"Tohno....kun?"
Bất ngờ, ai đó gọi tên tôi.
()
"--------"
Ngẩng đầu lên.
Tôi nhìn thấy Senpai----giống như đã cả thập kỉ trôi qua kể từ lần cuối gặp nhau.
"Sao em lại ngồi dưới trời mưa thế này?"
"....M....ưa."
....Thì ra là vậy.
Tiếng động không dứt vừa rồi là tiếng mưa rơi.
Thảo nào trời lạnh thế.
Giờ nhìn lại, tôi thấy mình ướt sũng và lạnh cứng.
"Chúa ơi, em còn không mang theo ô. Em sẽ bị cảm mất, Tohno-kun."
....Giọng Senpai hốt hoảng.
Chỉ vài tiếng trước đây tôi còn được nghe, nhưng giờ----nó mới xa lạ làm sao.
"Tohno-kun? Em nghe thấy chị nói gì không...?"
"À...vâng. Bị cảm cũng đâu có sao."
Lời nói bật ra khỏi miệng tôi.
"Không được đâu! Cho dù giờ mới chỉ là tháng Mười, thì với cơn mưa này, bị cảm còn là nhẹ lắm đó---"
Senpai ngừng lời ngay khi chạm vào tôi.
"Em đã ngồi ở đây từ khi nào thế, Tohno-kun...!? Người em lạnh toát!"
Senpai kéo tay và bắt tôi đứng dậy khỏi ghế đá.
"Chị sẽ cho em mượn ô, nên hãy đi về nhà ngay, và làm ấm người lên. Nếu em không nhanh lên thì sẽ rất nguy hiểm đó."
".....Dạ, vâng. Nhưng em không thể về nhà được nữa. Không còn nơi nào cho em."
.....Tôi không bao giờ còn có thể về nhà sau khi đã làm nên điều đó.
Tôi không nghĩ trên đời này còn có ai chấp nhận mình.
"--------"
Senpai nhìn tôi chăm chú.
"-----Thôi được. Hãy ở tạm chỗ của chị. Từ đây đến đó gần hơn về nhà em, hợp lí quá rồi."
Senpai lôi tay tôi theo.
"....."
Tôi không còn sức để chống cự.
Tôi không nghĩ được gì vào lúc này, và----hơi ấm của Senpai là thứ duy nhất tôi còn cảm nhận được giữa một không gian buốt giá.
....Chỗ ở của Senpai là một căn hộ hai tầng nhỏ xíu.
Chỉ có một căn phòng nhỏ, chật chội rộng cỡ sáu chiếc chiếu tatami và một phòng bếp.
Như tính cách cô ấy, phòng Senpai rất gọn gàng. Những chuyện vu vơ kiểu này khiến đầu óc tôi thư giãn được chút ít.
"Đây, em lau người bằng cái này nhé."
Chị đưa tôi khăn tắm.
"Xin lỗi em, nhưng chị không có quần áo nào vừa cỡ em cả. Hãy đợi chị chút xíu. Chị sẽ pha thứ gì đó ấm cho em uống ngay đây."
....Senpai đi xuống bếp.
Tôi ngồi một mình trong phòng.
"-------"
Tôi chưa bao giờ vào phòng riêng của một cô gái cả.
....Phòng riêng của một cô gái.
Phòng riêng của một cô gái nơi tôi đã lẻn vào và giết người.
"-----------!"
Tôi phát ói.
Tôi đang làm cái----quái gì ở đây?
Một nơi như thế này.
Tôi không xứng đáng được hưởng sự quan tâm của Senpai.
"Xin lỗi vì để em phải chờ lâu. Của em đ----Tohno-kun!
Em phải lau khô người, ngay lập tức!"
Senpai mắng tôi trong lúc chị lau tóc tôi bằng khăn tắm.
"Đây này, áo sơ mi của em ướt sũng rồi. Phải cởi ra ngay. Em có thể bị viêm phổi mất."
Senpai trừng mắt mở khuy áo tôi.
Bất chợt, ngón tay chị ấy dừng lại.
"....Ờ...này."
Senpai nhìn thật sâu vào ngực tôi.
"....Vết thương này đã lành lại rồi, phải không em?"
....À, chắc chị ấy giật mình khi thấy vết sẹo trên ngực tôi.
Vết sẹo trông như bị bỏng ngay chính giữa ngực.
"....Vâng. Đã lành lại rồi ạ. Từ tận tám năm trước cơ."
"Ra thế....Tạ ơn Chúa. Nếu lí do em ngây ra như vậy là vì vết thương này, chị sẽ phải đưa em thẳng đến bệnh viện đó."
Senpai khẽ mỉm cười.
....Hự.
Khi tôi nhìn lên gương mặt chị, ngực tôi như thắt lại.
"....Không sao đâu ạ. Em có thể tự làm mà, nên chị cứ để em một mình."
"Vậy thì được. Chị sẽ mang trà lên. À, sau khi em đã cởi áo sơ mi ra, hãy quấn chăn quanh người cho ấm."
"......"
Tôi lấy khăn tắm thấm nước từ quần dài.
Nhưng như thế không đủ để lau khô nó. Nếu tôi đắp chăn lên thì sẽ làm ướt chăn mất.
Tôi đánh cởi áo sơ mi ra, rồi quấn phần thân trên bằng khăn tắm.
"À, em lau xong rồi hả? Vậy chúng mình uống trà nhé?"
Senpai ngồi xuống, tay cầm theo khay đựng ấm chén.
"Ngồi xuống đi nào, Tohno-kun. Làm sao chị ngồi được khi em còn đang đứng chứ."
"......."
Tôi ngồi xuống ngoan ngoãn.
Senpai rót trà đen vào cốc và đưa cho tôi.
"------"
"------"
Không ai nói gì.
Senpai uống trà như không biết đến sự tồn tại của tôi.
Bắt chước chị, tôi cũng hớp một ngụm.
----Nóng quá.
Nóng đến mức rát lưỡi. Hơi nóng đánh thức mạch máu của tôi.
Giống như não bộ, trái tim, và tất cả các cơ quan khác trong cơ thể bắt đầu chuyển động lại.
Senpai không nói câu nào.
Chẳng mấy chốc mà cốc trà cạn hết.
Senpai nhanh nhẹn rót đầy cốc của tôi.
".......Chị ơi."
Tôi thấy mình cần nói gì đó.
"Tohno-kun!"
"-----!"
Tôi giật mình.
"Chị phải ra ngoài một lúc. Chị có thể giao cho em việc trông nhà được không nhỉ?"
"À....v-vâng. Đơn giản thôi."
"Được rồi, vậy chị nhờ em đó. Chị sẽ quay lại ngay, nên đừng nghịch ngợm gì nhé!"
Tôi tự hỏi chị có nghiêm túc khi nói vậy không. Vẫn mỉm cười, Senpai bước ra cửa.
-----.
Tôi lại ngồi một mình.
Hơi ấm thoáng qua lúc nãy giờ lại tan biến.
.....Senpai không hỏi tôi câu nào.
Chị đưa một kẻ như tôi vào nhà và chăm sóc tôi giống như đó là chuyện bình thường nhất.
()
....Giờ tôi mới nhận ra.
Hơi ấm của cốc trà, sự gọn gàng của căn phòng.
Nhưng thứ ấm áp gấp ngàn, ngàn lần những điều đó,
là có người ở bên.
"Hự....!".
Ngực nhói đau.
Chỉ cách đây không lâu, tôi đã muốn được ở một mình, cô độc.
Nhưng giờ, chỉ sự vắng mặt của chị ấy đã khiến tôi bứt rứt.
Tôi muốn thét lên như kẻ điên dại.
.....Thật láo xược.
Sau cùng, tôi vẫn là tên giết người.
Tôi làm gì có tư cách tận hưởng lòng tốt của Senpai.
Nhưng tôi vẫn mong Senpai về nhanh một cách ích kỉ, rất ích kỉ----
"Chị về rồi đây, Tohno-kun. Cảm ơn em đã trông nhà giúp chị nhé."
"---Sen...pai."
Xem ra Senpai ra ngoài để mua đồ.
Trên tay chị là vài chiếc túi nhựa.
"Xem nào...em mặc cái này nhé. Thực ra nó cũng là đồ rẻ tiền thôi, nhưng còn đỡ hơn là mặc đồ ướt. Thêm nữa, phòng tắm cũng được chuẩn bị rồi. Thư giãn trong đó một lúc và em sẽ thấy khá hơn ngay."
".........Ơ?"
Senpai chuẩn bị thật kĩ càng.
Quần áo mới, phòng tắm...
....Thật tốt bụng.
Chị đâu cần phải làm như thế, vì một kẻ như tôi.
"Không cần đâu, Senpai. Em về nhà đây. Em không muốn gây ra thêm phiền toái cho chị nữa."
"Em nói gì thế, Tohno-kun? Chẳng phải em vừa nói rằng em không muốn về nhà sao? Chị đã mua thức ăn cho hai người, nên hãy tỏ ra có trách nhiệm chứ!"
"Trách nhiệm----? Senpai?"
"Chị đề nghị em hong khô người, ăn tối, và nghỉ ngơi thoải mái trước khi về nhà. Nếu em về nhà với bộ dáng đó, chị sẽ rất lo đó, có khi chị mất ngủ cũng nên."
"------"
Ngực tôi quặn thắt.
Hạnh phúc. Tôi vui đến mức sắp khóc, nhưng mặt khác, tôi cảm thấy sợ hãi với lòng tốt của chị.
"....Tại sao ạ?"
"À? Gì nữa vậy, Tohno-kun?"
"....Tại sao chị phải làm vậy, Senpai? Em---không có tư cách được đối đãi tử tế như thế."
----Tôi đã giết người.
Tôi không xứng có người chăm sóc.
".....Em hết thuốc chữa rồi. Em đã phạm một sai lầm quá lớn, và em bỏ chạy mà không hề nghĩ đến hậu quả. Em thậm chí đã muốn chết đi---"
----Tôi cố giãi bày với Senpai.
Tội ác đó.
Mạng sống tôi đã cướp đi bằng chính đôi tay này.
Tôi đang cố gắng quên đi điều đó.
"....Sai lầm của em không thể tha thứ nổi...không, em còn không dám nghĩ đến chuyện được tha thứ. Em mất hết hy vọng rồi. Em không có quyền được tiếp đãi ở đây, Senpai."
Senpai thở dài.
"....Xem ra em tin rằng mình là kẻ xấu, Tohno-kun."
Senpai nói ra sự thật được chôn kín đáy lòng tôi.
"Nhưng điều đó chứng tỏ em không cố tình hành động như vậy.
Em biết mình đã phạm sai lầm, nhưng em không hiểu đó là tốt hay xấu. Đó là lí do vì sao em tự cô lập mình cho đến khi mọi thứ trở nên rõ ràng hơn."
"-----Không phải, ý em là----"
....Tôi không biết nữa.
Ý tôi là tôi biết rõ mình đã làm gì, nhưng lại không biết tại sao.
Tôi đã giết người, và điều đó biến tôi thành người xấu.
Có lẽ tôi chỉ đang tự ép mình vào vai diễn của kẻ ác để chứng thực tội lỗi của mình----
"Chị không biết em đã phạm lỗi lầm gì, và nói thẳng luôn, chị chẳng quan tâm đâu.
Em nói rằng em không xứng đáng hưởng lòng tốt, nhưng đó chỉ là cách nhìn nhận của riêng em.
Chị không đối đãi tốt với em để làm em hài lòng, nên đừng có khách sáo.
......À, ý chị là, chị làm thế này chỉ vì chị muốn vậy.
Cái đó không can hệ gì đến suy nghĩ của em. Có lẽ em sẽ cảm thấy khó xử, nhưng cứ coi là mình bị bắt cóc bởi một mụ senpai trái nết đi, và chấp nhận nhé."
Nói xong, Senpai mỉm cười.
Nụ cười dịu ngọt, bao bọc, nhẹ nhàng.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
....Rốt cuộc, tôi không thể từ chối nổi lòng tốt của Senpai.
Chị ấy cho tôi dùng phòng tắm và mua cả đồ ngủ cho tôi.
Chị nấu cơm tối cho cả hai, và bắt tôi lên giường nằm vì trời vẫn còn mưa, và tôi cần đi ngủ.
"------"
Họng khô khốc.
Sự quan tâm của Senpai nhiều đến mức tôi không biết đáp lại ra sao.
Trong bữa cơm, chị vẫn trò chuyện vui vẻ như ngày thường.
Chị nói về những chủ đề thường ngày, về trường học, khu phố buôn bán, và cứ thế.
....Và dù cho tôi không thể lắp bắp nổi một câu trả lời ra hồn, càng nói thêm, tôi càng cảm thấy bình phục hơn.
Lúc này, nằm trên giường của Senpai, tôi không thể ngừng nghĩ về chị ấy, người đang phải nằm trên sàn.
----Cuộc đời thật kì lạ.
Chỉ mới vài giờ trước tôi đã giết người, và giờ thì thích chí như một đứa trẻ.
Tôi không biết nói gì nữa.
Có lẽ không bao giờ tôi có cơ hội được chìm trong hạnh phúc nhiều như hôm nay.
"......."
Vẫn chưa ngủ được, tôi nhìn quanh quất.
Tôi không biết nên làm gì tiếp theo.
Tiếng mưa rơi lộp độp.
"Nếu không ngủ ngay đi, em sẽ không dậy đúng giờ được đâu, Tohno-kun."
"----Senpai, chị còn thức ạ?"
"Phải, em biết đấy, chị cũng là con gái, nên làm sao chị dám ngủ trước em được cơ chứ."
"....Em xin lỗi. Em sẽ xuống bếp ngủ vậy."
"Thôi nào, chị phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Em đang bị cảm, nên em không thể ngủ dưới đó được. Mau quên hết những ý nghĩ không hay đi và đi ngủ."
"----Ý nghĩ không hay."
......Thật không thể nào.
Điều đó không phải thứ mà tôi có thể quên-----hay dám quên được.
Dù cho lí do gì đi nữa, thì tôi vẫn là tên sát nhân.
Quên đi người đã chêt dưới tay tôi là một tội ác không thể dung tha.
"......Không được ạ. Em không thể xóa đi tội ác của mình, Senpai. Em không quên nổi, và em cũng không muốn.
....Nhưng em cảm ơn chị. Hôm nay chị đã giúp em quá nhiều. Nếu cứ ngồi lại đó, chắc em đã chết rồi."
Không thể chạy trốn mãi.
Nếu tôi nhận ra mình đã phạm sai lầm, thì tôi phải chấp nhận nó.
"Em vừa nhắc đến tội ác ư? Cứ như lỗi lầm của em kinh khủng hơn bất cứ thứ gì chị tưởng tượng nổi."
Senpai nói bằng giọng hài hước, cứ như đây chỉ là câu chuyện đùa.
"Nhưng trên đời này, không có ai không có tội lỗi cả.
Thế giới này không được chia đôi thành những kẻ có tội và người vô tội.
Chừng nào em còn sống, em sẽ mắc sai lầm.
....Thật buồn phải không, nhưng cuộc sống là vậy đó."
".....Gì cơ ạ? Ý chị là chúng ta không có cách nào để gột rửa tội lỗi sao? Em không thích nghe rằng ai cũng có tội đâu."
"....Phải, nếu chỉ đơn giản như vậy thì chẳng có ai trong chúng ta sẽ được cứu rỗi lên Thiên đàng cả."
....Không biết tại sao, giọng Senpai buồn thăm thẳm.
"Nhưng em có thể chuộc lại lỗi lầm của mình, Tohno-kun. Chị không biết em đã làm nên điều gì, nhưng em là người có thể chuộc tội cho bản thân.
Nếu em lo lắng đến không ngủ nổi, hãy nghĩ đến việc em định tiếp tục sống ra sao, và ăn năn như thế nào.
Rất khó mà nghĩ ra đấy, cho nên em sẽ cảm thấy nhức đầu, và rồi lăn ra ngủ thôi."
Tôi không rõ chị ấy nghiêm túc đến chừng nào, vì cứ thỉnh thoảng chị lại chêm một câu đùa.
"....Em có thể chuộc lại lỗi lầm, vậy sao? Nhưng Senpai ơi, tội lỗi của em không phải thứ có thể sám hối được. Riêng điều đó thì em chắc chắn."
"Ahaha, em nói phải. Bất kể bằng cách gì đi nữa, người ta cũng không thể xóa sạch đi tội ác của mình được.
Nếu em làm ai đó bị thương, thì lỗi lầm vẫn còn cho dù vết thương đã lành, đúng chứ?
Cho dù em có cố gắng nhường nào đi nữa, em cũng không thể xóa nhòa đi những gì em đã làm.
Chị nghĩ chuộc tội không phải là kết quả, mà nó là một quá trình.
Đó là lí do vì sao chị nói có những người có thể sám hối và những người không thể. Và chị vẫn nghĩ rằng em là người sẽ biết ăn năn vì hành vi của mình."
".....Em không hiểu gì hết. Em tồi tệ lắm chị ạ. Em không tốt như chị nghĩ đâu."
"Cái đó thì chị biết, hì hì. Chỉ là chị nổi hứng nói nhiều thôi. Mà này, em có một vết sẹo lớn trên ngực, đúng không?"
"Ơ....? Vâng, nhưng thế thì sao ạ?"
"Phải trải qua một tai nạn thảm khốc mới để lại một vết thương lớn như thế....sẹo thường làm méo mó tâm hồn người ta. Một vết sẹo không lành lại dù qua nhiều năm, không phải là điềm lành.
Nhưng em là một chàng trai tử tế. Bất cứ ai có thể sống bình thường với vết thương đó đều có thể tự hào về bản thân. Nhất định em đã được giáo dục cẩn thận."
Hài lòng với câu nói, Senpai im lặng.
Tôi có thể nghe nhịp thở của Senpai nếu chú tâm.
"....Chị đang ngủ à, Senpai?"
Không có tiếng trả lời.
Chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
"....Chuộc lại lỗi lầm, có thể sao?"
Hình phạt cho tội ác tôi đã mắc phải.
Tôi nghĩ ngay ngày mai thi thể của cô gái đó sẽ được phát hiện thôi, và sẽ lại có một vụ giết người được đăng báo.
Tôi không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ ra sao nếu tôi ra đầu thú.
Chắc chắn sẽ gây tổn hại đến Akiha, và tôi sẽ không thể nào tán dóc với Senpai như lúc này được nữa.
"......"
Nhưng nếu điều đó có thể bù đắp phần nào lỗi lầm của tôi, thì phải như thế thôi.
Nếu bằng cách đó tôi có thể chuộc tội-----thì có lẽ linh hồn tôi sẽ được cứu rỗi.
"Haa-----aaaaaa."
Buồn ngủ rồi đó.
Không biết ngày mai sẽ ra sao đây.
Tôi không biết, nhưng nếu có thể chuộc lại lỗi lầm...
Cho đến lúc tội lỗi của tôi bị phát hiện, cho đến lúc tôi đối diện với nó...
Tôi ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
.....Xột.
....Xoạt.
"......."
.....Có tiếng động gần đây.
Tôi không thức dậy nổi, nên chỉ mở mắt một cách lười biếng theo hướng tiếng động phát ra.
()
------Senpai đang thay đồ.
Lúc này là nửa đêm. Ngoài đường không chút ánh sáng.
Có lẽ mưa đã ngừng rơi; im ắng quá.
Senpai cởi áo xuống.
"......"
Thật đáng tiếc.
Nếu như tôi không đang trong trạng thái hối hận tột cùng vì tội ác của mình, hoặc nếu tôi tỉnh táo hơn, tôi đã nhận ra Senpai gợi cảm ra sao. Lúc này, bộ não của tôi dường như ngừng vận hành.
Đôi mắt vô hồn của Senpai.
Hơn thế nữa, có điều gì đó không đúng.
-----Cái----gì----vậy?
"......"
Những vết sẹo trên cánh tay.
....Không, không phải sẹo, giống hình xăm hơn.
.....Trông...không....bình thường....chút nào.
"......."
Buồn ngủ quá.
Tôi nghe thấy....những tiếng lộp cộp quanh chân Senpai.
Không nghe được gì hơn.
Tôi chìm vào giấc ngủ.