“Sao cô phiền phức quá vậy!!” Hàn Dạ Thần gắt lên. Anh bảo cô đi pha caffee nhưng như trước kia, cô lại pha cho anh cốc sữa, anh đã mắng cô nhưng cô vẫn kiên quyết kêu anh uống sữa. Mạc Vi Như híp mắt nhìn anh, cô nói “Chỉ cần anh uống hết cốc sữa này thì em sẽ không làm phiền anh nữa” Hàn Dạ Thần có ý định muốn hất cốc sữa đi nhưng anh thấy việc đấy có vẻ hơi tàn nhẫn quá. Vì thế anh mím môi, đưa tay cầm cốc sữa lên uống cạn một lần. Đặt “cộp” xuống bàn, anh bực bội “Như vậy đã được chưa hả? Mau đi làm việc đi, thật là bực mình!!” Mạc Vi Như mỉm cười gật đầu đi về phía bàn làm việc của mình.
Hàn Dạ Thần nghe tiếng đóng cửa, anh ngẩng đầu lên, lấy điện thoại ra gọi cho Minh Hạo “Đã chuẩn bị xong hết rồi chứ hả?” Minh Hạo cười “Ok hết rồi, chỉ còn ra trận là xong” “Nam Khánh thì sao?” “Cậu ta đã bắt đầu tiến hành nhiệm vụ từ sáng nay rồi, chỉ cần đợi cuộc gọi của cậu ta thôi” “Vậy được rồi” anh cúp máy rồi tiếp tục làm việc.
Giờ nghỉ trưa, Mạc Vi Như đi cùng với Phó Ninh xuống nhà ăn. Phó Ninh than thở “Cũng may chị và chủ tịch trở lại, không em phát điên mất!” Mạc Vi Như bật cười “Làm gì đến nỗi vậy hả?” Phó Ninh lắc đầu “Còn hơn thế nữa đấy chứ, mà sao chị với chủ tịch đi công tác lâu vậy?” Cô mỉm cười không nói gì.
Lúc giờ về, cô định bắt taxi thì một chiếc BMW đỗ trước cô. Phong Gia Khải thân âu phục đen ngó đầu ra chào cô “Hi em” (Còn ai nhớ anh này không?
Hàn Dạ Thần nghe tiếng đóng cửa, anh ngẩng đầu lên, lấy điện thoại ra gọi cho Minh Hạo “Đã chuẩn bị xong hết rồi chứ hả?” Minh Hạo cười “Ok hết rồi, chỉ còn ra trận là xong” “Nam Khánh thì sao?” “Cậu ta đã bắt đầu tiến hành nhiệm vụ từ sáng nay rồi, chỉ cần đợi cuộc gọi của cậu ta thôi” “Vậy được rồi” anh cúp máy rồi tiếp tục làm việc.
Giờ nghỉ trưa, Mạc Vi Như đi cùng với Phó Ninh xuống nhà ăn. Phó Ninh than thở “Cũng may chị và chủ tịch trở lại, không em phát điên mất!” Mạc Vi Như bật cười “Làm gì đến nỗi vậy hả?” Phó Ninh lắc đầu “Còn hơn thế nữa đấy chứ, mà sao chị với chủ tịch đi công tác lâu vậy?” Cô mỉm cười không nói gì.
Lúc giờ về, cô định bắt taxi thì một chiếc BMW đỗ trước cô. Phong Gia Khải thân âu phục đen ngó đầu ra chào cô “Hi em” (Còn ai nhớ anh này không?