-Đây... đây là vợ con thật sao???-cậu như không tin vào mắt mình.
Bà Liên cười tươi:
-Ừ.
Đôi mắt của cậu đã mở to rồi bây giờ còn mở to hơn nữa, người con gái trước mặt cậu thật sự... quá đẹp.
Biết trước là thể nào mẹ cũng chọn con dâu đẹp rồi, nhưng đẹp quá lại ỷ lại mà cắm sừng cậu thì sao....
-Nghĩ cái gì đó anh, mau mang đồ lên phòng cho con dâu tôi xem nào.
Xí, từ nhỏ đến lớn cậu đã chẳng phải động đến mấy việc dọn dẹp này, mẹ cậu chiều cậu lắm cơ, thế mà bây giờ có con dâu phát là quay ngoắt 360 độ, bắt cậu dọn dẹp à??? hứ, chắc cô ta cũng là dạng tiểu thư đài các rồi...
-Thôi bác, để con làm ạ, con làm quen rồi -cô bảo bà Liên.
Cậu tròn mắt ra nhìn, nhìn tiểu thư mà phải làm những việc này sao???
Bà Liên thở dài:
-Tội nghiệp con, từ khi bố con phá sản, con phải làm mấy việc này,thương con tôi quá.
-Có sao đâu ạ, làm vậy con càng cạnh tranh được với đời mà bác.
Cậu nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi,thì ra gia đình cô ta phá sản, cô ta mới biết làm nhiều việc vặt, thảo nào thấy tướng số cô ta tiểu thư thế.
Bà Liên bỗng quay sang lườm cậu:
-Còn đứng đấy làm cái gì nữa, mau mang đồ lên đi, mải ngắm con dâu tôi quá đấy...-bà Liên cười đểu.
Mặt cậu méo xệch, đẹp thì có đẹp đấy, chứ cậu thèm nhìn nhé.
Chưa kịp phản bác thì bà đã cầm một chiếc túi đồ của cô dúi cho cậu:
-Cha bố anh, mang lên không cho nhịn cơm giờ!
-Mẹ thật là.
Thế là cậu phải xách đồ lên phòng, cậu đứng ngây ngốc một lúc, rồi hỏi mẹ:
-Ơ, thế mẹ ơi, phòng "vợ tương lai" của con ở đâu???
-Ở phòng bên cạnh ấy... chẳng lẽ con muốn ở chung phòng với Nguyệt???-bà Liên cười gian tà.
Cậu quay đầu lại, vừa mới vào nhà một lúc mà cô ta (Phong Nguyệt) đã bị mẹ cậu chơi xỏ mấy lần, cô ta còn cười tủm tỉm nữa chứ, hứ, bực cả mình, cậu ghét nhất là bị thiên vị đó nhé, xem ra cô vợ này còn phải dạy bảo dần dần.
Cậu nghiến răng mà bước vào phòng và để đồ.
Cậu tung tăng chạy ra khỏi phòng, sắp được ăn cơm rồi, ăn cơm mẹ nấu là ngon nhất.
Mà sao vừa mới chạy xuống cầu thang, đã thấy bà Liên hằm hằm, cầm chiếc dép dưới chân, cắn môi, nhíu mày, quát cậu:
-Tôi nuôi anh ăn học đến giờ mà không biết làm cái gì à??? phòng bụi bẩn như thế mà không dọn dẹp được một lúc à??? người gì đâu mà lười lười như hủi, về sau lấy vợ thì để vợ chết đói luôn à???
Nhìn cái bộ dạng cầm dép phi không chệch của mẹ là cậu thấy run run, cun cút chạy vào dọn dẹp, gì chứ, cho dù bang chủ xã hội đen có tiếng cậu cũng sợ mẹ cậu bỏ xừ ra á....
-Mà sao mình phải làm mấy việc này chứ, tại con nhỏ chết tiệt kia chia rẽ tình cảm của mình với mẹ đây, hừ! -cậu độc thoại một mình.
-Cậu có cần em vào giúp không??? -một giọng nữ ấm vang lên.
Cậu quay lại.... là cô -Phong Nguyệt.
Cậu ủ rũ:
-Thôi, không cần đâu, cô ra giúp mẹ tôi đi.
-Em làm xong rồi.... em đến đây giúp cậu thôi.
-Nhỡ đâu mẹ tôi biết là cô giúp thì sao???
-Em không nói đâu, em thề.-cô khẳng định.
-Thôi được rồi, nể tình cô có lòng, tôi không nên phụ lòng cô được -cậu vuốt mặt, bước ra ngoài, chết cậu cũng không làm mấy việc này đâu.
Cô cười tủm tỉm, cậu thật trẻ con...
Cậu tung tăng chạy đến bàn ăn, hỏi mẹ:
-Oa oa, thơm quá đi mất, mẹ cho con ăn với.
-Ấy ấy cái tay, ăn vụng cho đẫy vào, Nguyệt đâu.
-Cô.... ấy làm gì ấy, con không biết.
-Hay là cậu nhờ Nguyệt làm đấy???
Bị nói chúng tim đen, cậu giật thót, nhưng vẫn cố cười:
-Mẹ nhầm rồi, con tự dọn đấy.
Một lúc sau, cô bước xuống, bà Liên cười gian:
-Để ta hỏi Nguyệt.
"Chết rồi, làm sao đây, nhỡ đâu cô ta ăn cháo đá bát, méc mẹ mình thì tính sao "-cậu nghĩ.
Cô ngồi xuống bàn ăn, cười tươi:
-Mẹ ơi, vừa nãy con ra phòng con, cậu dọn chăm lắm mẹ ạ!
-Ừ, tí nữa mẹ lên phòng con xem.
Chưa nói xong thì cậu đã húp gần hết nồi canh:
-Mẹ ơi, mẹ làm ngon quá!
-Có phải ta làm đâu, Nguyệt làm đấy chứ.
Cậu quay sang cô, biết mình nói đã quá lố, chữa lại:
-Cũng được đấy.
Bà Liên lắc đầu cười con trai mình.
-Nguyệt à, ở đây con cứ coi như ở nhà con, có gì không biết thì hỏi mẹ nhé. Mà con cũng phải thay đổi cách xưng hô đi, gọi là mẹ, không gọi là bác nữa.
-Dạ... mẹ -cô đỏ mặt.
Tối đó, có hai con người mất ngủ, đều có những suy nghĩ riêng của mình.
Bà Liên cười tươi:
-Ừ.
Đôi mắt của cậu đã mở to rồi bây giờ còn mở to hơn nữa, người con gái trước mặt cậu thật sự... quá đẹp.
Biết trước là thể nào mẹ cũng chọn con dâu đẹp rồi, nhưng đẹp quá lại ỷ lại mà cắm sừng cậu thì sao....
-Nghĩ cái gì đó anh, mau mang đồ lên phòng cho con dâu tôi xem nào.
Xí, từ nhỏ đến lớn cậu đã chẳng phải động đến mấy việc dọn dẹp này, mẹ cậu chiều cậu lắm cơ, thế mà bây giờ có con dâu phát là quay ngoắt 360 độ, bắt cậu dọn dẹp à??? hứ, chắc cô ta cũng là dạng tiểu thư đài các rồi...
-Thôi bác, để con làm ạ, con làm quen rồi -cô bảo bà Liên.
Cậu tròn mắt ra nhìn, nhìn tiểu thư mà phải làm những việc này sao???
Bà Liên thở dài:
-Tội nghiệp con, từ khi bố con phá sản, con phải làm mấy việc này,thương con tôi quá.
-Có sao đâu ạ, làm vậy con càng cạnh tranh được với đời mà bác.
Cậu nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi,thì ra gia đình cô ta phá sản, cô ta mới biết làm nhiều việc vặt, thảo nào thấy tướng số cô ta tiểu thư thế.
Bà Liên bỗng quay sang lườm cậu:
-Còn đứng đấy làm cái gì nữa, mau mang đồ lên đi, mải ngắm con dâu tôi quá đấy...-bà Liên cười đểu.
Mặt cậu méo xệch, đẹp thì có đẹp đấy, chứ cậu thèm nhìn nhé.
Chưa kịp phản bác thì bà đã cầm một chiếc túi đồ của cô dúi cho cậu:
-Cha bố anh, mang lên không cho nhịn cơm giờ!
-Mẹ thật là.
Thế là cậu phải xách đồ lên phòng, cậu đứng ngây ngốc một lúc, rồi hỏi mẹ:
-Ơ, thế mẹ ơi, phòng "vợ tương lai" của con ở đâu???
-Ở phòng bên cạnh ấy... chẳng lẽ con muốn ở chung phòng với Nguyệt???-bà Liên cười gian tà.
Cậu quay đầu lại, vừa mới vào nhà một lúc mà cô ta (Phong Nguyệt) đã bị mẹ cậu chơi xỏ mấy lần, cô ta còn cười tủm tỉm nữa chứ, hứ, bực cả mình, cậu ghét nhất là bị thiên vị đó nhé, xem ra cô vợ này còn phải dạy bảo dần dần.
Cậu nghiến răng mà bước vào phòng và để đồ.
Cậu tung tăng chạy ra khỏi phòng, sắp được ăn cơm rồi, ăn cơm mẹ nấu là ngon nhất.
Mà sao vừa mới chạy xuống cầu thang, đã thấy bà Liên hằm hằm, cầm chiếc dép dưới chân, cắn môi, nhíu mày, quát cậu:
-Tôi nuôi anh ăn học đến giờ mà không biết làm cái gì à??? phòng bụi bẩn như thế mà không dọn dẹp được một lúc à??? người gì đâu mà lười lười như hủi, về sau lấy vợ thì để vợ chết đói luôn à???
Nhìn cái bộ dạng cầm dép phi không chệch của mẹ là cậu thấy run run, cun cút chạy vào dọn dẹp, gì chứ, cho dù bang chủ xã hội đen có tiếng cậu cũng sợ mẹ cậu bỏ xừ ra á....
-Mà sao mình phải làm mấy việc này chứ, tại con nhỏ chết tiệt kia chia rẽ tình cảm của mình với mẹ đây, hừ! -cậu độc thoại một mình.
-Cậu có cần em vào giúp không??? -một giọng nữ ấm vang lên.
Cậu quay lại.... là cô -Phong Nguyệt.
Cậu ủ rũ:
-Thôi, không cần đâu, cô ra giúp mẹ tôi đi.
-Em làm xong rồi.... em đến đây giúp cậu thôi.
-Nhỡ đâu mẹ tôi biết là cô giúp thì sao???
-Em không nói đâu, em thề.-cô khẳng định.
-Thôi được rồi, nể tình cô có lòng, tôi không nên phụ lòng cô được -cậu vuốt mặt, bước ra ngoài, chết cậu cũng không làm mấy việc này đâu.
Cô cười tủm tỉm, cậu thật trẻ con...
Cậu tung tăng chạy đến bàn ăn, hỏi mẹ:
-Oa oa, thơm quá đi mất, mẹ cho con ăn với.
-Ấy ấy cái tay, ăn vụng cho đẫy vào, Nguyệt đâu.
-Cô.... ấy làm gì ấy, con không biết.
-Hay là cậu nhờ Nguyệt làm đấy???
Bị nói chúng tim đen, cậu giật thót, nhưng vẫn cố cười:
-Mẹ nhầm rồi, con tự dọn đấy.
Một lúc sau, cô bước xuống, bà Liên cười gian:
-Để ta hỏi Nguyệt.
"Chết rồi, làm sao đây, nhỡ đâu cô ta ăn cháo đá bát, méc mẹ mình thì tính sao "-cậu nghĩ.
Cô ngồi xuống bàn ăn, cười tươi:
-Mẹ ơi, vừa nãy con ra phòng con, cậu dọn chăm lắm mẹ ạ!
-Ừ, tí nữa mẹ lên phòng con xem.
Chưa nói xong thì cậu đã húp gần hết nồi canh:
-Mẹ ơi, mẹ làm ngon quá!
-Có phải ta làm đâu, Nguyệt làm đấy chứ.
Cậu quay sang cô, biết mình nói đã quá lố, chữa lại:
-Cũng được đấy.
Bà Liên lắc đầu cười con trai mình.
-Nguyệt à, ở đây con cứ coi như ở nhà con, có gì không biết thì hỏi mẹ nhé. Mà con cũng phải thay đổi cách xưng hô đi, gọi là mẹ, không gọi là bác nữa.
-Dạ... mẹ -cô đỏ mặt.
Tối đó, có hai con người mất ngủ, đều có những suy nghĩ riêng của mình.