"Năm đó nữ nhi cũng từng nghi ngờ án tử của Phò mã như thế", Thái Bình chậm rãi bồi thêm một câu: "Thái Bình chỉ không muốn chứng kiến bất kì kẻ nào bị vu tội danh mưu phản cũng đều bị chết oan trong ngục."
Mọi người mới vừa rồi thả lỏng thân mình, giờ lại căng thẳng .
Ba năm trước đây, phò mã Tiết Thiệu Nhân mưu phản bị loạn côn đánh chết trong ngục, mới đây vừa qua ngày giỗ hai tháng. Trong Đại Minh cung cấm kỵ rất nhiều, đây là một trong những điều cấm đó, ai có thể nghĩ đến, Thái Bình công chúa lại không duyên cớ tự mình nói ra.
Bệ hạ không nói chuyện, hoặc là không muốn nói tiếp.
"Nữ nhi nếu có khúc mắc với Võ gia thì sẽ không gả cho Võ Du Kỵ", Thái Bình nói tiếp: "Đối với ngôi vị thái tử, Thái Bình cũng nghĩ rằng không có nhiều chỗ cho việc tranh cãi. Lần này là trăm người dâng biểu tấu thỉnh lập Võ Thừa Tự làm thái tử, lần sau nhất định sẽ có ngàn người, vạn người dâng biểu. Nhưng ngôi thái tử này chỉ cần biểu tấu là có thể thành sao? Cái gọi là thái tử, đầu tiên phải là hoàng tự, mà hoàng tự, tên cũng như ý, chính là con cháu thừa kế của hoàng đế."
Trong lời nói Thái Bình có lễ có tiết , không hề sơ hở.
Chu quốc công Võ Thừa Tự dù có thân phận tôn quý như thế nào cũng chỉ là cháu của bệ hạ chứ không phải con trai nối dõi.
Ta nghe mẹ con hai người đấu với nhau, chỉ có thể ngồi ngay ngắn không nhúc nhích. Theo bản năng nhìn về phía Tiên Huệ, thấy nàng đang cắn nửa miếng ngọc lộ đoàn, cười hì hì hướng ta nháy mắt. Lý Thành Khí thì ngồi cạnh nàng thảnh thơi bưng chén rượu, ánh đèn trong phòng chiếu xuống làm khuôn mặt hắn trong suốt như ngọc, u tĩnh như lan.
Bệ hạ khẽ thở dài, không nói chuyện.
Sau việc này, bệ hạ cũng không nhắc lại chuyện tứ hôn, các công chúa quận chúa đang ngồi đều lén nhẹ nhàng thở phào.
Uyển Nhi nói không sai, Lí thị Võ thị đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, mặc dù ngày ngày nàng hầu hạ bên cạnh cũng khó có thể nói chuẩn tâm tư bệ hạ. Mà bệ hạ lại tính toán lấy việc tứ hôn làm lợi thế, thông gia hai nhà vô số kể, ngay cả Thái Bình công chúa được sủng ái nhất cũng phải gả cho kẻ không ai biết là Võ Du Kỵ.
Tiệc tàn, bệ hạ chỉ để lại mỗi Thái Bình nói chuyện.
Lúc mọi người cáo lui, người mới bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi Lý Thành Khí: "Hôm nay Long Cơ sao sao không có tới?"
Lý Thành Khí đáp lại: "Mấy ngày trước đây đệ ấy đi Khúc Giang, không ngồi xe cũng không mang theo hạ nhân, nửa đường mắc mưa to ướt đẫm, đã nhiều ngày dưỡng bệnh ở trên giường. Long Cơ sợ lây bệnh qua hoàng tổ mẫu và cô cô, nên hôm nay mới không dám lộ diện."
Bệ hạ gật đầu, quan tâm hỏi: "Không có gì trở ngại chứ?"
Lý Thành Khí cười trả lời: "Không có gì đáng ngại, ngày mai nói là muốn vào cung hướng hoàng tổ mẫu tạ tội."
"Tốt, nói hoàng tổ mẫu ngày mai chờ hắn," nàng cười cười, lại bồi thêm một câu, "Ngày mai là ngày Võ thị chư vương yết kiến, kêu hắn giờ Mùi hãy vào cung, vừa vặn có thể gặp gỡ các quận vương."
Nghe đến Võ thị yết kiến, ta chăm chú lắng nghe.
Lý Long Cơ là tam đệ của Lý Thành Khí, hay lời thúc phụ nói là có liên quan đến hắn? Nhưng làm sao thúc phụ lại biết ngày mai Lý Long Cơ sẽ vào cung, tại sao lại báo cho ta biết? Ta càng nghĩ càng như lọt vào sương mù, tìm không ra nửa phần rõ ràng.
Bệ hạ nói tiếp: "Vừa rồi Uyển Nhi nói Chiêu Khánh cung đã dọn dẹp gần hoàn tất, các ngươi nửa tháng sau hồi cung đi, như vậy hoàng tổ mẫu cũng không cần đợi tới ngày lễ ngày tết mới có thể thấy các ngươi ."
Các quận vương khom người lĩnh chỉ. Lúc ta đi ra, mới phát hiện trên tượng đá ngoài cửa còn dính vài giọt nước, mưa to mấy ngày liền cũng đã ngừng.
Trước cửa điện, nhóm cung tỳ đang ở lau rửa bậc thang ngọc thạch, gặp chúng ta đi ra liền lui ra phía sau đến hai bên khom mình hành lễ. Nghi Bình đang đợi ở xa xa nhìn thấy ta, đang muốn tiến lên, ta đã bị một bàn tay nhỏ bé bắt lấy. Tiên Huệ đến cạnh ta làm nũng nói: "Đã nhiều ngày mưa rơi, ta ở trong cung đến mức nhàm chán, nếu mưa đã ngừng, tỷ tỷ hãy dẫn ta đến Thái Dịch Trì một chút đi."
Ta hơi sửng sốt, cảm thấy khó hiểu nàng sao lại vô cùng hưng trí như thế: "Trên đường đi còn ướt nước, ngày mai như thế nào?"
Tiên Huệ khẽ bĩu môi, nói: "Không được đâu, nếu muốn gặp Thành Khí ca ca, phải đợi đến nửa tháng sau ."
Thì ra là nàng mong muốn đi cùng với Vĩnh Bình quận vương.
Trong lòng ta không khỏi than thầm vài câu, tiểu nha đầu này ngày thường cưng chiều nàng quá, đến đúng thời điểm chỉ biết khi dễ ta. Mỗi lần thị yến mọi người đều không dám ăn nhiều, lần này ta cả một ngày chưa ăn gì, mới vừa rồi ăn được hai miếng thì bị chuyện thái tử quấy nhiễu tinh thần không yên, đang nghĩ tới trở về sai Nghi Bình làm chút đồ ăn no bụng, nàng lại muốn ta dẫn đi dạo Thái Dịch Trì?
Tiên Huệ thấy ta do dự, lập tức quyết định thật nhanh phân phó cung tỳ của mình: "Hãy kêu nô tỳ của Vĩnh An Quận chúa về cung trước đi." Cung tỳ kia liền khom người lui ra, chạy đến chỗ Nghi Bình thấp giọng nói mấy câu.
Nghi Bình nhìn ta từ xa, ta bất đắc dĩ gật đầu, ý bảo nàng về cung trước.
Lúc này, Tiên Huệ đã thả tay ta ra, nhào vào người Lý Thành Khí đang đi ra của, làm nũng nói: "Thành Khí ca ca." Lý Thành Khí cúi đầu nhìn nàng, ôn hoà nói: "Sao còn chưa chịu về?" Tiên Huệ rút đầu khụt khịt, nhìn ta liếc mắt một cái, nói: "Vĩnh An tỷ tỷ muốn đi Thái Dịch Trì, Thành Khí ca ca có muốn đi dạo cùng bọn muội không?"
Lý Thành Khí nghe xong lời nàng, ngẩng đầu nhìn ta.
Trong lòng ta thầm mắng một tiếng, không biết tiếp lời Tiên Huệ như thế nào. Nói thừa nhận thì thành chủ ý của ta, nói không phải... Xem vẻ mặt bắt buộc của Tiên Huệ, hiểu được nàng nhất quyết phải đi hôm nay rồi.
Tiên Huệ không ngừng hướng ta nháy mắt, nhưng thật ra Lý Thành Khí đã đứng ra dẫn đầu, nhìn Lý Thành Nghĩa phía sau nói: "Nếu quận chúa có ý định, đệ và ta cũng đi Thái Dịch Trì đi."
Lý Thành Nghĩa cười gật đầu, nói: "Đều nghe đại ca an bài." Hắn nói xong nhìn ta cười gật đầu. Ta nhanh chóng đáp lễ nói: "Đa tạ hai vị quận vương đi cùng."
Hai người cáo từ các vị quận vương khác, đại ca Tiên Huệ nhíu mày nhìn nàng, thở dài, rồi theo những người khác rời đi.
Bầu trời u ám chưa tan, chỉ có thể thấy ánh trăng mờ mờ không rõ.
Cung tỳ nội thị đều ở xa xa đi theo, bốn người chúng ta men theo hành lang gấp khúc cạnh Thái Dịch Trì mà đi. Huynh đệ hai người họ thỉnh thoảng nói nhỏ, nhìn vẻ mặt có thể biết tình cảm vô cùng tốt, Uyển Nhi thường nói các con trai của thái tử thủ túc tình thâm, nay xem ra quả thực không giả. Nhưng trái lại con cái của Lư Lăng vương Lý Hiển, mặc dù ở gần nhau cũng không thường qua lại, nếu không Tiên Huệ cũng sẽ không thường xuyên chạy tìm ta trong cung.
Sau một lúc lâu, cung tỳ phía xa thấy chúng ta đã đi dạo không ít, tiến lên thấp giọng xin chỉ thị, nói phía trước là Phù Bích đình, đã chuẩn bị sẵn trà bánh điểm tâm. Lý Thành Khí nghe xong nhìn ta, nói: "Cũng đã đi dạo nhiều rồi, ghé vào trong đình nghỉ ngơi cũng tốt."
Ta gật đầu, nói: "Ta cũng có chút mệt mỏi."
Trong bụng không ăn gì, rồi lại ngồi hơn nửa canh giờ, tất nhiên là đói đến xây xẩm, bước đi khó khăn.
Tiên Huệ thì lại tràn đầy tinh thần, bất mãn nhìn ta: "Mới đi thế này chốc lát các người đều mệt mỏi ?" Lý Thành Nghĩa thấy thế giơ tay nhéo mặt của nàng, sang sảng cười nói: "Ta cũng còn vô cùng hưng phấn, không bằng ta dẫn muội chèo thuyền trong ao Bồng Lai sơn?" Tiên Huệ nhanh nhảu gật đầu, nhìn Lý Thành Khí nói: "Thành Khí ca ca cũng đi sao?"
Lý Thành Khí thản nhiên nói: "Bổn vương và quận chúa ở Phù Bích đình chờ các người."
Tiên Huệ mặc dù ngày thường thoạt nhìn ngây thơ, nhưng cũng là người sống ở Đại Minh cung bảy năm hiểu không ít chuyện, dù sao cũng có thể nghe lời đoán ý người khác. Lý Thành Khí nói nhẹ nhàng rõ ràng, nàng nghe xong rụt đầu, túm tay Lý Thành Nghĩa chạy đi.
Cung tỳ đứng đầu là người cạnh thái tử, hôm nay theo hầu các quận vương vào cung, chắc là được phân phó, nên an bài cực thoả đáng. Tiên Huệ vừa nói muốn đi Thái Dịch Trì, sớm đã có người chuẩn bị thuyền gỗ, hai nội thị treo đèn đứng ở mũi thuyền, hầu hạ hai người lên thuyền. Cung nữ còn lại thức thời rời đi, chỉ lưu lại ta cùng Lý Thành Khí đi dọc hành lang.
Thần sắc hắn ôn nhuận khiêm tốn, nhưng không nói lời nào. Ta chỉ có thể câu được câu không thong thả đi dạo, thấy mưa to dần nên về ngồi nghỉ sau Thái Dịch Trì.
Sen đã tàn, chỉ còn sót lại vài chiếc lá đã úa vàng hứng lấy nước mưa, thỉnh thoảng tụ thành một dòng nước, lặng yên trôi vào hồ. Sau mỗi cơn mưa, nước trong Thái Dịch Trì đều chuyển thành màu ngọc bích, xanh đến mức không nhìn thấy đáy.
Trong cung có Thái Dịch Trì, ngoài cung có bờ Khúc Giang, đây là do Uyển Nhi miêu tả lại cảnh trí cho ta nghe. Từ hai năm trước ta đến kinh đô vẫn chưa bao giờ có cơ hội xuất cung du ngoạn Khúc Giang, lúc này thấy sắc trời xanh lơ tiếp giáp với màu xanh của Thái Dịch Trì, đối với bờ Khúc Giang cũng có vài phần tò mò. Ngày ấy Uyển Nhi gặp hắn, có đề cập đến Phù Dung viên, hôm nay hoàng cô tổ mẫu cũng đề cập hắn cùng với Âu Dương Thông ở Phù Dung viên tương giao gặp gỡ, thầm nghĩ có lẽ hắn là khách quen ở Phù Dung viên.
Suy nghĩ đến đây, ta thuận miệng đánh vỡ yên lặng: "Trong mắt Quận vương, Khúc Giang cùng với Thái Dịch Trì có gì khác nhau không?"
Lý Thành Khí trầm ngâm một lát, nói: "Thái Dịch Trì đẹp thì đẹp thật, nhưng không như Khúc Giang linh động đầy sinh khí. Nơi này chỉ có thể là người giàu có cao quý trong thiên hạ mới được chiêm ngưỡng, trong mắt người ở ngoài chỉ xem như tiên cảnh, mà bờ Khúc Giang từ tiền triều đã bắt đầu kiến tạo xây dựng, từ hoàng tộc đến dân chúng đều có thể tận hứng du ngoạn, càng giống với chốn nhân gian."
Ta mỉm cười, nói: "Khi còn bé từng nghe tiên sinh nói, phàm là tân khoa tiến sĩ đều gặp gỡ tại Khúc Giang hội yến, quận vương có từng nhìn thấy qua?"
Tạ tiên sinh con đường làm quan không đắc chí lắm, cả đời ở Võ gia dạy học, nhưng dù sao cũng hay đến nơi này tiêu khiển. Khi còn bé nghe qua cũng không nhớ rõ ràng, chỉ có 'Khúc Giang lưu ẩm', 'Hạnh lâm thám hoa' nghe có phần phong lưu, nên nhớ kĩ hơn chút.
Lý Thành Khí hình như nhìn raf hứng thú của ta, hơi hơi mỉm cười nói: "Gặp qua một hai thứ. Tân khoa tiến sĩ được ban thưởng yến trước giờ đều chiêu đãi tại bờ sông, cho nên từ lúc đó lưu truyền một ít tập tục thú vị. Mỗi khi yến hội được quá nửa, luôn luôn có người đem chén rượu để lên mâm, thả xuống sông lưu chuyển, chuyển tới trước mặt ai, người đó sẽ uống một hơi cạn sạch, vốn là trò chơi của một hai người, đến cuối cùng lại thành 'Khúc Giang lưu ẩm' nổi tiếng thiên hạ,". Trong mắt hắn mang theo tia tiếc nuối, nói, "Bổn vương cùng Âu Dương Thông là ở yến hội Khúc Giang mà quen biết, lúc này lúc đó, sớm đã cảnh còn người mất."
Hắn giống như than lại như không, ta không dám hỏi tới nữa.
Phù Bích đình ở bên hông phía đông Thái Dịch Trì, ngồi ở trong đình có thể mơ hồ thấy được ánh đèn từ Thiều Hoa các .
Ta đói không chịu được, cũng bất chấp khách khí, ăn trước hai khối điểm tâm, uống thêm chén trà lót dạ. Thị yến hắn tới trễ, cũng là ăn rất ít, lúc này cũng không có khẩu vị, tùy ý gắp một chút liền buông đũa.
Thấy hắn như thế, ta muốn ăn tiếp cũng ngượng ngùng, chỉ theo bản năng buông đũa xuống, theo ánh mắt hắn nhìn Thiều Hoa các tối đen phía xa. Lúc này nghĩ lại, đêm đó ta là vô tình mà tới, mà hắn không biết vì sao lại có mặt ở đó, lấy thân phận của hắn không nên có ý rình xem bệ hạ và trai lơ tình tự...
Đúng khi xuất thần, trong ao xa xa truyền đến từng đợt tiếng sáo phiêu đãng trong đêm tối. Nước hồ lạnh lẽo lại có tiếng sáo trầm ấm, liền mang ý cảnh khác.
Ta lắng nghe một lát, mới cười nói: "Hành Dương quận vương sợ là bị tiểu yêu tinh kia ép buộc rồi, nhưng tiếng sáo này cũng đúng lúc hợp tình hợp cảnh." Lý Thành Khí mắt mang ý cười, nói: "Thành Nghĩa luôn chê bản thân học nghệ không tinh, không bao giờ trước mặt người ngoài thổi sáo tấu khúc. Nay xem ra, hắn là bị buộc nên sợ, mới có thể như thế."
Ta nghe lời này, trong đầu hình dung được Tiên Huệ kia nhìn như làm nũng, kì thực là dùng kỹ xảo cưỡng ép, không khỏi lắc đầu cười: "Quận vương năm đó lấy sáo mà nổi danh thiên hạ, nếu là mới vừa rồi cùng đi theo nàng, e lúc này người bị ép buộc sẽ không là hắn ."
Lý Thành Khí ý cười dần dần càng sâu: "Bổn vương đã lâu không thổi sáo."
"Năm đó nữ nhi cũng từng nghi ngờ án tử của Phò mã như thế", Thái Bình chậm rãi bồi thêm một câu: "Thái Bình chỉ không muốn chứng kiến bất kì kẻ nào bị vu tội danh mưu phản cũng đều bị chết oan trong ngục."
Mọi người mới vừa rồi thả lỏng thân mình, giờ lại căng thẳng .
Ba năm trước đây, phò mã Tiết Thiệu Nhân mưu phản bị loạn côn đánh chết trong ngục, mới đây vừa qua ngày giỗ hai tháng. Trong Đại Minh cung cấm kỵ rất nhiều, đây là một trong những điều cấm đó, ai có thể nghĩ đến, Thái Bình công chúa lại không duyên cớ tự mình nói ra.
Bệ hạ không nói chuyện, hoặc là không muốn nói tiếp.
"Nữ nhi nếu có khúc mắc với Võ gia thì sẽ không gả cho Võ Du Kỵ", Thái Bình nói tiếp: "Đối với ngôi vị thái tử, Thái Bình cũng nghĩ rằng không có nhiều chỗ cho việc tranh cãi. Lần này là trăm người dâng biểu tấu thỉnh lập Võ Thừa Tự làm thái tử, lần sau nhất định sẽ có ngàn người, vạn người dâng biểu. Nhưng ngôi thái tử này chỉ cần biểu tấu là có thể thành sao? Cái gọi là thái tử, đầu tiên phải là hoàng tự, mà hoàng tự, tên cũng như ý, chính là con cháu thừa kế của hoàng đế."
Trong lời nói Thái Bình có lễ có tiết , không hề sơ hở.
Chu quốc công Võ Thừa Tự dù có thân phận tôn quý như thế nào cũng chỉ là cháu của bệ hạ chứ không phải con trai nối dõi.
Ta nghe mẹ con hai người đấu với nhau, chỉ có thể ngồi ngay ngắn không nhúc nhích. Theo bản năng nhìn về phía Tiên Huệ, thấy nàng đang cắn nửa miếng ngọc lộ đoàn, cười hì hì hướng ta nháy mắt. Lý Thành Khí thì ngồi cạnh nàng thảnh thơi bưng chén rượu, ánh đèn trong phòng chiếu xuống làm khuôn mặt hắn trong suốt như ngọc, u tĩnh như lan.
Bệ hạ khẽ thở dài, không nói chuyện.
Sau việc này, bệ hạ cũng không nhắc lại chuyện tứ hôn, các công chúa quận chúa đang ngồi đều lén nhẹ nhàng thở phào.
Uyển Nhi nói không sai, Lí thị Võ thị đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, mặc dù ngày ngày nàng hầu hạ bên cạnh cũng khó có thể nói chuẩn tâm tư bệ hạ. Mà bệ hạ lại tính toán lấy việc tứ hôn làm lợi thế, thông gia hai nhà vô số kể, ngay cả Thái Bình công chúa được sủng ái nhất cũng phải gả cho kẻ không ai biết là Võ Du Kỵ.
Tiệc tàn, bệ hạ chỉ để lại mỗi Thái Bình nói chuyện.
Lúc mọi người cáo lui, người mới bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi Lý Thành Khí: "Hôm nay Long Cơ sao sao không có tới?"
Lý Thành Khí đáp lại: "Mấy ngày trước đây đệ ấy đi Khúc Giang, không ngồi xe cũng không mang theo hạ nhân, nửa đường mắc mưa to ướt đẫm, đã nhiều ngày dưỡng bệnh ở trên giường. Long Cơ sợ lây bệnh qua hoàng tổ mẫu và cô cô, nên hôm nay mới không dám lộ diện."
Bệ hạ gật đầu, quan tâm hỏi: "Không có gì trở ngại chứ?"
Lý Thành Khí cười trả lời: "Không có gì đáng ngại, ngày mai nói là muốn vào cung hướng hoàng tổ mẫu tạ tội."
"Tốt, nói hoàng tổ mẫu ngày mai chờ hắn," nàng cười cười, lại bồi thêm một câu, "Ngày mai là ngày Võ thị chư vương yết kiến, kêu hắn giờ Mùi hãy vào cung, vừa vặn có thể gặp gỡ các quận vương."
Nghe đến Võ thị yết kiến, ta chăm chú lắng nghe.
Lý Long Cơ là tam đệ của Lý Thành Khí, hay lời thúc phụ nói là có liên quan đến hắn? Nhưng làm sao thúc phụ lại biết ngày mai Lý Long Cơ sẽ vào cung, tại sao lại báo cho ta biết? Ta càng nghĩ càng như lọt vào sương mù, tìm không ra nửa phần rõ ràng.
Bệ hạ nói tiếp: "Vừa rồi Uyển Nhi nói Chiêu Khánh cung đã dọn dẹp gần hoàn tất, các ngươi nửa tháng sau hồi cung đi, như vậy hoàng tổ mẫu cũng không cần đợi tới ngày lễ ngày tết mới có thể thấy các ngươi ."
Các quận vương khom người lĩnh chỉ. Lúc ta đi ra, mới phát hiện trên tượng đá ngoài cửa còn dính vài giọt nước, mưa to mấy ngày liền cũng đã ngừng.
Trước cửa điện, nhóm cung tỳ đang ở lau rửa bậc thang ngọc thạch, gặp chúng ta đi ra liền lui ra phía sau đến hai bên khom mình hành lễ. Nghi Bình đang đợi ở xa xa nhìn thấy ta, đang muốn tiến lên, ta đã bị một bàn tay nhỏ bé bắt lấy. Tiên Huệ đến cạnh ta làm nũng nói: "Đã nhiều ngày mưa rơi, ta ở trong cung đến mức nhàm chán, nếu mưa đã ngừng, tỷ tỷ hãy dẫn ta đến Thái Dịch Trì một chút đi."
Ta hơi sửng sốt, cảm thấy khó hiểu nàng sao lại vô cùng hưng trí như thế: "Trên đường đi còn ướt nước, ngày mai như thế nào?"
Tiên Huệ khẽ bĩu môi, nói: "Không được đâu, nếu muốn gặp Thành Khí ca ca, phải đợi đến nửa tháng sau ."
Thì ra là nàng mong muốn đi cùng với Vĩnh Bình quận vương.
Trong lòng ta không khỏi than thầm vài câu, tiểu nha đầu này ngày thường cưng chiều nàng quá, đến đúng thời điểm chỉ biết khi dễ ta. Mỗi lần thị yến mọi người đều không dám ăn nhiều, lần này ta cả một ngày chưa ăn gì, mới vừa rồi ăn được hai miếng thì bị chuyện thái tử quấy nhiễu tinh thần không yên, đang nghĩ tới trở về sai Nghi Bình làm chút đồ ăn no bụng, nàng lại muốn ta dẫn đi dạo Thái Dịch Trì?
Tiên Huệ thấy ta do dự, lập tức quyết định thật nhanh phân phó cung tỳ của mình: "Hãy kêu nô tỳ của Vĩnh An Quận chúa về cung trước đi." Cung tỳ kia liền khom người lui ra, chạy đến chỗ Nghi Bình thấp giọng nói mấy câu.
Nghi Bình nhìn ta từ xa, ta bất đắc dĩ gật đầu, ý bảo nàng về cung trước.
Lúc này, Tiên Huệ đã thả tay ta ra, nhào vào người Lý Thành Khí đang đi ra của, làm nũng nói: "Thành Khí ca ca." Lý Thành Khí cúi đầu nhìn nàng, ôn hoà nói: "Sao còn chưa chịu về?" Tiên Huệ rút đầu khụt khịt, nhìn ta liếc mắt một cái, nói: "Vĩnh An tỷ tỷ muốn đi Thái Dịch Trì, Thành Khí ca ca có muốn đi dạo cùng bọn muội không?"
Lý Thành Khí nghe xong lời nàng, ngẩng đầu nhìn ta.
Trong lòng ta thầm mắng một tiếng, không biết tiếp lời Tiên Huệ như thế nào. Nói thừa nhận thì thành chủ ý của ta, nói không phải... Xem vẻ mặt bắt buộc của Tiên Huệ, hiểu được nàng nhất quyết phải đi hôm nay rồi.
Tiên Huệ không ngừng hướng ta nháy mắt, nhưng thật ra Lý Thành Khí đã đứng ra dẫn đầu, nhìn Lý Thành Nghĩa phía sau nói: "Nếu quận chúa có ý định, đệ và ta cũng đi Thái Dịch Trì đi."
Lý Thành Nghĩa cười gật đầu, nói: "Đều nghe đại ca an bài." Hắn nói xong nhìn ta cười gật đầu. Ta nhanh chóng đáp lễ nói: "Đa tạ hai vị quận vương đi cùng."
Hai người cáo từ các vị quận vương khác, đại ca Tiên Huệ nhíu mày nhìn nàng, thở dài, rồi theo những người khác rời đi.
Bầu trời u ám chưa tan, chỉ có thể thấy ánh trăng mờ mờ không rõ.
Cung tỳ nội thị đều ở xa xa đi theo, bốn người chúng ta men theo hành lang gấp khúc cạnh Thái Dịch Trì mà đi. Huynh đệ hai người họ thỉnh thoảng nói nhỏ, nhìn vẻ mặt có thể biết tình cảm vô cùng tốt, Uyển Nhi thường nói các con trai của thái tử thủ túc tình thâm, nay xem ra quả thực không giả. Nhưng trái lại con cái của Lư Lăng vương Lý Hiển, mặc dù ở gần nhau cũng không thường qua lại, nếu không Tiên Huệ cũng sẽ không thường xuyên chạy tìm ta trong cung.
Sau một lúc lâu, cung tỳ phía xa thấy chúng ta đã đi dạo không ít, tiến lên thấp giọng xin chỉ thị, nói phía trước là Phù Bích đình, đã chuẩn bị sẵn trà bánh điểm tâm. Lý Thành Khí nghe xong nhìn ta, nói: "Cũng đã đi dạo nhiều rồi, ghé vào trong đình nghỉ ngơi cũng tốt."
Ta gật đầu, nói: "Ta cũng có chút mệt mỏi."
Trong bụng không ăn gì, rồi lại ngồi hơn nửa canh giờ, tất nhiên là đói đến xây xẩm, bước đi khó khăn.
Tiên Huệ thì lại tràn đầy tinh thần, bất mãn nhìn ta: "Mới đi thế này chốc lát các người đều mệt mỏi ?" Lý Thành Nghĩa thấy thế giơ tay nhéo mặt của nàng, sang sảng cười nói: "Ta cũng còn vô cùng hưng phấn, không bằng ta dẫn muội chèo thuyền trong ao Bồng Lai sơn?" Tiên Huệ nhanh nhảu gật đầu, nhìn Lý Thành Khí nói: "Thành Khí ca ca cũng đi sao?"
Lý Thành Khí thản nhiên nói: "Bổn vương và quận chúa ở Phù Bích đình chờ các người."
Tiên Huệ mặc dù ngày thường thoạt nhìn ngây thơ, nhưng cũng là người sống ở Đại Minh cung bảy năm hiểu không ít chuyện, dù sao cũng có thể nghe lời đoán ý người khác. Lý Thành Khí nói nhẹ nhàng rõ ràng, nàng nghe xong rụt đầu, túm tay Lý Thành Nghĩa chạy đi.
Cung tỳ đứng đầu là người cạnh thái tử, hôm nay theo hầu các quận vương vào cung, chắc là được phân phó, nên an bài cực thoả đáng. Tiên Huệ vừa nói muốn đi Thái Dịch Trì, sớm đã có người chuẩn bị thuyền gỗ, hai nội thị treo đèn đứng ở mũi thuyền, hầu hạ hai người lên thuyền. Cung nữ còn lại thức thời rời đi, chỉ lưu lại ta cùng Lý Thành Khí đi dọc hành lang.
Thần sắc hắn ôn nhuận khiêm tốn, nhưng không nói lời nào. Ta chỉ có thể câu được câu không thong thả đi dạo, thấy mưa to dần nên về ngồi nghỉ sau Thái Dịch Trì.
Sen đã tàn, chỉ còn sót lại vài chiếc lá đã úa vàng hứng lấy nước mưa, thỉnh thoảng tụ thành một dòng nước, lặng yên trôi vào hồ. Sau mỗi cơn mưa, nước trong Thái Dịch Trì đều chuyển thành màu ngọc bích, xanh đến mức không nhìn thấy đáy.
Trong cung có Thái Dịch Trì, ngoài cung có bờ Khúc Giang, đây là do Uyển Nhi miêu tả lại cảnh trí cho ta nghe. Từ hai năm trước ta đến kinh đô vẫn chưa bao giờ có cơ hội xuất cung du ngoạn Khúc Giang, lúc này thấy sắc trời xanh lơ tiếp giáp với màu xanh của Thái Dịch Trì, đối với bờ Khúc Giang cũng có vài phần tò mò. Ngày ấy Uyển Nhi gặp hắn, có đề cập đến Phù Dung viên, hôm nay hoàng cô tổ mẫu cũng đề cập hắn cùng với Âu Dương Thông ở Phù Dung viên tương giao gặp gỡ, thầm nghĩ có lẽ hắn là khách quen ở Phù Dung viên.
Suy nghĩ đến đây, ta thuận miệng đánh vỡ yên lặng: "Trong mắt Quận vương, Khúc Giang cùng với Thái Dịch Trì có gì khác nhau không?"
Lý Thành Khí trầm ngâm một lát, nói: "Thái Dịch Trì đẹp thì đẹp thật, nhưng không như Khúc Giang linh động đầy sinh khí. Nơi này chỉ có thể là người giàu có cao quý trong thiên hạ mới được chiêm ngưỡng, trong mắt người ở ngoài chỉ xem như tiên cảnh, mà bờ Khúc Giang từ tiền triều đã bắt đầu kiến tạo xây dựng, từ hoàng tộc đến dân chúng đều có thể tận hứng du ngoạn, càng giống với chốn nhân gian."
Ta mỉm cười, nói: "Khi còn bé từng nghe tiên sinh nói, phàm là tân khoa tiến sĩ đều gặp gỡ tại Khúc Giang hội yến, quận vương có từng nhìn thấy qua?"
Tạ tiên sinh con đường làm quan không đắc chí lắm, cả đời ở Võ gia dạy học, nhưng dù sao cũng hay đến nơi này tiêu khiển. Khi còn bé nghe qua cũng không nhớ rõ ràng, chỉ có 'Khúc Giang lưu ẩm', 'Hạnh lâm thám hoa' nghe có phần phong lưu, nên nhớ kĩ hơn chút.
Lý Thành Khí hình như nhìn raf hứng thú của ta, hơi hơi mỉm cười nói: "Gặp qua một hai thứ. Tân khoa tiến sĩ được ban thưởng yến trước giờ đều chiêu đãi tại bờ sông, cho nên từ lúc đó lưu truyền một ít tập tục thú vị. Mỗi khi yến hội được quá nửa, luôn luôn có người đem chén rượu để lên mâm, thả xuống sông lưu chuyển, chuyển tới trước mặt ai, người đó sẽ uống một hơi cạn sạch, vốn là trò chơi của một hai người, đến cuối cùng lại thành 'Khúc Giang lưu ẩm' nổi tiếng thiên hạ,". Trong mắt hắn mang theo tia tiếc nuối, nói, "Bổn vương cùng Âu Dương Thông là ở yến hội Khúc Giang mà quen biết, lúc này lúc đó, sớm đã cảnh còn người mất."
Hắn giống như than lại như không, ta không dám hỏi tới nữa.
Phù Bích đình ở bên hông phía đông Thái Dịch Trì, ngồi ở trong đình có thể mơ hồ thấy được ánh đèn từ Thiều Hoa các .
Ta đói không chịu được, cũng bất chấp khách khí, ăn trước hai khối điểm tâm, uống thêm chén trà lót dạ. Thị yến hắn tới trễ, cũng là ăn rất ít, lúc này cũng không có khẩu vị, tùy ý gắp một chút liền buông đũa.
Thấy hắn như thế, ta muốn ăn tiếp cũng ngượng ngùng, chỉ theo bản năng buông đũa xuống, theo ánh mắt hắn nhìn Thiều Hoa các tối đen phía xa. Lúc này nghĩ lại, đêm đó ta là vô tình mà tới, mà hắn không biết vì sao lại có mặt ở đó, lấy thân phận của hắn không nên có ý rình xem bệ hạ và trai lơ tình tự...
Đúng khi xuất thần, trong ao xa xa truyền đến từng đợt tiếng sáo phiêu đãng trong đêm tối. Nước hồ lạnh lẽo lại có tiếng sáo trầm ấm, liền mang ý cảnh khác.
Ta lắng nghe một lát, mới cười nói: "Hành Dương quận vương sợ là bị tiểu yêu tinh kia ép buộc rồi, nhưng tiếng sáo này cũng đúng lúc hợp tình hợp cảnh." Lý Thành Khí mắt mang ý cười, nói: "Thành Nghĩa luôn chê bản thân học nghệ không tinh, không bao giờ trước mặt người ngoài thổi sáo tấu khúc. Nay xem ra, hắn là bị buộc nên sợ, mới có thể như thế."
Ta nghe lời này, trong đầu hình dung được Tiên Huệ kia nhìn như làm nũng, kì thực là dùng kỹ xảo cưỡng ép, không khỏi lắc đầu cười: "Quận vương năm đó lấy sáo mà nổi danh thiên hạ, nếu là mới vừa rồi cùng đi theo nàng, e lúc này người bị ép buộc sẽ không là hắn ."
Lý Thành Khí ý cười dần dần càng sâu: "Bổn vương đã lâu không thổi sáo."