Tối đêm, Hàn Dạ Thần lái xe vào gara, để người giúp việc đóng cổng biệt thự. Anh chạy vội lên phòng, nhìn cô gái vẫn đang nằm trên giường mà nhẹ lòng. Hàn Dạ Thần đi tắm, tay bộ quần áo thoải mái, anh lại nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng như mỗi tối thường làm. Chỉ là đêm nay, anh muốn thời gian dừng lại để được ôm cô, được cảm nhận hơi ấm mà anh ước mong bấy lâu nay từ người phụ nữ anh yêu. Nghĩ đến ngày mai phải sang Hong Kong, rời xa cô, anh chưa bao giờ muốn. Chìm đắm trong cảm giác lưu luyến và tiếc nuối, Hàn Dạ Thần thở dài, anh nhắm hai mắt, khẽ nói bên tai cô “Đợi anh...đợi anh”
Đêm ngắn cứ thế trôi qua, sáng hôm sau, Hàn Dạ Thần thân mặc áo sơ mi đen, quần âu đen, khí chất vương giả trời sinh, lạnh lùng toát lên. Hàn Dạ Thần hôn trán Mạc Vi Như rồi hôn lên môi cô. Anh mỉm cười, vuốt mái tóc cô rồi đứng dậy ra ngoài. Tiếng cửa đóng lại, ngón tay Mạc Vi Như khẽ động đậy.
Minh Hạo đã đến Hàn gia từ sáng sớm, anh thân áo sơ mi trắng, quần âu đen, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhàn nhã uống caffee đen, hai chân vắt chéo. Một bộ dạng đầy sự hưởng thụ thoải mái. Nghe tiếng bước chân trên cầu thang, Minh Hạo ngẩng đầu, nhìn Hàn Dạ Thần đi xuống lầu.
- Hello, thế nào? Tớ còn tưởng cậu phải ở trên phòng đến hết ngày cơ - Minh Hạo cười nói
Hàn Dạ Thần nhếch môi, không nói gì, anh nhận lấy tách caffee đen từ tay ông quản gia, nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn kính. Minh Hạo đặt tờ báo kinh tế sang bên cạnh, anh chống cằm than thở
- Haizz...tớ vừa mới về, chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã phải đi tiếp, bỗng dưng tớ thấy thích thành phố A quá!
- Cậu thích nghỉ ngơi luôn không? - Hàn Dạ Thần nhướn mày, có ý nhắc nhở
- Ahaha, xời nghỉ ngơi là thế nào chứ!? công việc là công việc, dù sao cũng quan trọng hơn mà! - Minh Hạo cười xòa, hừ, tên này dùng chiêu ác thật!
- Đấy là cậu nói chứ không phải tớ...
- Uh Uh - Minh Hạo cười gật đầu, anh lái sang chuyện khác - Việc tập đoàn ngày hôm qua tớ đã nói những điều cần thiết với Tử Âu rồi, cậu ta sẽ làm tốt thôi! Với cả tớ cũng nói là nếu có việc gì thắc mắc thì mail qua cho tớ hoặc là liên lạc trên SC.
Hàn Dạ Thần gật đầu, uống caffee, anh nói
- Cậu gọi cho Nghị Phong chưa?
- Rồi, đang trên đường tới, cậu yên tâm, Hắc Dạ cậu đã lên tiếng thì cho dù có hàng trăm bệnh nhân cậu ta cũng bỏ lại để đi làm việc cho cậu - Minh Hạo cười
Hàn Dạ Thần nhếch môi
Lúc này, Nghị Phong đi vào, trên người là áo sơ mi xanh, quần jeans xanh, bên ngoài vẫn khoác chiếc áo blouse trắng của bác sĩ. Gương mặt anh tuấn đeo thêm chiếc kính.
- Vừa nhắc là đến luôn - Minh Hạo còn chọc thêm một câu - Sau này die thì thiêng lắm đây!
Anh vừa nói xong thì bị một chiếc hộp đập vào mặt. Bị đập đau khiến Minh Hạo kêu “Á” lên một tiếng, anh ôm chiếc mũi bị đập đỏ lên, lườm tên hung thủ trước mặt - Nghị Phong. Nghị Phong không thèm để ý đến tia lửa đang chiếu thẳng đến mình. Anh ngồi xuống ghế sofa, lấy trong chiếc túi màu đen ra một tệp tài liệu mỏng rồi đưa cho Hàn Dạ Thần. Hàn Dạ Thần cầm lấy, mở ra xem, anh nghe Nghị Phong nói- Hôm qua tôi có khám lại cho cô ấy thì có tin tốt là tình hình của cô Mạc đã có sự chuyển biến, cô ấy sẽ tỉnh lại sớm hơn.
- Tỉnh lại sớm hơn? - Hàn Dạ Thần vui mừng nhìn Nghị Phong, nhưng trong lòng anh vẫn có chút gì đó gọi là “buồn phiền” vì đi Hong Kong, chưa biết khi nào mới về, sớm hay muộn thì cũng phải 9, 10 ngày mới về được.
- Cậu yên tâm là cô ấy sẽ khỏe mạnh, có tôi chăm sóc thì cô Mạc sẽ không sao đâu! - Nghị Phong vỗ vỗ vai Hàn Dạ Thần.
- Miệng lưỡi trơn tru - Minh Hạo lẩm bẩm, nhận lấy cái liếc của Nghị Phong thì ngay lập tức lại cười cười - Hê hê, cậu đừng để ý, đừng để ý...
- Bây giờ cậu yên tâm để đi rồi chứ!? - Nghị Phong
Hàn Dạ Thần gật đầu, anh đứng dậy vỗ vai Nghị Phong “Cô ấy giao cho cậu!” Nghị Phong gật đầu. Anh bước ra ngoài, Minh Hạo chạy theo tránh đi cú đá của Nghị Phong.
**********************
“Chuyến tàu từ thị trấn XX đến thành phố A sắp sửa khởi hành, mời các quý khách lên tàu nhanh cho” tiếng loa gắn trên tàu thông báo.
Thế Hải mặc áo thun trắng và quần jeans, tay xách hai túi đồ khệ nệ bước lên boong tàu. Cha mẹ Mạc đứng dưới vẫy vẫy tay, anh mỉm cười chào lại, tay xách hai túi, anh không vẫy được.
- Đi cẩn thận nhé con!! - mẹ Mạc lau lau nước mắt chảy dài trên má, Thế Hải từ lâu bà đã coi anh như con trai ruột của mình. Nay con gái đi xa, đến con trai cũng phải đi, bà không tránh khỏi đau lòng mà khóc.
- Kìa bà/bác - Ba Mạc và Thế Hải đồng thanh
- Con đã nhớ những lời bác dặn chưa? - mẹ Mạc cầm lấy khăn tay từ tay ba Mạc, vừa lau nước mắt vừa nói.
- Rồi ạ, bác yên tâm... - Thế Hải mỉm cười
- Bác xin lỗi, con phải rời xa nơi này con cũng không muốn, là bác kiên quyết muốn con đi - mẹ Mạc thở dài nói
- Bác đừng nói thế, con cũng thật lòng muốn đi mà
- Thôi, cái bà này, giờ này nói thì thay đổi được gì! - ba Mạc cười - Đi thì di thôi, Thế Hải cũng cần có cuộc đời của nó, chúng ta đâu thể làm gì được.
Mẹ Mạc gật đầu nhìn chồng, bà nắm lấy tay Thế Hải “Con đi mạnh khỏe, giúp bác chăm sóc Vi Như, và nhớ là phải về thăm bác, cả hai đứa! Nhớ chưa!?” “Rồi ạ...!!” Thế Hải dài giọng. Mẹ Mạc bật cười.
Chào tạm biệt ba mẹ Mạc, Thế Hải lên tàu, bắt đầu chuyến đi đến thành phố A của mình. Nơi người con gái anh yêu đang ở đấy, và anh - Thế Hải này cũng sẽ tìm một công việc ở đấy, bước ngoặt này của cuộc đời anh có lẽ sẽ khiến cuộc sống của anh khác đi chăng? Theo một chiều hướng tốt! Thế Hải hứng khởi nghĩ, ngồi trên tàu, nhìn ra ngoài cửa sổ, làn nước biển xanh trong tạo thành làn sóng lay động nhịp nhàng. Thế Hải khẽ nói “Ba mẹ, con đi đây...!”
*******************
Tại một nơi nào đó
- Bang chủ, bang Hắc Dạ đang bắt đầu truy tìm chúng ta! - giọng cung kính của người đàn ông vang lên trong căn phòng tối.
- Hừ...không dễ như vậy đâu - người đàn ông nhếch mép cười gian xảo, ánh sáng lập lờ từ cửa sổ đằng sau người đàn ông chiếu vào, vết sẹo dài như ẩn như hiện, gương mặt hung ác lộ ra phân nửa, tên thuộc hạ nhìn mà run rẩy. Người đàn ông cười nói - Chơi game một chút đi nhỉ? Trò mèo vờn chuột, tao thì tao thích nhất trò này!Mày thấy như thế nào?
- Dạ được lắm ạ!
- Haha mèo vờn chuột! - Người đàn ông cười to nhưng rồi ông ta dừng lại, ông ta nhếch môi hỏi - Mày thấy vết sẹo trên mặt tao chứ!? Đẹp đúng không?
-... - Tên thuộc hạ run rẩy cúi đầu
- Haha lũ chúng nó quả là toàn nghệ nhân giỏi có tâm, tặng cho tao vết sẹo dài miễn phí này mà không cần trả công, thật quá tốt! - Ông ta cười nói tiếp - Chỉ là...tao là loại người đền ơn đáp nghĩa, báo ân báo oán, việc gì ra việc nấy, rất rõ ràng. Không trả công sao được? Mày thấy có đúng không?
Tên thuộc hạ gật đầu
- Haha, nhân dịp này, ôn lại chuyện cũ cũng được ha! Tao rất mong chờ... - Người đàn ông xoay ghế bành lại, hai tay chống lên bàn, ngón tay đan lại, cười cười - Mày đi chuẩn bị đi, phải tăng sự hứng thú cho game này chứ!
- Dạ bang chủ! - tên thuộc hạ cúi đầu cung kính nói, anh ta bước ra ngoài.
Người đàn ông xoay ghế bành, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ông ta thấy chỉ là khoảng nước mênh mông, tựa như không có chỗ dừng lại. Ông ta châm hút điếu gà, thở ra một vòng khói, bật cười lớn. Tiếng cười ghê rợn vang lên trong căn phòng tối, không khỏi khiến người ta giật mình sợ hãi.
“Game start...”
Đêm ngắn cứ thế trôi qua, sáng hôm sau, Hàn Dạ Thần thân mặc áo sơ mi đen, quần âu đen, khí chất vương giả trời sinh, lạnh lùng toát lên. Hàn Dạ Thần hôn trán Mạc Vi Như rồi hôn lên môi cô. Anh mỉm cười, vuốt mái tóc cô rồi đứng dậy ra ngoài. Tiếng cửa đóng lại, ngón tay Mạc Vi Như khẽ động đậy.
Minh Hạo đã đến Hàn gia từ sáng sớm, anh thân áo sơ mi trắng, quần âu đen, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhàn nhã uống caffee đen, hai chân vắt chéo. Một bộ dạng đầy sự hưởng thụ thoải mái. Nghe tiếng bước chân trên cầu thang, Minh Hạo ngẩng đầu, nhìn Hàn Dạ Thần đi xuống lầu.
- Hello, thế nào? Tớ còn tưởng cậu phải ở trên phòng đến hết ngày cơ - Minh Hạo cười nói
Hàn Dạ Thần nhếch môi, không nói gì, anh nhận lấy tách caffee đen từ tay ông quản gia, nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn kính. Minh Hạo đặt tờ báo kinh tế sang bên cạnh, anh chống cằm than thở
- Haizz...tớ vừa mới về, chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã phải đi tiếp, bỗng dưng tớ thấy thích thành phố A quá!
- Cậu thích nghỉ ngơi luôn không? - Hàn Dạ Thần nhướn mày, có ý nhắc nhở
- Ahaha, xời nghỉ ngơi là thế nào chứ!? công việc là công việc, dù sao cũng quan trọng hơn mà! - Minh Hạo cười xòa, hừ, tên này dùng chiêu ác thật!
- Đấy là cậu nói chứ không phải tớ...
- Uh Uh - Minh Hạo cười gật đầu, anh lái sang chuyện khác - Việc tập đoàn ngày hôm qua tớ đã nói những điều cần thiết với Tử Âu rồi, cậu ta sẽ làm tốt thôi! Với cả tớ cũng nói là nếu có việc gì thắc mắc thì mail qua cho tớ hoặc là liên lạc trên SC.
Hàn Dạ Thần gật đầu, uống caffee, anh nói
- Cậu gọi cho Nghị Phong chưa?
- Rồi, đang trên đường tới, cậu yên tâm, Hắc Dạ cậu đã lên tiếng thì cho dù có hàng trăm bệnh nhân cậu ta cũng bỏ lại để đi làm việc cho cậu - Minh Hạo cười
Hàn Dạ Thần nhếch môi
Lúc này, Nghị Phong đi vào, trên người là áo sơ mi xanh, quần jeans xanh, bên ngoài vẫn khoác chiếc áo blouse trắng của bác sĩ. Gương mặt anh tuấn đeo thêm chiếc kính.
- Vừa nhắc là đến luôn - Minh Hạo còn chọc thêm một câu - Sau này die thì thiêng lắm đây!
Anh vừa nói xong thì bị một chiếc hộp đập vào mặt. Bị đập đau khiến Minh Hạo kêu “Á” lên một tiếng, anh ôm chiếc mũi bị đập đỏ lên, lườm tên hung thủ trước mặt - Nghị Phong. Nghị Phong không thèm để ý đến tia lửa đang chiếu thẳng đến mình. Anh ngồi xuống ghế sofa, lấy trong chiếc túi màu đen ra một tệp tài liệu mỏng rồi đưa cho Hàn Dạ Thần. Hàn Dạ Thần cầm lấy, mở ra xem, anh nghe Nghị Phong nói- Hôm qua tôi có khám lại cho cô ấy thì có tin tốt là tình hình của cô Mạc đã có sự chuyển biến, cô ấy sẽ tỉnh lại sớm hơn.
- Tỉnh lại sớm hơn? - Hàn Dạ Thần vui mừng nhìn Nghị Phong, nhưng trong lòng anh vẫn có chút gì đó gọi là “buồn phiền” vì đi Hong Kong, chưa biết khi nào mới về, sớm hay muộn thì cũng phải 9, 10 ngày mới về được.
- Cậu yên tâm là cô ấy sẽ khỏe mạnh, có tôi chăm sóc thì cô Mạc sẽ không sao đâu! - Nghị Phong vỗ vỗ vai Hàn Dạ Thần.
- Miệng lưỡi trơn tru - Minh Hạo lẩm bẩm, nhận lấy cái liếc của Nghị Phong thì ngay lập tức lại cười cười - Hê hê, cậu đừng để ý, đừng để ý...
- Bây giờ cậu yên tâm để đi rồi chứ!? - Nghị Phong
Hàn Dạ Thần gật đầu, anh đứng dậy vỗ vai Nghị Phong “Cô ấy giao cho cậu!” Nghị Phong gật đầu. Anh bước ra ngoài, Minh Hạo chạy theo tránh đi cú đá của Nghị Phong.
**********************
“Chuyến tàu từ thị trấn XX đến thành phố A sắp sửa khởi hành, mời các quý khách lên tàu nhanh cho” tiếng loa gắn trên tàu thông báo.
Thế Hải mặc áo thun trắng và quần jeans, tay xách hai túi đồ khệ nệ bước lên boong tàu. Cha mẹ Mạc đứng dưới vẫy vẫy tay, anh mỉm cười chào lại, tay xách hai túi, anh không vẫy được.
- Đi cẩn thận nhé con!! - mẹ Mạc lau lau nước mắt chảy dài trên má, Thế Hải từ lâu bà đã coi anh như con trai ruột của mình. Nay con gái đi xa, đến con trai cũng phải đi, bà không tránh khỏi đau lòng mà khóc.
- Kìa bà/bác - Ba Mạc và Thế Hải đồng thanh
- Con đã nhớ những lời bác dặn chưa? - mẹ Mạc cầm lấy khăn tay từ tay ba Mạc, vừa lau nước mắt vừa nói.
- Rồi ạ, bác yên tâm... - Thế Hải mỉm cười
- Bác xin lỗi, con phải rời xa nơi này con cũng không muốn, là bác kiên quyết muốn con đi - mẹ Mạc thở dài nói
- Bác đừng nói thế, con cũng thật lòng muốn đi mà
- Thôi, cái bà này, giờ này nói thì thay đổi được gì! - ba Mạc cười - Đi thì di thôi, Thế Hải cũng cần có cuộc đời của nó, chúng ta đâu thể làm gì được.
Mẹ Mạc gật đầu nhìn chồng, bà nắm lấy tay Thế Hải “Con đi mạnh khỏe, giúp bác chăm sóc Vi Như, và nhớ là phải về thăm bác, cả hai đứa! Nhớ chưa!?” “Rồi ạ...!!” Thế Hải dài giọng. Mẹ Mạc bật cười.
Chào tạm biệt ba mẹ Mạc, Thế Hải lên tàu, bắt đầu chuyến đi đến thành phố A của mình. Nơi người con gái anh yêu đang ở đấy, và anh - Thế Hải này cũng sẽ tìm một công việc ở đấy, bước ngoặt này của cuộc đời anh có lẽ sẽ khiến cuộc sống của anh khác đi chăng? Theo một chiều hướng tốt! Thế Hải hứng khởi nghĩ, ngồi trên tàu, nhìn ra ngoài cửa sổ, làn nước biển xanh trong tạo thành làn sóng lay động nhịp nhàng. Thế Hải khẽ nói “Ba mẹ, con đi đây...!”
*******************
Tại một nơi nào đó
- Bang chủ, bang Hắc Dạ đang bắt đầu truy tìm chúng ta! - giọng cung kính của người đàn ông vang lên trong căn phòng tối.
- Hừ...không dễ như vậy đâu - người đàn ông nhếch mép cười gian xảo, ánh sáng lập lờ từ cửa sổ đằng sau người đàn ông chiếu vào, vết sẹo dài như ẩn như hiện, gương mặt hung ác lộ ra phân nửa, tên thuộc hạ nhìn mà run rẩy. Người đàn ông cười nói - Chơi game một chút đi nhỉ? Trò mèo vờn chuột, tao thì tao thích nhất trò này!Mày thấy như thế nào?
- Dạ được lắm ạ!
- Haha mèo vờn chuột! - Người đàn ông cười to nhưng rồi ông ta dừng lại, ông ta nhếch môi hỏi - Mày thấy vết sẹo trên mặt tao chứ!? Đẹp đúng không?
-... - Tên thuộc hạ run rẩy cúi đầu
- Haha lũ chúng nó quả là toàn nghệ nhân giỏi có tâm, tặng cho tao vết sẹo dài miễn phí này mà không cần trả công, thật quá tốt! - Ông ta cười nói tiếp - Chỉ là...tao là loại người đền ơn đáp nghĩa, báo ân báo oán, việc gì ra việc nấy, rất rõ ràng. Không trả công sao được? Mày thấy có đúng không?
Tên thuộc hạ gật đầu
- Haha, nhân dịp này, ôn lại chuyện cũ cũng được ha! Tao rất mong chờ... - Người đàn ông xoay ghế bành lại, hai tay chống lên bàn, ngón tay đan lại, cười cười - Mày đi chuẩn bị đi, phải tăng sự hứng thú cho game này chứ!
- Dạ bang chủ! - tên thuộc hạ cúi đầu cung kính nói, anh ta bước ra ngoài.
Người đàn ông xoay ghế bành, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ông ta thấy chỉ là khoảng nước mênh mông, tựa như không có chỗ dừng lại. Ông ta châm hút điếu gà, thở ra một vòng khói, bật cười lớn. Tiếng cười ghê rợn vang lên trong căn phòng tối, không khỏi khiến người ta giật mình sợ hãi.
“Game start...”