“Ting...” - tiếng cửa thang máy mở ra, lên đến tầng 100. Dù trời đã sẩm tối, giờ làm việc cũng đã kết thúc nhưng vẫn còn một vài nhân viên còn làm việc trong phòng. Mạc Vi Như thầm ngưỡng mộ độ hăng say và yêu công việc của nhân viên Hàn thị. Ngay từ những người có chức vụ nhỏ nhất trong tập đoàn cũng không ngại thời gian mà cần cù làm việc.
Mạc Vi Như thấy cánh cửa gỗ phòng chủ tịch vẫn đóng, không gian im lặng bao trùm cả tầng 100. Cô bước đến cửa gỗ, định vặn nắm cửa mở ra thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ trong phòng và khe sáng trắng của đèn điện phát ra qua khe.
Mạc Vi Như ngạc nhiên vì giờ này Hàn Dạ Thần vẫn còn đang ở trong phòng làm việc, hơn nữa còn có thêm một người khác ở cùng anh. Len lén mở he hé cửa ra, cố không để phát ra tiếng động gì. Cô nghe loáng thoáng thấy cuộc nói chuyện của hai người trong phòng.
- Đại ca, về việc đại ca bảo em tìm ra ẩn tích trong tấm bản đồ này... - Tử Âu để tấm bản đồ được bọc trong túi plastic lên mặt bàn kính - Cộng thêm với gợi ý của đại ca, em đã tìm ra rồi.
- Cậu mất tổng cộng là 7 ngày... - Hàn Dạ Thần ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nhàn nhạt nói.
- Haha đại ca, thứ lỗi cho em...do nhiều việc bề bộn quá - Tử Âu gãi gãi đầu.
- Cậu nghĩ mỗi cậu là bận rộn?
- Dạ không... - Tử Âu nghẹn lời, anh liền nói tiếp về tấm bản đồ - Như đại ca đã nói là “Sông máu”! quả thực là đã có một vụ thảm sát đẫm máu tại biên giới Trung Đông, nhuộm đỏ một vùng nước sông. Em đã điều tra rõ về vụ này, thực chất cũng không có nhiều thông tin về nó nên em chỉ có thể lấy những mẩu thông tin vụn vặt đó mà suy ra điểm mấu chốt quan trọng. Hắn ta là một trong những tên cầm đầu vụ thảm sát đó, hắn là người cho ý kiến và tiến hành. Hình như lí do là để trả hận. Những dấu tích đỏ trên tấm bản đồ này được đánh dấu như một dấu hiệu là hắn đã hoàn thành được một bước trong kế hoạch. Địa điểm giấu vàng không có ở trong này, tấm bản đồ của bọn hắn cũng chỉ là một lời thách thức không lí do chủ yếu để kéo dài thời gian chạy trốn của Hắn! Nhưng em đã đi trước hắn một bước, bắt hắn và đem về số vàng được cất giấu ở biên giới Trung Đông!
Nói một tràng dài, Tử Âu kết thúc bằng gương mặt đắc ý. Hắn cũng đã bắt được rồi, vàng cũng tìm ra được rồi, lô hàng cấm hàng trăm tỷ nhân dân tệ được bù tổn thất. Bảo sao anh ta không tự hào được cơ chứ! Thế là đã có công chuộc tội rồi.
- Còn chuyện của J? - Hàn Dạ Thần châm điếu thuốc lá, hút một hơi sâu rồi thở ra, làn khói bạc bay lượn lờ trong không trung.
- Tất nhiên là đã “game over” rồi đại ca - Tử Âu cười có chút ngả ngớn - kết thúc hắn bằng một phát đạn dù hơi nhàm chán nhưng tại hắn chọc em điên quá!
- Cậu nên về Hắc Dạ luyện tập lại tính tự chủ đi - Hàn Dạ Thần nhướn mày.
- Được đại ca, em cũng thấy là mình nên như vậy... - Tử Âu cười cười gật đầu.
Còn Mạc Vi Như ở ngoài? Cô đã sợ đế phát run. Cô vừa nghe cái gì vậy? Máu? Vàng? Súng? Giết người? Không không, chuyện gì vậy trời? Hàn Dạ Thần, sao anh ấy có thể liên quan đến xã hội đen được cơ chứ!? Mồ hôi cô toát ra, muốn vội chạy đi nhưng vì quá hoảng sợ mà lo lắng đánh rơi cả túi xách xuống sàn tạo ra tiếng “Phịch...” khá lớn. Cánh cửa gỗ chưa đóng hẳn lại bị hé ra, gây chú ý tới hai người đàn ông trong phòng.Mạc Vi Như hoảng sợ mặc kệ chiếc túi xách đang nằm dưới sàn, cô định bỏ chạy thật nhanh nhưng có tiếng “Cạch...” lên đạn của súng, sau đó là một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên “Đi đâu?” Mạc Vi Như dường như cảm nhận được ống súng lạnh lẽo đặt sau gáy mình. Cô run run đứng thẳng người, không dám động đậy.
Người đàn ông lạ mặt đang cầm súng chĩa vào gáy cô lên tiếng “Nghe lén người khác nói chuyện, là một việc xấu, cô biết không hả?” Mạc Vi Như vẫn giữ im lặng chỉ là môi cô đang cắn chặt lại, ánh mắt phủ tầng hơi nước. Không lẽ cô lại chết ở đây sao? Không thể được...!
Người đàn ông miệng hơi nhếch lên, giọng nói tăng phần lạnh lùng “Hậu quả của nó...cô biết rồi đấy!” Đầu ống súng lạnh lẽo dí nhẹ vào gáy Mạc Vi Như. Cô nuốt nước bọt “Ực” một tiếng đầy khổ sở. Cô nhắm mắt lại, môi mím lại, đuôi mắt đã lóe lên giọt nước mắt. Ba mẹ, anh Thế Hải...!
- Tử Âu! - một tiếng quát vang lên sau lưng, của một người đàn ông khác, giọng nói này là của Hàn Dạ Thần.
- Đại ca..! - Tử Âu vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng của mình, anh hơi ngạc nhiên khi thấy đại ca ngăn mình lại.
- Bỏ xuống! - Hàn Dạ Thần cao giọng ra lệnh.
- Nhưng cô ta... - Tử Âu định nói cô ta nghe lén thì Hàn Dạ Thần ra dấu hiệu ngừng lại.
Tử Âu thu hồi khẩu súng, đứng lui xuống một bên cho Hàn Dạ Thần đi đến. Nhìn bóng lưng và dáng người con gái quen thuộc của mình, Hàn Dạ Thần ra lệnh “Quay người lại!” Mạc Vi Như run rẩy quay người, ánh mắt hơi hé ra nhìn anh, đôi môi đang mím chặt lại, hai mắt lóng lánh nước mắt.
“Vi Như!?” Hàn Dạ Thần kinh ngạc bật thốt lên, không phải là cô đã về nhà rồi sao? Ban nãy anh có gọi cho Phó Ninh, cô ta bảo cô đã về nhà rồi mà. Sao giờ lại ở đây? Hơn nữa, cô đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa anh và Tử Âu! Không hay rồi...
Tử Âu trợn mắt nhìn bộ dạng như thấy quỷ của đại ca, còn cô gái kia...cô ta là gì của đại ca?
- Vi Như, em... - Hàn Dạ Thần muốn nói gì đó nhưng anh không biết nên nói như thế nào cho đúng.
- Anh...rốt cuộc...là...ai? - Mạc Vi Như khó khăn mở miệng, giọng cô run rẩy đến khó nghe.
- Anh xin lỗi! - Hàn Dạ Thần chỉ nói ra ba chữ rồi anh nhanh tay đánh vào gáy Mạc Vi Như làm cô ngất đi.
Ôm cô trong ngực mình, Hàn Dạ Thần quay ra nói với Tử Âu “Về Hàn gia...” Tử Âu vẫn chưa hết bất ngờ, anh máy móc gật đầu, nhìn đại ca bồng cô gái kia đi vào thang máy với vẻ mặt khó đoán nhưng anh có thể thấy tia đau lòng trong mắt đại ca! Anh không nhìn nhầm! Tử Âu chắc chắn cô gái này có tầm quan trọng với đại ca. Anh cầm túi xách của cô rơi trên mặt sàn lên, chạy theo vào thang máy đi xuống dưới.
Hàn Dạ Thần ôm Mạc Vi Như vào trong xe. Tử Âu sau vài phút cũng đuổi kịp, anh ngồi vào ghế lái “Để em lái xe...” Hàn Dạ Thần im lặng không nói, bàn tay anh khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô, làn da có chút nhợt nhạt vì hoảng sợ, vầng trán có tầng mồ hôi mỏng, Hàn Dạ Thần lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau cho cô. Anh vừa vén vài sợi tóc mai của cô ra sau vành tai vừa lau nhẹ chiếc khăn tay lên vệt mồ hôi mỏng. Xoa nhẹ đôi môi đã mím và cắn đến đỏ bừng của cô, Hàn Dạ Thần hơi cúi đầu, môi anh chạm nhẹ môi cô, khẽ nói “Anh xin lỗi...”
Từng cử chỉ này của Hàn Dạ Thần đối với Mạc Vi Như đều toát lên vẻ yêu chiều hiếm có. Tử Âu nhìn hai người qua gương chiếu hậu, kinh ngạc không thôi. Đây có phải là bang chủ Hắc Dạ mà anh kính trọng biết bao không đấy? Đại ca đối với cô gái này, là tình yêu?? Tử Âu khẽ rùng mình với suy nghĩ của mình. Đại ca...biết yêu! Không ngờ điều này lại là sự thật!
Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì bị lời nói của Hàn Dạ Thần kéo về thực tại “Liên lạc với Nghị Phong, đến Hàn gia ngay” Tử Âu “Dạ” một tiếng. Anh tăng tốc xe lái về Hàn gia. Anh hiểu đại ca mình đang khẩn trương đến mức nào.
Xe vừa dừng trước cổng, ông quản gia còn chưa kịp nói gì thì Hàn Dạ Thần đã bế Mạc Vi Như chạy vào Hàn gia và lên phòng. Ông thắc mắc nhìn Tử Âu, anh ta khẽ lắc đầu rồi lấy điện thoại ra liên lạc cho Nghị Phong.
Mạc Vi Như thấy cánh cửa gỗ phòng chủ tịch vẫn đóng, không gian im lặng bao trùm cả tầng 100. Cô bước đến cửa gỗ, định vặn nắm cửa mở ra thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ trong phòng và khe sáng trắng của đèn điện phát ra qua khe.
Mạc Vi Như ngạc nhiên vì giờ này Hàn Dạ Thần vẫn còn đang ở trong phòng làm việc, hơn nữa còn có thêm một người khác ở cùng anh. Len lén mở he hé cửa ra, cố không để phát ra tiếng động gì. Cô nghe loáng thoáng thấy cuộc nói chuyện của hai người trong phòng.
- Đại ca, về việc đại ca bảo em tìm ra ẩn tích trong tấm bản đồ này... - Tử Âu để tấm bản đồ được bọc trong túi plastic lên mặt bàn kính - Cộng thêm với gợi ý của đại ca, em đã tìm ra rồi.
- Cậu mất tổng cộng là 7 ngày... - Hàn Dạ Thần ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nhàn nhạt nói.
- Haha đại ca, thứ lỗi cho em...do nhiều việc bề bộn quá - Tử Âu gãi gãi đầu.
- Cậu nghĩ mỗi cậu là bận rộn?
- Dạ không... - Tử Âu nghẹn lời, anh liền nói tiếp về tấm bản đồ - Như đại ca đã nói là “Sông máu”! quả thực là đã có một vụ thảm sát đẫm máu tại biên giới Trung Đông, nhuộm đỏ một vùng nước sông. Em đã điều tra rõ về vụ này, thực chất cũng không có nhiều thông tin về nó nên em chỉ có thể lấy những mẩu thông tin vụn vặt đó mà suy ra điểm mấu chốt quan trọng. Hắn ta là một trong những tên cầm đầu vụ thảm sát đó, hắn là người cho ý kiến và tiến hành. Hình như lí do là để trả hận. Những dấu tích đỏ trên tấm bản đồ này được đánh dấu như một dấu hiệu là hắn đã hoàn thành được một bước trong kế hoạch. Địa điểm giấu vàng không có ở trong này, tấm bản đồ của bọn hắn cũng chỉ là một lời thách thức không lí do chủ yếu để kéo dài thời gian chạy trốn của Hắn! Nhưng em đã đi trước hắn một bước, bắt hắn và đem về số vàng được cất giấu ở biên giới Trung Đông!
Nói một tràng dài, Tử Âu kết thúc bằng gương mặt đắc ý. Hắn cũng đã bắt được rồi, vàng cũng tìm ra được rồi, lô hàng cấm hàng trăm tỷ nhân dân tệ được bù tổn thất. Bảo sao anh ta không tự hào được cơ chứ! Thế là đã có công chuộc tội rồi.
- Còn chuyện của J? - Hàn Dạ Thần châm điếu thuốc lá, hút một hơi sâu rồi thở ra, làn khói bạc bay lượn lờ trong không trung.
- Tất nhiên là đã “game over” rồi đại ca - Tử Âu cười có chút ngả ngớn - kết thúc hắn bằng một phát đạn dù hơi nhàm chán nhưng tại hắn chọc em điên quá!
- Cậu nên về Hắc Dạ luyện tập lại tính tự chủ đi - Hàn Dạ Thần nhướn mày.
- Được đại ca, em cũng thấy là mình nên như vậy... - Tử Âu cười cười gật đầu.
Còn Mạc Vi Như ở ngoài? Cô đã sợ đế phát run. Cô vừa nghe cái gì vậy? Máu? Vàng? Súng? Giết người? Không không, chuyện gì vậy trời? Hàn Dạ Thần, sao anh ấy có thể liên quan đến xã hội đen được cơ chứ!? Mồ hôi cô toát ra, muốn vội chạy đi nhưng vì quá hoảng sợ mà lo lắng đánh rơi cả túi xách xuống sàn tạo ra tiếng “Phịch...” khá lớn. Cánh cửa gỗ chưa đóng hẳn lại bị hé ra, gây chú ý tới hai người đàn ông trong phòng.Mạc Vi Như hoảng sợ mặc kệ chiếc túi xách đang nằm dưới sàn, cô định bỏ chạy thật nhanh nhưng có tiếng “Cạch...” lên đạn của súng, sau đó là một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên “Đi đâu?” Mạc Vi Như dường như cảm nhận được ống súng lạnh lẽo đặt sau gáy mình. Cô run run đứng thẳng người, không dám động đậy.
Người đàn ông lạ mặt đang cầm súng chĩa vào gáy cô lên tiếng “Nghe lén người khác nói chuyện, là một việc xấu, cô biết không hả?” Mạc Vi Như vẫn giữ im lặng chỉ là môi cô đang cắn chặt lại, ánh mắt phủ tầng hơi nước. Không lẽ cô lại chết ở đây sao? Không thể được...!
Người đàn ông miệng hơi nhếch lên, giọng nói tăng phần lạnh lùng “Hậu quả của nó...cô biết rồi đấy!” Đầu ống súng lạnh lẽo dí nhẹ vào gáy Mạc Vi Như. Cô nuốt nước bọt “Ực” một tiếng đầy khổ sở. Cô nhắm mắt lại, môi mím lại, đuôi mắt đã lóe lên giọt nước mắt. Ba mẹ, anh Thế Hải...!
- Tử Âu! - một tiếng quát vang lên sau lưng, của một người đàn ông khác, giọng nói này là của Hàn Dạ Thần.
- Đại ca..! - Tử Âu vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng của mình, anh hơi ngạc nhiên khi thấy đại ca ngăn mình lại.
- Bỏ xuống! - Hàn Dạ Thần cao giọng ra lệnh.
- Nhưng cô ta... - Tử Âu định nói cô ta nghe lén thì Hàn Dạ Thần ra dấu hiệu ngừng lại.
Tử Âu thu hồi khẩu súng, đứng lui xuống một bên cho Hàn Dạ Thần đi đến. Nhìn bóng lưng và dáng người con gái quen thuộc của mình, Hàn Dạ Thần ra lệnh “Quay người lại!” Mạc Vi Như run rẩy quay người, ánh mắt hơi hé ra nhìn anh, đôi môi đang mím chặt lại, hai mắt lóng lánh nước mắt.
“Vi Như!?” Hàn Dạ Thần kinh ngạc bật thốt lên, không phải là cô đã về nhà rồi sao? Ban nãy anh có gọi cho Phó Ninh, cô ta bảo cô đã về nhà rồi mà. Sao giờ lại ở đây? Hơn nữa, cô đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa anh và Tử Âu! Không hay rồi...
Tử Âu trợn mắt nhìn bộ dạng như thấy quỷ của đại ca, còn cô gái kia...cô ta là gì của đại ca?
- Vi Như, em... - Hàn Dạ Thần muốn nói gì đó nhưng anh không biết nên nói như thế nào cho đúng.
- Anh...rốt cuộc...là...ai? - Mạc Vi Như khó khăn mở miệng, giọng cô run rẩy đến khó nghe.
- Anh xin lỗi! - Hàn Dạ Thần chỉ nói ra ba chữ rồi anh nhanh tay đánh vào gáy Mạc Vi Như làm cô ngất đi.
Ôm cô trong ngực mình, Hàn Dạ Thần quay ra nói với Tử Âu “Về Hàn gia...” Tử Âu vẫn chưa hết bất ngờ, anh máy móc gật đầu, nhìn đại ca bồng cô gái kia đi vào thang máy với vẻ mặt khó đoán nhưng anh có thể thấy tia đau lòng trong mắt đại ca! Anh không nhìn nhầm! Tử Âu chắc chắn cô gái này có tầm quan trọng với đại ca. Anh cầm túi xách của cô rơi trên mặt sàn lên, chạy theo vào thang máy đi xuống dưới.
Hàn Dạ Thần ôm Mạc Vi Như vào trong xe. Tử Âu sau vài phút cũng đuổi kịp, anh ngồi vào ghế lái “Để em lái xe...” Hàn Dạ Thần im lặng không nói, bàn tay anh khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô, làn da có chút nhợt nhạt vì hoảng sợ, vầng trán có tầng mồ hôi mỏng, Hàn Dạ Thần lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau cho cô. Anh vừa vén vài sợi tóc mai của cô ra sau vành tai vừa lau nhẹ chiếc khăn tay lên vệt mồ hôi mỏng. Xoa nhẹ đôi môi đã mím và cắn đến đỏ bừng của cô, Hàn Dạ Thần hơi cúi đầu, môi anh chạm nhẹ môi cô, khẽ nói “Anh xin lỗi...”
Từng cử chỉ này của Hàn Dạ Thần đối với Mạc Vi Như đều toát lên vẻ yêu chiều hiếm có. Tử Âu nhìn hai người qua gương chiếu hậu, kinh ngạc không thôi. Đây có phải là bang chủ Hắc Dạ mà anh kính trọng biết bao không đấy? Đại ca đối với cô gái này, là tình yêu?? Tử Âu khẽ rùng mình với suy nghĩ của mình. Đại ca...biết yêu! Không ngờ điều này lại là sự thật!
Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì bị lời nói của Hàn Dạ Thần kéo về thực tại “Liên lạc với Nghị Phong, đến Hàn gia ngay” Tử Âu “Dạ” một tiếng. Anh tăng tốc xe lái về Hàn gia. Anh hiểu đại ca mình đang khẩn trương đến mức nào.
Xe vừa dừng trước cổng, ông quản gia còn chưa kịp nói gì thì Hàn Dạ Thần đã bế Mạc Vi Như chạy vào Hàn gia và lên phòng. Ông thắc mắc nhìn Tử Âu, anh ta khẽ lắc đầu rồi lấy điện thoại ra liên lạc cho Nghị Phong.