Mạc Vi Như sau khi chào tạm biệt Thế Hải, cô trở về phòng mình. Lấy trong túi ra tờ giấy mà Chu Lệ đã nhét vào trong tay cô. Tờ giấy có một dòng chữ cỡ nhỏ nghuệch ngoạc:
Chiều mai 4h ở quán caffee Day time bên đường, đối diện phía bệnh viện.
Mạc Vi Như cất tờ giấy đi, không cần biết cô ta giở trò gì, cô chỉ cần biết cô ta sẽ nói gì.
“Cạch””Vi Như, sao em đứng đó vậy?” Hàn Dạ Thần mở cửa đi vào, anh vừa mới từ Hàn thị về, trên người còn mặc bộ âu phục đen. Mạc Vi Như bừng tỉnh, cô quay đầu lại, cười cười với anh “Anh đến rồi!” Hàn Dạ Thần mỉm cười bước đến ôm cô. Mạc Vi Như tựa vào ngực anh “Thần, em muốn xuất viện” Hàn Dạ Thần vẫn ôm cô, anh nhắm mắt, thở dài “Sao vậy?” “Em khỏe rồi mà với cả ở lâu trong bệnh viện em cũng thấy ngột” Hàn Dạ Thần gật đầu “Được, ngày mai chúng ta sẽ xuất viện” “Vâng”
Chiều hôm sau, sau khi cô kiểm tra lại toàn bộ sức khỏe theo sự bắt ép của Hàn Dạ Thần, kết quả tích cực thì anh mới để cô xuất viện. Mạc Vi Như lắc đầu chán nản.
“Để anh đưa em về” - Hàn Dạ Thần xách túi đồ của cô, anh nói. Mạc Vi Như nhớ đến tờ giấy của Chu Lệ, cô xem đồng hồ, mới thế đã gần 4 giờ rồi. Cô vội xua tay từ chối “Không cần đâu, em có thể tự về được mà” Hàn Dạ Thần nghe cô nói vậy, anh nhíu mà không hài lòng “Em không thích anh đưa em về sao?” Mạc Vi Như lắc đầu, aish lấy lí do gì đây...Trong lúc cô đang cố nghĩ ra lí do để từ chối thì tiếng chuông điện thoại của Hàn Dạ Thần vang lên. “Alo” Hàn Dạ Thần bắt máy, anh nghe đối phương nói, liếc nhìn cô rồi nói “Được, tôi sẽ đến ngay” Mạc Vi Như rất muốn hô to một tiếng vui mừng, không cần phải nghĩ lí do gì nữa cho mệt, là ông trời giúp cô nha! Hàn Dạ Thần thấy cô có vẻ vui vẻ, anh hừ lạnh “Em vui vậy sao?” Cô cười hì hì kiễng chân hôn vào má anh một cái thật kêu, nịnh nọt “Anh nói gì vậy, em có vui gì đâu, buồn còn chẳng hết nè...” Hàn Dạ Thần tâm bay phấp phới, anh cười gian “Vợ anh hôm nay chủ động nhỉ?” Mạc Vi Như cười tươi không nói gì. Anh nhìn đồng hồ, vội vàng kéo tay cô “Anh đưa em về rồi tiện đường đến chỗ đó luôn” Cô hốt hoảng “Không cần đâu mà Thần, em không muốn làm chậm trễ công việc của anh, em sẽ thấy rất áy náy” Hàn Dạ Thần trầm ngâm một hồi rồi gật đầu “Anh sẽ cho người đến đưa em về nhà” Mạc Vi Như cúi đầu “Em sẽ tự về được, anh không cần mất công như vậy đâu” Hàn Dạ Thần thở dài, cuối cùng anh chấp thuận “Được rồi, em tự về cũng được nhưng anh sẽ cho vệ sĩ theo sau bảo vệ em” dù trong lòng anh có chút nghi hoặc cùng lo lắng. Mạc Vi Như biết mình không thể từ chối được nên cô cũng đành đồng ý.
Thế là muộn hơn 4 giờ, cô mới đến được quán caffee mà Chu Lệ hẹn. Cô ta đã ngồi sẵn ở đó và tự gọi cho mình cốc sinh tố dưa hấu. Thấy Mạc Vi Như đến, Chu Lệ liền cao hứng, không để ý đến việc cô đến muộn. Mạc Vi Như ngồi xuống đối diện Chu Lệ, vẫy một phục vụ đến.
- Cô muốn uống gì? - một nhân viên phục vụ đi tới
- Cho tôi một cốc sinh tố xoài - Mạc Vi Như mỉm cười.
- Sẽ có ngay thưa cô!
Cô gật đầu, quay sang Chu Lệ “Cô nói đi!” Chu Lệ mỉm cười “Cô có vẻ đang rất vội vàng muốn biết” Mạc Vi Như kiên định nhìn cô ta. Chu Lệ nhếch môi “Cứ từ từ đã, để đồ uống lên rồi tôi sẽ nói“. Hai người im lặng, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa kính, nơi đường phố tấp nập người đi lại, cùng tiếng nhạc nhẹ du dương phát ra từ chiếc loa trong quán, không khí bình yên đến lạ. Khi phục vụ đã bê lên một cốc sinh tố xoài, Chu Lệ mới lên tiếng- Cô đã khỏe hẳn chưa?
- Rồi, cảm ơn cô đã hỏi thăm. - Mạc Vi Như mỉm cười đáp lễ, dù cô biết người phụ nữ này không có ý tốt đẹp gì.
- Vậy là tốt rồi... - Chu Lệ cười nói nhưng rồi giọng cô ta trở nên lạ lùng, có chút gì đó hả hê -...Tôi sợ cô sẽ không chịu được mất!
- Cô nói vậy là sao? - Cô nhíu mày.
- Đừng vội tức giận thế chứ! - Chu Lệ mỉm cười - Cô yên tâm, tôi không có ý gì đâu, chỉ là tôi thấy cô đáng thương quá nên tôi mới nói cho cô biết.
- Đáng thương?
- Haha... - Chu Lệ bật cười, giọng trào phúng - Ba sống thực vật, mẹ chết, còn không đáng thương sao?
- Cô nói cái gì? - Mạc Vi Như tức giận quát.
- Haha, không nghe rõ hả? - Chu Lệ hé miệng cười - Vậy để tôi nói lại cho cô rõ hơn nhé! BA SỐNG THỰC VẬT CÒN MẸ THÌ CHẾT, thật đáng thương...
Mạc Vi Như như bị sét đánh trúng, cô khựng lại, ngỡ ngàng nhìn Chu Lệ. Giọng cô dần trở nên run run “Cô..cô nói...mẹ...mẹ tôi chết!??” Chu Lệ nhìn dáng vẻ của Mạc Vi Như, hả hê trong lòng, cô ta làm bộ thở dài nói “Không phải chứ? Cô thật sự chưa biết sao? Mẹ cô đi cùng chuyến tàu với ba cô đó!” “Bùm” một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cô, Mạc Vi Như run rẩy ngồi xuống ghế, cô ôm đầu vò tóc, liên tục lẩm bẩm “Không...không phải là thật...không phải là thật” Chu Lệ hài lòng nhìn phản ức của cô, cô ta cười khẩy, đeo túi xách rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Nhưng đi được vài bước, cô ta bị Mạc Vi Như nắm lấy cổ tay, cô hét lên “Cô...cô nói cho tôi nghe đi! Điều cô nói không phải là sự thật đúng chứ!? Cô nói đi...!!” Mấy ánh mắt của người trong quán hướng về phía hai người. Chu Lê bị nắm đau, cô ta tức giận cố giằng ra, hét lại “Là thật, cô không tin thì có thể hỏi Thần, anh ấy biết tất cả” trong lúc tức giận, cô ta nói ra những lời không nên nói, và Chu Lệ sẽ không ngờ rằng mình đã gây hại đến ai và tự khiến cho bản thân cô ta gặp rắc rối gì. Mạc Vi Như thẫn thờ, mắt cô mở to, tay buông thõng xuống. Chu Lệ nhanh chóng bỏ chạy đi để lại dáng vẻ suy sụp của người phụ nữ.
- Em ơi, em có sao không vậy? - Một cô phục vụ đi tới hỏi.
Mạc Vi Như không còn nghe được gì nữa, trong đầu cô lúc này chỉ lởn vởn toàn là những lời nói của Chu Lệ. Dường như thấy trong quán caffee ồn ào, vả lại một người phụ nữ lại chạy vội ra đụng cả vào người họ. Biết có chuyện không hay, hai người vệ sĩ nhìn nhau, một người đuổi theo Chu Lệ, một người chạy vội vào quán.
- Phu nhân... - người vệ sĩ nhìn Mạc Vi Như khác lạ, anh ta hốt hoảng gọi.
Mạc Vi Như yếu ớt ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi hai mắt cô nhắm lại, cả người đổ xuống. Bên tai cô chỉ còn văng vẳng tiếng kêu gọi của người vệ sĩ cùng người trong quán.
**************
Dinh thự Hàn gia, phòng Hàn Dạ Thần
- Cô ấy chỉ bị ngất đi thôi, không có gì đáng lo ngại cả - Nghị Phong sau khi kiểm tra cho Mạc Vi Như xong, anh nói với Hàn Dạ Thần
- Cô ấy sao lại ngất chứ!? - Hàn Dạ Thần nhíu mày, anh vuốt má cô, một bộ lo lắng đến cực điểm.
- Bị sốc! - Nghị Phong nói ra hai chữ.
- Sốc? - Hàn Dạ Thần ngạc nhiên, anh quay sang người vệ sĩ đã đưa cô về - Nói rõ cho tôi!
- Dạ thưa ông chủ, sau khi ngài đi thì phu nhân có hẹn với một người phụ nữ, phu nhân bảo tôi đợi ở ngoài, thấy phu nhân kiên quyết nên tôi đành nghe theo, chưa được bao lâu thì trong quán trở nên ồn ào và cô ta đã chạy đi, lúc tôi vào thì dáng vẻ phu nhân rất lạ. - Người vệ sĩ thận trọng kể lại.
- Nói chuyện gì không biết, nhưng để đến mức sốc mà ngất đi thế này thì... không phải bình thường đâu - Minh Hạo tựa người vào tường nói
- Đã bắt được cô ta chưa? - Hàn Dạ Thần trong mắt lóe lên tia giận dữ.
- Rồi thưa ông chủ, cô ta đang bị nhốt dưới Hắc ngục - Người vệ sĩ
- Tốt lắm, ngươi lui đi - Hàn Dạ Thần nhếch môi.
Người vệ sĩ bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa. Minh Hạo bước tới vỗ vai Hàn Dạ Thần “Cậu đừng nghĩ nhiều quá!” Hàn Dạ Thần đứng dậy nói với Nghị Phong “Cậu ở đây chăm sóc cho cô ấy” Nghị Phong gật đầu, ánh mắt anh nhìn về phía Mạc Vi Như, trong mắt lóe lên tia đau lòng. Hàn Dạ Thần quay sang nói với Minh Hạo “Đi thôi!” Minh Hạo hiểu ý, anh phấn khích đi theo, gì chứ riêng hành hạ người thì anh cực kì thích. Trong lòng thầm thở dài “Ai mà ngu vậy, chọc vào ổ kiến lửa, haizzz...thế này ông trời cũng không cứu được.”
Chiều mai 4h ở quán caffee Day time bên đường, đối diện phía bệnh viện.
Mạc Vi Như cất tờ giấy đi, không cần biết cô ta giở trò gì, cô chỉ cần biết cô ta sẽ nói gì.
“Cạch””Vi Như, sao em đứng đó vậy?” Hàn Dạ Thần mở cửa đi vào, anh vừa mới từ Hàn thị về, trên người còn mặc bộ âu phục đen. Mạc Vi Như bừng tỉnh, cô quay đầu lại, cười cười với anh “Anh đến rồi!” Hàn Dạ Thần mỉm cười bước đến ôm cô. Mạc Vi Như tựa vào ngực anh “Thần, em muốn xuất viện” Hàn Dạ Thần vẫn ôm cô, anh nhắm mắt, thở dài “Sao vậy?” “Em khỏe rồi mà với cả ở lâu trong bệnh viện em cũng thấy ngột” Hàn Dạ Thần gật đầu “Được, ngày mai chúng ta sẽ xuất viện” “Vâng”
Chiều hôm sau, sau khi cô kiểm tra lại toàn bộ sức khỏe theo sự bắt ép của Hàn Dạ Thần, kết quả tích cực thì anh mới để cô xuất viện. Mạc Vi Như lắc đầu chán nản.
“Để anh đưa em về” - Hàn Dạ Thần xách túi đồ của cô, anh nói. Mạc Vi Như nhớ đến tờ giấy của Chu Lệ, cô xem đồng hồ, mới thế đã gần 4 giờ rồi. Cô vội xua tay từ chối “Không cần đâu, em có thể tự về được mà” Hàn Dạ Thần nghe cô nói vậy, anh nhíu mà không hài lòng “Em không thích anh đưa em về sao?” Mạc Vi Như lắc đầu, aish lấy lí do gì đây...Trong lúc cô đang cố nghĩ ra lí do để từ chối thì tiếng chuông điện thoại của Hàn Dạ Thần vang lên. “Alo” Hàn Dạ Thần bắt máy, anh nghe đối phương nói, liếc nhìn cô rồi nói “Được, tôi sẽ đến ngay” Mạc Vi Như rất muốn hô to một tiếng vui mừng, không cần phải nghĩ lí do gì nữa cho mệt, là ông trời giúp cô nha! Hàn Dạ Thần thấy cô có vẻ vui vẻ, anh hừ lạnh “Em vui vậy sao?” Cô cười hì hì kiễng chân hôn vào má anh một cái thật kêu, nịnh nọt “Anh nói gì vậy, em có vui gì đâu, buồn còn chẳng hết nè...” Hàn Dạ Thần tâm bay phấp phới, anh cười gian “Vợ anh hôm nay chủ động nhỉ?” Mạc Vi Như cười tươi không nói gì. Anh nhìn đồng hồ, vội vàng kéo tay cô “Anh đưa em về rồi tiện đường đến chỗ đó luôn” Cô hốt hoảng “Không cần đâu mà Thần, em không muốn làm chậm trễ công việc của anh, em sẽ thấy rất áy náy” Hàn Dạ Thần trầm ngâm một hồi rồi gật đầu “Anh sẽ cho người đến đưa em về nhà” Mạc Vi Như cúi đầu “Em sẽ tự về được, anh không cần mất công như vậy đâu” Hàn Dạ Thần thở dài, cuối cùng anh chấp thuận “Được rồi, em tự về cũng được nhưng anh sẽ cho vệ sĩ theo sau bảo vệ em” dù trong lòng anh có chút nghi hoặc cùng lo lắng. Mạc Vi Như biết mình không thể từ chối được nên cô cũng đành đồng ý.
Thế là muộn hơn 4 giờ, cô mới đến được quán caffee mà Chu Lệ hẹn. Cô ta đã ngồi sẵn ở đó và tự gọi cho mình cốc sinh tố dưa hấu. Thấy Mạc Vi Như đến, Chu Lệ liền cao hứng, không để ý đến việc cô đến muộn. Mạc Vi Như ngồi xuống đối diện Chu Lệ, vẫy một phục vụ đến.
- Cô muốn uống gì? - một nhân viên phục vụ đi tới
- Cho tôi một cốc sinh tố xoài - Mạc Vi Như mỉm cười.
- Sẽ có ngay thưa cô!
Cô gật đầu, quay sang Chu Lệ “Cô nói đi!” Chu Lệ mỉm cười “Cô có vẻ đang rất vội vàng muốn biết” Mạc Vi Như kiên định nhìn cô ta. Chu Lệ nhếch môi “Cứ từ từ đã, để đồ uống lên rồi tôi sẽ nói“. Hai người im lặng, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa kính, nơi đường phố tấp nập người đi lại, cùng tiếng nhạc nhẹ du dương phát ra từ chiếc loa trong quán, không khí bình yên đến lạ. Khi phục vụ đã bê lên một cốc sinh tố xoài, Chu Lệ mới lên tiếng- Cô đã khỏe hẳn chưa?
- Rồi, cảm ơn cô đã hỏi thăm. - Mạc Vi Như mỉm cười đáp lễ, dù cô biết người phụ nữ này không có ý tốt đẹp gì.
- Vậy là tốt rồi... - Chu Lệ cười nói nhưng rồi giọng cô ta trở nên lạ lùng, có chút gì đó hả hê -...Tôi sợ cô sẽ không chịu được mất!
- Cô nói vậy là sao? - Cô nhíu mày.
- Đừng vội tức giận thế chứ! - Chu Lệ mỉm cười - Cô yên tâm, tôi không có ý gì đâu, chỉ là tôi thấy cô đáng thương quá nên tôi mới nói cho cô biết.
- Đáng thương?
- Haha... - Chu Lệ bật cười, giọng trào phúng - Ba sống thực vật, mẹ chết, còn không đáng thương sao?
- Cô nói cái gì? - Mạc Vi Như tức giận quát.
- Haha, không nghe rõ hả? - Chu Lệ hé miệng cười - Vậy để tôi nói lại cho cô rõ hơn nhé! BA SỐNG THỰC VẬT CÒN MẸ THÌ CHẾT, thật đáng thương...
Mạc Vi Như như bị sét đánh trúng, cô khựng lại, ngỡ ngàng nhìn Chu Lệ. Giọng cô dần trở nên run run “Cô..cô nói...mẹ...mẹ tôi chết!??” Chu Lệ nhìn dáng vẻ của Mạc Vi Như, hả hê trong lòng, cô ta làm bộ thở dài nói “Không phải chứ? Cô thật sự chưa biết sao? Mẹ cô đi cùng chuyến tàu với ba cô đó!” “Bùm” một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cô, Mạc Vi Như run rẩy ngồi xuống ghế, cô ôm đầu vò tóc, liên tục lẩm bẩm “Không...không phải là thật...không phải là thật” Chu Lệ hài lòng nhìn phản ức của cô, cô ta cười khẩy, đeo túi xách rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Nhưng đi được vài bước, cô ta bị Mạc Vi Như nắm lấy cổ tay, cô hét lên “Cô...cô nói cho tôi nghe đi! Điều cô nói không phải là sự thật đúng chứ!? Cô nói đi...!!” Mấy ánh mắt của người trong quán hướng về phía hai người. Chu Lê bị nắm đau, cô ta tức giận cố giằng ra, hét lại “Là thật, cô không tin thì có thể hỏi Thần, anh ấy biết tất cả” trong lúc tức giận, cô ta nói ra những lời không nên nói, và Chu Lệ sẽ không ngờ rằng mình đã gây hại đến ai và tự khiến cho bản thân cô ta gặp rắc rối gì. Mạc Vi Như thẫn thờ, mắt cô mở to, tay buông thõng xuống. Chu Lệ nhanh chóng bỏ chạy đi để lại dáng vẻ suy sụp của người phụ nữ.
- Em ơi, em có sao không vậy? - Một cô phục vụ đi tới hỏi.
Mạc Vi Như không còn nghe được gì nữa, trong đầu cô lúc này chỉ lởn vởn toàn là những lời nói của Chu Lệ. Dường như thấy trong quán caffee ồn ào, vả lại một người phụ nữ lại chạy vội ra đụng cả vào người họ. Biết có chuyện không hay, hai người vệ sĩ nhìn nhau, một người đuổi theo Chu Lệ, một người chạy vội vào quán.
- Phu nhân... - người vệ sĩ nhìn Mạc Vi Như khác lạ, anh ta hốt hoảng gọi.
Mạc Vi Như yếu ớt ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi hai mắt cô nhắm lại, cả người đổ xuống. Bên tai cô chỉ còn văng vẳng tiếng kêu gọi của người vệ sĩ cùng người trong quán.
**************
Dinh thự Hàn gia, phòng Hàn Dạ Thần
- Cô ấy chỉ bị ngất đi thôi, không có gì đáng lo ngại cả - Nghị Phong sau khi kiểm tra cho Mạc Vi Như xong, anh nói với Hàn Dạ Thần
- Cô ấy sao lại ngất chứ!? - Hàn Dạ Thần nhíu mày, anh vuốt má cô, một bộ lo lắng đến cực điểm.
- Bị sốc! - Nghị Phong nói ra hai chữ.
- Sốc? - Hàn Dạ Thần ngạc nhiên, anh quay sang người vệ sĩ đã đưa cô về - Nói rõ cho tôi!
- Dạ thưa ông chủ, sau khi ngài đi thì phu nhân có hẹn với một người phụ nữ, phu nhân bảo tôi đợi ở ngoài, thấy phu nhân kiên quyết nên tôi đành nghe theo, chưa được bao lâu thì trong quán trở nên ồn ào và cô ta đã chạy đi, lúc tôi vào thì dáng vẻ phu nhân rất lạ. - Người vệ sĩ thận trọng kể lại.
- Nói chuyện gì không biết, nhưng để đến mức sốc mà ngất đi thế này thì... không phải bình thường đâu - Minh Hạo tựa người vào tường nói
- Đã bắt được cô ta chưa? - Hàn Dạ Thần trong mắt lóe lên tia giận dữ.
- Rồi thưa ông chủ, cô ta đang bị nhốt dưới Hắc ngục - Người vệ sĩ
- Tốt lắm, ngươi lui đi - Hàn Dạ Thần nhếch môi.
Người vệ sĩ bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa. Minh Hạo bước tới vỗ vai Hàn Dạ Thần “Cậu đừng nghĩ nhiều quá!” Hàn Dạ Thần đứng dậy nói với Nghị Phong “Cậu ở đây chăm sóc cho cô ấy” Nghị Phong gật đầu, ánh mắt anh nhìn về phía Mạc Vi Như, trong mắt lóe lên tia đau lòng. Hàn Dạ Thần quay sang nói với Minh Hạo “Đi thôi!” Minh Hạo hiểu ý, anh phấn khích đi theo, gì chứ riêng hành hạ người thì anh cực kì thích. Trong lòng thầm thở dài “Ai mà ngu vậy, chọc vào ổ kiến lửa, haizzz...thế này ông trời cũng không cứu được.”