Căn phòng bệnh nhân V.I.P chất đầy các món quà và đồ đạc. Đây là những đồ mà người quen hoặc người thân đến tặng cho Mạc Vi Như. Cô vừa mới tỉnh lại chưa được bao lâu thì số người đến thăm hơn chục người. Lúc đầu Hàn Dạ Thần một tay chăm sóc cho cô, anh giấu nhẹm đi việc cô tỉnh lại với lí do là đỡ phiền nhiễu đến việc nghỉ ngơi của cô. Dù cô đã tha thứ cho anh, hai người cũng đã mặn nồng như xưa nhưng với quyết định này của anh thì cô vẫn phải làm mặt giận dỗi. Hàn Dạ Thần vì sợ cô giận nên anh đành cắn răng đi nhờ người thông báo. Chỉ sau một tiếng đó thôi mà người đến thăm nườm nượp. Các món quà khác nhau được xếp gọn gàng bên cạnh, từ thuốc bổ cho đến mĩ phẩm.
Hàn Dạ Thần sau khi đuổi người thì anh có chút việc cần ra ngoài. Dù anh không muốn nhưng cô khuyên anh nên đi xem sao thì anh mới đành xa cô...sau khi hôn và sờ khá thỏa mãn. Mạc Vi Như mặt đỏ bừng nhìn anh ra ngoài. Nghe tiếng đóng cửa, cô trùm chăn lên kêu than “Trời ơi, cái tên sắc lang!!!” Giờ trong phòng chỉ còn một mình cô nên cô cũng thấy chán, Mạc Vi Như lấy cuốn sách ngôn tình cất dưới gối ra đọc cho giết thời gian. Mới đọc được gần nửa cuốn truyện thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô đang cắm cúi vào cuốn truyện nên không ngẩng đầu mà nói “Vào đi” tiếng giày cao gót “cộc... cộc” cùng tiếng phụ nữ ngọt ngào vang lên “Chào chị!” Mạc Vi Như ngẩng đầu lên xem ai, cô ngẩn người khi thấy Lancy. Cô bé mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy bò năng động, mái tóc vàng buộc gọn lên xinh xắn. Trông Lancy rất khác so với những lần cô gặp. Mạc Vi Như không biết cô bé này đến đây để làm gì nhưng cô vẫn mỉm cười “Chào em” Lancy không như mọi lần nổi sùng lên, cô bé kéo ghế đến cạnh giường cô và ngồi xuống. Lancy ngồi thẳng lưng, cô có chút căng thẳng, ngón tay xoắn lại vào nhau. Trong ánh mắt nghi hoặc của Mạc Vi Như, Lancy cúi đầu nói “Em xin lỗi!” Mạc Vi Như nhíu mày ngạc nhiên. Cô chưa kịp lên tiếng thì Lancy đã nói tiếp “Em xin lỗi vì đã cư xử không đúng mực với chị trong những lần mà chúng ta gặp nhau...em...em đã đi quá giới hạn của mình, còn khiến chị và anh Thần phải tức giận nhiều lần, em xin lỗi...”
Mạc Vi Như nhìn cô bé đang cúi gầm mặt trước mặt mình, co mỉm cười “Không sao đâu, chị không giận em” Lancy ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ đầy ngạc nhiên “Chị không giận em!?” Mạc Vi Như cầm tay Lancy nắm nhẹ, cô cười nói “Đã có lúc chị giận em nhưng em đã biết nói xin lỗi, chị không còn lí do gì để giận em nữa” Lancy vui vẻ “Thật sao?” Thấy cô gật đầu, Lancy nắm chặt lấy tay cô “Em vui lắm, cảm ơn chị nhiều!”
- Nhưng... không phải em ghét chị sao? Sao lại đến đây nói xin lỗi chị? - Mạc Vi Như nói ra thắc mắc trong lòng, cô ngước lên nhìn Lancy nhưng thấy mặt cô bé hơi ngẩn ra thì cô mới biết mình đã hơi thất thố - Á,chị xin lỗi, chị không có ý gì đâu, em đừng hiểu nhầm.
- Hì... - Lancy bỗng phì cười làm cô khó hiểu - Em đã hết ghét chị từ lâu rồi, nhưng nó cũng có lí do, chị muốn nghe em nói không?
- Ukm - Cô gật đầu
- Vậy em sẽ nói từ đầu luôn nhé! À mà không, kể thì đúng hơn... - Lancy hắng giọng rồi bắt đầu hồi tưởng và kể cho cô nghe - Em đã gặp anh Thần từ bé, qua một lần anh ấy đã giúp anh trai em thoát nạn. Không biết tại sao khi vừa nhìn thấy anh ấy, em đã có cảm giác bị thu hút rồi. Nghĩ là thích rồi càng về sau lại là yêu, trong quá trình em lớn lên, anh Thần là người mà em luôn nghĩ đến. Mỗi lần anh trai em đi gặp anh ấy, em đều đòi đi theo, nếu không được thì em sẽ lén theo. Chỉ để được nhìn thấy anh ấy.
Lancy liếc nhìn Mạc Vi Như đang chăm chú nghe, không có biểu cảm gì gọi là tức giận nên cô yên tâm kể tiếp
- Anh Thần từ bé đã rất đẹp trai rồi, càng lớn lên anh ấy càng đẹp trai hơn. Em đã lo sợ anh ấy sẽ bị người khác cướp đi. Vì vậy một lần, em đã tự mình đi gặp anh ấy và thổ lộ tình cảm của mình nhưng anh ấy đã lạnh lùng từ chối. Cho dù em là em gái của người bạn anh ấy thì anh ấy vẫn tuyệt tình như cũ. Em không bỏ cuộc mà vẫn luôn nuôi hy vọng trong lòng rằng một ngày anh ấy sẽ chấp nhận em. Em đã âm thầm xử lý những người phụ nữ muốn tiếp cận anh ấy. Nhưng cuối cùng cũng chẳng được gì vì anh ấy không yêu họ, cũng không quan tâm họ. Cho đến khi anh ấy gặp chị...
- Hở? - Mạc Vi Như bất ngờ, chỉ tay vào mình.
- Ukm... chị là một người rất may mắn khi có thể chiếm đóng được trái tim anh ấy. Chị cũng là người duy nhất khiến em thật sự ghen tị và căm hận. Em cũng muốn khiến chị phải thê thảm như mấy cô gái trước kia nhưng hoàn toàn không thể. Vì chị là người anh ấy yêu, là người anh ấy quan tâm nhất trên đời. Em đã không thể làm gì cả, cứ thế tuyệt vọng mà đứng sau.
- Chị... - Mạc Vi Như không nói được lời nào, cô bé Lancy này yêu Thần đến thế, khiến cô cũng có chút thương xót.
- Hì chị nghe em kể hết đã... - Lancy phì cười, chị Như chắc giờ đang rất day dứt đây (ý tốt nha!!
Hàn Dạ Thần sau khi đuổi người thì anh có chút việc cần ra ngoài. Dù anh không muốn nhưng cô khuyên anh nên đi xem sao thì anh mới đành xa cô...sau khi hôn và sờ khá thỏa mãn. Mạc Vi Như mặt đỏ bừng nhìn anh ra ngoài. Nghe tiếng đóng cửa, cô trùm chăn lên kêu than “Trời ơi, cái tên sắc lang!!!” Giờ trong phòng chỉ còn một mình cô nên cô cũng thấy chán, Mạc Vi Như lấy cuốn sách ngôn tình cất dưới gối ra đọc cho giết thời gian. Mới đọc được gần nửa cuốn truyện thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô đang cắm cúi vào cuốn truyện nên không ngẩng đầu mà nói “Vào đi” tiếng giày cao gót “cộc... cộc” cùng tiếng phụ nữ ngọt ngào vang lên “Chào chị!” Mạc Vi Như ngẩng đầu lên xem ai, cô ngẩn người khi thấy Lancy. Cô bé mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy bò năng động, mái tóc vàng buộc gọn lên xinh xắn. Trông Lancy rất khác so với những lần cô gặp. Mạc Vi Như không biết cô bé này đến đây để làm gì nhưng cô vẫn mỉm cười “Chào em” Lancy không như mọi lần nổi sùng lên, cô bé kéo ghế đến cạnh giường cô và ngồi xuống. Lancy ngồi thẳng lưng, cô có chút căng thẳng, ngón tay xoắn lại vào nhau. Trong ánh mắt nghi hoặc của Mạc Vi Như, Lancy cúi đầu nói “Em xin lỗi!” Mạc Vi Như nhíu mày ngạc nhiên. Cô chưa kịp lên tiếng thì Lancy đã nói tiếp “Em xin lỗi vì đã cư xử không đúng mực với chị trong những lần mà chúng ta gặp nhau...em...em đã đi quá giới hạn của mình, còn khiến chị và anh Thần phải tức giận nhiều lần, em xin lỗi...”
Mạc Vi Như nhìn cô bé đang cúi gầm mặt trước mặt mình, co mỉm cười “Không sao đâu, chị không giận em” Lancy ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ đầy ngạc nhiên “Chị không giận em!?” Mạc Vi Như cầm tay Lancy nắm nhẹ, cô cười nói “Đã có lúc chị giận em nhưng em đã biết nói xin lỗi, chị không còn lí do gì để giận em nữa” Lancy vui vẻ “Thật sao?” Thấy cô gật đầu, Lancy nắm chặt lấy tay cô “Em vui lắm, cảm ơn chị nhiều!”
- Nhưng... không phải em ghét chị sao? Sao lại đến đây nói xin lỗi chị? - Mạc Vi Như nói ra thắc mắc trong lòng, cô ngước lên nhìn Lancy nhưng thấy mặt cô bé hơi ngẩn ra thì cô mới biết mình đã hơi thất thố - Á,chị xin lỗi, chị không có ý gì đâu, em đừng hiểu nhầm.
- Hì... - Lancy bỗng phì cười làm cô khó hiểu - Em đã hết ghét chị từ lâu rồi, nhưng nó cũng có lí do, chị muốn nghe em nói không?
- Ukm - Cô gật đầu
- Vậy em sẽ nói từ đầu luôn nhé! À mà không, kể thì đúng hơn... - Lancy hắng giọng rồi bắt đầu hồi tưởng và kể cho cô nghe - Em đã gặp anh Thần từ bé, qua một lần anh ấy đã giúp anh trai em thoát nạn. Không biết tại sao khi vừa nhìn thấy anh ấy, em đã có cảm giác bị thu hút rồi. Nghĩ là thích rồi càng về sau lại là yêu, trong quá trình em lớn lên, anh Thần là người mà em luôn nghĩ đến. Mỗi lần anh trai em đi gặp anh ấy, em đều đòi đi theo, nếu không được thì em sẽ lén theo. Chỉ để được nhìn thấy anh ấy.
Lancy liếc nhìn Mạc Vi Như đang chăm chú nghe, không có biểu cảm gì gọi là tức giận nên cô yên tâm kể tiếp
- Anh Thần từ bé đã rất đẹp trai rồi, càng lớn lên anh ấy càng đẹp trai hơn. Em đã lo sợ anh ấy sẽ bị người khác cướp đi. Vì vậy một lần, em đã tự mình đi gặp anh ấy và thổ lộ tình cảm của mình nhưng anh ấy đã lạnh lùng từ chối. Cho dù em là em gái của người bạn anh ấy thì anh ấy vẫn tuyệt tình như cũ. Em không bỏ cuộc mà vẫn luôn nuôi hy vọng trong lòng rằng một ngày anh ấy sẽ chấp nhận em. Em đã âm thầm xử lý những người phụ nữ muốn tiếp cận anh ấy. Nhưng cuối cùng cũng chẳng được gì vì anh ấy không yêu họ, cũng không quan tâm họ. Cho đến khi anh ấy gặp chị...
- Hở? - Mạc Vi Như bất ngờ, chỉ tay vào mình.
- Ukm... chị là một người rất may mắn khi có thể chiếm đóng được trái tim anh ấy. Chị cũng là người duy nhất khiến em thật sự ghen tị và căm hận. Em cũng muốn khiến chị phải thê thảm như mấy cô gái trước kia nhưng hoàn toàn không thể. Vì chị là người anh ấy yêu, là người anh ấy quan tâm nhất trên đời. Em đã không thể làm gì cả, cứ thế tuyệt vọng mà đứng sau.
- Chị... - Mạc Vi Như không nói được lời nào, cô bé Lancy này yêu Thần đến thế, khiến cô cũng có chút thương xót.
- Hì chị nghe em kể hết đã... - Lancy phì cười, chị Như chắc giờ đang rất day dứt đây (ý tốt nha!!