Hàng năm chiến loạn, lại tăng thêm gánh nặng cho bách tính.
Tuy rằng triều đình thực thi rất nhiều chính sách, nhưng cũng không làm nên chuyện gì. Hoàng thượng hiện nay tuy rằng tuổi nhỏ, thế nhưng xử lý chính vụ lại tài giỏi.
Một đêm cuối cùng của mùa hạ, nam nhân kia lần nữa lại đến, nam tử tên là Vọng Tịch, hắn lần thứ hai đề danh muốn ta tới hầu hạ, ta vô pháp cự tuyệt, chỉ có đi.
Thế nhưng thật không ngờ lần nọ gặp nhau, dùng cả đời của ta đánh đổi.
Ta đi vào gian phòng của Vọng Tịch, thì thấy hắn ngồi ở đó uống rượu một mình giải sầu, trong mắt ẩn chứa sầu khổ vô tận.
Ta đi tới bên cạnh hắn, nói: “Vị đại gia này, ngài gọi ta tới cũng không phải xem ngươi uống rượi giải sầu phải không, nếu như là như vậy, vậy không phiền ta cáo từ trước.”
Ta thấy hắn không phản ứng, xoay người định đi, hắn đột nhiên kéo góc áo của ta đối ta nói: “Không nên đi, không nên đi, đừng ly khai ta.” Ta ngây ngẩn cả người.
Ngồi xuống bên cạnh hắn nói “Đại gia người đang suy nghĩ cái gì, nói cho ta nghe một chút đi.”
Hắn nhìn ta, đối ta lắc đầu rồi đối ta gật đầu nói: “Lần trước làm xong ngươi có khỏe không? Xin lỗi, ta khi đó là có việc gấp phải đi, ta không phải cố ý.”
“Không sợ, nơi này là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngài ly khai thì cũng không cần nói với ta.”
“Thế nhưng…”
“Không có gì thế nhưng, ta ở đây chỉ là một người tiểu quan, không phải người thanh cao gì, ngươi không cần vì chính sự tình lần trước mà cảm thấy áy náy, thực sự.”
Sau khi nghe ta nói xong, hắn cũng không nói lời nào. Thời gian chậm chạp trôi, ta vì hắn châm rượu, hắn uống muộn tửu, chúng ta ai cũng không nói gì, để thời gian chậm rãi trôi qua.
Không biết qua bao lâu, lúc ta đang châm rượu, hắn nói: “Ta thích ngươi, Dạ Nguyệt, ngươi thích ta không?” Sau khi ta nghe lời này, không cẩn thận đem rượu hất đổ.
Ta vội vàng khom lưng lau sạch, hắn đột nhiên ôm thắt lưng của ta, thì thào nói: “Ta thích ngươi, ta thích ngươi, Nguyệt…” Nói xong liền ngã xuống, ta đem hắn kéo tới giường, giúp hắn đắp chăn.
Đi tới trước cửa sổ, nhìn nguyệt quang sáng tỏ, ta vô cùng tự giễu chính mình: “Thích không? Ta có tư cách gì đây?”
Nước mắt lại chảy xuống…
Sáng sớm ngày thứ hai, ta tỉnh lại, nhìn người đang ngủ an ổn trên giường, không muốn quấy rầy hắn, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Lúc quay lại nhìn hắn, thì hắn đã đi.
Sau đó mỗi buổi tối, hắn đều đúng giờ đến lâu nhắc danh ta. Điều này làm cho không ít tiểu quan ghen ghét.
Thế nhưng mỗi lần hắn tới cũng không chạm vào ta, chỉ cần ta có thể bồi hắn uống rượu, mỗi lần tới đều mang theo một ít lễ vật và một câu nói “Ta thích ngươi.”
Cứ như vậy, ngày qua ngày. Mỗi ngày đều như nhau.
Đại khái hai tháng sau, hắn đột nhiên nói với ta: “Ta giúp ngươi chuộc thân, sau đó ngươi ở cùng ta.”
“Vị đại gia này, ngài chắc là nói giỡn với ta, giúp ta chuộc thân, không đáng, không cần lãng phí tiền dư thừa vậy.”
“Thế nhưng ta rất yêu ngươi, ta không muốn người khác chạm vào ngươi.”
“Ngài nói ngài không muốn để cho người khác chạm vào ta, vậy sao ngài không chạm ta? Bất quá cũng là ngài ghét bỏ ta dơ bẩn?”
“Điều không phải, không phải như thế, ta không chạm vào ngươi là ta sợ ngươi không thích.”
Ta tự giễu cười cười: “Ta không thích? Ta có thể sao? Ta có lựa chọn sao? Ở chỗ này, chỉ có tiếp thu toàn bộ sự thực, ta mới có thể sống tự do.”
Vọng Tịch đại khái biết mình sai, không ngừng nói “Xin lỗi, xin lỗi, ta điều không phải có ý này, tha thứ ta…”
“Gia, ngươi là đang nói cái gì? Ngươi có thể tha thứ ta vô lễ thì là ta cảm tạ trời đất rồi.”
Cuối cùng, chúng ta đều không nói gì, sợ lần thứ hai tổn thương đối phương.
Ngày đó, hắn đi rất sớm. Rất sớm.
Hàng năm chiến loạn, lại tăng thêm gánh nặng cho bách tính.
Tuy rằng triều đình thực thi rất nhiều chính sách, nhưng cũng không làm nên chuyện gì. Hoàng thượng hiện nay tuy rằng tuổi nhỏ, thế nhưng xử lý chính vụ lại tài giỏi.
Một đêm cuối cùng của mùa hạ, nam nhân kia lần nữa lại đến, nam tử tên là Vọng Tịch, hắn lần thứ hai đề danh muốn ta tới hầu hạ, ta vô pháp cự tuyệt, chỉ có đi.
Thế nhưng thật không ngờ lần nọ gặp nhau, dùng cả đời của ta đánh đổi.
Ta đi vào gian phòng của Vọng Tịch, thì thấy hắn ngồi ở đó uống rượu một mình giải sầu, trong mắt ẩn chứa sầu khổ vô tận.
Ta đi tới bên cạnh hắn, nói: “Vị đại gia này, ngài gọi ta tới cũng không phải xem ngươi uống rượi giải sầu phải không, nếu như là như vậy, vậy không phiền ta cáo từ trước.”
Ta thấy hắn không phản ứng, xoay người định đi, hắn đột nhiên kéo góc áo của ta đối ta nói: “Không nên đi, không nên đi, đừng ly khai ta.” Ta ngây ngẩn cả người.
Ngồi xuống bên cạnh hắn nói “Đại gia người đang suy nghĩ cái gì, nói cho ta nghe một chút đi.”
Hắn nhìn ta, đối ta lắc đầu rồi đối ta gật đầu nói: “Lần trước làm xong ngươi có khỏe không? Xin lỗi, ta khi đó là có việc gấp phải đi, ta không phải cố ý.”
“Không sợ, nơi này là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngài ly khai thì cũng không cần nói với ta.”
“Thế nhưng…”
“Không có gì thế nhưng, ta ở đây chỉ là một người tiểu quan, không phải người thanh cao gì, ngươi không cần vì chính sự tình lần trước mà cảm thấy áy náy, thực sự.”
Sau khi nghe ta nói xong, hắn cũng không nói lời nào. Thời gian chậm chạp trôi, ta vì hắn châm rượu, hắn uống muộn tửu, chúng ta ai cũng không nói gì, để thời gian chậm rãi trôi qua.
Không biết qua bao lâu, lúc ta đang châm rượu, hắn nói: “Ta thích ngươi, Dạ Nguyệt, ngươi thích ta không?” Sau khi ta nghe lời này, không cẩn thận đem rượu hất đổ.
Ta vội vàng khom lưng lau sạch, hắn đột nhiên ôm thắt lưng của ta, thì thào nói: “Ta thích ngươi, ta thích ngươi, Nguyệt…” Nói xong liền ngã xuống, ta đem hắn kéo tới giường, giúp hắn đắp chăn.
Đi tới trước cửa sổ, nhìn nguyệt quang sáng tỏ, ta vô cùng tự giễu chính mình: “Thích không? Ta có tư cách gì đây?”
Nước mắt lại chảy xuống…
Sáng sớm ngày thứ hai, ta tỉnh lại, nhìn người đang ngủ an ổn trên giường, không muốn quấy rầy hắn, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Lúc quay lại nhìn hắn, thì hắn đã đi.
Sau đó mỗi buổi tối, hắn đều đúng giờ đến lâu nhắc danh ta. Điều này làm cho không ít tiểu quan ghen ghét.
Thế nhưng mỗi lần hắn tới cũng không chạm vào ta, chỉ cần ta có thể bồi hắn uống rượu, mỗi lần tới đều mang theo một ít lễ vật và một câu nói “Ta thích ngươi.”
Cứ như vậy, ngày qua ngày. Mỗi ngày đều như nhau.
Đại khái hai tháng sau, hắn đột nhiên nói với ta: “Ta giúp ngươi chuộc thân, sau đó ngươi ở cùng ta.”
“Vị đại gia này, ngài chắc là nói giỡn với ta, giúp ta chuộc thân, không đáng, không cần lãng phí tiền dư thừa vậy.”
“Thế nhưng ta rất yêu ngươi, ta không muốn người khác chạm vào ngươi.”
“Ngài nói ngài không muốn để cho người khác chạm vào ta, vậy sao ngài không chạm ta? Bất quá cũng là ngài ghét bỏ ta dơ bẩn?”
“Điều không phải, không phải như thế, ta không chạm vào ngươi là ta sợ ngươi không thích.”
Ta tự giễu cười cười: “Ta không thích? Ta có thể sao? Ta có lựa chọn sao? Ở chỗ này, chỉ có tiếp thu toàn bộ sự thực, ta mới có thể sống tự do.”
Vọng Tịch đại khái biết mình sai, không ngừng nói “Xin lỗi, xin lỗi, ta điều không phải có ý này, tha thứ ta…”
“Gia, ngươi là đang nói cái gì? Ngươi có thể tha thứ ta vô lễ thì là ta cảm tạ trời đất rồi.”
Cuối cùng, chúng ta đều không nói gì, sợ lần thứ hai tổn thương đối phương.
Ngày đó, hắn đi rất sớm. Rất sớm.