Mạc Vi Như hài lòng nhìn mình trong gương, cô cột tóc cao, mặc áo khoác jean dài tay, bên trong là áo thun trắng, quần bó, đeo khẩu trang đen và đội mũ đen, cô đi thêm đôi giày thể thao màu trắng. Dù là đi điều tra nhưng cũng phải hợp thời trang chứ nhỉ? Mạc Vi Như bật cười.
Cô bắt taxi đến biệt thự Hàn thị, trên đường đi, ông tài xế khó hiểu nhìn cô “Trời hôm nay nhiệt độ khá cao đấy, cô mặc như vậy không sợ nóng sao?” Hay cô ta định đi ăn cướp? Không phải là sẽ cướp luôn chiếc xe và túi tiền của ông ta chứ!? Ông tài xế có chút lo sợ mà suy nghĩ. Mạc Vi Như đúng là có cảm thấy hơi nóng nực nhưng cô vẫn mỉm cười “Cháu thấy bình thường thôi bác ạ, cháu nghĩ là do cháu cảm nhận nhiệt độ hơi khác người bình thường” ông tài xế coi như tin tưởng cái lí do này của cô, ông không nói thêm gì nữa mà chăm chs lái xe.
Đi được đến gần đoạn ra vào, cô nói “Bác cho cháu xuống đây là được rồi” sau khi trả tiền taxi xong xuôi, cô lẩn người bước đến gần biệt thự Hàn gia. Hàn gia là một dinh thự thì đúng hơn, rộng lớn và khang trang đến lóa mắt. Theo như cô những gì cô nhớ khi ở Hàn gia thì quanh đây có lắp một vài cái camera. Mà bộ dạng của cô như thế này rất giống tên trộm cướp. Cô đành phải vận dụng những gì mà cô đã học được trong mấy khóa trại hè.
Cách chiếc cổng lớn tầm 4 mét, cô định tiến lại gần hơn nhưng chợt thấy một chiếc xe limo đen bắt mắt đi đến, cô nhanh chóng nấp vào bức tường, hé mắt nhìn ra. Người đầu tiên bước xuống là Nghị Phong, tiếp đến là Minh Hạo và cuối cùng là Hàn Dạ Thần. Như có cảm giác gì đó, Hàn Dạ Thần vừa bước xuống xe đã hướng mắt về phía cô đứng. Mạc Vi Như giật mình rụt mình vào trong, cô nuốt nước bọt, mồ hôi cũng đã chảy vài giọt. Hàn Dạ Thần nhíu mày, anh ra hiệu cho Minh Hạo tới xem.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Mạc Vi Như nhắm mắt cầu nguyện là anh không thấy. Ánh sáng bị che mất, cô hoảng hốt mở mắt, thấy Minh Hạo ở trước mặt, không khỏi thở phào. Minh Hạo nhìn người trước mặt, mặc đồ kín mít trông như ăn cướp nhưng khi nhìn vào đôi mắt của người này, anh ngay lập tức có thể nhận ra người này là Mạc Vi Như. Minh Hạo trợn mắt nhìn, môi mấp máy không phát ra được tiếng nào. “Cậu có thấy gì không?” Tiếng Hàn Dạ Thần vang lên phía xa. Minh Hạo nhìn cô một hồi rồi nói vọng lại “Không có gì, chỉ là con mèo hoang thôi, tớ đuổi nó đi rồi” anh liếc cô một cái rồi bước đi. Mạc Vi Như ngồi sụp xuống, trời ạ, thật may quá!
Trong Hàn gia, Hàn Dạ Thần bàn tiếp công việc với Tử Âu qua SC, Nghị Phong đi thử thí nghiệm mới, còn Minh Hạo thì lẩn người trốn ra sau vườn. Anh ấn số điện thoại của Mạc Vi Như rồi gọi. Tiếng “tút...” kéo dài đến khi sắp tắt thì Mạc Vi Như mới bắt máy. Minh Hạo nói như hét vào điện thoại “Cô đang định làm cái gì thế hả???” Mạc Vi Như gượng cười “haha... có gì đâu, tôi có việc ở gần đay mà”
- Đừng lừa tôi! Đi công việc mà ăn mặc như đi ăn trộm thế hả? Nói đi, cô định làm gì? - Minh Hạo gằn giọng.
- Làm gì là làm gì? Anh nghĩ tôi có thể làm gì? - Cô bực bội nói.
- Cô vẫn kiên quyết với cái suy nghĩ ngớ ngẩn kia phải không hả? - Anh ôm trán tức giận quát.
- Suy nghĩ ngớ ngẩn? - Cô hơi ngẩn người rồi nhớ lại, cô cười trừ - Đâu có, anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự có việc mà.- Cậu ấy đang cố gắng để bảo vệ cô còn cô thì muốn tự chuốc họa vào thân hả?
- Tôi....
- Nghe cho kĩ đây Mạc Vi Như, cô kiên nhẫn một chút được không? Đợi nốt ngày kia nữa thôi là cô có thể ở bên cậu ấy rồi, đúng hơn chính Thần sẽ đến bên cô. Đâu có lâu đâu đúng không? - Anh hạ giọng nói.
- Tôi không muốn chờ đợi, kiên nhẫn vào việc gì thì được nhưng riêng việc này thì không! - Cô nghiêm giọng - Anh có chắc sẽ không xảy ra chuyện? Anh có chắc là anh ấy sẽ tự đến bên tôi? Anh có chắc là anh ấy sẽ như lúc trước? Anh có chắc là chúng tôi có thể trở lại như xưa?
- Tôi... - bị cô hỏi dồn dập như vậy, Minh Hạo trở về thế bị động, anh không thốt nên lời.
- Tôi khẳng định rằng anh không chắc chắn về những điều đó! Vậy sao còn muốn khuyên bảo tôi hả? Anh chỉ biết hướng về những điều ích lợi trước mắt mà không nghĩ về điều sau đó sẽ như thế nào? Lời nói chỉ là lời nói, sao có thể dễ dàng như hành động được? Tôi cũng sẽ nói luôn, hôm nay tôi sẽ tự mình điều tra tất cả, tôi vẫn sẽ giữ cái suy nghĩ ngớ ngẩn như anh nói đấy và sẽ thực hiện đến cùng! Anh không thể ngăn tôi!
-... - Minh Hạo bỗng cảm thấy anh một lần nữa lại bị cô thuyết phục, một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. Bang phó của Hắc Dạ sao lại thiếu lí trí như vậy? Lần đầu tiên anh hoài nghi về chính mình. Minh Hạo thở dài - Cô muốn biết cái gì?
- Thông tin về ngày kia... - Mạc Vi Như mỉm cười đắc ý, đã bẫy được con chuột nhắt! (Nếu anh Hạo mà biết được chị Như coi anh là chuột nhắt thì không biết sẽ như thế nào nhỉ?
Cô bắt taxi đến biệt thự Hàn thị, trên đường đi, ông tài xế khó hiểu nhìn cô “Trời hôm nay nhiệt độ khá cao đấy, cô mặc như vậy không sợ nóng sao?” Hay cô ta định đi ăn cướp? Không phải là sẽ cướp luôn chiếc xe và túi tiền của ông ta chứ!? Ông tài xế có chút lo sợ mà suy nghĩ. Mạc Vi Như đúng là có cảm thấy hơi nóng nực nhưng cô vẫn mỉm cười “Cháu thấy bình thường thôi bác ạ, cháu nghĩ là do cháu cảm nhận nhiệt độ hơi khác người bình thường” ông tài xế coi như tin tưởng cái lí do này của cô, ông không nói thêm gì nữa mà chăm chs lái xe.
Đi được đến gần đoạn ra vào, cô nói “Bác cho cháu xuống đây là được rồi” sau khi trả tiền taxi xong xuôi, cô lẩn người bước đến gần biệt thự Hàn gia. Hàn gia là một dinh thự thì đúng hơn, rộng lớn và khang trang đến lóa mắt. Theo như cô những gì cô nhớ khi ở Hàn gia thì quanh đây có lắp một vài cái camera. Mà bộ dạng của cô như thế này rất giống tên trộm cướp. Cô đành phải vận dụng những gì mà cô đã học được trong mấy khóa trại hè.
Cách chiếc cổng lớn tầm 4 mét, cô định tiến lại gần hơn nhưng chợt thấy một chiếc xe limo đen bắt mắt đi đến, cô nhanh chóng nấp vào bức tường, hé mắt nhìn ra. Người đầu tiên bước xuống là Nghị Phong, tiếp đến là Minh Hạo và cuối cùng là Hàn Dạ Thần. Như có cảm giác gì đó, Hàn Dạ Thần vừa bước xuống xe đã hướng mắt về phía cô đứng. Mạc Vi Như giật mình rụt mình vào trong, cô nuốt nước bọt, mồ hôi cũng đã chảy vài giọt. Hàn Dạ Thần nhíu mày, anh ra hiệu cho Minh Hạo tới xem.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Mạc Vi Như nhắm mắt cầu nguyện là anh không thấy. Ánh sáng bị che mất, cô hoảng hốt mở mắt, thấy Minh Hạo ở trước mặt, không khỏi thở phào. Minh Hạo nhìn người trước mặt, mặc đồ kín mít trông như ăn cướp nhưng khi nhìn vào đôi mắt của người này, anh ngay lập tức có thể nhận ra người này là Mạc Vi Như. Minh Hạo trợn mắt nhìn, môi mấp máy không phát ra được tiếng nào. “Cậu có thấy gì không?” Tiếng Hàn Dạ Thần vang lên phía xa. Minh Hạo nhìn cô một hồi rồi nói vọng lại “Không có gì, chỉ là con mèo hoang thôi, tớ đuổi nó đi rồi” anh liếc cô một cái rồi bước đi. Mạc Vi Như ngồi sụp xuống, trời ạ, thật may quá!
Trong Hàn gia, Hàn Dạ Thần bàn tiếp công việc với Tử Âu qua SC, Nghị Phong đi thử thí nghiệm mới, còn Minh Hạo thì lẩn người trốn ra sau vườn. Anh ấn số điện thoại của Mạc Vi Như rồi gọi. Tiếng “tút...” kéo dài đến khi sắp tắt thì Mạc Vi Như mới bắt máy. Minh Hạo nói như hét vào điện thoại “Cô đang định làm cái gì thế hả???” Mạc Vi Như gượng cười “haha... có gì đâu, tôi có việc ở gần đay mà”
- Đừng lừa tôi! Đi công việc mà ăn mặc như đi ăn trộm thế hả? Nói đi, cô định làm gì? - Minh Hạo gằn giọng.
- Làm gì là làm gì? Anh nghĩ tôi có thể làm gì? - Cô bực bội nói.
- Cô vẫn kiên quyết với cái suy nghĩ ngớ ngẩn kia phải không hả? - Anh ôm trán tức giận quát.
- Suy nghĩ ngớ ngẩn? - Cô hơi ngẩn người rồi nhớ lại, cô cười trừ - Đâu có, anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự có việc mà.- Cậu ấy đang cố gắng để bảo vệ cô còn cô thì muốn tự chuốc họa vào thân hả?
- Tôi....
- Nghe cho kĩ đây Mạc Vi Như, cô kiên nhẫn một chút được không? Đợi nốt ngày kia nữa thôi là cô có thể ở bên cậu ấy rồi, đúng hơn chính Thần sẽ đến bên cô. Đâu có lâu đâu đúng không? - Anh hạ giọng nói.
- Tôi không muốn chờ đợi, kiên nhẫn vào việc gì thì được nhưng riêng việc này thì không! - Cô nghiêm giọng - Anh có chắc sẽ không xảy ra chuyện? Anh có chắc là anh ấy sẽ tự đến bên tôi? Anh có chắc là anh ấy sẽ như lúc trước? Anh có chắc là chúng tôi có thể trở lại như xưa?
- Tôi... - bị cô hỏi dồn dập như vậy, Minh Hạo trở về thế bị động, anh không thốt nên lời.
- Tôi khẳng định rằng anh không chắc chắn về những điều đó! Vậy sao còn muốn khuyên bảo tôi hả? Anh chỉ biết hướng về những điều ích lợi trước mắt mà không nghĩ về điều sau đó sẽ như thế nào? Lời nói chỉ là lời nói, sao có thể dễ dàng như hành động được? Tôi cũng sẽ nói luôn, hôm nay tôi sẽ tự mình điều tra tất cả, tôi vẫn sẽ giữ cái suy nghĩ ngớ ngẩn như anh nói đấy và sẽ thực hiện đến cùng! Anh không thể ngăn tôi!
-... - Minh Hạo bỗng cảm thấy anh một lần nữa lại bị cô thuyết phục, một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. Bang phó của Hắc Dạ sao lại thiếu lí trí như vậy? Lần đầu tiên anh hoài nghi về chính mình. Minh Hạo thở dài - Cô muốn biết cái gì?
- Thông tin về ngày kia... - Mạc Vi Như mỉm cười đắc ý, đã bẫy được con chuột nhắt! (Nếu anh Hạo mà biết được chị Như coi anh là chuột nhắt thì không biết sẽ như thế nào nhỉ?