng bệnh xoạch một cái, rồi mở ra.
Là Vũ Bằng! Ông ta tại sao lại quay lại sớm như vậy?
Lúc này Vũ Bằng chỉ thấy bà Vũ đang nắm lấy tóc của Hạ Uyển, Hạ Uyển thì đang vô cùng chật vật, trên trán đang nhỏ xuống vài giọt máu đỏ tươi; gương mặt cô ta trắng nhợt, hai tay yếu ớt phản kháng, miệng thì khóc lóc xin tha vô cùng thảm thiết.
Thấy vậy lòng muốn bảo vệ của Vũ Bằng lập tức xuất hiện, ông ta tới tát bà Vũ một cái.
"Bà đang làm cái quái gì vậy hả? Tiểu Uyển, em có sao không?" Vũ Bằng đỡ Hạ Uyển nằm xụi lơ bên cạnh cửa sổ lên giường bệnh rồi lại quay sang chửi mắng bà Vũ: "Tôi thấy bà đúng là bị điên rồi!"
"Ông đánh tôi? Vũ Bằng, gan ông đúng là to bằng trời rồi!" Bà Vũ quát lên.
"Ông quên mất là ai đã giúp ông thành đạt rồi sao? Nhờ ai mà ông có ngày hôm nay, hả?"
Vũ Bằng hơi chột dạ, nhưng đành nghĩ nhà bà Vũ, chỉ có mình bà ta là con gái, cha mẹ bà ta đều đã già, hơn nữa bây giờ trong tay ông ta đã nắm khá nhiều cổ phiếu của công ti nên ông ta cũng không nghĩ nhiều nữa: "Bà cũng nên nghĩ xem, hiện tại nếu chúng ta li hôn ai sẽ là người thiệt hơn? Tiểu Uyển đừng sợ, cố gắng cầm cự, anh sẽ đưa em đi cấp cứu ngay!"
Nói xong ông Vũ mới bế Hạ Uyển đi.
Trước khi ra khỏi phòng, Hạ Uyển còn gửi cho bà Vũ một ánh nhìn đắc chí.
Bà Vũ chết lặng, ngồi phịch xuống đất.
Sáng sớm Vương Minh Ngọc đã đòi ba mẹ chở đến nhà bà ngoại.
"Sao tự dưng lại đòi tới nhà bà ngoại? Không phải chúng ta cứ nửa tháng về nhà bà một lần sao?" Trần Di nằm lười biếng trên sofa, bên cạnh là Vương Thiên Hành đang gọt táo một cách điêu luyện.
"Con phải tới đó nói với bà ngoại chuyện của cậu chứ." Minh Ngọc khoanh hai tay trước ngực.
"Mẹ, mẹ nghĩ xem, với trình độ của cậu con thì làm sao tán đổ được chị ấy bây giờ? Nói không chừng lại bị người ta cướp mất.
Khó khăn lắm cậu mới coi trọng một cô gái, không nắm cho chắc cô ấy, lỡ đâu cậu ế hết đời thì sao?"
"Hahaha.." Trần Di cười một trận lớn.
"Con gái nói chí phải! Cậu con cứ như khúc gỗ ấy, mặt lúc nào cũng đơ như cục đá, mẹ con ta nên giúp đỡ cậu ấy mới phải!"
Trần Hạo đang ở nhà: "Hắt xìììì~.."
"Vợ, anh gọt táo xong rồi nè." Vương Thiên Hành đút một miếng táo cho Trần Di ăn, sau đó bế Minh Ngọc vào lòng rồi đút cho bé một miếng táo: "Con gái, có ngọt không?"
"Cảm ơn ba, ngọt lắm ạ!" Minh Ngọc nhai nhai miếng táo ngọt ở trong miệng.
"Mẹ, chúng ta đi đến nhà bà ngoại thôi!"
"Ừ, đi thôi ha."
Trần Hạo đã đến công ti làm việc, và anh đang ngồi họp công ti.
Lúc này điện thoại anh bất chợt reo lên.
"Reeng~!"
Chậc, lại quên tắt chuông rồi.
Trần Hạo liếc nhìn màn hình điện thoại định tắt nhưng thấy đó là số điện thoại của mẹ anh gọi tới, nên anh rất ngạc nhiên.
Không khí trong phòng họp đang vô cùng căng thẳng.
Tiếng chuông điện thoại của Trần Hạo reo lên lại làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Tan họp!" Trần Hạo nói với những người trong buổi họp: "Viết báo cáo tổng kết rồi nộp lại cho tôi."
"Vâng, thưa tổng giám đốc." Mọi người nhanh chóng đi ra ngoài.
Chờ mọi người ra ngoài hết, lúc này Trần Hạo mới bắt máy.
"Alo, mẹ, có chuyện gì sao?"
"Ai yo cái thằng này, mẹ vừa gọi cho mày mà đã nghe câu Mẹ, có chuyện gì sao? là sao hả? Mày làm như mỗi lần mẹ gọi cho mày là phải có chuyện ấy!"
"Thì đúng rồi còn gì." Trần Hạo thản nhiên thừa nhận.
"Chẳng phải lúc nào cũng thế sao?"
"Mày..
Thôi được rồi.
Mẹ nghe A Ngọc với A Di nói rồi, mày đang quen một cô gái chứ gì? Cuối tuần mày dẫn cô ấy về đây cho mẹ gặp mặt."
"Chuyện này làm sao gấp gáp được, mẹ cứ từ từ."
"Con nhà người ta còn chưa đồng ý quen mày chứ gì, haha, mẹ biết thừa.
Với cái mặt lạnh thêm cái tính của mày, mẹ mày còn chịu không nổi thì con gái nhà người ta sao lại tự làm khổ mình chứ?"
" Mẹ, rốt cuộc mẹ gọi là để chê bai con đấy à?"
"Ừ, ngoài ra mẹ mày còn muốn gặp cô gái đó nữa, để xem con bé xui xẻo thế nào mà lại bị mày ngắm trúng."
"" Trần Hạo im lặng tỏ vẻ Tôi đã quen với sự phũ phàng của mẹ tôi...