“Huỵch” hai thân ảnh cao to đầy vết thương ngã phịch xuống đất. Thuộc hạ của Hắc Dạ đứng lùi sang hai bên, Minh Hạo đứng giữa. Anh đút túi quần, nhếch môi cười nhạo với hai người đàn ông đang bị trói dưới đất “Thích theo dõi lắm sao?” Hai tên run rẩy, gắng sức ngẩng đầu lên “Thưa ngài, chúng...chúng tôi chỉ là...tay sai thôi ạ! Có người trả tiền cho chúng tôi” Minh Hạo hừ lạnh “Hắn là ai?” Hai tên nhìn nhau, tên đại ca giục tên đàn em “Nói đi!” Tên đàn em nuốt nước bọt, run rẩy trả lời “Cô ta là ai chúng tôi cũng không biết, chúng tôi với cô ta chỉ mới nói chuyện qua điện thoại thôi ạ, chưa gặp mặt bao giờ” Minh Hạo lấy trong túi áo ra một bức ảnh rồi ném xuống trước mặt hai tên “Là cô ta đúng chứ!?” Tên đại ca im bặt, căm hận nhìn người phụ nữ trong bức ảnh, nếu không phải cô ta thì hắn đã không bị vạ lây như vậy. Phải nghĩ cách thôi mới được, tên đại ca lắc đầu “Tôi đã nói là không biết mặt cô ta rồi mà!” Minh Hạo nhìn sang thuộc hạ phía sau, hắn lấy trong túi ra một chiếc máy ghi hình bật lên. Trong màn hình là cảnh nhà kho tồi tàn, Chu Lệ dùng khăn giấu mặt nhưng dựa vào dáng vóc và hình săm nhỏ ở cánh tay cô ta khi đưa tiền ra thì không khó để nhận ra. Hai tên mặt tái mét, run rẩy nhìn nhau. Minh Hạo bật cười “Đúng là trò hề!” Rồi anh quay ra hai tên thuộc hạ “Tống hai đứa nó vào với cô ta, kêu chúng cưỡng bức cô ta và quay video lại cho tôi sau đó giết cả hai, để lại cô ta là được!” hai tên thuộc hạ gật đầu, túm hai tên dưới đất lôi đi sềnh sệch. Chúng liên miệng hét lên “Không... không được, chúng tôi đã khai hết rồi mà” cho đến khi tiếng hét còn vang xa. Minh Hạo ngoáy tai “Thật ồn ào!”
Vừa ra khỏi Hắc ngục, anh nhận được điện thoại từ thuộc hạ “Thưa ngài, SC có dấu hiệu bị xâm nhập!” Minh Hạo nhíu mày, sau đó anh bật cười nhạo báng “Tên ngu ngốc nào vậy? Không phải là ngài thiếu chủ đáng kính của Hỏa Diễm đó chứ!?” “Chúng tôi chưa rõ ạ, việc này vừa mới xảy ra” “Được rồi” anh cúp máy, lắc đầu chán nản. Tên thiếu chủ của Hỏa Diễm này khiến anh cảm thấy thật nản, thích chơi lớn nhưng không nghĩ đến kết quả.
***************
Hàn Dạ Thần ngồi trong thư phòng, vừa xem giấy tờ Hàn thi gửi đến vừa giải quyết luôn mọi chuyện. Xong xuôi mọi việc, anh thở hắt ra tiếng đầy mệt mỏi. Những lúc như thế này, anh lại nhớ đến cô. Khi anh mệt cô sẽ pha sữa cho anh, xoa bóp vai cho anh, mát xa cho anh. Những lúc có cô bên cạnh, anh sẽ chẳng phải mệt như thế này! Haizzz.... nhưng chính anh là người đuổi cô đi mà. Hàn Dạ Thần anh bắt đầu cảm thấy hối hận rồi. Chống cằm nhìn ngắm bức ảnh của cô đặt trên bàn. Bức ảnh cô cười tươi rạng rỡ ôm cánh tay anh, dựa đầu vào vai anh, anh cũng vòng tay ôm cô, cả hai lúc ấy thật ngọt ngào và gần gũi chứ không phải xa cách như bây giờ. Đây là tấm ảnh hôm anh nói chia tay cô, Hàn Dạ Thần cẩn thận vuốt ve gương mặt cô. Nó là một tấm ảnh, không thể nào có cảm giác như thật được.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh. Vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hét “Thần, nguy rồi!!!” Hàn Dạ Thần nhíu mày “Đã xảy ra chuyện gì rồi!?” “Chị d...à nhầm người yêu cũ của cậu ăn mặc đẹp như tiên nữ thân mật khoác tay một người đàn ông đi vào khách sạn!!” (-.-) Hàn Dạ Thần càng nhíu chặt mày hơn “Cậu nói cái gì?” Minh Hạo “Aish” một tiếng rồi nói “Để tớ gửi bằng chứng cho” trước đó còn hát một câu “Em đi xa quá...em đi xa anh quá” (
Vừa ra khỏi Hắc ngục, anh nhận được điện thoại từ thuộc hạ “Thưa ngài, SC có dấu hiệu bị xâm nhập!” Minh Hạo nhíu mày, sau đó anh bật cười nhạo báng “Tên ngu ngốc nào vậy? Không phải là ngài thiếu chủ đáng kính của Hỏa Diễm đó chứ!?” “Chúng tôi chưa rõ ạ, việc này vừa mới xảy ra” “Được rồi” anh cúp máy, lắc đầu chán nản. Tên thiếu chủ của Hỏa Diễm này khiến anh cảm thấy thật nản, thích chơi lớn nhưng không nghĩ đến kết quả.
***************
Hàn Dạ Thần ngồi trong thư phòng, vừa xem giấy tờ Hàn thi gửi đến vừa giải quyết luôn mọi chuyện. Xong xuôi mọi việc, anh thở hắt ra tiếng đầy mệt mỏi. Những lúc như thế này, anh lại nhớ đến cô. Khi anh mệt cô sẽ pha sữa cho anh, xoa bóp vai cho anh, mát xa cho anh. Những lúc có cô bên cạnh, anh sẽ chẳng phải mệt như thế này! Haizzz.... nhưng chính anh là người đuổi cô đi mà. Hàn Dạ Thần anh bắt đầu cảm thấy hối hận rồi. Chống cằm nhìn ngắm bức ảnh của cô đặt trên bàn. Bức ảnh cô cười tươi rạng rỡ ôm cánh tay anh, dựa đầu vào vai anh, anh cũng vòng tay ôm cô, cả hai lúc ấy thật ngọt ngào và gần gũi chứ không phải xa cách như bây giờ. Đây là tấm ảnh hôm anh nói chia tay cô, Hàn Dạ Thần cẩn thận vuốt ve gương mặt cô. Nó là một tấm ảnh, không thể nào có cảm giác như thật được.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh. Vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hét “Thần, nguy rồi!!!” Hàn Dạ Thần nhíu mày “Đã xảy ra chuyện gì rồi!?” “Chị d...à nhầm người yêu cũ của cậu ăn mặc đẹp như tiên nữ thân mật khoác tay một người đàn ông đi vào khách sạn!!” (-.-) Hàn Dạ Thần càng nhíu chặt mày hơn “Cậu nói cái gì?” Minh Hạo “Aish” một tiếng rồi nói “Để tớ gửi bằng chứng cho” trước đó còn hát một câu “Em đi xa quá...em đi xa anh quá” (