Lạc Sở rời phòng họp cũng là lúc hết giờ làm việc. Hiện tại ở sảnh lớn của công ty, tất cả nhân viên đang lần lượt ra về. Trên đường quay về phòng, từ đằng xa, Lạc Sở đã thấy Lạc Lam đang đứng chờ cô cùng về. Điều này tưởng chừng như vô cùng quen thuộc, nhưng nay nó lại là một thứ gì đó có thể dọa cô toát mồ hôi. Không phải cô ghét anh, cô chỉ là muốn trốn tránh. Thật sự nếu bắt cô đối diện với anh như lúc sáng, có thể cô sẽ chết vì không thở được.
Nghĩ đến đây, Lạc Sở dừng bước, chọn một góc khuất để quan sát từ xa mà Lạc Lam không nhìn thấy, cô lấy điện thoại bấm số anh.
“Alo, Sở Sở, em họp xong rồi chứ?”
“Tôi họp xong rồi nhưng bên đối tác muốn thảo luận thêm vài vấn đề nên có lẽ tôi chưa về được!”
“Vậy em cứ bàn đi, tôi sẽ chờ em cùng về!”
“À, tôi cũng tính vậy nhưng Tiểu Nghi vừa gọi cho tôi, nói có việc gấp cần giúp nhưng giờ tôi lại không thể về nên anh cứ về trước xem em ấy cần gì!”
“Thật sao?” – Nghe Lạc Sở nói, Lạc Lam có chút khó tin, bình thường Lạc Nghi cần gì gấp chắc chắn sẽ gọi cho anh, bởi vì chỉ những gì em ấy không làm được, em ấy mới nhờ vả. Sao lần này lại gọi cho Lạc Sở, không lẽ có gì khó nói?
“Ơ… đương nhiên thật rồi… tôi gạt anh làm gì?”
“Vậy tôi sẽ về trước, giúp Tiểu Nghi xong, tôi sẽ quay lại đón em!”
Thôi chết! Mồ hôi Lạc Sở bắt đầu tuôn ra, cô biết Lạc Lam rất biết quan tâm người khác, huống gì bây giờ tình cảm của anh đang đặt ở cô, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng để cô tự về mà không đón.
“Anh không cần quay lại đâu…”
“Tại sao?” – Lạc Lam hỏi lại, rõ ràng có gì đó kỳ lạ
“Ý tôi… ý tôi là tôi bàn công việc với người ta biết đến bao giờ mới xong. Anh cứ về lo cho Tiểu Nghi, xong việc tôi sẽ tự về. Với cả, tôi không muốn Tiểu Nghi buồn, tôi đã không thể về ngay, anh về trước mà anh còn vội vội vàng vàng, chưa lo xong cho em ấy lại chạy đi đón tôi thì không hay. Xem như anh vừa giúp Tiểu Nghi, vừa giúp tôi đi, xong việc tôi sẽ về ngay!”
“Nhưng…”
“Không nói nhiều nữa, tôi đã nói là tôi không sao. Tôi lớn rồi mà? Anh về với Tiểu Nghi ngay đi! Vậy nha, anh mà chậm trễ, Tiểu Nghi có vấn đề gì là tôi giận đó!” – Lạc Sở buộc phải dùng chiêu cuối là đe dọa.
Đến nước này thì quả thật đã có hiệu quả. Sau khi Lạc Sở tắt điện thoại, Lạc Lam miễn cưỡng rời khỏi công ty. Lòng anh bán tín bán nghi suy nghĩ về thái độ cũng như hành động của Lạc Sở. Trải qua một đêm và một ngày, rõ ràng đủ dài để anh cảm nhận được những thay đổi của cô, anh không thấy lạ, chỉ là nỗi buồn của anh cũng đang ngày một dài ra trông thấy.
Nhấc điện thoại lên gọi cho Lạc Nghi, anh tò mò muốn biết rốt cục là chuyện gấp gì? Từng tiếng tít dài vang lên trong điện thoại…
Một lần, hai lần… rồi ba lần… - vẫn không ai nghe máy…
Không lẽ… thật sự Lạc Nghi đang có chuyện gấp? Hay em ấy bị sao rồi? Và lời Lạc Sở nói là thật…
Sự chần chừ biến mất, thay vào đó là một tốc độ nhanh nhất có thể, Lạc Lam chạy vội về nhà.
……….
Lạc Sở vẫn đứng đó một lúc sau khi chắc chắn là Lạc Lam thật sự đã về. Tâm cô rất áy náy. Người ta nói không sai, khi bạn nói một lời nói dối, bạn buộc phải dùng rất nhiều những lời nói dối khác để che đi sự thật. Rồi đây khi biết cô vì tránh anh mà gạt anh như vậy, chắc anh sẽ giận lắm. Chỉ tội cho Lạc Nghi, bị cô kéo vào cuộc. Biết sao được, bình yên trong vài giờ trước đã. Cô sẽ nhận lỗi sau vậy.
Hiện tại không thể đi đâu được. Cũng may, ban nãy Trịnh Âu Đường đã gọi hẹn cô đi ăn. Đây chẳng phải là dịp để vừa khỏi phải về nhà, khỏi phải nhịn đói và cũng khỏi phải đi bộ hay sao chứ? Vả lại, đã lâu không gặp bác sĩ Trịnh – nam thần nhã nhặn trong mắt cô.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Lạc Sở từ từ bước ra khỏi công ty. Ở phía xa, một bóng dáng cao lớn, đẹp trai đang nhìn cô cùng một nụ cười thật hiền.
Nhìn thấy Trịnh Âu Đường, Lạc Sở rất vui. Niềm vui của một người đã lâu không gặp lại người bạn mà họ quý. Với cô, anh luôn chiếm một cảm tình lớn. Không phải chỉ vì trong truyện, nhân vật của anh luôn hiền lành, không ghét cô như Lạc Lam hay lợi dụng cô như Vương Kiến Tường, mà còn vì anh là nam nhân đầu tiên cô gặp được khi vừa xuyên qua.
Còn trong mắt Trịnh Âu Đường, tia sáng ánh lên không đơn giản chỉ là niềm vui, mà đâu đó còn có sự cảm mến, nhớ nhung, yêu thương, trân trọng đầy tha thiết. Gặp lại - anh mới biết, từ dạo cô ngã vào lòng anh, cho anh một lời động viên tình cảm, trái tim anh đã gửi tạm nơi cô rất lâu rồi. Hình ảnh cô gái với đôi mắt sâu trầm buồn – vẫn vậy, chỉ khác với sự đơn giản lúc ở nhà, hôm nay cô khoác lên bộ váy công sở sang trọng, đầy quyến rũ – lớp trang điểm trong suốt tôn lên vẻ mê người mà anh từng nói – cô không khác gì một tiểu hồ ly khiến người ta mê muội đắm chìm.
“Đã lâu không gặp rồi, anh Đường!” – Lạc Sở cất giọng nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cho ai kia như tỉnh lại.
“À, ừ, đã lâu rồi…” – Nụ cười của Lạc Sở khi mặt đối mặt càng làm cho anh thêm phần ngây ngốc.
“Chúng ta đi thôi nào!”
“Vâng, đi thôi!”
Nghe câu nói của Lạc Sở, Trịnh Âu Đường nhận ra mình hơi thất lễ. Ai đời lại nhìn người ta chằm chằm như vậy chứ? Anh thật không biết mình nên làm gì. Có một điều anh biết là anh đã sắp xếp bữa tối rồi, giờ chỉ việc chạy xe thẳng đến đấy thôi.
Không khí chợt đậm vị không tự nhiên. Lạc Sở thì quay mặt nhìn đường phố, đó là thói quen khi ngồi xe của cô, người viết văn thường thích thả hồn về nơi xa nào đó, rất vô chừng! Còn Trịnh Âu Đường do không biết nói gì nên để bớt sự căng thẳng, anh đã mở một bài tình ca nhè nhẹ.
Xe Trịnh Âu Đường dừng lại ở một nhà hàng đồ nướng Hàn Quốc. Mắt Lạc Sở theo đó mà sáng lên, đây thật sự cũng là một trong những món khoái khẩu của cô lúc còn ở đời trước. Chỉ buồn là, khi ấy với số tiền ít ỏi của sinh viên, cô chỉ có dám ăn khi tụ tập thật đông bạn bè, và đương nhiên là được ăn rất ít thôi.
Hai người được nhân viên phục vụ dẫn lên khu vực phòng VIP trên tầng năm. Trong phòng, tất cả đều được thiết kế và trang trí bằng gỗ, trông rất ấm cúng. Còn có cả cửa dẫn ra ban công để hóng gió và ngắm cảnh thành phố về đêm.
“Thật đẹp!” – Lạc Sở buộc miệng trầm trồ.
“Sở Sở thích là được rồi!”
“Thích, đương nhiên là thích rồi. Anh Đường thật có lòng!”
“Sở Sở đừng khách sáo, đây cũng là một trong những nơi mà tôi rất thích đến vì sự ấm cúng cũng như thức ăn rất ngon!”
“Nhìn là tôi thấy ngon rồi, tôi sẽ ăn thật vui vẻ!” – Quả thật, người ta nói không sai, đồ ăn ngon có thể khiến tâm tình người khác sảng khoái. Trong phút chốc, những lo lắng hiện tại tạm thời biến mất, thay vào đó là một sự háo hứng, chờ mong. Bỗng dưng, Lạc Sở có cảm giác như chính mình được trở về với cái thời sinh viên đời trước, đi ăn cùng một người bạn thân thiết, tận hưởng một đêm ngon miệng.
Trịnh Âu Đường càng lúc càng tin vào cảm giác tim mình, nhất là khi nhìn cô gái đối diện vui vẻ cười nói. Điều này cũng khiến cho anh rất thoải mái. Cũng đã lâu, công việc cuốn trôi anh, áp lực gia đình mà ba anh mang tới làm anh muốn trốn tránh tất cả. Hôm nay, chợt anh thấy mình như đang được hẹn hò yêu đương. Anh là bạn trai đang nướng thịt cho bạn gái, còn bạn gái anh thì đang ăn rất nhiệt tình. Cảm giác thật hạnh phúc, êm đềm. Nếu có thể, anh mong thời gian dừng lại như vậy, chẳng phải sẽ là một bức tranh rất đẹp hay sao?
“Cho anh nè!” – Lạc Sở tươi cười, tay đưa cho Trịnh Âu Đường một cuộn rau cuốn thịt mà cô vừa làm như một lời cảm ơn cho bữa ăn ngon tuyệt hôm nay.
“Cảm ơn Sở Sở!” – Lời cảm ơn của cô khi đưa đến tay Trịnh Âu Đường lại thành một sự yêu thương ngọt lịm. Gương mặt anh có chút đỏ, nói thật lòng, đây là lần đầu tiên anh đi chơi với người khác giới, lại là người mà anh có tình cảm. Trước giờ, anh chỉ biết đi học và hiện tại là đi làm thôi. Hóa ra, có những thứ tuyệt như giấc mơ khiến người ta chẳng muốn tỉnh lại.
--- -----
Kết thúc bữa ăn, Lạc Sở vẫn chưa muốn về. Không gian ấm áp ở đây làm cho cô rất thích thú. Cô rủ Trịnh Âu Đường cùng ra ban công hóng mát và ngắm thành phố.
“Thật dễ chịu phải không?”
“Ừ, rất dễ chịu!”
Không khí giữa họ lúc này rất thoải mái, không còn sự ngột ngạt hay ngại ngùng nữa.
“Nếu Sở Sở thích, sau này tôi sẽ lại dẫn Sở Sở đến đây!”
“Chắc chắn nhé, anh hứa rồi đấy!” – Lạc Sở cao hứng quay sang nhìn Trịnh Âu Đường nháy mắt, lời hẹn đầy mùi thức ăn hấp dẫn như thế, sao cô có thể chối từ.
Trịnh Âu Đường thật phản ứng không kịp với cú nháy mắt vừa rồi, tim anh lại rơi đi một nhịp. Anh nhanh chóng đánh mắt sáng nơi khác để che đi sự thất thần của mình.
“Ừ, tôi hứa mà!”
Sau câu nói ấy, không gian lại chìm trong im lặng. Lạc Sở lại tiếp tục thả hồn về nơi xa xăm nào đó dưới những ánh đèn.
Trịnh Âu Đường thì khác, trong lòng anh ngập tràn những điều muốn nói nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Thôi thì, anh sẽ bắt đầu từ một chủ đề nghe chẳng liên quan gì đến họ trước vậy… Đúng như người đời thường nói: Đường tắt nhanh đến nhưng khó đi, đường vòng dễ đi nhưng lâu đến.
“Sở Sở này, tôi nghe Tiểu Nghi nói… em ấy sắp đi du học ở Mỹ…!”
Câu nói nhẹ thôi, tưởng chừng không liên quan ấy lại có một sức công phá mạnh đủ cho người phụ nữ đứng cạnh Trịnh Âu Đường có chút lạnh toát, cơ mặt trắng nõn ấy đang thư giãn liền căng cứng lại.
Chỉ tội cho Lạc Nghi vô tội, cùng một ngày mà bị nhắc tên đến hai lần – một lần mở đường cho sự kết thúc, một lần lại mở đường cho sự bắt đầu… Ừ thì, dẫu sao tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.
Lạc Sở rời phòng họp cũng là lúc hết giờ làm việc. Hiện tại ở sảnh lớn của công ty, tất cả nhân viên đang lần lượt ra về. Trên đường quay về phòng, từ đằng xa, Lạc Sở đã thấy Lạc Lam đang đứng chờ cô cùng về. Điều này tưởng chừng như vô cùng quen thuộc, nhưng nay nó lại là một thứ gì đó có thể dọa cô toát mồ hôi. Không phải cô ghét anh, cô chỉ là muốn trốn tránh. Thật sự nếu bắt cô đối diện với anh như lúc sáng, có thể cô sẽ chết vì không thở được.
Nghĩ đến đây, Lạc Sở dừng bước, chọn một góc khuất để quan sát từ xa mà Lạc Lam không nhìn thấy, cô lấy điện thoại bấm số anh.
“Alo, Sở Sở, em họp xong rồi chứ?”
“Tôi họp xong rồi nhưng bên đối tác muốn thảo luận thêm vài vấn đề nên có lẽ tôi chưa về được!”
“Vậy em cứ bàn đi, tôi sẽ chờ em cùng về!”
“À, tôi cũng tính vậy nhưng Tiểu Nghi vừa gọi cho tôi, nói có việc gấp cần giúp nhưng giờ tôi lại không thể về nên anh cứ về trước xem em ấy cần gì!”
“Thật sao?” – Nghe Lạc Sở nói, Lạc Lam có chút khó tin, bình thường Lạc Nghi cần gì gấp chắc chắn sẽ gọi cho anh, bởi vì chỉ những gì em ấy không làm được, em ấy mới nhờ vả. Sao lần này lại gọi cho Lạc Sở, không lẽ có gì khó nói?
“Ơ… đương nhiên thật rồi… tôi gạt anh làm gì?”
“Vậy tôi sẽ về trước, giúp Tiểu Nghi xong, tôi sẽ quay lại đón em!”
Thôi chết! Mồ hôi Lạc Sở bắt đầu tuôn ra, cô biết Lạc Lam rất biết quan tâm người khác, huống gì bây giờ tình cảm của anh đang đặt ở cô, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng để cô tự về mà không đón.
“Anh không cần quay lại đâu…”
“Tại sao?” – Lạc Lam hỏi lại, rõ ràng có gì đó kỳ lạ
“Ý tôi… ý tôi là tôi bàn công việc với người ta biết đến bao giờ mới xong. Anh cứ về lo cho Tiểu Nghi, xong việc tôi sẽ tự về. Với cả, tôi không muốn Tiểu Nghi buồn, tôi đã không thể về ngay, anh về trước mà anh còn vội vội vàng vàng, chưa lo xong cho em ấy lại chạy đi đón tôi thì không hay. Xem như anh vừa giúp Tiểu Nghi, vừa giúp tôi đi, xong việc tôi sẽ về ngay!”
“Nhưng…”
“Không nói nhiều nữa, tôi đã nói là tôi không sao. Tôi lớn rồi mà? Anh về với Tiểu Nghi ngay đi! Vậy nha, anh mà chậm trễ, Tiểu Nghi có vấn đề gì là tôi giận đó!” – Lạc Sở buộc phải dùng chiêu cuối là đe dọa.
Đến nước này thì quả thật đã có hiệu quả. Sau khi Lạc Sở tắt điện thoại, Lạc Lam miễn cưỡng rời khỏi công ty. Lòng anh bán tín bán nghi suy nghĩ về thái độ cũng như hành động của Lạc Sở. Trải qua một đêm và một ngày, rõ ràng đủ dài để anh cảm nhận được những thay đổi của cô, anh không thấy lạ, chỉ là nỗi buồn của anh cũng đang ngày một dài ra trông thấy.
Nhấc điện thoại lên gọi cho Lạc Nghi, anh tò mò muốn biết rốt cục là chuyện gấp gì? Từng tiếng tít dài vang lên trong điện thoại…
Một lần, hai lần… rồi ba lần… - vẫn không ai nghe máy…
Không lẽ… thật sự Lạc Nghi đang có chuyện gấp? Hay em ấy bị sao rồi? Và lời Lạc Sở nói là thật…
Sự chần chừ biến mất, thay vào đó là một tốc độ nhanh nhất có thể, Lạc Lam chạy vội về nhà.
……….
Lạc Sở vẫn đứng đó một lúc sau khi chắc chắn là Lạc Lam thật sự đã về. Tâm cô rất áy náy. Người ta nói không sai, khi bạn nói một lời nói dối, bạn buộc phải dùng rất nhiều những lời nói dối khác để che đi sự thật. Rồi đây khi biết cô vì tránh anh mà gạt anh như vậy, chắc anh sẽ giận lắm. Chỉ tội cho Lạc Nghi, bị cô kéo vào cuộc. Biết sao được, bình yên trong vài giờ trước đã. Cô sẽ nhận lỗi sau vậy.
Hiện tại không thể đi đâu được. Cũng may, ban nãy Trịnh Âu Đường đã gọi hẹn cô đi ăn. Đây chẳng phải là dịp để vừa khỏi phải về nhà, khỏi phải nhịn đói và cũng khỏi phải đi bộ hay sao chứ? Vả lại, đã lâu không gặp bác sĩ Trịnh – nam thần nhã nhặn trong mắt cô.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Lạc Sở từ từ bước ra khỏi công ty. Ở phía xa, một bóng dáng cao lớn, đẹp trai đang nhìn cô cùng một nụ cười thật hiền.
Nhìn thấy Trịnh Âu Đường, Lạc Sở rất vui. Niềm vui của một người đã lâu không gặp lại người bạn mà họ quý. Với cô, anh luôn chiếm một cảm tình lớn. Không phải chỉ vì trong truyện, nhân vật của anh luôn hiền lành, không ghét cô như Lạc Lam hay lợi dụng cô như Vương Kiến Tường, mà còn vì anh là nam nhân đầu tiên cô gặp được khi vừa xuyên qua.
Còn trong mắt Trịnh Âu Đường, tia sáng ánh lên không đơn giản chỉ là niềm vui, mà đâu đó còn có sự cảm mến, nhớ nhung, yêu thương, trân trọng đầy tha thiết. Gặp lại - anh mới biết, từ dạo cô ngã vào lòng anh, cho anh một lời động viên tình cảm, trái tim anh đã gửi tạm nơi cô rất lâu rồi. Hình ảnh cô gái với đôi mắt sâu trầm buồn – vẫn vậy, chỉ khác với sự đơn giản lúc ở nhà, hôm nay cô khoác lên bộ váy công sở sang trọng, đầy quyến rũ – lớp trang điểm trong suốt tôn lên vẻ mê người mà anh từng nói – cô không khác gì một tiểu hồ ly khiến người ta mê muội đắm chìm.
“Đã lâu không gặp rồi, anh Đường!” – Lạc Sở cất giọng nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cho ai kia như tỉnh lại.
“À, ừ, đã lâu rồi…” – Nụ cười của Lạc Sở khi mặt đối mặt càng làm cho anh thêm phần ngây ngốc.
“Chúng ta đi thôi nào!”
“Vâng, đi thôi!”
Nghe câu nói của Lạc Sở, Trịnh Âu Đường nhận ra mình hơi thất lễ. Ai đời lại nhìn người ta chằm chằm như vậy chứ? Anh thật không biết mình nên làm gì. Có một điều anh biết là anh đã sắp xếp bữa tối rồi, giờ chỉ việc chạy xe thẳng đến đấy thôi.
Không khí chợt đậm vị không tự nhiên. Lạc Sở thì quay mặt nhìn đường phố, đó là thói quen khi ngồi xe của cô, người viết văn thường thích thả hồn về nơi xa nào đó, rất vô chừng! Còn Trịnh Âu Đường do không biết nói gì nên để bớt sự căng thẳng, anh đã mở một bài tình ca nhè nhẹ.
Xe Trịnh Âu Đường dừng lại ở một nhà hàng đồ nướng Hàn Quốc. Mắt Lạc Sở theo đó mà sáng lên, đây thật sự cũng là một trong những món khoái khẩu của cô lúc còn ở đời trước. Chỉ buồn là, khi ấy với số tiền ít ỏi của sinh viên, cô chỉ có dám ăn khi tụ tập thật đông bạn bè, và đương nhiên là được ăn rất ít thôi.
Hai người được nhân viên phục vụ dẫn lên khu vực phòng VIP trên tầng năm. Trong phòng, tất cả đều được thiết kế và trang trí bằng gỗ, trông rất ấm cúng. Còn có cả cửa dẫn ra ban công để hóng gió và ngắm cảnh thành phố về đêm.
“Thật đẹp!” – Lạc Sở buộc miệng trầm trồ.
“Sở Sở thích là được rồi!”
“Thích, đương nhiên là thích rồi. Anh Đường thật có lòng!”
“Sở Sở đừng khách sáo, đây cũng là một trong những nơi mà tôi rất thích đến vì sự ấm cúng cũng như thức ăn rất ngon!”
“Nhìn là tôi thấy ngon rồi, tôi sẽ ăn thật vui vẻ!” – Quả thật, người ta nói không sai, đồ ăn ngon có thể khiến tâm tình người khác sảng khoái. Trong phút chốc, những lo lắng hiện tại tạm thời biến mất, thay vào đó là một sự háo hứng, chờ mong. Bỗng dưng, Lạc Sở có cảm giác như chính mình được trở về với cái thời sinh viên đời trước, đi ăn cùng một người bạn thân thiết, tận hưởng một đêm ngon miệng.
Trịnh Âu Đường càng lúc càng tin vào cảm giác tim mình, nhất là khi nhìn cô gái đối diện vui vẻ cười nói. Điều này cũng khiến cho anh rất thoải mái. Cũng đã lâu, công việc cuốn trôi anh, áp lực gia đình mà ba anh mang tới làm anh muốn trốn tránh tất cả. Hôm nay, chợt anh thấy mình như đang được hẹn hò yêu đương. Anh là bạn trai đang nướng thịt cho bạn gái, còn bạn gái anh thì đang ăn rất nhiệt tình. Cảm giác thật hạnh phúc, êm đềm. Nếu có thể, anh mong thời gian dừng lại như vậy, chẳng phải sẽ là một bức tranh rất đẹp hay sao?
“Cho anh nè!” – Lạc Sở tươi cười, tay đưa cho Trịnh Âu Đường một cuộn rau cuốn thịt mà cô vừa làm như một lời cảm ơn cho bữa ăn ngon tuyệt hôm nay.
“Cảm ơn Sở Sở!” – Lời cảm ơn của cô khi đưa đến tay Trịnh Âu Đường lại thành một sự yêu thương ngọt lịm. Gương mặt anh có chút đỏ, nói thật lòng, đây là lần đầu tiên anh đi chơi với người khác giới, lại là người mà anh có tình cảm. Trước giờ, anh chỉ biết đi học và hiện tại là đi làm thôi. Hóa ra, có những thứ tuyệt như giấc mơ khiến người ta chẳng muốn tỉnh lại.
--- -----
Kết thúc bữa ăn, Lạc Sở vẫn chưa muốn về. Không gian ấm áp ở đây làm cho cô rất thích thú. Cô rủ Trịnh Âu Đường cùng ra ban công hóng mát và ngắm thành phố.
“Thật dễ chịu phải không?”
“Ừ, rất dễ chịu!”
Không khí giữa họ lúc này rất thoải mái, không còn sự ngột ngạt hay ngại ngùng nữa.
“Nếu Sở Sở thích, sau này tôi sẽ lại dẫn Sở Sở đến đây!”
“Chắc chắn nhé, anh hứa rồi đấy!” – Lạc Sở cao hứng quay sang nhìn Trịnh Âu Đường nháy mắt, lời hẹn đầy mùi thức ăn hấp dẫn như thế, sao cô có thể chối từ.
Trịnh Âu Đường thật phản ứng không kịp với cú nháy mắt vừa rồi, tim anh lại rơi đi một nhịp. Anh nhanh chóng đánh mắt sáng nơi khác để che đi sự thất thần của mình.
“Ừ, tôi hứa mà!”
Sau câu nói ấy, không gian lại chìm trong im lặng. Lạc Sở lại tiếp tục thả hồn về nơi xa xăm nào đó dưới những ánh đèn.
Trịnh Âu Đường thì khác, trong lòng anh ngập tràn những điều muốn nói nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Thôi thì, anh sẽ bắt đầu từ một chủ đề nghe chẳng liên quan gì đến họ trước vậy… Đúng như người đời thường nói: Đường tắt nhanh đến nhưng khó đi, đường vòng dễ đi nhưng lâu đến.
“Sở Sở này, tôi nghe Tiểu Nghi nói… em ấy sắp đi du học ở Mỹ…!”
Câu nói nhẹ thôi, tưởng chừng không liên quan ấy lại có một sức công phá mạnh đủ cho người phụ nữ đứng cạnh Trịnh Âu Đường có chút lạnh toát, cơ mặt trắng nõn ấy đang thư giãn liền căng cứng lại.
Chỉ tội cho Lạc Nghi vô tội, cùng một ngày mà bị nhắc tên đến hai lần – một lần mở đường cho sự kết thúc, một lần lại mở đường cho sự bắt đầu… Ừ thì, dẫu sao tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.