Ba ngày sau, các bộ đồ thiết kế của các công ty và tập đoàn đều được tung ra trên thị trường khiến các tín đồ thời trang và các yêu nữ hàng hiệu đều dồn dập săn đón. Nhưng đặc biệt nhất vẫn phải nói đến hai tập đoàn đứng nhất nhì ở Thành phố A đó là Hàn thị và Nhất thị. Những trang phục được gắn thương hiệu riêng của hai tập đoàn luôn là thương hiệu được đón chờ nhất.
- Oa đẹp quá đi!! - đứng trong cửa hiệu thời trang danh tiếng của Hàn thị và Nhất thị trong trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, các cô gái nhìn các bộ trang phục được treo trong tủ kính, không khỏi mà cùng thốt lên lời khen.
Hai tập đoàn cạnh tranh nhau là thế nhưng các sản phẩm đều được trưng bày chung nhưng vẫn được phân biệt rõ rệt.
- Phó giám đốc, nhìn chung sản phẩm lần này của chúng ta khá thành công - trưởng phòng thiết kế lên tiếng
- Chỉ là mới bắt đầu, còn chưa biết được... - Tử Âu nhìn lượng tiêu thụ đang tăng dần trên màn hình máy tính, anh không tỏ vẻ vui sướng mà nhàn nhạt nói.
- Phó giám đốc, ngài nói như thế... - Ông trưởng phòng thiết kế dè dặt
- Bản thiết kế bộ trang phục dạ hội cho công nương nước Anh thế nào rồi!? - Tử Âu hỏi
Mới gần đây, Hàn thị nhận được một đơn hàng hoàng gia lớn đó là thiết kế một bộ váy dạ hội với yêu cầu phải là một bộ váy có một không hai, thể hiện được hết những gì một công nương cần có.
- Đang sửa đổi lại đôi chút một số chi tiết nhưng chắc chắn sẽ hoàn thành sớm đúng với dự định.
- Uh - Tử Âu chợt nhớ ra điều gì, anh ngẩng mặt lên nhìn ông trưởng phòng thiết kế - Nhất thị đang có ý đồ xấu, bản thiết kế giao cho ông cần phải giữ thật cẩn thận.
Ông trưởng phòng bộ phận thiết kế gật đầu, tuy vẫn có chút lo lắng nhưng ông sẽ cố gắng.
Khi ông trưởng phòng ra ngoài, Tử Âu cho gọi thư ký vào
- Phó giám đốc! - Cô thư ký cúi đầu
- Chuyện tôi bảo cô thế nào rồi?
- Dạ thưa phó giám đốc, Đinh trưởng phòng...ông ta phòng bị nghiêm ngặt quá, tôi không có cách nào kiểm kê sổ sách của ông ta được.
- Hừ, nhất định ông ta đã đánh hơi ra được rồi! - Tử Âu hừ lạnh, anh nói - Cô cứ tiếp tục làm nhiệm vụ này, tôi sẽ nghĩ cách khác.
- Dạ vâng...
Tử Âu ngả người ra sau ghế bành, anh thở hắt ra một hơi, day day mi tâm. Nói đi nói lại anh vẫn thích đi đánh nhau giết người hơn là chỉ ngồi môt chỗ trước đống công việc chất đống này. Haizz...
“Cốc...cốc”
“Vào đi!” Lấy lại dáng vẻ của một phó giám đốc, Tử Âu lạnh nhạt lên tiếng. Phó Ninh chậm rãi mở cửa bước vào, trên tay cô là một tập tài liệu.
- Có chuyện gì?
- Phó giám đốc, tài liệu này là Kim trưởng phòng nhờ tôi đưa cho ngài, ông ấy có việc bận nên không tự tay đưa được.- Để đó đi.
Phó Ninh khẽ liếc Tử Âu một cái thầm than sao anh ta lạnh lùng như thế rồi bước ra khỏi phòng.
******************
Tại Nhất thị
- Đinh trưởng phòng, sao dọ này ông bắt đầu im hơi lặng tiếng vậy? Thay đổi ý định rồi sao? - Giọng nói mang tính đùa cợt của Nhất Hàn vang lên trong phòng.
- Nhất tổng giám đốc, không...không phải! Ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ là hơi...lo sợ - Đinh trưởng phòng tên đầy đủ là Đinh Gia Văn, ông ta run rẩy nói.
- Lo sợ? Đã đến nước này ông còn lo sợ sao? Nhất Hàn tôi không có tính kiên nhẫn - Nhất Hàn cười lạnh, anh gõ gõ mặt bàn làm việc - Tôi cho ông thời hạn đến ngày kia, đúng ngày hôm đó, tôi muốn thấy trên bàn làm việc của mình bản thiết kế bộ trang phục dạ hội của công nương nước Anh.
Nhất Hàn anh sao có thể nhịn được nổi cơn tức giận? Rõ ràng Nhất thị và Hàn thị, đẳng cấp và uy tín ngang ngang nhau, tại sao mà khách hàng lại luôn chọn Hàn thị, với lại đợt này khách hàng lại là người hoàng gia, có bao nhiêu đáng giá đối với sự phát triển của tập đoàn cả về kinh tế lẫn danh tiếng? Nhất Hàn anh thề sẽ không để cho Hàn thị có cơ hội này.
- Tôi...
- Ông đừng quên, gia đình và vợ con ông đang nằm trong tay tôi
Nhất Hàn cười mỉm, một nụ cười nguy hiểm đáng sợ đối với Đinh Gia Văn, ông ta làm sao mà không biết cơ chứ!? Đúng rồi, còn vợ con ông, còn gia đình ông nữa, họ đang phải đối mặt với những gì, ông đều biết và chỉ có chính ông mới có thể cứu họ ra ngoài.
Nhất Hàn nhìn gương mặt tràn đầy lo lắng, sợ hãi xen chút gì đó thù hận. Anh ta đắc ý cười, cảm giác mọi thứ luôn được sắp đặt trong bàn tay mình, cảm giác được thâu tóm người khác khiến họ phục tùng. Thật sung sướng làm sao! Phải rồi, anh đã nhờ Smith làm vài chuyện, quả nhiên không tồi! Haha.
- Tôi biết rồi... - Đinh Gia Văn nhén nhịn lên tiếng, hai tay ông ta nắm chặt lại.
- Không còn việc gì nữa, ông về đi, còn việc gì thì để...
- Nếu bị phát hiện thì sao? - Đinh Gia Văn cắt ngang lời Nhất Hàn
- Bị phát hiện? Thế ông định làm như thế nào? Nhận hết mọi tội lỗi về mình hay là...đổ lỗi cho tôi? - Nhất Hàn nhếch môi
-.... - Đinh Gia Văn im lặng cúi đầu
- Nếu bị phát hiện thì ông tự giải quyết đi, cấm để lộ bất kì điều gì liên quan đến tôi, đừng để tôi bị liên lụy là được...
-.... - Đinh Gia Văn cắn răng gật đầu, ông nói - Nhất tổng giám đốc, vậy...lúc ấy thì gia đình tôi..?
- Tôi sẽ xem xét tình hình lúc ấy rồi cân nhắc - Nhất Hàn cười, anh phất tay - Thôi, ông ra ngoài đi! Hãy nhớ những gì tôi nói ngày hôm nay.
Đinh Gia Văn gật đầu, bước ra ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhất Hàn nghe tiếng đóng cửa, anh cầm máy điện thoại lên, là số điện thoại của Nhất chủ tịch - Nhất Khôn cũng là ba của anh. Nhất Hàn nhếch môi, anh ấn nút nghe “Alo ba!”
- Nhất Hàn, ba mới nhận được tin báo các bộ trang phục thiết kế của chúng ta con đã tung ra rồi, ba đã xem cũng đã nhận được số liệu tiêu thụ. Làm tốt lắm! - Nhất Khôn cười nói, ông đang công tác ở bên Úc, nhận được tin báo từ thư ký thì ông không khỏi hài lòng vì sự phát triển của Nhất thị dưới sự cai quản của con trai mình.
- Mới chỉ bấy nhiêu đó thôi ba đã vui vẻ như vậy rồi thì sắp tới không biết ba còn vui như thế nào nữa!? - Nhất Hàn nói
- Con bảo sao? - Nhất Khôn vau mày khó hiểu.
- Không có gì! - Nhất Hàn nói, anh không muốn nói những thủ đoạn mà anh đã bày ra để cho Nhất Khôn biết vì ba anh là người cổ hủ theo chủ nghĩa “chính trực” ông ấy sẽ không vì sự thành công của Nhất thị mà chấp nhận việc này và chiếc ghế chủ tịch, anh sẽ khó mà có được - Ba! nếu lần tới con đạt được vượt mức chỉ tiêu của Nhất thị thì lời hứa của chúng ta...?
- Con nói sao? - Nhất Không cười - Haha điều đó là đương nhiên, ba sẽ trông đợi vào biểu hiện lần này của con.
- Dạ ba - Nhất Hàn nhếch môi
- À phải rồi, ba mới gặp được người bạn cũ là đối tác bên Úc, ông ta có một cô con gái, nghe nói là rất xinh đẹp, có học thức lại còn...
- Ba! Con không muốn xem mắt, ba không cần mất công giới thiệu cho con làm gì! - Nhất Hàn cau mày nói, ba anh luôn sắp đặt chuyện xem mắt cho anh làm cho anh cảm thấy thật phiền phức!
- Ơ kìa, sao lại nói thế được, con còn chưa gặp cô bé ấy thì làm sao biết được là có thích hay không thích?
- Thế ba đã gặp cô ta chưa?
-....chưa ba mới chỉ xem ảnh thôi nhưng ba thấy rất hợp với con, con...
- Ba, con muốn chuyên tâm làm việc, ba đừng lôi phụ nữ vào chuyện của con, con sẽ tự tìm.
- Hừ, đã hơn ba mươi rồi, con còn định tìm đến bao giờ!?
- Chuyện này để sau đi ba, con còn nhiều việc lắm - Nhất Hàn vội nói, “Đến khi nào con ngồi trên ghế chủ tịch của ba” lời này anh không nói ra mà nghĩ trong lòng.
- Rồi rồi, thôi làm việc tiếp đi
- Vâng
“Tút...tút” Nhất Hàn nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay, anh nhìn khung ảnh đặt trên bàn làm việc, bức ảnh một người đàn ông khoác vai một người phụ nữ cùng với đứa con trai tầm mười mấy tuổi, trên môi cả ba người đều nở nụ cười rạng rỡ. Ai nhìn vào cũng đều sẽ nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc nhưng ai đâu ngờ rằng hai chữ “hạnh phúc” này đã tan vỡ từ khi nào? Đối với Nhất Hàn, bức ảnh này như là một hồi ức, một kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời của anh và nó còn là sự gợi nhắc anh rằng phải làm gì? Phải sống như thế nào?
“Danh lợi quyền thế là ba cho con, con sẽ không phụ lòng ba đâu, ba thân yêu...”
Nghe tưởng chừng sẽ thấy đây như một sự biết ơn nhưng ẩn sau là cả những âm mưu thủ đoạn mà không ai có thể nghĩ tới nó sẽ xảy ra.
( Xin lỗi vì sự chậm trễ này, đã để các bạn đợi lâu rồi
- Oa đẹp quá đi!! - đứng trong cửa hiệu thời trang danh tiếng của Hàn thị và Nhất thị trong trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, các cô gái nhìn các bộ trang phục được treo trong tủ kính, không khỏi mà cùng thốt lên lời khen.
Hai tập đoàn cạnh tranh nhau là thế nhưng các sản phẩm đều được trưng bày chung nhưng vẫn được phân biệt rõ rệt.
- Phó giám đốc, nhìn chung sản phẩm lần này của chúng ta khá thành công - trưởng phòng thiết kế lên tiếng
- Chỉ là mới bắt đầu, còn chưa biết được... - Tử Âu nhìn lượng tiêu thụ đang tăng dần trên màn hình máy tính, anh không tỏ vẻ vui sướng mà nhàn nhạt nói.
- Phó giám đốc, ngài nói như thế... - Ông trưởng phòng thiết kế dè dặt
- Bản thiết kế bộ trang phục dạ hội cho công nương nước Anh thế nào rồi!? - Tử Âu hỏi
Mới gần đây, Hàn thị nhận được một đơn hàng hoàng gia lớn đó là thiết kế một bộ váy dạ hội với yêu cầu phải là một bộ váy có một không hai, thể hiện được hết những gì một công nương cần có.
- Đang sửa đổi lại đôi chút một số chi tiết nhưng chắc chắn sẽ hoàn thành sớm đúng với dự định.
- Uh - Tử Âu chợt nhớ ra điều gì, anh ngẩng mặt lên nhìn ông trưởng phòng thiết kế - Nhất thị đang có ý đồ xấu, bản thiết kế giao cho ông cần phải giữ thật cẩn thận.
Ông trưởng phòng bộ phận thiết kế gật đầu, tuy vẫn có chút lo lắng nhưng ông sẽ cố gắng.
Khi ông trưởng phòng ra ngoài, Tử Âu cho gọi thư ký vào
- Phó giám đốc! - Cô thư ký cúi đầu
- Chuyện tôi bảo cô thế nào rồi?
- Dạ thưa phó giám đốc, Đinh trưởng phòng...ông ta phòng bị nghiêm ngặt quá, tôi không có cách nào kiểm kê sổ sách của ông ta được.
- Hừ, nhất định ông ta đã đánh hơi ra được rồi! - Tử Âu hừ lạnh, anh nói - Cô cứ tiếp tục làm nhiệm vụ này, tôi sẽ nghĩ cách khác.
- Dạ vâng...
Tử Âu ngả người ra sau ghế bành, anh thở hắt ra một hơi, day day mi tâm. Nói đi nói lại anh vẫn thích đi đánh nhau giết người hơn là chỉ ngồi môt chỗ trước đống công việc chất đống này. Haizz...
“Cốc...cốc”
“Vào đi!” Lấy lại dáng vẻ của một phó giám đốc, Tử Âu lạnh nhạt lên tiếng. Phó Ninh chậm rãi mở cửa bước vào, trên tay cô là một tập tài liệu.
- Có chuyện gì?
- Phó giám đốc, tài liệu này là Kim trưởng phòng nhờ tôi đưa cho ngài, ông ấy có việc bận nên không tự tay đưa được.- Để đó đi.
Phó Ninh khẽ liếc Tử Âu một cái thầm than sao anh ta lạnh lùng như thế rồi bước ra khỏi phòng.
******************
Tại Nhất thị
- Đinh trưởng phòng, sao dọ này ông bắt đầu im hơi lặng tiếng vậy? Thay đổi ý định rồi sao? - Giọng nói mang tính đùa cợt của Nhất Hàn vang lên trong phòng.
- Nhất tổng giám đốc, không...không phải! Ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ là hơi...lo sợ - Đinh trưởng phòng tên đầy đủ là Đinh Gia Văn, ông ta run rẩy nói.
- Lo sợ? Đã đến nước này ông còn lo sợ sao? Nhất Hàn tôi không có tính kiên nhẫn - Nhất Hàn cười lạnh, anh gõ gõ mặt bàn làm việc - Tôi cho ông thời hạn đến ngày kia, đúng ngày hôm đó, tôi muốn thấy trên bàn làm việc của mình bản thiết kế bộ trang phục dạ hội của công nương nước Anh.
Nhất Hàn anh sao có thể nhịn được nổi cơn tức giận? Rõ ràng Nhất thị và Hàn thị, đẳng cấp và uy tín ngang ngang nhau, tại sao mà khách hàng lại luôn chọn Hàn thị, với lại đợt này khách hàng lại là người hoàng gia, có bao nhiêu đáng giá đối với sự phát triển của tập đoàn cả về kinh tế lẫn danh tiếng? Nhất Hàn anh thề sẽ không để cho Hàn thị có cơ hội này.
- Tôi...
- Ông đừng quên, gia đình và vợ con ông đang nằm trong tay tôi
Nhất Hàn cười mỉm, một nụ cười nguy hiểm đáng sợ đối với Đinh Gia Văn, ông ta làm sao mà không biết cơ chứ!? Đúng rồi, còn vợ con ông, còn gia đình ông nữa, họ đang phải đối mặt với những gì, ông đều biết và chỉ có chính ông mới có thể cứu họ ra ngoài.
Nhất Hàn nhìn gương mặt tràn đầy lo lắng, sợ hãi xen chút gì đó thù hận. Anh ta đắc ý cười, cảm giác mọi thứ luôn được sắp đặt trong bàn tay mình, cảm giác được thâu tóm người khác khiến họ phục tùng. Thật sung sướng làm sao! Phải rồi, anh đã nhờ Smith làm vài chuyện, quả nhiên không tồi! Haha.
- Tôi biết rồi... - Đinh Gia Văn nhén nhịn lên tiếng, hai tay ông ta nắm chặt lại.
- Không còn việc gì nữa, ông về đi, còn việc gì thì để...
- Nếu bị phát hiện thì sao? - Đinh Gia Văn cắt ngang lời Nhất Hàn
- Bị phát hiện? Thế ông định làm như thế nào? Nhận hết mọi tội lỗi về mình hay là...đổ lỗi cho tôi? - Nhất Hàn nhếch môi
-.... - Đinh Gia Văn im lặng cúi đầu
- Nếu bị phát hiện thì ông tự giải quyết đi, cấm để lộ bất kì điều gì liên quan đến tôi, đừng để tôi bị liên lụy là được...
-.... - Đinh Gia Văn cắn răng gật đầu, ông nói - Nhất tổng giám đốc, vậy...lúc ấy thì gia đình tôi..?
- Tôi sẽ xem xét tình hình lúc ấy rồi cân nhắc - Nhất Hàn cười, anh phất tay - Thôi, ông ra ngoài đi! Hãy nhớ những gì tôi nói ngày hôm nay.
Đinh Gia Văn gật đầu, bước ra ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhất Hàn nghe tiếng đóng cửa, anh cầm máy điện thoại lên, là số điện thoại của Nhất chủ tịch - Nhất Khôn cũng là ba của anh. Nhất Hàn nhếch môi, anh ấn nút nghe “Alo ba!”
- Nhất Hàn, ba mới nhận được tin báo các bộ trang phục thiết kế của chúng ta con đã tung ra rồi, ba đã xem cũng đã nhận được số liệu tiêu thụ. Làm tốt lắm! - Nhất Khôn cười nói, ông đang công tác ở bên Úc, nhận được tin báo từ thư ký thì ông không khỏi hài lòng vì sự phát triển của Nhất thị dưới sự cai quản của con trai mình.
- Mới chỉ bấy nhiêu đó thôi ba đã vui vẻ như vậy rồi thì sắp tới không biết ba còn vui như thế nào nữa!? - Nhất Hàn nói
- Con bảo sao? - Nhất Khôn vau mày khó hiểu.
- Không có gì! - Nhất Hàn nói, anh không muốn nói những thủ đoạn mà anh đã bày ra để cho Nhất Khôn biết vì ba anh là người cổ hủ theo chủ nghĩa “chính trực” ông ấy sẽ không vì sự thành công của Nhất thị mà chấp nhận việc này và chiếc ghế chủ tịch, anh sẽ khó mà có được - Ba! nếu lần tới con đạt được vượt mức chỉ tiêu của Nhất thị thì lời hứa của chúng ta...?
- Con nói sao? - Nhất Không cười - Haha điều đó là đương nhiên, ba sẽ trông đợi vào biểu hiện lần này của con.
- Dạ ba - Nhất Hàn nhếch môi
- À phải rồi, ba mới gặp được người bạn cũ là đối tác bên Úc, ông ta có một cô con gái, nghe nói là rất xinh đẹp, có học thức lại còn...
- Ba! Con không muốn xem mắt, ba không cần mất công giới thiệu cho con làm gì! - Nhất Hàn cau mày nói, ba anh luôn sắp đặt chuyện xem mắt cho anh làm cho anh cảm thấy thật phiền phức!
- Ơ kìa, sao lại nói thế được, con còn chưa gặp cô bé ấy thì làm sao biết được là có thích hay không thích?
- Thế ba đã gặp cô ta chưa?
-....chưa ba mới chỉ xem ảnh thôi nhưng ba thấy rất hợp với con, con...
- Ba, con muốn chuyên tâm làm việc, ba đừng lôi phụ nữ vào chuyện của con, con sẽ tự tìm.
- Hừ, đã hơn ba mươi rồi, con còn định tìm đến bao giờ!?
- Chuyện này để sau đi ba, con còn nhiều việc lắm - Nhất Hàn vội nói, “Đến khi nào con ngồi trên ghế chủ tịch của ba” lời này anh không nói ra mà nghĩ trong lòng.
- Rồi rồi, thôi làm việc tiếp đi
- Vâng
“Tút...tút” Nhất Hàn nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay, anh nhìn khung ảnh đặt trên bàn làm việc, bức ảnh một người đàn ông khoác vai một người phụ nữ cùng với đứa con trai tầm mười mấy tuổi, trên môi cả ba người đều nở nụ cười rạng rỡ. Ai nhìn vào cũng đều sẽ nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc nhưng ai đâu ngờ rằng hai chữ “hạnh phúc” này đã tan vỡ từ khi nào? Đối với Nhất Hàn, bức ảnh này như là một hồi ức, một kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời của anh và nó còn là sự gợi nhắc anh rằng phải làm gì? Phải sống như thế nào?
“Danh lợi quyền thế là ba cho con, con sẽ không phụ lòng ba đâu, ba thân yêu...”
Nghe tưởng chừng sẽ thấy đây như một sự biết ơn nhưng ẩn sau là cả những âm mưu thủ đoạn mà không ai có thể nghĩ tới nó sẽ xảy ra.
( Xin lỗi vì sự chậm trễ này, đã để các bạn đợi lâu rồi