Một buổi sáng đẹp trời, Hàn Dạ Tước sau khi đi học về, cậu ghé vào thư phòng của ba mình để mượn sách. Hàn Dạ Thần cùng vợ yêu đến tập đoàn làm việc nên hiện giờ ở nhà chỉ có hai anh em. Hàn Mạc Di lon ton theo anh trai vào thư phòng của bố. "Hừm... quyển này, quyển này..." Hàn Dạ Tước cẩn thận lấy từng cuốn sách nặng trên kệ xuống. Hàn Mạc Di không biết làm gì, chỉ giúp anh trai giữ chân ghế. Lấy sách xong xuôi, Hàn Dạ Tước định ra ngoài thì Hàn Mạc Di gọi lại "Anh hai, ở đây có cái hộp gì nè!" Chiếc hộp được cất ở ngăn cuối của tủ đồ bên cạnh kệ sách, Hàn Dạ Tước nhíu mày bước đến xem. Một chiếc hộp bằng gỗ hình rương báu, có ổ khóa. Cậu cầm lên giơ qua xem lại, thấy có gì đó khả nghi, tính tò mò trong cậu lại nổi lên. Hàn Mạc Di cũng tò mò giục cậu "Anh hai, anh mở nhanh đi!" Hàn Dạ Tước gật đầu, chìa khóa thì cậu không có nhưng thủ thuật để mở được khóa thì cậu biết. Hơn nữa loại khóa này cũng không phải dạng khó khăn. Cậu đã học được cách mở khóa của chú Minh Hạo nên việc mở khóa đối với cậu vô cùng dễ dàng. Hàn Dạ Tước lấy chiếc kẹp tóc của em gái xuống, cậu tra vào ổ khóa. Tiếng "Lạch cạch" vang lên, ít phút sau "Cạch" một tiếng, ổ khóa đã được mở ra. Hàn Mạc Di vỗ tay khen ngợi "Anh hai, anh giỏi quá!" Hàn Dạ Tước cười hà hà. Mở nắp rương ra, cả hai anh em đều bất ngờ, trong rương toàn là hình của mẹ - Mạc Vi Như lúc trẻ.
- Wow, papa đúng là rất yêu mama nha... - Hàn Mạc Di thốt lên.
- Có gì đó không ổn... - Hàn Dạ Tước sờ cằm ngắm nghía từng bức ảnh.
- Có gì không ổn sao anh?
- Mấy bức ảnh này, không phải chụp chính diện mà là chụp trộm!
- Há???
Hàn Mạc Di nghiêng đầu khó hiểu, bé nghĩ nghĩ rồi nói "Ý anh là anh bảo papa biến thái sao?" Hàn Dạ Tước nhíu mày "Em học đâu ra từ đó đẩy?" Hàn Mạc Di ngây thơ "Mama hay gọi papa là biến thái đó anh! Mỗi tối em đi qua phòng mama và papa, em đều nghe thấy, mà biến thái là gì vậy anh?" Hàn Dạ Tước giật giật khóe miệng, anh xoa đầu em gái "Em còn nhỏ không hiểu được đâu, với lạu không được học mấy từ như vậy nữa đâu nhé!" Hàn Mạc Di nhìn anh một hồi rồi ngoan ngoãn gật đầu. Hàn Dạ Tước vui vẻ xoa đầu em gái "Ngoan lắm!"
Hàn Dạ Tước bê cái rương nhỏ lên, cùng em gái ra khỏi thư phòng. Hai anh em vào phòng bàn chuyện trả đũa papa yêu dấu vì tội dám cướp mama yêu quý, Hàn Dạ Tước nhếch môi cười gian ác, ba yêu dấu! Mẹ là của con... nhớ đến những lúc cậu muốn ngủ với mẹ thì toàn bị ba đuổi ra ngoài, cậu không thể nào không nuôi hận.
Tối, Hàn Dạ Thần ôm Mạc Vi Như vào nhà. Thấy hai đứa con yêu đang ngồi ở phòng khách xem tivi, hai người vui vẻ bước đến ôm con. Hàn Dạ Tước cười "Mama, con có cái này cho mama coi nè!" Mạc Vi Như híp mắt cười "Hửm? Có quà cho mama sao?" "Dạ, mama và papa đợi con nhé!" Hai người gật đầu cười. Hàn Dạ Thần hứng thú ngồi cạnh vợ yêu nhìn con trai đang chạy lên tầng. Hàn Mạc Di ngồi trên đùi mẹ ăn bim bim, vừa nhai vừa nói "Mama, mama nhớ phải bình tĩnh đó nhé! Anh hai dặn con nói với mama như vậy!" Cả hai người nghi hoặc nhìn nhau.
Vài phút sau, Hàn Dạ Tước hì hục chạy xuống, cậu giơ chiếc hộp rương báu ra "Mama, mama coi đi!" Hàn Dạ Thần nhìn chiếc hộp, nghĩ nghĩ rồi chợt nhớ ra. Cái hộp đó, không phải là...! Anh hốt hoảng muốn giật lại chiếc hộp từ tay Hàn Dạ Tước nhưng Mạc Vi Như đã nhận lấy và mở ra. Nhìn thứ trong đó mà cô ngẩn người, trong đó đựng đầy những bức ảnh của cô hồi xưa, những bức ảnh mà cô không hề nhớ mình đã từng chụp. Hàn Dạ Thần len lén đứng dậy, tính trốn lên phòng thì tiếng vợ yêu vang lên khiến anh khựng lại "Chồng yêu, những bức ảnh này là..." Hàn Dạ Thần định lên tiếng giải thích thì con trai yêu quý đã chen ngang"Mama, hôm nay con vào thư phòng lấy sách, liền tìm được chiếc rương này ở trong ngăn tủ, do tò mò nên con đã mở ra, ai ngờ toàn hình của mama nhưng con cũng nhận thấy những bức ảnh này là chụp trộm, đúng không papa?" Lời nói như muốn đổ thêm dầu vào lửa. Đôi mắt hẹp dài sắc lạnh lại ngây thơ biết bao nhiêu nhìn thẳng vào mắt Hàn Dạ Thần, giọng nói còn mang vài phần khiêu khích. Hàn Dạ Thần sôi máu, tên nhóc con này muốn chia rẽ mình và vợ yêu đây mà.
Mạc Vi Như mím môi nhắm mắt rồi mở ra, cô đứng dậy bước lên tầng. "Vợ..." tiếng gọi dài đầy tuyệt vọng của Hàn Dạ Thần vang lên. Đổi lại chỉ là lời nói lạnh lùng mang sức sát thương lớn đối với anh "Tối nay anh đừng mơ ngủ trong phòng, tên biến thái!" "Sập!" Tiếng cửa đóng sầm lại cũng như đóng lại niềm hy vọng nhỏ nhoi của Hàn Dạ Thần.
"HÀN DẠ TƯỚC!!!" Hàn Dạ Thần quát lớn, mắt hừng hực lửa nhìn về phía kẻ gây tội nhỏ bé đang thờ ơ nhìn mình. "Là do papa khiêu chiến con trước thôi" Hàn Dạ Tước nhún vai cười khiêu khích "Trận chiến này, con thắng 1 - 0" rồi còn lêu lêu anh một cái rồi chạy lên tầng. Hàn Dạ Thần bực bội đá ghế sofa. Hàn Mạc Di ngồi sofa đối diện, mở miệng "Papa đừng buồn, sofa con thấy cũng rất êm mà, nếu không papa ngủ cùng anh hai là được rồi" rồi ngúng nguẩy chạy theo anh trai.
Hàn Dạ Thần căm hận nắm chặt tay lại. Tên nhóc con đáng ghét, dám khiêu chiến ta, muốn tranh vợ ta? Đâu phải dễ đâu... nhưng mà lúc này cô đang giận anh! Aish, cuộc đời tôi... Hàn Dạ Thần nhìn chiếc rương bị mở trên bàn, khóc không ra nước mắt "Sao mình lại không cẩn thận như vậy chứ!? Để nó bắt thóp được chuyện này!" Nhìn chiếc ghế sofa lớn, Hàn Dạ Thần thở dài. Tối này đành vậy thôi, để mai dỗ vợ sau...
Đêm tối, vì thiếu cảm giác mềm mại ấm áp thường ngày, Hàn Dạ Thần trở nên khó ngủ, anh dụi dụi mắt, khẽ khàng ôm gối bước lên tầng. Đi đến trước cửa phòng của vợ chồng, nhẹ nhàng vặn nắm cửa mở ra. Nhìn vợ yêu đang thiu thiu ngủ trên giường lớn, anh nhịn nỗi nhớ không nổi mà đóng cửa lại rồi bước nhanh đến giường, vòng tay ôm cô rồi nhắm mắt lại. Cảm nhận sự mềm mại của cô, hương thơm dễ chịu của cô. Không lâu sau, anh đã chìm vào giấc ngủ sâu. Mạc Vi Như đã tỉnh từ lúc anh mở cửa ra, vì thiếu cái ôm của anh nên cô cũng không ngủ được, tính xuống dưới kêu anh lên thì anh đã lên trước rồi. Được ôm chặt trong vòng tay ấm áp quen thuộc của chồng yêu, Mạc Vi Như khẽ cười. Thực ra cô cũng đã hết giận rồi, dù hành động đó của anh quả thật là rất biến thái nhưng điều đó cũng biểu nghĩa cho việc anh yêu cô nhiều đến nhường nào. Mạc Vi Như xoay người, vòng tay ôm eo anh, mặt dụi vào ngực anh. Khi cô đã chìm vào giấc ngủ, Hàn Dạ Thần trên môi xuất hiện nụ cười mỉm đầy hạnh phúc. Suy cho cùng, cô đã không giận anh, cô đã hiểu anh... điều đó thật sự khiến anh cảm thấy vui vẻ. Cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ, cảm nhận sự ấm áp trong những ngày mùa đông.
"Két..." tiếng cửa phòng đối diện không xa vang lên, Hàn Dạ Tước nhìn phòng ba mẹ, cậu không khỏi mỉm cười. Haizz... có vẻ như kế hoạch đã thất bại rồi, ba mẹ cậu yêu nhau nhiều như vậy thật khiến cậu ngưỡng mộ mà. Có lẽ cả đời này, cậu không thể là đối thủ của ba được. Hàn Dạ Tước đóng cửa lại đi ngủ.
- Wow, papa đúng là rất yêu mama nha... - Hàn Mạc Di thốt lên.
- Có gì đó không ổn... - Hàn Dạ Tước sờ cằm ngắm nghía từng bức ảnh.
- Có gì không ổn sao anh?
- Mấy bức ảnh này, không phải chụp chính diện mà là chụp trộm!
- Há???
Hàn Mạc Di nghiêng đầu khó hiểu, bé nghĩ nghĩ rồi nói "Ý anh là anh bảo papa biến thái sao?" Hàn Dạ Tước nhíu mày "Em học đâu ra từ đó đẩy?" Hàn Mạc Di ngây thơ "Mama hay gọi papa là biến thái đó anh! Mỗi tối em đi qua phòng mama và papa, em đều nghe thấy, mà biến thái là gì vậy anh?" Hàn Dạ Tước giật giật khóe miệng, anh xoa đầu em gái "Em còn nhỏ không hiểu được đâu, với lạu không được học mấy từ như vậy nữa đâu nhé!" Hàn Mạc Di nhìn anh một hồi rồi ngoan ngoãn gật đầu. Hàn Dạ Tước vui vẻ xoa đầu em gái "Ngoan lắm!"
Hàn Dạ Tước bê cái rương nhỏ lên, cùng em gái ra khỏi thư phòng. Hai anh em vào phòng bàn chuyện trả đũa papa yêu dấu vì tội dám cướp mama yêu quý, Hàn Dạ Tước nhếch môi cười gian ác, ba yêu dấu! Mẹ là của con... nhớ đến những lúc cậu muốn ngủ với mẹ thì toàn bị ba đuổi ra ngoài, cậu không thể nào không nuôi hận.
Tối, Hàn Dạ Thần ôm Mạc Vi Như vào nhà. Thấy hai đứa con yêu đang ngồi ở phòng khách xem tivi, hai người vui vẻ bước đến ôm con. Hàn Dạ Tước cười "Mama, con có cái này cho mama coi nè!" Mạc Vi Như híp mắt cười "Hửm? Có quà cho mama sao?" "Dạ, mama và papa đợi con nhé!" Hai người gật đầu cười. Hàn Dạ Thần hứng thú ngồi cạnh vợ yêu nhìn con trai đang chạy lên tầng. Hàn Mạc Di ngồi trên đùi mẹ ăn bim bim, vừa nhai vừa nói "Mama, mama nhớ phải bình tĩnh đó nhé! Anh hai dặn con nói với mama như vậy!" Cả hai người nghi hoặc nhìn nhau.
Vài phút sau, Hàn Dạ Tước hì hục chạy xuống, cậu giơ chiếc hộp rương báu ra "Mama, mama coi đi!" Hàn Dạ Thần nhìn chiếc hộp, nghĩ nghĩ rồi chợt nhớ ra. Cái hộp đó, không phải là...! Anh hốt hoảng muốn giật lại chiếc hộp từ tay Hàn Dạ Tước nhưng Mạc Vi Như đã nhận lấy và mở ra. Nhìn thứ trong đó mà cô ngẩn người, trong đó đựng đầy những bức ảnh của cô hồi xưa, những bức ảnh mà cô không hề nhớ mình đã từng chụp. Hàn Dạ Thần len lén đứng dậy, tính trốn lên phòng thì tiếng vợ yêu vang lên khiến anh khựng lại "Chồng yêu, những bức ảnh này là..." Hàn Dạ Thần định lên tiếng giải thích thì con trai yêu quý đã chen ngang"Mama, hôm nay con vào thư phòng lấy sách, liền tìm được chiếc rương này ở trong ngăn tủ, do tò mò nên con đã mở ra, ai ngờ toàn hình của mama nhưng con cũng nhận thấy những bức ảnh này là chụp trộm, đúng không papa?" Lời nói như muốn đổ thêm dầu vào lửa. Đôi mắt hẹp dài sắc lạnh lại ngây thơ biết bao nhiêu nhìn thẳng vào mắt Hàn Dạ Thần, giọng nói còn mang vài phần khiêu khích. Hàn Dạ Thần sôi máu, tên nhóc con này muốn chia rẽ mình và vợ yêu đây mà.
Mạc Vi Như mím môi nhắm mắt rồi mở ra, cô đứng dậy bước lên tầng. "Vợ..." tiếng gọi dài đầy tuyệt vọng của Hàn Dạ Thần vang lên. Đổi lại chỉ là lời nói lạnh lùng mang sức sát thương lớn đối với anh "Tối nay anh đừng mơ ngủ trong phòng, tên biến thái!" "Sập!" Tiếng cửa đóng sầm lại cũng như đóng lại niềm hy vọng nhỏ nhoi của Hàn Dạ Thần.
"HÀN DẠ TƯỚC!!!" Hàn Dạ Thần quát lớn, mắt hừng hực lửa nhìn về phía kẻ gây tội nhỏ bé đang thờ ơ nhìn mình. "Là do papa khiêu chiến con trước thôi" Hàn Dạ Tước nhún vai cười khiêu khích "Trận chiến này, con thắng 1 - 0" rồi còn lêu lêu anh một cái rồi chạy lên tầng. Hàn Dạ Thần bực bội đá ghế sofa. Hàn Mạc Di ngồi sofa đối diện, mở miệng "Papa đừng buồn, sofa con thấy cũng rất êm mà, nếu không papa ngủ cùng anh hai là được rồi" rồi ngúng nguẩy chạy theo anh trai.
Hàn Dạ Thần căm hận nắm chặt tay lại. Tên nhóc con đáng ghét, dám khiêu chiến ta, muốn tranh vợ ta? Đâu phải dễ đâu... nhưng mà lúc này cô đang giận anh! Aish, cuộc đời tôi... Hàn Dạ Thần nhìn chiếc rương bị mở trên bàn, khóc không ra nước mắt "Sao mình lại không cẩn thận như vậy chứ!? Để nó bắt thóp được chuyện này!" Nhìn chiếc ghế sofa lớn, Hàn Dạ Thần thở dài. Tối này đành vậy thôi, để mai dỗ vợ sau...
Đêm tối, vì thiếu cảm giác mềm mại ấm áp thường ngày, Hàn Dạ Thần trở nên khó ngủ, anh dụi dụi mắt, khẽ khàng ôm gối bước lên tầng. Đi đến trước cửa phòng của vợ chồng, nhẹ nhàng vặn nắm cửa mở ra. Nhìn vợ yêu đang thiu thiu ngủ trên giường lớn, anh nhịn nỗi nhớ không nổi mà đóng cửa lại rồi bước nhanh đến giường, vòng tay ôm cô rồi nhắm mắt lại. Cảm nhận sự mềm mại của cô, hương thơm dễ chịu của cô. Không lâu sau, anh đã chìm vào giấc ngủ sâu. Mạc Vi Như đã tỉnh từ lúc anh mở cửa ra, vì thiếu cái ôm của anh nên cô cũng không ngủ được, tính xuống dưới kêu anh lên thì anh đã lên trước rồi. Được ôm chặt trong vòng tay ấm áp quen thuộc của chồng yêu, Mạc Vi Như khẽ cười. Thực ra cô cũng đã hết giận rồi, dù hành động đó của anh quả thật là rất biến thái nhưng điều đó cũng biểu nghĩa cho việc anh yêu cô nhiều đến nhường nào. Mạc Vi Như xoay người, vòng tay ôm eo anh, mặt dụi vào ngực anh. Khi cô đã chìm vào giấc ngủ, Hàn Dạ Thần trên môi xuất hiện nụ cười mỉm đầy hạnh phúc. Suy cho cùng, cô đã không giận anh, cô đã hiểu anh... điều đó thật sự khiến anh cảm thấy vui vẻ. Cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ, cảm nhận sự ấm áp trong những ngày mùa đông.
"Két..." tiếng cửa phòng đối diện không xa vang lên, Hàn Dạ Tước nhìn phòng ba mẹ, cậu không khỏi mỉm cười. Haizz... có vẻ như kế hoạch đã thất bại rồi, ba mẹ cậu yêu nhau nhiều như vậy thật khiến cậu ngưỡng mộ mà. Có lẽ cả đời này, cậu không thể là đối thủ của ba được. Hàn Dạ Tước đóng cửa lại đi ngủ.