Ta mỗi ngày đều giống như trước đây bình thường đánh đàn trong đình, nhìn bầu trời xanh, nhìn con chim nhỏ cô độc bay qua trước mắt ta. Chỉ có lúc này, ta mới có thể cười.
Hiện tại đã là tháng mười, khí trời hàn lãnh. Tiểu Thuận tử đi tới khoác thêm y phục cho ta, ta không để ý tới hắn. Hoàng hậu tới, cùng ta nói chuyện, ta cũng không để ý đến nàng, vô luận là ai.
Ta còn còn một việc hay làm đó chính là nhìn hoa diên vĩ đủ loại xung quanh đình, tuy rằng còn chưa nở hoa, thế nhưng đã có lá.
Ta cái gì cũng không nói, ngơ ngác nhìn, không biết là nhìn cái gì.
Hoàng hậu mỗi ngày đều đến thăm ta, mỗi lần ta quay sang nhìn chim nhỏ cười, thì nàng lại che mặt khóc, ta hỏi nàng vì sao khóc, nàng luôn luôn lắc đầu, hơn nữa khóc càng lớn. Ta cũng không có cách nào, tiếp tục nhìn trời xanh của ta.
Thời gian mỗi ngày trôi qua, ta càng ngày càng gầy gò, sắc mặt ta tái nhợt, không có một tia huyết sắc, nhiệt độ trên tay và chân so với người khác luôn luôn thấp hơn.
Chỉ là sau này, ta không còn nhìn thấy người thân là hoàng thượng nữa, vết thương trên tay đã bắt đầu đóng vảy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt ta từ nhà giam đi ra cũng đã 2 tháng, ta vẫn giống như mọi ngày nhìn trời xanh và hoa diên vĩ.
Hoàng hậu ngày hôm nay cũng tới, ngồi bên cạnh ta làm bạn với ta, cùng ta nói chuyện, thế nhưng ta không có để ý nàng, nàng đối ta nói: “Mộng Nam, tới đây, cùng tỷ tỷ trò chuyện hảo? Tỷ tỷ hảo cô đơn.”
“Tỷ tỷ, ngươi muốn nói gì?” Ta nghi hoặc nhìn nàng. Nàng sợ ngây người, nàng thật ra không ngờ ta sẽ trả lời nàng, bởi vì bình thường ta đều không nói lời nào.
Trong mắt nàng xuất hiện lệ quang, đối ta nói: “Mộng Nam, ngươi nghĩ muốn đi sao?” Quay đầu lại hỏi nàng.: ” Đi? Vì sao?”
“Ngươi điều không phải rất thích tự do sao?”
“Thế nhưng ta đã tự do rồi a! Ngươi xem, ta hiện tại có thể đi tới đi lui, đã không có xiềng xích trên tay trên chân, không bị ràng buộc bởi những thứ đó, ta rất tự do a. Hơn nữa, nơi này thật lớn, ta đã rất thỏa mãn rồi a.” Ta mỉm cười nói.
“Thế nhưng, nơi này đối với ngươi mà nói quá nhỏ.” Nàng kéo cánh tay của ta.
“Ngươi nhìn lầm rồi, ở đây đâu nhỏ, nơi này là nhà của ta, ngoại trừ ở đây, ta không tìm được nơi nào để đi nữa. Chỉ có ở đây là tốt nhất. Tự do tự tại, không ai bắt ta cởi hết rồi cưỡi trên người bọn họ, cũng không còn hình cụ gì có thể dằn vặt ta nữa.”
Ta mặt hướng bầu trời, dang hai tay: “Ta như vậy một người thế thân, có một nơi như vậy, coi như là ta tự do lớn nhất của ta rồi. Ta hà tất phải cưỡng cầu gì hơn?”
Nàng vừa khóc, ôm ta, khóc đến hảo thương tâm.
Ta như trước lại cười, cười đến không có việc gì.
Có một ngày, ta tại loay hoay với bỉ ngoạn hoa còn chưa khai hoa, Tiểu Thuận tử đứng ở bên cạnh giúp ta.
Đột nhiên, có người chạy vào. Hắc y phục, che mặt.
Tiểu Thuận Tử chắn ở trước mặt ta, thế nhưng hắc y nhân bắt lấy Tiểu Thuận Tử, giữ trên mặt đất, không thể động đậy. Những người khác bắt lấy ta, đem y phục ta xé không tiếc.
Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh hô hoán, ta vẫn đang cười. Tình hình này rất quen thuộc. Ta đối Tiểu Thuận Tử cười cười, nói cho hắn không cần lo lắng. Những người khác đem ta vây lại, đối ta tàn phá vô tận.
Có người đem phân thân của hắn đâm thẳng đến ta, rất đau, thế nhưng, ta còn là cười.
Tới tới lui lui, thay đổi rất nhiều tư thế. Máu phía sau của ta từ lâu chảy không ngừng, thế nhưng không ai đình chỉ, ta nghe Tiểu Thuận tử kêu gào.
Không biết qua bao lâu, bọn họ rốt cục rời đi, Tiểu Thuận tử bật người chạy đến bên cạnh ta, hắn thấy ta còn đang cười. Vừa khóc vừa lấy y phục đã bị xé rách che phủ lại. Hoàng hậu đang chuẩn bị gọi ta, lại nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Thuậnt Tử, lập tức đi tới bên cạnh ta. Thấy nơi ấy của ta thảm trạng, đem ta ôm lấy, đối Tiểu Thuận Tử khóc đến không biết mình đi gọi Vương thái y, Tiểu Thuận tử bật người đứng lên chạy ra bên ngoài.
Hoàng hậu ôm ta không ngừng cho ta hơi ấm.
Dưới thân không ngừng chảy máu, ta nằm ở trong lòng hoàng hậu, không cảm giác được hàn lãnh của tháng mười. Ngơ ngác nhìn bầu trời, mờ mị, ta vẫn đang cười.
Mưa, rơi xuống, đánh ở trên người, lạnh lạnh. Nhắm mắt lại, không muốn tỉnh lại nữa.
Thế nhưng sự bất như nguyện, ta vẫn bị cứu trở lại, lần này ta lại thấy, hoàng hậu, Vương thái y và Tiểu Thuận tử.
Còn có ta tối không muốn nhìn thấy Tịch Nam, Tiêu Vọng và Lạc Ảnh
.
Ta mỗi ngày đều giống như trước đây bình thường đánh đàn trong đình, nhìn bầu trời xanh, nhìn con chim nhỏ cô độc bay qua trước mắt ta. Chỉ có lúc này, ta mới có thể cười.
Hiện tại đã là tháng mười, khí trời hàn lãnh. Tiểu Thuận tử đi tới khoác thêm y phục cho ta, ta không để ý tới hắn. Hoàng hậu tới, cùng ta nói chuyện, ta cũng không để ý đến nàng, vô luận là ai.
Ta còn còn một việc hay làm đó chính là nhìn hoa diên vĩ đủ loại xung quanh đình, tuy rằng còn chưa nở hoa, thế nhưng đã có lá.
Ta cái gì cũng không nói, ngơ ngác nhìn, không biết là nhìn cái gì.
Hoàng hậu mỗi ngày đều đến thăm ta, mỗi lần ta quay sang nhìn chim nhỏ cười, thì nàng lại che mặt khóc, ta hỏi nàng vì sao khóc, nàng luôn luôn lắc đầu, hơn nữa khóc càng lớn. Ta cũng không có cách nào, tiếp tục nhìn trời xanh của ta.
Thời gian mỗi ngày trôi qua, ta càng ngày càng gầy gò, sắc mặt ta tái nhợt, không có một tia huyết sắc, nhiệt độ trên tay và chân so với người khác luôn luôn thấp hơn.
Chỉ là sau này, ta không còn nhìn thấy người thân là hoàng thượng nữa, vết thương trên tay đã bắt đầu đóng vảy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt ta từ nhà giam đi ra cũng đã tháng, ta vẫn giống như mọi ngày nhìn trời xanh và hoa diên vĩ.
Hoàng hậu ngày hôm nay cũng tới, ngồi bên cạnh ta làm bạn với ta, cùng ta nói chuyện, thế nhưng ta không có để ý nàng, nàng đối ta nói: “Mộng Nam, tới đây, cùng tỷ tỷ trò chuyện hảo? Tỷ tỷ hảo cô đơn.”
“Tỷ tỷ, ngươi muốn nói gì?” Ta nghi hoặc nhìn nàng. Nàng sợ ngây người, nàng thật ra không ngờ ta sẽ trả lời nàng, bởi vì bình thường ta đều không nói lời nào.
Trong mắt nàng xuất hiện lệ quang, đối ta nói: “Mộng Nam, ngươi nghĩ muốn đi sao?” Quay đầu lại hỏi nàng.: ” Đi? Vì sao?”
“Ngươi điều không phải rất thích tự do sao?”
“Thế nhưng ta đã tự do rồi a! Ngươi xem, ta hiện tại có thể đi tới đi lui, đã không có xiềng xích trên tay trên chân, không bị ràng buộc bởi những thứ đó, ta rất tự do a. Hơn nữa, nơi này thật lớn, ta đã rất thỏa mãn rồi a.” Ta mỉm cười nói.
“Thế nhưng, nơi này đối với ngươi mà nói quá nhỏ.” Nàng kéo cánh tay của ta.
“Ngươi nhìn lầm rồi, ở đây đâu nhỏ, nơi này là nhà của ta, ngoại trừ ở đây, ta không tìm được nơi nào để đi nữa. Chỉ có ở đây là tốt nhất. Tự do tự tại, không ai bắt ta cởi hết rồi cưỡi trên người bọn họ, cũng không còn hình cụ gì có thể dằn vặt ta nữa.”
Ta mặt hướng bầu trời, dang hai tay: “Ta như vậy một người thế thân, có một nơi như vậy, coi như là ta tự do lớn nhất của ta rồi. Ta hà tất phải cưỡng cầu gì hơn?”
Nàng vừa khóc, ôm ta, khóc đến hảo thương tâm.
Ta như trước lại cười, cười đến không có việc gì.
Có một ngày, ta tại loay hoay với bỉ ngoạn hoa còn chưa khai hoa, Tiểu Thuận tử đứng ở bên cạnh giúp ta.
Đột nhiên, có người chạy vào. Hắc y phục, che mặt.
Tiểu Thuận Tử chắn ở trước mặt ta, thế nhưng hắc y nhân bắt lấy Tiểu Thuận Tử, giữ trên mặt đất, không thể động đậy. Những người khác bắt lấy ta, đem y phục ta xé không tiếc.
Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh hô hoán, ta vẫn đang cười. Tình hình này rất quen thuộc. Ta đối Tiểu Thuận Tử cười cười, nói cho hắn không cần lo lắng. Những người khác đem ta vây lại, đối ta tàn phá vô tận.
Có người đem phân thân của hắn đâm thẳng đến ta, rất đau, thế nhưng, ta còn là cười.
Tới tới lui lui, thay đổi rất nhiều tư thế. Máu phía sau của ta từ lâu chảy không ngừng, thế nhưng không ai đình chỉ, ta nghe Tiểu Thuận tử kêu gào.
Không biết qua bao lâu, bọn họ rốt cục rời đi, Tiểu Thuận tử bật người chạy đến bên cạnh ta, hắn thấy ta còn đang cười. Vừa khóc vừa lấy y phục đã bị xé rách che phủ lại. Hoàng hậu đang chuẩn bị gọi ta, lại nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Thuậnt Tử, lập tức đi tới bên cạnh ta. Thấy nơi ấy của ta thảm trạng, đem ta ôm lấy, đối Tiểu Thuận Tử khóc đến không biết mình đi gọi Vương thái y, Tiểu Thuận tử bật người đứng lên chạy ra bên ngoài.
Hoàng hậu ôm ta không ngừng cho ta hơi ấm.
Dưới thân không ngừng chảy máu, ta nằm ở trong lòng hoàng hậu, không cảm giác được hàn lãnh của tháng mười. Ngơ ngác nhìn bầu trời, mờ mị, ta vẫn đang cười.
Mưa, rơi xuống, đánh ở trên người, lạnh lạnh. Nhắm mắt lại, không muốn tỉnh lại nữa.
Thế nhưng sự bất như nguyện, ta vẫn bị cứu trở lại, lần này ta lại thấy, hoàng hậu, Vương thái y và Tiểu Thuận tử.
Còn có ta tối không muốn nhìn thấy Tịch Nam, Tiêu Vọng và Lạc Ảnh
.