Ba người đi vào thang máy cấp cao, mỗi người một cảm xúc khác nhau. Hàn Dạ Thần lạnh lùng, Mạc Vi Như bối rối, Lancy hứng khởi. Thang máy đi thẳng đến tầng 100, Lancy nhìn con số đang tăng dần ở bảng thang máy thì xuýt xoa “Wow...Thần, 100 tầng đó nha! Anh cũng thật xa xỉ đi” Hàn Dạ Thần nhíu mày, vẫn một mực giữ im lặng. Mạc Vi Như còn đang tự thắc mắc vì sao mà cô gái này có thể gọi tên Hàn Dạ Thần thân mật như vậy, đã vậy anh còn không nói gì, như thế là sao chứ!? Một cảm giác khó chịu không biết từ đâu đến dâng lên trong lòng cô.
Lancy là con người hoạt bát, không chịu nổi sự yên tĩnh và nhàm chán. Cô thở hắt ra, kêu lên “Thần! Anh làm lơ em!” Khiến Mạc Vi Như giật mình, cô liếc sang Hàn Dạ Thần. Chỉ thấy anh mở miệng phát ra hai chữ lạnh thấu xương “Im lặng!” Lancy bĩu môi. Cô ta đành im lặng để không chọc tức Hàn Dạ Thần.
“Ting” cửa thang máy mở ra, ba người nối đuôi nhau đi vào phòng chủ tịch lần lượt là Hàn Dạ Thần, Mạc Vi Như và Lancy. Phó Ninh đang kiểm kê sổ sách, nghe tiếng bước chân gần đân, cô theo quy tắc đứng dậy chào “Chủ tịch!” Thì bất chợt thấy cô gái lạ lẫm đi đằng sau chủ tịch và chị Vi Như, trông thật đáng yêu nha! Y như búp bê barbie! Thấy có người nhìn mình chằm chằm, Lancy nhíu mày nói “Đừng có nhìn tôi như thế! Tôi ghét ai dám dùng ánh mắt ấy nhìn tôi!” Vâng, ấn tượng về cô búp bê này đã chuyển hướng. Phó Ninh gượng cười ngồi xuống, mắt cô hướng về phía Mạc Vi Như chỉ thấy cô khẽ lắc đầu rồi theo Hàn Dạ Thần vào phòng chủ tịch.
- Oh hô hô - Lancy vừa vào phòng làm việc của anh đã chạy nhảy lung tung, hết nhìn cái này rồi sờ cái kia - Wow, đây là phòng làm việc của Thần nha! Trang trí đúng với phong cách của anh luôn, đẹp quá!” liếc thấy Mạc Vi Như đi về phía chỗ bàn làm việc đặt không xa trong góc phòng, có thể nói là gần đối diện với bàn làm việc của Hàn Dạ Thần. Lancy đứng dậy, chỉ tay về phía bàn làm việc của Mạc Vi Như “Thần! Cô ta làm việc trong này là sao?” Hàn Dạ Thần đến phát bực với cô em gái của Alex, không phải vì cô ta một phần là em gái của Alex, một phần là người đã từng góp công trong một bước phát triển khu trang sức bên Newyork thì anh sẽ lập tức đá bay cô ta ra khỏi đây.
- Cô không thể yên tĩnh được một lúc à! - Hàn Dạ Thần hơi gằn giọng, anh đưa mắt về phía Mạc Vi Như ý bảo cô cứ ngồi xuống bàn làm việc. Mạc Vi Như hiểu ý gật đầu rồi ngồi xuống.
Từ khi nào mà hai người chỉ cần giao tiếp bằng ánh mắt là đã có thể hiểu nhau rồi!? Đây là một thành công của cả hai người, cả hai không hẹn mà cùng mỉm cười.
- Tại anh không chịu nói lời nào với em! - Thấy hai người trước mặt như đang “Liếc mắt đưa tình” Lancy càng thêm bực bội.
- Trông tôi giống như đang nói chuyện với cô lắm hả? - Hàn Dạ Thần
- Em... - Lancy bặm môi ngồi xuống ghế sofa.
- Cô đến thăm nhìn ngó phòng làm việc của tôi xong rồi chứ! - Hàn Dạ Thần lật lật tập tài liệu
- Ờ thì...à, em có quà tặng anh! - Lancy chợt nhớ ra món quà nhỏ để trong túi xách đeo trên người. Cô lục túi xách, lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật cỡ nhỏ màu xanh dương. Lancy đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc của anh. Cô giơ chiếc hộp ra trước mặt anh - Tặng anh! - Để đó rồi về đi - Hàn Dạ Thần không thèm quan tâm, anh vừa ký văn kiện vừa nói.
- Nhưng...em mới về nước là đã đến thăm anh rồi, sao anh không có chút gì là động lòng chứ hả? - Lancy giọng khàn đi, nghe như sắp khóc bởi sự tuyệt tình của Hàn Dạ Thần.
Mạc Vi Như đang làm việc cũng không nhịn nổi mà dỏng tai lên nghe, mắt cô cũng khẽ liếc nhìn lên. Xem cảnh cô gái nhỏ xinh đẹp như búp bê này khóc thì Hàn chủ tịch cao cao tại thượng này sẽ làm gì? Cô rất hứng thú muốn biết.
- Là do cô tự quyết, ai cần cô đến thăm tôi, cũng ai cần cô tặng quà cho tôi - Hàn Dạ Thần vẫn một dạng lạnh lùng.
- Anh... - Lancy kìm chế không được vì tấm lòng chân thành của mình bị tổn thương, cô ta ôm mặt khóc chạy ra ghế cầm nhanh túi xách chạy ra ngoài.
“Rầm” tiếng cửa gỗ lim đắt tiền bị sập mạnh một tiếng vang
Mạc Vi Như lại bị giật mình, cũng quá tàn nhẫn đi.
- Thư ký Mạc! - Hàn Dạ Thần bỗng gọi cô
- Dạ! - Mạc Vi Như đứng bật dậy
- Pha cho tôi tách caffee đen
- Caffee hay là...sữa ạ? - Thái độ như dò hỏi anh
- Sữa... - Hàn Dạ Thần có chút buồn cười nhìn cô. Cô gái này, chưa gì đã làm anh thoải mái trở lại bình thường rồi. Dường như dọ này anh thích uống sữa hơn hẳn, mùi vị ngọt đến ngấy của nó không làm anh thấy chán ghét nữa, thậm chí còn là yêu thích!
- Được chủ tịch, tôi đi pha ngay đây ạ - Mạc Vi Như mỉm cười, trước khi đi ra ngoài, cô dừng lại nhìn chiếc hộp xanh dương là món quà mà Lancy tặng anh rồi nói - Tôi mà nói thì chủ tịch sẽ nghĩ tôi nhiều chuyện nhưng mà dù không thích thì ngài cũng nên xem đi, là quà tặng người ta chân thành tặng cho ngài đó. Coi như là giúp giữ lại tôn nghiêm của người ta...
Nghe tiếng đóng cửa, Hàn Dạ Thần nhìn chiếc hộp hình chữ nhật màu xanh dương một hồi rồi không xót xa mà ném nó vào thùng rác ở bên cạnh bàn. Ngoài cô ra, anh không muốn có thứ gì không liên quan xuất hiện trong tầm mắt của mình, trong chỗ của mình.
Mạc Vi Như sau khi pha xong cốc sữa nóng, cô đang định bê vào phòng thì Phó Ninh kéo cô lại hỏi “Ban nãy mới xảy ra chuyện gì sao hả chị? Em thấy cái cô gái búp bê Tây kia ôm mặt khóc nức nở chạy ra ngoài, trông đến là đáng thương...” Mạc Vi Như bật cười “Là do chủ tịch chúng ta quá tàn nhẫn đó thôi” “Chủ tịch? Là sao?” Phó Ninh bất ngờ “Thôi, em làm việc tiếp đi, chị mang nước vào cho chủ tịch” “Dạ...” Phó Ninh để ý đến cốc sữa trên tay Mạc Vi Như. Cô trợn tròn mắt, không phải chứ! Chủ tịch uống sữa? Ngoài cốc sữa ra cô cũng không thấy có cốc nước nào cả! OMG!
Nghe tiếng gõ cửa, Hàn Dạ Thần ngẩng đầu lên nói “Vào đi” thấy Mạc Vi Như mang một cốc sữa nóng đi vào, anh tiện nhắc một câu “Lần sau em không phải gõ cửa, cứ đi vào bình thường là được rồi” “Đâu có thể như thế được, chủ tịch cứ phân phó kiểu này là hỏng nhân viên mất” Mạc Vi Như cười chọc anh. Hàn Dạ Thần nhếch môi, anh nhấp một ngụm sữa nóng. Thật ấm áp làm sao..!
Mạc Vi Như nhìn anh uống rồi mới đi về chỗ làm việc của mình. Hàn Dạ Thần vừa uống sữa vừa ngắm nhìn cô, đống văn kiện cần ký để trên bàn anh đã để sang một bên. Hàn Dạ Thần thích nhất là những lúc yên lặng như thế này! Anh bỗng gọi cô
- Vi Như!
- Hửm...? - Vi Như ngẩng đầu lên
- Cô ta là tình địch của em!
- Há??? - Mạc Vi Như khó hiểu
- Em không lo sẽ mất anh sao? - Hàn Dạ Thần để cốc sữa đã uống một nửa xuống bàn, tay chống cằm nhìn cô.
- Haha, Hàn Dạ Thần, anh thật là...! Không công tư phân minh gì cả - Mạc Vi Như bật cười, cô đặt chiếc bút máy xuống bàn, hay tay đan vào nhau - Anh đã hỏi như vậy thì em sẽ nói rằng “Em không sợ!” Vì sao? Lí do đầu tiên chính là em còn chưa nhận lời làm bạn gái anh, lí do thứ hai chính là anh thật sự không thích cô gái kia!
Hàn Dạ Thần bật cười, anh vỗ tay như khen cô. Hàn Dạ Thần bỗng đứng dậy đi về phía trước bàn làm việc của cô. Hai tay anh chống xuống bàn, dáng người cao lớn cúi xuống, mặt áp sát gần mặt cô. Hơi thở quyến rũ phả vào mặt cô, anh nói “Vi Như, em hiểu anh! Điều đó rất đáng khen nhưng việc em nói chưa đồng ý làm bạn gái anh, thật khiến anh chợt nhớ ra rằng bản thân mình nên cố gắng thật nhiều rồi”
- Anh... - Mạc Vi Như mở miệng định nói thì Hàn Dạ Thần ngay lập tức áp môi mỏng của mình vào môi cô.
Lancy là con người hoạt bát, không chịu nổi sự yên tĩnh và nhàm chán. Cô thở hắt ra, kêu lên “Thần! Anh làm lơ em!” Khiến Mạc Vi Như giật mình, cô liếc sang Hàn Dạ Thần. Chỉ thấy anh mở miệng phát ra hai chữ lạnh thấu xương “Im lặng!” Lancy bĩu môi. Cô ta đành im lặng để không chọc tức Hàn Dạ Thần.
“Ting” cửa thang máy mở ra, ba người nối đuôi nhau đi vào phòng chủ tịch lần lượt là Hàn Dạ Thần, Mạc Vi Như và Lancy. Phó Ninh đang kiểm kê sổ sách, nghe tiếng bước chân gần đân, cô theo quy tắc đứng dậy chào “Chủ tịch!” Thì bất chợt thấy cô gái lạ lẫm đi đằng sau chủ tịch và chị Vi Như, trông thật đáng yêu nha! Y như búp bê barbie! Thấy có người nhìn mình chằm chằm, Lancy nhíu mày nói “Đừng có nhìn tôi như thế! Tôi ghét ai dám dùng ánh mắt ấy nhìn tôi!” Vâng, ấn tượng về cô búp bê này đã chuyển hướng. Phó Ninh gượng cười ngồi xuống, mắt cô hướng về phía Mạc Vi Như chỉ thấy cô khẽ lắc đầu rồi theo Hàn Dạ Thần vào phòng chủ tịch.
- Oh hô hô - Lancy vừa vào phòng làm việc của anh đã chạy nhảy lung tung, hết nhìn cái này rồi sờ cái kia - Wow, đây là phòng làm việc của Thần nha! Trang trí đúng với phong cách của anh luôn, đẹp quá!” liếc thấy Mạc Vi Như đi về phía chỗ bàn làm việc đặt không xa trong góc phòng, có thể nói là gần đối diện với bàn làm việc của Hàn Dạ Thần. Lancy đứng dậy, chỉ tay về phía bàn làm việc của Mạc Vi Như “Thần! Cô ta làm việc trong này là sao?” Hàn Dạ Thần đến phát bực với cô em gái của Alex, không phải vì cô ta một phần là em gái của Alex, một phần là người đã từng góp công trong một bước phát triển khu trang sức bên Newyork thì anh sẽ lập tức đá bay cô ta ra khỏi đây.
- Cô không thể yên tĩnh được một lúc à! - Hàn Dạ Thần hơi gằn giọng, anh đưa mắt về phía Mạc Vi Như ý bảo cô cứ ngồi xuống bàn làm việc. Mạc Vi Như hiểu ý gật đầu rồi ngồi xuống.
Từ khi nào mà hai người chỉ cần giao tiếp bằng ánh mắt là đã có thể hiểu nhau rồi!? Đây là một thành công của cả hai người, cả hai không hẹn mà cùng mỉm cười.
- Tại anh không chịu nói lời nào với em! - Thấy hai người trước mặt như đang “Liếc mắt đưa tình” Lancy càng thêm bực bội.
- Trông tôi giống như đang nói chuyện với cô lắm hả? - Hàn Dạ Thần
- Em... - Lancy bặm môi ngồi xuống ghế sofa.
- Cô đến thăm nhìn ngó phòng làm việc của tôi xong rồi chứ! - Hàn Dạ Thần lật lật tập tài liệu
- Ờ thì...à, em có quà tặng anh! - Lancy chợt nhớ ra món quà nhỏ để trong túi xách đeo trên người. Cô lục túi xách, lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật cỡ nhỏ màu xanh dương. Lancy đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc của anh. Cô giơ chiếc hộp ra trước mặt anh - Tặng anh! - Để đó rồi về đi - Hàn Dạ Thần không thèm quan tâm, anh vừa ký văn kiện vừa nói.
- Nhưng...em mới về nước là đã đến thăm anh rồi, sao anh không có chút gì là động lòng chứ hả? - Lancy giọng khàn đi, nghe như sắp khóc bởi sự tuyệt tình của Hàn Dạ Thần.
Mạc Vi Như đang làm việc cũng không nhịn nổi mà dỏng tai lên nghe, mắt cô cũng khẽ liếc nhìn lên. Xem cảnh cô gái nhỏ xinh đẹp như búp bê này khóc thì Hàn chủ tịch cao cao tại thượng này sẽ làm gì? Cô rất hứng thú muốn biết.
- Là do cô tự quyết, ai cần cô đến thăm tôi, cũng ai cần cô tặng quà cho tôi - Hàn Dạ Thần vẫn một dạng lạnh lùng.
- Anh... - Lancy kìm chế không được vì tấm lòng chân thành của mình bị tổn thương, cô ta ôm mặt khóc chạy ra ghế cầm nhanh túi xách chạy ra ngoài.
“Rầm” tiếng cửa gỗ lim đắt tiền bị sập mạnh một tiếng vang
Mạc Vi Như lại bị giật mình, cũng quá tàn nhẫn đi.
- Thư ký Mạc! - Hàn Dạ Thần bỗng gọi cô
- Dạ! - Mạc Vi Như đứng bật dậy
- Pha cho tôi tách caffee đen
- Caffee hay là...sữa ạ? - Thái độ như dò hỏi anh
- Sữa... - Hàn Dạ Thần có chút buồn cười nhìn cô. Cô gái này, chưa gì đã làm anh thoải mái trở lại bình thường rồi. Dường như dọ này anh thích uống sữa hơn hẳn, mùi vị ngọt đến ngấy của nó không làm anh thấy chán ghét nữa, thậm chí còn là yêu thích!
- Được chủ tịch, tôi đi pha ngay đây ạ - Mạc Vi Như mỉm cười, trước khi đi ra ngoài, cô dừng lại nhìn chiếc hộp xanh dương là món quà mà Lancy tặng anh rồi nói - Tôi mà nói thì chủ tịch sẽ nghĩ tôi nhiều chuyện nhưng mà dù không thích thì ngài cũng nên xem đi, là quà tặng người ta chân thành tặng cho ngài đó. Coi như là giúp giữ lại tôn nghiêm của người ta...
Nghe tiếng đóng cửa, Hàn Dạ Thần nhìn chiếc hộp hình chữ nhật màu xanh dương một hồi rồi không xót xa mà ném nó vào thùng rác ở bên cạnh bàn. Ngoài cô ra, anh không muốn có thứ gì không liên quan xuất hiện trong tầm mắt của mình, trong chỗ của mình.
Mạc Vi Như sau khi pha xong cốc sữa nóng, cô đang định bê vào phòng thì Phó Ninh kéo cô lại hỏi “Ban nãy mới xảy ra chuyện gì sao hả chị? Em thấy cái cô gái búp bê Tây kia ôm mặt khóc nức nở chạy ra ngoài, trông đến là đáng thương...” Mạc Vi Như bật cười “Là do chủ tịch chúng ta quá tàn nhẫn đó thôi” “Chủ tịch? Là sao?” Phó Ninh bất ngờ “Thôi, em làm việc tiếp đi, chị mang nước vào cho chủ tịch” “Dạ...” Phó Ninh để ý đến cốc sữa trên tay Mạc Vi Như. Cô trợn tròn mắt, không phải chứ! Chủ tịch uống sữa? Ngoài cốc sữa ra cô cũng không thấy có cốc nước nào cả! OMG!
Nghe tiếng gõ cửa, Hàn Dạ Thần ngẩng đầu lên nói “Vào đi” thấy Mạc Vi Như mang một cốc sữa nóng đi vào, anh tiện nhắc một câu “Lần sau em không phải gõ cửa, cứ đi vào bình thường là được rồi” “Đâu có thể như thế được, chủ tịch cứ phân phó kiểu này là hỏng nhân viên mất” Mạc Vi Như cười chọc anh. Hàn Dạ Thần nhếch môi, anh nhấp một ngụm sữa nóng. Thật ấm áp làm sao..!
Mạc Vi Như nhìn anh uống rồi mới đi về chỗ làm việc của mình. Hàn Dạ Thần vừa uống sữa vừa ngắm nhìn cô, đống văn kiện cần ký để trên bàn anh đã để sang một bên. Hàn Dạ Thần thích nhất là những lúc yên lặng như thế này! Anh bỗng gọi cô
- Vi Như!
- Hửm...? - Vi Như ngẩng đầu lên
- Cô ta là tình địch của em!
- Há??? - Mạc Vi Như khó hiểu
- Em không lo sẽ mất anh sao? - Hàn Dạ Thần để cốc sữa đã uống một nửa xuống bàn, tay chống cằm nhìn cô.
- Haha, Hàn Dạ Thần, anh thật là...! Không công tư phân minh gì cả - Mạc Vi Như bật cười, cô đặt chiếc bút máy xuống bàn, hay tay đan vào nhau - Anh đã hỏi như vậy thì em sẽ nói rằng “Em không sợ!” Vì sao? Lí do đầu tiên chính là em còn chưa nhận lời làm bạn gái anh, lí do thứ hai chính là anh thật sự không thích cô gái kia!
Hàn Dạ Thần bật cười, anh vỗ tay như khen cô. Hàn Dạ Thần bỗng đứng dậy đi về phía trước bàn làm việc của cô. Hai tay anh chống xuống bàn, dáng người cao lớn cúi xuống, mặt áp sát gần mặt cô. Hơi thở quyến rũ phả vào mặt cô, anh nói “Vi Như, em hiểu anh! Điều đó rất đáng khen nhưng việc em nói chưa đồng ý làm bạn gái anh, thật khiến anh chợt nhớ ra rằng bản thân mình nên cố gắng thật nhiều rồi”
- Anh... - Mạc Vi Như mở miệng định nói thì Hàn Dạ Thần ngay lập tức áp môi mỏng của mình vào môi cô.