"Haha...em muốn chị truyền kinh nghiệm hẹn hò cho em sao?" Mạc Vi Như bật cười thích thú khi nghe Phó Ninh nói. Phó Ninh đỏ mặt, cô lay lay tay Mạc Vi Như "Chị! Chị đừng chọc em nữa mà, chuyện này thật sự rất quan trọng đối với em đó!" Mạc Vi Như khụ khụ vài tiếng "Được rồi, chị xin lỗi nhưng mà... thật sự là chị cũng không biết truyền đạt cho em kinh nghiệm như thế nào..." nói rồi cô đỏ mặt "Trong các cuộc hẹn hò, Thần anh ấy mới là người hiểu rõ nhất còn chị thì mờ mịt lắm!" Phó Ninh thở dài. Mạc Vi Như vỗ vai cô "Cố lên!" Phó Ninh gật đầu.
Tại Minh gia
Minh Hạo về sớm sửa soạn qua. Anh soi soi trước gương, sờ cằm cười hài lòng "Hừm... nhìn thế nào cũng quá đẹp! Không cần sửa sang gì nhiều nhỉ? Haha" Minh Hạo nghĩ vậy liền chuyển sang phần quan trọng hơn: tập cách tỏ tình. Minh Hạo chỉnh lại vạt áo sơ mi, gương mặt đẹp trai một thoắt tràn đầy nhu tình "Phó Ninh, thật ra...anh đã yêu em từ lâu rồi! Em có đồng ý làm người yêu của anh không?" Thấy có vẻ không ổn lắm, Minh Hạo lại chuyển lời thoại "Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại yêu say đắm ai đó thêm một lần nữa, nhưng từ khi gặp em, điều đó đã thay đổi, anh yêu em!" Nói xong, Minh Hạo thầm cảm thán bản thân mình sao lại ngọt ngào đến vậy, anh đã chắc chắn được rằng cô cũng có tình cảm với mình nên sự tự tin lại tăng gấp bội. Minh Hạo thở hắt ra, ánh mắt kiên định nhìn vào gương "Hàn Dạ Thần, hãy chờ đó! Chuẩn bị tâm thế mà kết thông gia với mình đi haha..."
Tiếng cười lớn vang cả xuống dưới lầu. Bà quản gia lắc đầu cười, vị thiếu gia này đúng là...trẻ con thật!
**************
"Hừm... bộ này đi!" Mạc Vi Như và Phó Ninh cùng nhau đi mua sắm, cả hai cùng vào một cửa hàng thời trang cao cấp. Thực chất là Mạc Vi Như kéo cô vào. Mạc Vi Như chọn lựa váy vóc quần áo cho Phó Ninh để cô có thể đẹp nhất vào tối nay. Hơn nữa, cô em gái kết nghĩa thân thiết này là người mở lời trước, hỏi sao cô không đồng ý cho được. Phó Ninh nhìn hai cô nhân viên đang khổ sở cầm trên tay gần 10 bộ khác nhau, cô nhăn mày mím môi "Chị Như, thế này được rồi, để em đi thử trước rồi nếu có gì mình lại chọn tiếp nhé!" Mạc Vi Như nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Phó Ninh theo cô nhân viên vào phòng thay đồ.
Mạc Vi Như ngồi đợi ở bên ngoài, cô được tiếp đón chu đáo. Phu nhân lừng lẫy của chủ tịch Hàn thị có thể không nên chào đón sao? Mấy cô nhân viên tụm năm tụm ba len lén nhìn cô, ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị.
"Thưa phu nhân, có cuộc gọi tới của chủ tịch ạ!" Một vệ sĩ từ ngoài bước vào, đây là những người anh an bài để bảo vệ cho cô khi cô đi ra ngoài. Mạc Vi Như gập tờ báo lại, haizz... cô quên là cô đã để máy ở nhà. Mạc Vi Như mỉm cười cảm ơn rồi cầm lấy chiếc máy điện thoại đang rung kia ấn nghe "Alo ông xã..." Hàn Dạ Thần sau 3 cuộc gọi nhỡ cho cô mà không được, anh đang rất lo lắng. Nghe thấy giọng nói ngọt ngào gọi mình của vợ yêu, tâm tình anh lập tức buông lỏng. Hàn Dạ Thần thật muốn mắng cô một trận nhưng lời đến miệng lại không nói được. Anh trách cô "Sao anh gọi em lại không nghe máy? Với cả em đi đâu vậy? Ông quản gia cũng không biết nữa...em có biết anh lo thế nào không hả?" Mạc Vi Như thấy thật có lỗi, giọng cô ỉu xìu "Em biết lỗi rồi ông xã! Em sẽ giải thích với anh" Hàn Dạ Thần một mảnh im lặng như đã đồng ý. Mạc Vi Như nói tiếp "Hôm nay sau khi tan làm thì Phó Ninh có nhờ em đi shopping cùng cô ấy, để lựa cho cô ấy một bộ đồ thật đẹp cho cuộc hẹn tối nay của cô ấy với Minh Hạo, em để quên máy điện thoại ở nhà nên không báo cho anh biết được thành ra bác quản gia cũng không biết luôn. Em xin lỗi mà..." Hàn Dạ Thần nghiêm giọng "Bộ hết cách để liên lạc với anh hả?" Mạc Vi Như hối lỗi "Em nghĩ chuyện đó cũng không phải là quan trọng, với lại anh đang làm việc, em không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm phiền đến anh!"
Hàn Dạ Thần im lặng một hồi rồi nói "Tối nay về trừng phạt em!" Rồi anh cúp máy. Mạc Vi Như đổ mồ hôi lạnh, cô có thể hiểu được ngụ ý của anh. Huhu cô có nên về nhà tối nay không? Cô gượng cười đưa máy cho vệ sĩ, khóc không ra nước mắt.
- Chị sao vậy? - Phó Ninh thay đồ xong, cô đi ra, thấy Mạc Vi Như gương mặt khổ sở liền lo lắng hỏi.
- À không sa.... - Mạc Vi Như định nói "không sao đâu" thì cô ngẩn người khi thấy Phó Ninh mặc bộ váy kia.
- Chị Như... - Phó Ninh đưa hai tay trước mặt cô.
- Wow rất hợp với em đó! - Mạc Vi Như khen ngợi, cô chọc Phó Ninh - Thế này không chỉ một Minh Hạo đổ mà cả 10 Minh Hạo cũng đổ đấy.
- Chị nói gì kì quá! - Phó Ninh đỏ mặt
- Haha không kì đâu, được rồi chúng ta chọn bộ này đi, tiếp theo còn nhiều việc phải làm lắm! - Mạc Vi Như đứng dậy nói.
- Ukm.. - Phó Ninh gật đầu
******************
Tối đó, Minh Hạo mặc áo sơ mi xanh biển đậm, quần jeans, đi giày. Mokjt dạng thoải mái phong tình. Anh đứng cạnh chiếc BMW màu xám bóng loáng. Người đàn ông đẹp trai đứng cạnh chiếc xe tiền tỉ đúng là khiến người khác phải chú ý. Phó Ninh mặc chiếc váy suông hồng nhạt, thiết kế hở vai, cách điệu ở phần cổ váy trông rất đáng yêu, tóc cô búi cao, vài sợi tóc buông nhẹ xuống rất hợp. Cả hai người ngại ngùng nhìn nhau, Minh Hạo khụ khụ vài tiếng rồi quay mặt đi nói "Cô lên xe đi!" Phó Ninh khẽ "Ukm..." một tiếng rồi để Minh Hạo mở cửa xe rồi lên.
Trên xe hai người không nói câu nào, Minh Hạo thì chú tâm lái xe còn Phó Ninh thì cũng không biết nói cái gì vì hầu như trước giờ hai người chỉ có cãi nhau và cãi nhau, gây sự rồi đôi lúc mới có chút bình yên. Giờ lại nhu tình dịu dàng thế này cô có chút không quen. Minh Hạo dừng xe ở một nhà hàng, anh quay sang mỉm cười với cô "Chắc cô cũng đói rồi phải không? Cúng ta sẽ ăn ở đây nhé! Tôi đã đặt chỗ rồi" Phó Ninh gật đầu. Ra ngoài, Minh Hạo bỗng nắm lấy tay cô làm cô hốt hoảng muốn giãy ra nhưng anh vẫn nắm tay cô, lực lại chặt hơn "Để tôi dẫn cô vào, ở đây dễ lạc lắm!" Nghe cũng có lí nên cô cũng để anh nắm tay vào nhà hàng đi lên tầng cao. Bàn đã được đặt sẵn, trang trí theo phong cách Tây rất lãng mạn, khiến người nào khi được tận hưởng sẽ đắm chìm và mê say nó. Phó Ninh cũng không ngoại lệ, cô nhìn ra khung cảnh thành phố bên ngoài, cô thốt lên "Thật đẹp!" Minh Hạo mỉm cười, anh nói "Nếu cô thích thì sau khi ăn xong, tôi sẽ dẫn cô đến một nơi có thể nhìn thấy hết được toàn cảnh thành phố A một cách rõ nhất!" Phó Ninh cười "Cò nơi nào khác ngoài Hàn thị nữa sao?" Minh Hạo bật cười "Cô thích đến đó cũng được thôi, chủ tịch Hàn của chúng ta chắc cũng chẳng ngại gì" thế là hai người nói chuyện vui vẻ, quên hết đi sự ngại ngùng và gượng gạo ban đầu, cùng thưởng thức một bữa tối tình nhân đầy lãng mạn và ngọt ngào.
Ăn tối xong, Minh Hạo đi lấy xe, để cô chờ ở trước cửa nhà hàng. Đang đứng chờ thì có người tới vỗ vào vai cô "Này cô kia!" Phó Ninh giật mình quay ra. Một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng, váy ngắn màu đỏ bó sát ngang vai khoe đường cong quyến rũ, đôi cao gót 10 phân đen ánh kim, mái tóc đen uốn lượn sóng tăng thêm nét quyến rũ cho cô ta. Cô ta khoanh tay lại, bộ dáng kiêu ngạo nhìn Phó Ninh từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường "Không nghĩ sau khi tôi rời đi Hạo lại có thể hạ thấp khẩu vị như vậy!" Phó Ninh nhíu mày "Cô nói vậy là sao?"
- Quên chưa giới thiệu với cô, tôi là bạn gái cũ của anh ấy! - Cô ta nhếch môi.
- Bạn gái cũ sao? - Phó Ninh thờ ơ hỏi lại - Thì liên quan gì đến tôi?
- Cô... cô là bạn gái mới của anh ấy, sao mà không liên quan? - Có vẻ như cô ta không nghĩ tới Phó Ninh sẽ phản ứng như vậy.
- Hửm, cô đây là đang muốn tôi nổi khùng lên rồi đánh trả cô vì ghen ấy hả? - Phó Ninh bật cười giễu cợt - Haha, tôi đành xin lỗi cô rồi! Tôi đây không phải là bạn gái của anh ấy, mà cho dù có phải đi chăng nữa thì cũng chẳng cần phải ghen vì cô! Cô cũng chỉ là BẠN GÁI CŨ của Minh Hạo, cô có tư cách gì mà phán xét tôi?
- Cô... - cô ta tức muốn phát điên lên, cánh tay giơ lên định tát Phó Ninh thì một cánh tay rắn chắc bắt lại vung ra.
"Á" bị bóp chặt rồi vung ra mạnh, cô ta cảm giác như cánh tay mình bị gãy. Minh Hạo với đôi mắt đầy lửa giận nhìn cô ta, anh ôm Phó Ninh vào lòng che chở. Môi mỏng gằn từng chữ "Tiêu Linh!" Tiêu Linh như quên đi cánh tay đau của mình, cô ta mỉm cười vui vẻ "Hạo, anh vẫn còn nhớ em, thật tốt quá!" Minh Hạo cười nhạo "Ha, mong cô đừng có ảo tưởng quá, kẻo không chừng lại thất vọng"
- Thất vọng? Em không nghĩ vậy... Hạo, lần này em về là muốn được gặp anh, không ngờ hai ta lại gặp được nhau sớm như vậy! Em có thể nói đó là định mệnh không?
- Gặp tôi? Định mệnh? Nghe thật ghê tởm, cô làm tôi phát nôn rồi - Minh Hạo chán ghét nói, lúc đấy anh đúng là điên mới đi yêu loại người mặt dày ảo tượng này. Thật hối hận! Còn cô gái trong lòng anh, đáng yêu, chân thật...
Đôi mắt anh ánh lên tí nhu tình khi nhìn Phó Ninh làm Tiêu Linh tức phát điên. Phó Ninh bị cô ta chiếu tướng liền mất tự nhiên mà muốn lui ra khỏi ngực anh. Minh Hạo ôm chặt cô không chịu buông, anh nói thầm bên tai cô "Phó Ninh, em ngoan ngoãn chút đi! Chuyện này anh sẽ giải thích với em sau nhé! đừng nghĩ linh tinh mà hãy mặc kệ cô ta" Phó Ninh đỏ mặt, cô máy móc gật đầu rồi vùi mạt vào ngực anh.
Minh Hạo hài lòng ôm cô, anh giương mắt lên khiêu khích nhìn Tiêu Linh "Đây là bạn gái và cũng là vợ tương lai của tôi - Phó Ninh!" Tiêu Linh trợn mắt run giọng "Anh nói vậy là sao? Con nhỏ này là bạn gái anh? Anh có đùa em không vậy? Anh không cần phải gượng ép bản thân mình đâu, hãy nói anh còn yêu em nên muốn em ghen, anh mới lấy cô ta làm bia đỡ đạn đúng chứ!? Anh nói đi!!!" Câu cuối cô ta hét lớn lên, mấy người đi đường cũng phải tò mò mà nhìn. Phó Ninh lạnh người, người phụ nữ này có phải bị điên rồi không?
Minh Hạo nhếch môi giễu cợt "Cô còn xứng sao? Ảo tưởng vừa thôi, càng nhìn cô, càng nghe cô nói, tôi càng thấy buồn nôn. Loại phụ nữ như cô thật khiến người khác phải ghê tởm!" Tiêu Linh tức giận không thốt lên lời. Minh Hạo không muốn nhìn cô ta thêm nữa, anh ôm Phó Ninh vào xe rồi lái đi. Để lại người phụ nữ quỳ sụp xuống.
Phó Ninh nhìn bàn tay cầm vô lăng của anh nắm chặt. Cô thở dài "Minh Hạo, anh đừng tức giận nữa! Như anh nói, với loại người đó thì nên mặc kệ hay sao?" Minh Hạo bỗng ngoặt xe vào lề đường làm cô giật mình. Chưa kịp phản ứng gì thì anh đã ôm chầm lấy cô dịu dàng thủ thỉ "Phó Ninh, anh yêu em! không biết từ bao giờ, trái tim tưởng chừng đã nguội lạnh của anh lại được hâm nóng trở lại, từ khi gặp em, anh đã nhận ra tình yêu thật lòng là như thế nào! Nụ cười, gương mặt và giọng nói của em đã in sâu vào tâm trí anh từ bao giờ. Nó khiến anh từng phút từng giờ nghĩ đến em. Nó khiến anh phải thao thức ngày đêm, khiến anh nhận ra mình yêu em nhiều hơn thế! Lúc nhìn em với tên Kiến Phong kia, anh đã ghen đó em biết không? Làm em giận anh rất xin lỗi nhưng đó là do anh đã quá yêu em. Phó Ninh anh yêu em..." Vừa nói xong, một cảm giác mềm mại chạm vào môi anh. Minh Hạo tròn mắt nhìn gương mặt Phó Ninh gần kề mình. Cô đang hôn anh! Cô chủ động hôn anh! Minh Hạo mừng rỡ kéo cô sát lại khiến nụ hôn trở nên nồng nàn hơn. Nụ hôn kéo dài đến khi cô khó thở anh mới buông ra. Nhìn cô đỏ mặt thở hắt ra, Minh Hạo yêu chiều vuốt tóc cô ra sau tai khẽ nói "Ngốc, khi hôn thì phải thở" Phó Ninh bặm môi nhìn anh.
Mnh Hạo bật cười ôm cô vào lòng. Hai người ôm nhau được một lúc lâu. Phó Ninh lên tiếng "Hạo, anh có thể cho em biết chuyện tình cảm trong quá khứ của anh được không?" Minh Hạo mỉm cười vuốt tóc cô "Được"
Tại Minh gia
Minh Hạo về sớm sửa soạn qua. Anh soi soi trước gương, sờ cằm cười hài lòng "Hừm... nhìn thế nào cũng quá đẹp! Không cần sửa sang gì nhiều nhỉ? Haha" Minh Hạo nghĩ vậy liền chuyển sang phần quan trọng hơn: tập cách tỏ tình. Minh Hạo chỉnh lại vạt áo sơ mi, gương mặt đẹp trai một thoắt tràn đầy nhu tình "Phó Ninh, thật ra...anh đã yêu em từ lâu rồi! Em có đồng ý làm người yêu của anh không?" Thấy có vẻ không ổn lắm, Minh Hạo lại chuyển lời thoại "Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại yêu say đắm ai đó thêm một lần nữa, nhưng từ khi gặp em, điều đó đã thay đổi, anh yêu em!" Nói xong, Minh Hạo thầm cảm thán bản thân mình sao lại ngọt ngào đến vậy, anh đã chắc chắn được rằng cô cũng có tình cảm với mình nên sự tự tin lại tăng gấp bội. Minh Hạo thở hắt ra, ánh mắt kiên định nhìn vào gương "Hàn Dạ Thần, hãy chờ đó! Chuẩn bị tâm thế mà kết thông gia với mình đi haha..."
Tiếng cười lớn vang cả xuống dưới lầu. Bà quản gia lắc đầu cười, vị thiếu gia này đúng là...trẻ con thật!
**************
"Hừm... bộ này đi!" Mạc Vi Như và Phó Ninh cùng nhau đi mua sắm, cả hai cùng vào một cửa hàng thời trang cao cấp. Thực chất là Mạc Vi Như kéo cô vào. Mạc Vi Như chọn lựa váy vóc quần áo cho Phó Ninh để cô có thể đẹp nhất vào tối nay. Hơn nữa, cô em gái kết nghĩa thân thiết này là người mở lời trước, hỏi sao cô không đồng ý cho được. Phó Ninh nhìn hai cô nhân viên đang khổ sở cầm trên tay gần 10 bộ khác nhau, cô nhăn mày mím môi "Chị Như, thế này được rồi, để em đi thử trước rồi nếu có gì mình lại chọn tiếp nhé!" Mạc Vi Như nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Phó Ninh theo cô nhân viên vào phòng thay đồ.
Mạc Vi Như ngồi đợi ở bên ngoài, cô được tiếp đón chu đáo. Phu nhân lừng lẫy của chủ tịch Hàn thị có thể không nên chào đón sao? Mấy cô nhân viên tụm năm tụm ba len lén nhìn cô, ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị.
"Thưa phu nhân, có cuộc gọi tới của chủ tịch ạ!" Một vệ sĩ từ ngoài bước vào, đây là những người anh an bài để bảo vệ cho cô khi cô đi ra ngoài. Mạc Vi Như gập tờ báo lại, haizz... cô quên là cô đã để máy ở nhà. Mạc Vi Như mỉm cười cảm ơn rồi cầm lấy chiếc máy điện thoại đang rung kia ấn nghe "Alo ông xã..." Hàn Dạ Thần sau 3 cuộc gọi nhỡ cho cô mà không được, anh đang rất lo lắng. Nghe thấy giọng nói ngọt ngào gọi mình của vợ yêu, tâm tình anh lập tức buông lỏng. Hàn Dạ Thần thật muốn mắng cô một trận nhưng lời đến miệng lại không nói được. Anh trách cô "Sao anh gọi em lại không nghe máy? Với cả em đi đâu vậy? Ông quản gia cũng không biết nữa...em có biết anh lo thế nào không hả?" Mạc Vi Như thấy thật có lỗi, giọng cô ỉu xìu "Em biết lỗi rồi ông xã! Em sẽ giải thích với anh" Hàn Dạ Thần một mảnh im lặng như đã đồng ý. Mạc Vi Như nói tiếp "Hôm nay sau khi tan làm thì Phó Ninh có nhờ em đi shopping cùng cô ấy, để lựa cho cô ấy một bộ đồ thật đẹp cho cuộc hẹn tối nay của cô ấy với Minh Hạo, em để quên máy điện thoại ở nhà nên không báo cho anh biết được thành ra bác quản gia cũng không biết luôn. Em xin lỗi mà..." Hàn Dạ Thần nghiêm giọng "Bộ hết cách để liên lạc với anh hả?" Mạc Vi Như hối lỗi "Em nghĩ chuyện đó cũng không phải là quan trọng, với lại anh đang làm việc, em không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm phiền đến anh!"
Hàn Dạ Thần im lặng một hồi rồi nói "Tối nay về trừng phạt em!" Rồi anh cúp máy. Mạc Vi Như đổ mồ hôi lạnh, cô có thể hiểu được ngụ ý của anh. Huhu cô có nên về nhà tối nay không? Cô gượng cười đưa máy cho vệ sĩ, khóc không ra nước mắt.
- Chị sao vậy? - Phó Ninh thay đồ xong, cô đi ra, thấy Mạc Vi Như gương mặt khổ sở liền lo lắng hỏi.
- À không sa.... - Mạc Vi Như định nói "không sao đâu" thì cô ngẩn người khi thấy Phó Ninh mặc bộ váy kia.
- Chị Như... - Phó Ninh đưa hai tay trước mặt cô.
- Wow rất hợp với em đó! - Mạc Vi Như khen ngợi, cô chọc Phó Ninh - Thế này không chỉ một Minh Hạo đổ mà cả 10 Minh Hạo cũng đổ đấy.
- Chị nói gì kì quá! - Phó Ninh đỏ mặt
- Haha không kì đâu, được rồi chúng ta chọn bộ này đi, tiếp theo còn nhiều việc phải làm lắm! - Mạc Vi Như đứng dậy nói.
- Ukm.. - Phó Ninh gật đầu
******************
Tối đó, Minh Hạo mặc áo sơ mi xanh biển đậm, quần jeans, đi giày. Mokjt dạng thoải mái phong tình. Anh đứng cạnh chiếc BMW màu xám bóng loáng. Người đàn ông đẹp trai đứng cạnh chiếc xe tiền tỉ đúng là khiến người khác phải chú ý. Phó Ninh mặc chiếc váy suông hồng nhạt, thiết kế hở vai, cách điệu ở phần cổ váy trông rất đáng yêu, tóc cô búi cao, vài sợi tóc buông nhẹ xuống rất hợp. Cả hai người ngại ngùng nhìn nhau, Minh Hạo khụ khụ vài tiếng rồi quay mặt đi nói "Cô lên xe đi!" Phó Ninh khẽ "Ukm..." một tiếng rồi để Minh Hạo mở cửa xe rồi lên.
Trên xe hai người không nói câu nào, Minh Hạo thì chú tâm lái xe còn Phó Ninh thì cũng không biết nói cái gì vì hầu như trước giờ hai người chỉ có cãi nhau và cãi nhau, gây sự rồi đôi lúc mới có chút bình yên. Giờ lại nhu tình dịu dàng thế này cô có chút không quen. Minh Hạo dừng xe ở một nhà hàng, anh quay sang mỉm cười với cô "Chắc cô cũng đói rồi phải không? Cúng ta sẽ ăn ở đây nhé! Tôi đã đặt chỗ rồi" Phó Ninh gật đầu. Ra ngoài, Minh Hạo bỗng nắm lấy tay cô làm cô hốt hoảng muốn giãy ra nhưng anh vẫn nắm tay cô, lực lại chặt hơn "Để tôi dẫn cô vào, ở đây dễ lạc lắm!" Nghe cũng có lí nên cô cũng để anh nắm tay vào nhà hàng đi lên tầng cao. Bàn đã được đặt sẵn, trang trí theo phong cách Tây rất lãng mạn, khiến người nào khi được tận hưởng sẽ đắm chìm và mê say nó. Phó Ninh cũng không ngoại lệ, cô nhìn ra khung cảnh thành phố bên ngoài, cô thốt lên "Thật đẹp!" Minh Hạo mỉm cười, anh nói "Nếu cô thích thì sau khi ăn xong, tôi sẽ dẫn cô đến một nơi có thể nhìn thấy hết được toàn cảnh thành phố A một cách rõ nhất!" Phó Ninh cười "Cò nơi nào khác ngoài Hàn thị nữa sao?" Minh Hạo bật cười "Cô thích đến đó cũng được thôi, chủ tịch Hàn của chúng ta chắc cũng chẳng ngại gì" thế là hai người nói chuyện vui vẻ, quên hết đi sự ngại ngùng và gượng gạo ban đầu, cùng thưởng thức một bữa tối tình nhân đầy lãng mạn và ngọt ngào.
Ăn tối xong, Minh Hạo đi lấy xe, để cô chờ ở trước cửa nhà hàng. Đang đứng chờ thì có người tới vỗ vào vai cô "Này cô kia!" Phó Ninh giật mình quay ra. Một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng, váy ngắn màu đỏ bó sát ngang vai khoe đường cong quyến rũ, đôi cao gót 10 phân đen ánh kim, mái tóc đen uốn lượn sóng tăng thêm nét quyến rũ cho cô ta. Cô ta khoanh tay lại, bộ dáng kiêu ngạo nhìn Phó Ninh từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường "Không nghĩ sau khi tôi rời đi Hạo lại có thể hạ thấp khẩu vị như vậy!" Phó Ninh nhíu mày "Cô nói vậy là sao?"
- Quên chưa giới thiệu với cô, tôi là bạn gái cũ của anh ấy! - Cô ta nhếch môi.
- Bạn gái cũ sao? - Phó Ninh thờ ơ hỏi lại - Thì liên quan gì đến tôi?
- Cô... cô là bạn gái mới của anh ấy, sao mà không liên quan? - Có vẻ như cô ta không nghĩ tới Phó Ninh sẽ phản ứng như vậy.
- Hửm, cô đây là đang muốn tôi nổi khùng lên rồi đánh trả cô vì ghen ấy hả? - Phó Ninh bật cười giễu cợt - Haha, tôi đành xin lỗi cô rồi! Tôi đây không phải là bạn gái của anh ấy, mà cho dù có phải đi chăng nữa thì cũng chẳng cần phải ghen vì cô! Cô cũng chỉ là BẠN GÁI CŨ của Minh Hạo, cô có tư cách gì mà phán xét tôi?
- Cô... - cô ta tức muốn phát điên lên, cánh tay giơ lên định tát Phó Ninh thì một cánh tay rắn chắc bắt lại vung ra.
"Á" bị bóp chặt rồi vung ra mạnh, cô ta cảm giác như cánh tay mình bị gãy. Minh Hạo với đôi mắt đầy lửa giận nhìn cô ta, anh ôm Phó Ninh vào lòng che chở. Môi mỏng gằn từng chữ "Tiêu Linh!" Tiêu Linh như quên đi cánh tay đau của mình, cô ta mỉm cười vui vẻ "Hạo, anh vẫn còn nhớ em, thật tốt quá!" Minh Hạo cười nhạo "Ha, mong cô đừng có ảo tưởng quá, kẻo không chừng lại thất vọng"
- Thất vọng? Em không nghĩ vậy... Hạo, lần này em về là muốn được gặp anh, không ngờ hai ta lại gặp được nhau sớm như vậy! Em có thể nói đó là định mệnh không?
- Gặp tôi? Định mệnh? Nghe thật ghê tởm, cô làm tôi phát nôn rồi - Minh Hạo chán ghét nói, lúc đấy anh đúng là điên mới đi yêu loại người mặt dày ảo tượng này. Thật hối hận! Còn cô gái trong lòng anh, đáng yêu, chân thật...
Đôi mắt anh ánh lên tí nhu tình khi nhìn Phó Ninh làm Tiêu Linh tức phát điên. Phó Ninh bị cô ta chiếu tướng liền mất tự nhiên mà muốn lui ra khỏi ngực anh. Minh Hạo ôm chặt cô không chịu buông, anh nói thầm bên tai cô "Phó Ninh, em ngoan ngoãn chút đi! Chuyện này anh sẽ giải thích với em sau nhé! đừng nghĩ linh tinh mà hãy mặc kệ cô ta" Phó Ninh đỏ mặt, cô máy móc gật đầu rồi vùi mạt vào ngực anh.
Minh Hạo hài lòng ôm cô, anh giương mắt lên khiêu khích nhìn Tiêu Linh "Đây là bạn gái và cũng là vợ tương lai của tôi - Phó Ninh!" Tiêu Linh trợn mắt run giọng "Anh nói vậy là sao? Con nhỏ này là bạn gái anh? Anh có đùa em không vậy? Anh không cần phải gượng ép bản thân mình đâu, hãy nói anh còn yêu em nên muốn em ghen, anh mới lấy cô ta làm bia đỡ đạn đúng chứ!? Anh nói đi!!!" Câu cuối cô ta hét lớn lên, mấy người đi đường cũng phải tò mò mà nhìn. Phó Ninh lạnh người, người phụ nữ này có phải bị điên rồi không?
Minh Hạo nhếch môi giễu cợt "Cô còn xứng sao? Ảo tưởng vừa thôi, càng nhìn cô, càng nghe cô nói, tôi càng thấy buồn nôn. Loại phụ nữ như cô thật khiến người khác phải ghê tởm!" Tiêu Linh tức giận không thốt lên lời. Minh Hạo không muốn nhìn cô ta thêm nữa, anh ôm Phó Ninh vào xe rồi lái đi. Để lại người phụ nữ quỳ sụp xuống.
Phó Ninh nhìn bàn tay cầm vô lăng của anh nắm chặt. Cô thở dài "Minh Hạo, anh đừng tức giận nữa! Như anh nói, với loại người đó thì nên mặc kệ hay sao?" Minh Hạo bỗng ngoặt xe vào lề đường làm cô giật mình. Chưa kịp phản ứng gì thì anh đã ôm chầm lấy cô dịu dàng thủ thỉ "Phó Ninh, anh yêu em! không biết từ bao giờ, trái tim tưởng chừng đã nguội lạnh của anh lại được hâm nóng trở lại, từ khi gặp em, anh đã nhận ra tình yêu thật lòng là như thế nào! Nụ cười, gương mặt và giọng nói của em đã in sâu vào tâm trí anh từ bao giờ. Nó khiến anh từng phút từng giờ nghĩ đến em. Nó khiến anh phải thao thức ngày đêm, khiến anh nhận ra mình yêu em nhiều hơn thế! Lúc nhìn em với tên Kiến Phong kia, anh đã ghen đó em biết không? Làm em giận anh rất xin lỗi nhưng đó là do anh đã quá yêu em. Phó Ninh anh yêu em..." Vừa nói xong, một cảm giác mềm mại chạm vào môi anh. Minh Hạo tròn mắt nhìn gương mặt Phó Ninh gần kề mình. Cô đang hôn anh! Cô chủ động hôn anh! Minh Hạo mừng rỡ kéo cô sát lại khiến nụ hôn trở nên nồng nàn hơn. Nụ hôn kéo dài đến khi cô khó thở anh mới buông ra. Nhìn cô đỏ mặt thở hắt ra, Minh Hạo yêu chiều vuốt tóc cô ra sau tai khẽ nói "Ngốc, khi hôn thì phải thở" Phó Ninh bặm môi nhìn anh.
Mnh Hạo bật cười ôm cô vào lòng. Hai người ôm nhau được một lúc lâu. Phó Ninh lên tiếng "Hạo, anh có thể cho em biết chuyện tình cảm trong quá khứ của anh được không?" Minh Hạo mỉm cười vuốt tóc cô "Được"