Âu Đường muốn nhanh chóng rời khỏi vì anh sợ đối diện cảm giác tiếc nuối của mình. Vừa bước được mấy bước anh đã mừng rỡ quay lại khi nghe tiếng Lạc Sở gọi. Nhưng chưa kịp định thần, cơ thể cô đã rơi trọn vào vòng tay của anh.
“Bịch” – Anh nghe tiếng tim mình rớt xuống – thôi xong rồi – anh trầm luân thật rồi.
Đối diện anh lúc này là đôi mắt tròn xoe mở hết cỡ vì hoảng rất đáng yêu – đôi môi đỏ mọng – cánh mũi xinh xắn – làn da trắng mịn – còn có mùi hương trên cơ thể cô tỏa ra nhè nhẹ - cô thật mềm mại trong lòng anh.
Gương mặt Lạc Sở đỏ bừng lên – phần vì sợ vì cú vấp ngoài ý muốn - phần vì ngại ngùng – phần vì bối rối trước ánh mắt nhìn cô tha thiết của anh. Cô không hiểu vì sao anh không buông cô ra như Lạc Lam. Trong nhất thời, người cô cứng đờ, không biết phải làm sao. Cô cứ mở to mắt ra mà nhìn anh. Cô luôn bị động trước cái đẹp – thật vậy!
Không gian lúc này như bị xịt keo – hai người giữa phòng khách không ai nhúc nhích – chỉ nghe tiếng tim đập và mồ hôi rơi.
“Em không sao rồi chứ?” – Giọng trầm ấm của Lạc Lam lại vang lên
Cô gái trong ngực ai kia lại trả lời : “Không… không sao…tôi…” – cô thấy câu hỏi này nghe rất quen
“Không sao… sao còn chưa chịu buông?” - Linh cảm cô sắp bị buông như lần trước nên lần này cô tự đứng vững – nhưng chưa kịp đứng vững thì cô đã bị lôi vào một vòng tay khác.
“Xin lỗi bác sĩ Đường – em tôi luôn hậu đậu như vậy – làm phiền anh rồi” – Lạc Lam mất bình tĩnh trước viễn cảnh trước mắt – Anh chịu không nổi buộc phải xen vào – Dù trong tâm anh thật sự không hiểu tạisao mình phải làm vậy. Chỉ biết anh thấy chướng mắt – rõ ràng tên họ Đường này đã muốn đi về - vì cớ gì lại phải gọi lại? – còn cái tên ấy – đỡ người ta rồi thì buông tay ra – giống như anh nè – hà cớ gì cứ nhìn như muốn soi da vậy? Anh thật không thể không ra tay. Có điều – cảm xúc làm Lạc Lam không để ý đến – suy nghĩ và sự tức giận của anh có mùi giấm – nhưng không để ý vẫn là không để ý thôi – bản năng mà.
‘Tôi… cảm ơn anh … Đường” – Lạc Sở hơi bất ngờ khi bị Lạc Lam kéo vào lòng nhưng nhận ra lời anh nói không sai – cô hậu đậu quá – vừa nghĩ kế chưa kịp giúp người ta thì đã để người ta giúp mình rồi.
Âu Đường tuy cảm thấy có chút mất mác nhưng anh hiểu rõ mình có hơi thất lễ - vốn dĩ trước giờ anh không phải người háo sắc hay dễ yêu – thậm chí đối với Lạc Nghi chỉ mới dừng ở cảm mến nhưng sao trước Lạc Sở anh lại rơi vào tiếng sét nhanh như vậy. Anh cũng hơi bất ngờ với hành động của Lạc Lam – chàng quản gia mà theo anh nghĩ rất trầm tĩnh, lịch thiệp, luôn ở cạnh Lạc Nghi – anh không nghĩ quan hệ giữa anh ấy và Lạc Sở lại tốt đến mức đó – nhưng anh tự nói chắc có lẽ Lạc Lam bảo vệ Lạc Sở vì cô là em gái của anh. Điều đó không liên quan thương hay ghét – mà là trách nhiệm.
“Tôi xin lỗi, thất lễ với Sở Sở rồi nhưng Sở Sở gọi tôi có việc gì thế?”
“À…à… vì anh quay đi mà tôi chưa kịp chào, tính chào tạm biệt anh đó mà” – Lạc Sở lắp bắp, cô không để ý vai mình vẫn còn bị Lạc Lam giữ chặt
“Chỉ vậy thôi sao?” – Âu Đường có chút hụt hẫng
“À… nhưng mà giờ chân tôi có chút hơi đau… anh có thể nán lại xem giúp tôi không?” – Lạc Sở cười gượng đề nghị - đúng là có hơi xấu hổ - nhưng vì hạnh phúc của em gái và “em rể” – cũng như vì mục đích tránh khỏi cuộc hôn nhân bị sắp đặt giữa cô và Âu Đường – cô phải cô gắng tác hợp thôi.
“Uhm – được, phiền Lạc quản gia đỡ Sở Sở ngồi xuống cho tôi kiểm tra!” Âu Đường lo lắng lịch sự đề nghị với Lạc Lam
Lạc Lam khỏi phải nói – lúc này anh vẫn đang đuổi theo cảm giác khó chịu của mình – nhưng vẫn bỏ qua nguyên nhân – anh chỉ cảm thấy giữa hai người này có gì đó mờ ám – anh tự hỏi chẳng lẽ Lạc Sở yêu Âu Đường – chẳng lẽ cô ấy vì sợ Âu Đường rời đi mà cố tình diễn trò níu kéo? Thật chướng mắt!
Dù nghĩ vậy nhưng Lạc Lam vẫn dìu Lạc Sở ngồi xuống cho Âu Đường kiểm tra.
Còn Lạc Sở thì chân cô chỉ có chút đau khi va vào bàn thôi – đã hết từ lâu rồi – nhưng vì đang diễn trò nên vẫn cố nhăn nhó – điều này tưởng chừng như vô hại nhưng lại khiến cho cả hai chàng trai lo lắng.
Lạc Lam nhìn vẻ mặt Lạc Sở đau đớn – đầu anh bỗng dãn ra – có lẽ do anh đa nghi quá – có lẽ là anh nên tin Lạc Sở hơn – dù sao cô ấy không phải đã thay đổi sao? Chắc là cô ấy đau lắm – ban nãy anh có hơi mạnh tay rồi – thật áy
náy!
Âu Đường lo lắng – nhẹ nhàng nâng bàn chân nhỏ nhắn lên kiểm ra – anh
không tìm thấy được vết bầm nào trên bàn chân trắng mịn ấy – nhưng nhìn gương mặt của Lạc Sở - lại có vẻ như rất đau? Là sao đây? Không lẽ cú ngã này ảnh hưởng tới xương rồi? Anh xót xa xoa bóp nhẹ vì sợ làm cô đau thêm
“Có đau lắm không?”
“Đau… đau lắm… Đau ơi là đau… anh xem kiểm tra giùm tôi nhé” – Lạc Sở nhiệt tình vô tư tiếp tục vở kịch.
“Theo như bên ngoài thì không có vết bầm. Đáng lý là không nghiêm trọng nhưng vẫn đau như vậy, có khi xương bị ảnh hưởng rồi, Sở Sở cần phải đến phòng khám chụp hình xương” – Âu Đường chậm rãi phân tích.
“Không phải nghiêm trọng vậy chứ? Chỉ là… chỉ là vấp thôi mà?” – Lạc Sở méo mặt – cô chỉ là… chỉ là đang đóng kịch thôi mà…
“Uhm… vấp thì không sao nhưng do Sở Sở đau như vậy nên tôi nghĩ là bị tới xương rồi. Phải sau khi chụp hình thì mới có kết quả chính xác được. Để đỡ hơn, tôi chỉ có thể xoa cho Sở Sở ít dầu nóng – tôi có mang theo trong túi khám bệnh đây. Hy vọng sẽ giảm bớt cơn đau.”
“Vâng – vậy thì phiền anh xoa giúp tôi” – Đang lo lắng chợt nghe lời đề nghị quá hay ho – đương nhiên là Lạc Sở chấp nhận liền – có thể kéo thêm thời gian – sau khi được xoa xong – lại có thể nói là hết đau rồi – không cần đi chụp hình nữa – ôi, cô thật thông minh mà!
Hai người kia vui vẻ bao nhiêu – một người thỏa ước mong – một người thỏa ý đồ - chỉ có một người lại bị bắt xem những thứ khó xem – Đáng ra là không có gì đáng ghét – nhưng tâm trạng con người làm nó trở nên đáng ghét – Lạc Lam rút ra kết luận về câu tự hỏi bản thân ban sáng – sự thay đổi của con người – đáng sợ hay đáng yêu – thì ra là đáng ghét ! Đúng thật là đáng ghét vô cùng!
“Tôi nghĩ tôi có thể giúp em tôi xoa thuốc, cũng đã làm phiền bác sĩ Trịnh nhiều rồi” – Lạc Lam lên tiếng
“Uhm… nếu Lạc quản gia đã nói vậy thì tôi giao Sở Sở lại cho anh, nhớ để ý kỹ chân cô ấy, đừng để cô ấy đi lại nhiều nếu còn đau. Mai vẫn không khỏi thì phiền anh đưa cô ấy tới phòng khám của tôi, tôi sẽ giúp cô ấy chụp xương” – Âu Đường tỉ mỉ dặn dò – Tuy anh không hiểu sao Lạc quản gia cứ muốn đuổi khéo anh nhưng anh nghĩ cũng đã trễ - không nên nán lại quá lâu – anh cũng muốn để Sở Sở nghỉ ngơi.
“Tôi biết phải làm gì… cảm ơn bác sĩ Trịnh! Để tôi mở cửa cho anh!” – Lạc Lam khách sáo. Anh không hề biết rằng anh đang bị cô gái ngồi trên salon rủa thầm
Lạc Sở lúc này mới chợt hiểu về thái độ khó hiểu của Lạc Lam – không phải anh ấy cũng là một nam chính yêu em gái cô sao? – hèn gì, anh không vừa mắt với Trịnh Âu Đường – hèn gì, người trước giờ vốn là quản gia lịch sự - hôm nay lại thiếu tế nhị như vậy – hóa ra là anh đang ghen với người ta, không muốn cô giúp người ta kéo dài thời gian để gặp em cô. Hiểu rồi! Hiểu rồi! Lạc Sở - cô đây thật vô ý! Chiều lòng “em rể” này – lại quên mất “em rể” kia. Một bên là “em rể nam thần” nhút nhát – một bên là “em rể quản gia” tự ti – Xem ra trọng trách của “chị vợ” như cô không chỉ dừng lại ở tác hợp họ với em cô, mà còn phải tính cách cho họ vừa mắt nhau nữa. Thật khổ!
Em gái Lạc Nghi của cô không biết đi đâu mà giờ chưa về - Cô cũng rất muốn giúp Âu Đường chờ nhưng với tình hình này để anh về lại tốt hơn – Đúng là cố gắng như vậy mà vẫn không giúp được.
“Anh Đường về cẩn thận nhé… cảm ơn anh rất nhiều!” – Lạc Sở nói – giọng đầy áy náy.
“Tạm biệt nhé, Sở Sở cũng phải cẩn thận đó. Nhớ là mai không hết thì đến tìm tôi.” – Âu Đường mĩm cười quay đi.
Lạc Lam cũng theo Âu Đường để mở cổng. Chưa kịp đi tới cửa thì cánh cửa đã bật ra.
“Em về rồi nè!” – Tiếng nói Lạc Nghi vang lên – đánh thức cơ mặt buồn xo của Lạc Sở - cuối cùng em cô cũng về rồi – vừa kịp lúc – Lạc Sở tươi cười – “em rể nam thần” lần này may mắn rồi – cô nghĩ.
Nhưng nụ cười tươi chưa kịp khép thì lại bị xịt keo – cứng đơ – vì hôm nay em gái cô không về nhà một mình – điều đó có nghĩa là trong căn phòng lúc này – đang có 3 nam – 2 nữ!
Thôi xong – Không hay rồi!
Âu Đường muốn nhanh chóng rời khỏi vì anh sợ đối diện cảm giác tiếc nuối của mình. Vừa bước được mấy bước anh đã mừng rỡ quay lại khi nghe tiếng Lạc Sở gọi. Nhưng chưa kịp định thần, cơ thể cô đã rơi trọn vào vòng tay của anh.
“Bịch” – Anh nghe tiếng tim mình rớt xuống – thôi xong rồi – anh trầm luân thật rồi.
Đối diện anh lúc này là đôi mắt tròn xoe mở hết cỡ vì hoảng rất đáng yêu – đôi môi đỏ mọng – cánh mũi xinh xắn – làn da trắng mịn – còn có mùi hương trên cơ thể cô tỏa ra nhè nhẹ - cô thật mềm mại trong lòng anh.
Gương mặt Lạc Sở đỏ bừng lên – phần vì sợ vì cú vấp ngoài ý muốn - phần vì ngại ngùng – phần vì bối rối trước ánh mắt nhìn cô tha thiết của anh. Cô không hiểu vì sao anh không buông cô ra như Lạc Lam. Trong nhất thời, người cô cứng đờ, không biết phải làm sao. Cô cứ mở to mắt ra mà nhìn anh. Cô luôn bị động trước cái đẹp – thật vậy!
Không gian lúc này như bị xịt keo – hai người giữa phòng khách không ai nhúc nhích – chỉ nghe tiếng tim đập và mồ hôi rơi.
“Em không sao rồi chứ?” – Giọng trầm ấm của Lạc Lam lại vang lên
Cô gái trong ngực ai kia lại trả lời : “Không… không sao…tôi…” – cô thấy câu hỏi này nghe rất quen
“Không sao… sao còn chưa chịu buông?” - Linh cảm cô sắp bị buông như lần trước nên lần này cô tự đứng vững – nhưng chưa kịp đứng vững thì cô đã bị lôi vào một vòng tay khác.
“Xin lỗi bác sĩ Đường – em tôi luôn hậu đậu như vậy – làm phiền anh rồi” – Lạc Lam mất bình tĩnh trước viễn cảnh trước mắt – Anh chịu không nổi buộc phải xen vào – Dù trong tâm anh thật sự không hiểu tạisao mình phải làm vậy. Chỉ biết anh thấy chướng mắt – rõ ràng tên họ Đường này đã muốn đi về - vì cớ gì lại phải gọi lại? – còn cái tên ấy – đỡ người ta rồi thì buông tay ra – giống như anh nè – hà cớ gì cứ nhìn như muốn soi da vậy? Anh thật không thể không ra tay. Có điều – cảm xúc làm Lạc Lam không để ý đến – suy nghĩ và sự tức giận của anh có mùi giấm – nhưng không để ý vẫn là không để ý thôi – bản năng mà.
‘Tôi… cảm ơn anh … Đường” – Lạc Sở hơi bất ngờ khi bị Lạc Lam kéo vào lòng nhưng nhận ra lời anh nói không sai – cô hậu đậu quá – vừa nghĩ kế chưa kịp giúp người ta thì đã để người ta giúp mình rồi.
Âu Đường tuy cảm thấy có chút mất mác nhưng anh hiểu rõ mình có hơi thất lễ - vốn dĩ trước giờ anh không phải người háo sắc hay dễ yêu – thậm chí đối với Lạc Nghi chỉ mới dừng ở cảm mến nhưng sao trước Lạc Sở anh lại rơi vào tiếng sét nhanh như vậy. Anh cũng hơi bất ngờ với hành động của Lạc Lam – chàng quản gia mà theo anh nghĩ rất trầm tĩnh, lịch thiệp, luôn ở cạnh Lạc Nghi – anh không nghĩ quan hệ giữa anh ấy và Lạc Sở lại tốt đến mức đó – nhưng anh tự nói chắc có lẽ Lạc Lam bảo vệ Lạc Sở vì cô là em gái của anh. Điều đó không liên quan thương hay ghét – mà là trách nhiệm.
“Tôi xin lỗi, thất lễ với Sở Sở rồi nhưng Sở Sở gọi tôi có việc gì thế?”
“À…à… vì anh quay đi mà tôi chưa kịp chào, tính chào tạm biệt anh đó mà” – Lạc Sở lắp bắp, cô không để ý vai mình vẫn còn bị Lạc Lam giữ chặt
“Chỉ vậy thôi sao?” – Âu Đường có chút hụt hẫng
“À… nhưng mà giờ chân tôi có chút hơi đau… anh có thể nán lại xem giúp tôi không?” – Lạc Sở cười gượng đề nghị - đúng là có hơi xấu hổ - nhưng vì hạnh phúc của em gái và “em rể” – cũng như vì mục đích tránh khỏi cuộc hôn nhân bị sắp đặt giữa cô và Âu Đường – cô phải cô gắng tác hợp thôi.
“Uhm – được, phiền Lạc quản gia đỡ Sở Sở ngồi xuống cho tôi kiểm tra!” Âu Đường lo lắng lịch sự đề nghị với Lạc Lam
Lạc Lam khỏi phải nói – lúc này anh vẫn đang đuổi theo cảm giác khó chịu của mình – nhưng vẫn bỏ qua nguyên nhân – anh chỉ cảm thấy giữa hai người này có gì đó mờ ám – anh tự hỏi chẳng lẽ Lạc Sở yêu Âu Đường – chẳng lẽ cô ấy vì sợ Âu Đường rời đi mà cố tình diễn trò níu kéo? Thật chướng mắt!
Dù nghĩ vậy nhưng Lạc Lam vẫn dìu Lạc Sở ngồi xuống cho Âu Đường kiểm tra.
Còn Lạc Sở thì chân cô chỉ có chút đau khi va vào bàn thôi – đã hết từ lâu rồi – nhưng vì đang diễn trò nên vẫn cố nhăn nhó – điều này tưởng chừng như vô hại nhưng lại khiến cho cả hai chàng trai lo lắng.
Lạc Lam nhìn vẻ mặt Lạc Sở đau đớn – đầu anh bỗng dãn ra – có lẽ do anh đa nghi quá – có lẽ là anh nên tin Lạc Sở hơn – dù sao cô ấy không phải đã thay đổi sao? Chắc là cô ấy đau lắm – ban nãy anh có hơi mạnh tay rồi – thật áy
náy!
Âu Đường lo lắng – nhẹ nhàng nâng bàn chân nhỏ nhắn lên kiểm ra – anh
không tìm thấy được vết bầm nào trên bàn chân trắng mịn ấy – nhưng nhìn gương mặt của Lạc Sở - lại có vẻ như rất đau? Là sao đây? Không lẽ cú ngã này ảnh hưởng tới xương rồi? Anh xót xa xoa bóp nhẹ vì sợ làm cô đau thêm
“Có đau lắm không?”
“Đau… đau lắm… Đau ơi là đau… anh xem kiểm tra giùm tôi nhé” – Lạc Sở nhiệt tình vô tư tiếp tục vở kịch.
“Theo như bên ngoài thì không có vết bầm. Đáng lý là không nghiêm trọng nhưng vẫn đau như vậy, có khi xương bị ảnh hưởng rồi, Sở Sở cần phải đến phòng khám chụp hình xương” – Âu Đường chậm rãi phân tích.
“Không phải nghiêm trọng vậy chứ? Chỉ là… chỉ là vấp thôi mà?” – Lạc Sở méo mặt – cô chỉ là… chỉ là đang đóng kịch thôi mà…
“Uhm… vấp thì không sao nhưng do Sở Sở đau như vậy nên tôi nghĩ là bị tới xương rồi. Phải sau khi chụp hình thì mới có kết quả chính xác được. Để đỡ hơn, tôi chỉ có thể xoa cho Sở Sở ít dầu nóng – tôi có mang theo trong túi khám bệnh đây. Hy vọng sẽ giảm bớt cơn đau.”
“Vâng – vậy thì phiền anh xoa giúp tôi” – Đang lo lắng chợt nghe lời đề nghị quá hay ho – đương nhiên là Lạc Sở chấp nhận liền – có thể kéo thêm thời gian – sau khi được xoa xong – lại có thể nói là hết đau rồi – không cần đi chụp hình nữa – ôi, cô thật thông minh mà!
Hai người kia vui vẻ bao nhiêu – một người thỏa ước mong – một người thỏa ý đồ - chỉ có một người lại bị bắt xem những thứ khó xem – Đáng ra là không có gì đáng ghét – nhưng tâm trạng con người làm nó trở nên đáng ghét – Lạc Lam rút ra kết luận về câu tự hỏi bản thân ban sáng – sự thay đổi của con người – đáng sợ hay đáng yêu – thì ra là đáng ghét ! Đúng thật là đáng ghét vô cùng!
“Tôi nghĩ tôi có thể giúp em tôi xoa thuốc, cũng đã làm phiền bác sĩ Trịnh nhiều rồi” – Lạc Lam lên tiếng
“Uhm… nếu Lạc quản gia đã nói vậy thì tôi giao Sở Sở lại cho anh, nhớ để ý kỹ chân cô ấy, đừng để cô ấy đi lại nhiều nếu còn đau. Mai vẫn không khỏi thì phiền anh đưa cô ấy tới phòng khám của tôi, tôi sẽ giúp cô ấy chụp xương” – Âu Đường tỉ mỉ dặn dò – Tuy anh không hiểu sao Lạc quản gia cứ muốn đuổi khéo anh nhưng anh nghĩ cũng đã trễ - không nên nán lại quá lâu – anh cũng muốn để Sở Sở nghỉ ngơi.
“Tôi biết phải làm gì… cảm ơn bác sĩ Trịnh! Để tôi mở cửa cho anh!” – Lạc Lam khách sáo. Anh không hề biết rằng anh đang bị cô gái ngồi trên salon rủa thầm
Lạc Sở lúc này mới chợt hiểu về thái độ khó hiểu của Lạc Lam – không phải anh ấy cũng là một nam chính yêu em gái cô sao? – hèn gì, anh không vừa mắt với Trịnh Âu Đường – hèn gì, người trước giờ vốn là quản gia lịch sự - hôm nay lại thiếu tế nhị như vậy – hóa ra là anh đang ghen với người ta, không muốn cô giúp người ta kéo dài thời gian để gặp em cô. Hiểu rồi! Hiểu rồi! Lạc Sở - cô đây thật vô ý! Chiều lòng “em rể” này – lại quên mất “em rể” kia. Một bên là “em rể nam thần” nhút nhát – một bên là “em rể quản gia” tự ti – Xem ra trọng trách của “chị vợ” như cô không chỉ dừng lại ở tác hợp họ với em cô, mà còn phải tính cách cho họ vừa mắt nhau nữa. Thật khổ!
Em gái Lạc Nghi của cô không biết đi đâu mà giờ chưa về - Cô cũng rất muốn giúp Âu Đường chờ nhưng với tình hình này để anh về lại tốt hơn – Đúng là cố gắng như vậy mà vẫn không giúp được.
“Anh Đường về cẩn thận nhé… cảm ơn anh rất nhiều!” – Lạc Sở nói – giọng đầy áy náy.
“Tạm biệt nhé, Sở Sở cũng phải cẩn thận đó. Nhớ là mai không hết thì đến tìm tôi.” – Âu Đường mĩm cười quay đi.
Lạc Lam cũng theo Âu Đường để mở cổng. Chưa kịp đi tới cửa thì cánh cửa đã bật ra.
“Em về rồi nè!” – Tiếng nói Lạc Nghi vang lên – đánh thức cơ mặt buồn xo của Lạc Sở - cuối cùng em cô cũng về rồi – vừa kịp lúc – Lạc Sở tươi cười – “em rể nam thần” lần này may mắn rồi – cô nghĩ.
Nhưng nụ cười tươi chưa kịp khép thì lại bị xịt keo – cứng đơ – vì hôm nay em gái cô không về nhà một mình – điều đó có nghĩa là trong căn phòng lúc này – đang có 3 nam – 2 nữ!
Thôi xong – Không hay rồi!