Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Dùng sự an toàn của Tiêu gia và Trần gia để đổi?" Amon hướng ánh nhìn lạnh lẽo của mình tới Tiêu Thanh Diệp, giọng hắn trầm hẳn đi: "Em không thấy, đối với tôi đây là một cái giá quá thiệt thòi hay sao?"
Trong lòng Tiêu Thanh Diệp thực sự có chút hoảng hốt.
Cô cố gắng không thể hiện sự hoảng hốt trên gương mặt, trấn định bản thân rồi bình tĩnh cất giọng: "Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn đánh cược với ngài."
"Vậy thì em thua rồi." Amon vẫn không dời tầm mắt khỏi cô, đột nhiên hắn đứng dậy, bước đến phía Diệp.
Cô cũng đứng lên, hắn tiến một bước, cô lại lùi một bước, cứ thế cho đến khi đụng phải bức tường phía sau, cô mới ngẩng đầu lên.
Bàn tay của Amon nắm lấy cằm cô nâng lên một chút, đôi mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
"Không một thứ gì có thể cản được con đường của tôi cả."
Tiêu Thanh Diệp nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng của Amon, cô mấp máy môi: "Chẳng lẽ ngài không đề phòng tôi sao? Ngài không sợ tôi sẽ ám sát ngài?"
"Em sẽ không, A Hy của tôi.
Bởi vì trái tim em quá mềm yếu, từ trước tới giờ vẫn vậy." Amon dời bàn tay ra chỗ khác, hắn dùng ngón trỏ lướt trên má Tiêu Thanh Diệp.
"Hơn nữa, chỉ cần lí do tôi là người đã cứu em năm đó, em chắc chắn sẽ không ra tay với tôi."
Tiêu Thanh Diệp cúi đầu.
Amon hiểu rõ cô như vậy..
"Nhưng ngài không nghĩ là tôi sẽ chạy trốn đi sao?"
"Em có thể sao?"
Ngữ khí của Amon thập phần tự tin, nhưng thái độ của Diệp lại cho Amon thấy, dường như cô đã chuẩn bị gì đó.
Hắn cười, thật mong chờ cô gái nhỏ sẽ làm gì.
Diệp thoát khỏi Amon, vòng ra sau lưng hắn ta.
Amon chầm chậm quay lưng, thấy một bên giày cao gót của cô đã bị tháo ra.
Chẳng lẽ cô ấy định chạy hay sao?
Nhưng không, cô ấy quay người lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Gương mặt nhỏ nhắn như sáng bừng lên, đôi mắt hoa đào đầy ý cười như có thể làm điên đảo chúng sinh.
Amon ngạc nhiên, ngẩn cả người.
Mặc dù là hắn là người quan sát quá trình trưởng thành mười mấy năm của cô, nhưng thú thật, đây là lần đầu tiên hắn thấy được nụ cười chân thật của cô.
Ngay trong lúc Amon ngẩn người, Tiêu Thanh Diệp chớp lấy thời cơ, dùng tốc độ nhanh nhất vòng ra sau lưng Amon, kề một con dao nhỏ vào cổ anh ta.
Amon tỉnh lại nhưng phản ứng khá chậm, con dao của cô ấy đã được đặt lên cổ anh ta.
Sự lạnh lẽo của kim loại làm cho anh ta cảm thấy được, mình đã hành động như thế nào trước cô gái này.
(Ảnh minh họa.
Chú thích: Kích cỡ con dao khoảng bằng một cái thẻ ngân hàng ấy ạ.
Rất mỏng, chỉ có mm.
Loại dao của nữ chính được thiết kế đặc biệt: Đàn hồi)
"Có bản lĩnh đấy, cô gái nhỏ.
Em giấu con dao vào trong giày?"
Câu phía sau, tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại như câu khẳng định.
"Ngài đoán đúng rồi." Gương mặt Diệp lạnh băng, giọng nói trong trẻo vẫn bình tĩnh như thường.
Trong lòng cô âm thầm thấy may mắn, lúc trước vô tình cô mua được mấy con dao kiểu này, cuối cùng hôm nay lại trở thành bùa hộ mệnh cho cô.
"Em nghĩ là em có thể thắng được tôi sao?" Amon cười, hắn gỡ bàn tay đang kề dao trên cổ mình ra một cách dễ dàng rồi nắm lấy tay cô, xoay người áp đảo tình thế, đồng thời hất con dao kia ra.
Tiêu Thanh Diệp bị hắn đẩy vào tường, lưng cô va vào bức tường kia, cơ thể cô và hắn như dán vào nhau.
Ánh mắt cô hơi trầm xuống, như vậy phải làm cách nào mới có thể cứu được mọi người đây?
"A Hy, tôi vẫn luôn có một khúc mắc nhỏ." Amon ghé sát vào tai cô: "Kế hoạch của tôi từ trước giờ vẫn luôn hoàn mỹ, duy chỉ lần này lại khác."
"Bởi vì kế hoạch này của tôi, có em."
"Điều tôi băn khoăn hiện tại, đó chính là có nên giết em hay không."
Tiêu Thanh Diệp hít sâu một hơi, nguy hiểm thật sự đã đến gần.
Nhưng Amon lại buông tay, thả Diệp ngã trên mặt đất.
Hắn nhặt con dao của cô, nhìn vài cái.
"Dao tốt đấy.
Tạm thời em hãy ở lại đây vài ngày, rồi chúng ta sẽ có kịch hay để xem."
Sau đó hắn phân phó thuộc hạ canh chừng cô cho kỹ rồi mới đi.
Tiêu Thanh Diệp ngán ngẩm nhìn ra cửa sổ.
Trần Hạo ở bên này đang dốc sức tìm kiếm Tiêu Thanh Diệp, thì nhận được một cuộc điện thoại tới.
"Alo?" Trần Hạo mở máy.
"Cô ấy, đang ở trong tay tôi." Thì ra là Amon.
Hắn gọi điện cho Trần Hạo, nhưng rất thông minh.
Hắn dùng máy biến thanh, giọng nói của hắn qua điện thoại không phải giọng thật.
"Anh là ai?"
"Anh trai cậu." Amon cười trầm thấp, tiếng cười dù qua máy biến thanh cũng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
"Tại sao lại bắt cô ấy?" Trần Hạo nắm chặt điện thoại.
Anh trai gì ở đây?
"Tiêu gia và Trần gia, đã tới lúc phải trả giá rồi.
Em trai, chúc may mắn."
Chỉ nghe được mấy câu như thế, Trần Hạo đã bị người ta dập máy.
Anh lập tức đem số này đi tra nhưng kết quả, là một buồng điện thoại công cộng ở thủ đô.
Hắn ta đang ở thủ đô sao?
Trần Hạo cười.
Thủ đô, vừa vặn cũng là địa bàn của anh.
Muốn chơi? Được thôi, thích thì chiều..