Một buổi sáng đẹp trời, Mạc Vi Như dựa người vào ghế tựa đọc sách. Hàn Dạ Thần hôm nay phải đến tập đoàn xử lý công việc quan trọng. Dù anh rất muốn ở nhà với cô. Mạc Vi Như thở dài, cô lại nhớ anh rồi!
"Phu nhân" ông quản gia cầm cốc sữa bước đến đặt xuống bàn. Mạc Vi Như làm bộ giận dỗi "Bác ơi, cháu đã nói là bác đừng gọi cháu là phu nhân nữa rồi mà" ông quản gia mỉm cười không nói gì. Cô cầm cốc sữa lên uống, rồi trầm ngâm nhìn ra phía xa. Nhìn cô có vẻ tâm trạng, ông quản gia khẽ hỏi "Cháu đang nhớ đến thiếu gia sao?" Mạc Vi Như mỉm cười gật đầu. Ông quản gia nhìn lên bầu trời nói "Bác thấy rất là hạnh phúc, được thấy thiếu gia hạnh phúc vui vẻ bên người mình yêu là mong ước cả đời của bác." Mạc Vi Như nắm tay ông "Cháu rất cảm ơn bác vì đã ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy!" "Điều đó là đương nhiên, cháu không cần phải cảm ơn ta"
Mạc Vi Như cầm cốc sữa lên uống, vừa đưa đến miệng thì một cơn đau từ bụng truyền đến làm cô thét "Á" lên một tiếng. Cốc sữa rơi xuống sàn vỡ choang, ông quản gia hốt hoảng "Vi Như, cháu làm sao vậy?" Mạc Vi Như ôm bụng đang đau quằn quại, cô khó nhọc lên tiếng "Cháu... bụng cháu đau quá..." những người làm nghe tiếng hét của thiếu phu nhân, vội vã chạ ra. ông quản gia kêu người làm gọi xe cấp cứu, dọn mảnh thủy tinh rải rác xung quanh còn ông ở lại lo cho cô.
Ở Hàn thị, tại phòng họp
- Dự án này hủy bỏ đi! - Hàn Dạ Thần lạnh lùng nói
- Nhưng thưa chủ tịch, nếu hủy bỏ bây giờ thì e rằng không ổn lắm... - Một vị giám đốc e dè nói.
- Không ổn ở chỗ nào? Bà nói xem... - Hàn Dạ Thần nhướn mày.
- Những khoản mà chúng ta đã chi trả, hủy bỏ rồi người thiệt là chúng ta, vừa mất đi số tiền đã trả vừa mất đi cơ hội làm ăn lớn.
- Haha... - Hàn Dạ Thần bật cười, anh ngả người ra sau, hai tay đan vào nhau - Vậy sao? Tôi không nhớ là tôi đã kí xét cái dự án này, vậy tiền đâu mà đổ vào?
Không khí bỗng chìm xuống âm độ, mọi người ai ai cũng đều thấy lạnh sống lưng trừ hai người. Minh Hạo ngồi bên cạnh thở dài khẽ lắc đầu. Tử Âu thì mỉm cười như đang xem kịch hay, mỗi lần đại ca xử mấy tên ngu ngốc này, anh đều thấy thú vị!
- Cái dự án này của bà, nên vứt đi là vừa... - Hàn Dạ Thần cầm tập phai lên ném thẳng xuống sàn nhà, giấy tơd bay tứ tung. Anh nhìn quanh một lượt - Một giám đốc ở Hàn thị mà có quyền lấy tiền tập đoàn để tự ý thi hành dự án của mình, các người đúng là to gan!!
Mọi người run sợ cúi đầu, mặt bà giám đốc tái mét "Tôi... tôi... không có..." Hàn Dạ Thần nhìn sang Minh Hạo. Minh Hạo mỉm cười "Tôi cũng không nhớ là tôi đã kí xét dự án này" Tử Âu nhún vai ý tôi cũng như vậy. Hàn Dạ Thần im lặng rồi nói "Tổng giám đốc nhân sự Kim Quốc, về việc xử phạt nhân viên như thế nào cho đúng, ông đã biết rồi chứ hả?" Kim Quốc đứng dậy cung kính cúi đầu "Dạ rồi thưa giám đốc"
Hàn Dạ Thần định đứng dậy ra khỏi phòng họp thì điện thoại anh reo lên. Nhìn số điện thoại nhà trên màn hình, anh không khỏi có chút bất an. Vì thế anh ngay lập tức ấn nút nghe, giọng ông quản gia hốt hoảng nói gì đó. Hàn Dạ Thần ngưng đọng vài giây rồi lập tức cúp máy chạy ra ngoài làm ai cũng ngạc nhiên. Minh Hạo nhìn Tử Âu "Chắc chuyện của chị dâu rồi, tập đoàn giao cho cậu quản lý" Tử Âu gẩ đầu.
Hàn Dạ Thần phóng xe đến bệnh viện lớn. Anh xuống xe chạy thẳng vào bệnh viện, đến khoa phụ sản như lời ông quản gia nói. Nhìn bảng màu còn phát sáng, anh lo lắng đi đi lại lại. Nhớ đến lời ông quản gia nói ban nãy "Thiếu gia, thiếu phu nhân đến ngày sinh rồi, cháu mau đến bệnh viện đi!" Anh không khỏi nôn nao. Nghe tiếng hét vọng ra từ phòng bệnh, Hàn Dạ Thần càng thêm nôn nóng, anh muốn chạy thẳng vào trong nhưng mà bị y tá ngăn lại. Anh quát lớn "Cút ra!!!" Khiến ai cũng phải sợ hãi. Vừa đúng lúc đó Minh Hạo chạy đến, theo sau là Lancy, John. Minh Hạo kéo anh ra "Thần, bình tĩnh lại nào!" Hàn Dạ Thần giãy ra "Cô ấy đau như vậy, tớ phải ở bên cô ấy!" Lancy vội nói "Hàn Dạ Thần, phụ nữ sinh con đều đau như vậy thôi, không có vấn đề gì lớn đâu" Hàn Dạ Thần bị Minh Hạo ấn xuống ghế, anh cũng biết về việc này nên cũng không nói gì nữa mà chỉ hậm hực ngồi yên. Dù biết nhưng mỗi khi tiếng hét đau đớn của cô vọng ra, anh lại không thể ngồi yên được.
1 tiếng trôi qua kể từ lúc Hàn Dạ Thần đến...
2 tiếng trôi qua...
3 tiếng....
5 tiếng...
Khi anh hết kiên nhẫn rồi thì cửa phòng bệnh mở tung ra, tiếng khóc "Oe...oe" của đứa trẻ vang lên khiến ai cũng nhẹ lòng. Hai cô y tá trẻ bế hai đứa bé được bao bọc cẩn thận trong khăn ra "Chúc mừng ngài, phu nhân đã sinh được mội song thai trai và gái..." chưa kịp nói xong. Hàn Dạ Thần đã đi thẳng vào phòng bệnh. Hai cô y tá ngơ ngác nhìn nhau còn ba người kia thì đến xem em bé.
Mạc Vi Như sau khi sinh xong, mặt mũi bơ phờ, đầy mồ hôi, tóc tai bết dính vào khuôn mặt đầy mệt mỏi. Hàn Dạ Thần đau lòng vuốt sợi tóc dính ra sau cho cô, anh nắm tay cô, khẽ hỏi "Vợ, em mệt lắm đúng không?" Dù muốn trả lời anh nhưng cô đã kiệt sức rồi, nói không nên lời. Hàn Dạ Thần hôn lên trán cô thủ thỉ "Vợ ơi, anh xin lỗi! Thấy em đau như vậy, anh không chịu nổi mất, xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em lúc em đau như vậy!" Mạc Vi Như gắng sức mỉm cười, cô lim dim mắt rồi ngất đi. Y tá bước vào, run giọng nói "Hàn... Hàn chủ tịch, phu nhân... vừa mới sinh xong, sức khỏe... còn yếu nên cần phải hồi sức... ngài... ngài có thể ra ngoài được không ạ!?" Hàn Dạ Thần hôn lên môi cô một cái rồi bước ra ngoài.
Ba người kia trò chuyện ríu rít về hai sinh linh bé bỏng vừa ra đời. Em bé vì cơ thể còn yếu ớt nên đã được đi sưởi ấm, không thể ở ngoài lâu. Hàn Dạ Thần có vẻ không quan tâm lắm vì trong lòng anh lúc này chỉ có sự lo lắng cho vợ yêu. Minh Hạo nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của ông bạn, không khỏi bật cười "Chủ tịch băng lãnh, qua chuyện này còn muốn sinh thêm con không đây?" Hàn Dạ Thần lừ mắt nhìn anh. Minh Hạo cười ha ha.
Lúc này, một vị bác sĩ đi tới cúi người cung kính nói "Hàn chủ tịch, phu nhân đã tỉnh lại!" Hàn Dạ Thần thở phào nhẹ nhõm, anh theo ông bác sĩ vào phòng sinh. Mạc Vi Như phần nào đã hồi sức, gương mặt đã tươi tỉnh hơn nhiều, cô đang nói chuyện cùng với một cô y tá. Thấy chồng yêu đi vào, cô cười tươi khẽ gọi "Thần..." Hàn Dạ Thần mỉm cười bước nhanh đến ôm cô mà không ngại mùi mồ hôi trên ngươi cô, anh dịu dàng vuốt tóc cô "Vợ ơi, cảm ơn em" mấy cô y tá và bác sĩ nhìn cảnh này đều ngưỡng mộ, Hàn chủ tịch băng lãnh đáng sợ đối với người ngoài nhưng đối với vợ yêu thì lại thành một người chồng bình thường, yêu thương gia đình. Mạc Vi Như như nhớ đến gì đó, cô mỉm cười hỏi anh "Ông xã, anh đã nhìn con chưa?" Hàn Dạ Thần nghe cô hỏi, anh cắn môi quay đầu đi, lo cho cô quá nên anh quên rồi... Mạc Vi Như đen mặt, quả nhiên là như vậy mà, người đàn ông này đến mặt con mình còn chưa nhìn, hỏi người làm mẹ như cô phải làm sao!? Cô buông anh ra, nhìn gương mặt đẹp trai đầy tội lỗi kia, cô nhíu mày "Hàn Dạ Thần". Như mọi lần, người đàn ông ranh mãnh lại làm bộ dạng hối lỗi giải thích "Vợ ơi, lúc đó anh chỉ nghĩ đến em, lo lắng cho em nên không để ý đến con mình, em đừng trách anh nhé! là do anh quá yêu em thôi vợ ơi, anh xin lỗi mà..." Lời mật ngọt này đương nhiên khiến người khác dễ dàng mắc bẫy, Mạc Vi Như cũng chịu thua, cô nhéo má anh mắng yêu "Tên dẻo miệng, sau này không để ý đến anh nữa" Hàn Dạ Thần nắm tay cô, cúi đầu đáng thương nói "Vợ ơi, anh biết lỗi rồi mà..." Ai nhìn cũng đều muốn rớt hai con mắt, Hàn chủ tịch lạnh lùng quyền uy, ngài đâu rồi!? Minh Hạo mỉm cười, Lancy bật cười nhìn sang John, cô xoa bụng hơi nhô "Chồng ơi, lúc em sinh con anh cũng như vậy chứ!?" John xoa đầu cô mỉm cười "Còn hơn thế đấy chứ!" Lancy cười hạnh phúc dựa vào anh.
Một lúc sau, cô y tá bế hai đứa bé sơ sinh vào, Mạc Vi Như ôm bé gái còn Hàn Dạ Thần ôm bé trai. Cô nhìn gương mặt của đứa bé, cười hạnh phúc "Thần, anh nhìn xem, con bé giống em không nè" Hàn Dạ Thần nhìn bé trai trên tay mình, thật ra anh cũng không thấy hứng thú lắm với sinh vật được gọi là em bé này, trong lòng anh vẫn chỉ có cô nhưng cảm giác được làm cha đang không ngừng dâng trào trong lòng anh khiến anh không khỏi cười hạnh phúc "Phải..." Mạc Vi Như mỉm cười. Minh Hạo ra khỏi phòng sinh, nhìn bạn mình được hạnh phúc như vậy, anh thấy rất vui nhưng mà...sao tên đó lại dám lấy vợ sinh con trước anh vậy? Minh Hạo hậm hực dậm chân. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên "Minh Hạo, anh làm gì ở đây vậy?" là Phó Ninh. Minh Hạo nhìn cô một hồi rồi mỉm cười bước đi, Phó Ninh nhìn theo anh, khó hiểu "Dọ này hắn bị làm sao vậy?"
Không lâu sau, cả phòng sinh tràn ngập tiếng cười vui vẻ. Nam Khánh, Nghị Phong, Tử Âu, Phó Ninh đều đến chúc mừng. Dù ai cũng có việc nhưng đều gác lại để đến chúc mừng gia đình, Mạc Vi Như không khỏi thấy biết ơn mọi người. Cô nhìn ra bầu trời rực rỡ ánh nắng bên ngoài, từ nay cho đến mai sau, hạnh phúc sẽ luôn ngập tràn, cô mong là như vậy...
"Phu nhân" ông quản gia cầm cốc sữa bước đến đặt xuống bàn. Mạc Vi Như làm bộ giận dỗi "Bác ơi, cháu đã nói là bác đừng gọi cháu là phu nhân nữa rồi mà" ông quản gia mỉm cười không nói gì. Cô cầm cốc sữa lên uống, rồi trầm ngâm nhìn ra phía xa. Nhìn cô có vẻ tâm trạng, ông quản gia khẽ hỏi "Cháu đang nhớ đến thiếu gia sao?" Mạc Vi Như mỉm cười gật đầu. Ông quản gia nhìn lên bầu trời nói "Bác thấy rất là hạnh phúc, được thấy thiếu gia hạnh phúc vui vẻ bên người mình yêu là mong ước cả đời của bác." Mạc Vi Như nắm tay ông "Cháu rất cảm ơn bác vì đã ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy!" "Điều đó là đương nhiên, cháu không cần phải cảm ơn ta"
Mạc Vi Như cầm cốc sữa lên uống, vừa đưa đến miệng thì một cơn đau từ bụng truyền đến làm cô thét "Á" lên một tiếng. Cốc sữa rơi xuống sàn vỡ choang, ông quản gia hốt hoảng "Vi Như, cháu làm sao vậy?" Mạc Vi Như ôm bụng đang đau quằn quại, cô khó nhọc lên tiếng "Cháu... bụng cháu đau quá..." những người làm nghe tiếng hét của thiếu phu nhân, vội vã chạ ra. ông quản gia kêu người làm gọi xe cấp cứu, dọn mảnh thủy tinh rải rác xung quanh còn ông ở lại lo cho cô.
Ở Hàn thị, tại phòng họp
- Dự án này hủy bỏ đi! - Hàn Dạ Thần lạnh lùng nói
- Nhưng thưa chủ tịch, nếu hủy bỏ bây giờ thì e rằng không ổn lắm... - Một vị giám đốc e dè nói.
- Không ổn ở chỗ nào? Bà nói xem... - Hàn Dạ Thần nhướn mày.
- Những khoản mà chúng ta đã chi trả, hủy bỏ rồi người thiệt là chúng ta, vừa mất đi số tiền đã trả vừa mất đi cơ hội làm ăn lớn.
- Haha... - Hàn Dạ Thần bật cười, anh ngả người ra sau, hai tay đan vào nhau - Vậy sao? Tôi không nhớ là tôi đã kí xét cái dự án này, vậy tiền đâu mà đổ vào?
Không khí bỗng chìm xuống âm độ, mọi người ai ai cũng đều thấy lạnh sống lưng trừ hai người. Minh Hạo ngồi bên cạnh thở dài khẽ lắc đầu. Tử Âu thì mỉm cười như đang xem kịch hay, mỗi lần đại ca xử mấy tên ngu ngốc này, anh đều thấy thú vị!
- Cái dự án này của bà, nên vứt đi là vừa... - Hàn Dạ Thần cầm tập phai lên ném thẳng xuống sàn nhà, giấy tơd bay tứ tung. Anh nhìn quanh một lượt - Một giám đốc ở Hàn thị mà có quyền lấy tiền tập đoàn để tự ý thi hành dự án của mình, các người đúng là to gan!!
Mọi người run sợ cúi đầu, mặt bà giám đốc tái mét "Tôi... tôi... không có..." Hàn Dạ Thần nhìn sang Minh Hạo. Minh Hạo mỉm cười "Tôi cũng không nhớ là tôi đã kí xét dự án này" Tử Âu nhún vai ý tôi cũng như vậy. Hàn Dạ Thần im lặng rồi nói "Tổng giám đốc nhân sự Kim Quốc, về việc xử phạt nhân viên như thế nào cho đúng, ông đã biết rồi chứ hả?" Kim Quốc đứng dậy cung kính cúi đầu "Dạ rồi thưa giám đốc"
Hàn Dạ Thần định đứng dậy ra khỏi phòng họp thì điện thoại anh reo lên. Nhìn số điện thoại nhà trên màn hình, anh không khỏi có chút bất an. Vì thế anh ngay lập tức ấn nút nghe, giọng ông quản gia hốt hoảng nói gì đó. Hàn Dạ Thần ngưng đọng vài giây rồi lập tức cúp máy chạy ra ngoài làm ai cũng ngạc nhiên. Minh Hạo nhìn Tử Âu "Chắc chuyện của chị dâu rồi, tập đoàn giao cho cậu quản lý" Tử Âu gẩ đầu.
Hàn Dạ Thần phóng xe đến bệnh viện lớn. Anh xuống xe chạy thẳng vào bệnh viện, đến khoa phụ sản như lời ông quản gia nói. Nhìn bảng màu còn phát sáng, anh lo lắng đi đi lại lại. Nhớ đến lời ông quản gia nói ban nãy "Thiếu gia, thiếu phu nhân đến ngày sinh rồi, cháu mau đến bệnh viện đi!" Anh không khỏi nôn nao. Nghe tiếng hét vọng ra từ phòng bệnh, Hàn Dạ Thần càng thêm nôn nóng, anh muốn chạy thẳng vào trong nhưng mà bị y tá ngăn lại. Anh quát lớn "Cút ra!!!" Khiến ai cũng phải sợ hãi. Vừa đúng lúc đó Minh Hạo chạy đến, theo sau là Lancy, John. Minh Hạo kéo anh ra "Thần, bình tĩnh lại nào!" Hàn Dạ Thần giãy ra "Cô ấy đau như vậy, tớ phải ở bên cô ấy!" Lancy vội nói "Hàn Dạ Thần, phụ nữ sinh con đều đau như vậy thôi, không có vấn đề gì lớn đâu" Hàn Dạ Thần bị Minh Hạo ấn xuống ghế, anh cũng biết về việc này nên cũng không nói gì nữa mà chỉ hậm hực ngồi yên. Dù biết nhưng mỗi khi tiếng hét đau đớn của cô vọng ra, anh lại không thể ngồi yên được.
1 tiếng trôi qua kể từ lúc Hàn Dạ Thần đến...
2 tiếng trôi qua...
3 tiếng....
5 tiếng...
Khi anh hết kiên nhẫn rồi thì cửa phòng bệnh mở tung ra, tiếng khóc "Oe...oe" của đứa trẻ vang lên khiến ai cũng nhẹ lòng. Hai cô y tá trẻ bế hai đứa bé được bao bọc cẩn thận trong khăn ra "Chúc mừng ngài, phu nhân đã sinh được mội song thai trai và gái..." chưa kịp nói xong. Hàn Dạ Thần đã đi thẳng vào phòng bệnh. Hai cô y tá ngơ ngác nhìn nhau còn ba người kia thì đến xem em bé.
Mạc Vi Như sau khi sinh xong, mặt mũi bơ phờ, đầy mồ hôi, tóc tai bết dính vào khuôn mặt đầy mệt mỏi. Hàn Dạ Thần đau lòng vuốt sợi tóc dính ra sau cho cô, anh nắm tay cô, khẽ hỏi "Vợ, em mệt lắm đúng không?" Dù muốn trả lời anh nhưng cô đã kiệt sức rồi, nói không nên lời. Hàn Dạ Thần hôn lên trán cô thủ thỉ "Vợ ơi, anh xin lỗi! Thấy em đau như vậy, anh không chịu nổi mất, xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em lúc em đau như vậy!" Mạc Vi Như gắng sức mỉm cười, cô lim dim mắt rồi ngất đi. Y tá bước vào, run giọng nói "Hàn... Hàn chủ tịch, phu nhân... vừa mới sinh xong, sức khỏe... còn yếu nên cần phải hồi sức... ngài... ngài có thể ra ngoài được không ạ!?" Hàn Dạ Thần hôn lên môi cô một cái rồi bước ra ngoài.
Ba người kia trò chuyện ríu rít về hai sinh linh bé bỏng vừa ra đời. Em bé vì cơ thể còn yếu ớt nên đã được đi sưởi ấm, không thể ở ngoài lâu. Hàn Dạ Thần có vẻ không quan tâm lắm vì trong lòng anh lúc này chỉ có sự lo lắng cho vợ yêu. Minh Hạo nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của ông bạn, không khỏi bật cười "Chủ tịch băng lãnh, qua chuyện này còn muốn sinh thêm con không đây?" Hàn Dạ Thần lừ mắt nhìn anh. Minh Hạo cười ha ha.
Lúc này, một vị bác sĩ đi tới cúi người cung kính nói "Hàn chủ tịch, phu nhân đã tỉnh lại!" Hàn Dạ Thần thở phào nhẹ nhõm, anh theo ông bác sĩ vào phòng sinh. Mạc Vi Như phần nào đã hồi sức, gương mặt đã tươi tỉnh hơn nhiều, cô đang nói chuyện cùng với một cô y tá. Thấy chồng yêu đi vào, cô cười tươi khẽ gọi "Thần..." Hàn Dạ Thần mỉm cười bước nhanh đến ôm cô mà không ngại mùi mồ hôi trên ngươi cô, anh dịu dàng vuốt tóc cô "Vợ ơi, cảm ơn em" mấy cô y tá và bác sĩ nhìn cảnh này đều ngưỡng mộ, Hàn chủ tịch băng lãnh đáng sợ đối với người ngoài nhưng đối với vợ yêu thì lại thành một người chồng bình thường, yêu thương gia đình. Mạc Vi Như như nhớ đến gì đó, cô mỉm cười hỏi anh "Ông xã, anh đã nhìn con chưa?" Hàn Dạ Thần nghe cô hỏi, anh cắn môi quay đầu đi, lo cho cô quá nên anh quên rồi... Mạc Vi Như đen mặt, quả nhiên là như vậy mà, người đàn ông này đến mặt con mình còn chưa nhìn, hỏi người làm mẹ như cô phải làm sao!? Cô buông anh ra, nhìn gương mặt đẹp trai đầy tội lỗi kia, cô nhíu mày "Hàn Dạ Thần". Như mọi lần, người đàn ông ranh mãnh lại làm bộ dạng hối lỗi giải thích "Vợ ơi, lúc đó anh chỉ nghĩ đến em, lo lắng cho em nên không để ý đến con mình, em đừng trách anh nhé! là do anh quá yêu em thôi vợ ơi, anh xin lỗi mà..." Lời mật ngọt này đương nhiên khiến người khác dễ dàng mắc bẫy, Mạc Vi Như cũng chịu thua, cô nhéo má anh mắng yêu "Tên dẻo miệng, sau này không để ý đến anh nữa" Hàn Dạ Thần nắm tay cô, cúi đầu đáng thương nói "Vợ ơi, anh biết lỗi rồi mà..." Ai nhìn cũng đều muốn rớt hai con mắt, Hàn chủ tịch lạnh lùng quyền uy, ngài đâu rồi!? Minh Hạo mỉm cười, Lancy bật cười nhìn sang John, cô xoa bụng hơi nhô "Chồng ơi, lúc em sinh con anh cũng như vậy chứ!?" John xoa đầu cô mỉm cười "Còn hơn thế đấy chứ!" Lancy cười hạnh phúc dựa vào anh.
Một lúc sau, cô y tá bế hai đứa bé sơ sinh vào, Mạc Vi Như ôm bé gái còn Hàn Dạ Thần ôm bé trai. Cô nhìn gương mặt của đứa bé, cười hạnh phúc "Thần, anh nhìn xem, con bé giống em không nè" Hàn Dạ Thần nhìn bé trai trên tay mình, thật ra anh cũng không thấy hứng thú lắm với sinh vật được gọi là em bé này, trong lòng anh vẫn chỉ có cô nhưng cảm giác được làm cha đang không ngừng dâng trào trong lòng anh khiến anh không khỏi cười hạnh phúc "Phải..." Mạc Vi Như mỉm cười. Minh Hạo ra khỏi phòng sinh, nhìn bạn mình được hạnh phúc như vậy, anh thấy rất vui nhưng mà...sao tên đó lại dám lấy vợ sinh con trước anh vậy? Minh Hạo hậm hực dậm chân. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên "Minh Hạo, anh làm gì ở đây vậy?" là Phó Ninh. Minh Hạo nhìn cô một hồi rồi mỉm cười bước đi, Phó Ninh nhìn theo anh, khó hiểu "Dọ này hắn bị làm sao vậy?"
Không lâu sau, cả phòng sinh tràn ngập tiếng cười vui vẻ. Nam Khánh, Nghị Phong, Tử Âu, Phó Ninh đều đến chúc mừng. Dù ai cũng có việc nhưng đều gác lại để đến chúc mừng gia đình, Mạc Vi Như không khỏi thấy biết ơn mọi người. Cô nhìn ra bầu trời rực rỡ ánh nắng bên ngoài, từ nay cho đến mai sau, hạnh phúc sẽ luôn ngập tràn, cô mong là như vậy...