Một buổi tối kia, sau khi Vũ Giai Tuệ vừa về nhà đã thấy tin dữ.
Một đám người lạ mặt đang ở trong nhà cô ta niêm phong đồ dùng các thứ, mẹ cô ta đang mắng chửi mấy người đó, làm ầm cả lên nhưng họ vẫn không dừng tay.
"Mẹ!" Vũ Giai Tuệ hốt hoảng kêu lên: "Có chuyện gì vậy? Sao các anh lại vào nhà tôi! Sao lại dán cái này lên! Đi ra ngoài! Ra ngoài hết cho tôi!"
Mấy người kia dường như không đếm xỉa đến lời cô ta nói, đến cả ánh mắt cũng lười cho cô ta, họ tiếp tục dán niêm phong căn nhà.
"Giai Tuệ, con mau mau đuổi mấy người này ra đi!" Vũ phu nhân cầm lấy tay con gái lắc lắc: "Đúng rồi! Mau gọi cho ba con, gọi ba con về nhanh đi!"
Một người trong số những người đang niêm phong đồ dừng tay lại, anh ta cười châm biếm: "Phải, gọi ông ta về, gọi càng nhanh càng tốt.
Mấy người mau gọi đi."
Đúng lúc này hầu gái lại hốt hoảng chạy vào: "Phu nhân! Tiểu thư! Có chuyện không hay rồi!"
"Chuyện gì?" Vũ phu nhân ngờ vực nhìn cô ta.
Cô hầu gái thở không ra hơi, giọng nói ngắt quãng: "Thiếu..
thiếu gia..
thiếu gia bị tai nạn, giờ đã nhập viện cấp cứu rồi!"
Vũ phu nhân sốc tột độ, bà ta khuỵu gối xuống, Vũ Giai Tuệ nhanh tay đỡ lấy bà ta: "Mẹ! Mẹ không sao chứ?"
"Huhuhu..
Giai Tuệ..
Làm sao đây.." Vũ phu nhân khóc bù lu bù loa.
"Mau nghĩ cách đi con!"
Vũ Giai Tuệ cắn răng gọi cho ông ngoại cô ta.
Ông ngoại cô ta thật lâu mới bắt máy, nhưng người trả lời lại là quản gia: "Tiểu thư?"
"Mau chuyển máy cho ông ngoại tôi, nhanh lên!"
"Việc này.." Người quản gia có vẻ chần chừ.
"Mau lên!" Vũ Giai Tuệ gấp gáp thúc giục quản gia.
Quản gia đành đưa máy cho ông ngoại cô ta.
Vũ Giai Tuệ còn chưa kịp cầu xin gì thì đã nghe tiếng chửi mắng vọng ra từ điện thoại: "Nó còn dám gọi cho ta? Nhà ta quả thật vô phúc khi có đứa con gái như nó! Đã lo không được cho thân mình thì thôi còn dám gọi cho ta? Dập máy ngay!"
Vũ Giai Tuệ bị dập máy mà cô ta vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Cô ta cắn môi, đành gọi cho ba vậy.
Gọi mãi cả chục cuộc nhưng kết quả vẫn chỉ có một: "Thuê bao quý khách vừa gọi.."
Một người trong đám người niêm phong đồ đạc nhà cô ta lúc ấy mới cười nhạo: "Hờ, giờ còn trông chờ gì vào lão già đó nữa.
Chắc lão cuỗm tiền đi cùng đám tình nhân rồi chứ còn.."
Người đó còn chưa nói hết đã bị Vũ Giai Tuệ quát cho giật cả mình: "Anh còn dám nói xằng bậy? Ai nói với anh như thế?"
"Tôi nói cho cô biết nhé, đừng nghĩ mình còn là tiểu thư cao quý nữa.
Nhà cô bị kiện là tham ô tiền công quỹ, lại còn trốn thuế Nhà nước bao nhiêu năm nay.
Bên ngoại của cô ấy hả, sợ là tức giận lắm ở bên đó rồi." Người đó tuôn một tràng dài: "Tóm lại, từ nay cô vô gia cư rồi, chúc mừng."
Vũ Giai Tuệ chưa kịp tiêu hóa gì thì đám người hầu trong nhà cô ta đã lần lượt bỏ chạy hết.
Vũ phu nhân tuyệt vọng ngất xỉu dưới sàn nhà.
Vũ Giai Tuệ kêu lên: "Mẹ! Mẹ!"
Cô ta lúc lái xe trên đường chở mẹ đi bệnh viện xui xẻo thế nào, bị một tên say rượu đâm vào.
Vũ Giai Tuệ dần mất ý thức, cuộc đời của cô ta..
Thế là xong..
Một tháng sau, lễ đính hôn của Tiêu Thanh Diệp cùng Trần Hạo được cử hành.
Tiêu Thanh Diệp ngồi trước bàn trang điểm, bộ váy đính hôn màu trắng tinh khiết trên người cô càng làm tôn lên làn da trắng muốt của cô.
Lâm Vân Du đang chải tóc cho cô, mặt cô ấy phụng phịu: "Hứ, con nhóc này! Mới về nhà có một tháng mà đã đính hôn với chả đính ước.
Về nhà chưa bao lâu đã muốn đi rồi hử?"
"Em đâu có.." Tiêu Thanh Diệp cười, khóe miệng hơi giật giật.
Còn không phải vì vụ đó hay sao! Chị gái à, là em bị người ta lừa, bị người ta lừa đó..
"Hứ!" Lâm Vân Du ngoài mặt thế nhưng lại cao hứng dùm em gái.
Cô chỉ hy vọng em ấy được hạnh phúc.
"Lát nữa tên kia tới đây lại em yêu này nọ cho mà xem.
Bực cả mình!"
Nhắc đến Trần Hạo, mặt Tiêu Thanh Diệp lại đỏ lên.
Lần này là vì tức giận hay sao?
Có lẽ là không.
Bởi trong một tháng nay, sau khi cô nhận lời cầu hôn của anh ta (coi là thế đi) thì ngày nào anh ta cũng viện cớ sang Tiêu trạch chòng ghẹo cô đủ kiểu: Nào là tặng hoa, dẫn đi mua sắm các kiểu.
Mỗi lần như thế là lại y rằng chị họ cô với tên này lại xỉa xói nhau.
"Tiểu Diệp, xong chưa?" Tiếng Tiêu lão phu nhân vọng vào.
"Sắp xong rồi ạ.." Lâm Vân Du buồn bực ngân dài giọng.
"Rồi, ok rồi đó."
Tiêu Thanh Diệp đứng dậy, Tiêu lão phu nhân mở cửa bước vào.
Trong mắt bà bây giờ là cô cháu gái tuổi xinh đẹp đang trong bộ váy đính hôn dài quá gối màu trắng, trông con bé như một thiên thần vậy.
Bất giác, trong đầu bà lại hiện ra hình ảnh Tiểu Ý.
Hình ảnh đó với Tiêu Thanh Diệp cứ như lồng vào nhau, tạo nên cảm giác xúc động trong bà.
Trần Hạo một thân vest đen lịch lãm đang đứng ngoài cùng nói chuyện với các anh em trong cục mà lòng như lửa đốt.
Lúc anh đang tìm kiếm vị hôn thê của mình, thì trước mắt anh xuất hiện một cô gái.
Cô gái mặc váy trắng tinh khiết, gương mặt hơi ửng hồng được bà ngoại mình từ từ đưa tới bên cạnh anh.
Tim anh trở nên rộn ràng.
Khoảnh khắc ấy, anh quỳ một gối xuống, lấy hộp nhẫn từ trong túi áo được anh đặt thiết kế riêng ra - là cặp nhẫn có một không hai khắc tên cô và anh, cầu hôn cô.
"Tiêu Thanh Diệp, em có bằng lòng làm vợ tương lai của tôi?" Trần Hạo đưa mắt nhìn lên, ánh mắt tràn ngập tình ý.
Tiêu Thanh Diệp nhìn vào đôi mắt đó, gương mặt cô lại từ từ ửng hồng lên.
Tim cô bất giác đập nhanh hơn thường lệ.
Dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, cô gái váy trắng từ từ mỉm cười rực rỡ, giọng nói thanh thanh cất lên: "Em nguyện ý."
Đằng xa nơi đính hôn kia, là hai người đàn ông đang trông theo lễ đính hôn này.
Là Amon và Alan.
Alan mỉm cười xúc động, anh cũng chúc cô hạnh phúc, với tư cách một người anh trai.
Còn Amon, ánh mắt anh vẫn sâu thẳm như thường lệ, nhưng hôm nay nhuốm một màu đượm buồn.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, gương mặt tươi cười của cô ấy, anh ta biết một điều.
Anh ta đã thua rồi.
Quay lưng lạnh lùng bước đi, môi anh ta thì thào chúc một câu cho cô gái mà có lẽ, cô ấy chẳng bao giờ nghe được.
"Chúc em hạnh phúc, cô gái nhỏ.".