Sáng hôm sau những tia nắng sớm lại chiếu lên hai thân thể đang ôm nhau sau một đêm kịch liệt.
Reng Reng Reng_( tiếng chuông báo thức đấy mọi người ạ)
Thanh Hạ nhíu mày mở mắt, đập vào mắt cô làm vòm ngực của anh. Cô nhớ lại sự kiện tối qua mà muốn sịt máu.
Cô cựa quậy đưa tay tắt báo thức định dậy chuẩn bị đi học nhưng anh lại ôm chặt quá.
" Tử Phong...Tử Phong buông ra tôi còn phải đi học " Anh nghe tiếng gọi của cô nhíu mày mở mắt nhìn qua đồng hồ
- Còn sớm mới sáu giờ không phải tám giờ mới học sao! Anh nói tay siết chặt ôm cô.
Cô vẫn còn mệt nên mặc kệ anh ôm mà nằm đó. Ở cự ly gần như vậy, nhịp tim cô đập nhanh hơn. Theo như tâm lý học nói nếu như tim của mình đập nhanh khi mình nhìn một ai đó có nghĩa là mình thích họ ( Thanh Hạ: Tác giả mày chế quá đấy =_=)
Khi chuông reo lần nữa anh mới thật sự buông cô ra. Thanh Hạ cứ để thân trần chuồng như vậy mà chạy vào toliet làm vệ sinh cá nhân.
Anh nhìn vóc dáng của cô, người tuy mảnh khảnh nhưng chỗ cần to thì to mà chỗ cần nhỏ cũng nhỏ. Làn da trắng sữa với mái tóc thơm mùi oải hương...
Đây là lần đầu tiên anh có thể thật sự ngắm người cô. Cô cứ như con cừu non làm anh cứ thèm khát.
Anh không biết suy nghĩ của mình như thế nào nhưng giờ phút này anh thấy cô như một cô vợ nhỏ tối qua mới được chồng yêu thương.
Thanh Hạ mặc dù là chạy vào toliet nhưng cô vẫn cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình là cô bất giác rùng mình.
Khi mọi chuyện xong xuôi cô lại muốn đập đầu vào tường một lần nữa. Hai lần không đem quần áo dâng thịt cho sói rồi lại muốn lần thứ ba. Không được " bất quá tam ".
Cô khẩn trương hơn vì gần đi học rồi không lẽ ngày đầu tiên lại đi trễ. Thanh Hạ liều mạng quấn khăn mở cửa, trên giường đã không thấy Tử Phong đâu. Cô ngó nghiêng ngó dọc xác định rõ không có ai chạy ra chốt cửa phòng lại thở phào mở tủ lấy quần áo.
-----
Thanh Hạ xuống nhà đã thấy Tử Phong đang đọc báo uống cà phê, trong lòng còn đang ôm Gia Khánh. Khung cảnh hết sức đầm ấm, cô nghĩ nếu sau này có con không biết anh có đối xử...... Thanh Hạ lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình vừa lúc Lăng Nguyệt đi ra gọi vào ăn sáng.
Trên bàn ăn chị Lăng Nguyệt với Gia Khánh không ngừng nói chuyện. Cô cũng chị dạ vâng đáp lại chứ bây giờ cô rất mệt. Không hiểu sau sáng nay thức dậy bụng cô đau chắc gần tới tháng.
" Thanh Hạ sao nhìn em mệt mỏi dữ vậy có phải tối qua thằng nhóc này không cho em ngủ đúng không " Lăng Nguyệt nói xong liếc xéo anh một cái.
- Chị thôi gọi em là nhóc đi, dù gì bây giờ em cũng đã có vợ rồi.
" Có vợ thì sao, chừng nào em có con chị mới hết gọi. Lăng Nguyệt bướng bỉnh nói
Thanh Hạ đang ăn nghe chữ " có con " tâm trạng bất giác đi xuống mặt mày không mấy tốt.
" Thanh Hạ em sao rồi. Lăng Nguyệt nhìn thấy mặt cô không tốt liền hỏi lại.
" Dạ không sao, dạo gần đây em thấy không khỏe thôi "
- Nếu như không khỏe em nên xin nghỉ học một ngày đi. Tử Phong lên tiếng hỏi than
" Không sao vẫn đi học được "
Ăn sáng xong cô chạy lên phòng soạn đồ đi học. Xuống lầu Tử Phong vẫn còn chưa đi làm.
" Anh không đi làm sao "
- Tôi chở em đi học_ Tử Phong đứng dậy bước ra cửa.
Thanh Hạ lúc đầu còn ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý để anh chở.
______________________
Trong giờ học Thanh Hạ cảm thấy thật sự không thoải mái. Sắc mặt của cô trắng bệt, hai tay một cái viết bài một cái ôm bụng đau.
Cô thật sự không chịu nổi nữa nên xin phép xuống phòng y tế. Nào ngờ chưa bước ra khỏi lớp thì cô đã ngất xỉu.
---------
Tử Phong đang họp ở công ty thấy thư kí đi vào nói nhỏ vào tai anh. Anh đứng dậy kết thúc buổi họp cầm áo khoác lên chạy đi.
Tử Phong chạy nhấn ga chạy băng nhanh trên đường. Anh lái xe vào nhà xe rồi chạy nhanh đến phòng cấp cứu.
- Anh Hàn cô Thanh Hạ bị viêm ruột thừa cấp tính. Lập tức nhập viện giải phẫu mời ông ký giấy phẩu thuật.
Khi cô đưa vào phòng cấp cứu anh lấy điện thoại báo cho ba mẹ cô biết.
Anh đứng ngồi không yên cứ đi loanh quanh. " Người phụ nữ ngốc này, có bệnh trong người mà cũng không biết"
Khoảng nữa tiếng sau ba mẹ cô đã tới, cả ba cùng ngồi chờ trước phòng cấp cứu. Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng mẹ cô khóc thút thít ba cô bên cạnh dỗ dành.
Hành lang vắng lạnh, anh đi ra ngoài ban công hút một điếu thuốc. Anh từ trước giờ không hay hút thuốc chỉ những lúc gặp vấn đề mới hút.
--
Ba giờ đồng hồ sau cửa phòng cấp cứu được mở ra. Vị bác sĩ đi ra báo đã qua nguy hiểm bây giờ bệnh nhân đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Reng Reng Reng_( tiếng chuông báo thức đấy mọi người ạ)
Thanh Hạ nhíu mày mở mắt, đập vào mắt cô làm vòm ngực của anh. Cô nhớ lại sự kiện tối qua mà muốn sịt máu.
Cô cựa quậy đưa tay tắt báo thức định dậy chuẩn bị đi học nhưng anh lại ôm chặt quá.
" Tử Phong...Tử Phong buông ra tôi còn phải đi học " Anh nghe tiếng gọi của cô nhíu mày mở mắt nhìn qua đồng hồ
- Còn sớm mới sáu giờ không phải tám giờ mới học sao! Anh nói tay siết chặt ôm cô.
Cô vẫn còn mệt nên mặc kệ anh ôm mà nằm đó. Ở cự ly gần như vậy, nhịp tim cô đập nhanh hơn. Theo như tâm lý học nói nếu như tim của mình đập nhanh khi mình nhìn một ai đó có nghĩa là mình thích họ ( Thanh Hạ: Tác giả mày chế quá đấy =_=)
Khi chuông reo lần nữa anh mới thật sự buông cô ra. Thanh Hạ cứ để thân trần chuồng như vậy mà chạy vào toliet làm vệ sinh cá nhân.
Anh nhìn vóc dáng của cô, người tuy mảnh khảnh nhưng chỗ cần to thì to mà chỗ cần nhỏ cũng nhỏ. Làn da trắng sữa với mái tóc thơm mùi oải hương...
Đây là lần đầu tiên anh có thể thật sự ngắm người cô. Cô cứ như con cừu non làm anh cứ thèm khát.
Anh không biết suy nghĩ của mình như thế nào nhưng giờ phút này anh thấy cô như một cô vợ nhỏ tối qua mới được chồng yêu thương.
Thanh Hạ mặc dù là chạy vào toliet nhưng cô vẫn cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình là cô bất giác rùng mình.
Khi mọi chuyện xong xuôi cô lại muốn đập đầu vào tường một lần nữa. Hai lần không đem quần áo dâng thịt cho sói rồi lại muốn lần thứ ba. Không được " bất quá tam ".
Cô khẩn trương hơn vì gần đi học rồi không lẽ ngày đầu tiên lại đi trễ. Thanh Hạ liều mạng quấn khăn mở cửa, trên giường đã không thấy Tử Phong đâu. Cô ngó nghiêng ngó dọc xác định rõ không có ai chạy ra chốt cửa phòng lại thở phào mở tủ lấy quần áo.
-----
Thanh Hạ xuống nhà đã thấy Tử Phong đang đọc báo uống cà phê, trong lòng còn đang ôm Gia Khánh. Khung cảnh hết sức đầm ấm, cô nghĩ nếu sau này có con không biết anh có đối xử...... Thanh Hạ lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình vừa lúc Lăng Nguyệt đi ra gọi vào ăn sáng.
Trên bàn ăn chị Lăng Nguyệt với Gia Khánh không ngừng nói chuyện. Cô cũng chị dạ vâng đáp lại chứ bây giờ cô rất mệt. Không hiểu sau sáng nay thức dậy bụng cô đau chắc gần tới tháng.
" Thanh Hạ sao nhìn em mệt mỏi dữ vậy có phải tối qua thằng nhóc này không cho em ngủ đúng không " Lăng Nguyệt nói xong liếc xéo anh một cái.
- Chị thôi gọi em là nhóc đi, dù gì bây giờ em cũng đã có vợ rồi.
" Có vợ thì sao, chừng nào em có con chị mới hết gọi. Lăng Nguyệt bướng bỉnh nói
Thanh Hạ đang ăn nghe chữ " có con " tâm trạng bất giác đi xuống mặt mày không mấy tốt.
" Thanh Hạ em sao rồi. Lăng Nguyệt nhìn thấy mặt cô không tốt liền hỏi lại.
" Dạ không sao, dạo gần đây em thấy không khỏe thôi "
- Nếu như không khỏe em nên xin nghỉ học một ngày đi. Tử Phong lên tiếng hỏi than
" Không sao vẫn đi học được "
Ăn sáng xong cô chạy lên phòng soạn đồ đi học. Xuống lầu Tử Phong vẫn còn chưa đi làm.
" Anh không đi làm sao "
- Tôi chở em đi học_ Tử Phong đứng dậy bước ra cửa.
Thanh Hạ lúc đầu còn ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý để anh chở.
______________________
Trong giờ học Thanh Hạ cảm thấy thật sự không thoải mái. Sắc mặt của cô trắng bệt, hai tay một cái viết bài một cái ôm bụng đau.
Cô thật sự không chịu nổi nữa nên xin phép xuống phòng y tế. Nào ngờ chưa bước ra khỏi lớp thì cô đã ngất xỉu.
---------
Tử Phong đang họp ở công ty thấy thư kí đi vào nói nhỏ vào tai anh. Anh đứng dậy kết thúc buổi họp cầm áo khoác lên chạy đi.
Tử Phong chạy nhấn ga chạy băng nhanh trên đường. Anh lái xe vào nhà xe rồi chạy nhanh đến phòng cấp cứu.
- Anh Hàn cô Thanh Hạ bị viêm ruột thừa cấp tính. Lập tức nhập viện giải phẫu mời ông ký giấy phẩu thuật.
Khi cô đưa vào phòng cấp cứu anh lấy điện thoại báo cho ba mẹ cô biết.
Anh đứng ngồi không yên cứ đi loanh quanh. " Người phụ nữ ngốc này, có bệnh trong người mà cũng không biết"
Khoảng nữa tiếng sau ba mẹ cô đã tới, cả ba cùng ngồi chờ trước phòng cấp cứu. Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng mẹ cô khóc thút thít ba cô bên cạnh dỗ dành.
Hành lang vắng lạnh, anh đi ra ngoài ban công hút một điếu thuốc. Anh từ trước giờ không hay hút thuốc chỉ những lúc gặp vấn đề mới hút.
--
Ba giờ đồng hồ sau cửa phòng cấp cứu được mở ra. Vị bác sĩ đi ra báo đã qua nguy hiểm bây giờ bệnh nhân đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.