Sau đó không lâu, Thánh Thượng hạ chỉ, lập Lý Trọng Tuấn làm Thái tử.
Ngày hạ chỉ, Lý Trọng Tuấn liền mở tiệc mừng ở Đại Minh cung, nghe nói Khoả Nhi đại náo không dứt. Hai người dù sao đều là cốt nhục của Vi hậu, rốt cuộc vì tranh quyền mà trở thành trò cười trên phố.
Mấy tháng nay thân mình Uyển Nhi luôn không được tốt, nhờ được thánh sủng, nên được bố trí tĩnh dưỡng ở ngoài cung.
Ta chọn một ngày bình thường không phải lễ lạc, đặc biệt nhờ Lý Thành Khí đi cùng ta đến quý phủ nhà nàng, không ngờ ở đó lại có vài vị quý nhân đang tụ tập. Uyển Nhi bày biện rượu và thức ăn ở trong đình, gọi ta ngồi xuống cạnh nàng, tán gẫu vài câu vô thưởng vô phạt. Ta nhìn Võ Tam Tư cách đó không xa liên tục cười nói, lại nhìn các huynh đệ Lý gia, ít nhiều cảm thấy không yên lòng.
"Khó gặp được muội, sao vẫn cứ lơ đãng thế ?", Uyển Nhi khẽ nhéo bàn tay ta: "Muốn biết bọn họ đang nói gì ư?" Ta quay đầu lại nhìn nàng: "Tỷ nói xem." Nàng mỉm cười, lột vỏ trái nho, nhét vào miệng ta: "Chuyện mấy tháng nay Võ Tam Tư đắc ý nhất, không phải là làm cho Ngũ vương đầu lìa khỏi cổ sao?"
Ta cắn thịt quả màu xanh, có chút chua, không khỏi nhíu mày.
Chuyện Ngũ vương, mặc dù Lý Thành Khí không muốn nói thêm, nhưng cả thành Trường An cũng đã đồn đại ồn ào. Trương Giản Chi, Thôi Huyền Vĩ coi như mệnh tốt, chết ở nơi dân dã, ba người còn lại thì không có mệnh tốt như thế... Nhớ tới bọn họ, bất giác lại liên tưởng đến Địch Nhân Kiệt đã từ thế nhiều năm, ta khẽ thở dài: "Lý gia có thể giành lại thiên hạ, năm người này xem như hao hết tâm lực, ai có thể đoán được cuối cùng nâng đỡ tân đế, ngược lại trở thành bùa đòi mạng chính mình."
Nếu là phụ vương, là Lý Thành Khí, năm người này có lẽ đã là trụ cột vững vàng trong triều. Đáng tiếc trên đời này không có chữ "nếu", cho nên mới để lại một kết cục khiến người khác thổn thức không đành lòng.
"Ta có khuyên qua Võ Tam Tư, làm rất quyết tuyệt, ông trời cũng khó dung thứ", Uyển Nhi tiếp tục lột nho: "Ba người, hai người là quả hình, quả hình muội gặp qua chưa ? Hai người trái phải dùng gỗ trúc chà sát lên da thịt, lóc hết thịt tới xương, sau đó dùng gậy đánh chết." Ta đang uống ngụm trà, nghĩ muốn nói gì, lại lập tức cắn môi dưới, làm cho bản thân không phát ra âm thanh.
Đáy lòng bức bách lạnh lẽo, ta gần như không cầm vững chén trà.
Quả hình quả hình, ta không phải chưa thấy qua, một màn bi kịch hơn mười năm trước kia, suốt đời không dám quên.
Uyển Nhi còn đang kể chuyện, loáng thoáng nghe là người còn lại bị ép uống thuốc độc liên tục, lại cứng rắn giữ hơi thở cuối cùng không chịu chết đi, rồi bị nhận hết nọc độc tra tấn, mười ngón tay nát thấy cả xương trắng... Trước mắt ta hiện ra dung mạo nữ nhân xinh đẹp như tranh thuỷ mặc kia, một khắc trước còn cùng ta vui đùa cười nói chuyện tứ hôn, ngay sau đó đã thản nhiên nhận lấy cái chết.
Uyển Nhi vào cung từ nhỏ, nhìn quen loại sự tình này, tất nhiên đã quên sạch sẽ từ lâu. Nhưng với ta mà nói, nhiều năm trôi qua như vậy, hình ảnh ngày đó vẫn rõ ràng như trước mắt, đây là chuyện duy nhất Lý Thành Khí không biết, cũng là chuyện cả cuộc đời này ta không dám nói ra.
"Vĩnh An?" Tiếng Uyển Nhi xa gần, khẽ gọi ta: "Làm sao vậy?" Lúc này ta mới bừng tỉnh, cảm thấy trong lòng bàn tay hơi đau, lặng yên nhìn thoáng qua, móng tay đã đâm một khúc vào thịt: "Không có gì, bỗng nhiên có chút không thoải mái." Thừa dịp nàng chưa để ý, ta rút móng tay ra, nắm chặt mảnh khăn lụa cầm máu.
Uyển Nhi xoa xoa trán, tiếp tục nói: "Muội còn nhớ tỳ nữ cũ của muội, Nghi Bình?" Ta gật đầu: "Như thế nào?" Nàng cười cười: "Không có gì, ta chỉ nghe nói là người đó có thai." Ta ngạc nhiên, mới thuận miệng hỏi: "Nàng ấy theo Lý Trọng Tuấn lâu như vậy, nhiều năm qua không hề có động tĩnh, sao bỗng nhiên lại có tin vui ?"
Nàng nghĩ nghĩ, mới nói: "Muội cho là ai cũng đều giống muội ? Cho dù người khác làm thế nào, đối xử với muội tốt ra sao, muội đều chỉ tâm tâm niệm niệm một người ?" Ta im lặng không lên tiếng, mặc nàng oán giận nói xong, mới cười cười: "Sao tỷ nghĩ Lý Thành Khí không xứng đáng ? Ta có gì tốt ? Tốt đến mức có thể khiến chàng bất chấp nguy hiểm, không tiếc nhiều lần nhượng bộ, thậm chí buông tha cho nữ quyến nhiều như mây trong phủ ?" Uyển Nhi vừa cười vừa lắc đầu: "Điều này cũng đúng, nếu tính ra, những gì Thọ Xuân quận vương bỏ ra còn đáng giá hơn muội."
Nàng nói xong, mới lần nữa nhắc lại Nghi Bình: "Lý Trọng Tuấn thật ra rất sủng Nghi Bình, đừng nhìn ngày thường hay khi dễ nàng ta, là do hận nàng ta còn nhớ mãi tình cũ không quên, bao nhiêu năm rồi cũng không chịu đoạn tuyệt. Hồng nhan họa thủy, trong lòng có người thương còn muốn đi đoạt ngôi vị hoàng đế." Không biết vì sao, chợt cảm thấy trong lời nói Uyển Nhi có chuyện, nhưng lại đoán không tới, ta im lặng một lúc mới cười nói: "Nếu luận họa quốc, tỷ dám xưng đầu tiên, tuyệt đối không có ai dám xưng sau đó." Ta nói xong, lướt mắt nhìn Võ Tam Tư, cười mà không nói.
Tán gẫu vụn vặt đôi chút, mấy người trò chuyện ngoài đình mới trở về.
Lý Thành Khí vừa ngồi xuống, liền vẫy tay ra hiệu với ta, ta vội đứng dậy đi đến bên chàng ngồi xuống. Một động tác rất nhỏ này làm mọi người một trận cười nhạo, Uyển Nhi cười vui vẻ: "Quận vương, chuyện ngày ấy ta có nghe nói, rút kiếm hộ thê không khó, nhưng dám can đảm ở quý phủ Thái Bình rút kiếm, lại làm cho đứa con bảo bối của nàng quỳ xuống đất bồi tội, cũng chỉ có mình ngài. Ngài có biết việc này truyền vào cung, ngay cả Vi hậu cũng đều cực kỳ hâm mộ không thôi, liên tục cười mắng bệ hạ không bằng."
Ta nghe được không yên tâm, mắt nhìn Lý Thành Khí, Lý Thành Khí cười lắc đầu, nhẹ trả lời: "Lời đồn đại ít nhiều có chút khoa trương." Uyển Nhi chỉ mỉm cười, không hề truy vấn, mà lại nhìn sang Lý Long Cơ: "Mới vừa rồi không biết ai nhắc tới, hôm nay là sinh nhật Tam lang?"
Lý Long Cơ không ngồi bên phía ta, ngược lại ngồi cạnh Võ Tam Tư, đúng lúc hai người họ thì thầm nói nhỏ. Nghe thấy Uyển Nhi hỏi như thế, hắn mới cười ngẩng đầu, híp mắt nghĩ nghĩ: "Nếu Thượng Quan chiêu dung không đề cập tới, bổn vương đã quên, đúng là hôm nay." Uyển Nhi nở nụ cười: "Thật sự là khéo, hôm nay vì có nhiều người đến thăm quý phủ, ta đã đặc biệt sai người chuẩn bị một hí khúc mới, quận vương có muốn nghe xem?"
Lý Long Cơ lười nhác dựa ở một bên, nói chữ ‘Được’.
Uyển Nhi tùy ý vỗ tay, lập tức liền có người ở ngoài đình chuẩn bị tốt sân nhảy, vũ nương nhạc nương cũng chờ phía sau, như là chỉ chờ một câu của Lý Long Cơ. Ta thấy cục diện thế này, cười nhìn Lý Thành Khí, nhỏ giọng nói: "Xem ra Uyển Nhi rõ ràng đã sớm tìm hiểu rất kỹ, hôm nay chúng ta đến không phải đúng thời điểm." Lý Thành Khí cũng nhìn ta, dường như nghĩ đến cái gì, khi ta nghiêng đầu đánh giá nhạc nương, mới nghe thấy chàng nói: "Dì Long Cơ vừa mới mất, có lẽ vì thế nên đệ ấy không muốn làm lễ sinh nhật.
Ta sửng sốt, mới nhớ tới phụ nhân cùng chung sống không ít ngày kia.
Với bà ấy, ta thủy chung luôn có khúc mắc, mỗi khi nghe được chuyện của bà sẽ tìm cách tránh đi. Nếu không phải do bà, ta sẽ không cùng Lý Long Cơ... Nhưng hiện tại nghe được tin bà chết, trong lòng chỉ thấy chua xót, không vui không buồn. Ngồi ở chỗ này, ai lại không mắc nợ ai, ai lại không tính kế ai?
Người chết đèn tắt, bất kể thiện ác, năm tháng cũng sẽ không buông tha bất cứ kẻ nào.
Thầm nghĩ đến đây, ta vô thức nhìn về Lý Long Cơ, hắn có vẻ suy tư nhìn nhạc nương, không biết suy nghĩ cái gì. Ta vừa muốn thu hồi tầm mắt, hắn lại như cảm giác được, quay mạnh nhìn về phía này, trong mắt dường như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng rốt cuộc chỉ nắm chén trà, cúi đầu.
Trong lòng ta không vui vẻ gì, cũng cúi đầu nhìn chén trà.
Tới khi nhạc nương ôm tỳ bà tiến lên, khom người vấn an, Lý Thành Khí lại bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay cho dù đệ ấy nói gì làm gì, tạm thời nhường nhịn một chút." Ta dạ, lại thấy nhắc nhở của chàng rất buồn cười, ngẩng đầu nhìn chàng nói: "Dù sao tình cảm quen biết nhiều năm, chàng nghĩ rằng hôm nay ta và chàng ở đây sẽ khó xử hắn? Hắn là đệ đệ chàng, vậy sao không phải là đệ đệ của ta."
Lý Thành Khí khẽ cười, trong đôi mắt trong suốt ẩn chứa chút phức tạp: "Ngày sau nếu binh đao gặp lại, nàng còn xem hắn là đệ đệ?" Ta giật mình tỉnh ngộ, suy nghĩ thật lâu, cũng không trả lời được.
Khúc đàn này được biểu diễn rất tốt, ta nghe đến xuất thần, đợi cho nhạc nương đứng dậy, Uyển Nhi mới cười hỏi Lý Long Cơ: "Quận vương, là thưởng hay phạt?" Lý Long Cơ làm như chưa nghe thấy, đợi Uyển Nhi hỏi lại một lần, hắn mới khẽ nhếch khóe miệng: "Tất nhiên muốn thưởng." Uyển Nhi vẫy tay, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm Lý Long Cơ: "Quận vương có phải không thích náo nhiệt? Vì sao có vẻ không chú tâm lắm ?"
Lý Long Cơ thế nhưng lại không đáp lời nào, chỉ cúi đầu uống trà.
Bởi vì cử chỉ ngoài ý muốn của hắn, không khí nhất thời bị đông cứng, trái lại Võ Tam Tư bật cười trước vỗ vỗ vai hắn: "Màn ca múa hôm nay chính là tâm ý của Thượng Quan chiêu dung, dù không thích cũng nên lưu lại mặt mũi cho người khác." Lý Long Cơ buông chén, khó hiểu nhìn ta một cái: "Không liên quan đến chiêu dung, ta chỉ là hồi tưởng lại nhiều năm trước, cũng từng nghe đại tẩu đàn qua một khúc."
Ta ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên Lý Long Cơ gọi ta như thế, lại đúng vào giờ phút thế này.
Khúc đàn mà hắn nhắc tới kia, là khúc Quảng Lăng tán ta đàn vào ngày sinh nhật Lý Thành Khí.
Uyển Nhi bỗng nhiên cười, nhìn ta nói: "Vĩnh An, muội cũng biết đàn tỳ bà ?" Ta gật đầu đáp: "Khi còn bé từng học qua, có điều bây giờ không nhớ lắm." Ta dừng một chút, bỗng nhiên có chút mềm lòng, nhìn sang Lý Thành Khí, chàng hình như cũng đoán được suy nghĩ của ta, chỉ cười gật đầu. Thế nên ta lại nói: "Nếu như Tam đệ không chê, vậy ta liền đàn tặng đệ một khúc, xem như quà lễ được không ?"
Lý Long Cơ nhìn ta, trong mắt thoáng qua rất nhiều cảm xúc, như vui như sợ, đến cuối cùng hóa thành ý cười miễn cưỡng: "Đa tạ đại tẩu."
Câu này vừa thốt ra, mọi người còn lại đều kinh hỉ, liên tiếp nói được hưởng nhờ phúc khí quận vương. Ta đứng dậy trong tiếng cười nói hoan hô, tiếp nhận tỳ bà trong tay nhạc nương, gảy thử vài phím âm. Bỏ khá lâu nên đàn không quen tay, đành phải dùng hết tâm tư, chỉ mong rằng có thể làm cho hắn vui vẻ được ngày hôm nay.
Ngày sau như thế nào, ai có thể đoán được .
Một khúc đàn không tính là mới mẻ, chính là vui tươi hợp với không khí.
Tay ta nắm chặt chiếc khăn lụa, lòng bàn tay còn ẩn ẩn đau, cũng may chưa có sai lầm gì. Đợi đứng dậy thả tỳ bà, mọi người đều tán thưởng không thôi, khoe khoang khoác lác nào là khúc nhạc thần tiên trên trời mới có, cũng có người nhắc tới Lý Thành Khí thông thạo âm luật, bảo hai ta nên cùng nhau song tấu một bài, dẫn tới xung quanh đều phụ họa, ta nghe được dở khóc dở cười.
Nếu trình độ Lý Thành Khí mà ngang với ta, thì còn lâu mới trở thành thiếu niên phong lưu nhờ một khúc đàn mà vang danh thiên hạ?
"Đa tạ đại tẩu." Qua thật lâu Lý Long Cơ mới nói ra bốn chữ, nói xong đứng dậy, cung kính hướng ta hành lễ. Ta vội hoàn lễ, cười nói: "Hôm nay quận vương là lớn nhất, nếu đã có điều cầu, nhất định ta sẽ hết sức làm như nguyện, huống chi là đàn một khúc."
Lý Long Cơ đứng thẳng dậy, trong ánh mắt xinh đẹp như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng biến thành nụ cười: "Hôm nay sở cầu không nhiều lắm, mong nguyện đã hết." Ta nhẹ gật đầu, không biết tại sao lại nghĩ tới lời Lý Thành Khí.
Sau đó không lâu, Thánh Thượng hạ chỉ, lập Lý Trọng Tuấn làm Thái tử.
Ngày hạ chỉ, Lý Trọng Tuấn liền mở tiệc mừng ở Đại Minh cung, nghe nói Khoả Nhi đại náo không dứt. Hai người dù sao đều là cốt nhục của Vi hậu, rốt cuộc vì tranh quyền mà trở thành trò cười trên phố.
Mấy tháng nay thân mình Uyển Nhi luôn không được tốt, nhờ được thánh sủng, nên được bố trí tĩnh dưỡng ở ngoài cung.
Ta chọn một ngày bình thường không phải lễ lạc, đặc biệt nhờ Lý Thành Khí đi cùng ta đến quý phủ nhà nàng, không ngờ ở đó lại có vài vị quý nhân đang tụ tập. Uyển Nhi bày biện rượu và thức ăn ở trong đình, gọi ta ngồi xuống cạnh nàng, tán gẫu vài câu vô thưởng vô phạt. Ta nhìn Võ Tam Tư cách đó không xa liên tục cười nói, lại nhìn các huynh đệ Lý gia, ít nhiều cảm thấy không yên lòng.
"Khó gặp được muội, sao vẫn cứ lơ đãng thế ?", Uyển Nhi khẽ nhéo bàn tay ta: "Muốn biết bọn họ đang nói gì ư?" Ta quay đầu lại nhìn nàng: "Tỷ nói xem." Nàng mỉm cười, lột vỏ trái nho, nhét vào miệng ta: "Chuyện mấy tháng nay Võ Tam Tư đắc ý nhất, không phải là làm cho Ngũ vương đầu lìa khỏi cổ sao?"
Ta cắn thịt quả màu xanh, có chút chua, không khỏi nhíu mày.
Chuyện Ngũ vương, mặc dù Lý Thành Khí không muốn nói thêm, nhưng cả thành Trường An cũng đã đồn đại ồn ào. Trương Giản Chi, Thôi Huyền Vĩ coi như mệnh tốt, chết ở nơi dân dã, ba người còn lại thì không có mệnh tốt như thế... Nhớ tới bọn họ, bất giác lại liên tưởng đến Địch Nhân Kiệt đã từ thế nhiều năm, ta khẽ thở dài: "Lý gia có thể giành lại thiên hạ, năm người này xem như hao hết tâm lực, ai có thể đoán được cuối cùng nâng đỡ tân đế, ngược lại trở thành bùa đòi mạng chính mình."
Nếu là phụ vương, là Lý Thành Khí, năm người này có lẽ đã là trụ cột vững vàng trong triều. Đáng tiếc trên đời này không có chữ "nếu", cho nên mới để lại một kết cục khiến người khác thổn thức không đành lòng.
"Ta có khuyên qua Võ Tam Tư, làm rất quyết tuyệt, ông trời cũng khó dung thứ", Uyển Nhi tiếp tục lột nho: "Ba người, hai người là quả hình, quả hình muội gặp qua chưa ? Hai người trái phải dùng gỗ trúc chà sát lên da thịt, lóc hết thịt tới xương, sau đó dùng gậy đánh chết." Ta đang uống ngụm trà, nghĩ muốn nói gì, lại lập tức cắn môi dưới, làm cho bản thân không phát ra âm thanh.
Đáy lòng bức bách lạnh lẽo, ta gần như không cầm vững chén trà.
Quả hình quả hình, ta không phải chưa thấy qua, một màn bi kịch hơn mười năm trước kia, suốt đời không dám quên.
Uyển Nhi còn đang kể chuyện, loáng thoáng nghe là người còn lại bị ép uống thuốc độc liên tục, lại cứng rắn giữ hơi thở cuối cùng không chịu chết đi, rồi bị nhận hết nọc độc tra tấn, mười ngón tay nát thấy cả xương trắng... Trước mắt ta hiện ra dung mạo nữ nhân xinh đẹp như tranh thuỷ mặc kia, một khắc trước còn cùng ta vui đùa cười nói chuyện tứ hôn, ngay sau đó đã thản nhiên nhận lấy cái chết.
Uyển Nhi vào cung từ nhỏ, nhìn quen loại sự tình này, tất nhiên đã quên sạch sẽ từ lâu. Nhưng với ta mà nói, nhiều năm trôi qua như vậy, hình ảnh ngày đó vẫn rõ ràng như trước mắt, đây là chuyện duy nhất Lý Thành Khí không biết, cũng là chuyện cả cuộc đời này ta không dám nói ra.
"Vĩnh An?" Tiếng Uyển Nhi xa gần, khẽ gọi ta: "Làm sao vậy?" Lúc này ta mới bừng tỉnh, cảm thấy trong lòng bàn tay hơi đau, lặng yên nhìn thoáng qua, móng tay đã đâm một khúc vào thịt: "Không có gì, bỗng nhiên có chút không thoải mái." Thừa dịp nàng chưa để ý, ta rút móng tay ra, nắm chặt mảnh khăn lụa cầm máu.
Uyển Nhi xoa xoa trán, tiếp tục nói: "Muội còn nhớ tỳ nữ cũ của muội, Nghi Bình?" Ta gật đầu: "Như thế nào?" Nàng cười cười: "Không có gì, ta chỉ nghe nói là người đó có thai." Ta ngạc nhiên, mới thuận miệng hỏi: "Nàng ấy theo Lý Trọng Tuấn lâu như vậy, nhiều năm qua không hề có động tĩnh, sao bỗng nhiên lại có tin vui ?"
Nàng nghĩ nghĩ, mới nói: "Muội cho là ai cũng đều giống muội ? Cho dù người khác làm thế nào, đối xử với muội tốt ra sao, muội đều chỉ tâm tâm niệm niệm một người ?" Ta im lặng không lên tiếng, mặc nàng oán giận nói xong, mới cười cười: "Sao tỷ nghĩ Lý Thành Khí không xứng đáng ? Ta có gì tốt ? Tốt đến mức có thể khiến chàng bất chấp nguy hiểm, không tiếc nhiều lần nhượng bộ, thậm chí buông tha cho nữ quyến nhiều như mây trong phủ ?" Uyển Nhi vừa cười vừa lắc đầu: "Điều này cũng đúng, nếu tính ra, những gì Thọ Xuân quận vương bỏ ra còn đáng giá hơn muội."
Nàng nói xong, mới lần nữa nhắc lại Nghi Bình: "Lý Trọng Tuấn thật ra rất sủng Nghi Bình, đừng nhìn ngày thường hay khi dễ nàng ta, là do hận nàng ta còn nhớ mãi tình cũ không quên, bao nhiêu năm rồi cũng không chịu đoạn tuyệt. Hồng nhan họa thủy, trong lòng có người thương còn muốn đi đoạt ngôi vị hoàng đế." Không biết vì sao, chợt cảm thấy trong lời nói Uyển Nhi có chuyện, nhưng lại đoán không tới, ta im lặng một lúc mới cười nói: "Nếu luận họa quốc, tỷ dám xưng đầu tiên, tuyệt đối không có ai dám xưng sau đó." Ta nói xong, lướt mắt nhìn Võ Tam Tư, cười mà không nói.
Tán gẫu vụn vặt đôi chút, mấy người trò chuyện ngoài đình mới trở về.
Lý Thành Khí vừa ngồi xuống, liền vẫy tay ra hiệu với ta, ta vội đứng dậy đi đến bên chàng ngồi xuống. Một động tác rất nhỏ này làm mọi người một trận cười nhạo, Uyển Nhi cười vui vẻ: "Quận vương, chuyện ngày ấy ta có nghe nói, rút kiếm hộ thê không khó, nhưng dám can đảm ở quý phủ Thái Bình rút kiếm, lại làm cho đứa con bảo bối của nàng quỳ xuống đất bồi tội, cũng chỉ có mình ngài. Ngài có biết việc này truyền vào cung, ngay cả Vi hậu cũng đều cực kỳ hâm mộ không thôi, liên tục cười mắng bệ hạ không bằng."
Ta nghe được không yên tâm, mắt nhìn Lý Thành Khí, Lý Thành Khí cười lắc đầu, nhẹ trả lời: "Lời đồn đại ít nhiều có chút khoa trương." Uyển Nhi chỉ mỉm cười, không hề truy vấn, mà lại nhìn sang Lý Long Cơ: "Mới vừa rồi không biết ai nhắc tới, hôm nay là sinh nhật Tam lang?"
Lý Long Cơ không ngồi bên phía ta, ngược lại ngồi cạnh Võ Tam Tư, đúng lúc hai người họ thì thầm nói nhỏ. Nghe thấy Uyển Nhi hỏi như thế, hắn mới cười ngẩng đầu, híp mắt nghĩ nghĩ: "Nếu Thượng Quan chiêu dung không đề cập tới, bổn vương đã quên, đúng là hôm nay." Uyển Nhi nở nụ cười: "Thật sự là khéo, hôm nay vì có nhiều người đến thăm quý phủ, ta đã đặc biệt sai người chuẩn bị một hí khúc mới, quận vương có muốn nghe xem?"
Lý Long Cơ lười nhác dựa ở một bên, nói chữ ‘Được’.
Uyển Nhi tùy ý vỗ tay, lập tức liền có người ở ngoài đình chuẩn bị tốt sân nhảy, vũ nương nhạc nương cũng chờ phía sau, như là chỉ chờ một câu của Lý Long Cơ. Ta thấy cục diện thế này, cười nhìn Lý Thành Khí, nhỏ giọng nói: "Xem ra Uyển Nhi rõ ràng đã sớm tìm hiểu rất kỹ, hôm nay chúng ta đến không phải đúng thời điểm." Lý Thành Khí cũng nhìn ta, dường như nghĩ đến cái gì, khi ta nghiêng đầu đánh giá nhạc nương, mới nghe thấy chàng nói: "Dì Long Cơ vừa mới mất, có lẽ vì thế nên đệ ấy không muốn làm lễ sinh nhật.
Ta sửng sốt, mới nhớ tới phụ nhân cùng chung sống không ít ngày kia.
Với bà ấy, ta thủy chung luôn có khúc mắc, mỗi khi nghe được chuyện của bà sẽ tìm cách tránh đi. Nếu không phải do bà, ta sẽ không cùng Lý Long Cơ... Nhưng hiện tại nghe được tin bà chết, trong lòng chỉ thấy chua xót, không vui không buồn. Ngồi ở chỗ này, ai lại không mắc nợ ai, ai lại không tính kế ai?
Người chết đèn tắt, bất kể thiện ác, năm tháng cũng sẽ không buông tha bất cứ kẻ nào.
Thầm nghĩ đến đây, ta vô thức nhìn về Lý Long Cơ, hắn có vẻ suy tư nhìn nhạc nương, không biết suy nghĩ cái gì. Ta vừa muốn thu hồi tầm mắt, hắn lại như cảm giác được, quay mạnh nhìn về phía này, trong mắt dường như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng rốt cuộc chỉ nắm chén trà, cúi đầu.
Trong lòng ta không vui vẻ gì, cũng cúi đầu nhìn chén trà.
Tới khi nhạc nương ôm tỳ bà tiến lên, khom người vấn an, Lý Thành Khí lại bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay cho dù đệ ấy nói gì làm gì, tạm thời nhường nhịn một chút." Ta dạ, lại thấy nhắc nhở của chàng rất buồn cười, ngẩng đầu nhìn chàng nói: "Dù sao tình cảm quen biết nhiều năm, chàng nghĩ rằng hôm nay ta và chàng ở đây sẽ khó xử hắn? Hắn là đệ đệ chàng, vậy sao không phải là đệ đệ của ta."
Lý Thành Khí khẽ cười, trong đôi mắt trong suốt ẩn chứa chút phức tạp: "Ngày sau nếu binh đao gặp lại, nàng còn xem hắn là đệ đệ?" Ta giật mình tỉnh ngộ, suy nghĩ thật lâu, cũng không trả lời được.
Khúc đàn này được biểu diễn rất tốt, ta nghe đến xuất thần, đợi cho nhạc nương đứng dậy, Uyển Nhi mới cười hỏi Lý Long Cơ: "Quận vương, là thưởng hay phạt?" Lý Long Cơ làm như chưa nghe thấy, đợi Uyển Nhi hỏi lại một lần, hắn mới khẽ nhếch khóe miệng: "Tất nhiên muốn thưởng." Uyển Nhi vẫy tay, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm Lý Long Cơ: "Quận vương có phải không thích náo nhiệt? Vì sao có vẻ không chú tâm lắm ?"
Lý Long Cơ thế nhưng lại không đáp lời nào, chỉ cúi đầu uống trà.
Bởi vì cử chỉ ngoài ý muốn của hắn, không khí nhất thời bị đông cứng, trái lại Võ Tam Tư bật cười trước vỗ vỗ vai hắn: "Màn ca múa hôm nay chính là tâm ý của Thượng Quan chiêu dung, dù không thích cũng nên lưu lại mặt mũi cho người khác." Lý Long Cơ buông chén, khó hiểu nhìn ta một cái: "Không liên quan đến chiêu dung, ta chỉ là hồi tưởng lại nhiều năm trước, cũng từng nghe đại tẩu đàn qua một khúc."
Ta ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên Lý Long Cơ gọi ta như thế, lại đúng vào giờ phút thế này.
Khúc đàn mà hắn nhắc tới kia, là khúc Quảng Lăng tán ta đàn vào ngày sinh nhật Lý Thành Khí.
Uyển Nhi bỗng nhiên cười, nhìn ta nói: "Vĩnh An, muội cũng biết đàn tỳ bà ?" Ta gật đầu đáp: "Khi còn bé từng học qua, có điều bây giờ không nhớ lắm." Ta dừng một chút, bỗng nhiên có chút mềm lòng, nhìn sang Lý Thành Khí, chàng hình như cũng đoán được suy nghĩ của ta, chỉ cười gật đầu. Thế nên ta lại nói: "Nếu như Tam đệ không chê, vậy ta liền đàn tặng đệ một khúc, xem như quà lễ được không ?"
Lý Long Cơ nhìn ta, trong mắt thoáng qua rất nhiều cảm xúc, như vui như sợ, đến cuối cùng hóa thành ý cười miễn cưỡng: "Đa tạ đại tẩu."
Câu này vừa thốt ra, mọi người còn lại đều kinh hỉ, liên tiếp nói được hưởng nhờ phúc khí quận vương. Ta đứng dậy trong tiếng cười nói hoan hô, tiếp nhận tỳ bà trong tay nhạc nương, gảy thử vài phím âm. Bỏ khá lâu nên đàn không quen tay, đành phải dùng hết tâm tư, chỉ mong rằng có thể làm cho hắn vui vẻ được ngày hôm nay.
Ngày sau như thế nào, ai có thể đoán được .
Một khúc đàn không tính là mới mẻ, chính là vui tươi hợp với không khí.
Tay ta nắm chặt chiếc khăn lụa, lòng bàn tay còn ẩn ẩn đau, cũng may chưa có sai lầm gì. Đợi đứng dậy thả tỳ bà, mọi người đều tán thưởng không thôi, khoe khoang khoác lác nào là khúc nhạc thần tiên trên trời mới có, cũng có người nhắc tới Lý Thành Khí thông thạo âm luật, bảo hai ta nên cùng nhau song tấu một bài, dẫn tới xung quanh đều phụ họa, ta nghe được dở khóc dở cười.
Nếu trình độ Lý Thành Khí mà ngang với ta, thì còn lâu mới trở thành thiếu niên phong lưu nhờ một khúc đàn mà vang danh thiên hạ?
"Đa tạ đại tẩu." Qua thật lâu Lý Long Cơ mới nói ra bốn chữ, nói xong đứng dậy, cung kính hướng ta hành lễ. Ta vội hoàn lễ, cười nói: "Hôm nay quận vương là lớn nhất, nếu đã có điều cầu, nhất định ta sẽ hết sức làm như nguyện, huống chi là đàn một khúc."
Lý Long Cơ đứng thẳng dậy, trong ánh mắt xinh đẹp như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng biến thành nụ cười: "Hôm nay sở cầu không nhiều lắm, mong nguyện đã hết." Ta nhẹ gật đầu, không biết tại sao lại nghĩ tới lời Lý Thành Khí.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau đó không lâu, Thánh Thượng hạ chỉ, lập Lý Trọng Tuấn làm Thái tử.
Ngày hạ chỉ, Lý Trọng Tuấn liền mở tiệc mừng ở Đại Minh cung, nghe nói Khoả Nhi đại náo không dứt. Hai người dù sao đều là cốt nhục của Vi hậu, rốt cuộc vì tranh quyền mà trở thành trò cười trên phố.
Mấy tháng nay thân mình Uyển Nhi luôn không được tốt, nhờ được thánh sủng, nên được bố trí tĩnh dưỡng ở ngoài cung.
Ta chọn một ngày bình thường không phải lễ lạc, đặc biệt nhờ Lý Thành Khí đi cùng ta đến quý phủ nhà nàng, không ngờ ở đó lại có vài vị quý nhân đang tụ tập. Uyển Nhi bày biện rượu và thức ăn ở trong đình, gọi ta ngồi xuống cạnh nàng, tán gẫu vài câu vô thưởng vô phạt. Ta nhìn Võ Tam Tư cách đó không xa liên tục cười nói, lại nhìn các huynh đệ Lý gia, ít nhiều cảm thấy không yên lòng.
"Khó gặp được muội, sao vẫn cứ lơ đãng thế ?", Uyển Nhi khẽ nhéo bàn tay ta: "Muốn biết bọn họ đang nói gì ư?" Ta quay đầu lại nhìn nàng: "Tỷ nói xem." Nàng mỉm cười, lột vỏ trái nho, nhét vào miệng ta: "Chuyện mấy tháng nay Võ Tam Tư đắc ý nhất, không phải là làm cho Ngũ vương đầu lìa khỏi cổ sao?"
Ta cắn thịt quả màu xanh, có chút chua, không khỏi nhíu mày.
Chuyện Ngũ vương, mặc dù Lý Thành Khí không muốn nói thêm, nhưng cả thành Trường An cũng đã đồn đại ồn ào. Trương Giản Chi, Thôi Huyền Vĩ coi như mệnh tốt, chết ở nơi dân dã, ba người còn lại thì không có mệnh tốt như thế... Nhớ tới bọn họ, bất giác lại liên tưởng đến Địch Nhân Kiệt đã từ thế nhiều năm, ta khẽ thở dài: "Lý gia có thể giành lại thiên hạ, năm người này xem như hao hết tâm lực, ai có thể đoán được cuối cùng nâng đỡ tân đế, ngược lại trở thành bùa đòi mạng chính mình."
Nếu là phụ vương, là Lý Thành Khí, năm người này có lẽ đã là trụ cột vững vàng trong triều. Đáng tiếc trên đời này không có chữ "nếu", cho nên mới để lại một kết cục khiến người khác thổn thức không đành lòng.
"Ta có khuyên qua Võ Tam Tư, làm rất quyết tuyệt, ông trời cũng khó dung thứ", Uyển Nhi tiếp tục lột nho: "Ba người, hai người là quả hình, quả hình muội gặp qua chưa ? Hai người trái phải dùng gỗ trúc chà sát lên da thịt, lóc hết thịt tới xương, sau đó dùng gậy đánh chết." Ta đang uống ngụm trà, nghĩ muốn nói gì, lại lập tức cắn môi dưới, làm cho bản thân không phát ra âm thanh.
Đáy lòng bức bách lạnh lẽo, ta gần như không cầm vững chén trà.
Quả hình quả hình, ta không phải chưa thấy qua, một màn bi kịch hơn mười năm trước kia, suốt đời không dám quên.
Uyển Nhi còn đang kể chuyện, loáng thoáng nghe là người còn lại bị ép uống thuốc độc liên tục, lại cứng rắn giữ hơi thở cuối cùng không chịu chết đi, rồi bị nhận hết nọc độc tra tấn, mười ngón tay nát thấy cả xương trắng... Trước mắt ta hiện ra dung mạo nữ nhân xinh đẹp như tranh thuỷ mặc kia, một khắc trước còn cùng ta vui đùa cười nói chuyện tứ hôn, ngay sau đó đã thản nhiên nhận lấy cái chết.
Uyển Nhi vào cung từ nhỏ, nhìn quen loại sự tình này, tất nhiên đã quên sạch sẽ từ lâu. Nhưng với ta mà nói, nhiều năm trôi qua như vậy, hình ảnh ngày đó vẫn rõ ràng như trước mắt, đây là chuyện duy nhất Lý Thành Khí không biết, cũng là chuyện cả cuộc đời này ta không dám nói ra.
"Vĩnh An?" Tiếng Uyển Nhi xa gần, khẽ gọi ta: "Làm sao vậy?" Lúc này ta mới bừng tỉnh, cảm thấy trong lòng bàn tay hơi đau, lặng yên nhìn thoáng qua, móng tay đã đâm một khúc vào thịt: "Không có gì, bỗng nhiên có chút không thoải mái." Thừa dịp nàng chưa để ý, ta rút móng tay ra, nắm chặt mảnh khăn lụa cầm máu.
Uyển Nhi xoa xoa trán, tiếp tục nói: "Muội còn nhớ tỳ nữ cũ của muội, Nghi Bình?" Ta gật đầu: "Như thế nào?" Nàng cười cười: "Không có gì, ta chỉ nghe nói là người đó có thai." Ta ngạc nhiên, mới thuận miệng hỏi: "Nàng ấy theo Lý Trọng Tuấn lâu như vậy, nhiều năm qua không hề có động tĩnh, sao bỗng nhiên lại có tin vui ?"
Nàng nghĩ nghĩ, mới nói: "Muội cho là ai cũng đều giống muội ? Cho dù người khác làm thế nào, đối xử với muội tốt ra sao, muội đều chỉ tâm tâm niệm niệm một người ?" Ta im lặng không lên tiếng, mặc nàng oán giận nói xong, mới cười cười: "Sao tỷ nghĩ Lý Thành Khí không xứng đáng ? Ta có gì tốt ? Tốt đến mức có thể khiến chàng bất chấp nguy hiểm, không tiếc nhiều lần nhượng bộ, thậm chí buông tha cho nữ quyến nhiều như mây trong phủ ?" Uyển Nhi vừa cười vừa lắc đầu: "Điều này cũng đúng, nếu tính ra, những gì Thọ Xuân quận vương bỏ ra còn đáng giá hơn muội."
Nàng nói xong, mới lần nữa nhắc lại Nghi Bình: "Lý Trọng Tuấn thật ra rất sủng Nghi Bình, đừng nhìn ngày thường hay khi dễ nàng ta, là do hận nàng ta còn nhớ mãi tình cũ không quên, bao nhiêu năm rồi cũng không chịu đoạn tuyệt. Hồng nhan họa thủy, trong lòng có người thương còn muốn đi đoạt ngôi vị hoàng đế." Không biết vì sao, chợt cảm thấy trong lời nói Uyển Nhi có chuyện, nhưng lại đoán không tới, ta im lặng một lúc mới cười nói: "Nếu luận họa quốc, tỷ dám xưng đầu tiên, tuyệt đối không có ai dám xưng sau đó." Ta nói xong, lướt mắt nhìn Võ Tam Tư, cười mà không nói.
Tán gẫu vụn vặt đôi chút, mấy người trò chuyện ngoài đình mới trở về.
Lý Thành Khí vừa ngồi xuống, liền vẫy tay ra hiệu với ta, ta vội đứng dậy đi đến bên chàng ngồi xuống. Một động tác rất nhỏ này làm mọi người một trận cười nhạo, Uyển Nhi cười vui vẻ: "Quận vương, chuyện ngày ấy ta có nghe nói, rút kiếm hộ thê không khó, nhưng dám can đảm ở quý phủ Thái Bình rút kiếm, lại làm cho đứa con bảo bối của nàng quỳ xuống đất bồi tội, cũng chỉ có mình ngài. Ngài có biết việc này truyền vào cung, ngay cả Vi hậu cũng đều cực kỳ hâm mộ không thôi, liên tục cười mắng bệ hạ không bằng."
Ta nghe được không yên tâm, mắt nhìn Lý Thành Khí, Lý Thành Khí cười lắc đầu, nhẹ trả lời: "Lời đồn đại ít nhiều có chút khoa trương." Uyển Nhi chỉ mỉm cười, không hề truy vấn, mà lại nhìn sang Lý Long Cơ: "Mới vừa rồi không biết ai nhắc tới, hôm nay là sinh nhật Tam lang?"
Lý Long Cơ không ngồi bên phía ta, ngược lại ngồi cạnh Võ Tam Tư, đúng lúc hai người họ thì thầm nói nhỏ. Nghe thấy Uyển Nhi hỏi như thế, hắn mới cười ngẩng đầu, híp mắt nghĩ nghĩ: "Nếu Thượng Quan chiêu dung không đề cập tới, bổn vương đã quên, đúng là hôm nay." Uyển Nhi nở nụ cười: "Thật sự là khéo, hôm nay vì có nhiều người đến thăm quý phủ, ta đã đặc biệt sai người chuẩn bị một hí khúc mới, quận vương có muốn nghe xem?"
Lý Long Cơ lười nhác dựa ở một bên, nói chữ ‘Được’.
Uyển Nhi tùy ý vỗ tay, lập tức liền có người ở ngoài đình chuẩn bị tốt sân nhảy, vũ nương nhạc nương cũng chờ phía sau, như là chỉ chờ một câu của Lý Long Cơ. Ta thấy cục diện thế này, cười nhìn Lý Thành Khí, nhỏ giọng nói: "Xem ra Uyển Nhi rõ ràng đã sớm tìm hiểu rất kỹ, hôm nay chúng ta đến không phải đúng thời điểm." Lý Thành Khí cũng nhìn ta, dường như nghĩ đến cái gì, khi ta nghiêng đầu đánh giá nhạc nương, mới nghe thấy chàng nói: "Dì Long Cơ vừa mới mất, có lẽ vì thế nên đệ ấy không muốn làm lễ sinh nhật.
Ta sửng sốt, mới nhớ tới phụ nhân cùng chung sống không ít ngày kia.
Với bà ấy, ta thủy chung luôn có khúc mắc, mỗi khi nghe được chuyện của bà sẽ tìm cách tránh đi. Nếu không phải do bà, ta sẽ không cùng Lý Long Cơ... Nhưng hiện tại nghe được tin bà chết, trong lòng chỉ thấy chua xót, không vui không buồn. Ngồi ở chỗ này, ai lại không mắc nợ ai, ai lại không tính kế ai?
Người chết đèn tắt, bất kể thiện ác, năm tháng cũng sẽ không buông tha bất cứ kẻ nào.
Thầm nghĩ đến đây, ta vô thức nhìn về Lý Long Cơ, hắn có vẻ suy tư nhìn nhạc nương, không biết suy nghĩ cái gì. Ta vừa muốn thu hồi tầm mắt, hắn lại như cảm giác được, quay mạnh nhìn về phía này, trong mắt dường như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng rốt cuộc chỉ nắm chén trà, cúi đầu.
Trong lòng ta không vui vẻ gì, cũng cúi đầu nhìn chén trà.
Tới khi nhạc nương ôm tỳ bà tiến lên, khom người vấn an, Lý Thành Khí lại bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay cho dù đệ ấy nói gì làm gì, tạm thời nhường nhịn một chút." Ta dạ, lại thấy nhắc nhở của chàng rất buồn cười, ngẩng đầu nhìn chàng nói: "Dù sao tình cảm quen biết nhiều năm, chàng nghĩ rằng hôm nay ta và chàng ở đây sẽ khó xử hắn? Hắn là đệ đệ chàng, vậy sao không phải là đệ đệ của ta."
Lý Thành Khí khẽ cười, trong đôi mắt trong suốt ẩn chứa chút phức tạp: "Ngày sau nếu binh đao gặp lại, nàng còn xem hắn là đệ đệ?" Ta giật mình tỉnh ngộ, suy nghĩ thật lâu, cũng không trả lời được.
Khúc đàn này được biểu diễn rất tốt, ta nghe đến xuất thần, đợi cho nhạc nương đứng dậy, Uyển Nhi mới cười hỏi Lý Long Cơ: "Quận vương, là thưởng hay phạt?" Lý Long Cơ làm như chưa nghe thấy, đợi Uyển Nhi hỏi lại một lần, hắn mới khẽ nhếch khóe miệng: "Tất nhiên muốn thưởng." Uyển Nhi vẫy tay, ánh mắt như trước nhìn chằm chằm Lý Long Cơ: "Quận vương có phải không thích náo nhiệt? Vì sao có vẻ không chú tâm lắm ?"
Lý Long Cơ thế nhưng lại không đáp lời nào, chỉ cúi đầu uống trà.
Bởi vì cử chỉ ngoài ý muốn của hắn, không khí nhất thời bị đông cứng, trái lại Võ Tam Tư bật cười trước vỗ vỗ vai hắn: "Màn ca múa hôm nay chính là tâm ý của Thượng Quan chiêu dung, dù không thích cũng nên lưu lại mặt mũi cho người khác." Lý Long Cơ buông chén, khó hiểu nhìn ta một cái: "Không liên quan đến chiêu dung, ta chỉ là hồi tưởng lại nhiều năm trước, cũng từng nghe đại tẩu đàn qua một khúc."
Ta ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên Lý Long Cơ gọi ta như thế, lại đúng vào giờ phút thế này.
Khúc đàn mà hắn nhắc tới kia, là khúc Quảng Lăng tán ta đàn vào ngày sinh nhật Lý Thành Khí.
Uyển Nhi bỗng nhiên cười, nhìn ta nói: "Vĩnh An, muội cũng biết đàn tỳ bà ?" Ta gật đầu đáp: "Khi còn bé từng học qua, có điều bây giờ không nhớ lắm." Ta dừng một chút, bỗng nhiên có chút mềm lòng, nhìn sang Lý Thành Khí, chàng hình như cũng đoán được suy nghĩ của ta, chỉ cười gật đầu. Thế nên ta lại nói: "Nếu như Tam đệ không chê, vậy ta liền đàn tặng đệ một khúc, xem như quà lễ được không ?"
Lý Long Cơ nhìn ta, trong mắt thoáng qua rất nhiều cảm xúc, như vui như sợ, đến cuối cùng hóa thành ý cười miễn cưỡng: "Đa tạ đại tẩu."
Câu này vừa thốt ra, mọi người còn lại đều kinh hỉ, liên tiếp nói được hưởng nhờ phúc khí quận vương. Ta đứng dậy trong tiếng cười nói hoan hô, tiếp nhận tỳ bà trong tay nhạc nương, gảy thử vài phím âm. Bỏ khá lâu nên đàn không quen tay, đành phải dùng hết tâm tư, chỉ mong rằng có thể làm cho hắn vui vẻ được ngày hôm nay.
Ngày sau như thế nào, ai có thể đoán được .
Một khúc đàn không tính là mới mẻ, chính là vui tươi hợp với không khí.
Tay ta nắm chặt chiếc khăn lụa, lòng bàn tay còn ẩn ẩn đau, cũng may chưa có sai lầm gì. Đợi đứng dậy thả tỳ bà, mọi người đều tán thưởng không thôi, khoe khoang khoác lác nào là khúc nhạc thần tiên trên trời mới có, cũng có người nhắc tới Lý Thành Khí thông thạo âm luật, bảo hai ta nên cùng nhau song tấu một bài, dẫn tới xung quanh đều phụ họa, ta nghe được dở khóc dở cười.
Nếu trình độ Lý Thành Khí mà ngang với ta, thì còn lâu mới trở thành thiếu niên phong lưu nhờ một khúc đàn mà vang danh thiên hạ?
"Đa tạ đại tẩu." Qua thật lâu Lý Long Cơ mới nói ra bốn chữ, nói xong đứng dậy, cung kính hướng ta hành lễ. Ta vội hoàn lễ, cười nói: "Hôm nay quận vương là lớn nhất, nếu đã có điều cầu, nhất định ta sẽ hết sức làm như nguyện, huống chi là đàn một khúc."
Lý Long Cơ đứng thẳng dậy, trong ánh mắt xinh đẹp như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng biến thành nụ cười: "Hôm nay sở cầu không nhiều lắm, mong nguyện đã hết." Ta nhẹ gật đầu, không biết tại sao lại nghĩ tới lời Lý Thành Khí.