"Vợ ơi, a....nè!" Hàn Dạ Thần giơ thìa cháo lên, anh cưng chiều bón cho cô ăn. Mạc Vi Như ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo. Bụng cô đã lớn hơn nhiều so với kích thước bụng bầu bình thường, đi siêu âm thì biết đó là một cặp sinh đôi. Mạc Vi Như ăn xong bát cháo, cô để anh chỉnh chỗ dựa cho mình. Hàn Dạ Thần áp tai vào bụng cô cười nói "Vợ ơi, anh nghe thấy tiếng con mình đạp nè!" Mạc Vi Như vuốt tóc anh, mỉm cười. Hàn Dạ Thần tiếp tục nói "Hai đứa ra nhanh đi, đừng làm khổ vợ bố nữa, không là bố đánh đòn đấy!" Mạc Vi Như đáng nhẹ lên lưng anh, cô buồn cười gắt "Con chưa ra đời mà anh đã dọa nó rồi hả? Mới có 7 tháng thôi mà ra cái gì chứ!" Hàn Dạ Thần xoa xoa bụng cô, ngẩng đầu uất ức nhìn cô "Vợ, anh là lo cho vợ mà! Bây giờ có con rồi nên em ngó lơ anh đúng không? Em vì hai đứa con mà mắng anh! Vậy sau này chúng nó ra đời là anh bị bỏ rơi luôn hả?" Mạc Vi Như hai tay bụm mặt anh, hôn chụt lên môi anh nhằm xoa giận "Không có nha ông xã, anh vẫn luôn là số 1 trong lòng em mà!" Hàn Dạ Thần cười hôn môi cô "Mãi là như vậy?" Mạc Vi Như gật đầu ôm cổ anh "Ukm...em xin hứa!" Hàn Dạ Thần vui vẻ ôm cô.
"Reng...reng...reng" - tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Hàn Dạ Thần nhíu mày buông cô ra, anh nhấc máy "Alo" ngay tức khắc, đầu dây bên kia vang lên tiếng quát tháo của Minh Hạo "Cậu làm gì mà tớ gọi không nghe máy thế hả?" Anh để máy ở thư phòng, sao mà nghe được, Hàn Dạ Thần im lặng một hồi rồi hỏi "Có chuyện gì sao?"
- Chị dâu đâu?
- Cậu hỏi cô ấy làm gì!? - nghe Minh Hạo hỏi vợ yêu, anh không khỏi bực bội.
Mạc Vi Như nghiêng đầu nhìn anh, Minh Hạo tìm cô sao? Có chuyện gì sao?
- Ây ây đừng nghĩ linh tinh, tớ là có việc muốn tìm gặp cô ấy! - Minh Hạo lúng túng nói, không phải Mạc Vi Như không được dùng điện thoại thì anh đã gọi riêng cho cô rồi, chứ không phải gọi cho tên đáng sợ này.
(Người mang bầu phải cách li với đồ dùng điện tử để tránh ảnh hưởng đến thai nhi)
- Có việc? - Giọng Hàn Dạ Thần trầm lạnh đến cực điểm
-.... - Minh Hạo rét run một hồi, anh chần chừ nói - Phải...việc... quan trọng...
Hàn Dạ Thần định cúp máy thì Mạc Vi Như với người giật lấy ống nghe làm Hàn Dạ Thần hốt hoảng một hồi, anh sợ cô ngã. Mạc Vi Như nói vào ống nghe "Có việc gì cần tìm tôi vậy?" Minh Hạo thở phào, may quá cô ấy nghe máy, anh giở giọng cầu xin "Cô giúp tôi với..." Mạc Vi Như nhíu mày "Hửm"
- Tôi...tôi thích...thích... - Minh Hạo chần chừ lên tiếng.
- Hở? Anh thích ai? - Cô ngạc nhiên
Hàn Dạ Thần trợn mắt nhìn, anh dóng tai nghe. Tên này nói hắn thích ai? Anh cũng muốn biết nha...
- Không...phải - Nói mãi anh cũng không phát ra nổi tiếng nào.
-.... - Mạc Vi Như kiên nhẫn chờ nhưng Hàn Dạ Thần bỗng giật ống nghe quát - Nói gì thì nói nhanh đi, cô ấy là phụ nữ mang thai, không được tiếp xúc với đồ điện tử, cậu không biết hả???
Minh Hạo còn chưa kịp định thần thì đầu dây bên kia đã tắt "Tút... tút... tút"
Mạc Vi Như chống hông nhìn anh "Hàn Dạ Thần!" Hàn Dạ Thần đặt ống nghe xuống. Anh cười cười nhìn cô "Vợ ơi, kệ hắn đi, anh đỡ em đi ăn thêm gì nhé! Hừm... những món em thèm ăn lú này nhé!" Vừa nghe đến đây, Mạc Vi Như háo hức gật đầu. Vì mang thai đôi nên bình thường đã ăn nhiều thì lại ăn nhiều hơn. Cô xoa xoa bụng để anh ôm bước xuống nhà.
Từ khi cô mang thai, đồ ở dinh thự Hàn gia được sắp xếp lại cẩn thận. Để cô có thể đi dễ dàng hơn, cũng không phải gặp chuyện gì nguy hiểm. Anh đã thuê một đầu bếp riêng về đồ ăn bà bầu dinh dưỡng nhất. Mạc Vi Như ăn xong một bàn đầy đồ ăn. Cô ngồi ở sofa ăn ô mai chua đọc báo, Hàn Dạ Thần ngồi cạnh cô xử lý công việc. Ngồi được một lúc, cô lên tiếng "Thần!" Hàn Dạ Thần "Hửm" một tiếng.
- Càng ngày em càng béo lên... - Cô buồn buồn nhìn người mình
- Uh - đơn giản chỉ là uh một tiếng
- Phần da rạn ra...
- Uh
- Trông em xấu lắm đúng không?
- U...uh hớ - Hàn Dạ Thần định "uh" tiếp nhưng anh kịp dừng lại, anh lắc đầu nguây nguẩy.
Mạc Vi Như hừ lạnh, cô giận dỗi quay đầu đi. Hàn Dạ Thần thở dài, anh đưa tay vuốt tóc cô "Em vẫn rất xinh đẹp, không hề xấu đi!" Mạc Vi Như cúi đầu nói nhỏ "Anh chỉ an ủi em thôi đúng không? Em xấu đi, anh sẽ yêu người khác, không còn quan tâm đến em như trước nữa...huhu" bỗng cô bật khóc làm anh bối rối không thôi. Hàn Dạ Thần ôm cô vào lòng, xoa nhẹ lưng cô dỗ dành "Vợ, anh sẽ không như vậy đâu mà, em đừng khóc nữa!" Đã được biết trước khi phụ nữ mang thai sẽ khó chiều như vậy, anh mới không thắc mắc vì tính cách của cô. Phụ nữ mang thai thường rất phiền phức về việc này nhưng đối với Hàn Dạ Thần, anh chỉ thấy lo lắng cho cô hơn thôi. Cô vẫn tiếp tục khóc, nước mắt thấm ướt một khoảng áo anh. Hàn Dạ Thần không đẩy cô ra mà càng ôm chặt hơn, anh luôn miệng nói "Vợ ơi, em đừng khóc nữa mà!" "Ngoan, nín đi anh thương!" Phải gần tiếng sau cô mới hết khóc. Thút thít lau nước mắt, Mạc Vi Như đẩy anh ra.
Hàn Dạ Thần thở dài, anh đứng dậy quỳ xuống trước mặt cô. Nắm chặt lấy hai tay cô. Trong sự ngạc nhiên của Mạc Vi Như, anh nhìn thẳng vào mắt cô nói rõ "Mạc Vi Như, vợ yêu của anh, cho dù em có xấu hay đẹp, thì tình yêu của anh dành cho em vẫn luôn là mãi mãi không bao giờ thay đổi. Em nói anh vì vẻ ngoài của em mà bỏ rơi em thì điều đó hoàn toàn sai, nếu thật như em nói thì anh đã yêu rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp ngoài kia rồi. Anh rất oan ức đó em biết không? Trong mắt anh, em luôn là người đẹp nhất! Nuôi em béo tròn, là mục tiêu của anh và anh sẽ không thay đổi. Chỉ cần em tin tưởng anh, yêu anh là được! Vợ nhé!" Mạc Vi Như long lanh nước mắt. Hàn Dạ Thần xoa má cô, anh rướn người hôn lên trán, lên đôi mắt còn ướt nhòe của cô rồi đến chóp mũi, hai má rồi cuối cùng là môi. Anh dịu dàng hôn cô, nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng đến mê hoặc. Mạc Vi Như khẽ mỉm cười, cô vòng tay ôm cổ anh hôn đáp lại.
*****************
Tại Hàn thị
- Này, anh làm gì mà đứng thần người ra thế!? - Nhìn Minh Hạo đứng im nhìn điện thoại, Phó Ninh thắc mắc.
Minh Hạo nghe giọng cô, anh giật mình quay đầu nhìn cô rồi chạy biến. Phó Ninh nghiêng đầu khó hiểu, cô nghĩ "Tên này lại phát điên gì vậy?"
Minh Hạo vào phòng, anh đóng cửa lại. Dựa lưng vào cửa thở hồng hộc. Đúng là dọa người mà! Nghĩ đến những câu nói của Nam Khánh khi hai người đi uống rượu cùng nhau.
- Quên cái tình cảm xưa cũ của cậu đi, nên bắt đầu yêu một người khác rồi - Nam Khánh rót thêm rượu cho Minh Hạo.
- Tôi đã quên lâu rồi... - Minh Hạo nhâp ngụm rượu cười nói.
- Hở? Dứt khoát nhỉ? Có vẻ cậu đã thật sự quên được cô ta - Nam Khánh gật gù nói.
Minh Hạo đã từng yêu sâu đậm một người phụ nữ nhưng sau đó không hiểu vì lẽ gì mà cô ta lại rời đi bỏ lại Minh Hạo một mình, cô ta chỉ để lại một tờ giấy vỏn vẹn vài chữ "Chúng ta chia tay đi, em mệt mỏi lắm rồi!" Sau đó không lâu sau, có tin cô ta kết hôn với một người đàn ông khác bên Anh. Từ đó, Minh Hạo trở nên phong lưu, hết cặp cô này lại đến cặp cô khác, hoàn toàn không tin vào tình yêu nữa.
- Phải.
- Chúc mừng cậu! - Nam Khánh vui vẻ cụng ly với Minh Hạo - Nhưng tôi nghĩ cũng phải có thứ làm cho cậu quên đi chứ nhỉ?
- Haha, đoán đúng đó! - Nghĩ đến gì đó, anh nhếch môi cười nói.
- Sao? Nói cho tôi biết được không?
- Hừm...nếu tôi nói nhờ tình yêu thì cậu có tin không?
- Phụt... - Nam Khánh phun rượu ra, anh khụ khụ vài tiếng, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Minh Hạo - Cậu... cậu nói...cậu yêu người khác?
- Uh - Anh nhún vai
- What the? Haha - Nam Khánh bật cười - Nói đi, ai đấy!?
- Bí mật! - Minh Hạo nháy mắt.
- Hở? Cậu muốn tôi tự tìm hiểu sao? - Nam Khánh mất hứng
- Tùy cậu, nhưng cậu sẽ biết sớm thôi - Minh Hạo mập mờ nói.
- Ok Ok...
Minh Hạo ngồi xuống ghế bành, anh mở máy, vào album ảnh, mở hình một cô gái tóc xõa mặc đồ công sở đang nghiêng đầu ngủ. Khẽ vuốt màn hình, Minh Hạo mỉm cười "Là em..."
"Reng...reng...reng" - tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Hàn Dạ Thần nhíu mày buông cô ra, anh nhấc máy "Alo" ngay tức khắc, đầu dây bên kia vang lên tiếng quát tháo của Minh Hạo "Cậu làm gì mà tớ gọi không nghe máy thế hả?" Anh để máy ở thư phòng, sao mà nghe được, Hàn Dạ Thần im lặng một hồi rồi hỏi "Có chuyện gì sao?"
- Chị dâu đâu?
- Cậu hỏi cô ấy làm gì!? - nghe Minh Hạo hỏi vợ yêu, anh không khỏi bực bội.
Mạc Vi Như nghiêng đầu nhìn anh, Minh Hạo tìm cô sao? Có chuyện gì sao?
- Ây ây đừng nghĩ linh tinh, tớ là có việc muốn tìm gặp cô ấy! - Minh Hạo lúng túng nói, không phải Mạc Vi Như không được dùng điện thoại thì anh đã gọi riêng cho cô rồi, chứ không phải gọi cho tên đáng sợ này.
(Người mang bầu phải cách li với đồ dùng điện tử để tránh ảnh hưởng đến thai nhi)
- Có việc? - Giọng Hàn Dạ Thần trầm lạnh đến cực điểm
-.... - Minh Hạo rét run một hồi, anh chần chừ nói - Phải...việc... quan trọng...
Hàn Dạ Thần định cúp máy thì Mạc Vi Như với người giật lấy ống nghe làm Hàn Dạ Thần hốt hoảng một hồi, anh sợ cô ngã. Mạc Vi Như nói vào ống nghe "Có việc gì cần tìm tôi vậy?" Minh Hạo thở phào, may quá cô ấy nghe máy, anh giở giọng cầu xin "Cô giúp tôi với..." Mạc Vi Như nhíu mày "Hửm"
- Tôi...tôi thích...thích... - Minh Hạo chần chừ lên tiếng.
- Hở? Anh thích ai? - Cô ngạc nhiên
Hàn Dạ Thần trợn mắt nhìn, anh dóng tai nghe. Tên này nói hắn thích ai? Anh cũng muốn biết nha...
- Không...phải - Nói mãi anh cũng không phát ra nổi tiếng nào.
-.... - Mạc Vi Như kiên nhẫn chờ nhưng Hàn Dạ Thần bỗng giật ống nghe quát - Nói gì thì nói nhanh đi, cô ấy là phụ nữ mang thai, không được tiếp xúc với đồ điện tử, cậu không biết hả???
Minh Hạo còn chưa kịp định thần thì đầu dây bên kia đã tắt "Tút... tút... tút"
Mạc Vi Như chống hông nhìn anh "Hàn Dạ Thần!" Hàn Dạ Thần đặt ống nghe xuống. Anh cười cười nhìn cô "Vợ ơi, kệ hắn đi, anh đỡ em đi ăn thêm gì nhé! Hừm... những món em thèm ăn lú này nhé!" Vừa nghe đến đây, Mạc Vi Như háo hức gật đầu. Vì mang thai đôi nên bình thường đã ăn nhiều thì lại ăn nhiều hơn. Cô xoa xoa bụng để anh ôm bước xuống nhà.
Từ khi cô mang thai, đồ ở dinh thự Hàn gia được sắp xếp lại cẩn thận. Để cô có thể đi dễ dàng hơn, cũng không phải gặp chuyện gì nguy hiểm. Anh đã thuê một đầu bếp riêng về đồ ăn bà bầu dinh dưỡng nhất. Mạc Vi Như ăn xong một bàn đầy đồ ăn. Cô ngồi ở sofa ăn ô mai chua đọc báo, Hàn Dạ Thần ngồi cạnh cô xử lý công việc. Ngồi được một lúc, cô lên tiếng "Thần!" Hàn Dạ Thần "Hửm" một tiếng.
- Càng ngày em càng béo lên... - Cô buồn buồn nhìn người mình
- Uh - đơn giản chỉ là uh một tiếng
- Phần da rạn ra...
- Uh
- Trông em xấu lắm đúng không?
- U...uh hớ - Hàn Dạ Thần định "uh" tiếp nhưng anh kịp dừng lại, anh lắc đầu nguây nguẩy.
Mạc Vi Như hừ lạnh, cô giận dỗi quay đầu đi. Hàn Dạ Thần thở dài, anh đưa tay vuốt tóc cô "Em vẫn rất xinh đẹp, không hề xấu đi!" Mạc Vi Như cúi đầu nói nhỏ "Anh chỉ an ủi em thôi đúng không? Em xấu đi, anh sẽ yêu người khác, không còn quan tâm đến em như trước nữa...huhu" bỗng cô bật khóc làm anh bối rối không thôi. Hàn Dạ Thần ôm cô vào lòng, xoa nhẹ lưng cô dỗ dành "Vợ, anh sẽ không như vậy đâu mà, em đừng khóc nữa!" Đã được biết trước khi phụ nữ mang thai sẽ khó chiều như vậy, anh mới không thắc mắc vì tính cách của cô. Phụ nữ mang thai thường rất phiền phức về việc này nhưng đối với Hàn Dạ Thần, anh chỉ thấy lo lắng cho cô hơn thôi. Cô vẫn tiếp tục khóc, nước mắt thấm ướt một khoảng áo anh. Hàn Dạ Thần không đẩy cô ra mà càng ôm chặt hơn, anh luôn miệng nói "Vợ ơi, em đừng khóc nữa mà!" "Ngoan, nín đi anh thương!" Phải gần tiếng sau cô mới hết khóc. Thút thít lau nước mắt, Mạc Vi Như đẩy anh ra.
Hàn Dạ Thần thở dài, anh đứng dậy quỳ xuống trước mặt cô. Nắm chặt lấy hai tay cô. Trong sự ngạc nhiên của Mạc Vi Như, anh nhìn thẳng vào mắt cô nói rõ "Mạc Vi Như, vợ yêu của anh, cho dù em có xấu hay đẹp, thì tình yêu của anh dành cho em vẫn luôn là mãi mãi không bao giờ thay đổi. Em nói anh vì vẻ ngoài của em mà bỏ rơi em thì điều đó hoàn toàn sai, nếu thật như em nói thì anh đã yêu rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp ngoài kia rồi. Anh rất oan ức đó em biết không? Trong mắt anh, em luôn là người đẹp nhất! Nuôi em béo tròn, là mục tiêu của anh và anh sẽ không thay đổi. Chỉ cần em tin tưởng anh, yêu anh là được! Vợ nhé!" Mạc Vi Như long lanh nước mắt. Hàn Dạ Thần xoa má cô, anh rướn người hôn lên trán, lên đôi mắt còn ướt nhòe của cô rồi đến chóp mũi, hai má rồi cuối cùng là môi. Anh dịu dàng hôn cô, nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng đến mê hoặc. Mạc Vi Như khẽ mỉm cười, cô vòng tay ôm cổ anh hôn đáp lại.
*****************
Tại Hàn thị
- Này, anh làm gì mà đứng thần người ra thế!? - Nhìn Minh Hạo đứng im nhìn điện thoại, Phó Ninh thắc mắc.
Minh Hạo nghe giọng cô, anh giật mình quay đầu nhìn cô rồi chạy biến. Phó Ninh nghiêng đầu khó hiểu, cô nghĩ "Tên này lại phát điên gì vậy?"
Minh Hạo vào phòng, anh đóng cửa lại. Dựa lưng vào cửa thở hồng hộc. Đúng là dọa người mà! Nghĩ đến những câu nói của Nam Khánh khi hai người đi uống rượu cùng nhau.
- Quên cái tình cảm xưa cũ của cậu đi, nên bắt đầu yêu một người khác rồi - Nam Khánh rót thêm rượu cho Minh Hạo.
- Tôi đã quên lâu rồi... - Minh Hạo nhâp ngụm rượu cười nói.
- Hở? Dứt khoát nhỉ? Có vẻ cậu đã thật sự quên được cô ta - Nam Khánh gật gù nói.
Minh Hạo đã từng yêu sâu đậm một người phụ nữ nhưng sau đó không hiểu vì lẽ gì mà cô ta lại rời đi bỏ lại Minh Hạo một mình, cô ta chỉ để lại một tờ giấy vỏn vẹn vài chữ "Chúng ta chia tay đi, em mệt mỏi lắm rồi!" Sau đó không lâu sau, có tin cô ta kết hôn với một người đàn ông khác bên Anh. Từ đó, Minh Hạo trở nên phong lưu, hết cặp cô này lại đến cặp cô khác, hoàn toàn không tin vào tình yêu nữa.
- Phải.
- Chúc mừng cậu! - Nam Khánh vui vẻ cụng ly với Minh Hạo - Nhưng tôi nghĩ cũng phải có thứ làm cho cậu quên đi chứ nhỉ?
- Haha, đoán đúng đó! - Nghĩ đến gì đó, anh nhếch môi cười nói.
- Sao? Nói cho tôi biết được không?
- Hừm...nếu tôi nói nhờ tình yêu thì cậu có tin không?
- Phụt... - Nam Khánh phun rượu ra, anh khụ khụ vài tiếng, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Minh Hạo - Cậu... cậu nói...cậu yêu người khác?
- Uh - Anh nhún vai
- What the? Haha - Nam Khánh bật cười - Nói đi, ai đấy!?
- Bí mật! - Minh Hạo nháy mắt.
- Hở? Cậu muốn tôi tự tìm hiểu sao? - Nam Khánh mất hứng
- Tùy cậu, nhưng cậu sẽ biết sớm thôi - Minh Hạo mập mờ nói.
- Ok Ok...
Minh Hạo ngồi xuống ghế bành, anh mở máy, vào album ảnh, mở hình một cô gái tóc xõa mặc đồ công sở đang nghiêng đầu ngủ. Khẽ vuốt màn hình, Minh Hạo mỉm cười "Là em..."