Hàn Dạ Thần nhận được cuộc gọi video của Nghị Phong. Anh lúc này đang trong thư phòng, xem xét qua tình hình của Hàn thị gần đây theo lời của Tử Âu.
- Vi Như thế nào rồi!? - Hàn Dạ Thần
- Tình trạng của cô ấy ngày hôm nay vẫn ổn chỉ là do hôn mê trong thời gian dài nên gặp ác mộng.
- Gặp ác mộng? - Hàn Dạ Thần nhíu mày, anh nghĩ đến buổi tối khi anh còn ở thị trấn nơi ở của Mạc Vi Như, cô đã kể cho anh về cơn ác mộng đó, lại là về người đàn ông đó! Sao anh ta cứ luôn lởn vởn trong kí ức của Vi Như vậy? Khiến cô ngay cả trong giấc ngủ cũng không được yên. Điều này làm Hàn Dạ Thần tức giận, anh nắm chặt hai bàn tay lại, tiếng “rắc...rắc” vang lên.
- Cậu đừng lo, chỉ là một cơn ác mộng thôi, không ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy - Nghị Phong nói, trong lòng anh bực bội không thôi ( Không phải đam mỹ đâu nha ^^) Hắc Dạ biểu lộ rõ cảm xúc như vậy từ bao giờ? Vẫn là vì một người phụ nữ. - Không những thế còn giúp cô ấy tỉnh lại sớm hơn.
- Thật sao? - Hàn Dạ Thần vui mừng
- Đúng! Khi nào cô ta tỉnh lại, tôi sẽ báo cho cậu biết sớm nhất!
- Được, tôi đợi tin của cậu - Hàn Dạ Thần cười.
“Tút” màn hình tắt đi, Hàn Dạ Thần gập chiếc laptop xuống, anh không kìm nổi cảm giác nôn nóng muốn chạy về ngay. Hàn Dạ Thần trong lòng thầm nghĩ “Xong vụ này, có phải anh nên gác lại mọi chuyện không nhỉ?”
“Cốc...cốc” “Thần, tớ vào nhé!” Tiếng của Minh Hạo vang lên. Không đợi Hàn Dạ Thần nói gì, anh đã mở cửa bước vào. Hàn Dạ Thần gạt đống tài liệu trên bàn sang một bên, nhíu mày nhìn Minh Hạo “Đâu ra cái kiểu chưa được sự đồng ý của chủ nhà mà đã ra vào tự nhiên như vậy hả?” Minh Hạo ngồi xuống ghế sofa.
- Haha, có tớ đây có kiểu đó đó! Thần, chẳng phải cậu đã cho tớ cái quyền lợi đó sao? - Minh Hạo cười nói.
- Bao giờ? - Hàn Dạ Thần lườm anh - Minh thiếu gia cần phải xem lại các phương diện quan hệ của chúng ta đi không lại hiểu lầm tôi nhiều cái.
- Hừ... - Minh Hạo hừ một tiếng, anh nói - Thôi, hôm nay đến là để đưa cậu tệp hồ sơ này, có manh mối mới thu nhập được từ Nam Khánh.
Minh Hạo đứng dậy, mang một tệp hồ sơ gấp trong túi áo ra, đặt lên bàn. Hàn Dạ Thần cầm tệp hồ sơ lên, mở ra, anh lấy từ trong tệp hồ sơ ra một bộ ảnh tầm 12 tấm ảnh. Hàn Dạ Thần xem từng bức, anh vừa xem kĩ vừa nói “Tên này hành động cũng nhanh thật, đêm hôm qua mới bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, giờ đã thu thập không ít manh mối có lợi” Minh Hạo gật đầu rồi anh “à” lên một tiếng “Phải rồi, lúc tên Nam Khánh gửi cho tớ mấy bức ảnh này thì cậu ta có kèm thêm lời nhắn là muốn được thưởng lớn, rồi cậu ta còn than vụ này quá mất sức, nói bla bla một hồi là tớ biết tên này đòi nghỉ dài ngày...” Hàn Dạ Thần bật cười. Minh Hạo cũng vui lây mà cười theo.
- Hạo, Tử Âu mới nói cho tớ về tình trạng gần đây của Hàn thị. - Hàn Dạ Thần đưa cho Minh Hạo xem một tập tài liệu, anh nhếch môi - Xem ra...có nội gián.
- Ha! Hay đấy, kế hoạch vừa mới bắt đầu thì đã có nội gián rồi... - Minh Hạo tay lật lật tập tài liệu - Tên nào không muốn sống nữa vậy, gan lớn thật đấy! - Cậu giúp Tử Âu yểm trợ đằng sau, nội gián lần này không chỉ có một, tớ tin vào năng lực của Tử Âu nhưng cậu ta không thể đấu được với nhiều con cáo già nhất là bọn chúng lại liên kết với nhau trong lần này - Hàn Dạ Thần nói.
- Uh được - Minh Hạo gật đầu.
Minh Hạo bỗng nhớ ra gì đó, anh hỏi “Thần, Mạc Vi Như sao rồi!?” Hàn Dạ Thần trên môi không giấu nổi nụ cười vui vẻ, anh nói”Cô ấy không sao, sắp tỉnh lại rồi...” “Haha tên Nghị Phong này, đúng là không dám khiến người khác lo nghĩ gì mà” Minh Hạo cười. Hàn Dạ Thần mỉm cười gật đầu, anh hướng mắt về phía cửa sổ lớn, nhìn những tia nắng đang chiếu xuống xuyên qua cửa kính, anh thầm nghĩ “Vi Như, ánh sáng của anh...”
*******************
Biệt thự Hàn gia, trong phòng của Hàn Dạ Thần.
Mạc Vi Như khẽ động người, cô muốn mở mắt ra nhưng lại không thể mở được. Phải đợi một lúc lâu sau, Mạc Vi Như mới mở được mắt. Nhưng rồi cô lại bị chói bởi ánh điện trên trần và xung quanh, đợi thêm một lúc thì cô mới có thể thích ứng được. Mạc Vi Như nhìn trần nhà cao màu trắng ngà, có đèn chùm thủy tinh màu vàng treo giữa phòng, tỏa sáng lấp lánh. Mạc Vi Như muốn chống người ngồi dậy nhưng sức lực cô lúc này như bị rút cạn hết đi. Cô bất lực thở dài, Mạc Vi Như chỉ biết rằng nơi đây không phải là căn phòng trọ của cô.
Không biết làm gì, Mạc Vi Như đành nhắm mắt lại tĩnh dưỡng một hồi. Cô nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng bước chân ngày một gần với mình. Cô nghe thấy người đó thở dài nói “Haizz...Mạc tiểu thư, cô mau mau tỉnh dậy đi, Hàn thiếu gia đợi cô lâu lắm rồi đó!” Đây là giọng vả một người đàn ông trung niên già dặn! Còn người mà ông ta nói là ai? Hàn thiếu gia!? Là ai..? Không lẽ là Hàn Dạ Thần? Mạc Vi Như vì suy nghĩ của mình mà bất ngờ mở mắt.
Ông quản gia đặt chiếc khay đựng túi thuốc xuống bên cạnh. Ông quay đầu sang định thay chiếc túi truyền dinh dưỡng thì bị giật mình bởi người trên giường. Cô gái từ lúc nào đã mở mắt, chớp chớp đôi mắt nhìn mình. Ông quản gia kêu thốt lên “Mạc...Mạc tiểu thư! Cô tỉnh rồi!!” Chất giọng đầy vui sướng của ông ta làm Mạc Vi Như nhíu mày.
Ông quản gia nói “Mạc tiểu thư...cô đợi tôi một chút, tôi đi gọi cho Nghị Phong thiếu gia!” Rồi chạy vội đi. Không lâu sau, Nghị Phong thân quần áo thoải mái, khoác áo blouse trắng quen thuộc đi theo sau ông quản gia.
Nghị Phong bước đến cạnh giường của Mạc Vi Như, anh từ trên nhìn xuống, nhếch môi nói “Tỉnh rồi!?” Mạc Vi Như không nói gì, cô chỉ muốn ngồi dậy nhưng cơ thể dường như vẫn không thể cử động. Nghị Phong ra hiệu cho ông quản gia đỡ Mạc Vi Như dậy. Anh nói “Cô cứ từ từ thôi, hiện giờ sức khỏe của cô không được tốt lắm! Cần nghỉ ngơi cho tốt mới mau hồi phục được” sau đó Nghị Phong lại nói thêm “Mau mau hồi phục nhanh để tôi còn đi làm việc của tôi, vì cô mà tôi mất khá nhiều thời gian rồi!” Giọng điệu không lạnh không nóng của Nghị Phong đi qua tai của Mạc Vi Như lại thật kiêu ngạo và khinh thường. Cô nhíu mày, thân thể thường ngày được tiếp chất dinh dưỡng và nước nên cổ họng cô không bị khô khốc.
- Xin hỏi anh là ai? - Mạc Vi Như khẽ cảm ơn ông quản gia vì đã đỡ cô dậy, cô yếu ớt dựa vào thành giường, đưa mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.
- Tôi!? - Nghị Phong nhếch môi - Thứ lỗi, tôi tên Nghị Phong, là bác sĩ tư nhân của Hàn gia.
- Anh nói...ở đây là biệt thư Hàn gia của Hàn Dạ Thần sao? - Cô nghiêng đầu hỏi, mái tóc đen dài mượt trải dài ra sau, gương mặt trắng trẻo thanh tú xinh đẹp hơi nhợt nhạt trông thật mong manh. Mày cô hơi nhíu lại, đôi môi hơi mím, đôi mắt to tròn nhìn anh.
- Đúng! - Nghị Phong gật đầu, trong đầu anh bỗng vụt qua một suy nghĩ: sao lại đáng yêu thế nhỉ? Nghị Phong rùng mình vội lược bỏ đi cái suy nghĩ ghê rợn này. Bản thân anh dọ này cũng điên rồi!
- Tôi làm sao...mà lại ở đây vậy? Là Hàn Dạ Thần đưa tôi về?
- Cô do làm việc quá sức, thể chất lại yếu cộng với một vài triệu chứng cảm cúm nên bị ngất ở tập đoàn và hôn mê sâu...Hàn thiếu gia đã đưa cô về Hàn gia để tiện chăm sóc.
- Tôi hôn mê đã bao lâu rồi? - Do một phần hôn mê sâu, ngủ nhiều nên đầu cô hơi choáng váng, cũng không muốn nghĩ nhiều đến việc này.
- Tính cả hôm nay thì chính xác là cô đã hôn mê 6 ngày - Nghị Phong nói - Sớm hơn tôi dự đoán.
- Cái gì? 6 ngày? - Mạc Vi Như ngỡ ngàng, cô không nghe nhầm chứ? Cô hôn mê đến tận 6 ngày? Trời ơi...
- Tôi hỏi cô...cô có nhớ gì về ngày hôm đó không? - Nghị Phong hỏi Mạc Vi Như, anh biết chắn chắn là cô sẽ không nhớ gì về tối hôm đó nhưng anh vẫn phải hỏi lại cho chắc thêm.
- Ngày hôm đó? - Mạc Vi Như - Anh hỏi làm gì?
- Nói đi... - Nghị Phong lạnh lùng nói hai chữ, anh không muốn nói nhiều.
- Hừ... - Mạc Vi Như bĩu môi, cô nghĩ ngợi rồi nói - Tối hôm đó, tôi đi công trường về, không may quên điện thoại ở tập đoàn nên tôi bắt xe về tập đoàn lấy.
- Cô nói rõ hơn đi! Về quang cảnh lúc đó của Hàn thị hay nhân viên chẳng hạn - Nghị Phong giục
- Hừm... vẫn có vài nhân viên làm việc, tôi lên thẳng tầng 100 định vào phòng chủ tịch lấy máy điện thoại nhưng... - Nói đến đây, Mạc Vi Như ngưng lại, cô lấy tay gõ nhẹ đầu mình - Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa...
- Cô chắc chứ!?
- Uh - Dù hơi khó hiểu nhưng Mạc Vi Như vẫn gật đầu.
Nghị Phong hài lòng nhếch môi cười. Anh nói với ông quản gia đang đứng bên cạnh “Bác cho người làm vài món ăn bổ dưỡng nhẹ thôi, không dầu mỡ hay quá nặng mùi” ông quản gia gật đầu đi xuống lầu. Nghị Phong nhìn sang Mạc Vi Như “Cô không hỏi gì về Hàn Dạ Thần sao?” Mạc Vi Như khẽ lắc đầu “Chắc anh ấy đang ở tập đoàn làm việc, tôi không làm phiền anh ấy đâu”
- Vi Như thế nào rồi!? - Hàn Dạ Thần
- Tình trạng của cô ấy ngày hôm nay vẫn ổn chỉ là do hôn mê trong thời gian dài nên gặp ác mộng.
- Gặp ác mộng? - Hàn Dạ Thần nhíu mày, anh nghĩ đến buổi tối khi anh còn ở thị trấn nơi ở của Mạc Vi Như, cô đã kể cho anh về cơn ác mộng đó, lại là về người đàn ông đó! Sao anh ta cứ luôn lởn vởn trong kí ức của Vi Như vậy? Khiến cô ngay cả trong giấc ngủ cũng không được yên. Điều này làm Hàn Dạ Thần tức giận, anh nắm chặt hai bàn tay lại, tiếng “rắc...rắc” vang lên.
- Cậu đừng lo, chỉ là một cơn ác mộng thôi, không ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy - Nghị Phong nói, trong lòng anh bực bội không thôi ( Không phải đam mỹ đâu nha ^^) Hắc Dạ biểu lộ rõ cảm xúc như vậy từ bao giờ? Vẫn là vì một người phụ nữ. - Không những thế còn giúp cô ấy tỉnh lại sớm hơn.
- Thật sao? - Hàn Dạ Thần vui mừng
- Đúng! Khi nào cô ta tỉnh lại, tôi sẽ báo cho cậu biết sớm nhất!
- Được, tôi đợi tin của cậu - Hàn Dạ Thần cười.
“Tút” màn hình tắt đi, Hàn Dạ Thần gập chiếc laptop xuống, anh không kìm nổi cảm giác nôn nóng muốn chạy về ngay. Hàn Dạ Thần trong lòng thầm nghĩ “Xong vụ này, có phải anh nên gác lại mọi chuyện không nhỉ?”
“Cốc...cốc” “Thần, tớ vào nhé!” Tiếng của Minh Hạo vang lên. Không đợi Hàn Dạ Thần nói gì, anh đã mở cửa bước vào. Hàn Dạ Thần gạt đống tài liệu trên bàn sang một bên, nhíu mày nhìn Minh Hạo “Đâu ra cái kiểu chưa được sự đồng ý của chủ nhà mà đã ra vào tự nhiên như vậy hả?” Minh Hạo ngồi xuống ghế sofa.
- Haha, có tớ đây có kiểu đó đó! Thần, chẳng phải cậu đã cho tớ cái quyền lợi đó sao? - Minh Hạo cười nói.
- Bao giờ? - Hàn Dạ Thần lườm anh - Minh thiếu gia cần phải xem lại các phương diện quan hệ của chúng ta đi không lại hiểu lầm tôi nhiều cái.
- Hừ... - Minh Hạo hừ một tiếng, anh nói - Thôi, hôm nay đến là để đưa cậu tệp hồ sơ này, có manh mối mới thu nhập được từ Nam Khánh.
Minh Hạo đứng dậy, mang một tệp hồ sơ gấp trong túi áo ra, đặt lên bàn. Hàn Dạ Thần cầm tệp hồ sơ lên, mở ra, anh lấy từ trong tệp hồ sơ ra một bộ ảnh tầm 12 tấm ảnh. Hàn Dạ Thần xem từng bức, anh vừa xem kĩ vừa nói “Tên này hành động cũng nhanh thật, đêm hôm qua mới bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, giờ đã thu thập không ít manh mối có lợi” Minh Hạo gật đầu rồi anh “à” lên một tiếng “Phải rồi, lúc tên Nam Khánh gửi cho tớ mấy bức ảnh này thì cậu ta có kèm thêm lời nhắn là muốn được thưởng lớn, rồi cậu ta còn than vụ này quá mất sức, nói bla bla một hồi là tớ biết tên này đòi nghỉ dài ngày...” Hàn Dạ Thần bật cười. Minh Hạo cũng vui lây mà cười theo.
- Hạo, Tử Âu mới nói cho tớ về tình trạng gần đây của Hàn thị. - Hàn Dạ Thần đưa cho Minh Hạo xem một tập tài liệu, anh nhếch môi - Xem ra...có nội gián.
- Ha! Hay đấy, kế hoạch vừa mới bắt đầu thì đã có nội gián rồi... - Minh Hạo tay lật lật tập tài liệu - Tên nào không muốn sống nữa vậy, gan lớn thật đấy! - Cậu giúp Tử Âu yểm trợ đằng sau, nội gián lần này không chỉ có một, tớ tin vào năng lực của Tử Âu nhưng cậu ta không thể đấu được với nhiều con cáo già nhất là bọn chúng lại liên kết với nhau trong lần này - Hàn Dạ Thần nói.
- Uh được - Minh Hạo gật đầu.
Minh Hạo bỗng nhớ ra gì đó, anh hỏi “Thần, Mạc Vi Như sao rồi!?” Hàn Dạ Thần trên môi không giấu nổi nụ cười vui vẻ, anh nói”Cô ấy không sao, sắp tỉnh lại rồi...” “Haha tên Nghị Phong này, đúng là không dám khiến người khác lo nghĩ gì mà” Minh Hạo cười. Hàn Dạ Thần mỉm cười gật đầu, anh hướng mắt về phía cửa sổ lớn, nhìn những tia nắng đang chiếu xuống xuyên qua cửa kính, anh thầm nghĩ “Vi Như, ánh sáng của anh...”
*******************
Biệt thự Hàn gia, trong phòng của Hàn Dạ Thần.
Mạc Vi Như khẽ động người, cô muốn mở mắt ra nhưng lại không thể mở được. Phải đợi một lúc lâu sau, Mạc Vi Như mới mở được mắt. Nhưng rồi cô lại bị chói bởi ánh điện trên trần và xung quanh, đợi thêm một lúc thì cô mới có thể thích ứng được. Mạc Vi Như nhìn trần nhà cao màu trắng ngà, có đèn chùm thủy tinh màu vàng treo giữa phòng, tỏa sáng lấp lánh. Mạc Vi Như muốn chống người ngồi dậy nhưng sức lực cô lúc này như bị rút cạn hết đi. Cô bất lực thở dài, Mạc Vi Như chỉ biết rằng nơi đây không phải là căn phòng trọ của cô.
Không biết làm gì, Mạc Vi Như đành nhắm mắt lại tĩnh dưỡng một hồi. Cô nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng bước chân ngày một gần với mình. Cô nghe thấy người đó thở dài nói “Haizz...Mạc tiểu thư, cô mau mau tỉnh dậy đi, Hàn thiếu gia đợi cô lâu lắm rồi đó!” Đây là giọng vả một người đàn ông trung niên già dặn! Còn người mà ông ta nói là ai? Hàn thiếu gia!? Là ai..? Không lẽ là Hàn Dạ Thần? Mạc Vi Như vì suy nghĩ của mình mà bất ngờ mở mắt.
Ông quản gia đặt chiếc khay đựng túi thuốc xuống bên cạnh. Ông quay đầu sang định thay chiếc túi truyền dinh dưỡng thì bị giật mình bởi người trên giường. Cô gái từ lúc nào đã mở mắt, chớp chớp đôi mắt nhìn mình. Ông quản gia kêu thốt lên “Mạc...Mạc tiểu thư! Cô tỉnh rồi!!” Chất giọng đầy vui sướng của ông ta làm Mạc Vi Như nhíu mày.
Ông quản gia nói “Mạc tiểu thư...cô đợi tôi một chút, tôi đi gọi cho Nghị Phong thiếu gia!” Rồi chạy vội đi. Không lâu sau, Nghị Phong thân quần áo thoải mái, khoác áo blouse trắng quen thuộc đi theo sau ông quản gia.
Nghị Phong bước đến cạnh giường của Mạc Vi Như, anh từ trên nhìn xuống, nhếch môi nói “Tỉnh rồi!?” Mạc Vi Như không nói gì, cô chỉ muốn ngồi dậy nhưng cơ thể dường như vẫn không thể cử động. Nghị Phong ra hiệu cho ông quản gia đỡ Mạc Vi Như dậy. Anh nói “Cô cứ từ từ thôi, hiện giờ sức khỏe của cô không được tốt lắm! Cần nghỉ ngơi cho tốt mới mau hồi phục được” sau đó Nghị Phong lại nói thêm “Mau mau hồi phục nhanh để tôi còn đi làm việc của tôi, vì cô mà tôi mất khá nhiều thời gian rồi!” Giọng điệu không lạnh không nóng của Nghị Phong đi qua tai của Mạc Vi Như lại thật kiêu ngạo và khinh thường. Cô nhíu mày, thân thể thường ngày được tiếp chất dinh dưỡng và nước nên cổ họng cô không bị khô khốc.
- Xin hỏi anh là ai? - Mạc Vi Như khẽ cảm ơn ông quản gia vì đã đỡ cô dậy, cô yếu ớt dựa vào thành giường, đưa mắt nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.
- Tôi!? - Nghị Phong nhếch môi - Thứ lỗi, tôi tên Nghị Phong, là bác sĩ tư nhân của Hàn gia.
- Anh nói...ở đây là biệt thư Hàn gia của Hàn Dạ Thần sao? - Cô nghiêng đầu hỏi, mái tóc đen dài mượt trải dài ra sau, gương mặt trắng trẻo thanh tú xinh đẹp hơi nhợt nhạt trông thật mong manh. Mày cô hơi nhíu lại, đôi môi hơi mím, đôi mắt to tròn nhìn anh.
- Đúng! - Nghị Phong gật đầu, trong đầu anh bỗng vụt qua một suy nghĩ: sao lại đáng yêu thế nhỉ? Nghị Phong rùng mình vội lược bỏ đi cái suy nghĩ ghê rợn này. Bản thân anh dọ này cũng điên rồi!
- Tôi làm sao...mà lại ở đây vậy? Là Hàn Dạ Thần đưa tôi về?
- Cô do làm việc quá sức, thể chất lại yếu cộng với một vài triệu chứng cảm cúm nên bị ngất ở tập đoàn và hôn mê sâu...Hàn thiếu gia đã đưa cô về Hàn gia để tiện chăm sóc.
- Tôi hôn mê đã bao lâu rồi? - Do một phần hôn mê sâu, ngủ nhiều nên đầu cô hơi choáng váng, cũng không muốn nghĩ nhiều đến việc này.
- Tính cả hôm nay thì chính xác là cô đã hôn mê 6 ngày - Nghị Phong nói - Sớm hơn tôi dự đoán.
- Cái gì? 6 ngày? - Mạc Vi Như ngỡ ngàng, cô không nghe nhầm chứ? Cô hôn mê đến tận 6 ngày? Trời ơi...
- Tôi hỏi cô...cô có nhớ gì về ngày hôm đó không? - Nghị Phong hỏi Mạc Vi Như, anh biết chắn chắn là cô sẽ không nhớ gì về tối hôm đó nhưng anh vẫn phải hỏi lại cho chắc thêm.
- Ngày hôm đó? - Mạc Vi Như - Anh hỏi làm gì?
- Nói đi... - Nghị Phong lạnh lùng nói hai chữ, anh không muốn nói nhiều.
- Hừ... - Mạc Vi Như bĩu môi, cô nghĩ ngợi rồi nói - Tối hôm đó, tôi đi công trường về, không may quên điện thoại ở tập đoàn nên tôi bắt xe về tập đoàn lấy.
- Cô nói rõ hơn đi! Về quang cảnh lúc đó của Hàn thị hay nhân viên chẳng hạn - Nghị Phong giục
- Hừm... vẫn có vài nhân viên làm việc, tôi lên thẳng tầng 100 định vào phòng chủ tịch lấy máy điện thoại nhưng... - Nói đến đây, Mạc Vi Như ngưng lại, cô lấy tay gõ nhẹ đầu mình - Sau đó tôi không còn nhớ gì nữa...
- Cô chắc chứ!?
- Uh - Dù hơi khó hiểu nhưng Mạc Vi Như vẫn gật đầu.
Nghị Phong hài lòng nhếch môi cười. Anh nói với ông quản gia đang đứng bên cạnh “Bác cho người làm vài món ăn bổ dưỡng nhẹ thôi, không dầu mỡ hay quá nặng mùi” ông quản gia gật đầu đi xuống lầu. Nghị Phong nhìn sang Mạc Vi Như “Cô không hỏi gì về Hàn Dạ Thần sao?” Mạc Vi Như khẽ lắc đầu “Chắc anh ấy đang ở tập đoàn làm việc, tôi không làm phiền anh ấy đâu”