Ta bị hắn nói nghẹn họng, không thốt ra được một lời.
Đợi khi hắn cầm bút, ta vẫn còn hoảng sợ, suy nghĩ trăn trở nửa ngày, mới nói: "Hiện giờ còn ai liên quan ở Thượng Y Cục không?" Hắn quả quyết hạ bút, mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết đơn thuốc, nói: "Nghĩ đi nghĩ lại, hình như không có gì bất tiện." Hắn nói xong, thả bút cầm lấy giấy thổi thổi, dùng nghiên mực đặt ở trên bàn.
Ta trầm mặc một lát, cũng cảm thấy bản thân đường đột, nhanh tay rút một tờ giấy trắng, muốn đề bút viết gì đó nhưng trong đầu lại trống trơn một mảnh.
Hắn thấy ta như thế, cũng không cáo lui, xoay người bước đi. Ta hoảng hốt thốt lên gọi hắn lại: "Thẩm Thái y có thể giúp ta nhắn vài lời?" Hắn quay đầu liếc ta, cười nói: "Mới vừa rồi quên nói, bệ hạ có ý chỉ, hôm nay muốn quận vương đi theo xa giá (xe vua) đến chùa Phụng Tiên. Quận chúa nếu có gì muốn nói, vẫn là tự mình nói tốt hơn."
Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Hôm nay ?"
Quỳ cả đêm trên tuyết, hôm nay vẫn phải theo phụng bồi bệ hạ? Tuy là lần đầu ta đến Lạc Dương lễ Phật dâng hương, nhưng được biết chùa Phụng Tiên được xây dựng trên sườn núi, giữa hang đá Long Môn, đường lên núi lại gập ghềnh, do bệ hạ đến dâng hương nên đã được dọn dẹp không ít, nhưng vẫn có vài con dốc phải đi bộ, nhuyễn kiệu không thể đi qua.
Hắn gật đầu: "Quận chúa nếu muốn gửi lời, chờ thêm vài canh giờ nữa gặp mặt rồi nói sau, tiểu nhân muốn châm cứu cho quận vương, chữa trị chu toàn trong ngày hôm nay, xin cáo lui trước. Nếu không sau này khó đảm bảo trị dứt bệnh." Ta vội vàng gật đầu, không ngăn hắn nữa, hắn cũng không khách khí, xốc rèm che bước nhanh mà đi.
-
Trên núi đang có hạ nhân vẩy nước nóng lên tuyết, đoàn người đều đã ở dưới chân núi, đợi khi tuyết tan mới bắt đầu leo lên.
Võ Thừa Tự ở bên cạnh Hoàng cô tổ mẫu, thấp giọng cười nói rằng đến ông trời cũng phải e sợ long uy của bệ hạ, hôm nay bệ hạ lễ Phật, sáng sớm tuyết đã rơi ít đi, giờ đến dưới núi thì ngừng hẳn. Thái tử và các quận vương đi theo đứng ở một bên, từ xa xa ta nhìn thấy Lý Thành Khí đứng phía sau Thái tử, vẫn là thần sắc bình thản như trước, ngẫu nhiên khi hoàng tổ mẫu quay đầu hỏi gì đó, hắn đều cung kính cúi đầu đáp lời, hai bà cháu họ vẫn như trước hoà thuận vui vẻ, việc đêm qua sớm tan thành mây khói.
Ước chừng sau một lúc lâu, mọi người đều bắt đầu lên núi. Chỗ phía trước đã được cung tỳ dọn đường, bởi vì đường lên núi quá hẹp, ngoài trừ bệ hạ, còn lại tất cả mọi người đều cho cung tỳ nội thị của mình lưu lại chân núi.
Ta kéo tay Tiên Huệ đi ở cuối cùng để ngắm cảnh, thấy nàng không an phận, liền đem nàng đi vào phía trong: "Để ý chút." Nàng trừng mắt nhìn ta: "Tỷ tỷ hôm nay muốn làm cung tỳ của ta sao ?" Ta nhéo nhéo mũi nàng, cười nói: "Muội là hoàng tôn, làm sao ta dám không che chở muội?" Nàng nghe lời này, không nhịn được cười, thở dài nói: "Cái gì mà hoàng tôn, làm sai chuyện còn không bằng một hạ nhân."
Ta im lặng một lát, mới nghiêm túc nói: "Những lời này ngày sau không được nói nữa." Đứa nhỏ này nhất định là nhìn chuyện hôm qua mới có ý nghĩ đó, đạo lý họa là từ ở miệng mà ra, nàng vẫn chưa hiểu được.
Tiên Huệ lên tiếng: "Đêm qua lúc ở đó ta còn nghĩ, nếu là ta và tỷ tỷ họ Võ giống nhau thì tốt rồi, có thể tự do tự tại một chút, có thể hưởng thụ tôn vinh vô thượng, cha mẹ cũng được khoẻ mạnh yên vui." Ta nghe lời này, trong lòng tư vị khó phân biệt, cũng không biết nên nói lại như thế nào, chỉ có thể vui đùa: "Việc đó không đơn giản sao, ngày sau ta tìm một tiểu quận vương Võ gia gả cho muội."
Tiên Huệ tiện tay nắm tuyết đọng trên vách đá, híp mắt cười nói: "Không cần tỷ tỷ tìm, ca ca ta sớm nói qua, nữ nhi Lý gia tám chín phần mười phải gả cho Võ gia, Võ gia nữ nhi cũng như thế", nàng đem tuyết vo tròn một cục, ném lên người ta, cười vui vẻ: "Hoàng tổ mẫu thích tỷ tỷ như vậy, nói không chừng còn có thể vì tỷ tỷ nhọc công chọn một phu quân tốt."
Ta bị ném tuyết cả nửa người, dở khóc dở cười nhìn nàng: "Ca ca nào của muội nói ?"
Tiên Huệ nói: "Đại ca ruột của ta."
Ta phủi tuyết trên người, thuận miệng nói: "Khó được nghe muội nhắc tới hắn, ta còn tưởng rằng muội đem Vĩnh Bình quận vương coi như ca ca ruột, trong mắt không có người khác." Hiếm khi nghe nàng nhắc đến ca ca ruột, nghĩ lại mới nhớ ra ngày ấy trong điện, có một thiếu niên kêu la hắn mới là ca ca ruột của Tiên Huệ. Sau mới biết được đó là Lý Trọng Nhuận, Lư Lăng vương trưởng tử, cũng là một Thái tử được lập rồi lại bị phế.
"Đêm qua khi hắn uống rượu đã nói như thế". Tiên Huệ tỏ vẻ thần bí, "Hắn còn nói, không chừng hoàng tổ mẫu sẽ sinh thêm vài cái họ khác, ngày sau hoàng thất có tới ba bốn năm họ, tuyệt đối là chuyện lạ từ xưa đến nay chưa hề có."
Ta sửng sốt, suy nghĩ rõ ràng rồi hít ngụm khí lạnh, nhanh chóng kéo nàng đứng lại, thấp giọng nói: "Khi hắn nói, bên cạnh trừ muội ra còn có ai?" Lời này của hắn rõ ràng là ám chỉ trai lơ của Hoàng cô tổ mẫu, là điều tối kỵ trong cung, thế mà lại tùy tiện nói với một đứa nhỏ bảy tuổi, nếu bị người ngoài nghe thấy... Nghĩ đến đây trên người đã phát lạnh từng trận, không dám tiếp tục.
Tiên Huệ hoảng sợ, vội đáp: "Không có ai cả."
Ta tĩnh tâm một chút, nắm tay nàng nói: "Nhớ kỹ, hoàn toàn quên những lời này đi, bất luận kẻ nào cũng không cho nói, nếu hắn còn nói nữa muội cũng xem như không nghe thấy gì cả! Về sau muội tuyệt đối không được lén lút bàn tán về Lý gia Võ gia, còn có hoàng tộc, cái gì liên quan cũng không được nói!" Tiên Huệ tâm tư vốn đơn thuần, lại gặp phải một tên hoàng huynh nói năng không biết giữ mồm giữ miệng, hôm nay không làm cho nàng nhớ kẻo ngày sau tất thành đại họa.
Tiên Huệ ngây ngốc nhìn ta, ta nhìn chằm chằm nàng lặp lại một lần, nàng mới gật gật đầu, mặc dù không hiểu được hết nhưng không dám nói thêm nữa.
Ta bị mấy câu nói đó quấy nhiễu, không còn tâm tình thưởng cảnh, nàng cũng bị ta giáo huấn sợ hãi, yên lặng đi sau ta, không nói thêm một chữ.
Ước chừng sau một lúc, trời thế nhưng lại bắt đầu có tuyết nhẹ, gió cũng dần mạnh lên. Phía trước mọi người đã đi chậm lại, ta đang cân nhắc có phải ngừng một lát đợi tuyết ngừng lại đi tiếp hay không, thì đã có ai đó lướt qua mọi người đi tới, đúng là Lý Thành Khí cùng Lý Thành Nghĩa. Ta khó hiểu nhìn hai người hắn, Lý Thành Nghĩa liền mở miệng giải thích: "Bệ hạ sai người hộ tống các nàng lên núi, đại ca sợ bọn hạ nhân tay chân vụng về, để tránh sai sót gì nên tự mình đến đây."
Hắn vừa nói xong, vừa đi đến kéo tay Tiên Huệ, nói: "Một người tiếp một người, đi thôi."
Ta gật gật đầu, Lý Thành Khí né người nhường đường cho ta, khi đi qua ta lơ đãng liếc nhìn hắn một cái. Hắn không nhìn ta, chỉ bước nhanh đi theo phía sau.
Đi được chốc lát, Tiên Huệ có lẽ là bị ta răn dạy nên trong lòng có oán khí, bỗng nhiên đối Lý Thành Nghĩa nói: "Thành Nghĩa ca ca, phía trước không phải có đình sao? Ta mệt mỏi, nhanh đi thôi." Nàng vừa nói vừa vội vàng đi trước vài bước, Lý Thành Nghĩa thấy nàng như thế chỉ bất đắc dĩ cười, theo sát đi lên.
Ta thấy hai người dần cách khá xa, nghe phía sau tiếng bước chân phát ra càng rõ ràng, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn tuyết trên bậc thang, cố ý thả chậm tốc độ. Mặc dù Thẩm Thu y thuật cao minh tới đâu, cũng không có khả năng chỉ bằng mấy cây ngân châm mà có thể tiêu trừ hết khí lạnh đêm qua, đi chậm một chút, có lẽ hắn sẽ không đau nhức lắm.
Xích sắt chắn trên mép núi vẫn còn đọng tuyết, chỉ chớp mắt đã phủ một tầng thật dày, trận tuyết này đúng là đến nhanh, đi cũng nhanh.
Bỗng nhiên, giữa sườn núi lờ mờ truyền đến tiếng kêu la của ai đó, xem chừng là tuyết quá lớn, làm cho các quận vương công chúa phải dừng lại, cung tỳ đi trước lấy nước ấm trừ tuyết, đợi tuyết tan lại đi tiếp.
Ta thấy Tiên Huệ và Lý Thành Nghĩa đã vào đình, dự tính đi lên thêm chút nữa cũng có thể vào đình nghỉ chân, đúng lúc đang do dự, đã thấy cổ tay bị nắm chặt, chưa kịp phản ứng, đã bị người phía sau kéo đến thạch bích bên cạnh. Trên lưng chừng núi tiếng la vẫn còn vang lại, ta lại chẳng phân biệt được rõ ràng, chỉ cảm nhận được lưng kề sát vách đá, ánh mặt trời chiều tà phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm của hắn.
Thạch bích nơi này có chỗ lõm vào, không nhìn thấy dưới núi, cũng không thấy bất cứ ai ở sườn núi.
Hắn yên lặng ngắm nhìn ta một lát, mới nói: "Lạnh không?" Ta hồi sau mới phản ứng, rồi gật gật đầu, sau đó lại liền lắc lắc đầu. Hắn thấy ta như thế, không khỏi cười dịu dàng, bỗng nhiên hỏi: "Nghe nói sinh nhật nàng là ngày tám tháng giêng?" Ta bị hắn hỏi không đầu không đuôi có phần ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới "Vâng" một tiếng. Hắn ý cười sâu thêm ba phần, lại hỏi: "Đến sang năm là mười hai tuổi ?" Ta lại gật gật đầu, càng trở nên hồ đồ nhìn hắn.
Hắn khẽ thở dài một tiếng: "Vẫn còn nhỏ, nhưng mà Văn Đức hoàng hậu khi xuất giá cũng mới mười hai tuổi." Ta nghe tới đây mới đoán được chút ít, chỉ một câu ngắn ngủi nhưng cũng đã chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng, nhất thời vừa sợ hãi vừa lúng túng, không dám nhúc nhích chút nào.
"Đợi tới sang năm, ta tìm thời cơ tốt thỉnh hoàng tổ mẫu tứ hôn." Hắn buông tay mỉm cười nhìn ta, dường như cũng không cần ta đáp lại.
Ta mông lung nhìn hắn, há mồm muốn nói gì lại mắc kẹt trong cổ họng, không phát ra được nửa chữ.
Lúc này, hắn cũng đã lui ra phía sau từng bước, nói: "Đi thôi."
Nghe hắn nói, ta mới phát hiện người phía xa đã đến gần, vội sửa sang lại áo choàng, tiếp tục theo hắn hướng lên núi. Đi chừng vài chục bước, có hai nội thị cầm theo ấm đồng đi tới, trong đó người lớn tuổi hơn thấy chúng ta liền hành lễ nói: "Tiểu nhân còn tưởng rằng phía sau không có người, cũng may cố ý đi kiểm tra lại, mời quận vương mau đi, đường phía trước đã được dọn sạch ."
Lý Thành Khí gật đầu, nói: "Về phía sau nhìn lại đi, miễn cho để sót."
Hai tên nội thị vâng dạ, nhanh chóng lách người chạy xuống đường núi. Ta biết phía sau không có người, biết là hắn cố ý như thế, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu theo hắn một đường đi tới trong đình. Lúc này hơn phân nửa số người đã lên giữa núi từ lâu, chỉ có Tiên Huệ và Lý Thành Nghĩa cố ý chờ hai người bọn ta, đang ở trong đình sưởi tay trước chậu than.
"Tỷ tỷ", Tiên Huệ thấy ta đến, lập tức nhảy tới, "Ta còn tưởng rằng các người lăn xuống núi rồi ." Nàng nhanh nhẹn túm tay ta, quả thật là đang lo lắng.
Ta cười nói: "Muội muội ngoan, ta làm thế nào lại không tiền đồ như vậy?" Thật đúng là tính trẻ con, lúc nãy bị mắng nên không thèm để ý ta, hiện giờ lại đối xử tốt như vậy.
"Tỷ tỷ", Tiên Huệ bỗng nhiên nhích tới gần, kéo tay ta thì thầm, "Muội không nhịn được, đã nói ra rồi." Ta kinh hãi nhìn nàng, đã thấy nàng cười tủm tỉm: "Ta và Thành Nghĩa ca ca nói, nếu Võ gia Quận chúa nhất định gả cho ca ca ta, vậy để cho hắn cưới tỷ, còn hơn gả cho người khác." Ta ngạc nhiên, nhìn Lý Thành Nghĩa, Lý Thành Nghĩa lập tức vội la lên: "Quận chúa đừng tưởng thật, Tiên Huệ chỉ nói đùa thôi."
Ta thấy hắn cuống quít giậm chân, tất nhiên hiểu hắn là bị Tiên Huệ trêu cợt, cười nói: "Ta đương nhiên sẽ không tin là thật."
Lý Thành Nghĩa thở dài một hơi: "Xem như ta sợ nàng, lần trước ép ta thổi sáo, lần này bức ta đón dâu, tiếp theo không chừng còn bắt ta đi thắt cổ ?" Hắn nói xong, cũng bất đắc dĩ nhìn nhìn Lý Thành Khí: "Sớm biết vậy vừa rồi đem nàng giao cho đại ca ."
Tiên Huệ khẽ hừ một tiếng, nói: "Huynh muốn kết hôn, ta còn không vừa lòng đâu, có thể xứng với tỷ tỷ của ta , tất nhiên phải là Thành Khí ca ca hoàng tử phong lưu phóng khoáng, ngâm thơ viết chữ, thổi sáo bắn tên không gì không thể mới được."
Một câu này, làm ta mới vừa mới bình tâm lại bắt đầu lúng túng, ta theo bản năng vội nhìn Lý Thành Khí, thấy hắn mỉm cười lắc lắc đầu, cũng đưa ánh mắt khẽ nhìn ta.
Ta bị hắn nói nghẹn họng, không thốt ra được một lời.
Đợi khi hắn cầm bút, ta vẫn còn hoảng sợ, suy nghĩ trăn trở nửa ngày, mới nói: "Hiện giờ còn ai liên quan ở Thượng Y Cục không?" Hắn quả quyết hạ bút, mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết đơn thuốc, nói: "Nghĩ đi nghĩ lại, hình như không có gì bất tiện." Hắn nói xong, thả bút cầm lấy giấy thổi thổi, dùng nghiên mực đặt ở trên bàn.
Ta trầm mặc một lát, cũng cảm thấy bản thân đường đột, nhanh tay rút một tờ giấy trắng, muốn đề bút viết gì đó nhưng trong đầu lại trống trơn một mảnh.
Hắn thấy ta như thế, cũng không cáo lui, xoay người bước đi. Ta hoảng hốt thốt lên gọi hắn lại: "Thẩm Thái y có thể giúp ta nhắn vài lời?" Hắn quay đầu liếc ta, cười nói: "Mới vừa rồi quên nói, bệ hạ có ý chỉ, hôm nay muốn quận vương đi theo xa giá (xe vua) đến chùa Phụng Tiên. Quận chúa nếu có gì muốn nói, vẫn là tự mình nói tốt hơn."
Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Hôm nay ?"
Quỳ cả đêm trên tuyết, hôm nay vẫn phải theo phụng bồi bệ hạ? Tuy là lần đầu ta đến Lạc Dương lễ Phật dâng hương, nhưng được biết chùa Phụng Tiên được xây dựng trên sườn núi, giữa hang đá Long Môn, đường lên núi lại gập ghềnh, do bệ hạ đến dâng hương nên đã được dọn dẹp không ít, nhưng vẫn có vài con dốc phải đi bộ, nhuyễn kiệu không thể đi qua.
Hắn gật đầu: "Quận chúa nếu muốn gửi lời, chờ thêm vài canh giờ nữa gặp mặt rồi nói sau, tiểu nhân muốn châm cứu cho quận vương, chữa trị chu toàn trong ngày hôm nay, xin cáo lui trước. Nếu không sau này khó đảm bảo trị dứt bệnh." Ta vội vàng gật đầu, không ngăn hắn nữa, hắn cũng không khách khí, xốc rèm che bước nhanh mà đi.
-
Trên núi đang có hạ nhân vẩy nước nóng lên tuyết, đoàn người đều đã ở dưới chân núi, đợi khi tuyết tan mới bắt đầu leo lên.
Võ Thừa Tự ở bên cạnh Hoàng cô tổ mẫu, thấp giọng cười nói rằng đến ông trời cũng phải e sợ long uy của bệ hạ, hôm nay bệ hạ lễ Phật, sáng sớm tuyết đã rơi ít đi, giờ đến dưới núi thì ngừng hẳn. Thái tử và các quận vương đi theo đứng ở một bên, từ xa xa ta nhìn thấy Lý Thành Khí đứng phía sau Thái tử, vẫn là thần sắc bình thản như trước, ngẫu nhiên khi hoàng tổ mẫu quay đầu hỏi gì đó, hắn đều cung kính cúi đầu đáp lời, hai bà cháu họ vẫn như trước hoà thuận vui vẻ, việc đêm qua sớm tan thành mây khói.
Ước chừng sau một lúc lâu, mọi người đều bắt đầu lên núi. Chỗ phía trước đã được cung tỳ dọn đường, bởi vì đường lên núi quá hẹp, ngoài trừ bệ hạ, còn lại tất cả mọi người đều cho cung tỳ nội thị của mình lưu lại chân núi.
Ta kéo tay Tiên Huệ đi ở cuối cùng để ngắm cảnh, thấy nàng không an phận, liền đem nàng đi vào phía trong: "Để ý chút." Nàng trừng mắt nhìn ta: "Tỷ tỷ hôm nay muốn làm cung tỳ của ta sao ?" Ta nhéo nhéo mũi nàng, cười nói: "Muội là hoàng tôn, làm sao ta dám không che chở muội?" Nàng nghe lời này, không nhịn được cười, thở dài nói: "Cái gì mà hoàng tôn, làm sai chuyện còn không bằng một hạ nhân."
Ta im lặng một lát, mới nghiêm túc nói: "Những lời này ngày sau không được nói nữa." Đứa nhỏ này nhất định là nhìn chuyện hôm qua mới có ý nghĩ đó, đạo lý họa là từ ở miệng mà ra, nàng vẫn chưa hiểu được.
Tiên Huệ lên tiếng: "Đêm qua lúc ở đó ta còn nghĩ, nếu là ta và tỷ tỷ họ Võ giống nhau thì tốt rồi, có thể tự do tự tại một chút, có thể hưởng thụ tôn vinh vô thượng, cha mẹ cũng được khoẻ mạnh yên vui." Ta nghe lời này, trong lòng tư vị khó phân biệt, cũng không biết nên nói lại như thế nào, chỉ có thể vui đùa: "Việc đó không đơn giản sao, ngày sau ta tìm một tiểu quận vương Võ gia gả cho muội."
Tiên Huệ tiện tay nắm tuyết đọng trên vách đá, híp mắt cười nói: "Không cần tỷ tỷ tìm, ca ca ta sớm nói qua, nữ nhi Lý gia tám chín phần mười phải gả cho Võ gia, Võ gia nữ nhi cũng như thế", nàng đem tuyết vo tròn một cục, ném lên người ta, cười vui vẻ: "Hoàng tổ mẫu thích tỷ tỷ như vậy, nói không chừng còn có thể vì tỷ tỷ nhọc công chọn một phu quân tốt."
Ta bị ném tuyết cả nửa người, dở khóc dở cười nhìn nàng: "Ca ca nào của muội nói ?"
Tiên Huệ nói: "Đại ca ruột của ta."
Ta phủi tuyết trên người, thuận miệng nói: "Khó được nghe muội nhắc tới hắn, ta còn tưởng rằng muội đem Vĩnh Bình quận vương coi như ca ca ruột, trong mắt không có người khác." Hiếm khi nghe nàng nhắc đến ca ca ruột, nghĩ lại mới nhớ ra ngày ấy trong điện, có một thiếu niên kêu la hắn mới là ca ca ruột của Tiên Huệ. Sau mới biết được đó là Lý Trọng Nhuận, Lư Lăng vương trưởng tử, cũng là một Thái tử được lập rồi lại bị phế.
"Đêm qua khi hắn uống rượu đã nói như thế". Tiên Huệ tỏ vẻ thần bí, "Hắn còn nói, không chừng hoàng tổ mẫu sẽ sinh thêm vài cái họ khác, ngày sau hoàng thất có tới ba bốn năm họ, tuyệt đối là chuyện lạ từ xưa đến nay chưa hề có."
Ta sửng sốt, suy nghĩ rõ ràng rồi hít ngụm khí lạnh, nhanh chóng kéo nàng đứng lại, thấp giọng nói: "Khi hắn nói, bên cạnh trừ muội ra còn có ai?" Lời này của hắn rõ ràng là ám chỉ trai lơ của Hoàng cô tổ mẫu, là điều tối kỵ trong cung, thế mà lại tùy tiện nói với một đứa nhỏ bảy tuổi, nếu bị người ngoài nghe thấy... Nghĩ đến đây trên người đã phát lạnh từng trận, không dám tiếp tục.
Tiên Huệ hoảng sợ, vội đáp: "Không có ai cả."
Ta tĩnh tâm một chút, nắm tay nàng nói: "Nhớ kỹ, hoàn toàn quên những lời này đi, bất luận kẻ nào cũng không cho nói, nếu hắn còn nói nữa muội cũng xem như không nghe thấy gì cả! Về sau muội tuyệt đối không được lén lút bàn tán về Lý gia Võ gia, còn có hoàng tộc, cái gì liên quan cũng không được nói!" Tiên Huệ tâm tư vốn đơn thuần, lại gặp phải một tên hoàng huynh nói năng không biết giữ mồm giữ miệng, hôm nay không làm cho nàng nhớ kẻo ngày sau tất thành đại họa.
Tiên Huệ ngây ngốc nhìn ta, ta nhìn chằm chằm nàng lặp lại một lần, nàng mới gật gật đầu, mặc dù không hiểu được hết nhưng không dám nói thêm nữa.
Ta bị mấy câu nói đó quấy nhiễu, không còn tâm tình thưởng cảnh, nàng cũng bị ta giáo huấn sợ hãi, yên lặng đi sau ta, không nói thêm một chữ.
Ước chừng sau một lúc, trời thế nhưng lại bắt đầu có tuyết nhẹ, gió cũng dần mạnh lên. Phía trước mọi người đã đi chậm lại, ta đang cân nhắc có phải ngừng một lát đợi tuyết ngừng lại đi tiếp hay không, thì đã có ai đó lướt qua mọi người đi tới, đúng là Lý Thành Khí cùng Lý Thành Nghĩa. Ta khó hiểu nhìn hai người hắn, Lý Thành Nghĩa liền mở miệng giải thích: "Bệ hạ sai người hộ tống các nàng lên núi, đại ca sợ bọn hạ nhân tay chân vụng về, để tránh sai sót gì nên tự mình đến đây."
Hắn vừa nói xong, vừa đi đến kéo tay Tiên Huệ, nói: "Một người tiếp một người, đi thôi."
Ta gật gật đầu, Lý Thành Khí né người nhường đường cho ta, khi đi qua ta lơ đãng liếc nhìn hắn một cái. Hắn không nhìn ta, chỉ bước nhanh đi theo phía sau.
Đi được chốc lát, Tiên Huệ có lẽ là bị ta răn dạy nên trong lòng có oán khí, bỗng nhiên đối Lý Thành Nghĩa nói: "Thành Nghĩa ca ca, phía trước không phải có đình sao? Ta mệt mỏi, nhanh đi thôi." Nàng vừa nói vừa vội vàng đi trước vài bước, Lý Thành Nghĩa thấy nàng như thế chỉ bất đắc dĩ cười, theo sát đi lên.
Ta thấy hai người dần cách khá xa, nghe phía sau tiếng bước chân phát ra càng rõ ràng, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn tuyết trên bậc thang, cố ý thả chậm tốc độ. Mặc dù Thẩm Thu y thuật cao minh tới đâu, cũng không có khả năng chỉ bằng mấy cây ngân châm mà có thể tiêu trừ hết khí lạnh đêm qua, đi chậm một chút, có lẽ hắn sẽ không đau nhức lắm.
Xích sắt chắn trên mép núi vẫn còn đọng tuyết, chỉ chớp mắt đã phủ một tầng thật dày, trận tuyết này đúng là đến nhanh, đi cũng nhanh.
Bỗng nhiên, giữa sườn núi lờ mờ truyền đến tiếng kêu la của ai đó, xem chừng là tuyết quá lớn, làm cho các quận vương công chúa phải dừng lại, cung tỳ đi trước lấy nước ấm trừ tuyết, đợi tuyết tan lại đi tiếp.
Ta thấy Tiên Huệ và Lý Thành Nghĩa đã vào đình, dự tính đi lên thêm chút nữa cũng có thể vào đình nghỉ chân, đúng lúc đang do dự, đã thấy cổ tay bị nắm chặt, chưa kịp phản ứng, đã bị người phía sau kéo đến thạch bích bên cạnh. Trên lưng chừng núi tiếng la vẫn còn vang lại, ta lại chẳng phân biệt được rõ ràng, chỉ cảm nhận được lưng kề sát vách đá, ánh mặt trời chiều tà phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm của hắn.
Thạch bích nơi này có chỗ lõm vào, không nhìn thấy dưới núi, cũng không thấy bất cứ ai ở sườn núi.
Hắn yên lặng ngắm nhìn ta một lát, mới nói: "Lạnh không?" Ta hồi sau mới phản ứng, rồi gật gật đầu, sau đó lại liền lắc lắc đầu. Hắn thấy ta như thế, không khỏi cười dịu dàng, bỗng nhiên hỏi: "Nghe nói sinh nhật nàng là ngày tám tháng giêng?" Ta bị hắn hỏi không đầu không đuôi có phần ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới "Vâng" một tiếng. Hắn ý cười sâu thêm ba phần, lại hỏi: "Đến sang năm là mười hai tuổi ?" Ta lại gật gật đầu, càng trở nên hồ đồ nhìn hắn.
Hắn khẽ thở dài một tiếng: "Vẫn còn nhỏ, nhưng mà Văn Đức hoàng hậu khi xuất giá cũng mới mười hai tuổi." Ta nghe tới đây mới đoán được chút ít, chỉ một câu ngắn ngủi nhưng cũng đã chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng, nhất thời vừa sợ hãi vừa lúng túng, không dám nhúc nhích chút nào.
"Đợi tới sang năm, ta tìm thời cơ tốt thỉnh hoàng tổ mẫu tứ hôn." Hắn buông tay mỉm cười nhìn ta, dường như cũng không cần ta đáp lại.
Ta mông lung nhìn hắn, há mồm muốn nói gì lại mắc kẹt trong cổ họng, không phát ra được nửa chữ.
Lúc này, hắn cũng đã lui ra phía sau từng bước, nói: "Đi thôi."
Nghe hắn nói, ta mới phát hiện người phía xa đã đến gần, vội sửa sang lại áo choàng, tiếp tục theo hắn hướng lên núi. Đi chừng vài chục bước, có hai nội thị cầm theo ấm đồng đi tới, trong đó người lớn tuổi hơn thấy chúng ta liền hành lễ nói: "Tiểu nhân còn tưởng rằng phía sau không có người, cũng may cố ý đi kiểm tra lại, mời quận vương mau đi, đường phía trước đã được dọn sạch ."
Lý Thành Khí gật đầu, nói: "Về phía sau nhìn lại đi, miễn cho để sót."
Hai tên nội thị vâng dạ, nhanh chóng lách người chạy xuống đường núi. Ta biết phía sau không có người, biết là hắn cố ý như thế, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu theo hắn một đường đi tới trong đình. Lúc này hơn phân nửa số người đã lên giữa núi từ lâu, chỉ có Tiên Huệ và Lý Thành Nghĩa cố ý chờ hai người bọn ta, đang ở trong đình sưởi tay trước chậu than.
"Tỷ tỷ", Tiên Huệ thấy ta đến, lập tức nhảy tới, "Ta còn tưởng rằng các người lăn xuống núi rồi ." Nàng nhanh nhẹn túm tay ta, quả thật là đang lo lắng.
Ta cười nói: "Muội muội ngoan, ta làm thế nào lại không tiền đồ như vậy?" Thật đúng là tính trẻ con, lúc nãy bị mắng nên không thèm để ý ta, hiện giờ lại đối xử tốt như vậy.
"Tỷ tỷ", Tiên Huệ bỗng nhiên nhích tới gần, kéo tay ta thì thầm, "Muội không nhịn được, đã nói ra rồi." Ta kinh hãi nhìn nàng, đã thấy nàng cười tủm tỉm: "Ta và Thành Nghĩa ca ca nói, nếu Võ gia Quận chúa nhất định gả cho ca ca ta, vậy để cho hắn cưới tỷ, còn hơn gả cho người khác." Ta ngạc nhiên, nhìn Lý Thành Nghĩa, Lý Thành Nghĩa lập tức vội la lên: "Quận chúa đừng tưởng thật, Tiên Huệ chỉ nói đùa thôi."
Ta thấy hắn cuống quít giậm chân, tất nhiên hiểu hắn là bị Tiên Huệ trêu cợt, cười nói: "Ta đương nhiên sẽ không tin là thật."
Lý Thành Nghĩa thở dài một hơi: "Xem như ta sợ nàng, lần trước ép ta thổi sáo, lần này bức ta đón dâu, tiếp theo không chừng còn bắt ta đi thắt cổ ?" Hắn nói xong, cũng bất đắc dĩ nhìn nhìn Lý Thành Khí: "Sớm biết vậy vừa rồi đem nàng giao cho đại ca ."
Tiên Huệ khẽ hừ một tiếng, nói: "Huynh muốn kết hôn, ta còn không vừa lòng đâu, có thể xứng với tỷ tỷ của ta , tất nhiên phải là Thành Khí ca ca hoàng tử phong lưu phóng khoáng, ngâm thơ viết chữ, thổi sáo bắn tên không gì không thể mới được."
Một câu này, làm ta mới vừa mới bình tâm lại bắt đầu lúng túng, ta theo bản năng vội nhìn Lý Thành Khí, thấy hắn mỉm cười lắc lắc đầu, cũng đưa ánh mắt khẽ nhìn ta.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ta bị hắn nói nghẹn họng, không thốt ra được một lời.
Đợi khi hắn cầm bút, ta vẫn còn hoảng sợ, suy nghĩ trăn trở nửa ngày, mới nói: "Hiện giờ còn ai liên quan ở Thượng Y Cục không?" Hắn quả quyết hạ bút, mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết đơn thuốc, nói: "Nghĩ đi nghĩ lại, hình như không có gì bất tiện." Hắn nói xong, thả bút cầm lấy giấy thổi thổi, dùng nghiên mực đặt ở trên bàn.
Ta trầm mặc một lát, cũng cảm thấy bản thân đường đột, nhanh tay rút một tờ giấy trắng, muốn đề bút viết gì đó nhưng trong đầu lại trống trơn một mảnh.
Hắn thấy ta như thế, cũng không cáo lui, xoay người bước đi. Ta hoảng hốt thốt lên gọi hắn lại: "Thẩm Thái y có thể giúp ta nhắn vài lời?" Hắn quay đầu liếc ta, cười nói: "Mới vừa rồi quên nói, bệ hạ có ý chỉ, hôm nay muốn quận vương đi theo xa giá (xe vua) đến chùa Phụng Tiên. Quận chúa nếu có gì muốn nói, vẫn là tự mình nói tốt hơn."
Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Hôm nay ?"
Quỳ cả đêm trên tuyết, hôm nay vẫn phải theo phụng bồi bệ hạ? Tuy là lần đầu ta đến Lạc Dương lễ Phật dâng hương, nhưng được biết chùa Phụng Tiên được xây dựng trên sườn núi, giữa hang đá Long Môn, đường lên núi lại gập ghềnh, do bệ hạ đến dâng hương nên đã được dọn dẹp không ít, nhưng vẫn có vài con dốc phải đi bộ, nhuyễn kiệu không thể đi qua.
Hắn gật đầu: "Quận chúa nếu muốn gửi lời, chờ thêm vài canh giờ nữa gặp mặt rồi nói sau, tiểu nhân muốn châm cứu cho quận vương, chữa trị chu toàn trong ngày hôm nay, xin cáo lui trước. Nếu không sau này khó đảm bảo trị dứt bệnh." Ta vội vàng gật đầu, không ngăn hắn nữa, hắn cũng không khách khí, xốc rèm che bước nhanh mà đi.
-
Trên núi đang có hạ nhân vẩy nước nóng lên tuyết, đoàn người đều đã ở dưới chân núi, đợi khi tuyết tan mới bắt đầu leo lên.
Võ Thừa Tự ở bên cạnh Hoàng cô tổ mẫu, thấp giọng cười nói rằng đến ông trời cũng phải e sợ long uy của bệ hạ, hôm nay bệ hạ lễ Phật, sáng sớm tuyết đã rơi ít đi, giờ đến dưới núi thì ngừng hẳn. Thái tử và các quận vương đi theo đứng ở một bên, từ xa xa ta nhìn thấy Lý Thành Khí đứng phía sau Thái tử, vẫn là thần sắc bình thản như trước, ngẫu nhiên khi hoàng tổ mẫu quay đầu hỏi gì đó, hắn đều cung kính cúi đầu đáp lời, hai bà cháu họ vẫn như trước hoà thuận vui vẻ, việc đêm qua sớm tan thành mây khói.
Ước chừng sau một lúc lâu, mọi người đều bắt đầu lên núi. Chỗ phía trước đã được cung tỳ dọn đường, bởi vì đường lên núi quá hẹp, ngoài trừ bệ hạ, còn lại tất cả mọi người đều cho cung tỳ nội thị của mình lưu lại chân núi.
Ta kéo tay Tiên Huệ đi ở cuối cùng để ngắm cảnh, thấy nàng không an phận, liền đem nàng đi vào phía trong: "Để ý chút." Nàng trừng mắt nhìn ta: "Tỷ tỷ hôm nay muốn làm cung tỳ của ta sao ?" Ta nhéo nhéo mũi nàng, cười nói: "Muội là hoàng tôn, làm sao ta dám không che chở muội?" Nàng nghe lời này, không nhịn được cười, thở dài nói: "Cái gì mà hoàng tôn, làm sai chuyện còn không bằng một hạ nhân."
Ta im lặng một lát, mới nghiêm túc nói: "Những lời này ngày sau không được nói nữa." Đứa nhỏ này nhất định là nhìn chuyện hôm qua mới có ý nghĩ đó, đạo lý họa là từ ở miệng mà ra, nàng vẫn chưa hiểu được.
Tiên Huệ lên tiếng: "Đêm qua lúc ở đó ta còn nghĩ, nếu là ta và tỷ tỷ họ Võ giống nhau thì tốt rồi, có thể tự do tự tại một chút, có thể hưởng thụ tôn vinh vô thượng, cha mẹ cũng được khoẻ mạnh yên vui." Ta nghe lời này, trong lòng tư vị khó phân biệt, cũng không biết nên nói lại như thế nào, chỉ có thể vui đùa: "Việc đó không đơn giản sao, ngày sau ta tìm một tiểu quận vương Võ gia gả cho muội."
Tiên Huệ tiện tay nắm tuyết đọng trên vách đá, híp mắt cười nói: "Không cần tỷ tỷ tìm, ca ca ta sớm nói qua, nữ nhi Lý gia tám chín phần mười phải gả cho Võ gia, Võ gia nữ nhi cũng như thế", nàng đem tuyết vo tròn một cục, ném lên người ta, cười vui vẻ: "Hoàng tổ mẫu thích tỷ tỷ như vậy, nói không chừng còn có thể vì tỷ tỷ nhọc công chọn một phu quân tốt."
Ta bị ném tuyết cả nửa người, dở khóc dở cười nhìn nàng: "Ca ca nào của muội nói ?"
Tiên Huệ nói: "Đại ca ruột của ta."
Ta phủi tuyết trên người, thuận miệng nói: "Khó được nghe muội nhắc tới hắn, ta còn tưởng rằng muội đem Vĩnh Bình quận vương coi như ca ca ruột, trong mắt không có người khác." Hiếm khi nghe nàng nhắc đến ca ca ruột, nghĩ lại mới nhớ ra ngày ấy trong điện, có một thiếu niên kêu la hắn mới là ca ca ruột của Tiên Huệ. Sau mới biết được đó là Lý Trọng Nhuận, Lư Lăng vương trưởng tử, cũng là một Thái tử được lập rồi lại bị phế.
"Đêm qua khi hắn uống rượu đã nói như thế". Tiên Huệ tỏ vẻ thần bí, "Hắn còn nói, không chừng hoàng tổ mẫu sẽ sinh thêm vài cái họ khác, ngày sau hoàng thất có tới ba bốn năm họ, tuyệt đối là chuyện lạ từ xưa đến nay chưa hề có."
Ta sửng sốt, suy nghĩ rõ ràng rồi hít ngụm khí lạnh, nhanh chóng kéo nàng đứng lại, thấp giọng nói: "Khi hắn nói, bên cạnh trừ muội ra còn có ai?" Lời này của hắn rõ ràng là ám chỉ trai lơ của Hoàng cô tổ mẫu, là điều tối kỵ trong cung, thế mà lại tùy tiện nói với một đứa nhỏ bảy tuổi, nếu bị người ngoài nghe thấy... Nghĩ đến đây trên người đã phát lạnh từng trận, không dám tiếp tục.
Tiên Huệ hoảng sợ, vội đáp: "Không có ai cả."
Ta tĩnh tâm một chút, nắm tay nàng nói: "Nhớ kỹ, hoàn toàn quên những lời này đi, bất luận kẻ nào cũng không cho nói, nếu hắn còn nói nữa muội cũng xem như không nghe thấy gì cả! Về sau muội tuyệt đối không được lén lút bàn tán về Lý gia Võ gia, còn có hoàng tộc, cái gì liên quan cũng không được nói!" Tiên Huệ tâm tư vốn đơn thuần, lại gặp phải một tên hoàng huynh nói năng không biết giữ mồm giữ miệng, hôm nay không làm cho nàng nhớ kẻo ngày sau tất thành đại họa.
Tiên Huệ ngây ngốc nhìn ta, ta nhìn chằm chằm nàng lặp lại một lần, nàng mới gật gật đầu, mặc dù không hiểu được hết nhưng không dám nói thêm nữa.
Ta bị mấy câu nói đó quấy nhiễu, không còn tâm tình thưởng cảnh, nàng cũng bị ta giáo huấn sợ hãi, yên lặng đi sau ta, không nói thêm một chữ.
Ước chừng sau một lúc, trời thế nhưng lại bắt đầu có tuyết nhẹ, gió cũng dần mạnh lên. Phía trước mọi người đã đi chậm lại, ta đang cân nhắc có phải ngừng một lát đợi tuyết ngừng lại đi tiếp hay không, thì đã có ai đó lướt qua mọi người đi tới, đúng là Lý Thành Khí cùng Lý Thành Nghĩa. Ta khó hiểu nhìn hai người hắn, Lý Thành Nghĩa liền mở miệng giải thích: "Bệ hạ sai người hộ tống các nàng lên núi, đại ca sợ bọn hạ nhân tay chân vụng về, để tránh sai sót gì nên tự mình đến đây."
Hắn vừa nói xong, vừa đi đến kéo tay Tiên Huệ, nói: "Một người tiếp một người, đi thôi."
Ta gật gật đầu, Lý Thành Khí né người nhường đường cho ta, khi đi qua ta lơ đãng liếc nhìn hắn một cái. Hắn không nhìn ta, chỉ bước nhanh đi theo phía sau.
Đi được chốc lát, Tiên Huệ có lẽ là bị ta răn dạy nên trong lòng có oán khí, bỗng nhiên đối Lý Thành Nghĩa nói: "Thành Nghĩa ca ca, phía trước không phải có đình sao? Ta mệt mỏi, nhanh đi thôi." Nàng vừa nói vừa vội vàng đi trước vài bước, Lý Thành Nghĩa thấy nàng như thế chỉ bất đắc dĩ cười, theo sát đi lên.
Ta thấy hai người dần cách khá xa, nghe phía sau tiếng bước chân phát ra càng rõ ràng, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn tuyết trên bậc thang, cố ý thả chậm tốc độ. Mặc dù Thẩm Thu y thuật cao minh tới đâu, cũng không có khả năng chỉ bằng mấy cây ngân châm mà có thể tiêu trừ hết khí lạnh đêm qua, đi chậm một chút, có lẽ hắn sẽ không đau nhức lắm.
Xích sắt chắn trên mép núi vẫn còn đọng tuyết, chỉ chớp mắt đã phủ một tầng thật dày, trận tuyết này đúng là đến nhanh, đi cũng nhanh.
Bỗng nhiên, giữa sườn núi lờ mờ truyền đến tiếng kêu la của ai đó, xem chừng là tuyết quá lớn, làm cho các quận vương công chúa phải dừng lại, cung tỳ đi trước lấy nước ấm trừ tuyết, đợi tuyết tan lại đi tiếp.
Ta thấy Tiên Huệ và Lý Thành Nghĩa đã vào đình, dự tính đi lên thêm chút nữa cũng có thể vào đình nghỉ chân, đúng lúc đang do dự, đã thấy cổ tay bị nắm chặt, chưa kịp phản ứng, đã bị người phía sau kéo đến thạch bích bên cạnh. Trên lưng chừng núi tiếng la vẫn còn vang lại, ta lại chẳng phân biệt được rõ ràng, chỉ cảm nhận được lưng kề sát vách đá, ánh mặt trời chiều tà phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm của hắn.
Thạch bích nơi này có chỗ lõm vào, không nhìn thấy dưới núi, cũng không thấy bất cứ ai ở sườn núi.
Hắn yên lặng ngắm nhìn ta một lát, mới nói: "Lạnh không?" Ta hồi sau mới phản ứng, rồi gật gật đầu, sau đó lại liền lắc lắc đầu. Hắn thấy ta như thế, không khỏi cười dịu dàng, bỗng nhiên hỏi: "Nghe nói sinh nhật nàng là ngày tám tháng giêng?" Ta bị hắn hỏi không đầu không đuôi có phần ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới "Vâng" một tiếng. Hắn ý cười sâu thêm ba phần, lại hỏi: "Đến sang năm là mười hai tuổi ?" Ta lại gật gật đầu, càng trở nên hồ đồ nhìn hắn.
Hắn khẽ thở dài một tiếng: "Vẫn còn nhỏ, nhưng mà Văn Đức hoàng hậu khi xuất giá cũng mới mười hai tuổi." Ta nghe tới đây mới đoán được chút ít, chỉ một câu ngắn ngủi nhưng cũng đã chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng, nhất thời vừa sợ hãi vừa lúng túng, không dám nhúc nhích chút nào.
"Đợi tới sang năm, ta tìm thời cơ tốt thỉnh hoàng tổ mẫu tứ hôn." Hắn buông tay mỉm cười nhìn ta, dường như cũng không cần ta đáp lại.
Ta mông lung nhìn hắn, há mồm muốn nói gì lại mắc kẹt trong cổ họng, không phát ra được nửa chữ.
Lúc này, hắn cũng đã lui ra phía sau từng bước, nói: "Đi thôi."
Nghe hắn nói, ta mới phát hiện người phía xa đã đến gần, vội sửa sang lại áo choàng, tiếp tục theo hắn hướng lên núi. Đi chừng vài chục bước, có hai nội thị cầm theo ấm đồng đi tới, trong đó người lớn tuổi hơn thấy chúng ta liền hành lễ nói: "Tiểu nhân còn tưởng rằng phía sau không có người, cũng may cố ý đi kiểm tra lại, mời quận vương mau đi, đường phía trước đã được dọn sạch ."
Lý Thành Khí gật đầu, nói: "Về phía sau nhìn lại đi, miễn cho để sót."
Hai tên nội thị vâng dạ, nhanh chóng lách người chạy xuống đường núi. Ta biết phía sau không có người, biết là hắn cố ý như thế, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu theo hắn một đường đi tới trong đình. Lúc này hơn phân nửa số người đã lên giữa núi từ lâu, chỉ có Tiên Huệ và Lý Thành Nghĩa cố ý chờ hai người bọn ta, đang ở trong đình sưởi tay trước chậu than.
"Tỷ tỷ", Tiên Huệ thấy ta đến, lập tức nhảy tới, "Ta còn tưởng rằng các người lăn xuống núi rồi ." Nàng nhanh nhẹn túm tay ta, quả thật là đang lo lắng.
Ta cười nói: "Muội muội ngoan, ta làm thế nào lại không tiền đồ như vậy?" Thật đúng là tính trẻ con, lúc nãy bị mắng nên không thèm để ý ta, hiện giờ lại đối xử tốt như vậy.
"Tỷ tỷ", Tiên Huệ bỗng nhiên nhích tới gần, kéo tay ta thì thầm, "Muội không nhịn được, đã nói ra rồi." Ta kinh hãi nhìn nàng, đã thấy nàng cười tủm tỉm: "Ta và Thành Nghĩa ca ca nói, nếu Võ gia Quận chúa nhất định gả cho ca ca ta, vậy để cho hắn cưới tỷ, còn hơn gả cho người khác." Ta ngạc nhiên, nhìn Lý Thành Nghĩa, Lý Thành Nghĩa lập tức vội la lên: "Quận chúa đừng tưởng thật, Tiên Huệ chỉ nói đùa thôi."
Ta thấy hắn cuống quít giậm chân, tất nhiên hiểu hắn là bị Tiên Huệ trêu cợt, cười nói: "Ta đương nhiên sẽ không tin là thật."
Lý Thành Nghĩa thở dài một hơi: "Xem như ta sợ nàng, lần trước ép ta thổi sáo, lần này bức ta đón dâu, tiếp theo không chừng còn bắt ta đi thắt cổ ?" Hắn nói xong, cũng bất đắc dĩ nhìn nhìn Lý Thành Khí: "Sớm biết vậy vừa rồi đem nàng giao cho đại ca ."
Tiên Huệ khẽ hừ một tiếng, nói: "Huynh muốn kết hôn, ta còn không vừa lòng đâu, có thể xứng với tỷ tỷ của ta , tất nhiên phải là Thành Khí ca ca hoàng tử phong lưu phóng khoáng, ngâm thơ viết chữ, thổi sáo bắn tên không gì không thể mới được."
Một câu này, làm ta mới vừa mới bình tâm lại bắt đầu lúng túng, ta theo bản năng vội nhìn Lý Thành Khí, thấy hắn mỉm cười lắc lắc đầu, cũng đưa ánh mắt khẽ nhìn ta.