- Tiểu Như, anh mua đồ ăn sáng cho em rồi nè! - Thế Hải xách chiếc túi nilong lên, trong đó đựng các món ăn sáng mà cô thích ăn khi đến đây.
- Em cảm ơn anh... - Mạc Vi Như đóng cửa lại, cô mỉm cười nhận lấy túi đồ ăn.
- Tiểu Như, trông em không được khỏe, em có sao không? - Thế Hải tinh ý thấy nét mệt mỏi trên gương mặt cô, anh lo lắng hỏi.
- Không sao...em không sao, anh đừng lo... - Mạc Vi Như mệt mỏi nói, cô vừa đặt túi đồ ăn lên bàn thì trước mắt cô bỗng tối sầm lại, cô ngã xuống đất.
- Tiểu Như!!! - Thế Hải hốt hoảng chạy đến xem cô, anh đỡ cô dậy, lay lay người cô - Tiểu Như, em tỉnh lại đi, em làm sao vậy!?
Phát hiện người cô nóng bừng, anh sốt sắng bế cô ra xe và đưa cô đến bệnh viện.
Khi Mạc Vi Như đang được bác sĩ khám, Thế Hải sốt ruột ngồi ngoài đợi, anh bỗng nghe được tiếng bước chân dồn dập chạy đến, ngẩng đầu lên, anh thấy một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu trông khá quen, đằng sau anh ta còn có thêm hai người nữa. Người đàn ông thấy anh, không có vẻ gì là ngạc nhiên mà đi đến trước mặt anh “Cô ấy sao rồi?”
- Anh là ai? - Thế Hải nhíu mày.
- Cô ấy sao rồi? - Hàn Dạ Thần không trả lời, anh hỏi lại.
- Nhưng anh là ai mới được chứ!? anh có quan hệ gì với tiểu Như?
- Bạn trai của cô ấy... - Vừa mới ngắt lời, Thế Hải bất ngờ nhìn anh, Hàn Dạ Thần nói tiếp -...Hàn Dạ Thần!
- Hàn Dạ Thần....? - Thế Hải ngẫm nghĩ “Cái tên này sao nghe quen vậy ta? Nhưng chờ đã....” - Anh...anh nói anh là bạn trai của tiểu Như?
- Phải!
- Thật nhảm nhí! - Thế Hải hừ lạnh.
- Anh tin hay không thì tuỳ nhưng anh hãy cho tôi biết tình hình của cô ấy, Thế Hải!
- Anh biết tên tôi!? - Thế Hải một lần nữa lại ngạc nhiên.
- Tôi biết còn hơn thế! - Hàn Dạ Thần có chút bực mình, anh đang lo lắng cho cô muốn điên rồi mà cái tên này cứ nói mãi - Nói cho tôi tình hình của cô ấy...
- Bác sĩ còn đang khám cho cô ấy, tôi đã biết gì đâu mà nói với anh - Thế Hải thản nhiên nói.
- Anh.... - Hàn Dạ Thần muốn phát hỏa đánh người, sao không nói ngay từ đầu đi còn khiến anh phải tốn lời như vậy.
- Thần, cậu bình tĩnh đi! - Minh Hạo đứng ngoài nhìn có chút buồn cười đi tới vỗ vai Hàn Dạ Thần - Có Nghị Phong rồi, cậu không phải lo!
Hai người đi đằng sau Hàn Dạ Thần là Minh Hạo và Nghị Phong. Vì để đỡ lo lắng hơn, Nghị Phong đã vào phòng khám để xem xét cùng với bác sĩ. Hàn Dạ Thần gật đầu, anh ngồi xuống ghế nhựa cách một khoảng với Thế Hải. Thế Hải định nói thêm gì đó, anh muốn hiểu rõ hơn về người đàn ông tự nhận là bạn trai của tiểu Như này, nhưng có vẻ anh ta không muốn nói chuyện với mình nên anh cũng đành im lặng, nhún vai rồi nhìn về phía cửa phòng khám.
Mấy phút sau, cả Nghị Phong cùng bác sĩ bước ra. Vị bác sĩ cáo lui trước, Thế Hải muốn hỏi ông về bệnh tình của cô thì anh chỉ nghe ông ta nói “Vị tiên sinh kia là người khám chính, anh muốn rõ hơn thì nên hỏi cậu ta“. Thế Hải nhíu mày nhìn về phía ba người đang nói chuyện kia, anh bước đến, cắn răng hỏi “Tình hình của cô ấy sao rồi!?” Nghị Phong liếc anh một cái rồi quay sang nói với Minh Hạo và Hàn Dạ Thần “Cô ấy bị sốt nặng, thiếu chút nữa là dẫn đến viêm phổi, tình hình khá là nghiêm trọng nhưng giờ cũng ổn rồi” Hàn Dạ Thần và Thế Hải cùng thở phào, Minh Hạo cười cười vỗ vai anh “Thế là ổn rồi nhé ông bạn!”- Tôi có thể vào thăm cô ấy chưa? - Hàn Dạ Thần
- Cô ấy đang truyền nước ở bên trong, chưa tỉnh được, vẫn còn mê man - Nghị Phong hơi lắc đầu.
- Không sao, tôi sẽ ngồi chờ cô ây tỉnh lại - Hàn Dạ Thần thở dài, anh muốn khi cô tỉnh lại, người đầu tiên cô thấy sẽ luôn là anh.
- Này này, các anh là ai vậy? - Thế Hải không nhịn được chen ngang.
- Oh...anh là Thế Hải đúng chứ!? Xin lỗi đã không giới thiệu trước, thất lễ rồi - Minh Hạo nói, dù sao cũng là thanh mai trúc mã của bạn gái bạn thân mình, anh đương nhiên cũng có chút lịch sự, Minh Hạo mỉm cười chỉ tay từng người và mình - Đây là bác sĩ Nghị Phong, chủ tịch Hàn Dạ Thần và tôi tổng giám đốc Minh Hạo.
- Tôi từng gặp hai anh rồi? - Thế Hải nói ra điều thắc mắc trong lòng lúc nãy.
- Có lẽ vậy... - Minh Hạo liếc mắt qua Hàn Dạ Thần, thấy anh gật đầu liền nói - Anh có thể hỏi qua Mạc Vi Như...
-.... - Thế Hải mím môi không nói gì thêm.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Thế Hải. Anh nhận máy “Alo” đầu dây bên kia vang lên tiếng của ông trưởng phòng “Thế Hải, tôi bảo cậu giao cho tôi bản kế hoạch tháng này, sao giờ vẫn chưa thấy hả?” “Tôi đã làm xong rồi, mai tôi sẽ đưa cho ngài, hôm nay tôi đã xin nghỉ làm rồi” ông trưởng phòng giận giữ quát “Tôi không cần biết cậu vì lí do gì mà xin nghỉ nhưng tôi đang cần bản kế hoạch này gấp, cậu không thể nghỉ đúng ngày chứ!?” Thế Hải trầm tư, anh nhìn về phía Hàn Dạ Thần đang đứng nói chuyện với hai người kia, chần chừ nói “Bây giờ tôi sẽ mang bản kế hoạch đến công ty ngay” rồi cúp máy. Trước khi rời khỏi, anh nói với Hàn Dạ Thần “Anh chăm sóc cô ấy cẩn thận” Hàn Dạ Thần tỏ ra kiêu ngạo cùng chút hả hê “Anh không cần lo!” Thế Hải mím môi cáo lui, phải biết anh rất khó chịu khi không thể ở bên cạnh cô lúc cô đang bị bệnh, chỉ vì công việc mà nhường cho tên khác cái lợi ích này, thật sự anh không cam lòng nhưng nhớ đến hai chữ “Bạn trai” mà anh ta nói, anh không thể không buồn lòng.
Thấy Thế Hải đã đi khuất, Minh Hạo ngồi xuống bên cạnh Hàn Dạ Thần “Tớ đã đi điều tra và có vẻ trong vụ việc lần này, đến 95% là có sự nhúng tay của Hỏa Diễm” Hàn Dạ Thần trong mắt lóe lên tia băng lãnh “5% còn lại?”
- Những tên bị lợi dụng để nhằm che đi kẻ chủ mưu.
- Lần này mục đích của việc rời bang đến Berlin là muốn tránh khỏi tai mắt của bọn chó săn ở Myanmar - Nghị Phong nói - Thêm nữa là để thiết lập một địa bàn mới, có đủ khả năng để đấu với Hắc Dạ.
- Vậy vụ việc lần này có liên quan tới tớ sao? - Hàn Dạ Thần cảm giác như rơi xuống đấy vực, ba mẹ cô gặp chuyện nguy hểm, hoàn toàn là do anh mà ra, kẻ thù của anh đã nhắm đến gia đình cô!
- Thần... - Minh Hạo lo lắng gọi tên anh, anh ta biết bạn mình đang nghĩ gì.
- Hạo...là do tớ! Tất cả là do tớ! - Hàn Dạ Thần mất đi vẻ băng lãnh và uy nghiêm ngày thường, anh vò tóc lẩm bẩm nói - Là tớ không bảo vệ tốt cho cô ấy lẫn gia đình cô ấy, là tớ thất hứa!
- Thần, cậu đừng nghĩ như vậy, là do bọn chúng đã đi quá xa với kế hoạch như vậy... - Minh Hạo thật sự cũng không biết phải nói gì, bởi những lời Hàn Dạ Thần nói, anh không thể bảo không đúng sự thật được. Hắc đạo một khi đã dính vào thì không thể tách ra, mà người nào đó khi ở bên cạnh một người trong giới Hắc đạo, thì sẽ đều không tránh khỏi bị liên lụy. Ví như trường hợp của Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như.
- Hắc Dạ, như tôi đã nói cậu cần phải giữ sự bình tĩnh và tỉnh táo, vì vậy mà cậu mới có thể trả thù được cho mẹ cô ấy - Nghị Phong nói, qua quãng thời gian ngắn mà anh tiếp xúc với Mạc Vi Như thì từ lúc nào, anh đã có thiện cảm với cô gái này, mà tình cảm đó có thể khiến anh phải lo nghĩ cho cô ngay lúc này - Trả thù và tiêu diệt Hỏa Diễm, giờ mục tiêu của chúng ta là như vậy, đúng chứ!?
- Haha Nghị Phong...được lắm! - Minh Hạo cười ha hả vỗ tay.
- Phải, đó là mục tiêu của Hắc Dạ chúng ta... - Hàn Dạ Thần bừng tỉnh, anh bình tĩnh lại, nhếch môi cười.
- Cậu có kế hoạch gì? - Nghị Phong
- Bọn chúng đã làm gì thì ta sẽ làm lại cái đó, chỉ là gấp số lần lên thôi! - Hàn Dạ Thần.
- Có cần liên lạc với Tử Âu không? - Minh Hạo
- Nên để đích thân tớ đi! - Hàn Dạ Thần nghĩ rồi nói, dù sao cũng là do anh, anh nên tự mình hành động thì hơn.
- Coi như bọn chúng có phúc được đối đầu với Hắc Dạ, haha - Minh Hạo bật cười.
- Đúng vậy - Nghị Phong nhếch môi - Sẽ hay lắm đây...!
- Em cảm ơn anh... - Mạc Vi Như đóng cửa lại, cô mỉm cười nhận lấy túi đồ ăn.
- Tiểu Như, trông em không được khỏe, em có sao không? - Thế Hải tinh ý thấy nét mệt mỏi trên gương mặt cô, anh lo lắng hỏi.
- Không sao...em không sao, anh đừng lo... - Mạc Vi Như mệt mỏi nói, cô vừa đặt túi đồ ăn lên bàn thì trước mắt cô bỗng tối sầm lại, cô ngã xuống đất.
- Tiểu Như!!! - Thế Hải hốt hoảng chạy đến xem cô, anh đỡ cô dậy, lay lay người cô - Tiểu Như, em tỉnh lại đi, em làm sao vậy!?
Phát hiện người cô nóng bừng, anh sốt sắng bế cô ra xe và đưa cô đến bệnh viện.
Khi Mạc Vi Như đang được bác sĩ khám, Thế Hải sốt ruột ngồi ngoài đợi, anh bỗng nghe được tiếng bước chân dồn dập chạy đến, ngẩng đầu lên, anh thấy một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu trông khá quen, đằng sau anh ta còn có thêm hai người nữa. Người đàn ông thấy anh, không có vẻ gì là ngạc nhiên mà đi đến trước mặt anh “Cô ấy sao rồi?”
- Anh là ai? - Thế Hải nhíu mày.
- Cô ấy sao rồi? - Hàn Dạ Thần không trả lời, anh hỏi lại.
- Nhưng anh là ai mới được chứ!? anh có quan hệ gì với tiểu Như?
- Bạn trai của cô ấy... - Vừa mới ngắt lời, Thế Hải bất ngờ nhìn anh, Hàn Dạ Thần nói tiếp -...Hàn Dạ Thần!
- Hàn Dạ Thần....? - Thế Hải ngẫm nghĩ “Cái tên này sao nghe quen vậy ta? Nhưng chờ đã....” - Anh...anh nói anh là bạn trai của tiểu Như?
- Phải!
- Thật nhảm nhí! - Thế Hải hừ lạnh.
- Anh tin hay không thì tuỳ nhưng anh hãy cho tôi biết tình hình của cô ấy, Thế Hải!
- Anh biết tên tôi!? - Thế Hải một lần nữa lại ngạc nhiên.
- Tôi biết còn hơn thế! - Hàn Dạ Thần có chút bực mình, anh đang lo lắng cho cô muốn điên rồi mà cái tên này cứ nói mãi - Nói cho tôi tình hình của cô ấy...
- Bác sĩ còn đang khám cho cô ấy, tôi đã biết gì đâu mà nói với anh - Thế Hải thản nhiên nói.
- Anh.... - Hàn Dạ Thần muốn phát hỏa đánh người, sao không nói ngay từ đầu đi còn khiến anh phải tốn lời như vậy.
- Thần, cậu bình tĩnh đi! - Minh Hạo đứng ngoài nhìn có chút buồn cười đi tới vỗ vai Hàn Dạ Thần - Có Nghị Phong rồi, cậu không phải lo!
Hai người đi đằng sau Hàn Dạ Thần là Minh Hạo và Nghị Phong. Vì để đỡ lo lắng hơn, Nghị Phong đã vào phòng khám để xem xét cùng với bác sĩ. Hàn Dạ Thần gật đầu, anh ngồi xuống ghế nhựa cách một khoảng với Thế Hải. Thế Hải định nói thêm gì đó, anh muốn hiểu rõ hơn về người đàn ông tự nhận là bạn trai của tiểu Như này, nhưng có vẻ anh ta không muốn nói chuyện với mình nên anh cũng đành im lặng, nhún vai rồi nhìn về phía cửa phòng khám.
Mấy phút sau, cả Nghị Phong cùng bác sĩ bước ra. Vị bác sĩ cáo lui trước, Thế Hải muốn hỏi ông về bệnh tình của cô thì anh chỉ nghe ông ta nói “Vị tiên sinh kia là người khám chính, anh muốn rõ hơn thì nên hỏi cậu ta“. Thế Hải nhíu mày nhìn về phía ba người đang nói chuyện kia, anh bước đến, cắn răng hỏi “Tình hình của cô ấy sao rồi!?” Nghị Phong liếc anh một cái rồi quay sang nói với Minh Hạo và Hàn Dạ Thần “Cô ấy bị sốt nặng, thiếu chút nữa là dẫn đến viêm phổi, tình hình khá là nghiêm trọng nhưng giờ cũng ổn rồi” Hàn Dạ Thần và Thế Hải cùng thở phào, Minh Hạo cười cười vỗ vai anh “Thế là ổn rồi nhé ông bạn!”- Tôi có thể vào thăm cô ấy chưa? - Hàn Dạ Thần
- Cô ấy đang truyền nước ở bên trong, chưa tỉnh được, vẫn còn mê man - Nghị Phong hơi lắc đầu.
- Không sao, tôi sẽ ngồi chờ cô ây tỉnh lại - Hàn Dạ Thần thở dài, anh muốn khi cô tỉnh lại, người đầu tiên cô thấy sẽ luôn là anh.
- Này này, các anh là ai vậy? - Thế Hải không nhịn được chen ngang.
- Oh...anh là Thế Hải đúng chứ!? Xin lỗi đã không giới thiệu trước, thất lễ rồi - Minh Hạo nói, dù sao cũng là thanh mai trúc mã của bạn gái bạn thân mình, anh đương nhiên cũng có chút lịch sự, Minh Hạo mỉm cười chỉ tay từng người và mình - Đây là bác sĩ Nghị Phong, chủ tịch Hàn Dạ Thần và tôi tổng giám đốc Minh Hạo.
- Tôi từng gặp hai anh rồi? - Thế Hải nói ra điều thắc mắc trong lòng lúc nãy.
- Có lẽ vậy... - Minh Hạo liếc mắt qua Hàn Dạ Thần, thấy anh gật đầu liền nói - Anh có thể hỏi qua Mạc Vi Như...
-.... - Thế Hải mím môi không nói gì thêm.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Thế Hải. Anh nhận máy “Alo” đầu dây bên kia vang lên tiếng của ông trưởng phòng “Thế Hải, tôi bảo cậu giao cho tôi bản kế hoạch tháng này, sao giờ vẫn chưa thấy hả?” “Tôi đã làm xong rồi, mai tôi sẽ đưa cho ngài, hôm nay tôi đã xin nghỉ làm rồi” ông trưởng phòng giận giữ quát “Tôi không cần biết cậu vì lí do gì mà xin nghỉ nhưng tôi đang cần bản kế hoạch này gấp, cậu không thể nghỉ đúng ngày chứ!?” Thế Hải trầm tư, anh nhìn về phía Hàn Dạ Thần đang đứng nói chuyện với hai người kia, chần chừ nói “Bây giờ tôi sẽ mang bản kế hoạch đến công ty ngay” rồi cúp máy. Trước khi rời khỏi, anh nói với Hàn Dạ Thần “Anh chăm sóc cô ấy cẩn thận” Hàn Dạ Thần tỏ ra kiêu ngạo cùng chút hả hê “Anh không cần lo!” Thế Hải mím môi cáo lui, phải biết anh rất khó chịu khi không thể ở bên cạnh cô lúc cô đang bị bệnh, chỉ vì công việc mà nhường cho tên khác cái lợi ích này, thật sự anh không cam lòng nhưng nhớ đến hai chữ “Bạn trai” mà anh ta nói, anh không thể không buồn lòng.
Thấy Thế Hải đã đi khuất, Minh Hạo ngồi xuống bên cạnh Hàn Dạ Thần “Tớ đã đi điều tra và có vẻ trong vụ việc lần này, đến 95% là có sự nhúng tay của Hỏa Diễm” Hàn Dạ Thần trong mắt lóe lên tia băng lãnh “5% còn lại?”
- Những tên bị lợi dụng để nhằm che đi kẻ chủ mưu.
- Lần này mục đích của việc rời bang đến Berlin là muốn tránh khỏi tai mắt của bọn chó săn ở Myanmar - Nghị Phong nói - Thêm nữa là để thiết lập một địa bàn mới, có đủ khả năng để đấu với Hắc Dạ.
- Vậy vụ việc lần này có liên quan tới tớ sao? - Hàn Dạ Thần cảm giác như rơi xuống đấy vực, ba mẹ cô gặp chuyện nguy hểm, hoàn toàn là do anh mà ra, kẻ thù của anh đã nhắm đến gia đình cô!
- Thần... - Minh Hạo lo lắng gọi tên anh, anh ta biết bạn mình đang nghĩ gì.
- Hạo...là do tớ! Tất cả là do tớ! - Hàn Dạ Thần mất đi vẻ băng lãnh và uy nghiêm ngày thường, anh vò tóc lẩm bẩm nói - Là tớ không bảo vệ tốt cho cô ấy lẫn gia đình cô ấy, là tớ thất hứa!
- Thần, cậu đừng nghĩ như vậy, là do bọn chúng đã đi quá xa với kế hoạch như vậy... - Minh Hạo thật sự cũng không biết phải nói gì, bởi những lời Hàn Dạ Thần nói, anh không thể bảo không đúng sự thật được. Hắc đạo một khi đã dính vào thì không thể tách ra, mà người nào đó khi ở bên cạnh một người trong giới Hắc đạo, thì sẽ đều không tránh khỏi bị liên lụy. Ví như trường hợp của Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như.
- Hắc Dạ, như tôi đã nói cậu cần phải giữ sự bình tĩnh và tỉnh táo, vì vậy mà cậu mới có thể trả thù được cho mẹ cô ấy - Nghị Phong nói, qua quãng thời gian ngắn mà anh tiếp xúc với Mạc Vi Như thì từ lúc nào, anh đã có thiện cảm với cô gái này, mà tình cảm đó có thể khiến anh phải lo nghĩ cho cô ngay lúc này - Trả thù và tiêu diệt Hỏa Diễm, giờ mục tiêu của chúng ta là như vậy, đúng chứ!?
- Haha Nghị Phong...được lắm! - Minh Hạo cười ha hả vỗ tay.
- Phải, đó là mục tiêu của Hắc Dạ chúng ta... - Hàn Dạ Thần bừng tỉnh, anh bình tĩnh lại, nhếch môi cười.
- Cậu có kế hoạch gì? - Nghị Phong
- Bọn chúng đã làm gì thì ta sẽ làm lại cái đó, chỉ là gấp số lần lên thôi! - Hàn Dạ Thần.
- Có cần liên lạc với Tử Âu không? - Minh Hạo
- Nên để đích thân tớ đi! - Hàn Dạ Thần nghĩ rồi nói, dù sao cũng là do anh, anh nên tự mình hành động thì hơn.
- Coi như bọn chúng có phúc được đối đầu với Hắc Dạ, haha - Minh Hạo bật cười.
- Đúng vậy - Nghị Phong nhếch môi - Sẽ hay lắm đây...!