Hàn Dạ Thần tình cờ gặp John ở cửa bệnh viện. Anh đã nghe chuyện của hai người từ Lancy nên cũng tự nhiên bắt chuyện “Lancy đến thăm Vi Như, cậu đến đón nó à?” John ban đầu hơi ngạc nhiên vì vị chủ tịch lừng lẫy của Hàn thị lại bắt chuyện với mình nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, hơi cúi người rồi nói “Chào ngài, cô ấy muốn giới thiệu tôi với phu nhân nên gọi tôi đến đây!” Hàn Dạ Thần nghe hai chữ “Phu nhân” mà vui vẻ đi vào bệnh viện “Vậy theo tôi!” Hai người đàn ông bước vào bệnh viện, mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau, một vẻ đẹp lai tây còn một vẻ đẹp thuần mực nhưng hoàn hảo hơn cả. Hai người thu hút không ít ánh nhìn của mọi người ở sảnh.
“Haha vậy sao?” “Còn nữa cơ...” Hàn Dạ Thần mở hé cửa ra, anh nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít ở bên trong. Khóe miệng cũng nhếch lên, cười cười mở cửa bước vào “Vợ ơi, anh đến rồi!” Hai người phụ nữ trong phòng đành phải tạm gác chuyện lại. Mạc Vi Như bị anh hôn một cái vào má, cô đỏ mặt nhìn sang Lancy và John đang ôm nhau, cô khẽ gắt lên “Có người ở đây mà anh dám...!!” Hàn Dạ Thần cười cười dụi trán vào mái tóc cô “Vợ ơi, anh nhớ em...” Mạc Vi Như nóng mặt đẩy đẩy anh ra.
Lancy đứng bên cạnh bật cười vỗ tay “Thật là một cặp vợ chồng sến sủa!” John mỉm cười xoa đầu cô. Mãi mới gỡ được con bạch tuộc kia, Mạc Vi Như thở hắt ra mời hai người ngồi xuống ghế. Hàn Dạ Thần được phân công đi rót nước, sau đó ngồi xoa bóp chân cho cô. Mạc Vi Như không để ý đến anh nữa, cô niềm nở cười với John “Chào anh, tôi là Mạc Vi Như, anh là John bạn trai của Lancy đúng chứ!?” John gật đầu. Lancy ôm chặt cánh tay anh “Chúng em sắp cưới nhau rồi, anh ấy là chồng em thì đúng hơn!” John hơi đỏ mặt xoa xoa đầu cô, Lancy nhìn anh cười hì hì. Mạc Vi Như mỉm cười “Chị chúc mừng em nha!”
Lancy liếc sang Hàn Dạ Thần đang chăm chú xoa bóp chân cho vợ. Cô cười gian “Thế anh chị định bao giờ tổ chức hôn lễ ạ?” Hàn Dạ Thần dừng lại động tác, còn Mạc Vi Như thì hướng mắt nhìn anh. Hàn Dạ Thần vẫn vẻ lạnh lùng cao ngạo nói “Khi nào cô ấy hoàn toàn bình phục hẳn, thì chúng tôi sẽ kết hôn, hai người có thể tới dự hoặc không, tùy vào ý nguyện của cô ấy còn tôi thì tôi chỉ quan tâm vợ mình thôi” rồi lại quay lại công việc chính: xoa bóp chân cho vợ yêu. Mạc Vi Như thẹn quá hóa giận, đánh nhẹ vào tay anh một cái “Anh nói gì vậy hả?” Lancy và John hơi ngẩn người, Lancy bật cười, đúng là Hàn Dạ Thần, ngoài anh ra thì chẳng có ai có thể nói mấy lời đó như vậy cả.
Hàn Dạ Thần xem đồng hồ đeo tay, anh lên tiếng “Giờ thăm bệnh nhân đã hết, hai người về cho” ý định đuổi người quá rõ ràng. Mạc Vi Như trán ba vạch đen, từ khi cô tỉnh dậy thì Hàn Dạ Thần đã tự mình đặt ra cái quy định này. Cái gì mà thời gian thăm bệnh nhân? Có mà muốn đuổi đi thì có. Lancy và John cũng tự hiểu nên hai người xin cáo lui rồi khoác tay nhau ra về.
Cửa đóng lại, trong căn phòng bệnh rộng lớn chỉ còn hai người. Mạc Vi Như lườm anh “Có cần phải thế không hả?” Hàn Dạ Thần vẻ mặt ngây thơ (khụ khụ) nói “Không có, anh chỉ sợ vợ mệt, sức khỏe của vợ chưa hoàn toàn hồi phục, nên nghỉ ngơi nhiều hơn nha...” Mạc Vi Như cô cảm thấy thật bó tay mà. Thở dài một tiếng, cô đưa tay ra nắm lấy bàn tay anh khẽ gọi “Thần...” Hàn Dạ Thần kéo ghế đến gần cạnh giường cô. Anh để cô tựa đầu vào ngực mình, một tay ôm cô còn tay còn lại thì nắm tay cô. - Khi em bình phục rồi, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ thật sao?
- Uh, tất nhiên rồi, anh sẽ chuẩn bị hết, còn em chỉ cần đợi làm vợ anh thôi - Hàn Dạ Thần hôn lên trán cô.
- Thần... đây là thật sao? - Cô bỗng hỏi
- Hửm?
- Anh đang ở bên em là thật sao? - Mạc Vi Như sau khi tỉnh lại, cô vẫn lo lắng cho mối quan hệ của hai người.
- Anh xin lỗi, Vi Như - Hàn Dạ Thần ôm chặt cô, giọng anh hơi lạc đi.
- Hứa với em rằng cho dù chuyện gì xảy ra thì anh cũng đừng rời xa em, đừng nói những lời tuyệt tình với em như lúc trước nhé, được không anh? - Mắt cô bỗng nhòe đi, giọng nấc lên từng hồi - Một lần đối với em là đau lắm rồi....
- Vợ, anh xin lỗi... - Hàn Dạ Thần nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, anh nếm được vị mặn của nước mắt, trong lòng nhói lên từng hồi, anh khẽ nói bên tai cô - Mạc Vi Như, anh hứa với em, bằng cả trái tim của anh.
- Thần, em yêu anh - Cô mỉm cười ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh thật nhẹ.
- Vi Như, anh cũng yêu em. - Hàn Dạ Thần dịu dàng nhìn vào mắt cô, anh hôn đáp trả lại.
Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên nóng bỏng. Mạc Vi Như bị anh hôn đến ngạt thở nhưng cô vẫn không muốn dừng lại, sự ngọt ngào này, cô không muốn bỏ lỡ nó thêm một lần nào nữa. Hàn Dạ Thần môi vẫn hôn cô, tay anh bắt đầu hoạt động. Bàn tay to thô ráp lần xuống vạt áo, xoa eo cô rồi luồn vào trong. Mạc Vi Như giật mình muốn bắt tay anh nhưng Hàn Dạ Thần nhanh tay hơn giữ tay cô lại. Bàn tay xấu xa lần lên phần ngực tròn trịa, nhẹ nhàng xoa nắn. Mạc Vi Như rên rỉ thành tiếng nhưng bị anh nuốt vào hết. Hàn Dạ Thần buông tha cho môi cô, anh hôn xuống cổ, cắn nút để lại dấu hôn đỏ sẫm rồi tiếp đến xương quai xanh của cô. Nhiệt độ trong phòng trở nên nóng nực hơn hẳn, khi anh sắp cởi được chiếc cúc áo cuối cùng của cô thì “Cốc... cốc... cốc”
(Huhu, mik trong sáng...mik trong sáng...mik trong sáng
“Haha vậy sao?” “Còn nữa cơ...” Hàn Dạ Thần mở hé cửa ra, anh nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít ở bên trong. Khóe miệng cũng nhếch lên, cười cười mở cửa bước vào “Vợ ơi, anh đến rồi!” Hai người phụ nữ trong phòng đành phải tạm gác chuyện lại. Mạc Vi Như bị anh hôn một cái vào má, cô đỏ mặt nhìn sang Lancy và John đang ôm nhau, cô khẽ gắt lên “Có người ở đây mà anh dám...!!” Hàn Dạ Thần cười cười dụi trán vào mái tóc cô “Vợ ơi, anh nhớ em...” Mạc Vi Như nóng mặt đẩy đẩy anh ra.
Lancy đứng bên cạnh bật cười vỗ tay “Thật là một cặp vợ chồng sến sủa!” John mỉm cười xoa đầu cô. Mãi mới gỡ được con bạch tuộc kia, Mạc Vi Như thở hắt ra mời hai người ngồi xuống ghế. Hàn Dạ Thần được phân công đi rót nước, sau đó ngồi xoa bóp chân cho cô. Mạc Vi Như không để ý đến anh nữa, cô niềm nở cười với John “Chào anh, tôi là Mạc Vi Như, anh là John bạn trai của Lancy đúng chứ!?” John gật đầu. Lancy ôm chặt cánh tay anh “Chúng em sắp cưới nhau rồi, anh ấy là chồng em thì đúng hơn!” John hơi đỏ mặt xoa xoa đầu cô, Lancy nhìn anh cười hì hì. Mạc Vi Như mỉm cười “Chị chúc mừng em nha!”
Lancy liếc sang Hàn Dạ Thần đang chăm chú xoa bóp chân cho vợ. Cô cười gian “Thế anh chị định bao giờ tổ chức hôn lễ ạ?” Hàn Dạ Thần dừng lại động tác, còn Mạc Vi Như thì hướng mắt nhìn anh. Hàn Dạ Thần vẫn vẻ lạnh lùng cao ngạo nói “Khi nào cô ấy hoàn toàn bình phục hẳn, thì chúng tôi sẽ kết hôn, hai người có thể tới dự hoặc không, tùy vào ý nguyện của cô ấy còn tôi thì tôi chỉ quan tâm vợ mình thôi” rồi lại quay lại công việc chính: xoa bóp chân cho vợ yêu. Mạc Vi Như thẹn quá hóa giận, đánh nhẹ vào tay anh một cái “Anh nói gì vậy hả?” Lancy và John hơi ngẩn người, Lancy bật cười, đúng là Hàn Dạ Thần, ngoài anh ra thì chẳng có ai có thể nói mấy lời đó như vậy cả.
Hàn Dạ Thần xem đồng hồ đeo tay, anh lên tiếng “Giờ thăm bệnh nhân đã hết, hai người về cho” ý định đuổi người quá rõ ràng. Mạc Vi Như trán ba vạch đen, từ khi cô tỉnh dậy thì Hàn Dạ Thần đã tự mình đặt ra cái quy định này. Cái gì mà thời gian thăm bệnh nhân? Có mà muốn đuổi đi thì có. Lancy và John cũng tự hiểu nên hai người xin cáo lui rồi khoác tay nhau ra về.
Cửa đóng lại, trong căn phòng bệnh rộng lớn chỉ còn hai người. Mạc Vi Như lườm anh “Có cần phải thế không hả?” Hàn Dạ Thần vẻ mặt ngây thơ (khụ khụ) nói “Không có, anh chỉ sợ vợ mệt, sức khỏe của vợ chưa hoàn toàn hồi phục, nên nghỉ ngơi nhiều hơn nha...” Mạc Vi Như cô cảm thấy thật bó tay mà. Thở dài một tiếng, cô đưa tay ra nắm lấy bàn tay anh khẽ gọi “Thần...” Hàn Dạ Thần kéo ghế đến gần cạnh giường cô. Anh để cô tựa đầu vào ngực mình, một tay ôm cô còn tay còn lại thì nắm tay cô. - Khi em bình phục rồi, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ thật sao?
- Uh, tất nhiên rồi, anh sẽ chuẩn bị hết, còn em chỉ cần đợi làm vợ anh thôi - Hàn Dạ Thần hôn lên trán cô.
- Thần... đây là thật sao? - Cô bỗng hỏi
- Hửm?
- Anh đang ở bên em là thật sao? - Mạc Vi Như sau khi tỉnh lại, cô vẫn lo lắng cho mối quan hệ của hai người.
- Anh xin lỗi, Vi Như - Hàn Dạ Thần ôm chặt cô, giọng anh hơi lạc đi.
- Hứa với em rằng cho dù chuyện gì xảy ra thì anh cũng đừng rời xa em, đừng nói những lời tuyệt tình với em như lúc trước nhé, được không anh? - Mắt cô bỗng nhòe đi, giọng nấc lên từng hồi - Một lần đối với em là đau lắm rồi....
- Vợ, anh xin lỗi... - Hàn Dạ Thần nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, anh nếm được vị mặn của nước mắt, trong lòng nhói lên từng hồi, anh khẽ nói bên tai cô - Mạc Vi Như, anh hứa với em, bằng cả trái tim của anh.
- Thần, em yêu anh - Cô mỉm cười ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh thật nhẹ.
- Vi Như, anh cũng yêu em. - Hàn Dạ Thần dịu dàng nhìn vào mắt cô, anh hôn đáp trả lại.
Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên nóng bỏng. Mạc Vi Như bị anh hôn đến ngạt thở nhưng cô vẫn không muốn dừng lại, sự ngọt ngào này, cô không muốn bỏ lỡ nó thêm một lần nào nữa. Hàn Dạ Thần môi vẫn hôn cô, tay anh bắt đầu hoạt động. Bàn tay to thô ráp lần xuống vạt áo, xoa eo cô rồi luồn vào trong. Mạc Vi Như giật mình muốn bắt tay anh nhưng Hàn Dạ Thần nhanh tay hơn giữ tay cô lại. Bàn tay xấu xa lần lên phần ngực tròn trịa, nhẹ nhàng xoa nắn. Mạc Vi Như rên rỉ thành tiếng nhưng bị anh nuốt vào hết. Hàn Dạ Thần buông tha cho môi cô, anh hôn xuống cổ, cắn nút để lại dấu hôn đỏ sẫm rồi tiếp đến xương quai xanh của cô. Nhiệt độ trong phòng trở nên nóng nực hơn hẳn, khi anh sắp cởi được chiếc cúc áo cuối cùng của cô thì “Cốc... cốc... cốc”
(Huhu, mik trong sáng...mik trong sáng...mik trong sáng