Minh Hạo tưởng sẽ được nghe lời cảm ơn từ cô gái trước mặt này, ai ngờ anh lại nghe được lời trách móc vô căn cứ:
- Anh đi đứng kiểu gì mà đụng vào người khác như thế hả? - Phó Ninh nhìn bộ dạng “tàn tạ” này của Minh Hạo, thầm nghĩ anh ta chắc là nhân viên vệ sinh lên đây dọn dẹp, cô hừ lạnh - Có lên dọn vệ sinh thì cũng phải chú ý trước đi đã, đi đứng cũng không xong...
- Cô...cô nói...cái gì mà dọn...vệ sinh? - Minh Hạo trợn mắt, trông anh giống một lao công lắm à? Nhìn lại bộ dạng của mình, Minh Hạo cũng đành chấp nhận sự thật nhưng mà ít ra anh cũng có cái gọi là “khí chất” mà, sao cô ta có thể..??
- Không phải nhân viên dọn vệ sinh thì là gì? Trông anh tôi không thể hình dung ra anh phù hợp với công việc gì ở Hàn thị - Phó Ninh quan sát Minh Hạo từ trên xuống dưới, hơi lắc đầu, cô chậc chậc vài tiếng lộ vẻ cảm thương sâu sắc - Tội thật!
- Cô không biết tôi!? - Minh Hạo nghiến răng hỏi.
- Anh là ai mà tôi phải biết? - Phó Ninh hếch mặt hừ lạnh - Anh nghĩ anh là tổng giám đốc hay chủ tịch của Hàn thị chắc! Nực cười...
- Có thể là vậy... - Minh Hạo hai tay vòng trước ngực, anh nhếch môi
- What? Hahaha tỉnh mộng, tỉnh mộng đi anh chàng LAO CÔNG! - Phó Ninh bật cười nhạo báng, cô cũng vòng hai tay trước ngực, cao giọng nói - Để tôi nói cho anh hay nhé! E hèm... chủ tịch tôi đã thấy rồi, ngài ấy hôm nay không đi làm, chứ không để tôi bắt anh đến trước mặt ngài ấy, tố cáo anh với ngài ấy thì thể nào anh cũng không có chỗ dung thân ở thành phố A này đâu!
- Oh...vậy sao? - Minh Hạo hứng thú nghe, anh gật đầu, biểu cảm ngạc nhiên.
- Hừ, còn hỏi? Anh từ đâu mới lên vậy? Đến điều tối thiểu nhất còn không biết. - Phó Ninh ánh mắt khinh khỉnh nhìn anh
- Vậy còn tổng giám đốc thì sao? - Minh Hạo “tò mò” hỏi
- Hừm...phải nói sao với anh đây! - Phó Ninh vuốt cằm nghĩ ngợi rồi nói - Tôi chưa gặp ngài ấy lần nào, nhưng cũng biết không ít về ngài ấy. Đẹp trai, tài giỏi, lịch lãm, đào hoa. Nhưng tất nhiên là vẫn thua kém Hàn chủ tịch nhưng mà người người như thế đã là quá xuất sắc rồi. Chứ còn anh thì... - cô dừng lại, lại nhìn anh một lượt rồi thở dài - Đừng có trông mong gì cả! Tôi không dễ bị lừa đâu.
Minh Hạo “oh...” một tiếng, anh khẽ gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Một tiếng “ting” từ thang máy truyền đến tai hai người. Giám đốc nhân sự cấp cao Kim Quốc tay ôm tập phai kẹp tài liệu, ông đi qua hai người, chợt dừng lại bên cạnh Minh Hạo, ngạc nhiên rồi lúng túng lùi ra sau cúi đầu cung kính “Tổng giám đốc!”
Cằm Phó Ninh muốn rớt luôn, hai tròng mắt cũng trợn to hết cỡ. Thời gian như ngưng đọng, người cô hóa đá, trong đầu liên tục lặp lại ba chữ “Tổng giám đốc“. Minh Hạo mím môi cố nhịn cười khi nhìn thấy bộ dạng này của cô. Kim Quốc khó hiểu nhìn hai người, dù khá là thắc mắc nhưng ông không bận tâm nữa, ông nói “Tổng giám đốc, hôm nay chủ tịch nghỉ làm, có vài việc tôi muốn báo cáo, may là ngài đã về rồi, nhờ ngài xem giúp” Minh Hạo gật đầu, anh đi theo Kim Quốc vào thang máy xuống tầng, lúc đi qua người Phó Ninh, anh khẽ cúi đầu nói “Chào cô, nhân viên vệ sinh phải đi lao động dọn dẹp đây!” Cười ha ha một tiếng rồi đi vào cửa thang máy. Phó Ninh sau vài phút hóa đá, cô hoàng hồn. Hai tay vỗ vỗ má, tại sao?? Tại sao anh ta lại là tổng giám đốc? Không thể tin được mà, trông cái bộ dạng đó, có thể không tin được hay sao? Huhu vậy là tháng ngày làm việc sau này của mình chẳng phải sẽ rất khổ cực hay sao? Anh ta sẽ chèn ép, bóc lột mình để trả thù thôi...huhu có ai cứu tôi không...!!??
Tầng 99, tại phòng làm việc tổng giám đốc.
- Ông cứ triển khai kế hoạch này, cộng thêm với ý kiến của tôi là hoàn hảo! - Minh Hạo người ngả ra sau ghế, hai chân vắt chéo, hai tay đan vào nhau.
- Dạ...cảm ơn tổng giám đốc! - Kim Quốc nhận lại phai tài liệu
Ông đứng dậy cúi đầu chào Minh Hạo rồi đi ra ngoài nhưng lại bị anh gọi lji “Kim tổng!”
- Còn có việc gì sao?
- Ông đưa cho tôi hồ sơ nhân viên của cô gái vừa rồi - anh nhấm nháp cốc caffee do thư ký vừa mang vào
- Cô gái vừa rồi...? - Kim Quốc nhíu mày suy nghĩ, ông “À” một tiếng rồi gật đầu - Được, tôi sẽ gửi ngay cho tổng giám đốc.
- Uh, ông ra ngoài đi - Minh Hạo phẩy tay.
Nghe tiếng đóng cửa, Minh Hạo nhếch môi chống cằm nghĩ ngợi, cô gái kia, tôi sẽ cho cô biết thế nào là xui xẻo khi cô dám chọc giận tôi. Hahaha....
Không lâu sau, Kim Quốc đích thân mang hồ sơ nhân viên của Phó Ninh xuống cho Minh Hạo. Anh cầm lấy hồ sơ nhân viên của cô gái kia, tấm ảnh thẻ nghiêm túc, nhưng không giấu được nét tinh nghịch và đáng yêu của cô, một gương mặt trắng nõn xinh xắn của cô gái Phương Đông. Minh Hạo nhếch môi cười, anh xoa nhẹ tấm ảnh thẻ rồi nhìn sang tên của cô “Phó Ninh” hừm... rổi nhìn từng phần trong sơ yếu lí lịch của cô, không tệ! Cuối cùng anh nhìn đến chức vị mà cô đảm nhận, trợ lý của Mạc Vi Như.
Hừ, chắc chắn là tên kia lại thương vợ mình khổ cực nên mới mướn thêm một trợ lý, chứ anh lần đầu thấy cái chức vụ này đấy. Trợ lý của thư ký? Buồn cười thật! Nhưng từ đó đã đủ biết Thần yêu Mạc Vi Như nhiều đến thế nào...anh bỗng thấy ghen tị, một ký ức vụt qua trong đầu anh.
Minh Hạo day day mi tâm, anh không muốn nghĩ tới nữa! Tất cả đã là quá khứ rồi, người anh yêu nhất, cô ấy đã không còn ở bên cạnh anh nữa...mãi mãi là vậy! Minh Hạo gục đầu xuống hai tay, sao anh lại không thể quên được em? Em đã thành công khiến anh không thể quên em rồi đó, em có vui không? Linh nhi...
( sẽ có phần ngoại truyện về hai người này nhé các bạn
- Anh đi đứng kiểu gì mà đụng vào người khác như thế hả? - Phó Ninh nhìn bộ dạng “tàn tạ” này của Minh Hạo, thầm nghĩ anh ta chắc là nhân viên vệ sinh lên đây dọn dẹp, cô hừ lạnh - Có lên dọn vệ sinh thì cũng phải chú ý trước đi đã, đi đứng cũng không xong...
- Cô...cô nói...cái gì mà dọn...vệ sinh? - Minh Hạo trợn mắt, trông anh giống một lao công lắm à? Nhìn lại bộ dạng của mình, Minh Hạo cũng đành chấp nhận sự thật nhưng mà ít ra anh cũng có cái gọi là “khí chất” mà, sao cô ta có thể..??
- Không phải nhân viên dọn vệ sinh thì là gì? Trông anh tôi không thể hình dung ra anh phù hợp với công việc gì ở Hàn thị - Phó Ninh quan sát Minh Hạo từ trên xuống dưới, hơi lắc đầu, cô chậc chậc vài tiếng lộ vẻ cảm thương sâu sắc - Tội thật!
- Cô không biết tôi!? - Minh Hạo nghiến răng hỏi.
- Anh là ai mà tôi phải biết? - Phó Ninh hếch mặt hừ lạnh - Anh nghĩ anh là tổng giám đốc hay chủ tịch của Hàn thị chắc! Nực cười...
- Có thể là vậy... - Minh Hạo hai tay vòng trước ngực, anh nhếch môi
- What? Hahaha tỉnh mộng, tỉnh mộng đi anh chàng LAO CÔNG! - Phó Ninh bật cười nhạo báng, cô cũng vòng hai tay trước ngực, cao giọng nói - Để tôi nói cho anh hay nhé! E hèm... chủ tịch tôi đã thấy rồi, ngài ấy hôm nay không đi làm, chứ không để tôi bắt anh đến trước mặt ngài ấy, tố cáo anh với ngài ấy thì thể nào anh cũng không có chỗ dung thân ở thành phố A này đâu!
- Oh...vậy sao? - Minh Hạo hứng thú nghe, anh gật đầu, biểu cảm ngạc nhiên.
- Hừ, còn hỏi? Anh từ đâu mới lên vậy? Đến điều tối thiểu nhất còn không biết. - Phó Ninh ánh mắt khinh khỉnh nhìn anh
- Vậy còn tổng giám đốc thì sao? - Minh Hạo “tò mò” hỏi
- Hừm...phải nói sao với anh đây! - Phó Ninh vuốt cằm nghĩ ngợi rồi nói - Tôi chưa gặp ngài ấy lần nào, nhưng cũng biết không ít về ngài ấy. Đẹp trai, tài giỏi, lịch lãm, đào hoa. Nhưng tất nhiên là vẫn thua kém Hàn chủ tịch nhưng mà người người như thế đã là quá xuất sắc rồi. Chứ còn anh thì... - cô dừng lại, lại nhìn anh một lượt rồi thở dài - Đừng có trông mong gì cả! Tôi không dễ bị lừa đâu.
Minh Hạo “oh...” một tiếng, anh khẽ gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Một tiếng “ting” từ thang máy truyền đến tai hai người. Giám đốc nhân sự cấp cao Kim Quốc tay ôm tập phai kẹp tài liệu, ông đi qua hai người, chợt dừng lại bên cạnh Minh Hạo, ngạc nhiên rồi lúng túng lùi ra sau cúi đầu cung kính “Tổng giám đốc!”
Cằm Phó Ninh muốn rớt luôn, hai tròng mắt cũng trợn to hết cỡ. Thời gian như ngưng đọng, người cô hóa đá, trong đầu liên tục lặp lại ba chữ “Tổng giám đốc“. Minh Hạo mím môi cố nhịn cười khi nhìn thấy bộ dạng này của cô. Kim Quốc khó hiểu nhìn hai người, dù khá là thắc mắc nhưng ông không bận tâm nữa, ông nói “Tổng giám đốc, hôm nay chủ tịch nghỉ làm, có vài việc tôi muốn báo cáo, may là ngài đã về rồi, nhờ ngài xem giúp” Minh Hạo gật đầu, anh đi theo Kim Quốc vào thang máy xuống tầng, lúc đi qua người Phó Ninh, anh khẽ cúi đầu nói “Chào cô, nhân viên vệ sinh phải đi lao động dọn dẹp đây!” Cười ha ha một tiếng rồi đi vào cửa thang máy. Phó Ninh sau vài phút hóa đá, cô hoàng hồn. Hai tay vỗ vỗ má, tại sao?? Tại sao anh ta lại là tổng giám đốc? Không thể tin được mà, trông cái bộ dạng đó, có thể không tin được hay sao? Huhu vậy là tháng ngày làm việc sau này của mình chẳng phải sẽ rất khổ cực hay sao? Anh ta sẽ chèn ép, bóc lột mình để trả thù thôi...huhu có ai cứu tôi không...!!??
Tầng 99, tại phòng làm việc tổng giám đốc.
- Ông cứ triển khai kế hoạch này, cộng thêm với ý kiến của tôi là hoàn hảo! - Minh Hạo người ngả ra sau ghế, hai chân vắt chéo, hai tay đan vào nhau.
- Dạ...cảm ơn tổng giám đốc! - Kim Quốc nhận lại phai tài liệu
Ông đứng dậy cúi đầu chào Minh Hạo rồi đi ra ngoài nhưng lại bị anh gọi lji “Kim tổng!”
- Còn có việc gì sao?
- Ông đưa cho tôi hồ sơ nhân viên của cô gái vừa rồi - anh nhấm nháp cốc caffee do thư ký vừa mang vào
- Cô gái vừa rồi...? - Kim Quốc nhíu mày suy nghĩ, ông “À” một tiếng rồi gật đầu - Được, tôi sẽ gửi ngay cho tổng giám đốc.
- Uh, ông ra ngoài đi - Minh Hạo phẩy tay.
Nghe tiếng đóng cửa, Minh Hạo nhếch môi chống cằm nghĩ ngợi, cô gái kia, tôi sẽ cho cô biết thế nào là xui xẻo khi cô dám chọc giận tôi. Hahaha....
Không lâu sau, Kim Quốc đích thân mang hồ sơ nhân viên của Phó Ninh xuống cho Minh Hạo. Anh cầm lấy hồ sơ nhân viên của cô gái kia, tấm ảnh thẻ nghiêm túc, nhưng không giấu được nét tinh nghịch và đáng yêu của cô, một gương mặt trắng nõn xinh xắn của cô gái Phương Đông. Minh Hạo nhếch môi cười, anh xoa nhẹ tấm ảnh thẻ rồi nhìn sang tên của cô “Phó Ninh” hừm... rổi nhìn từng phần trong sơ yếu lí lịch của cô, không tệ! Cuối cùng anh nhìn đến chức vị mà cô đảm nhận, trợ lý của Mạc Vi Như.
Hừ, chắc chắn là tên kia lại thương vợ mình khổ cực nên mới mướn thêm một trợ lý, chứ anh lần đầu thấy cái chức vụ này đấy. Trợ lý của thư ký? Buồn cười thật! Nhưng từ đó đã đủ biết Thần yêu Mạc Vi Như nhiều đến thế nào...anh bỗng thấy ghen tị, một ký ức vụt qua trong đầu anh.
Minh Hạo day day mi tâm, anh không muốn nghĩ tới nữa! Tất cả đã là quá khứ rồi, người anh yêu nhất, cô ấy đã không còn ở bên cạnh anh nữa...mãi mãi là vậy! Minh Hạo gục đầu xuống hai tay, sao anh lại không thể quên được em? Em đã thành công khiến anh không thể quên em rồi đó, em có vui không? Linh nhi...
( sẽ có phần ngoại truyện về hai người này nhé các bạn