Tại bệnh viện
- Ba...sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? - Mạc Vi Như mặc bộ đồ bệnh nhân ngồi bên cạnh giường ông Mạc. Nhìn sắc mặt tái nhợt của ông, nước mắt cô chực rơi.
- Vợ, em... - Hàn Dạ Thần mở cửa bước vào, anh trông thấy cô đang khóc, cố nén đau lòng và có lỗi, anh bước đến ôm cô - Vợ, ba em sẽ không sao đâu, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp ba có thể tỉnh lại sớm!
- Thần, là do em...là do em đã quá vô tâm với ba mẹ, em...em ngay cả một chút thời gian cũng không có gọi điện cho ba mẹ một lần, mỗi lần nghe điện thoại, nghe giọng họ, sao em không biết được họ cảm thấy như thế nào? họ nhớ em ra sao? Hức...huhu - Mạc Vi Như ôm chặt lấy Hàn Dạ Thần, cô vùi mặt vào trong ngực anh khóc òa lên.
Cảm nhận những giọt nước mặt của cô đang dần thấm ướt áo mình, Hàn Dạ Thần đau lòng và chua xót. Không phải do lỗi của em vợ à, là do lỗi của anh, là do anh đã khiến gia đình em bị ảnh hưởng, bởi những thủ đoạn mà em nghĩ là kinh sợ nhất. Những lời này, anh không sao thốt lên lời. Chỉ biết vỗ về cô, trấn an cô và thầm xin lỗi cô ngàn lần. “Anh sẽ trả thù cho gia đình em, Mạc Vi Như!” - Điều mà anh sẽ làm trong thời gian tới, Hàn Dạ Thần khẳng định trong lòng.
*******************
Công ty máy tính XX
- Cuộc họp kết thúc! - Tiếng của vị giám đốc vang lên khắp căn phòng lớn.
Hơn hai mươi người lần lượt bước ra ngoài, Thế Hải xem đồng hồ trên tay, anh thở dài, công việc bận rộn khiến anh không thể đến thăm cô, cô đã khỏe hơn chưa!? Cô đang làm gì? Có còn nghĩ tới chuyện kia không? Đang chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên “Thế Hải!” Anh giật mình quay ra, là Lê Dĩnh.
- Có chuyện gì sao?
- Cứ có chuyện là mới đến tìm anh hay sao? - Lê Dĩnh nguýt mắt
- Hửm...?
- Hìng như anh đang có chuyện gì đó quan trọng cần suy nghĩ đúng không?
- Chuyện cũng bình thường thôi mà... - Thế Hải xua tay
- Anh nói dối, em nhìn là biết liền! - Lê Dĩnh nói, cô vòng tay trước ngực - Anh có thể chia sẻ với em, có thể em sẽ giúp được anh đó...
-...Lê Dĩnh - Thế Hải nhìn cô, anh mỉm cười - Anh đã nói rồi, chỉ là chuyện bình thường thôi, anh không có nói dối, dù sao cũng cảm ơn em đã muốn chia sẻ với anh!
- Anh... - Lê Dĩnh mở to mắt
- Thôi nhé, anh về làm việc đây! - Thế Hải vẫy tay chào cô rồi bước về phòng làm việc của mình.
Lê Dĩnh bặm môi, cô dậm châm đầy giận dữ. Anh ấy đang nghĩ đến người phụ nữ kia sao? Mình có gì không bằng được cô ta cơ chứ!? Nghĩ đến hình ảnh Mạc Vi Như, Lê Dĩnh không khỏi tự hỏi bản thân. Cô bước vào phòng tổng giám đốc “Ba!”
- Chuyện gì vậy con gái? - Ông Lê đang giở tài liệu, nghe thấy tiếng của con gái rượu, ông liền gập lại tài liệu, ngẩng đầu cưng chiều hỏi.
- Bố thấy có còn chuyện gì khác làm con tức giận hơn là chuyện anh ấy không? - Lê Dĩnh cau mày.
- Haizz...con gái, con chưa từ bỏ ý định hay sao? - Ông Lê chán nản vuốt trán.- Ba, ba thấy con thế nào? - Lê Dĩnh xoay xoay người.
- Tất nhiên là đẹp rồi! - Ông Lê khen ngợi
- Không không, hỏi ba thì cũng như không - Lê Dĩnh thở hắt ra, cô buồn bực ngồi xuống ghế sofa, chống cằm than thở - Con thua người phụ nữ đó ở điểm gì chứ!? Sao đến một ánh mắt hay nụ cười anh ấy cũng không dành cho con?
- Dĩnh nhi, chuyện này con nên tâm sự với mẹ con mới đúng chứ sao lại tâm sự với ba, ba mù tịt không hà! - Ông Lê có chút buồn cười.
- Con biết nhưng ba là người có phần quan trọng trong chuyện này!
- Quan trọng? Ba có gì mà quan trọng trong chuyện này?
- Thì...ba là tổng giám đốc, cấp trên của anh ấy.
- Ba là người công tư phân minh, sao con có thể nói như vậy được? - Ông Lê nhíu mày, nghiêm giọng - Con định nhờ ba dùng địa vị của mình mà khiến cho cậu ấy yêu con?
-... - Lê Dĩnh chột dạ cúi đầu.
- Là ba chiều hư con rồi...haizzz - Ông Lê thở dài, ông nghiêm nghị nhắc nhở - Lần sau ngoài chuyện công việc ra thì con không được kiếm ba nữa, nơi công ty làm việc không phải chỗ cho con nghịch ngợm. Nhớ rõ và đừng vi phạm, nếu không tuân thủ, ba sẽ cho con nghỉ việc luôn!
- Ba!! - Lê Dĩnh nhăn mặt kêu, thấy ba không để ý đến mình nữa, cô dậm chân bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Ông Lê lắc đầu thở dài, chỉ khổ cho cậu phó phòng tài năng kia...
*****************
Tại Chu gia
Chu Lệ ngồi vắt vẻo trên ghế, vừa nghe điện thoại vừa ăn hoa quả, nghe thấy chuyện mà người cô ta thuê, Chu Lệ hét lên “Anh nói cái gì?” Đầu dây bên kia nhàn nhạt lên tiếng “Chuyện nhà cô ta như vậy, chắc chắn người đàn ông kia sẽ càng bảo vệ cho cô ta hơn, chuyện này cô tính sao?”
- Anh bảo tôi tính sao? - Chu Lệ như nghe thấy chuyện buồn cười, cô ta lạnh giọng - Tiền tôi đã giao cho các anh rồi mà sao các anh chẳng làm được chuyện gì ra hồn thế!?
- Không thể trách chúng tôi được, cô nên nhớ người đàn ông bảo vệ cho cô ta là ai, một người không dễ chọc!
- Nếu các anh đã sợ anh ta như vậy thì sao lại nhận việc mà tôi nói!?
- Hừ, không phải chúng tôi đang gặp khó khăn thì cũng chẳng thèm nhận việc này làm gì...
- Aish, bây giờ mọi chuyện đang rối hết cả lên! Các anh làm ăn như thế thì hại tôi rồi... - Chu Lệ như phát điên hét lên.
- Cô bình tĩnh, chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô cần cho chúng tôi thêm chút thời gian.
- Được, hai ngày nữa, nếu mà không được thì mời các anh hoàn trả tiền cho tôi!
- Được!
“Tút...tút” Chu Lệ bực bội ném chiếc gối ôm ra xa “Hàn Dạ Thần, anh thật sự bao bọc con nhỏ ấy cẩn thận như vậy? Không...Tôi không tin, anh sẽ để lộ sơ hở thôi nhất là gia đình cô ta gặp chuyện như vậy?” Nhớ đến địa chỉ bệnh viện mà tên đàn em kia gửi cho cô ta, Chu Lệ nhếch môi “Chắc tôi phải ghé thăm cô một lần rồi, Mạc Vi Như...” đôi mắt lóe lên tia hận thù.
*****************
Tại Hắc Dạ
“Pằng...pằng” “Yah...hự” - tiếng súng và tiếng đánh nhau vang lên liên tục trong căn hầm của Hắc Dạ.
- Tử Âu, lâu lắm rồi không gặp nhỉ!? - Minh Hạo vỗ vai Tử Âu.
- Dạ... - Tử Âu gật đầu cười - Các anh cũng ác quá đấy, giao cho em Hàn thị, không biết bao là rắc rối, đau cả đầu.
- Phải chấp nhận đi thôi nhỉ? - Minh Hạo cười hì hì.
Bỗng Nam Khánh từ đầu vụt ra đằng sau Minh Hạo hù một tiếng làm anh giật mình, hai mắt trừng trừng quay lại “Cậu làm trò nhảm nhí gì đấy!?” Nam Khánh cầm chai nước tu một hơi “Nhảm nhí mà vẫn công hiệu...” hai người chí chóe một hồi cũng không dừng. Nghị Phong mặt không biểu cảm từ xa tiến đến, trên tay cầm hai lọ thuốc màu lạ. Hai người nhanh nhạy thấy được, liền ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, cười hì hì nhìn Nghị Phong đang đi đến.
Tử Âu chào Nghị Phong, anh gật đầu có lệ, nhẹ nhàng đặt hai lọ thuốc lên bàn. Minh Hạo táy máy cầm lên xem “Thuốc gì vậy?” Nghị Phong nhếch môi “Muốn biết thì thử đi” Minh Hạo hừ lạnh một tiếng. Tử Âu nhìn quanh quanh, không thấy Boss đáng kính đâu, anh liền hỏi
- Boss đâu rồi?
- Ở bệnh viện... - Nam Khánh chưa nói hết câu đã bị tiếng hét của Tử Âu cắt ngang - Cái gì!!!??
- Ây ây, bình tĩnh, haha Khánh đã nói hết đâu mà cậu phải hoảng hốt như vậy? - Minh Hạo cười - Đúng là Boss ở bệnh viện nhưng không phải bị thương mà là để chăm sóc chị dâu và ba vợ.
Nói đến đây Minh Hạo không khỏi bật cười.
- Hở??? - Cần chút thời gian để tiêu hóa hết từng câu từng chữ này của Minh Hạo, Tử Âu bất ngờ mà thốt lên - Không ngờ Boss lại chu đáo thế!
- Phải rồi, haha...
- Mai chúng ta cùng đi thăm họ nhé!? Em cũng muốn gặp chị dâu - Tử Âu nêu ý kiến.
- Ok, chỉ là không biết thùng dấm kia có cho hay không thôi - Nam Khánh cười.
- Chuyện này rất thú vị, mình ok - Minh Hạo ủng hộ hai tay, riêng anh thì lúc nào cũng ok hết, nhất là lại đúng cái sở thích chọc ghẹo người khác của mình.
- Ok nốt - Nam Khánh
- Còn anh Nghị Phong? - Tử Âu quay ra Nghị Phong hỏi, hai người kia cũng tò mò hướng mắt theo.
- Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu ấy nên cũng được thôi - Nghị Phong nhàn nhạt nói.
- Vậy ok hết rồi - Minh Hạo híp mắt cười.
- Nào, uống vài ly chứ nhỉ? - Nam Khánh ra hiệu cho một tên thuộc hạ đi lấy rượu
- Được!
Tối đó bốn người cùng nhau uống rượu, thoải mái nói chuyện cười đùa, họ đều mong đợi ngày mai đi thăm chị dâu và chọc cái bình dấm chua kia một vố (chuyện này là anh Minh Hạo cầm đầu và hết sức được ủng hộ còn Nghị Phong thì không quan tâm rồi)
- Ba...sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? - Mạc Vi Như mặc bộ đồ bệnh nhân ngồi bên cạnh giường ông Mạc. Nhìn sắc mặt tái nhợt của ông, nước mắt cô chực rơi.
- Vợ, em... - Hàn Dạ Thần mở cửa bước vào, anh trông thấy cô đang khóc, cố nén đau lòng và có lỗi, anh bước đến ôm cô - Vợ, ba em sẽ không sao đâu, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp ba có thể tỉnh lại sớm!
- Thần, là do em...là do em đã quá vô tâm với ba mẹ, em...em ngay cả một chút thời gian cũng không có gọi điện cho ba mẹ một lần, mỗi lần nghe điện thoại, nghe giọng họ, sao em không biết được họ cảm thấy như thế nào? họ nhớ em ra sao? Hức...huhu - Mạc Vi Như ôm chặt lấy Hàn Dạ Thần, cô vùi mặt vào trong ngực anh khóc òa lên.
Cảm nhận những giọt nước mặt của cô đang dần thấm ướt áo mình, Hàn Dạ Thần đau lòng và chua xót. Không phải do lỗi của em vợ à, là do lỗi của anh, là do anh đã khiến gia đình em bị ảnh hưởng, bởi những thủ đoạn mà em nghĩ là kinh sợ nhất. Những lời này, anh không sao thốt lên lời. Chỉ biết vỗ về cô, trấn an cô và thầm xin lỗi cô ngàn lần. “Anh sẽ trả thù cho gia đình em, Mạc Vi Như!” - Điều mà anh sẽ làm trong thời gian tới, Hàn Dạ Thần khẳng định trong lòng.
*******************
Công ty máy tính XX
- Cuộc họp kết thúc! - Tiếng của vị giám đốc vang lên khắp căn phòng lớn.
Hơn hai mươi người lần lượt bước ra ngoài, Thế Hải xem đồng hồ trên tay, anh thở dài, công việc bận rộn khiến anh không thể đến thăm cô, cô đã khỏe hơn chưa!? Cô đang làm gì? Có còn nghĩ tới chuyện kia không? Đang chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên “Thế Hải!” Anh giật mình quay ra, là Lê Dĩnh.
- Có chuyện gì sao?
- Cứ có chuyện là mới đến tìm anh hay sao? - Lê Dĩnh nguýt mắt
- Hửm...?
- Hìng như anh đang có chuyện gì đó quan trọng cần suy nghĩ đúng không?
- Chuyện cũng bình thường thôi mà... - Thế Hải xua tay
- Anh nói dối, em nhìn là biết liền! - Lê Dĩnh nói, cô vòng tay trước ngực - Anh có thể chia sẻ với em, có thể em sẽ giúp được anh đó...
-...Lê Dĩnh - Thế Hải nhìn cô, anh mỉm cười - Anh đã nói rồi, chỉ là chuyện bình thường thôi, anh không có nói dối, dù sao cũng cảm ơn em đã muốn chia sẻ với anh!
- Anh... - Lê Dĩnh mở to mắt
- Thôi nhé, anh về làm việc đây! - Thế Hải vẫy tay chào cô rồi bước về phòng làm việc của mình.
Lê Dĩnh bặm môi, cô dậm châm đầy giận dữ. Anh ấy đang nghĩ đến người phụ nữ kia sao? Mình có gì không bằng được cô ta cơ chứ!? Nghĩ đến hình ảnh Mạc Vi Như, Lê Dĩnh không khỏi tự hỏi bản thân. Cô bước vào phòng tổng giám đốc “Ba!”
- Chuyện gì vậy con gái? - Ông Lê đang giở tài liệu, nghe thấy tiếng của con gái rượu, ông liền gập lại tài liệu, ngẩng đầu cưng chiều hỏi.
- Bố thấy có còn chuyện gì khác làm con tức giận hơn là chuyện anh ấy không? - Lê Dĩnh cau mày.
- Haizz...con gái, con chưa từ bỏ ý định hay sao? - Ông Lê chán nản vuốt trán.- Ba, ba thấy con thế nào? - Lê Dĩnh xoay xoay người.
- Tất nhiên là đẹp rồi! - Ông Lê khen ngợi
- Không không, hỏi ba thì cũng như không - Lê Dĩnh thở hắt ra, cô buồn bực ngồi xuống ghế sofa, chống cằm than thở - Con thua người phụ nữ đó ở điểm gì chứ!? Sao đến một ánh mắt hay nụ cười anh ấy cũng không dành cho con?
- Dĩnh nhi, chuyện này con nên tâm sự với mẹ con mới đúng chứ sao lại tâm sự với ba, ba mù tịt không hà! - Ông Lê có chút buồn cười.
- Con biết nhưng ba là người có phần quan trọng trong chuyện này!
- Quan trọng? Ba có gì mà quan trọng trong chuyện này?
- Thì...ba là tổng giám đốc, cấp trên của anh ấy.
- Ba là người công tư phân minh, sao con có thể nói như vậy được? - Ông Lê nhíu mày, nghiêm giọng - Con định nhờ ba dùng địa vị của mình mà khiến cho cậu ấy yêu con?
-... - Lê Dĩnh chột dạ cúi đầu.
- Là ba chiều hư con rồi...haizzz - Ông Lê thở dài, ông nghiêm nghị nhắc nhở - Lần sau ngoài chuyện công việc ra thì con không được kiếm ba nữa, nơi công ty làm việc không phải chỗ cho con nghịch ngợm. Nhớ rõ và đừng vi phạm, nếu không tuân thủ, ba sẽ cho con nghỉ việc luôn!
- Ba!! - Lê Dĩnh nhăn mặt kêu, thấy ba không để ý đến mình nữa, cô dậm chân bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Ông Lê lắc đầu thở dài, chỉ khổ cho cậu phó phòng tài năng kia...
*****************
Tại Chu gia
Chu Lệ ngồi vắt vẻo trên ghế, vừa nghe điện thoại vừa ăn hoa quả, nghe thấy chuyện mà người cô ta thuê, Chu Lệ hét lên “Anh nói cái gì?” Đầu dây bên kia nhàn nhạt lên tiếng “Chuyện nhà cô ta như vậy, chắc chắn người đàn ông kia sẽ càng bảo vệ cho cô ta hơn, chuyện này cô tính sao?”
- Anh bảo tôi tính sao? - Chu Lệ như nghe thấy chuyện buồn cười, cô ta lạnh giọng - Tiền tôi đã giao cho các anh rồi mà sao các anh chẳng làm được chuyện gì ra hồn thế!?
- Không thể trách chúng tôi được, cô nên nhớ người đàn ông bảo vệ cho cô ta là ai, một người không dễ chọc!
- Nếu các anh đã sợ anh ta như vậy thì sao lại nhận việc mà tôi nói!?
- Hừ, không phải chúng tôi đang gặp khó khăn thì cũng chẳng thèm nhận việc này làm gì...
- Aish, bây giờ mọi chuyện đang rối hết cả lên! Các anh làm ăn như thế thì hại tôi rồi... - Chu Lệ như phát điên hét lên.
- Cô bình tĩnh, chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô cần cho chúng tôi thêm chút thời gian.
- Được, hai ngày nữa, nếu mà không được thì mời các anh hoàn trả tiền cho tôi!
- Được!
“Tút...tút” Chu Lệ bực bội ném chiếc gối ôm ra xa “Hàn Dạ Thần, anh thật sự bao bọc con nhỏ ấy cẩn thận như vậy? Không...Tôi không tin, anh sẽ để lộ sơ hở thôi nhất là gia đình cô ta gặp chuyện như vậy?” Nhớ đến địa chỉ bệnh viện mà tên đàn em kia gửi cho cô ta, Chu Lệ nhếch môi “Chắc tôi phải ghé thăm cô một lần rồi, Mạc Vi Như...” đôi mắt lóe lên tia hận thù.
*****************
Tại Hắc Dạ
“Pằng...pằng” “Yah...hự” - tiếng súng và tiếng đánh nhau vang lên liên tục trong căn hầm của Hắc Dạ.
- Tử Âu, lâu lắm rồi không gặp nhỉ!? - Minh Hạo vỗ vai Tử Âu.
- Dạ... - Tử Âu gật đầu cười - Các anh cũng ác quá đấy, giao cho em Hàn thị, không biết bao là rắc rối, đau cả đầu.
- Phải chấp nhận đi thôi nhỉ? - Minh Hạo cười hì hì.
Bỗng Nam Khánh từ đầu vụt ra đằng sau Minh Hạo hù một tiếng làm anh giật mình, hai mắt trừng trừng quay lại “Cậu làm trò nhảm nhí gì đấy!?” Nam Khánh cầm chai nước tu một hơi “Nhảm nhí mà vẫn công hiệu...” hai người chí chóe một hồi cũng không dừng. Nghị Phong mặt không biểu cảm từ xa tiến đến, trên tay cầm hai lọ thuốc màu lạ. Hai người nhanh nhạy thấy được, liền ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, cười hì hì nhìn Nghị Phong đang đi đến.
Tử Âu chào Nghị Phong, anh gật đầu có lệ, nhẹ nhàng đặt hai lọ thuốc lên bàn. Minh Hạo táy máy cầm lên xem “Thuốc gì vậy?” Nghị Phong nhếch môi “Muốn biết thì thử đi” Minh Hạo hừ lạnh một tiếng. Tử Âu nhìn quanh quanh, không thấy Boss đáng kính đâu, anh liền hỏi
- Boss đâu rồi?
- Ở bệnh viện... - Nam Khánh chưa nói hết câu đã bị tiếng hét của Tử Âu cắt ngang - Cái gì!!!??
- Ây ây, bình tĩnh, haha Khánh đã nói hết đâu mà cậu phải hoảng hốt như vậy? - Minh Hạo cười - Đúng là Boss ở bệnh viện nhưng không phải bị thương mà là để chăm sóc chị dâu và ba vợ.
Nói đến đây Minh Hạo không khỏi bật cười.
- Hở??? - Cần chút thời gian để tiêu hóa hết từng câu từng chữ này của Minh Hạo, Tử Âu bất ngờ mà thốt lên - Không ngờ Boss lại chu đáo thế!
- Phải rồi, haha...
- Mai chúng ta cùng đi thăm họ nhé!? Em cũng muốn gặp chị dâu - Tử Âu nêu ý kiến.
- Ok, chỉ là không biết thùng dấm kia có cho hay không thôi - Nam Khánh cười.
- Chuyện này rất thú vị, mình ok - Minh Hạo ủng hộ hai tay, riêng anh thì lúc nào cũng ok hết, nhất là lại đúng cái sở thích chọc ghẹo người khác của mình.
- Ok nốt - Nam Khánh
- Còn anh Nghị Phong? - Tử Âu quay ra Nghị Phong hỏi, hai người kia cũng tò mò hướng mắt theo.
- Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu ấy nên cũng được thôi - Nghị Phong nhàn nhạt nói.
- Vậy ok hết rồi - Minh Hạo híp mắt cười.
- Nào, uống vài ly chứ nhỉ? - Nam Khánh ra hiệu cho một tên thuộc hạ đi lấy rượu
- Được!
Tối đó bốn người cùng nhau uống rượu, thoải mái nói chuyện cười đùa, họ đều mong đợi ngày mai đi thăm chị dâu và chọc cái bình dấm chua kia một vố (chuyện này là anh Minh Hạo cầm đầu và hết sức được ủng hộ còn Nghị Phong thì không quan tâm rồi)