- Oa...no quá đi thôi! - Minh Hạo ngồi phịch xuống ghế sofa, bộ dạng thỏa mãn khi được lấp đầy bụng thức ăn ngon.
- Anh ăn hoa quả tráng miệng đi nè - Mạc Vi Như từ phòng bếp bê ra một đĩa hoa quả các loại được cắt gọt đẹp mắt.
- Vi Như, cô thật chu đáo! - Minh Hạo cười khen ngợi, anh ngồi dậy cầm xiên hoa quả lên ăn.
- Không phải cậu có việc cần nói với tôi sao? Cơm nước xong rồi, bắt đầu được chứ!? - Nghị Phong nâng cốc nhấp ngụm trà nóng, anh nói.
- À phải rồi! - Minh Hạo quay sang Mạc Vi Như - Chúng em có chuyện riêng cần bàn, cảm phiền chị dâu lánh đi một chút nhé!
- Ờ ukm... - Mạc Vi Như gật đầu, cô ngập ngừng lên tiếng - Nhưng...anh đừng gọi tôi là...chị dâu nữa, tôi không quen.
- Được rồi chị dâu, em xin hứa! - Minh Hạo cười nói, anh phất tay.
-.... - Mạc Vi Như lườm Minh Hạo, cái người này có nghe mình nói gì không vậy trời...
Mạc Vi Như lên lầu về phòng để lại không gian cho hai người đàn ông bàn việc.
Minh Hạo nhận lấy chiếc áo khoác từ tay người hầu gái, anh tìm trong túi áo chiếc bọc nhỏ mà anh đã để vào nhưng lại bị giật mình bởi độ nóng và rung liên tục của chiếc điện thoại. Minh Hạo mở máy lên, vì biết chắc là Hàn Dạ Thần sẽ gọi tới truy hỏi nên anh đã tắt máy đi nhưng không ngờ tên này lại khủng bố máy anh đến như vậy.
- Có chuyện gì vậy? - Nghị Phong nhíu mày nhìn biểu cảm của Minh Hạo.
-....Nghị Phong, cậu là anh em tốt của tôi! - Minh Hạo chợt lên tiếng.
- Uh rồi sao? - Nghị Phong càng khó hiểu hơn.
-....Haizz.... Minh Hạo thở dài, anh đặt máy điện thoại sang một bên mặc kệ tiếng rung của máy. Anh lấy trong túi áo ra một chiếc túi bọc nhỏ màu đen rồi đưa cho Nghị Phong.
Nghị Phong không hỏi thêm gì liền nhận lấy rồi mở ra, một chiếc USB 32 ghi loại tân tiến nhất.
- Trong này có tư liệu mà Hắc Dạ giao cho tôi gửi cậu, cậu xem đi rồi sẽ biết.
- Được! - Nghị Phong gật đầu, anh cất chiếc USB vào túi rồi ra vẻ chán nản nói - Còn gì nữa không?
- Cậu đuổi tôi đấy à? - Minh Hạo trợn mắt lớn tiếng.
- Rõ ràng như thế còn hỏi!
- Cậu...hừ, Nghị Phong! - Minh Hạo nghiến răng - Cho đến khi nghe được cái đáp án này của cậu, tôi...tôi không còn thấy tội lỗi nữa (Vì căn bản ngay từ đầu đã không thấy tội lỗi) cậu đừng có trách tôi!! Nhưng dù sao tôi vẫn muốn khuyên cậu...hãy dừng ngay suy nghĩ không an phận đó lại, huhu... cậu động lòng với ai thì động nhưng sao lại động đến bà xã của Hàn Dạ Thần hả? Tôi biết thực lòng cậu không nỡ nhưng cậu hãy nghe tôi Nghị Phong, huhu tôi chỉ muốn chúng ta mãi mãi giữ được sự bình yên và thân thiết như vậy thôi nhưng tại sao?Why...? Why? Tôi không muốn quan hệ chúng ta bị đổ vỡ vì một người phụ nữ....
Minh Hạo làm bộ dạng khóc lóc, có lẽ vì anh cảm thấy “Tổn thương” trước thái độ tuyệt tình của ông bạn mà những lúc “tổn thương” anh lại hay lỡ miệng và...đúng là như vậy!- Cậu nói cái gì? - Nghị Phong nhanh chóng bắt được trọng điểm, cái tên này nói linh tinh cái gì đấy? Cái gì mà động lòng? Cái gì mà bà xã của Hắc Dạ? Cái gì mà bình yên với chẳng đổ vỡ?
- Thì cậu thích Vi Như đó...! - Minh Hạo nhăn mày nói, rồi như nhận ra điều gì sai sai, anh bụm miệng liên tục lắc đầu.
-....Minh Hạo - Nghị Phong trợn mắt nghiến răng - Cậu biết cậu đang nói gì không hả??
- Ahaha không không có gì... - Minh Hạo cười, trong lòng nghĩ thầm “Hừ, còn giả bộ, cậu chết chắc với Hàn Dạ Thần rồi“. Minh Hạo đứng dậy, vội lấy chiếc điện thoại cất vào túi áo, cáo lui trước rồi chạy biến về bằng tốc độ nhanh nhất.
- MINH HẠO!!! - Nghị Phong quát lên, anh nghe tiếng động cơ xe ô tô, thở hồng hộc đầy tức giận.
******************
Minh Hạo dừng xe ở lề đường, anh lấy máy điện thoại ra, nhìn số cuộc gọi mà nuốt nước bọt. Ngón tay run rẩy ấn vào số của Hàn Dạ Thần, anh nghe tiếng chờ, trong lòng càng thêm nóng nực.
“Tít...” - tiếng nhận cuộc gọi, Minh Hạo nín thở, cố gắng rặn ra tiếng “Th..ầ..n“. Đầu dây bên kia im lặng, Minh Hạo bỗng thấy bất an khóc trong lòng: huhu sao tự nhiên rước họa vào thân vậy trời, rõ ràng là mình nên đắc ý và vui mừng khi thấy người gặp họa nhưng sao lại...
-....Vào SC! - Hàn Dạ Thần lạnh lùng phun ra hai chữ rồi cúp máy.
Minh Hạo nhăn mặt khi nghe tiếng “Tút...tút” ở đầu dây bên kia. Anh lái xe nhanh về Minh gia, vào trong thư phòng, mở máy và vào SC liên lạc với Hàn Dạ Thần theo yêu cầu của anh. Màn hình vừa mới kết nối, gương mặt tuấn mĩ lạnh như băng của Hàn Dạ Thần hiện lên làm Minh Hạo giật mình suýt ngã ngửa.
- Minh Hạo... - nghe Hàn Dạ Thần bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi tên mình, Minh Hạo run người một cái, anh càng thêm dự cảm xấu về việc này và quả nhiên là thật - Những gì cậu gửi, tớ đã xem rồi.
- Uh...Uh - Minh Hạo gật đầu gượng cười.
- Lí do?
- Haha...
- Nói! - Hàn Dạ Thần cao giọng, anh cau mày giận dữ, cái tên này còn cười được nữa! Hay cậu ta có ý định chia rẽ mình với Vi Như? Nghĩ đến đây Hàn Dạ Thần càng thêm bừng bừng lửa giận trong lòng.
-...huhu Thần, cậu biết tớ không có ý định đó mà, tớ chỉ là... - Nhìn biểu cảm của Hàn Dạ Thần là anh đã biết cậu ta hiểu lầm, anh vội nói rồi vò đầu bứt tai, giờ Minh Hạo phải sứt đầu mẻ trán để nghĩ ra cái lí do nào đó cho phù hợp để giải thích, chẳng nhẽ nói sự thật là anh muốn nhìn người khác gặp hoạn? No no...aish - Thấy...thấy Mạc Vi Như đánh đàn hay quá...à uh đúng đúng, tớ thấy cô ấy đánh đàn hay quá nên muốn quay lại cho cậu xem tài nghệ của cô ấy! Mà ban đầu tớ nghe cũng phải “Wow” Mạc Vi Như của cậu đúng là có tài năng, hoàn mĩ hoàn mĩ haha...
-.... - Hàn Dạ Thần nhướn mày, nhưng cảm xúc đã có sự biến chuyển nhỏ, tức giận trong lòng anh đã tiêu tan phân nửa vì cụm từ “Mạc Vi Như của cậu” và lời khen của Minh Hạo dành cho cô. Tên này đúng là dẻo miệng, cái lí do như thế cũng nghĩ ra được để nói với anh? Không phải quá là tầm thường đi. Chủ ý của cậu ta anh cũng nhìn ra được, nhất là trong video và ảnh có cả Nghị Phong. Hàn Dạ Thần đương nhiên biết Minh Hạo đang nói dối và cậu ta cũng không có lòng tốt để làm thế,
Hàn Dạ Thần vờ tin lời Minh Hạo, anh gật gù “Cậu cũng tốt quá nhỉ? Giúp tớ được biết thêm về tài năng của vợ tớ” “Không có gì!” Minh Hạo mặt dày cười xòa, anh cũng không nghĩ nhiều, Hàn Dạ Thần không tra hỏi nữa là may rồi.
- Cậu về thành phố A, lo trợ giúp Tử Âu, “để ý” (bao gồm bảo vệ và chăm sóc) đến vợ tớ, đợi Nghị Phong hoàn thành thì cậu mang hàng đến cho tớ- Hàn Dạ Thần lạnh lùng nói
- Tuân lệnh! - Minh Hạo cười.
- Còn nữa, ngày hôm nay cậu đã thử thách sự kiên nhẫn của tớ vượt mức cho phép nên... - nói đến đây Hàn Dạ Thần dừng lại làm Minh Hạo nuốt nước bọt nghe anh nói tiếp - Sau vụ này, tớ sẽ đích thân tiễn cậu ở sân bay, chúc chuyến đi Mĩ vui vẻ!
“Tút...tút” - Tiếng tín hiệu liên lạc kết thúc ở bên kia vang lên Minh Hạo trợn mắt nhìn màn hình đen, “Aish, là nước Mĩ...” Minh Hạo vùi đầu vào hai tay, cộp cộp trên mặt bàn làm việc. Ngoài trụ sở chính ở Thành phố A thì còn có thêm một trụ sở chính nữa bên Mĩ có tên là W. Ở thành phố A, công việc ở Hàn thị chưa thực sự nhiều bằng ở W và để điều hành được Hàn thị ở đó thì phải coi các lãnh đạo là thần nhất là như Hàn Dạ Thần là một ví dụ tiêu biểu. Ban đầu, khi phải tạm hoãn công việc ở thành phố A, anh và Hàn Dạ Thần sang Mĩ để giải quyết các sự cố và chỉ trong 3 tháng mà anh đã giảm 5 cân, người tiều tụy còn tên mặt lạnh kia, sức lực dồi dào tựa như một cái máy, đến khi anh tưởng mình sắp cạn kiệt sức lực còn nghe cậu ta nói “Làm việc tiếp cho tôi” (xưng hô kiểu để nhắc nhân viên, có thể nói là công tư phân minh)
Ôi những ngày tháng đau đớn và khổ cực, dù hiện tại nỗi khổ của anh đã thay bằng nỗi khổ của mấy vị lãnh đạo xuất chúng khác nhưng mà đợt này, Hàn Dạ Thần đích thân “tiễn” và “mời” anh làm việc. Minh Hạo bỗng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc!!
- Anh ăn hoa quả tráng miệng đi nè - Mạc Vi Như từ phòng bếp bê ra một đĩa hoa quả các loại được cắt gọt đẹp mắt.
- Vi Như, cô thật chu đáo! - Minh Hạo cười khen ngợi, anh ngồi dậy cầm xiên hoa quả lên ăn.
- Không phải cậu có việc cần nói với tôi sao? Cơm nước xong rồi, bắt đầu được chứ!? - Nghị Phong nâng cốc nhấp ngụm trà nóng, anh nói.
- À phải rồi! - Minh Hạo quay sang Mạc Vi Như - Chúng em có chuyện riêng cần bàn, cảm phiền chị dâu lánh đi một chút nhé!
- Ờ ukm... - Mạc Vi Như gật đầu, cô ngập ngừng lên tiếng - Nhưng...anh đừng gọi tôi là...chị dâu nữa, tôi không quen.
- Được rồi chị dâu, em xin hứa! - Minh Hạo cười nói, anh phất tay.
-.... - Mạc Vi Như lườm Minh Hạo, cái người này có nghe mình nói gì không vậy trời...
Mạc Vi Như lên lầu về phòng để lại không gian cho hai người đàn ông bàn việc.
Minh Hạo nhận lấy chiếc áo khoác từ tay người hầu gái, anh tìm trong túi áo chiếc bọc nhỏ mà anh đã để vào nhưng lại bị giật mình bởi độ nóng và rung liên tục của chiếc điện thoại. Minh Hạo mở máy lên, vì biết chắc là Hàn Dạ Thần sẽ gọi tới truy hỏi nên anh đã tắt máy đi nhưng không ngờ tên này lại khủng bố máy anh đến như vậy.
- Có chuyện gì vậy? - Nghị Phong nhíu mày nhìn biểu cảm của Minh Hạo.
-....Nghị Phong, cậu là anh em tốt của tôi! - Minh Hạo chợt lên tiếng.
- Uh rồi sao? - Nghị Phong càng khó hiểu hơn.
-....Haizz.... Minh Hạo thở dài, anh đặt máy điện thoại sang một bên mặc kệ tiếng rung của máy. Anh lấy trong túi áo ra một chiếc túi bọc nhỏ màu đen rồi đưa cho Nghị Phong.
Nghị Phong không hỏi thêm gì liền nhận lấy rồi mở ra, một chiếc USB 32 ghi loại tân tiến nhất.
- Trong này có tư liệu mà Hắc Dạ giao cho tôi gửi cậu, cậu xem đi rồi sẽ biết.
- Được! - Nghị Phong gật đầu, anh cất chiếc USB vào túi rồi ra vẻ chán nản nói - Còn gì nữa không?
- Cậu đuổi tôi đấy à? - Minh Hạo trợn mắt lớn tiếng.
- Rõ ràng như thế còn hỏi!
- Cậu...hừ, Nghị Phong! - Minh Hạo nghiến răng - Cho đến khi nghe được cái đáp án này của cậu, tôi...tôi không còn thấy tội lỗi nữa (Vì căn bản ngay từ đầu đã không thấy tội lỗi) cậu đừng có trách tôi!! Nhưng dù sao tôi vẫn muốn khuyên cậu...hãy dừng ngay suy nghĩ không an phận đó lại, huhu... cậu động lòng với ai thì động nhưng sao lại động đến bà xã của Hàn Dạ Thần hả? Tôi biết thực lòng cậu không nỡ nhưng cậu hãy nghe tôi Nghị Phong, huhu tôi chỉ muốn chúng ta mãi mãi giữ được sự bình yên và thân thiết như vậy thôi nhưng tại sao?Why...? Why? Tôi không muốn quan hệ chúng ta bị đổ vỡ vì một người phụ nữ....
Minh Hạo làm bộ dạng khóc lóc, có lẽ vì anh cảm thấy “Tổn thương” trước thái độ tuyệt tình của ông bạn mà những lúc “tổn thương” anh lại hay lỡ miệng và...đúng là như vậy!- Cậu nói cái gì? - Nghị Phong nhanh chóng bắt được trọng điểm, cái tên này nói linh tinh cái gì đấy? Cái gì mà động lòng? Cái gì mà bà xã của Hắc Dạ? Cái gì mà bình yên với chẳng đổ vỡ?
- Thì cậu thích Vi Như đó...! - Minh Hạo nhăn mày nói, rồi như nhận ra điều gì sai sai, anh bụm miệng liên tục lắc đầu.
-....Minh Hạo - Nghị Phong trợn mắt nghiến răng - Cậu biết cậu đang nói gì không hả??
- Ahaha không không có gì... - Minh Hạo cười, trong lòng nghĩ thầm “Hừ, còn giả bộ, cậu chết chắc với Hàn Dạ Thần rồi“. Minh Hạo đứng dậy, vội lấy chiếc điện thoại cất vào túi áo, cáo lui trước rồi chạy biến về bằng tốc độ nhanh nhất.
- MINH HẠO!!! - Nghị Phong quát lên, anh nghe tiếng động cơ xe ô tô, thở hồng hộc đầy tức giận.
******************
Minh Hạo dừng xe ở lề đường, anh lấy máy điện thoại ra, nhìn số cuộc gọi mà nuốt nước bọt. Ngón tay run rẩy ấn vào số của Hàn Dạ Thần, anh nghe tiếng chờ, trong lòng càng thêm nóng nực.
“Tít...” - tiếng nhận cuộc gọi, Minh Hạo nín thở, cố gắng rặn ra tiếng “Th..ầ..n“. Đầu dây bên kia im lặng, Minh Hạo bỗng thấy bất an khóc trong lòng: huhu sao tự nhiên rước họa vào thân vậy trời, rõ ràng là mình nên đắc ý và vui mừng khi thấy người gặp họa nhưng sao lại...
-....Vào SC! - Hàn Dạ Thần lạnh lùng phun ra hai chữ rồi cúp máy.
Minh Hạo nhăn mặt khi nghe tiếng “Tút...tút” ở đầu dây bên kia. Anh lái xe nhanh về Minh gia, vào trong thư phòng, mở máy và vào SC liên lạc với Hàn Dạ Thần theo yêu cầu của anh. Màn hình vừa mới kết nối, gương mặt tuấn mĩ lạnh như băng của Hàn Dạ Thần hiện lên làm Minh Hạo giật mình suýt ngã ngửa.
- Minh Hạo... - nghe Hàn Dạ Thần bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi tên mình, Minh Hạo run người một cái, anh càng thêm dự cảm xấu về việc này và quả nhiên là thật - Những gì cậu gửi, tớ đã xem rồi.
- Uh...Uh - Minh Hạo gật đầu gượng cười.
- Lí do?
- Haha...
- Nói! - Hàn Dạ Thần cao giọng, anh cau mày giận dữ, cái tên này còn cười được nữa! Hay cậu ta có ý định chia rẽ mình với Vi Như? Nghĩ đến đây Hàn Dạ Thần càng thêm bừng bừng lửa giận trong lòng.
-...huhu Thần, cậu biết tớ không có ý định đó mà, tớ chỉ là... - Nhìn biểu cảm của Hàn Dạ Thần là anh đã biết cậu ta hiểu lầm, anh vội nói rồi vò đầu bứt tai, giờ Minh Hạo phải sứt đầu mẻ trán để nghĩ ra cái lí do nào đó cho phù hợp để giải thích, chẳng nhẽ nói sự thật là anh muốn nhìn người khác gặp hoạn? No no...aish - Thấy...thấy Mạc Vi Như đánh đàn hay quá...à uh đúng đúng, tớ thấy cô ấy đánh đàn hay quá nên muốn quay lại cho cậu xem tài nghệ của cô ấy! Mà ban đầu tớ nghe cũng phải “Wow” Mạc Vi Như của cậu đúng là có tài năng, hoàn mĩ hoàn mĩ haha...
-.... - Hàn Dạ Thần nhướn mày, nhưng cảm xúc đã có sự biến chuyển nhỏ, tức giận trong lòng anh đã tiêu tan phân nửa vì cụm từ “Mạc Vi Như của cậu” và lời khen của Minh Hạo dành cho cô. Tên này đúng là dẻo miệng, cái lí do như thế cũng nghĩ ra được để nói với anh? Không phải quá là tầm thường đi. Chủ ý của cậu ta anh cũng nhìn ra được, nhất là trong video và ảnh có cả Nghị Phong. Hàn Dạ Thần đương nhiên biết Minh Hạo đang nói dối và cậu ta cũng không có lòng tốt để làm thế,
Hàn Dạ Thần vờ tin lời Minh Hạo, anh gật gù “Cậu cũng tốt quá nhỉ? Giúp tớ được biết thêm về tài năng của vợ tớ” “Không có gì!” Minh Hạo mặt dày cười xòa, anh cũng không nghĩ nhiều, Hàn Dạ Thần không tra hỏi nữa là may rồi.
- Cậu về thành phố A, lo trợ giúp Tử Âu, “để ý” (bao gồm bảo vệ và chăm sóc) đến vợ tớ, đợi Nghị Phong hoàn thành thì cậu mang hàng đến cho tớ- Hàn Dạ Thần lạnh lùng nói
- Tuân lệnh! - Minh Hạo cười.
- Còn nữa, ngày hôm nay cậu đã thử thách sự kiên nhẫn của tớ vượt mức cho phép nên... - nói đến đây Hàn Dạ Thần dừng lại làm Minh Hạo nuốt nước bọt nghe anh nói tiếp - Sau vụ này, tớ sẽ đích thân tiễn cậu ở sân bay, chúc chuyến đi Mĩ vui vẻ!
“Tút...tút” - Tiếng tín hiệu liên lạc kết thúc ở bên kia vang lên Minh Hạo trợn mắt nhìn màn hình đen, “Aish, là nước Mĩ...” Minh Hạo vùi đầu vào hai tay, cộp cộp trên mặt bàn làm việc. Ngoài trụ sở chính ở Thành phố A thì còn có thêm một trụ sở chính nữa bên Mĩ có tên là W. Ở thành phố A, công việc ở Hàn thị chưa thực sự nhiều bằng ở W và để điều hành được Hàn thị ở đó thì phải coi các lãnh đạo là thần nhất là như Hàn Dạ Thần là một ví dụ tiêu biểu. Ban đầu, khi phải tạm hoãn công việc ở thành phố A, anh và Hàn Dạ Thần sang Mĩ để giải quyết các sự cố và chỉ trong 3 tháng mà anh đã giảm 5 cân, người tiều tụy còn tên mặt lạnh kia, sức lực dồi dào tựa như một cái máy, đến khi anh tưởng mình sắp cạn kiệt sức lực còn nghe cậu ta nói “Làm việc tiếp cho tôi” (xưng hô kiểu để nhắc nhân viên, có thể nói là công tư phân minh)
Ôi những ngày tháng đau đớn và khổ cực, dù hiện tại nỗi khổ của anh đã thay bằng nỗi khổ của mấy vị lãnh đạo xuất chúng khác nhưng mà đợt này, Hàn Dạ Thần đích thân “tiễn” và “mời” anh làm việc. Minh Hạo bỗng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc!!