“Hahaha” tiếng cười lớn vang khắp biệt thự Hàn gia. Minh Hạo và Nam Khánh ôm bụng cười lăn trên ghế, Nghị Phong cười khẽ, Hàn Dạ Thần nhếch môi kiêu hãnh. Anh mới nói cho ba người này biết chuyện của anh và Mạc Vi Như, cũng như họ, chính anh cũng rất sung sướng.
- Haha, quả là chị dâu mà, tuyệt vời, tuyệt vời, bravo!! - Minh Hạp vỗ tay
- Đúng là fan của tôi mà! - Nam Khánh nói một câu không liên quan, anh bị Hàn Dạ Thần lườm một cái cháy mặt mới cười xòa ngậm miệng.
- Không ngờ thật! - Nghị Phong mỉm cười - Nghe cậu nói, tôi mới thấy rằng cậu thật sự đã tìm được một người phụ nữ xứng đáng với cậu rồi đấy.
- Kể cả cô ấy không nói như vậy, cô ấy vẫn xứng đáng! - Hàn Dạ Thần không vui khi Nghị Phong có chút thành kiến với vợ anh.
- Bênh vực kinh thật! - Minh Hạo bĩu môi.
- Cậu định để cô ấy theo đuổi thật sao? Hay đúng hơn là “bám dính” đấy? - Nam Khánh.
- Cô ấy đã kiên quyết như vậy thì rất khó để thay đổi, với cả tôi cũng muốn một lần được thấy cô ấy vì tôi mà cố gắng... - Hàn Dạ Thần thở dài.
- Vì cậu mà cố gắng? Cô ấy...chưa một lần vì cậu mà cố gắng hay sao? - Nam Khánh nhíu mày.
- Có, nhưng chưa một lần làm tôi thấy thật sự vui mừng...như lần này - Hàn Dạ Thần cười
- Xời... - Minh Hạo
Nghị Phong nhàm chán đứng ngoài cuộc trò chuyện, anh cảm thấy ba người kia như hội phụ nữ tám chuyện. Thật là ồn ào! Hắc Dạ đã mất hình tượng một cách nghiêm trọng. Nghị Phong đau đầu nghĩ, bỗng có tín hiệu báo từ SC đến điện thoại của cả bốn người. Hàn Dạ Thần nhướn mày nhìn ba người xem. Sắc mặt ai cũng thay đổi, là ngạc nhiên sau đó là thú vị.
- Thiếu chủ của Hỏa Diễm - Thiên Uy đã đến thành phố A... - Minh Hạo cười
- Hắn ở khá gần đây, có lẽ đã đoán ra được cậu muốn làm gì rồi! - Nam Khánh nhìn bản đồ được gửi từ SC.
Hàn Dạ Thần gật đầu, anh cũng mở máy ra xem “Xem ra, ta phải đích thân đến chào hỏi rồi” ba người nhìn nhau mỉm cười.
*****************
Mạc Vi Như ngồi trong phòng, mắt cô sưng đỏ vì khóc nhiều. Cả đêm qua, nước mắt cô không thể ngừng rơi. Biểu hiện ở trước Hàn Dạ Thần, là cô đã rất cố gắng để kìm nén cảm xúc. Khi về đến nhà, vỏ bọc mạnh mẽ như bị xé nát ra. Cô nhớ về ba mẹ, nhớ về Hàn Dạ Thần, nhớ về những lời anh nói. Anh là xã hội đen, là nguyên nhân gián tiếp khiến ba mẹ cô bị như vậy. Cô không hận anh? Cô không trả thù anh? Cô không oán trách, lảng tránh anh? Có, dù cô rất muốn nhưng lại không thể.
Cô tự nói với bản thân mình, một khi đã yêu là phải yêu cho hết mình. Không được xao lãng vì những lời nhảm nhí đó của anh! (Nhảm nhí
- Haha, quả là chị dâu mà, tuyệt vời, tuyệt vời, bravo!! - Minh Hạp vỗ tay
- Đúng là fan của tôi mà! - Nam Khánh nói một câu không liên quan, anh bị Hàn Dạ Thần lườm một cái cháy mặt mới cười xòa ngậm miệng.
- Không ngờ thật! - Nghị Phong mỉm cười - Nghe cậu nói, tôi mới thấy rằng cậu thật sự đã tìm được một người phụ nữ xứng đáng với cậu rồi đấy.
- Kể cả cô ấy không nói như vậy, cô ấy vẫn xứng đáng! - Hàn Dạ Thần không vui khi Nghị Phong có chút thành kiến với vợ anh.
- Bênh vực kinh thật! - Minh Hạo bĩu môi.
- Cậu định để cô ấy theo đuổi thật sao? Hay đúng hơn là “bám dính” đấy? - Nam Khánh.
- Cô ấy đã kiên quyết như vậy thì rất khó để thay đổi, với cả tôi cũng muốn một lần được thấy cô ấy vì tôi mà cố gắng... - Hàn Dạ Thần thở dài.
- Vì cậu mà cố gắng? Cô ấy...chưa một lần vì cậu mà cố gắng hay sao? - Nam Khánh nhíu mày.
- Có, nhưng chưa một lần làm tôi thấy thật sự vui mừng...như lần này - Hàn Dạ Thần cười
- Xời... - Minh Hạo
Nghị Phong nhàm chán đứng ngoài cuộc trò chuyện, anh cảm thấy ba người kia như hội phụ nữ tám chuyện. Thật là ồn ào! Hắc Dạ đã mất hình tượng một cách nghiêm trọng. Nghị Phong đau đầu nghĩ, bỗng có tín hiệu báo từ SC đến điện thoại của cả bốn người. Hàn Dạ Thần nhướn mày nhìn ba người xem. Sắc mặt ai cũng thay đổi, là ngạc nhiên sau đó là thú vị.
- Thiếu chủ của Hỏa Diễm - Thiên Uy đã đến thành phố A... - Minh Hạo cười
- Hắn ở khá gần đây, có lẽ đã đoán ra được cậu muốn làm gì rồi! - Nam Khánh nhìn bản đồ được gửi từ SC.
Hàn Dạ Thần gật đầu, anh cũng mở máy ra xem “Xem ra, ta phải đích thân đến chào hỏi rồi” ba người nhìn nhau mỉm cười.
*****************
Mạc Vi Như ngồi trong phòng, mắt cô sưng đỏ vì khóc nhiều. Cả đêm qua, nước mắt cô không thể ngừng rơi. Biểu hiện ở trước Hàn Dạ Thần, là cô đã rất cố gắng để kìm nén cảm xúc. Khi về đến nhà, vỏ bọc mạnh mẽ như bị xé nát ra. Cô nhớ về ba mẹ, nhớ về Hàn Dạ Thần, nhớ về những lời anh nói. Anh là xã hội đen, là nguyên nhân gián tiếp khiến ba mẹ cô bị như vậy. Cô không hận anh? Cô không trả thù anh? Cô không oán trách, lảng tránh anh? Có, dù cô rất muốn nhưng lại không thể.
Cô tự nói với bản thân mình, một khi đã yêu là phải yêu cho hết mình. Không được xao lãng vì những lời nhảm nhí đó của anh! (Nhảm nhí