*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Hàn Dạ Thần đưa Mạc Vi Như đi đến cửa hàng váy cưới. Như đã hẹn, bộ váy của nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp - Jane. Mạc Vi Như đi thay đồ còn Hàn Dạ Thần ngồi chờ. Anh gõ gõ mặt bàn chờ đợi, lòng vẫn còn dư vị hạnh phúc tối qua.
"Xoạt" "Wow" - tiếng rèm mở ra và tiếng thốt lên đầy bất ngờ của các nhân viên
Mạc Vi Như mặc bộ váy cưới, thiết kế bó sát làm lộ đường cong chữ S đầy quyến rũ, đi trên đôi giày cao gót 8 phân màu trắng thủy tinh có quai đính đá lấp lánh. Mái tóc đen mượt được búi lên, vài lọn tóc uốn nhẹ thả xuống một bên. Cô trang điểm nhẹ nhàng kiểu cô dâu, nét mặt rạng rỡ ngắm nhìn anh. Hàn Dạ Thần nhìn cô đến ngẩn người, tờ báo trên tay anh rơi xuống sàn. Mạc Vi Như bị anh nhìn đến đỏ mặt, cô cười nhẹ "Thần, em mặc có đẹp không?" Hàn Dạ Thần gật gật đầu, anh vẫn bộ mặt ngẩn ngơ đấy. Trông đáng yêu hết sức! Mạc Vi Như bụm miệng cười, cô để hai cô nhân viên đỡ cô bước xuống bậc thềm. Cô bước đén gần anh, cươi cười nhéo má anh một cái "Mê lắm hả?" Hàn Dạ Thần hơi đỏ mặt, anh quay đầu sang một bên khẽ "Ukm..." một tiếng.
Nhân viên ở đây ai nhìn cũng đều ngưỡng mộ Mạc Vi Như. Người đàn ông hoàng kim kia lại thuộc về cô, không ngưỡng mộ sao được. Hàn Dạ Thần nâng bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô lên, anh nhìn ngón áp út đang đeo nhẫn của cô, khẽ cúi người hôn nhẹ xuống. Mạc Vi Như một hồi rung động, cô mỉm cười. Hàn Dạ Thần nói với nhân viên "Chúng tôi lấy bộ váy này!" Cô nhân viên vui mừng gật đầu, cuối cùng cũng làm hài lòng vị khách quý này, bọn họ mà để vuột mất thì chắc chắn sẽ bị quản lý hỏi tội. Mất việc như chơi!
Hàn Dạ Thần thanh toán xong, một tay xách túi một tay nắm tay cô. Hai người lên xe đi về Hàn gia. Trước đó hai người đi thăm ba Mạc, ba Mạc vẫn nằm đấy, không có dấu hiệu gì cho thấy là tỉnh lại. Mạc Vi Như u sầu nắm tay ba Mạc, Hàn Dạ Thần vòng tay để cô dựa vào ngực mình.
- Ba ơi, con và Thần sắp kết hôn rồi, ba phải tỉnh lại để dắt tay con vào lễ đường chứ! Chẳng phải ba đã nói, được nhìn thấy con kết hôn, hạnh phúc trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, được tận tay giao con cho người con yêu là niềm hạnh phúc của ba hay sao? Mẹ đã rời xa con mà đi rồi, con chỉ còn mỗi ba thôi... - Mạc Vi Như bật khóc.
Hàn Dạ Thần chỉ biết ôm cô thật chặt, cùng cô cảm nhận nỗi đau này. Hàn Dạ Thần thủ thỉ bên tai cô "Em còn có anh mà, đừng khóc nữa..."
********************
Nghị Phong từ bệnh viện đi ra, anh đứng dựa vào tường, liên tục giơ đồng hồ xem như đang chờ đợi ai đó. Gần một tiếng sau, một cô gái mặc áo thun trắng quần bò dài bó chân đơn giản, đi giày chạy đến trước mặt Nghị Phong. Cô gái liên tục cúi đầu xin lỗi "Xin lỗi anh, tôi có chút việc nên đến muộn, để anh phải chờ rồi" Nghị Phong nhíu mày nhìn cô gái trước mặt. Anh chỉ có nhận xét hai chữ: lôi thôi! "Tác phong chậm chạp như cô mà cũng được làm việc ở đây sao?" Cô gái trợn mắt nhìn anh, cô nhíu mày "Anh nói vậy là sao?" Nghị Phong không trả lời, anh đi thẳng vào trong bệnh viện. Cô gái vội vàng chạy theo "Này, đợi tôi với!!"
Kim Hy đuổi được theo Nghị Phong thì cô cũng hết sức rồi. Mệt mỏi ngồi gục xuống sàn, dựa vào tường. Cô nhìn bóng dáng cao lớn kia đang thản nhiên bước đi ngày một xa, tức giận đập đập xuống sàn, tóc tai bù xù, mặt tái nhợt đầy mồ hôi. Mấy vị bác sĩ, y tá cùng bệnh nhân đi ngang qua phải ngoái nhìn. Một cô bác sĩ khá trẻ đi đến hỏi "Cô gì ơi, cô có bị sao không vậy?" Kim Hy hậm hực đứng dậy, nói "Tôi không sao" rồi chạy theo Nghị Phong.
Trước đó vài ngày...
Nghị Phong ngồi trong phòng riêng, nói chuyện với viện trưởng. Cô gái ban nãy tên Kim Hy, là bác sĩ ở một bệnh viện khác chuyển công tác đến, được giao làm trợ lý cho anh. Nghị Phong lật lí lịch của Kim Hy xem xét, cô gái này cũng có vào chiến tích đáng nể ở bệnh viện cũ. Trình độ y học của cô làm trợ lý anh cũng có thể chấp nhận được. Viện trưởng bày bộ dáng cầu xin " Bác sĩ Nghị, tôi biết cậu thích làm việc độc lập nhưng mà cậu cũng nên giúp tôi, cả bệnh viện ai cũng đã có người thực tập rồi, còn mỗi cậu thôi..." thấy anh im lặng, ông viện trưởng nói tiếp "Cô ấy cũng rất có tài, y thuật cũng giỏi lắm! Cậu chắc chắn sẽ hài lòng" Nghị Phong suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu "Tôi đồng ý, nhưng tùy vào cô ta có đáng để tôi đồng ý hay không!" Ông viện trưởng vui vẻ gật gật đầu "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!!"
Kim Hy vào phòng khám của Nghị Phong, đang đang ngồi làm việc. Vẻ ngoài tuấn tú lịch lãm nam tính đó khiến cô bỗng thấy vài phần mê hoặc. Nghị Phong nghe tiếng cửa, biết cô vào nên anh bỏ tập bệnh án xuống bàn. Đưa cho cô một tập tài liệu. Kim Hy bước đến nhận lấy, cô đọc qua một hồi, nhíu mày nhìn anh hỏi "Tôi phải kiểm tra!?" Nghị Phong gật đầu, gương mặt lạnh lùng giọng nói lại càng lạnh hơn "Đừng nghĩ tôi giống như mấy tên bác sĩ khác, làm trợ lý của tôi, khả năng cũng phải đủ"
Kim Hy nắm chặt tay lại, cô cố giữ bình tĩnh. Kim Hy gật đầu "Được"
***************
Tiếng nhạc du dương vang khắp đại sảnh. Hôn lễ giữa chú rể là vị chủ tịch lừng danh Hàn thị - Hàn Dạ Thần và cô dâu người chưa từng xuất hiện trước công chúng - Mạc Vi Như. Người được mời đến là những người thân quen, cũng có một vài đối tác làm ăn của Hàn thị đến chúc mừng. Nhất là sự xuất hiện của tổng giám đốc Nhất thị - Nhất Hàn người từng là đối thủ trên thương trường của Hàn Dạ Thần. Còn có sự xuất hiện của chủ tịch Phong thị - Phong Gia Khải người từng là đối thủ trong tình trường của Hàn Dạ Thần. Vì thế hôn lễ này trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Mạc Vi Như đã thay váy cưới và đang trang điểm làm tóc bên trong phòng. Phó Ninh là phù dâu của cô nên cũng ở cùng cô. Phó Ninh nhìn Mạc Vi Như than thở "Chị Như, sao tên Minh Hạo chết tiệt kia lại là phù rể? Em nhớ là ngoài tên đó ra còn có mấy người bạn của chủ tịch nữa mà" Mạc Vi Như mỉm cười "Anh ấy là bạn thân nhất của Thần nên làm phù rể là đúng rồi, với lại anh ấy không có xấu xa như em nghĩ đâu. Không hiểu thế nào mà từ lúc chị đi làm đến giờ, em cứ nói xấu anh ấy hoài" Phó Ninh bĩu môi "Đó là chị chưa biết thôi, em là em không chịu được"
"Xong rồi thưa phu nhân" - thợ trang điểm và làm tóc nói. Mạc Vi Như nhìn mình trong gương, cô có chút bất ngờ, trông cô đẹp quá! (>.<) Phó Ninh ngồi bên cạnh trầm trồ "Wow, chị Như, chị đúng thật là mỹ nhân mà, cô dâu đẹp nhất đây rồi! chẳng trách chủ tịch lạnh lùng lại say đắm chị như thế! Em nhìn còn mê nữa là..." Mạc Vi Như đỏ mặt "Nói linh tinh! Cô dâu nào mà chẳng đẹp nhất trong ngày cưới" Phó Ninh cười hì hì.
"Cạch" "Vợ yêu ơi..." Hàn Dạ Thần âu phục đen của chú rể. Vẻ đẹp trai hoàn hảo đến nỗi làm cho những giống cái trong phòng phải thèm thuồng. Mạc Vi Như quay ra "Chồng..." Hàn Dạ Thần ngẩn người một hồi rồi chạy đến ôm cô, thủ thỉ bên tai cô "Vợ ơi, em đẹp quá!" Mạc Vi Như cười khúc khích nhéo má anh "Dẻo miệng!!" Hàn Dạ Thần làm bộ xị mặt, giọng đáng thương "Vợ không thấy chồng cũng đẹp sao? Hay là vợ thấy chồng không còn không xứng với vợ nữa...!" Phó Ninh trố mắt nhìn, chủ tịch ơi là chủ tịch...ngài đâu rồi? Mạc Vi Như vuốt má anh "Chồng em đẹp trai lắm! Em rất hãnh diện!" Hàn Dạ Thần cười cúi xuống hôn vào má cô "Vậy là chồng yên tâm rồi!"
Phó Ninh đang cảm giác mình lạc vào chốn mộng ảo thì vai cô bị đập đập làm bừng tỉnh. Cô không cần nhìn cũng biết là ai. Khẽ lườm Minh Hạo "Anh lại lên cơn hả?" Minh Hạo cười cười "No no, tôi chỉ giúp cô bừng tỉnh thôi, cô ngắm hai người kia lâu như thế, nếu ai khác nhìn vào sẽ tưởng cô có ý nghĩ xấu muốn chia cắt họ đấy" Phó Ninh giơ chân muốn giẫm gót vào giày Minh Hạo nhưng anh nhanh chóng tránh được, Minh Hạo hả hê chế nhạo cô "Phù dâu mà bạo lực như vậy thật làm xấu hổ cô dâu mà, tôi nhắc thêm nữa là, cô cố gắng kiềm chế cái bản tính hung dữ này đi nhé! Đừng có đến lúc trao nhẫn lại đi phá!" Phó Ninh trợn mắt nhìn anh, cô hét lớn "Minh Hạo!!!" rồi đuổi theo.
Hàn Dạ Thần nhíu mày "Thật ồn ào!" Mạc Vi Như mỉm cười. Lúc này Nam Khánh bước vào "Hai người còn định tâm tình đến bao giờ, đến giờ rồi đó" hai người nhìn nhau gật đầu.
"Tèn...ten...tèn...ten" - tiếng nhạc hôn lễ quen thuộc vang lên. Tấm thảm trắng trải dài từ cửa cho đến phần bục. Hàn Dạ Thần đứng đó, đôi mắt chim ưng sắc lạnh giờ trở nên ôn nhu hướng về phía cửa. Trong sự mong chờ của các quan khách. Cánh cửa lớn mở ra, Mạc Vi Như đầu trùm khăn voan trắng mỏng của cô dâu, cô ôm bó hoa hồng trắng, nhẹ nhàng bước từng bước vào lễ đường. Theo sau cô là phù dâu Phó Ninh cùng các bé phù dâu nhỏ tung cánh hoa hồng.
Thời điểm cô bước vào là lúc mà mọi người phải trầm trồ. Cô dâu quả thực là một mỹ nhân, có thể sánh đôi với Hàn chủ tịch uy danh lừng lẫy. Họ nhìn gương mặt hạnh phúc của chú rể là có thể biết được, Hàn Dạ Thần yêu cô dâu này như thế nào, thật đáng ngưỡng mộ.
Hàn Dạ Thần nắm lấy tay cô đỡ cô lên bậc thềm cùng mình. Hai người đứng đối diện nhau. Chủ hôn bắt đầu nói "Chú rể có thể vén khăn voan của cô dâu lên" Hàn Dạ Thần vén tấm khăn voan lên. Gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô được lộ rõ. Những người chưa biết cô đều phải càng thêm bất ngờ. Cô dâu đẹp quá sức tưởng tượng. Chủ hôn đang định đọc lời tuyên thề như đã định nhưng Hàn Dạ Thần lạnh lùng cắt ngang ông ta "Vào chuyện chính luôn đi!" Chủ hôn khụ khụ vài tiếng rồi nói "Chú rể Hàn Dạ Thần, con có đồng ý lấy cô dâu Mạc Vi Như làm vợ hay không?" Hàn Dạ Thần giọng chắc nịch "Đồng ý" chủ hôn lại quay sang Mạc Vi Như "Cô dâu Mạc Vi Như, con có đồng ý lấy chú rể Hàn Dạ Thần làm chồng không?" Mạc Vi Như mỉm cười "Con đồng ý"
Chủ hôn định nói câu "Có ai phản đối cuộc hôn nhân này không?" Nhưng ông ta cũng cảm thấy quá là thừa thãi, ai to gan dám phản đối cuộc hôn nhân của Hàn chủ tịch? Chỉ có kẻ ngu ngốc thôi! Chủ hôn nói tiếp "Hai con có thể trao nhẫn cho nhau" hai người nhẹ nhàng trao nhẫn cho nhau. Cặp nhẫn lóe sáng như chứng định cho tình yêu vĩnh cửu của hai người. Chủ hôn hào hứng nói "Hai con đã chính thức trở thành vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu" chưa nói xong câu. Hàn Dạ Thần đã thực hiện luôn. Anh cúi xuống hôn cô. Nụ hôn ngọt ngào đầy hạnh phúc trong tiếng vỗ tay rầm rộ và tiếng chúc mừng.
Nụ hôn này, còn đáng quý hơn cả vì nó chính là một lời thề ước, bên nhau trọn đời của Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như...
------------------------
Chưa muốn hết đâu...❤❤❤
Ngày hôm sau, Hàn Dạ Thần đưa Mạc Vi Như đi đến cửa hàng váy cưới. Như đã hẹn, bộ váy của nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp - Jane. Mạc Vi Như đi thay đồ còn Hàn Dạ Thần ngồi chờ. Anh gõ gõ mặt bàn chờ đợi, lòng vẫn còn dư vị hạnh phúc tối qua.
"Xoạt" "Wow" - tiếng rèm mở ra và tiếng thốt lên đầy bất ngờ của các nhân viên
Mạc Vi Như mặc bộ váy cưới, thiết kế bó sát làm lộ đường cong chữ S đầy quyến rũ, đi trên đôi giày cao gót 8 phân màu trắng thủy tinh có quai đính đá lấp lánh. Mái tóc đen mượt được búi lên, vài lọn tóc uốn nhẹ thả xuống một bên. Cô trang điểm nhẹ nhàng kiểu cô dâu, nét mặt rạng rỡ ngắm nhìn anh. Hàn Dạ Thần nhìn cô đến ngẩn người, tờ báo trên tay anh rơi xuống sàn. Mạc Vi Như bị anh nhìn đến đỏ mặt, cô cười nhẹ "Thần, em mặc có đẹp không?" Hàn Dạ Thần gật gật đầu, anh vẫn bộ mặt ngẩn ngơ đấy. Trông đáng yêu hết sức! Mạc Vi Như bụm miệng cười, cô để hai cô nhân viên đỡ cô bước xuống bậc thềm. Cô bước đén gần anh, cươi cười nhéo má anh một cái "Mê lắm hả?" Hàn Dạ Thần hơi đỏ mặt, anh quay đầu sang một bên khẽ "Ukm..." một tiếng.
Nhân viên ở đây ai nhìn cũng đều ngưỡng mộ Mạc Vi Như. Người đàn ông hoàng kim kia lại thuộc về cô, không ngưỡng mộ sao được. Hàn Dạ Thần nâng bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô lên, anh nhìn ngón áp út đang đeo nhẫn của cô, khẽ cúi người hôn nhẹ xuống. Mạc Vi Như một hồi rung động, cô mỉm cười. Hàn Dạ Thần nói với nhân viên "Chúng tôi lấy bộ váy này!" Cô nhân viên vui mừng gật đầu, cuối cùng cũng làm hài lòng vị khách quý này, bọn họ mà để vuột mất thì chắc chắn sẽ bị quản lý hỏi tội. Mất việc như chơi!
Hàn Dạ Thần thanh toán xong, một tay xách túi một tay nắm tay cô. Hai người lên xe đi về Hàn gia. Trước đó hai người đi thăm ba Mạc, ba Mạc vẫn nằm đấy, không có dấu hiệu gì cho thấy là tỉnh lại. Mạc Vi Như u sầu nắm tay ba Mạc, Hàn Dạ Thần vòng tay để cô dựa vào ngực mình.
- Ba ơi, con và Thần sắp kết hôn rồi, ba phải tỉnh lại để dắt tay con vào lễ đường chứ! Chẳng phải ba đã nói, được nhìn thấy con kết hôn, hạnh phúc trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, được tận tay giao con cho người con yêu là niềm hạnh phúc của ba hay sao? Mẹ đã rời xa con mà đi rồi, con chỉ còn mỗi ba thôi... - Mạc Vi Như bật khóc.
Hàn Dạ Thần chỉ biết ôm cô thật chặt, cùng cô cảm nhận nỗi đau này. Hàn Dạ Thần thủ thỉ bên tai cô "Em còn có anh mà, đừng khóc nữa..."
********************
Nghị Phong từ bệnh viện đi ra, anh đứng dựa vào tường, liên tục giơ đồng hồ xem như đang chờ đợi ai đó. Gần một tiếng sau, một cô gái mặc áo thun trắng quần bò dài bó chân đơn giản, đi giày chạy đến trước mặt Nghị Phong. Cô gái liên tục cúi đầu xin lỗi "Xin lỗi anh, tôi có chút việc nên đến muộn, để anh phải chờ rồi" Nghị Phong nhíu mày nhìn cô gái trước mặt. Anh chỉ có nhận xét hai chữ: lôi thôi! "Tác phong chậm chạp như cô mà cũng được làm việc ở đây sao?" Cô gái trợn mắt nhìn anh, cô nhíu mày "Anh nói vậy là sao?" Nghị Phong không trả lời, anh đi thẳng vào trong bệnh viện. Cô gái vội vàng chạy theo "Này, đợi tôi với!!"
Kim Hy đuổi được theo Nghị Phong thì cô cũng hết sức rồi. Mệt mỏi ngồi gục xuống sàn, dựa vào tường. Cô nhìn bóng dáng cao lớn kia đang thản nhiên bước đi ngày một xa, tức giận đập đập xuống sàn, tóc tai bù xù, mặt tái nhợt đầy mồ hôi. Mấy vị bác sĩ, y tá cùng bệnh nhân đi ngang qua phải ngoái nhìn. Một cô bác sĩ khá trẻ đi đến hỏi "Cô gì ơi, cô có bị sao không vậy?" Kim Hy hậm hực đứng dậy, nói "Tôi không sao" rồi chạy theo Nghị Phong.
Trước đó vài ngày...
Nghị Phong ngồi trong phòng riêng, nói chuyện với viện trưởng. Cô gái ban nãy tên Kim Hy, là bác sĩ ở một bệnh viện khác chuyển công tác đến, được giao làm trợ lý cho anh. Nghị Phong lật lí lịch của Kim Hy xem xét, cô gái này cũng có vào chiến tích đáng nể ở bệnh viện cũ. Trình độ y học của cô làm trợ lý anh cũng có thể chấp nhận được. Viện trưởng bày bộ dáng cầu xin " Bác sĩ Nghị, tôi biết cậu thích làm việc độc lập nhưng mà cậu cũng nên giúp tôi, cả bệnh viện ai cũng đã có người thực tập rồi, còn mỗi cậu thôi..." thấy anh im lặng, ông viện trưởng nói tiếp "Cô ấy cũng rất có tài, y thuật cũng giỏi lắm! Cậu chắc chắn sẽ hài lòng" Nghị Phong suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu "Tôi đồng ý, nhưng tùy vào cô ta có đáng để tôi đồng ý hay không!" Ông viện trưởng vui vẻ gật gật đầu "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!!"
Kim Hy vào phòng khám của Nghị Phong, đang đang ngồi làm việc. Vẻ ngoài tuấn tú lịch lãm nam tính đó khiến cô bỗng thấy vài phần mê hoặc. Nghị Phong nghe tiếng cửa, biết cô vào nên anh bỏ tập bệnh án xuống bàn. Đưa cho cô một tập tài liệu. Kim Hy bước đến nhận lấy, cô đọc qua một hồi, nhíu mày nhìn anh hỏi "Tôi phải kiểm tra!?" Nghị Phong gật đầu, gương mặt lạnh lùng giọng nói lại càng lạnh hơn "Đừng nghĩ tôi giống như mấy tên bác sĩ khác, làm trợ lý của tôi, khả năng cũng phải đủ"
Kim Hy nắm chặt tay lại, cô cố giữ bình tĩnh. Kim Hy gật đầu "Được"
***************
Tiếng nhạc du dương vang khắp đại sảnh. Hôn lễ giữa chú rể là vị chủ tịch lừng danh Hàn thị - Hàn Dạ Thần và cô dâu người chưa từng xuất hiện trước công chúng - Mạc Vi Như. Người được mời đến là những người thân quen, cũng có một vài đối tác làm ăn của Hàn thị đến chúc mừng. Nhất là sự xuất hiện của tổng giám đốc Nhất thị - Nhất Hàn người từng là đối thủ trên thương trường của Hàn Dạ Thần. Còn có sự xuất hiện của chủ tịch Phong thị - Phong Gia Khải người từng là đối thủ trong tình trường của Hàn Dạ Thần. Vì thế hôn lễ này trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Mạc Vi Như đã thay váy cưới và đang trang điểm làm tóc bên trong phòng. Phó Ninh là phù dâu của cô nên cũng ở cùng cô. Phó Ninh nhìn Mạc Vi Như than thở "Chị Như, sao tên Minh Hạo chết tiệt kia lại là phù rể? Em nhớ là ngoài tên đó ra còn có mấy người bạn của chủ tịch nữa mà" Mạc Vi Như mỉm cười "Anh ấy là bạn thân nhất của Thần nên làm phù rể là đúng rồi, với lại anh ấy không có xấu xa như em nghĩ đâu. Không hiểu thế nào mà từ lúc chị đi làm đến giờ, em cứ nói xấu anh ấy hoài" Phó Ninh bĩu môi "Đó là chị chưa biết thôi, em là em không chịu được"
"Xong rồi thưa phu nhân" - thợ trang điểm và làm tóc nói. Mạc Vi Như nhìn mình trong gương, cô có chút bất ngờ, trông cô đẹp quá! (>.<) Phó Ninh ngồi bên cạnh trầm trồ "Wow, chị Như, chị đúng thật là mỹ nhân mà, cô dâu đẹp nhất đây rồi! chẳng trách chủ tịch lạnh lùng lại say đắm chị như thế! Em nhìn còn mê nữa là..." Mạc Vi Như đỏ mặt "Nói linh tinh! Cô dâu nào mà chẳng đẹp nhất trong ngày cưới" Phó Ninh cười hì hì.
"Cạch" "Vợ yêu ơi..." Hàn Dạ Thần âu phục đen của chú rể. Vẻ đẹp trai hoàn hảo đến nỗi làm cho những giống cái trong phòng phải thèm thuồng. Mạc Vi Như quay ra "Chồng..." Hàn Dạ Thần ngẩn người một hồi rồi chạy đến ôm cô, thủ thỉ bên tai cô "Vợ ơi, em đẹp quá!" Mạc Vi Như cười khúc khích nhéo má anh "Dẻo miệng!!" Hàn Dạ Thần làm bộ xị mặt, giọng đáng thương "Vợ không thấy chồng cũng đẹp sao? Hay là vợ thấy chồng không còn không xứng với vợ nữa...!" Phó Ninh trố mắt nhìn, chủ tịch ơi là chủ tịch...ngài đâu rồi? Mạc Vi Như vuốt má anh "Chồng em đẹp trai lắm! Em rất hãnh diện!" Hàn Dạ Thần cười cúi xuống hôn vào má cô "Vậy là chồng yên tâm rồi!"
Phó Ninh đang cảm giác mình lạc vào chốn mộng ảo thì vai cô bị đập đập làm bừng tỉnh. Cô không cần nhìn cũng biết là ai. Khẽ lườm Minh Hạo "Anh lại lên cơn hả?" Minh Hạo cười cười "No no, tôi chỉ giúp cô bừng tỉnh thôi, cô ngắm hai người kia lâu như thế, nếu ai khác nhìn vào sẽ tưởng cô có ý nghĩ xấu muốn chia cắt họ đấy" Phó Ninh giơ chân muốn giẫm gót vào giày Minh Hạo nhưng anh nhanh chóng tránh được, Minh Hạo hả hê chế nhạo cô "Phù dâu mà bạo lực như vậy thật làm xấu hổ cô dâu mà, tôi nhắc thêm nữa là, cô cố gắng kiềm chế cái bản tính hung dữ này đi nhé! Đừng có đến lúc trao nhẫn lại đi phá!" Phó Ninh trợn mắt nhìn anh, cô hét lớn "Minh Hạo!!!" rồi đuổi theo.
Hàn Dạ Thần nhíu mày "Thật ồn ào!" Mạc Vi Như mỉm cười. Lúc này Nam Khánh bước vào "Hai người còn định tâm tình đến bao giờ, đến giờ rồi đó" hai người nhìn nhau gật đầu.
"Tèn...ten...tèn...ten" - tiếng nhạc hôn lễ quen thuộc vang lên. Tấm thảm trắng trải dài từ cửa cho đến phần bục. Hàn Dạ Thần đứng đó, đôi mắt chim ưng sắc lạnh giờ trở nên ôn nhu hướng về phía cửa. Trong sự mong chờ của các quan khách. Cánh cửa lớn mở ra, Mạc Vi Như đầu trùm khăn voan trắng mỏng của cô dâu, cô ôm bó hoa hồng trắng, nhẹ nhàng bước từng bước vào lễ đường. Theo sau cô là phù dâu Phó Ninh cùng các bé phù dâu nhỏ tung cánh hoa hồng.
Thời điểm cô bước vào là lúc mà mọi người phải trầm trồ. Cô dâu quả thực là một mỹ nhân, có thể sánh đôi với Hàn chủ tịch uy danh lừng lẫy. Họ nhìn gương mặt hạnh phúc của chú rể là có thể biết được, Hàn Dạ Thần yêu cô dâu này như thế nào, thật đáng ngưỡng mộ.
Hàn Dạ Thần nắm lấy tay cô đỡ cô lên bậc thềm cùng mình. Hai người đứng đối diện nhau. Chủ hôn bắt đầu nói "Chú rể có thể vén khăn voan của cô dâu lên" Hàn Dạ Thần vén tấm khăn voan lên. Gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô được lộ rõ. Những người chưa biết cô đều phải càng thêm bất ngờ. Cô dâu đẹp quá sức tưởng tượng. Chủ hôn đang định đọc lời tuyên thề như đã định nhưng Hàn Dạ Thần lạnh lùng cắt ngang ông ta "Vào chuyện chính luôn đi!" Chủ hôn khụ khụ vài tiếng rồi nói "Chú rể Hàn Dạ Thần, con có đồng ý lấy cô dâu Mạc Vi Như làm vợ hay không?" Hàn Dạ Thần giọng chắc nịch "Đồng ý" chủ hôn lại quay sang Mạc Vi Như "Cô dâu Mạc Vi Như, con có đồng ý lấy chú rể Hàn Dạ Thần làm chồng không?" Mạc Vi Như mỉm cười "Con đồng ý"
Chủ hôn định nói câu "Có ai phản đối cuộc hôn nhân này không?" Nhưng ông ta cũng cảm thấy quá là thừa thãi, ai to gan dám phản đối cuộc hôn nhân của Hàn chủ tịch? Chỉ có kẻ ngu ngốc thôi! Chủ hôn nói tiếp "Hai con có thể trao nhẫn cho nhau" hai người nhẹ nhàng trao nhẫn cho nhau. Cặp nhẫn lóe sáng như chứng định cho tình yêu vĩnh cửu của hai người. Chủ hôn hào hứng nói "Hai con đã chính thức trở thành vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu" chưa nói xong câu. Hàn Dạ Thần đã thực hiện luôn. Anh cúi xuống hôn cô. Nụ hôn ngọt ngào đầy hạnh phúc trong tiếng vỗ tay rầm rộ và tiếng chúc mừng.
Nụ hôn này, còn đáng quý hơn cả vì nó chính là một lời thề ước, bên nhau trọn đời của Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như...
------------------------
Chưa muốn hết đâu...❤❤❤