Trong một căn phòng, mặt trời đã lên cao, những tia nắng đâu tiên len lỏi vào trong căn phòng làm cho nó lờ mờ tỉnh giấc mộng. Nó cựa mình nhưng mà eo nó bị ai kia ôm trọn vào lòng rồi, mà nó thì lại không dám đánh thức hắn nên đành nằm yên, chắc nói nó háo sắc không ai tin từ hồi có tình cảm với hắn nó thường nhìn hắn bằng cặp mắt thèm khát hahahha. Mái tóc đen nhánh mượt mà, đôi lông mi cong vút, chiếc mũi cao thanh tao và cái hút hồn nó nhất chính là đôi môi trái tim này, nó dùng tay sờ vào mái tóc, đôi lông mi, chiếc mũi rồi trượt ngón tay xuống đôi môi của hắn. Hắn đã thức lúc nó cựa quậy rồi nhưng mà muốn biết coi nó sẽ gì với khuôn mặt của hắn nên cứ giả vờ ngủ ^₩^ _" Em nghịch đủ chưa??? Anh nghĩ là em bị trễ học rồi" Nhắm vẫn mà môi thì nói. Nó thu tay về giật bắn ngồi dậy hét toáng:
_" Đã trễ rồi sao??? Anh dậy khi nào mà không gọi tôi dậy? Đồng hồ đồng hồ đâu rồi? Ôimeơi đã 7h30 rồi kìa..." Nó luống ca luống cuống kiếm đồng hồ coi lật đật bước xuống giường về phòng thay đồ đi học, do bước mạnh quá làm động đến vết thương nó nhăn mặt ngồi phịch xuống giường. Hắn nắm lấy tay nó nói
_" Hôm nay nghỉ đi. Chân đang đau mà đi đâu. Hôm nay anh cũng nghỉ một bữa ở nhà với em" Hắn nở nụ cười thiên thần làm nó thẹn đến đỏ mặt cuối mặt xuống
_" Được rồi. Làm VSCN rồi xuông nhà đợi anh, anh xuống làm đồ ăn sámg cho em" Ngắt mũi nó một cái rồi bế nó về phòng :3
Ở trường giờ này có hai đứa con gái ngồi bàn về nó và hắn. Chính xác không ai khác chính là Thuần Nhi vál Nhã Nhã. Hai nhỏ ngồi học mà miệng cứ luyên thuyên nhắc đến nó nên bị " Bà Cô Chủ Nhiệm Xênh Đẹp" đuổi ra ngoài hành lang. Mà hai nhỏ có nhăn nhó kêu ca gì đâu còn hí ha hí hửng bước hiên ngang ra ngoài
Nó làm VSCN xong thì bước xuông nhà ăn sáng. Nghi ngờ vì không biết ăn được không. Dù cho nó thích ăn phở tới đâu đi nữa, tô phở hắn làm có nhìn ngon mắt hay không thì vẫn phải nhờ vào mùi vị mới biết được. Nó nhìn hắn rồi gắp một đũa cho vào miệng nhai nhai, mở to mắt kinh ngạc không nói nên lời. Đúng là quá ngon, không thể tin được con trai sao có thể nấu ăn ngon như zây được. Thấy nó mở to mắt không nói được gì hắn cưới roi rói hỏi:
_" Thấy sao hả ngon chứ?"
_" Anh là con trai nhưng tại sao lại nấu ăn ngon giống Thuần Nhi zây?" Nó vẫn mở mắt to chao cháo nhìn hắn nói. Hắn cười haha ăn ngon lành, nó không nói gì thêm lao đầu vào ăn kịch liệt ( TG: Mị cũng muốn có người yêu biết nấu ăn :'( ahiuhiu). Nó ăn xong thì coi TV dưới phòng khách, hắn đem tài liệu xuống lầu duyệt cho xong để mai bàn tiếp việc khác với đối tác. Chân đau nhưng mà nó vẫn cố chấp vì sự nghiệp ăn uống đi vào bếp lấy bánh. Ngồi quài thì lại chán nó nằm vật ra sofa ôm điện thoại chơi Angry Birds
_" À sao sáng tôi không thấy Thuần Nhi qua kêu tôi dây đi hoc zây?" Dán mắt vào màn hình điện thoại
_" Ba mẹ anh kêu về nhà sống một thời gian để không gian riêng cho hai đứa mình" Dán mắt vào đống tài liệu phán câu xanh hơn chư xanh. Nó há hốc mồm, ngừng chơi điện thoại, chưa bao giờ nó mong Thuần Nhi quay về nhà như zây hết. Zây là từ bây giờ nó phải trở lại điểm xuất phát khi Thuần Nhi chưa về Việt Nam là sống một mình với hắn trong căn nhà rông này hả trời ahuhu... Hắn gắp tài liệu lại đem lên phòng rồi thay đồ mới bước xuống lầu làm nó tò mò hỏi:
_" Anh đi đâu à? Zây mà nói hôm nay sẽ ở nhà trông nom tôi" Nó khinh khỉnh bễu môi liếc xéo hắn
_" Zây em có muốn anh đưa em đi đâu cho khuây khỏa không?" Hắn khoanh tay trước ngực nói. Nó nghe xong nhanh chóng thay đồ rồi mang đôi giày bata yêu thích chạy xuống. Hắn nhìn một lượt rồi gật đầu đồng ý với cách ăn mặc của nó. Hôm nay nó mặc chiếc áo thun 3D kiệu cách cùng với chiếc quần bó màu đen rất tạo thiện cảm cho người nhìn. Hắn kéo tay nó đi đột nhiên khựng lại nói:
_" Chân em bị thương mang giày zây không ổn tí nào hay là đi giày thường nhé" Hắn cầm đôi giày quai hậu của Thuần Nhi để quên đưa nó mang. Nó nghĩ lại thì thấy cũng không ổn nên thôi cứ mang giày thường cho rồi. Xuất phát thôi, nó cứ hỏi mãi là đi đâu nhưng hắn cứ nói từ từ sẽ biết nên nó cố nén tò mò không hỏi nữa
GIỮ ĐÚNG HẸN NHƯNG RA TRỄ GIỜ QUÁ XIN LỖI CÁC VỊ ĐỌC GIẢ NHANHA. CHAP SAU SẼ VIẾT HAY HƠN. DO VIẾT BẰNG ĐIỆN NÊN TAY NÓ MUỐN GÃY RỒI
Trong một căn phòng, mặt trời đã lên cao, những tia nắng đâu tiên len lỏi vào trong căn phòng làm cho nó lờ mờ tỉnh giấc mộng. Nó cựa mình nhưng mà eo nó bị ai kia ôm trọn vào lòng rồi, mà nó thì lại không dám đánh thức hắn nên đành nằm yên, chắc nói nó háo sắc không ai tin từ hồi có tình cảm với hắn nó thường nhìn hắn bằng cặp mắt thèm khát hahahha. Mái tóc đen nhánh mượt mà, đôi lông mi cong vút, chiếc mũi cao thanh tao và cái hút hồn nó nhất chính là đôi môi trái tim này, nó dùng tay sờ vào mái tóc, đôi lông mi, chiếc mũi rồi trượt ngón tay xuống đôi môi của hắn. Hắn đã thức lúc nó cựa quậy rồi nhưng mà muốn biết coi nó sẽ gì với khuôn mặt của hắn nên cứ giả vờ ngủ ^₩^ _" Em nghịch đủ chưa??? Anh nghĩ là em bị trễ học rồi" Nhắm vẫn mà môi thì nói. Nó thu tay về giật bắn ngồi dậy hét toáng:
_" Đã trễ rồi sao??? Anh dậy khi nào mà không gọi tôi dậy? Đồng hồ đồng hồ đâu rồi? Ôimeơi đã h rồi kìa..." Nó luống ca luống cuống kiếm đồng hồ coi lật đật bước xuống giường về phòng thay đồ đi học, do bước mạnh quá làm động đến vết thương nó nhăn mặt ngồi phịch xuống giường. Hắn nắm lấy tay nó nói
_" Hôm nay nghỉ đi. Chân đang đau mà đi đâu. Hôm nay anh cũng nghỉ một bữa ở nhà với em" Hắn nở nụ cười thiên thần làm nó thẹn đến đỏ mặt cuối mặt xuống
_" Được rồi. Làm VSCN rồi xuông nhà đợi anh, anh xuống làm đồ ăn sámg cho em" Ngắt mũi nó một cái rồi bế nó về phòng :
Ở trường giờ này có hai đứa con gái ngồi bàn về nó và hắn. Chính xác không ai khác chính là Thuần Nhi vál Nhã Nhã. Hai nhỏ ngồi học mà miệng cứ luyên thuyên nhắc đến nó nên bị " Bà Cô Chủ Nhiệm Xênh Đẹp" đuổi ra ngoài hành lang. Mà hai nhỏ có nhăn nhó kêu ca gì đâu còn hí ha hí hửng bước hiên ngang ra ngoài
Nó làm VSCN xong thì bước xuông nhà ăn sáng. Nghi ngờ vì không biết ăn được không. Dù cho nó thích ăn phở tới đâu đi nữa, tô phở hắn làm có nhìn ngon mắt hay không thì vẫn phải nhờ vào mùi vị mới biết được. Nó nhìn hắn rồi gắp một đũa cho vào miệng nhai nhai, mở to mắt kinh ngạc không nói nên lời. Đúng là quá ngon, không thể tin được con trai sao có thể nấu ăn ngon như zây được. Thấy nó mở to mắt không nói được gì hắn cưới roi rói hỏi:
_" Thấy sao hả ngon chứ?"
_" Anh là con trai nhưng tại sao lại nấu ăn ngon giống Thuần Nhi zây?" Nó vẫn mở mắt to chao cháo nhìn hắn nói. Hắn cười haha ăn ngon lành, nó không nói gì thêm lao đầu vào ăn kịch liệt ( TG: Mị cũng muốn có người yêu biết nấu ăn :'( ahiuhiu). Nó ăn xong thì coi TV dưới phòng khách, hắn đem tài liệu xuống lầu duyệt cho xong để mai bàn tiếp việc khác với đối tác. Chân đau nhưng mà nó vẫn cố chấp vì sự nghiệp ăn uống đi vào bếp lấy bánh. Ngồi quài thì lại chán nó nằm vật ra sofa ôm điện thoại chơi Angry Birds
_" À sao sáng tôi không thấy Thuần Nhi qua kêu tôi dây đi hoc zây?" Dán mắt vào màn hình điện thoại
_" Ba mẹ anh kêu về nhà sống một thời gian để không gian riêng cho hai đứa mình" Dán mắt vào đống tài liệu phán câu xanh hơn chư xanh. Nó há hốc mồm, ngừng chơi điện thoại, chưa bao giờ nó mong Thuần Nhi quay về nhà như zây hết. Zây là từ bây giờ nó phải trở lại điểm xuất phát khi Thuần Nhi chưa về Việt Nam là sống một mình với hắn trong căn nhà rông này hả trời ahuhu... Hắn gắp tài liệu lại đem lên phòng rồi thay đồ mới bước xuống lầu làm nó tò mò hỏi:
_" Anh đi đâu à? Zây mà nói hôm nay sẽ ở nhà trông nom tôi" Nó khinh khỉnh bễu môi liếc xéo hắn
_" Zây em có muốn anh đưa em đi đâu cho khuây khỏa không?" Hắn khoanh tay trước ngực nói. Nó nghe xong nhanh chóng thay đồ rồi mang đôi giày bata yêu thích chạy xuống. Hắn nhìn một lượt rồi gật đầu đồng ý với cách ăn mặc của nó. Hôm nay nó mặc chiếc áo thun D kiệu cách cùng với chiếc quần bó màu đen rất tạo thiện cảm cho người nhìn. Hắn kéo tay nó đi đột nhiên khựng lại nói:
_" Chân em bị thương mang giày zây không ổn tí nào hay là đi giày thường nhé" Hắn cầm đôi giày quai hậu của Thuần Nhi để quên đưa nó mang. Nó nghĩ lại thì thấy cũng không ổn nên thôi cứ mang giày thường cho rồi. Xuất phát thôi, nó cứ hỏi mãi là đi đâu nhưng hắn cứ nói từ từ sẽ biết nên nó cố nén tò mò không hỏi nữa
GIỮ ĐÚNG HẸN NHƯNG RA TRỄ GIỜ QUÁ XIN LỖI CÁC VỊ ĐỌC GIẢ NHANHA. CHAP SAU SẼ VIẾT HAY HƠN. DO VIẾT BẰNG ĐIỆN NÊN TAY NÓ MUỐN GÃY RỒI