Tại nơi làm việc của Alex, anh cùng các nhân viên chủ chốt đang xem lại các mẫu thiết kế và sửa lại để chuẩn bị cho một đợt tuần lễ thời trang lớn bên Pari - Pháp.
- Cô nên chỉnh lại phần viền eo của váy, thít chặt lại một chút nữa...
- Vâng giám đốc, à mà tôi thấy phần này chưa ổn lắm!
- Tôi thấy vấn đề ở đây là màu sắc, không phải kiểu dáng, cô nên cho màu sáng hơn.
- Được ạ
“Rầm...!” “Á...” Lancy hậm hực dậm bước từ ngoài vào, không nần hà một ai? Đóng sầm cửa lại, hét lớn. Alex và những người ở đây đều phải bịt tai lại. Alex nhắn nhó quát “Lancy!!!” Lancy thôi không hét nữa, cô ngồi phịch xuống ghế sofa đặt ở cạnh tường. Hai chân vắt chéo, hai tay vòng trước ngực, gương mặt tràn đầy vẻ bực bội.
Dù có thế nào thì anh vẫn phải ưu tiên cô em gái “khó ở” của mình trước, nên Alex thở dài một tiếng, anh nói với các nhân viên “Các cô các cậu nhớ lưu ý lại những lời tôi nói, rồi sửa lại cho thật hoàn hảo, thời gian không còn nhiều nữa, có gì chúng ta sẽ lại họp bàn tiếp, bây giờ mọi người ra ngoài trước đi” các nhân viên nhìn nhau rồi đồng thanh “Dạ tổng giám đốc...” đi ngang qua Lancy còn khẽ thì thầm nhưng đụng phải ánh mắt sắc bén của cô thì liền chạy vội ra ngoài.
Alex cất bản thiết kế vào trong ngăn bàn làm việc, anh lấy bình nước nóng, rồi lấy gói trà đào trong tủ kính, pha hai cốc rồi đặt trên bàn kính. Alex ngồi xuống đối diện em gái, anh vắt chéo chân, đưa cốc trà lên hơi lay lay rồi nhấp một ngụm “Sao? Nói đi, em đến tận nơi làm việc của anh làm ồn, là có chuyện gì?” Lancy như bị dồn nén nãy giờ, mặt cô đỏ lên vì tức giận, vội vàng kể ra mọi chuyện ban nãy.
Alex lắng nghe, chỉ là tùy theo cách nghĩ của anh. Không hề thông cảm cho cô em gái của mình, Alex nhàn nhạt nói “Anh đã nói rồi, Thần rất tàn nhẫn, điều đó ai ai cũng nhận thức được mà em cũng đã từng trải nghiệm qua cảm giác ấy rồi còn gì! Em đừng nghĩ anh có thể giúp em, em nên yên phận một chút đi”
- Alex....!!! - Lancy gọi to tên anh trai “chết tiệt” của mình - Đây không phải là nói Hàn Dạ Thần tàn nhẫn ra sao hay như thế nào! Mà là anh ấy nói anh thích một người, không! Là yêu cô ta mới đúng! Anh ấy còn tuyên bố với em rồi đe dọa em nếu đụng tới cô ta thì em sẽ sống không được yên lành cho đến cuối đời. Điều em tức ở đây là em có gì không thua kém cô ta? Cô ta chỉ là một thư ký nhỏ bé, sắc không có, tiền không có, tài cũng không thể bằng em, không hề có chút gì gọi là phù hợp với Thần! Vì sao? Vì sao anh ấy không yêu em mà lại đi yêu cô ta! Em không cam lòng...!
Nhìn em gái đang trút giận lên người mình, Alex chỉ biết yên lặng nhìn. Người mà Lancy đang nói đến chỉ có thể là Mạc Vi Như, lúc trước ở dạ tiệc Chu thị, Hàn Dạ Thần đã đưa cô ấy đến đây mà anh còn nhận là người nhà của cô ấy. Bỗng anh có ý nghĩ, nếu thật thì hay biết mấy, ít ra còn tốt hơn cô em gái ruột “đáng sợ” này! Đây là suy nghĩ thật lòng của anh.
- Người em đang nói là Mạc Vi Như?
- Mạc Vi Như? - Lancy lẩm bẩm cái tên này rồi hét lên - Đúng! Đúng là cô ta...
- Cô nên chỉnh lại phần viền eo của váy, thít chặt lại một chút nữa...
- Vâng giám đốc, à mà tôi thấy phần này chưa ổn lắm!
- Tôi thấy vấn đề ở đây là màu sắc, không phải kiểu dáng, cô nên cho màu sáng hơn.
- Được ạ
“Rầm...!” “Á...” Lancy hậm hực dậm bước từ ngoài vào, không nần hà một ai? Đóng sầm cửa lại, hét lớn. Alex và những người ở đây đều phải bịt tai lại. Alex nhắn nhó quát “Lancy!!!” Lancy thôi không hét nữa, cô ngồi phịch xuống ghế sofa đặt ở cạnh tường. Hai chân vắt chéo, hai tay vòng trước ngực, gương mặt tràn đầy vẻ bực bội.
Dù có thế nào thì anh vẫn phải ưu tiên cô em gái “khó ở” của mình trước, nên Alex thở dài một tiếng, anh nói với các nhân viên “Các cô các cậu nhớ lưu ý lại những lời tôi nói, rồi sửa lại cho thật hoàn hảo, thời gian không còn nhiều nữa, có gì chúng ta sẽ lại họp bàn tiếp, bây giờ mọi người ra ngoài trước đi” các nhân viên nhìn nhau rồi đồng thanh “Dạ tổng giám đốc...” đi ngang qua Lancy còn khẽ thì thầm nhưng đụng phải ánh mắt sắc bén của cô thì liền chạy vội ra ngoài.
Alex cất bản thiết kế vào trong ngăn bàn làm việc, anh lấy bình nước nóng, rồi lấy gói trà đào trong tủ kính, pha hai cốc rồi đặt trên bàn kính. Alex ngồi xuống đối diện em gái, anh vắt chéo chân, đưa cốc trà lên hơi lay lay rồi nhấp một ngụm “Sao? Nói đi, em đến tận nơi làm việc của anh làm ồn, là có chuyện gì?” Lancy như bị dồn nén nãy giờ, mặt cô đỏ lên vì tức giận, vội vàng kể ra mọi chuyện ban nãy.
Alex lắng nghe, chỉ là tùy theo cách nghĩ của anh. Không hề thông cảm cho cô em gái của mình, Alex nhàn nhạt nói “Anh đã nói rồi, Thần rất tàn nhẫn, điều đó ai ai cũng nhận thức được mà em cũng đã từng trải nghiệm qua cảm giác ấy rồi còn gì! Em đừng nghĩ anh có thể giúp em, em nên yên phận một chút đi”
- Alex....!!! - Lancy gọi to tên anh trai “chết tiệt” của mình - Đây không phải là nói Hàn Dạ Thần tàn nhẫn ra sao hay như thế nào! Mà là anh ấy nói anh thích một người, không! Là yêu cô ta mới đúng! Anh ấy còn tuyên bố với em rồi đe dọa em nếu đụng tới cô ta thì em sẽ sống không được yên lành cho đến cuối đời. Điều em tức ở đây là em có gì không thua kém cô ta? Cô ta chỉ là một thư ký nhỏ bé, sắc không có, tiền không có, tài cũng không thể bằng em, không hề có chút gì gọi là phù hợp với Thần! Vì sao? Vì sao anh ấy không yêu em mà lại đi yêu cô ta! Em không cam lòng...!
Nhìn em gái đang trút giận lên người mình, Alex chỉ biết yên lặng nhìn. Người mà Lancy đang nói đến chỉ có thể là Mạc Vi Như, lúc trước ở dạ tiệc Chu thị, Hàn Dạ Thần đã đưa cô ấy đến đây mà anh còn nhận là người nhà của cô ấy. Bỗng anh có ý nghĩ, nếu thật thì hay biết mấy, ít ra còn tốt hơn cô em gái ruột “đáng sợ” này! Đây là suy nghĩ thật lòng của anh.
- Người em đang nói là Mạc Vi Như?
- Mạc Vi Như? - Lancy lẩm bẩm cái tên này rồi hét lên - Đúng! Đúng là cô ta...