Nguyễn Lương vốn là một công tử phong lưu, đam mê nữ sắc nhưng y lại không thường xuyên gây rắc rối, tuy nhiên, một khi Nguyễn Lương đã gây chuyện thì nhất định sẽ rất nghiêm trọng.
Một ngày nọ, Cao Kiên nhận được tin tức về việc Nguyễn Lương ngủ với tiểu thiếp của bát phủ tuần án Lưu Hạc Thọ nên đã bị người ta bắt giữ gần mười ngày. Ngay lập tức, Cao Kiên phái người dâng sớ, xin nghỉ phép rồi vội vàng phi nước đại hồi phủ, tuy vậy, đến tận bốn, năm ngày sau, hắn mới về đến thành Dương Châu.
Nguyễn gia vô cùng hỗn loạn, tuy Nguyễn phu nhân có rất nhiều nhi tử nhưng Nguyễn Lương chính là hài tử mà bà thương yêu, lo lắng nhất. Về phía lão thái thái, từ trước đến nay, cháu trai của bà chưa từng gây rắc rối, lần này nhất định là do con hồ ly tinh kia hãm hại.
Nguyễn lão gia có phần tỉnh táo hơn so với những người khác, ông nắm chặt bàn tay của Cao Kiên, liên tục mắng Nguyễn Lương là tên súc sinh, bại hoại thanh danh gia tộc nhưng nói tới nói lui, ý định của Nguyễn lão gia vẫn là phải cứu Nguyễn Lương.
Đúng vậy, nhất định phải cứu lấy y.
Cao Kiên không phân công tư, sau khi hỏi rõ nguyên nhân, hắn nhanh chóng tắm rửa, thay y phục, tự mình viết thiếp rồi đích thân tìm đến tận phủ bái phỏng.
Dù sao thì bát phủ tuần án cũng là một chức quan lớn, còn Cao Kiên chỉ là một võ tướng trẻ tuổi, không quyền không thế, hắn cúi đầu, lặng lẽ dâng thiếp. Sau khi gia đinh tiếp nhận, Cao Kiên vội vàng quỳ xuống.
Lúc này, ngoài trời nóng như thiêu đốt, ánh sáng Mặt Trời chói chang khiến bộ võ phục màu đen ướt đẫm mồ hôi.
Dường như Lưu Hạc Thọ đã lấy lại được thể diện, ông sai người dẫn Cao Kiên vào bên trong phủ.
Cao Kiên đứng dậy, phủi những hạt cát bám đầy trên đầu gối rồi bước theo gia đinh. Đột nhiên, cánh cửa bằng gỗ màu đen nặng nề khép lại, một tiếng “Két” vang lên khiến gương mặt của Cao Kiên biến sắc.
Từ lúc chào đời cho đến nay, Nguyễn Lương luôn sống trong giàu sang phú quý, chưa từng nếm trải khổ sở, tuy đã trưởng thành nhưng những ngón tay của y chưa từng bị thương. Nguyễn Lương bị nhốt tại phòng chứa củi gần một tháng, y phục bám đầy bụi bặm, thân thể gầy yếu, đôi mắt ửng đỏ, gương mặt nhỏ hơn cả bàn tay của người trưởng thành.
Nguyễn Lương rất bản lĩnh, tuy rằng lúc này, bộ dạng của y rất thê thảm nhưng Nguyễn Lương vẫn tựa như một viên bạch ngọc, khiến cho người khác vô cùng yêu quý.
Cao Kiên rất tinh mắt, từ phía xa xa, hắn đã nhìn thấy Nguyễn Lương. Cao Kiên đứng im, đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, giọt máu như những hạt châu, chậm rãi chảy ra.
Khi tiến đến gần, Nguyễn Lương mới nhìn thấy Cao Kiên, lúc này, toàn thân của y cứng đờ, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần vui mừng, Nguyễn Lương chạy đến, ôm chặt lấy Cao Kiên: “Ta biết ngươi sẽ cứu ta, ngươi nhất định sẽ đến cứu ta mà”.
Cao Kiên vỗ nhẹ bàn tay của Nguyễn Lương rồi quay sang nhìn Lưu Hạc Thọ.
Lưu Hạc Thọ đã bước sang tuổi bảy mươi, gương mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt tràn ngập sự nghiêm khắc.
“Đại nhân” – Cao Kiên vội vàng quỳ xuống.
Nguyễn Lương cũng cúi đầu, quỳ xuống.
“Tên này đã *** loạn với thiếp thất của ta, nếu là ngươi, ngươi sẽ xử lý như thế nào?” – Giọng nói của Lưu Hạc Thọ tựa như đang hỏi cung tội phạm, khiến cho bất kì kẻ nào nghe được đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
“Đại nhân, dù sao thì ngài cũng đã giam giữ y một thời gian rồi, chi bằng đánh một trận rồi thả người đi” – Cao Kiên cung kính cúi đầu, lúc này, tên gia đinh đứng bên cạnh hắn bưng một chiếc khay chứa đầy những thỏi vàng.
Lời nói này khiến cho Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng hoảng sợ, y tựa như một đống tuyết đang bị thiêu đốt dưới ánh Mặt Trời chói chang, run rẩy nắm chặt võ bào của Cao Kiên.
Lưu Hạc Thọ hết nhìn chiếc khay chứa đầy vàng rồi lại nhìn sang Cao Kiên, nếu việc này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến ông mất hết mặt mũi sao? Bây giờ, chỉ còn cách đâm Nguyễn Lương một nhát mới có thể giúp Lưu Hạc Thọ lấy lại được thể diện, tuy rằng Nguyễn gia không có người làm quan nhưng bọn họ cũng là hào môn, nếu kết thù oán chắc chắn sẽ không tốt, dù sao thì lần này, kẻ bị làm nhục không phải chính thất mà chỉ là một tiểu thiếp được mua về.
“Vậy đánh một trận đi” – Lưu Hạc Thọ nói.
Nguyễn Lương hoảng sợ đến mức toàn thân cứng đờ.
“Đánh một trăm roi, sau đó đuổi khỏi thành Dương Châu, từ nay về sau, ta không muốn nhìn thấy y nữa” – Một giọng nói khô khốc vang lên.
Nguyễn Lương hoàn toàn ngã quỵ.
Lúc này đang là giờ Ngọ, trên cây, tiếng ve kêu như đang thúc giục mọi người, những tia nắng chiếu lên phiến đá khiến nó sáng lấp lánh. Nguyễn Lương vô cùng lo lắng, từ trước đến nay, y chưa từng trải qua nỗi sợ lớn đến mức như vậy.
Lưu Hạc Thọ rất muốn lấy lại danh dự, ông gọi chính thất, thê thiếp và mọi người tập trung trong sân, đầu tiên, Lưu Hạc Thọ ra lệnh cho người đánh tiểu thiếp kia một trận. Một tháng qua, trong lúc Nguyễn Lương bị giam tại phòng chứa củi thì tiểu thiếp kia lại bị nhốt trong chuồng heo, lúc này, nàng ta đã hoàn toàn đánh mất sự xinh đẹp thuở nào.
Nguyễn Lương ngẩn người, nhìn tiểu thiếp kia, đột nhiên, y lấy hết can đảm, chỉ thẳng vào mặt của Lưu Hạc Thọ rồi gầm lên: “Ông đang làm gì? Ông đang định làm gì vậy?”.
Lưu Hạc Thọ nhíu mày nhưng trong lúc ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì Cao Kiên đã nhanh tay tát Nguyễn Lương một cái, trong nháy mắt, gương mặt của y ửng hồng. Nguyễn Lương quay đầu lại, chăm chú quan sát Cao Kiên, một lát sau, y nghe được tiếng khóc lóc, van xin của tiểu thiếp kia.
Nguyễn Lương là một kẻ rất dễ mềm lòng, huống chi, nữ nhân kia đã từng hầu hạ y, vừa nghĩ đến đây, Nguyễn Lương lại lao về phía trước: “Tại sao ngươi lại muốn đánh chết nàng?”.
Lưu Hạc Thọ mỉm cười một cách lạnh lùng: “Vì ả đã phản bội ta”.
Nguyễn Lương nôn nóng: “Ta đã lén lút qua lại với thê thiếp của ngươi, ngươi đánh ta là đúng nhưng tại sao lại phải đánh nàng? Huống chi, một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, nàng lại xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tiếc nuối sao?”.
“Ngươi yêu ả ta nhiều đến mức như vậy sao? Chi bằng ngươi thay ả chịu phạt, có được không?” – Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến Lưu Hạc Thọ cảm thấy vô cùng thú vị.
Nguyễn Lương ngẩn người, lúc này, y đã hoảng sợ đến mức hồ đồ. Từ trước đến nay, Nguyễn Lương chưa từng chịu đựng bất kì sự khổ sở nào, việc bị đánh một trăm roi đã là rất nhiều rồi, cho dù có bị đánh thêm một trăm roi nữa thì cũng chẳng quan trọng.
Nguyễn Lương cắn răng nhưng khi y vẫn còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Cao Kiên bịt miệng.
Phía xa xa, nữ nhân kia vừa khóc vừa hét lên: “Lưu Hạc Thọ, đồ súc sinh, việc ân ái với Nguyễn công tử khiến ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, bây giờ, ta có chết cũng cam lòng”.
Lưu Hạc Thọ nhíu mày, bây giờ, ông đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy, dù sao thì Lưu Hạc Thọ cũng là nam nhân, trước mặt tất cả mọi người, ông lại bị một tiểu thiếp mắng, tận mắt chứng kiến vẻ mặt của lão gia, quản gia đã nhận ra tất cả.
Ngọn roi vung lên, hạ xuống một cách nhịp nhàng. Nếu muốn nữ nhân kia sống, cho dù đánh hai, ba trăm roi, đánh đến mức thân thể như một quả hồ lô đầy máu vẫn không thể khiến Lưu Hạc Thọ nguôi giận. Nếu muốn tiểu thiếp kia chết, chỉ cần đánh hai, ba roi là đã có thể lấy mạng nàng ta. Việc bị tiểu thiếp kia mắng khiến Lưu Hạc Thọ cảm thấy vô cùng mất mặt, ngọn roi liên tục vung lên, trong nháy mắt, trận đòn nhanh chóng kết thúc.
Cao Kiên buông tay Nguyễn Lương ra, lúc này, dường như hồn phách của Nguyễn Lương đã bay đi mất, y chậm rãi quỳ xuống.
“Đến lượt ngươi rồi” – Lưu Hạc Thọ nhìn về phía Nguyễn Lương.
Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng sợ hãi, y lui lại vài bước rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Cao Kiên cởi võ bào, lạnh lùng lên tiếng: “Ta sẽ đến ngay”.
“Ngươi đến sao?” – Lưu Hạc Thọ nhíu mày.
“Đúng vậy” – Cao Kiên nói: “Đại nhân nhìn xem: thân thể của y yếu đuối như vậy, nếu ông đánh chết y thì sẽ rất khó giải thích với mọi người đó”.
Mặt Trời càng lúc càng lên cao, Cao Kiên cởi y phục. Ánh nắng tựa như một lớp dầu thoa lên tấm lưng rộng, góp phần tôn lên thân thể rắn chắc của hắn.
Cao Kiên tiến về phía trước, nắm chặt hai sợi dây, lạnh lùng nói: “Mau đánh đi”.
Lưu Hạc Thọ phất tay áo một cái, ngay lập tức, gia đinh phun nước bọt rồi đánh một roi thật mạnh. Tên gia đinh này rất xem trọng danh dự, lúc nãy, hắn chỉ cần đánh mười roi là đã có thể lấy mạng tiểu thiếp kia, bây giờ, tuy rằng không thể đánh chết Cao Kiên nhưng hắn xuống tay không hề nhẹ nhàng.
Cao Kiên cắn chặt môi, hét lên một tiếng mang đầy vẻ đau đớn.
Cơn đau tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt vào thân thể.
Trong lúc Cao Kiên vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì roi thứ hai đã rơi xuống, cứ như vậy, ngọn roi lần lượt rơi xuống lưng, ngực, tạo thành những vết máu đỏ tươi.
Cao Kiên cắn răng, cố gắng không rên rĩ nhưng trong lúc mơ mơ màng màng, hắn lại nhìn thấy một bóng người đang chạy đến. Cao Kiên hét lên một tiếng, nước mắt cùng với những giọt máu nhanh chóng rơi xuống, lúc này, hắn cảm thấy dường như bản thân đang phải chịu đựng tất cả những cực hình dưới mười tám tầng địa ngục. Cao Kiên ôm lấy người kia rồi vội vàng chụp ngọn roi.
Nguyễn Lương run rẩy, ôm chặt Cao Kiên, bây giờ, y cảm thấy đau đớn đến mức nói không nên lời, nước mắt lăn dài trên gò má.
Cao Kiên không thể hiểu được lý do vì sao bản thân không hề cảm thấy đau đớn khi chịu đựng một trăm roi nhưng khi người kia lao đến, đỡ giúp hắn một roi, Cao Kiên lại cảm thấy đau đớn đến mức tan nát cõi lòng.
Dù sao thì Nguyễn Lương cũng rất sợ đau.
“Có chuyện gì vậy?” – Lưu Hạc Thọ quát lên.
Cao Kiên vội vàng buông Nguyễn Lương ra, hắn xoay người, tiếp tục nắm lấy hai sợi dây, lạnh lùng lên tiếng: “Đánh tiếp đi”.
Gia đinh cảm thấy vô cùng nhục nhã, ngọn roi bắt đầu rơi xuống như vũ bão.
Nguyễn Lương khóc không thành tiếng, lúc này, y chỉ còn biết kêu gào thảm thiết như thể bản thân đang bị đánh. Nguyễn Lương vốn không phải là một nam tử hán, y hết quỳ xuống dập đầu, cầu xin tha thứ rồi lại định chạy về phía trước nhưng đã bị hạ nhân kéo lại. Nguyễn Lương gào khóc đến mức hồ đồ, bắt đầu nói năng lung tung.
Từ trước đến nay, Nguyễn Lương vốn rất phong lưu nhưng đây là lần đầu tiên, y thật sự cảm thấy hối hận.
Dù sao thì Lưu Hạc Thọ cũng không dám đánh chết mệnh quan triều đình, hai mươi roi đầu, ông ra lệnh cho gia đinh đánh thật mạnh rồi dần nương tay. Lúc này, những vết máu như một chiếc lưới, bao trùm lấy thân thể của Cao Kiên. Những giọt máu nhuộm đỏ chiếc tiết khố màu xanh lam, rơi trên mặt đất, tạo thành những vệt màu đỏ như chu sa.
Nguyễn Lương khóc nhiều đến mức không còn sức lực, Cao Kiên vội vàng đỡ y đứng dậy. Sau đó, hắn khoác võ bào, nhanh chóng lấy lại sự kiên cường của một võ tướng.
“Đại nhân” – Cao Kiên nhìn về phía Lưu Hạc Thọ bằng một ánh mắt mang đầy vẻ cung kính.
“Ngươi đường đường là một nam tử hán, tại sao lại kết bằng hữu với một tên vô lại như vậy?” – Lưu Hạc Thọ lạnh lùng.
Cao Kiên liếc về phía Nguyễn Lương rồi trả lời: “Trước đây, ta từng nhận ân huệ của tên vô lại này nên mới đồng ý kết bằng hữu với y”.
Lưu Hạc Thọ phất tay áo một cái: “Được rồi, xem như hôm nay, lão phu nể mặt ngươi”.
Cao Kiên quỳ xuống, võ bào cọ vào lưng, vết thương nứt ra khiến hắn đau đớn như thể đang bị lăng trì. Cao Kiên nói không nên lời, hắn im lặng hành lễ rồi vội vàng dẫn Nguyễn Lương rời đi.
Cao Kiên cố gắng chịu đựng cơn đau đang lan truyền khắp thân thể, sau khi quay về xe ngựa, hắn cởi bỏ võ bào, bộ võ bào xen lẫn máu tươi, da thịt rơi xuống đất, Cao Kiên mở to hai mắt, khẽ rên rĩ.
Nguyễn Lương ngẩn người, nhìn không gian tràn ngập máu tươi đang bày ra trước mắt, lúc này, y không biết bản thân nên làm những gì.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cao Kiên nghe được tiếng khóc của Nguyễn Lương, hắn vươn tay, vuốt ve hai gò má của người kia rồi hỏi: “Ngươi đau lắm, có đúng không?”.
Lúc nãy, cái tát của Cao Kiên dành cho Nguyễn Lương không hề nhẹ. Nguyễn Lương khẽ lắc đầu, nắm chặt bàn tay của Cao Kiên. Từ trước đến nay, trong thế giới của y chỉ có mỹ nhân xinh đẹp như ngọc, rượu ngon tựa như những khúc ca, chưa từng trải qua nguy hiểm, cũng chưa từng nhìn thấy người khác chết trước mặt mình.
Lúc này, Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nguyễn gia mời đại phu tốt nhất trong thành Dương Châu đến chữa trị cho Cao Kiên. Nguyễn lão gia phân phó hơn mười gia đinh, nô tì hầu hạ, quét dọn phòng ốc, tất cả đều sử dụng nước đã đun sôi, nhất định không để cho Cao Kiên bị bẩn.
Tuy những vết thương trên thân thể của Cao Kiên khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng hoảng sợ nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là những vết thương ngoài da. Cao Kiên là người học võ, nội lực thâm hậu nên những vết thương đó không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của hắn. Hôm đó, khi hạ nhân dìu thân thể đầy máu của Cao Kiên vào phủ, Nguyễn lão gia và phu nhân cảm thấy vô cùng sợ hãi. Lần này, Nguyễn Lương nhận ra rằng bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, y túc trực bên giường của Cao Kiên. Thỉnh thoảng, Cao Kiên lại bảo Nguyễn Lương nghỉ ngơi nhưng y nhất định không đồng ý, không những vậy, Nguyễn Lương còn bày tỏ ý định muốn ngủ cùng trên một chiếc giường với Cao Kiên.
Tuy Cao Kiên bị thương không quá nặng nhưng những vết thương trải đều trên thân thể khiến hắn chỉ có thể ngồi trên giường.
Bây giờ, ngoài trời đang vào mùa hạ, thời tiết vô cùng nóng bức, Nguyễn Lương sai người lấy băng trong hầm ra, làm mát cho Cao Kiên, sau đó, y cẩn thận đút từng thìa nước đậu xanh ướp lạnh cho hắn. Nguyễn Lương là một kẻ rất biết “thương hoa tiếc ngọc”, mỗi lần hầu hạ người khác, y luôn khiến cho các nha hoàn phải cúi đầu thán phục.
Cao Kiên bị những vết thương hành hạ đến mức phát sốt, đôi môi nứt nẻ. Nguyễn Lương thấm ướt chiếc khăn bằng vải bố rồi đắp lên trán của Cao Kiên. Cao Kiên ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn Nguyễn Lương chạy qua chạy lại.
Nguyễn Lương vốn là một công tử, cho dù thân thể lấm lem bùn đất hay gầy yếu, sau khi tắm rửa, thay y phục, y lại vô cùng xinh đẹp với ngũ quan sắc sảo, đôi mắt linh hoạt như cơn sóng mùa xuân.
Nguyễn Lương hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, lúc này, y cũng không thể nhận ra bản thân phạm phải sai lầm gì. Một lát sau, Nguyễn Lương quỳ xuống bên cạnh Cao Kiên, vội vàng giải thích: “Việc này không thể trách ta”.
Cao Kiên lạnh lùng “Ừ” một tiếng.
“Nàng đã quyến rũ ta” – Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng tủi thân: “Lão già Lưu Hạc Thọ ấy không phải là con người, ông ta đã bảy mươi tuổi, vậy mà còn cưới một cô nương mười bảy tuổi về làm thiếp, mỗi đêm, ông ta đều nằm ngủ bên cạnh nhưng lại không chạm vào người của nàng. Một cô nương xinh đẹp lại bị gả cho một lão già như vậy, quả thật là rất khó chấp nhận”.
Nguyễn Lương rất vô liêm sỉ, y chỉ cần nói vài câu là đã đổ hết mọi tội lỗi cho người khác nhưng Cao Kiên nhận ra rằng: một nữ nhân được gả cho một lão già như Lưu Hạc Thọ, sau đó, nàng lại gặp gỡ một công tử phong lưu, chẳng trách nàng ta lại liều mạng như vậy, quả thật là Nguyễn Lương rất có bản lĩnh.
Lưu Hạc Thọ đã bảo Nguyễn Lương phải rời khỏi Dương Châu, điều này đồng nghĩa với việc y không thể nào ở lại trong thành. Tuy rằng Nguyễn gia có rất nhiều sản nghiệp ở cả Tô Châu và Hàng Châu nhưng trong mắt của Nguyễn lão gia, Nguyễn Lương chỉ là một tiểu tử chưa trưởng thành, nếu để y một thân một mình rời khỏi Nguyễn phủ, liệu Nguyễn Lương sẽ còn gây ra rắc rối lớn đến mức nào nữa?
Nguyễn lão gia ngỏ ý muốn Cao Kiên dẫn Nguyễn Lương đến biên cương, tuy nơi đó rất nghèo nhưng trời cao, Hoàng đế lại ở xa, cùng lắm thì Nguyễn Lương chỉ thích trêu ghẹo nữ nhân, đối với việc này, chỉ cần bỏ ra một ít tiền là có thể thu xếp ổn thỏa.
Cao Kiên không từ chối.
Biên cương xa vạn dặm, Cao Kiên bị thương, Nguyễn Lương lại không biết cưỡi ngựa, bọn họ chỉ có thể ngồi trên xe ngựa, chậm rãi rời đi. Nguyễn phu nhân cảm thấy vô cùng đau lòng, bà gom tất cả trang sức, vàng bạc vào hai chiếc hòm thật lớn, chọn ra hai gia đinh nhiều kinh nghiệm rồi giao tất cả cho Nguyễn Lương. Nguyễn gia mua một con ngựa cao to, một chiếc xe tốt nhất với năm ghế ngồi thông thoáng, mát mẻ.
Nguyễn Lương là một kẻ vô tâm, chỉ cần có thể tiếp tục gần gũi với nữ nhân, y sẽ nhanh chóng quên hết tất cả, xem ra việc rời khỏi thành Dương Châu lại là một phần thưởng dành cho Nguyễn Lương, nếu Cao Kiên không vội vàng quay về biên cương, y đã đến thanh lâu trong kinh thành để tìm hoa khôi. May mắn là Nguyễn Lương đã nhận ân huệ của Cao Kiên, thêm vào đó, y cảm thấy vô cùng ăn năn nên bây giờ, mỗi khi nói chuyện hay chuẩn bị làm một việc gì đó, Nguyễn Lương lại quan sát sắc mặt của Cao Kiên, nếu hắn nhíu mày, im lặng, y sẽ bật cười rồi không nhắc đến việc đó nữa.
Cao Kiên nhận ra rằng Nguyễn Lương vốn rất thông minh, lúc này, hắn cũng không biết phải cử xử với người kia như thế nào.
Tuy rằng Nguyễn Lương không hề muốn gây rắc rối nhưng y vốn là một kẻ đào hoa. Trên đường đi, thỉnh thoảng, Nguyễn Lương lại trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn với nữ nhân tại các tửu lâu. Từ trước đến nay, y chưa từng rời xa nữ sắc, việc phải ở một mình mỗi đêm khiến Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng khó chịu, bây giờ, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của một cô nương, y lại hận bản thân không thể kéo nàng lên giường.
Cao Kiên lo lắng rằng: nếu cứ như vậy, không chừng Nguyễn Lương sẽ ngủ với thê tử của chủ quán, hắn vội vàng sai người đi tìm bà mai. Vài ngày sau, có một người cưỡi ngựa, mang một cô nương xinh đẹp đến.
Nguyễn Lương vui vẻ, ôm chặt lấy Cao Kiên, lúc này, y chỉ hận bản thân không thể quỳ xuống, kết nghĩa huynh đệ với hắn.
Cao Kiên đành phải lên tiếng: “Ta đã bái phụ thân của ngươi làm nghĩa phụ rồi”.
Nguyễn Lương vỗ tay một cái rồi nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta lại quên mất rồi”.
Cao Kiên mỉm cười một cách lạnh lùng.
Nguyễn Lương vội vàng bước về phía chiếc cầu thang bằng gỗ, đột nhiên, y xoay người, bây giờ, Nguyễn Lương chỉ nhìn thấy Cao Kiên đang đứng giữa sân, thân thể cao lớn, thẳng tắp. Nguyễn Lương ngẩn người, thầm nhủ: quả thật là thế sự rất khó lường, năm đó, y tùy tiện nhặt về một tiểu hài tử nhưng bây giờ, xem ra tiểu tử kia đã cao hơn Nguyễn Lương gần một cái đầu.
Nguyễn Lương đứng trên lầu, phất tay áo một cái rồi gọi: “Lương Ngọc…”.
Cao Kiên xoay người, lúc này, trên gương mặt của hắn không giấu được vẻ ngạc nhiên.
“Tuy mọi người đều nói rằng ta vô duyên vô cớ nhặt ngươi về nhưng sự thật không phải là như vậy”.
Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Tại sao?” – Cao Kiên hỏi.
“Vì ta thích ngươi” – Nguyễn Lương bật cười như thể lời vừa rồi là do Cao Kiên nói ra.
Cao Kiên mở to mắt, gượng cười, lúc này, hắn không thể nào nhận ra rằng liệu bản thân nên khóc hay nên cười.
Ngày hôm qua, gương mặt của nữ nhân kia trắng bệch nhưng trải qua một đêm, nàng lại hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp, tựa như bông hoa đào nở rộ giữa mùa xuân. Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng hài lòng, tuy bây giờ, ngoài trời đang là cuối mùa thu nhưng y lại cảm thấy dường như những cơn gió mang theo hơi thở của mùa xuân đã bắt đầu tràn về.
Trước đây, bà mai chưa từng nhắc đến nguyên nhân dẫn đến việc nữ nhân kia bị bán nhưng khi đứng trước mặt của Nguyễn Lương, không có bất kì nữ nhân nào có thể giấu giếm những tâm sự. Vài ngày sau, nàng nhanh chóng thổ lộ tất cả. Hóa ra nữ nhân kia tên là Đinh Lan, vốn là nha hoàn thông phòng bên trong Hầu phủ, sau khi thiếu gia thành thân, nàng đã bị bán đi. Từ nhỏ, Đinh Lan đã là nha hoàn, vì dung mạo xinh đẹp nên được đưa đến hầu hạ thiếu gia. Sau khi bị bán, nàng vừa oán giận nam nhân kia vừa lo lắng rằng bản thân sẽ rơi vào tay một kẻ xấu xa, vì vậy, đêm hôm đó, Đinh Lan đã đặt một cây kéo bên dưới chiếc gối nhưng cuối cùng, nàng không cần phải dùng đến.
Nguyễn Lương đối xử với nữ nhân rất dịu dàng. Đối với những nữ nhân đã từng hầu hạ, y luôn yêu thương, chăm sóc, không hề nặng lời. Trong cái rủi có cái may, việc gặp gỡ Nguyễn Lương xem ra lại là phúc phần của Đinh Lan. Vì vậy, nàng quyết định đi theo bên cạnh, dốc toàn tâm toàn ý chăm sóc cho y.
Một ngày nọ, Cao Kiên nhận được tin tức về việc Nguyễn Lương ngủ với tiểu thiếp của bát phủ tuần án Lưu Hạc Thọ nên đã bị người ta bắt giữ gần mười ngày. Ngay lập tức, Cao Kiên phái người dâng sớ, xin nghỉ phép rồi vội vàng phi nước đại hồi phủ, tuy vậy, đến tận bốn, năm ngày sau, hắn mới về đến thành Dương Châu.
Nguyễn gia vô cùng hỗn loạn, tuy Nguyễn phu nhân có rất nhiều nhi tử nhưng Nguyễn Lương chính là hài tử mà bà thương yêu, lo lắng nhất. Về phía lão thái thái, từ trước đến nay, cháu trai của bà chưa từng gây rắc rối, lần này nhất định là do con hồ ly tinh kia hãm hại.
Nguyễn lão gia có phần tỉnh táo hơn so với những người khác, ông nắm chặt bàn tay của Cao Kiên, liên tục mắng Nguyễn Lương là tên súc sinh, bại hoại thanh danh gia tộc nhưng nói tới nói lui, ý định của Nguyễn lão gia vẫn là phải cứu Nguyễn Lương.
Đúng vậy, nhất định phải cứu lấy y.
Cao Kiên không phân công tư, sau khi hỏi rõ nguyên nhân, hắn nhanh chóng tắm rửa, thay y phục, tự mình viết thiếp rồi đích thân tìm đến tận phủ bái phỏng.
Dù sao thì bát phủ tuần án cũng là một chức quan lớn, còn Cao Kiên chỉ là một võ tướng trẻ tuổi, không quyền không thế, hắn cúi đầu, lặng lẽ dâng thiếp. Sau khi gia đinh tiếp nhận, Cao Kiên vội vàng quỳ xuống.
Lúc này, ngoài trời nóng như thiêu đốt, ánh sáng Mặt Trời chói chang khiến bộ võ phục màu đen ướt đẫm mồ hôi.
Dường như Lưu Hạc Thọ đã lấy lại được thể diện, ông sai người dẫn Cao Kiên vào bên trong phủ.
Cao Kiên đứng dậy, phủi những hạt cát bám đầy trên đầu gối rồi bước theo gia đinh. Đột nhiên, cánh cửa bằng gỗ màu đen nặng nề khép lại, một tiếng “Két” vang lên khiến gương mặt của Cao Kiên biến sắc.
Từ lúc chào đời cho đến nay, Nguyễn Lương luôn sống trong giàu sang phú quý, chưa từng nếm trải khổ sở, tuy đã trưởng thành nhưng những ngón tay của y chưa từng bị thương. Nguyễn Lương bị nhốt tại phòng chứa củi gần một tháng, y phục bám đầy bụi bặm, thân thể gầy yếu, đôi mắt ửng đỏ, gương mặt nhỏ hơn cả bàn tay của người trưởng thành.
Nguyễn Lương rất bản lĩnh, tuy rằng lúc này, bộ dạng của y rất thê thảm nhưng Nguyễn Lương vẫn tựa như một viên bạch ngọc, khiến cho người khác vô cùng yêu quý.
Cao Kiên rất tinh mắt, từ phía xa xa, hắn đã nhìn thấy Nguyễn Lương. Cao Kiên đứng im, đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, giọt máu như những hạt châu, chậm rãi chảy ra.
Khi tiến đến gần, Nguyễn Lương mới nhìn thấy Cao Kiên, lúc này, toàn thân của y cứng đờ, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần vui mừng, Nguyễn Lương chạy đến, ôm chặt lấy Cao Kiên: “Ta biết ngươi sẽ cứu ta, ngươi nhất định sẽ đến cứu ta mà”.
Cao Kiên vỗ nhẹ bàn tay của Nguyễn Lương rồi quay sang nhìn Lưu Hạc Thọ.
Lưu Hạc Thọ đã bước sang tuổi bảy mươi, gương mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt tràn ngập sự nghiêm khắc.
“Đại nhân” – Cao Kiên vội vàng quỳ xuống.
Nguyễn Lương cũng cúi đầu, quỳ xuống.
“Tên này đã *** loạn với thiếp thất của ta, nếu là ngươi, ngươi sẽ xử lý như thế nào?” – Giọng nói của Lưu Hạc Thọ tựa như đang hỏi cung tội phạm, khiến cho bất kì kẻ nào nghe được đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
“Đại nhân, dù sao thì ngài cũng đã giam giữ y một thời gian rồi, chi bằng đánh một trận rồi thả người đi” – Cao Kiên cung kính cúi đầu, lúc này, tên gia đinh đứng bên cạnh hắn bưng một chiếc khay chứa đầy những thỏi vàng.
Lời nói này khiến cho Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng hoảng sợ, y tựa như một đống tuyết đang bị thiêu đốt dưới ánh Mặt Trời chói chang, run rẩy nắm chặt võ bào của Cao Kiên.
Lưu Hạc Thọ hết nhìn chiếc khay chứa đầy vàng rồi lại nhìn sang Cao Kiên, nếu việc này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến ông mất hết mặt mũi sao? Bây giờ, chỉ còn cách đâm Nguyễn Lương một nhát mới có thể giúp Lưu Hạc Thọ lấy lại được thể diện, tuy rằng Nguyễn gia không có người làm quan nhưng bọn họ cũng là hào môn, nếu kết thù oán chắc chắn sẽ không tốt, dù sao thì lần này, kẻ bị làm nhục không phải chính thất mà chỉ là một tiểu thiếp được mua về.
“Vậy đánh một trận đi” – Lưu Hạc Thọ nói.
Nguyễn Lương hoảng sợ đến mức toàn thân cứng đờ.
“Đánh một trăm roi, sau đó đuổi khỏi thành Dương Châu, từ nay về sau, ta không muốn nhìn thấy y nữa” – Một giọng nói khô khốc vang lên.
Nguyễn Lương hoàn toàn ngã quỵ.
Lúc này đang là giờ Ngọ, trên cây, tiếng ve kêu như đang thúc giục mọi người, những tia nắng chiếu lên phiến đá khiến nó sáng lấp lánh. Nguyễn Lương vô cùng lo lắng, từ trước đến nay, y chưa từng trải qua nỗi sợ lớn đến mức như vậy.
Lưu Hạc Thọ rất muốn lấy lại danh dự, ông gọi chính thất, thê thiếp và mọi người tập trung trong sân, đầu tiên, Lưu Hạc Thọ ra lệnh cho người đánh tiểu thiếp kia một trận. Một tháng qua, trong lúc Nguyễn Lương bị giam tại phòng chứa củi thì tiểu thiếp kia lại bị nhốt trong chuồng heo, lúc này, nàng ta đã hoàn toàn đánh mất sự xinh đẹp thuở nào.
Nguyễn Lương ngẩn người, nhìn tiểu thiếp kia, đột nhiên, y lấy hết can đảm, chỉ thẳng vào mặt của Lưu Hạc Thọ rồi gầm lên: “Ông đang làm gì? Ông đang định làm gì vậy?”.
Lưu Hạc Thọ nhíu mày nhưng trong lúc ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì Cao Kiên đã nhanh tay tát Nguyễn Lương một cái, trong nháy mắt, gương mặt của y ửng hồng. Nguyễn Lương quay đầu lại, chăm chú quan sát Cao Kiên, một lát sau, y nghe được tiếng khóc lóc, van xin của tiểu thiếp kia.
Nguyễn Lương là một kẻ rất dễ mềm lòng, huống chi, nữ nhân kia đã từng hầu hạ y, vừa nghĩ đến đây, Nguyễn Lương lại lao về phía trước: “Tại sao ngươi lại muốn đánh chết nàng?”.
Lưu Hạc Thọ mỉm cười một cách lạnh lùng: “Vì ả đã phản bội ta”.
Nguyễn Lương nôn nóng: “Ta đã lén lút qua lại với thê thiếp của ngươi, ngươi đánh ta là đúng nhưng tại sao lại phải đánh nàng? Huống chi, một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, nàng lại xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tiếc nuối sao?”.
“Ngươi yêu ả ta nhiều đến mức như vậy sao? Chi bằng ngươi thay ả chịu phạt, có được không?” – Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến Lưu Hạc Thọ cảm thấy vô cùng thú vị.
Nguyễn Lương ngẩn người, lúc này, y đã hoảng sợ đến mức hồ đồ. Từ trước đến nay, Nguyễn Lương chưa từng chịu đựng bất kì sự khổ sở nào, việc bị đánh một trăm roi đã là rất nhiều rồi, cho dù có bị đánh thêm một trăm roi nữa thì cũng chẳng quan trọng.
Nguyễn Lương cắn răng nhưng khi y vẫn còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Cao Kiên bịt miệng.
Phía xa xa, nữ nhân kia vừa khóc vừa hét lên: “Lưu Hạc Thọ, đồ súc sinh, việc ân ái với Nguyễn công tử khiến ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, bây giờ, ta có chết cũng cam lòng”.
Lưu Hạc Thọ nhíu mày, bây giờ, ông đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy, dù sao thì Lưu Hạc Thọ cũng là nam nhân, trước mặt tất cả mọi người, ông lại bị một tiểu thiếp mắng, tận mắt chứng kiến vẻ mặt của lão gia, quản gia đã nhận ra tất cả.
Ngọn roi vung lên, hạ xuống một cách nhịp nhàng. Nếu muốn nữ nhân kia sống, cho dù đánh hai, ba trăm roi, đánh đến mức thân thể như một quả hồ lô đầy máu vẫn không thể khiến Lưu Hạc Thọ nguôi giận. Nếu muốn tiểu thiếp kia chết, chỉ cần đánh hai, ba roi là đã có thể lấy mạng nàng ta. Việc bị tiểu thiếp kia mắng khiến Lưu Hạc Thọ cảm thấy vô cùng mất mặt, ngọn roi liên tục vung lên, trong nháy mắt, trận đòn nhanh chóng kết thúc.
Cao Kiên buông tay Nguyễn Lương ra, lúc này, dường như hồn phách của Nguyễn Lương đã bay đi mất, y chậm rãi quỳ xuống.
“Đến lượt ngươi rồi” – Lưu Hạc Thọ nhìn về phía Nguyễn Lương.
Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng sợ hãi, y lui lại vài bước rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Cao Kiên cởi võ bào, lạnh lùng lên tiếng: “Ta sẽ đến ngay”.
“Ngươi đến sao?” – Lưu Hạc Thọ nhíu mày.
“Đúng vậy” – Cao Kiên nói: “Đại nhân nhìn xem: thân thể của y yếu đuối như vậy, nếu ông đánh chết y thì sẽ rất khó giải thích với mọi người đó”.
Mặt Trời càng lúc càng lên cao, Cao Kiên cởi y phục. Ánh nắng tựa như một lớp dầu thoa lên tấm lưng rộng, góp phần tôn lên thân thể rắn chắc của hắn.
Cao Kiên tiến về phía trước, nắm chặt hai sợi dây, lạnh lùng nói: “Mau đánh đi”.
Lưu Hạc Thọ phất tay áo một cái, ngay lập tức, gia đinh phun nước bọt rồi đánh một roi thật mạnh. Tên gia đinh này rất xem trọng danh dự, lúc nãy, hắn chỉ cần đánh mười roi là đã có thể lấy mạng tiểu thiếp kia, bây giờ, tuy rằng không thể đánh chết Cao Kiên nhưng hắn xuống tay không hề nhẹ nhàng.
Cao Kiên cắn chặt môi, hét lên một tiếng mang đầy vẻ đau đớn.
Cơn đau tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt vào thân thể.
Trong lúc Cao Kiên vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì roi thứ hai đã rơi xuống, cứ như vậy, ngọn roi lần lượt rơi xuống lưng, ngực, tạo thành những vết máu đỏ tươi.
Cao Kiên cắn răng, cố gắng không rên rĩ nhưng trong lúc mơ mơ màng màng, hắn lại nhìn thấy một bóng người đang chạy đến. Cao Kiên hét lên một tiếng, nước mắt cùng với những giọt máu nhanh chóng rơi xuống, lúc này, hắn cảm thấy dường như bản thân đang phải chịu đựng tất cả những cực hình dưới mười tám tầng địa ngục. Cao Kiên ôm lấy người kia rồi vội vàng chụp ngọn roi.
Nguyễn Lương run rẩy, ôm chặt Cao Kiên, bây giờ, y cảm thấy đau đớn đến mức nói không nên lời, nước mắt lăn dài trên gò má.
Cao Kiên không thể hiểu được lý do vì sao bản thân không hề cảm thấy đau đớn khi chịu đựng một trăm roi nhưng khi người kia lao đến, đỡ giúp hắn một roi, Cao Kiên lại cảm thấy đau đớn đến mức tan nát cõi lòng.
Dù sao thì Nguyễn Lương cũng rất sợ đau.
“Có chuyện gì vậy?” – Lưu Hạc Thọ quát lên.
Cao Kiên vội vàng buông Nguyễn Lương ra, hắn xoay người, tiếp tục nắm lấy hai sợi dây, lạnh lùng lên tiếng: “Đánh tiếp đi”.
Gia đinh cảm thấy vô cùng nhục nhã, ngọn roi bắt đầu rơi xuống như vũ bão.
Nguyễn Lương khóc không thành tiếng, lúc này, y chỉ còn biết kêu gào thảm thiết như thể bản thân đang bị đánh. Nguyễn Lương vốn không phải là một nam tử hán, y hết quỳ xuống dập đầu, cầu xin tha thứ rồi lại định chạy về phía trước nhưng đã bị hạ nhân kéo lại. Nguyễn Lương gào khóc đến mức hồ đồ, bắt đầu nói năng lung tung.
Từ trước đến nay, Nguyễn Lương vốn rất phong lưu nhưng đây là lần đầu tiên, y thật sự cảm thấy hối hận.
Dù sao thì Lưu Hạc Thọ cũng không dám đánh chết mệnh quan triều đình, hai mươi roi đầu, ông ra lệnh cho gia đinh đánh thật mạnh rồi dần nương tay. Lúc này, những vết máu như một chiếc lưới, bao trùm lấy thân thể của Cao Kiên. Những giọt máu nhuộm đỏ chiếc tiết khố màu xanh lam, rơi trên mặt đất, tạo thành những vệt màu đỏ như chu sa.
Nguyễn Lương khóc nhiều đến mức không còn sức lực, Cao Kiên vội vàng đỡ y đứng dậy. Sau đó, hắn khoác võ bào, nhanh chóng lấy lại sự kiên cường của một võ tướng.
“Đại nhân” – Cao Kiên nhìn về phía Lưu Hạc Thọ bằng một ánh mắt mang đầy vẻ cung kính.
“Ngươi đường đường là một nam tử hán, tại sao lại kết bằng hữu với một tên vô lại như vậy?” – Lưu Hạc Thọ lạnh lùng.
Cao Kiên liếc về phía Nguyễn Lương rồi trả lời: “Trước đây, ta từng nhận ân huệ của tên vô lại này nên mới đồng ý kết bằng hữu với y”.
Lưu Hạc Thọ phất tay áo một cái: “Được rồi, xem như hôm nay, lão phu nể mặt ngươi”.
Cao Kiên quỳ xuống, võ bào cọ vào lưng, vết thương nứt ra khiến hắn đau đớn như thể đang bị lăng trì. Cao Kiên nói không nên lời, hắn im lặng hành lễ rồi vội vàng dẫn Nguyễn Lương rời đi.
Cao Kiên cố gắng chịu đựng cơn đau đang lan truyền khắp thân thể, sau khi quay về xe ngựa, hắn cởi bỏ võ bào, bộ võ bào xen lẫn máu tươi, da thịt rơi xuống đất, Cao Kiên mở to hai mắt, khẽ rên rĩ.
Nguyễn Lương ngẩn người, nhìn không gian tràn ngập máu tươi đang bày ra trước mắt, lúc này, y không biết bản thân nên làm những gì.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cao Kiên nghe được tiếng khóc của Nguyễn Lương, hắn vươn tay, vuốt ve hai gò má của người kia rồi hỏi: “Ngươi đau lắm, có đúng không?”.
Lúc nãy, cái tát của Cao Kiên dành cho Nguyễn Lương không hề nhẹ. Nguyễn Lương khẽ lắc đầu, nắm chặt bàn tay của Cao Kiên. Từ trước đến nay, trong thế giới của y chỉ có mỹ nhân xinh đẹp như ngọc, rượu ngon tựa như những khúc ca, chưa từng trải qua nguy hiểm, cũng chưa từng nhìn thấy người khác chết trước mặt mình.
Lúc này, Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nguyễn gia mời đại phu tốt nhất trong thành Dương Châu đến chữa trị cho Cao Kiên. Nguyễn lão gia phân phó hơn mười gia đinh, nô tì hầu hạ, quét dọn phòng ốc, tất cả đều sử dụng nước đã đun sôi, nhất định không để cho Cao Kiên bị bẩn.
Tuy những vết thương trên thân thể của Cao Kiên khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng hoảng sợ nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là những vết thương ngoài da. Cao Kiên là người học võ, nội lực thâm hậu nên những vết thương đó không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của hắn. Hôm đó, khi hạ nhân dìu thân thể đầy máu của Cao Kiên vào phủ, Nguyễn lão gia và phu nhân cảm thấy vô cùng sợ hãi. Lần này, Nguyễn Lương nhận ra rằng bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, y túc trực bên giường của Cao Kiên. Thỉnh thoảng, Cao Kiên lại bảo Nguyễn Lương nghỉ ngơi nhưng y nhất định không đồng ý, không những vậy, Nguyễn Lương còn bày tỏ ý định muốn ngủ cùng trên một chiếc giường với Cao Kiên.
Tuy Cao Kiên bị thương không quá nặng nhưng những vết thương trải đều trên thân thể khiến hắn chỉ có thể ngồi trên giường.
Bây giờ, ngoài trời đang vào mùa hạ, thời tiết vô cùng nóng bức, Nguyễn Lương sai người lấy băng trong hầm ra, làm mát cho Cao Kiên, sau đó, y cẩn thận đút từng thìa nước đậu xanh ướp lạnh cho hắn. Nguyễn Lương là một kẻ rất biết “thương hoa tiếc ngọc”, mỗi lần hầu hạ người khác, y luôn khiến cho các nha hoàn phải cúi đầu thán phục.
Cao Kiên bị những vết thương hành hạ đến mức phát sốt, đôi môi nứt nẻ. Nguyễn Lương thấm ướt chiếc khăn bằng vải bố rồi đắp lên trán của Cao Kiên. Cao Kiên ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn Nguyễn Lương chạy qua chạy lại.
Nguyễn Lương vốn là một công tử, cho dù thân thể lấm lem bùn đất hay gầy yếu, sau khi tắm rửa, thay y phục, y lại vô cùng xinh đẹp với ngũ quan sắc sảo, đôi mắt linh hoạt như cơn sóng mùa xuân.
Nguyễn Lương hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, lúc này, y cũng không thể nhận ra bản thân phạm phải sai lầm gì. Một lát sau, Nguyễn Lương quỳ xuống bên cạnh Cao Kiên, vội vàng giải thích: “Việc này không thể trách ta”.
Cao Kiên lạnh lùng “Ừ” một tiếng.
“Nàng đã quyến rũ ta” – Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng tủi thân: “Lão già Lưu Hạc Thọ ấy không phải là con người, ông ta đã bảy mươi tuổi, vậy mà còn cưới một cô nương mười bảy tuổi về làm thiếp, mỗi đêm, ông ta đều nằm ngủ bên cạnh nhưng lại không chạm vào người của nàng. Một cô nương xinh đẹp lại bị gả cho một lão già như vậy, quả thật là rất khó chấp nhận”.
Nguyễn Lương rất vô liêm sỉ, y chỉ cần nói vài câu là đã đổ hết mọi tội lỗi cho người khác nhưng Cao Kiên nhận ra rằng: một nữ nhân được gả cho một lão già như Lưu Hạc Thọ, sau đó, nàng lại gặp gỡ một công tử phong lưu, chẳng trách nàng ta lại liều mạng như vậy, quả thật là Nguyễn Lương rất có bản lĩnh.
Lưu Hạc Thọ đã bảo Nguyễn Lương phải rời khỏi Dương Châu, điều này đồng nghĩa với việc y không thể nào ở lại trong thành. Tuy rằng Nguyễn gia có rất nhiều sản nghiệp ở cả Tô Châu và Hàng Châu nhưng trong mắt của Nguyễn lão gia, Nguyễn Lương chỉ là một tiểu tử chưa trưởng thành, nếu để y một thân một mình rời khỏi Nguyễn phủ, liệu Nguyễn Lương sẽ còn gây ra rắc rối lớn đến mức nào nữa?
Nguyễn lão gia ngỏ ý muốn Cao Kiên dẫn Nguyễn Lương đến biên cương, tuy nơi đó rất nghèo nhưng trời cao, Hoàng đế lại ở xa, cùng lắm thì Nguyễn Lương chỉ thích trêu ghẹo nữ nhân, đối với việc này, chỉ cần bỏ ra một ít tiền là có thể thu xếp ổn thỏa.
Cao Kiên không từ chối.
Biên cương xa vạn dặm, Cao Kiên bị thương, Nguyễn Lương lại không biết cưỡi ngựa, bọn họ chỉ có thể ngồi trên xe ngựa, chậm rãi rời đi. Nguyễn phu nhân cảm thấy vô cùng đau lòng, bà gom tất cả trang sức, vàng bạc vào hai chiếc hòm thật lớn, chọn ra hai gia đinh nhiều kinh nghiệm rồi giao tất cả cho Nguyễn Lương. Nguyễn gia mua một con ngựa cao to, một chiếc xe tốt nhất với năm ghế ngồi thông thoáng, mát mẻ.
Nguyễn Lương là một kẻ vô tâm, chỉ cần có thể tiếp tục gần gũi với nữ nhân, y sẽ nhanh chóng quên hết tất cả, xem ra việc rời khỏi thành Dương Châu lại là một phần thưởng dành cho Nguyễn Lương, nếu Cao Kiên không vội vàng quay về biên cương, y đã đến thanh lâu trong kinh thành để tìm hoa khôi. May mắn là Nguyễn Lương đã nhận ân huệ của Cao Kiên, thêm vào đó, y cảm thấy vô cùng ăn năn nên bây giờ, mỗi khi nói chuyện hay chuẩn bị làm một việc gì đó, Nguyễn Lương lại quan sát sắc mặt của Cao Kiên, nếu hắn nhíu mày, im lặng, y sẽ bật cười rồi không nhắc đến việc đó nữa.
Cao Kiên nhận ra rằng Nguyễn Lương vốn rất thông minh, lúc này, hắn cũng không biết phải cử xử với người kia như thế nào.
Tuy rằng Nguyễn Lương không hề muốn gây rắc rối nhưng y vốn là một kẻ đào hoa. Trên đường đi, thỉnh thoảng, Nguyễn Lương lại trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn với nữ nhân tại các tửu lâu. Từ trước đến nay, y chưa từng rời xa nữ sắc, việc phải ở một mình mỗi đêm khiến Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng khó chịu, bây giờ, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của một cô nương, y lại hận bản thân không thể kéo nàng lên giường.
Cao Kiên lo lắng rằng: nếu cứ như vậy, không chừng Nguyễn Lương sẽ ngủ với thê tử của chủ quán, hắn vội vàng sai người đi tìm bà mai. Vài ngày sau, có một người cưỡi ngựa, mang một cô nương xinh đẹp đến.
Nguyễn Lương vui vẻ, ôm chặt lấy Cao Kiên, lúc này, y chỉ hận bản thân không thể quỳ xuống, kết nghĩa huynh đệ với hắn.
Cao Kiên đành phải lên tiếng: “Ta đã bái phụ thân của ngươi làm nghĩa phụ rồi”.
Nguyễn Lương vỗ tay một cái rồi nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta lại quên mất rồi”.
Cao Kiên mỉm cười một cách lạnh lùng.
Nguyễn Lương vội vàng bước về phía chiếc cầu thang bằng gỗ, đột nhiên, y xoay người, bây giờ, Nguyễn Lương chỉ nhìn thấy Cao Kiên đang đứng giữa sân, thân thể cao lớn, thẳng tắp. Nguyễn Lương ngẩn người, thầm nhủ: quả thật là thế sự rất khó lường, năm đó, y tùy tiện nhặt về một tiểu hài tử nhưng bây giờ, xem ra tiểu tử kia đã cao hơn Nguyễn Lương gần một cái đầu.
Nguyễn Lương đứng trên lầu, phất tay áo một cái rồi gọi: “Lương Ngọc…”.
Cao Kiên xoay người, lúc này, trên gương mặt của hắn không giấu được vẻ ngạc nhiên.
“Tuy mọi người đều nói rằng ta vô duyên vô cớ nhặt ngươi về nhưng sự thật không phải là như vậy”.
Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Tại sao?” – Cao Kiên hỏi.
“Vì ta thích ngươi” – Nguyễn Lương bật cười như thể lời vừa rồi là do Cao Kiên nói ra.
Cao Kiên mở to mắt, gượng cười, lúc này, hắn không thể nào nhận ra rằng liệu bản thân nên khóc hay nên cười.
Ngày hôm qua, gương mặt của nữ nhân kia trắng bệch nhưng trải qua một đêm, nàng lại hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp, tựa như bông hoa đào nở rộ giữa mùa xuân. Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng hài lòng, tuy bây giờ, ngoài trời đang là cuối mùa thu nhưng y lại cảm thấy dường như những cơn gió mang theo hơi thở của mùa xuân đã bắt đầu tràn về.
Trước đây, bà mai chưa từng nhắc đến nguyên nhân dẫn đến việc nữ nhân kia bị bán nhưng khi đứng trước mặt của Nguyễn Lương, không có bất kì nữ nhân nào có thể giấu giếm những tâm sự. Vài ngày sau, nàng nhanh chóng thổ lộ tất cả. Hóa ra nữ nhân kia tên là Đinh Lan, vốn là nha hoàn thông phòng bên trong Hầu phủ, sau khi thiếu gia thành thân, nàng đã bị bán đi. Từ nhỏ, Đinh Lan đã là nha hoàn, vì dung mạo xinh đẹp nên được đưa đến hầu hạ thiếu gia. Sau khi bị bán, nàng vừa oán giận nam nhân kia vừa lo lắng rằng bản thân sẽ rơi vào tay một kẻ xấu xa, vì vậy, đêm hôm đó, Đinh Lan đã đặt một cây kéo bên dưới chiếc gối nhưng cuối cùng, nàng không cần phải dùng đến.
Nguyễn Lương đối xử với nữ nhân rất dịu dàng. Đối với những nữ nhân đã từng hầu hạ, y luôn yêu thương, chăm sóc, không hề nặng lời. Trong cái rủi có cái may, việc gặp gỡ Nguyễn Lương xem ra lại là phúc phần của Đinh Lan. Vì vậy, nàng quyết định đi theo bên cạnh, dốc toàn tâm toàn ý chăm sóc cho y.