“Vi Như, cơm cơm...” - Hàn Dạ Thần không kiên nhẫn kêu lớn, anh còn cầm đũa đập đập xuống bàn ladm người hầu đi qua gần phòng ăn cũng phải giật mình. Người đàn ông này từ khi nào lại biến thành trẻ con như vậy? Mạc Vi Như nhủ thầm, cô lau mồ hôi trên trán, hậm hực khuấy xong nồi canh rồi bước ra ngoài.
Thấy cô đi ra, Hàn Dạ Thần gãi gãi tóc cười hì hì. Mạc Vi Như chống nạnh “Thần, anh học đâu cái tính giống trẻ con thế hả?” “Anh đói...” Hàn Dạ Thần bĩu môi. Mạc Vi Như nén nhịn muốn phát hỏa, cô nhẹ nhàng nói “Anh đợi thêm một chút nữa thôi là có cơm ăn rồi, em nấu toàn món anh thích ăn nhất đó mà mấy món này nấu hơi lâu nên anh chịu khó đợi được không?” Nghe như rót mật vào tai, Hàn Dạ Thần vui vẻ gật đầu “Được”
Mạc Vi Như thở phào, cô vào phòng bếp làm nốt các món. Khoảng 10 phút sau, các món ăn đã được bày biện trên bàn, mùi hương tỏa ra thơm phức. Hàn Dạ Thần nuốt nước miếng, anh nhận lấy bát cơm mà cô xới cho mình. Hàn Dạ Thần dù đói nhưng động tác khi ăn vẫn ưu nhã muôn phần làm Mạc Vi Như cũng phải cảm thán, cô mà đói như anh thì chắc sẽ ăn không ngại mất hình tượng.
- Ngon quá, cơm vợ nấu đúng là số một! - Hàn Dạ Thần ăn xong bát cơm, anh híp mắt cười khen ngợi cô.
- Vợ cái đầu anh ý! - Mạc Vi Như đỏ mặt gắt lên, dù thế nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, vợ? Nghe thật thân mật, một danh từ gọi mà cô luôn muốn sau này được nghe từ...chính anh.
- Đằng nào sau này em chẳng là vợ của anh, không bằng cứ gọi trước - Hàn Dạ Thần cười nói, anh nhận lấy bát cơm thứ hai từ cô - Em cũng nên gọi anh là chồng đi là vừa!
- Không cần! - Mạc Vi Như bĩu môi, cô ăn cơm, không để ý đến anh nữa.
Hàn Dạ Thần chau mày, bỗng anh nhếch môi, ăn thêm miếng cơm với thịt kho. Hàn Dạ Thần đặt bát xuống, đứng dậy vòng qua chỗ cô. Mạc Vi Như hốt hoảng “Này này Thần, anh làm gì vậy!?” Hàn Dạ Thần một tay giữ ghế, một tay chống lên bàn, người nghiêng nghiêng giam cô lại trong vòng tay mình. Mạc Vi Như đỏ bừng mặt, hai tay đặt lên ngực anh đẩy đẩy ra “Anh...anh đừng áp sát thế!” Đương nhiên chút sức lực của cô không thể nào bằng bang chủ Hắc Dạ rồi. Hàn Dạ Thần cúi người, đôi môi mỏng khẽ bật ra từng tiếng “Gọi...chồng!” Mạc Vi Như lắc đầu, môi bặm lại. Hàn Dạ Thần cúi xuống hơn, khi hai môi gần kề nhau, anh nói lại “Gọi...chồng!” Mạc Vi Như vẫn kiên quyết im lặng, hai mắt cô còn trừng anh. Hàn Dạ Thần nhếch môi, anh cúi người hôn cô, đến lúc hai môi chuẩn bị chạm nhau, Mạc Vi Như nhắm mắt gọi to “Chồng!” Hàn Dạ Thần ngưng lại trong giây lát, anh cười híp mắt vui vẻ hôn “chụt” lên môi cô rồi quay về chỗ ăn cơm tiếp.
Mạc Vi Như sững người, cô thẹn quá hóa giận đứng lên “Thần! Anh chọc em...” Hàn Dạ Thần ưu nhã ngồi ăn cơm, nhẹ nhàng sửa lại “Không phải Thần, là chồng!” Mạc Vi Như thở hồng hộc vì giận, cô nén nhịn thở hắt ra. Ngồi xuống ghế đối diện anh, hậm hực ăn cơm. Hàn Dạ Thần nhếch môi cười, đưa đũa gắp cho cô miếng thịt kho “Vợ, em ăn đi!” Mạc Vi Như lườm anh nhưng cũng đưa bát nhận lấy, cô lẩm bẩm “Chồng gì mà đáng ghét lại đáng yêu” Hàn Dạ Thần tai thính nghe thấy rõ, anh khẽ cười. Giả bộ hỏi lại “Vợ nói gì? anh không nghe rõ” Mạc Vi Như ngẩng đầu, gắp cho anh thêm thịt, cô cười “Chồng ăn nhiều vào!” Hàn Dạ Thần dù vẫn muốn chọc cô nữa nhưng nghe cô thân mật gọi anh là chồng, anh hài lòng cười “Được, thưa vợ!” Mạc Vi Như bật cười. Hai người cùng nhau ăn cơm. Thay nhau gắp thức ăn cho nhau. Khung cảnh hết sức ngọt ngào làm cho ai nhìn vào cũng ghen tị. Ông quản gia và Minh Hạo lấp ló đứng ngoài cửa. Thật ra là ông quản gia bị Minh Hạo kéo đến, anh đưa máy lên chụp “Tách...tách” vài bức, vừa xem vừa cảm thán “Chà... cặp đôi ngọt ngào nhất của năm đây rồi, Boss Hàn và người tình” Ông quản gia kéo kéo anh ra xa nhắc nhở “Minh thiếu gia, cậu thích ở Mĩ luôn hả?” Minh Hạo không sợ chết mà bĩu môi “Bác không phải lo cho cháu, những bức ảnh này cháu chụp rồi gửi cho Hàn Dạ Thần, cậu ta hết lòng cảm ơn cháu còn không kịp nữa là trách phạt.” Ông quản gia lắc đầu ngán ngẩm.
*******************
Tại Chu gia
- Trời ơi, đống cổ phiếu...sao lại rớt nữa hả? - Tiếng gầm giận giữ của Chu Vinh vang lên khắp sảnh.
- Chủ tịch, không còn cách nào khác nữa rồi, mọi cách có thể tôi đều đã làm nhưng đều không được. Hàn chủ tịch... - Thư ký nói ngập ngừng - Có lẽ đã ngăn chặn hết mọi phía...bây giờ chỉ còn đợi phá sản thôi ạ.
- MK! Con *** đấy... - Chu Vinh nói tục, đập bàn đập ghế, thư ký run người đứng lui ra sau.
Chu Lệ hai tay vòng trước ngực, đứng ở cầu thang, cô nói “Cha, người không nên tức giận, con đã thuê người ám sát con nhỏ kia rồi, chúng ta chỉ cần đợi kết quả thôi ạ“. Chu Vinh bình tĩnh hơn phần nào, phất tay cho thư ký ra ngoài. Ông chán nản ngồi xuống ghế, mái tóc đã bạc hơn nửa rối tung, quần áo xộc xệch, nếp nhăn trên mặt ông càng rõ hơn.
- Mày tự ý thuê người từ bao giờ? - Chu Vinh bỗng hỏi.
- Ơ dạ... - Chu Lệ như nhớ đến điều gì đấy, cô ngập ngừng - Cũng...đã hơn..10 ngày rồi!
- Haha, mày thuê người hay lắm! Đã hơn mười ngày rồi còn chưa có tin tức gì báo lại, mày cũng đòi lên tiếng hả? - Chu Vinh quát lên - Lỗi tất cả là tại mày! Mày mà không trả thù được cho Chu gia thì cút! Đừng có vác mặt về nữa!
- Cha, cha nói thế... - Chu Lệ hốt hoảng
- Tao nuôi mày đến giờ bị mày hại đây, mày đụng đến con nhỏ vị hôn thê của Hàn Dạ Thần, rồi giờ Chu thị gặp nạn? Là lỗi tại mày!
- Cha...xin cha đừng đuổi con đi, con hứa sẽ trả thù được cho Chu thị, miễn là cho cho con ở lại đây - Chu Lệ khóc lóc quỳ xuống.
- Hừ... - Dù sao cũng là đứa con duy nhất của mình và vợ, ông không khỏi mềm lòng, giọng nhẹ nhàng hơn - Đứng dậy, mày làm gì thì làm miễn cứu được Chu thị!
- Vâng...ba - Chu Lệ lau nước mắt cúi đầu nói, cô cắn môi, trong mắt đầy hận thù.
Chu Lệ bước vào phòng, đóng sầm cửa lại. Cô ta lấy máy điện thoại nhấn gọi, đầu dây bên kia hồi lâu mới bắt máy. Khi nhận được tín hiệu bắt máy, Chu Lệ lập tức quát “Các anh làm việc kiểu gì mà vẫn chưa xử được con nhỏ đó cho tôi hả?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nhàn nhạt của người đàn ông “Cô ta được Hàn Dạ Thần bảo vệ, còn không đi ra khỏi Hàn gia, sao chúng tôi xử được“. Chu Lệ cắn răng nói “Các anh không biết làm gì để dụ được nó ra hả?” Ngay lập tức bên kia là giọng khinh thường “Chúng tôi chỉ là một lũ côn đồ, cô nghĩ kiểu gì!?” Chu Lệ thở hắt ra, ra lệnh “Bằng mọi cách, tôi đã chuyển tiền trước rồi, các anh nên làm gì cho xứng đi chứ!?” Mấy bọn côn đồ này đòi số tiền lớn làm cô ban đầu cũng định nản nhưng mà cô biết xử được con nhỏ kia tức là Chu thị sẽ an toàn và Chu gia sẽ vững mạnh lại như cũ (Chưa thấy ai ngu như Chu Lệ, chị Như mà bị xử thì anh Thần có mà phát hỏa đốt rụi luôn họ Chu) đắc ý với suy nghĩ của mình. Chu Lệ cúp máy, cô ta nằm ra giường, nghĩ đến cảnh Mạc Vi Như bị “xử” theo cách mà cô ta yêu cầu, không khỏi sung sướng.
*******************
Tại một căn nhà gác xép cũ kĩ
- Đại ca, con nhỏ khách này đanh đá thật - Tên vừa nghe điện thoại nói
- Phụ nữ mà điên lên thì ai cũng thế thôi - người được gọi là đại ca lên tiếng.
- Tiền có ít không đại ca? Em thấy vẫn chưa đủ lắm!
- Mày nghĩ tao chỉ đòi đến mức này thôi á!? - tên đại ca bật cười khinh thường, anh ta nói - Đợi bắt được on nhỏ kia, bắt luôn cả con khách rồi đòi thêm tiền là ok.
- Haha, đại ca thật mưu mô! - tên đàn em cười ha ha nịnh nọt
- Hừ, tao thấy có hứng rồi đấy!
- Haha
Thấy cô đi ra, Hàn Dạ Thần gãi gãi tóc cười hì hì. Mạc Vi Như chống nạnh “Thần, anh học đâu cái tính giống trẻ con thế hả?” “Anh đói...” Hàn Dạ Thần bĩu môi. Mạc Vi Như nén nhịn muốn phát hỏa, cô nhẹ nhàng nói “Anh đợi thêm một chút nữa thôi là có cơm ăn rồi, em nấu toàn món anh thích ăn nhất đó mà mấy món này nấu hơi lâu nên anh chịu khó đợi được không?” Nghe như rót mật vào tai, Hàn Dạ Thần vui vẻ gật đầu “Được”
Mạc Vi Như thở phào, cô vào phòng bếp làm nốt các món. Khoảng 10 phút sau, các món ăn đã được bày biện trên bàn, mùi hương tỏa ra thơm phức. Hàn Dạ Thần nuốt nước miếng, anh nhận lấy bát cơm mà cô xới cho mình. Hàn Dạ Thần dù đói nhưng động tác khi ăn vẫn ưu nhã muôn phần làm Mạc Vi Như cũng phải cảm thán, cô mà đói như anh thì chắc sẽ ăn không ngại mất hình tượng.
- Ngon quá, cơm vợ nấu đúng là số một! - Hàn Dạ Thần ăn xong bát cơm, anh híp mắt cười khen ngợi cô.
- Vợ cái đầu anh ý! - Mạc Vi Như đỏ mặt gắt lên, dù thế nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, vợ? Nghe thật thân mật, một danh từ gọi mà cô luôn muốn sau này được nghe từ...chính anh.
- Đằng nào sau này em chẳng là vợ của anh, không bằng cứ gọi trước - Hàn Dạ Thần cười nói, anh nhận lấy bát cơm thứ hai từ cô - Em cũng nên gọi anh là chồng đi là vừa!
- Không cần! - Mạc Vi Như bĩu môi, cô ăn cơm, không để ý đến anh nữa.
Hàn Dạ Thần chau mày, bỗng anh nhếch môi, ăn thêm miếng cơm với thịt kho. Hàn Dạ Thần đặt bát xuống, đứng dậy vòng qua chỗ cô. Mạc Vi Như hốt hoảng “Này này Thần, anh làm gì vậy!?” Hàn Dạ Thần một tay giữ ghế, một tay chống lên bàn, người nghiêng nghiêng giam cô lại trong vòng tay mình. Mạc Vi Như đỏ bừng mặt, hai tay đặt lên ngực anh đẩy đẩy ra “Anh...anh đừng áp sát thế!” Đương nhiên chút sức lực của cô không thể nào bằng bang chủ Hắc Dạ rồi. Hàn Dạ Thần cúi người, đôi môi mỏng khẽ bật ra từng tiếng “Gọi...chồng!” Mạc Vi Như lắc đầu, môi bặm lại. Hàn Dạ Thần cúi xuống hơn, khi hai môi gần kề nhau, anh nói lại “Gọi...chồng!” Mạc Vi Như vẫn kiên quyết im lặng, hai mắt cô còn trừng anh. Hàn Dạ Thần nhếch môi, anh cúi người hôn cô, đến lúc hai môi chuẩn bị chạm nhau, Mạc Vi Như nhắm mắt gọi to “Chồng!” Hàn Dạ Thần ngưng lại trong giây lát, anh cười híp mắt vui vẻ hôn “chụt” lên môi cô rồi quay về chỗ ăn cơm tiếp.
Mạc Vi Như sững người, cô thẹn quá hóa giận đứng lên “Thần! Anh chọc em...” Hàn Dạ Thần ưu nhã ngồi ăn cơm, nhẹ nhàng sửa lại “Không phải Thần, là chồng!” Mạc Vi Như thở hồng hộc vì giận, cô nén nhịn thở hắt ra. Ngồi xuống ghế đối diện anh, hậm hực ăn cơm. Hàn Dạ Thần nhếch môi cười, đưa đũa gắp cho cô miếng thịt kho “Vợ, em ăn đi!” Mạc Vi Như lườm anh nhưng cũng đưa bát nhận lấy, cô lẩm bẩm “Chồng gì mà đáng ghét lại đáng yêu” Hàn Dạ Thần tai thính nghe thấy rõ, anh khẽ cười. Giả bộ hỏi lại “Vợ nói gì? anh không nghe rõ” Mạc Vi Như ngẩng đầu, gắp cho anh thêm thịt, cô cười “Chồng ăn nhiều vào!” Hàn Dạ Thần dù vẫn muốn chọc cô nữa nhưng nghe cô thân mật gọi anh là chồng, anh hài lòng cười “Được, thưa vợ!” Mạc Vi Như bật cười. Hai người cùng nhau ăn cơm. Thay nhau gắp thức ăn cho nhau. Khung cảnh hết sức ngọt ngào làm cho ai nhìn vào cũng ghen tị. Ông quản gia và Minh Hạo lấp ló đứng ngoài cửa. Thật ra là ông quản gia bị Minh Hạo kéo đến, anh đưa máy lên chụp “Tách...tách” vài bức, vừa xem vừa cảm thán “Chà... cặp đôi ngọt ngào nhất của năm đây rồi, Boss Hàn và người tình” Ông quản gia kéo kéo anh ra xa nhắc nhở “Minh thiếu gia, cậu thích ở Mĩ luôn hả?” Minh Hạo không sợ chết mà bĩu môi “Bác không phải lo cho cháu, những bức ảnh này cháu chụp rồi gửi cho Hàn Dạ Thần, cậu ta hết lòng cảm ơn cháu còn không kịp nữa là trách phạt.” Ông quản gia lắc đầu ngán ngẩm.
*******************
Tại Chu gia
- Trời ơi, đống cổ phiếu...sao lại rớt nữa hả? - Tiếng gầm giận giữ của Chu Vinh vang lên khắp sảnh.
- Chủ tịch, không còn cách nào khác nữa rồi, mọi cách có thể tôi đều đã làm nhưng đều không được. Hàn chủ tịch... - Thư ký nói ngập ngừng - Có lẽ đã ngăn chặn hết mọi phía...bây giờ chỉ còn đợi phá sản thôi ạ.
- MK! Con *** đấy... - Chu Vinh nói tục, đập bàn đập ghế, thư ký run người đứng lui ra sau.
Chu Lệ hai tay vòng trước ngực, đứng ở cầu thang, cô nói “Cha, người không nên tức giận, con đã thuê người ám sát con nhỏ kia rồi, chúng ta chỉ cần đợi kết quả thôi ạ“. Chu Vinh bình tĩnh hơn phần nào, phất tay cho thư ký ra ngoài. Ông chán nản ngồi xuống ghế, mái tóc đã bạc hơn nửa rối tung, quần áo xộc xệch, nếp nhăn trên mặt ông càng rõ hơn.
- Mày tự ý thuê người từ bao giờ? - Chu Vinh bỗng hỏi.
- Ơ dạ... - Chu Lệ như nhớ đến điều gì đấy, cô ngập ngừng - Cũng...đã hơn..10 ngày rồi!
- Haha, mày thuê người hay lắm! Đã hơn mười ngày rồi còn chưa có tin tức gì báo lại, mày cũng đòi lên tiếng hả? - Chu Vinh quát lên - Lỗi tất cả là tại mày! Mày mà không trả thù được cho Chu gia thì cút! Đừng có vác mặt về nữa!
- Cha, cha nói thế... - Chu Lệ hốt hoảng
- Tao nuôi mày đến giờ bị mày hại đây, mày đụng đến con nhỏ vị hôn thê của Hàn Dạ Thần, rồi giờ Chu thị gặp nạn? Là lỗi tại mày!
- Cha...xin cha đừng đuổi con đi, con hứa sẽ trả thù được cho Chu thị, miễn là cho cho con ở lại đây - Chu Lệ khóc lóc quỳ xuống.
- Hừ... - Dù sao cũng là đứa con duy nhất của mình và vợ, ông không khỏi mềm lòng, giọng nhẹ nhàng hơn - Đứng dậy, mày làm gì thì làm miễn cứu được Chu thị!
- Vâng...ba - Chu Lệ lau nước mắt cúi đầu nói, cô cắn môi, trong mắt đầy hận thù.
Chu Lệ bước vào phòng, đóng sầm cửa lại. Cô ta lấy máy điện thoại nhấn gọi, đầu dây bên kia hồi lâu mới bắt máy. Khi nhận được tín hiệu bắt máy, Chu Lệ lập tức quát “Các anh làm việc kiểu gì mà vẫn chưa xử được con nhỏ đó cho tôi hả?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nhàn nhạt của người đàn ông “Cô ta được Hàn Dạ Thần bảo vệ, còn không đi ra khỏi Hàn gia, sao chúng tôi xử được“. Chu Lệ cắn răng nói “Các anh không biết làm gì để dụ được nó ra hả?” Ngay lập tức bên kia là giọng khinh thường “Chúng tôi chỉ là một lũ côn đồ, cô nghĩ kiểu gì!?” Chu Lệ thở hắt ra, ra lệnh “Bằng mọi cách, tôi đã chuyển tiền trước rồi, các anh nên làm gì cho xứng đi chứ!?” Mấy bọn côn đồ này đòi số tiền lớn làm cô ban đầu cũng định nản nhưng mà cô biết xử được con nhỏ kia tức là Chu thị sẽ an toàn và Chu gia sẽ vững mạnh lại như cũ (Chưa thấy ai ngu như Chu Lệ, chị Như mà bị xử thì anh Thần có mà phát hỏa đốt rụi luôn họ Chu) đắc ý với suy nghĩ của mình. Chu Lệ cúp máy, cô ta nằm ra giường, nghĩ đến cảnh Mạc Vi Như bị “xử” theo cách mà cô ta yêu cầu, không khỏi sung sướng.
*******************
Tại một căn nhà gác xép cũ kĩ
- Đại ca, con nhỏ khách này đanh đá thật - Tên vừa nghe điện thoại nói
- Phụ nữ mà điên lên thì ai cũng thế thôi - người được gọi là đại ca lên tiếng.
- Tiền có ít không đại ca? Em thấy vẫn chưa đủ lắm!
- Mày nghĩ tao chỉ đòi đến mức này thôi á!? - tên đại ca bật cười khinh thường, anh ta nói - Đợi bắt được on nhỏ kia, bắt luôn cả con khách rồi đòi thêm tiền là ok.
- Haha, đại ca thật mưu mô! - tên đàn em cười ha ha nịnh nọt
- Hừ, tao thấy có hứng rồi đấy!
- Haha