Lưỡi Hàn Dạ Thần đưa vào khoang miệng cô, càng làm cho nụ hôn thêm nóng bỏng. Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, hôn mút mạnh mẽ, tạo nên tiếng “Chậc chậc” đầy ám muội. Mạc Vi Như quên cả phản kháng, cô như bị chìm vào trong sự ngọt ngào của nụ hôn này. Bàn tay Hàn Dạ Thần cũng không yên phận mà chạm nhẹ vào eo thon của cô, khẽ vuốt ve. Anh kéo cô đứng dậy, hai cánh tay Mạc Vi Như vòng qua cổ Hàn Dạ Thần, hai thân người dán sát vào nhau.
Mạc Vi Như bị anh hôn đến khó thở, hai cánh tay đang vòng qua cổ anh cũng dần buông lỏng. Gắng sức nói khi môi lưỡi đang bị chiếm đóng “Hàn...Dạ...Thần, em khó...thở” Hàn Dạ Thần làm như không nghe thấy, anh vẫn tiếp tục hôn cô. Mạc Vi Như đến lúc cực hạn, người cô lả ra, hai tay buông thõng xuống. Hàn Dạ Thần lúc này mới buông cô ra. Nhìn cô gái của mình bị hôn đến suýt ngất vì khó thở, sác mặt đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ đến đáng sợ. Hàn Dạ Thần buồn cười, bàn tay anh vuốt ve cánh môi cô. Hàn Dạ Thầm cất giọng trầm thấp
- Vi Như, em thấy anh đã cố gắng hơn chưa?
Mạc Vi Như lừ mắt nhìn anh, cô nhắm mắt lại, cố gắng hồi phục lại hơi sức. Hàn Dạ Thần cười ha hả, anh cúi đầu xuống hôn vào má cô.
- Anh!! - Mạc Vi Như mở to mắt nhìn anh
- Vi Như của anh... - Hàn Dạ Thần cười đến mắt híp lại, đôi mắt hẹp dài sắc lạnh giờ lại đầy ấm áp và vui vẻ. Tạo cho người khác một cái nhìn đầy thiện cảm.
- Hai người!! - Tiếng hét lớn từ phía cửa vang vọng trong phòng làm hai người cùng quay đầu lại nhìn.
Lancy vẻ mặt ngỡ ngàng, cô ta nhìn tình cảnh trong phòng là đã đủ biết đủ hiểu. Mạc Vi Như sắc mặt đỏ bừng, môi sưng đỏ, quần áo hơi nhàu lại không ngay ngắn. Còn Hàn Dạ Thần thì...vừa mới nãy cô còn thấy anh hôn má cô thư ký này! Một cái hôn đầy yêu chiều khiến cô ta tràn ngập sự ghen tị.
Mạc Vi Như lúng túng đứng dậy, cô cảm thấy hai người họ lúc này giống như cảnh vợ bắt gặp chồng mình đi ngoại tình maà cô chính là người thứ ba xen vào. Hàn Dạ Thần cánh tay ôm lấy eo thon của cô, Mạc Vi Như giật mình muốn anh buông ra nhưng không được, Hàn Dạ Thần ôm eo cô chặt quá.
Trong mắt Lancy thì đây chính là hành động tuyên bố chủ quyền và nó muốn thể hiện cho cô biết rằng cô thư ký Mạc này là người Hàn Dạ Thần...Yêu!!! Không thể nào? Lancy trợn mắt nhìn hai người.
- Ờ ờ....tôi - Mạc Vi Như lúc này hận không thể có cái lỗ để chui xuống, bị người khác bắt gặp sự thân mật của người đàn ông mình thích với một cô gái, mà lại là thư ký! Chức danh bên cạnh của chủ tịch, trông cô khác nào là đi quyến rũ người ta không cơ chứ!
- Lancy, sao cô lại quay trở lại rồi!? - Hàn Dạ Thần nhàn nhã hỏi
- Anh...! - Lancy muốn tra hỏi anh nhưng thực lòng cô ta không dám, Hàn Dạ Thần cô biết, anh ghét nhất là người khác xen vào chuyện của mình nên cô gượng cười - Em...em thấy mình trẻ con quá, sai lại còn làm bộ khóc lóc, đúng là em không có quyền tự quyết định về chuyện gì với anh, em muốn xin lỗi với cả...em không có cố ý phá hỏng chuyện của hai người.
Lời nói nhẹ nhàng là như vậy, nhưng ánh mắt Lancy thì không như vậy. Cô ta đưa mắt nhìn Mạc Vi Như đang đứng cạnh Hàn Dạ Thần, ánh mắt đầy lửa giận như muốn đốt cháy cô. Mạc Vi Như hơi rụt vai lại, cô bất an nuốt nước bọt. Hình như bắt đầu từ sau này, cô sẽ gặp chuyện gì đó không tốt lành...Hàn Dạ Thần nhíu mày kéo Mạc Vi Như ra sau lưng mình, anh lạnh giọng nói “Cô nhìn bạn gái tôi như thế là có ý gì đây?” Mạc Vi Như ngạc nhiên nhìn anh, Lancy tay nắm chặt lại, nghiến răng phát ra hai chữ “Bạn...gái!?” miệng vẫn cười khiến nụ cười trở nên thật đáng sợ. Mạc Vi Như bỗng thấy lạnh sống lưng. Cô em gái xinh đẹp như búp bê của Alex phải chăng lại là người vẻ ngoài trái ngược tính cách như vậy sao?
Hàn Dạ Thần buông eo cô ra, anh nói “Em ra ngoài đi! Anh có chuyện muốn nói với cô ta” “Dạ...” Mạc Vi Như rụt rè gật đầu rồi cô đi ngang qua Lancy, người khẽ run nhẹ khi cảm nhận được sát khí hận thù từ cô gái này tỏa ra. Khi đóng được cửa lại rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, dù thắc mắc Hàn Dạ Thần sẽ nói gì với cô gái kia nhưng cô đành không quan tâm nữa, thoát ra khỏi tình cảnh xấu hổ vừa rồi là may rồi.
Hàn Dạ Thần đi về phía bàn làm việc của mình, ngồi vào ghế bành. Người ngả ra sau, chân vắt chéo, hai khuỷu tay chống lên thành ghế, ngón tay đan vào nhau. Đầu anh hơi nghiêng, môi mỏng mỉm cười như có như không. Anh nói “Lancy, cô nói như vậy thì tôi thứ lỗi cho cô, chỉ là lần sau đừng có như vậy, chuyện cô không có gõ cửa mà tự tiện đi vào đã khiến tôi rất không vừa lòng”
- Nhưng em... - Lancy uất ức muốn lên tiếng thì bị Hàn Dạ Thần cắt ngang lời - Cho dù cô có là em gái của Alex, tôi cũng sẽ không nể mặt cậu ấy mà khiến cô sống tốt đâu!
- Hàn Dạ Thần! Em chỉ muốn đến đây thăm anh thôi mà, không có làm gì quá đáng, tại sao anh cứ phải chuyện nhỏ bé xé ra to, bắt tội em rồi trách cứ em, còn nói mấy lời tàn nhẫn với em nữa chứ! - Lancy vẻ mặt như sắp khóc gào lên
- Cô như thế nào tôi đều rõ, từ khi mới quen biết đến giờ, cô đã gây ấn tượng “đặc biệt” với tôi rất nhiều rồi!
-... - Lancy mím môi, cô cắn cắn môi hỏi - ban nãy anh nói có chuyện muốn nói với em, đó là chuyện gì?
- Tôi sẽ vào thẳng luôn vấn đề với cô - Hàn Dạ Thần ngồi thẳng người lại, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón tay cái - Tôi yêu cầu cô! Đừng bao giờ cả gan đụng đến cô ấy! Nếu không cô sẽ phải sống không bằng chết...
- Haha - nghe giọng điệu kiêu ngạo và đầy chất ra lệnh và cảnh cáo của anh, Lancy bật cười, nụ cười mang theo chút bi thương, cô nói - Hàn Dạ Thần! Anh nói “cô ấy” ở đây nghĩa là cô thư ký họ Mạc kia đúng không?
Hàn Dạ Thần không trả lời, ánh mắt anh lạnh như băng nhìn thẳng vào Lancy
- Haha, thật là...! Em xấu xa như vậy sao? Haha thật đáng buồn, thật đáng buồn - Lancy cười to, cô dừng lại nhìn anh thật lâu rồi dịu dàng nói - Thần! Anh đừng lo, em sẽ không đụng đến cô ta, anh nói gì thì em đều sẽ nghe...
Lancy thẳng lưng quay người, ánh mắt cô ta ngay lập tức đổi sang thù hận. Trước khi vặn nắm cửa gỗ ra ngoài, cô nghe anh nói “Muốn biết gì về cô ấy thì cứ đến hỏi tôi, tôi sẽ nói cho cô biết” giọng điệu anh pha chút đùa cợt. Lancy cắn môi quay đầu lại, hơi mỉm cười nói “Em biết rồi!” Cô mở cửa đi ra ngoài thật nhanh. Thật nhục nhã! Lancy cô lần đầu cảm thấy nhục nhã đến như vậy. Cô có gì không bằng con nhỏ thư ký kia chứ!? Sắc! cô có, tài! cô có, tiền! Cô có, yêu anh! cô còn có nhiều hơn thế! Người phụ nữ hoàn mỹ như cô, tại sao Thần lại không thích! Cô ta đang tự hỏi bản thân mình đây. Không thua kém một chút gì thậm chí còn hơn nhưng vẫn không thể nhận được tình yêu từ anh, điều này khiến cho lòng tự trọng của cô bị ảnh hưởng, khiến cho cô xấu hổ, nhục nhã, đau đớn. Lancy nhớ đến cái bảng tên treo ở áo vest của cô thư ký kia, Mạc Vi Như! Cô ta sẽ nhớ lấy cái tên này.
Đi ra đến gần thang máy, Lancy thấy Phó Ninh và Mạc Vi Như đang nói chuyện với nhau. Phó Ninh bộ dạng đăm chiêu vừa hỏi vừa nghĩ, Mạc Vi Như thì chỉ trả lời. Cô ta nghe loáng thoáng vài từ “Đáng sợ!” “Không may!” “Lo lắng!”.... Lancy mỉm cười giả tạo đi đến gần hai người.
- Chị nên cẩn thận đi, em lo cô gái kia sẽ không để yên cho chị đâu
- Gì mà không để yên với để yên, em cứ nói quá lên thôi, những gì em muốn biết chị đều trả lời rồi đó, chị không lo thì em lo làm gì
- Chị thật là...! Nghe chị kể thì em đã biết cô ta là... - Phó Ninh giật mình khi nghe tiếng “Chào hai người” của Lancy, cô vội im bặt.
Mạc Vi Như gượng cười nhìn Lancy, cô vẫn nhớ rõ cô gái này không thích mình nhất là vừa xảy ra chuyện ban nãy.
- Hai người nói chuyện gì mà sôi nổi vậy? Tôi cũng muốn biết, được chứ!
- Ahaha, mấy chuyện linh tinh, cô muốn biết làm gì, không có gì thú vị đâu - Phó Ninh cười cười nói.
- Vậy sao? Hừm...chị đã không muốn cho tôi biết thì thôi vậy, chỉ cần không liên quan đến tôi là được rồi - Lancy cười híp mắt đáng yêu nói
- Tất nhiên là... không có liên quan đến cô rồi - Phó Ninh mồ hôi chảy ròng ròng. Chứng kiến mới biết cô gái mình nói “đáng thương” lúc nãy lại đáng sợ như vậy!
- Thôi, tôi về đây, bye hai chị - Lancy cười vẫy tay chào, khi đi ngang qua Mạc Vi Như, cô khẽ nói - Chị Mạc, hẹn gặp lại...!
Mạc Vi Như nhìn theo bóng Lancy khuất sau cánh cửa thang máy, máy nhíu lại.
Mạc Vi Như bị anh hôn đến khó thở, hai cánh tay đang vòng qua cổ anh cũng dần buông lỏng. Gắng sức nói khi môi lưỡi đang bị chiếm đóng “Hàn...Dạ...Thần, em khó...thở” Hàn Dạ Thần làm như không nghe thấy, anh vẫn tiếp tục hôn cô. Mạc Vi Như đến lúc cực hạn, người cô lả ra, hai tay buông thõng xuống. Hàn Dạ Thần lúc này mới buông cô ra. Nhìn cô gái của mình bị hôn đến suýt ngất vì khó thở, sác mặt đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ đến đáng sợ. Hàn Dạ Thần buồn cười, bàn tay anh vuốt ve cánh môi cô. Hàn Dạ Thầm cất giọng trầm thấp
- Vi Như, em thấy anh đã cố gắng hơn chưa?
Mạc Vi Như lừ mắt nhìn anh, cô nhắm mắt lại, cố gắng hồi phục lại hơi sức. Hàn Dạ Thần cười ha hả, anh cúi đầu xuống hôn vào má cô.
- Anh!! - Mạc Vi Như mở to mắt nhìn anh
- Vi Như của anh... - Hàn Dạ Thần cười đến mắt híp lại, đôi mắt hẹp dài sắc lạnh giờ lại đầy ấm áp và vui vẻ. Tạo cho người khác một cái nhìn đầy thiện cảm.
- Hai người!! - Tiếng hét lớn từ phía cửa vang vọng trong phòng làm hai người cùng quay đầu lại nhìn.
Lancy vẻ mặt ngỡ ngàng, cô ta nhìn tình cảnh trong phòng là đã đủ biết đủ hiểu. Mạc Vi Như sắc mặt đỏ bừng, môi sưng đỏ, quần áo hơi nhàu lại không ngay ngắn. Còn Hàn Dạ Thần thì...vừa mới nãy cô còn thấy anh hôn má cô thư ký này! Một cái hôn đầy yêu chiều khiến cô ta tràn ngập sự ghen tị.
Mạc Vi Như lúng túng đứng dậy, cô cảm thấy hai người họ lúc này giống như cảnh vợ bắt gặp chồng mình đi ngoại tình maà cô chính là người thứ ba xen vào. Hàn Dạ Thần cánh tay ôm lấy eo thon của cô, Mạc Vi Như giật mình muốn anh buông ra nhưng không được, Hàn Dạ Thần ôm eo cô chặt quá.
Trong mắt Lancy thì đây chính là hành động tuyên bố chủ quyền và nó muốn thể hiện cho cô biết rằng cô thư ký Mạc này là người Hàn Dạ Thần...Yêu!!! Không thể nào? Lancy trợn mắt nhìn hai người.
- Ờ ờ....tôi - Mạc Vi Như lúc này hận không thể có cái lỗ để chui xuống, bị người khác bắt gặp sự thân mật của người đàn ông mình thích với một cô gái, mà lại là thư ký! Chức danh bên cạnh của chủ tịch, trông cô khác nào là đi quyến rũ người ta không cơ chứ!
- Lancy, sao cô lại quay trở lại rồi!? - Hàn Dạ Thần nhàn nhã hỏi
- Anh...! - Lancy muốn tra hỏi anh nhưng thực lòng cô ta không dám, Hàn Dạ Thần cô biết, anh ghét nhất là người khác xen vào chuyện của mình nên cô gượng cười - Em...em thấy mình trẻ con quá, sai lại còn làm bộ khóc lóc, đúng là em không có quyền tự quyết định về chuyện gì với anh, em muốn xin lỗi với cả...em không có cố ý phá hỏng chuyện của hai người.
Lời nói nhẹ nhàng là như vậy, nhưng ánh mắt Lancy thì không như vậy. Cô ta đưa mắt nhìn Mạc Vi Như đang đứng cạnh Hàn Dạ Thần, ánh mắt đầy lửa giận như muốn đốt cháy cô. Mạc Vi Như hơi rụt vai lại, cô bất an nuốt nước bọt. Hình như bắt đầu từ sau này, cô sẽ gặp chuyện gì đó không tốt lành...Hàn Dạ Thần nhíu mày kéo Mạc Vi Như ra sau lưng mình, anh lạnh giọng nói “Cô nhìn bạn gái tôi như thế là có ý gì đây?” Mạc Vi Như ngạc nhiên nhìn anh, Lancy tay nắm chặt lại, nghiến răng phát ra hai chữ “Bạn...gái!?” miệng vẫn cười khiến nụ cười trở nên thật đáng sợ. Mạc Vi Như bỗng thấy lạnh sống lưng. Cô em gái xinh đẹp như búp bê của Alex phải chăng lại là người vẻ ngoài trái ngược tính cách như vậy sao?
Hàn Dạ Thần buông eo cô ra, anh nói “Em ra ngoài đi! Anh có chuyện muốn nói với cô ta” “Dạ...” Mạc Vi Như rụt rè gật đầu rồi cô đi ngang qua Lancy, người khẽ run nhẹ khi cảm nhận được sát khí hận thù từ cô gái này tỏa ra. Khi đóng được cửa lại rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, dù thắc mắc Hàn Dạ Thần sẽ nói gì với cô gái kia nhưng cô đành không quan tâm nữa, thoát ra khỏi tình cảnh xấu hổ vừa rồi là may rồi.
Hàn Dạ Thần đi về phía bàn làm việc của mình, ngồi vào ghế bành. Người ngả ra sau, chân vắt chéo, hai khuỷu tay chống lên thành ghế, ngón tay đan vào nhau. Đầu anh hơi nghiêng, môi mỏng mỉm cười như có như không. Anh nói “Lancy, cô nói như vậy thì tôi thứ lỗi cho cô, chỉ là lần sau đừng có như vậy, chuyện cô không có gõ cửa mà tự tiện đi vào đã khiến tôi rất không vừa lòng”
- Nhưng em... - Lancy uất ức muốn lên tiếng thì bị Hàn Dạ Thần cắt ngang lời - Cho dù cô có là em gái của Alex, tôi cũng sẽ không nể mặt cậu ấy mà khiến cô sống tốt đâu!
- Hàn Dạ Thần! Em chỉ muốn đến đây thăm anh thôi mà, không có làm gì quá đáng, tại sao anh cứ phải chuyện nhỏ bé xé ra to, bắt tội em rồi trách cứ em, còn nói mấy lời tàn nhẫn với em nữa chứ! - Lancy vẻ mặt như sắp khóc gào lên
- Cô như thế nào tôi đều rõ, từ khi mới quen biết đến giờ, cô đã gây ấn tượng “đặc biệt” với tôi rất nhiều rồi!
-... - Lancy mím môi, cô cắn cắn môi hỏi - ban nãy anh nói có chuyện muốn nói với em, đó là chuyện gì?
- Tôi sẽ vào thẳng luôn vấn đề với cô - Hàn Dạ Thần ngồi thẳng người lại, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón tay cái - Tôi yêu cầu cô! Đừng bao giờ cả gan đụng đến cô ấy! Nếu không cô sẽ phải sống không bằng chết...
- Haha - nghe giọng điệu kiêu ngạo và đầy chất ra lệnh và cảnh cáo của anh, Lancy bật cười, nụ cười mang theo chút bi thương, cô nói - Hàn Dạ Thần! Anh nói “cô ấy” ở đây nghĩa là cô thư ký họ Mạc kia đúng không?
Hàn Dạ Thần không trả lời, ánh mắt anh lạnh như băng nhìn thẳng vào Lancy
- Haha, thật là...! Em xấu xa như vậy sao? Haha thật đáng buồn, thật đáng buồn - Lancy cười to, cô dừng lại nhìn anh thật lâu rồi dịu dàng nói - Thần! Anh đừng lo, em sẽ không đụng đến cô ta, anh nói gì thì em đều sẽ nghe...
Lancy thẳng lưng quay người, ánh mắt cô ta ngay lập tức đổi sang thù hận. Trước khi vặn nắm cửa gỗ ra ngoài, cô nghe anh nói “Muốn biết gì về cô ấy thì cứ đến hỏi tôi, tôi sẽ nói cho cô biết” giọng điệu anh pha chút đùa cợt. Lancy cắn môi quay đầu lại, hơi mỉm cười nói “Em biết rồi!” Cô mở cửa đi ra ngoài thật nhanh. Thật nhục nhã! Lancy cô lần đầu cảm thấy nhục nhã đến như vậy. Cô có gì không bằng con nhỏ thư ký kia chứ!? Sắc! cô có, tài! cô có, tiền! Cô có, yêu anh! cô còn có nhiều hơn thế! Người phụ nữ hoàn mỹ như cô, tại sao Thần lại không thích! Cô ta đang tự hỏi bản thân mình đây. Không thua kém một chút gì thậm chí còn hơn nhưng vẫn không thể nhận được tình yêu từ anh, điều này khiến cho lòng tự trọng của cô bị ảnh hưởng, khiến cho cô xấu hổ, nhục nhã, đau đớn. Lancy nhớ đến cái bảng tên treo ở áo vest của cô thư ký kia, Mạc Vi Như! Cô ta sẽ nhớ lấy cái tên này.
Đi ra đến gần thang máy, Lancy thấy Phó Ninh và Mạc Vi Như đang nói chuyện với nhau. Phó Ninh bộ dạng đăm chiêu vừa hỏi vừa nghĩ, Mạc Vi Như thì chỉ trả lời. Cô ta nghe loáng thoáng vài từ “Đáng sợ!” “Không may!” “Lo lắng!”.... Lancy mỉm cười giả tạo đi đến gần hai người.
- Chị nên cẩn thận đi, em lo cô gái kia sẽ không để yên cho chị đâu
- Gì mà không để yên với để yên, em cứ nói quá lên thôi, những gì em muốn biết chị đều trả lời rồi đó, chị không lo thì em lo làm gì
- Chị thật là...! Nghe chị kể thì em đã biết cô ta là... - Phó Ninh giật mình khi nghe tiếng “Chào hai người” của Lancy, cô vội im bặt.
Mạc Vi Như gượng cười nhìn Lancy, cô vẫn nhớ rõ cô gái này không thích mình nhất là vừa xảy ra chuyện ban nãy.
- Hai người nói chuyện gì mà sôi nổi vậy? Tôi cũng muốn biết, được chứ!
- Ahaha, mấy chuyện linh tinh, cô muốn biết làm gì, không có gì thú vị đâu - Phó Ninh cười cười nói.
- Vậy sao? Hừm...chị đã không muốn cho tôi biết thì thôi vậy, chỉ cần không liên quan đến tôi là được rồi - Lancy cười híp mắt đáng yêu nói
- Tất nhiên là... không có liên quan đến cô rồi - Phó Ninh mồ hôi chảy ròng ròng. Chứng kiến mới biết cô gái mình nói “đáng thương” lúc nãy lại đáng sợ như vậy!
- Thôi, tôi về đây, bye hai chị - Lancy cười vẫy tay chào, khi đi ngang qua Mạc Vi Như, cô khẽ nói - Chị Mạc, hẹn gặp lại...!
Mạc Vi Như nhìn theo bóng Lancy khuất sau cánh cửa thang máy, máy nhíu lại.