Nhất là khi Trình Kỳ Khiết tiếp tục nói chuyện phiếm với Phan Vũ Hàng, mà Phan Vũ Hàng lại dịu dàng mỉm cười với cô.
Bình thường em vợ cùng anh rể sẽ có dáng vẻ quen thuộc như vậy sao?
Đột nhiên anh nhớ tới cô nói từ nhỏ ba người bọn họ đã biết nhau, nói cách khác Trình Kỳ Khiết cùng Phan Vũ Hàng cũng là thanh mai trúc mã?
Anh không biết có phải vừa rồi ăn cá quá nhanh hay không, cổ họng dường như có xương đâm vào, cảm thấy không quá thoải mái. Anh nghiêm mặt uống một hớp rượu đỏ, hi vọng giảm bớt đi cảm giác đó.
Thật may là, rất nhanh, Phan Vũ Hàng rời khỏi, đi đón cô dâu vừa mới thay xong trang phục, kế tiếp cũng không ngoại lệ là mời rượu mỗi bàn, Trịnh Bang Duệ ngồi ở bàn chính đang có rất nhiều vị trí bỏ trống, cuối cùng cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Đến khi tiệc mừng kết thúc, từng vị khách đi ra khỏi phòng tiệc, không tránh khỏi nói vài lời may mắn chúc cô dâu chú rể, chụp ảnh chung một lúc . . . . . . Cuối cùng chỉ còn lại mấy người.
Khuôn mặt Trịnh Bang Duệ không thay đổi đứng ở một bên, nhìn Trình Kỳ Khiết ôm chị cô, thật ra thì sự kiên nhẫn của anh đã sắp muốn dùng hết, chỉ muốn mau trở về, nhưng ngược lại lúc anh nhìn thấy Trình Kỳ Khiết ôm Phan Vũ Hàng, cả người anh đột nhiên cứng ngắc.
Theo ý anh, cái ôm đó hình như quá dài.
Không biết qua bao lâu, bọn họ mới tách ra.
"Anh Vũ Hàng phải chăm sóc chị em thật tốt, hai người phải hạnh phúc đó" Trình Kỳ Khiết vừa lau nước mắt vừa nói.
"Chúng ta nên đi thôi". Cũng không quản lễ phép hay không, Trịnh Bang Duệ vẫn im lặng đứng ở một bên, khi nghe được câu "Anh Vũ Hàng" kia nhịn không được chen vào, dùng sức tóm lấy cánh tay Trình Kỳ Khiết.
"Oh, ừ".
Cô nhìn thấy khuôn mặt anh không vui, nghĩ có thể là do đám cưới quá dài đã làm anh không chịu được, vì vậy vội vàng cáo biệt tất cả trưởng bối, đi theo Trịnh Bang Duệ đi.
Bọn họ đi ra khách sạn lại đúng lúc gặp gỡ mấy phóng viên, ngược lại Trịnh Bang Duệ nắm lấy tay của cô, cô biết chẳng qua đây là đang diễn trò, quả nhiên đợi đến bọn họ ngồi lên xe, anh liền buông tay cô ra, phía sau chỗ ngồi rộng rãi của Mercedes, hai người ngồi cạnh cửa sổ hai đầu, khoảng cách rất xa.
Cô lén lút quay đầu, căng thẳng liếc mặt anh một cái.
"Thật xin lỗi, làm tốn thời gian lâu như vậy,. . . . . . Cám ơn anh phối hợp".
"Không có gì".
Anh thờ ơ nói hai chữ rồi không nói thêm gì nữa, nhất thời cô cũng không nói tiếp được, một lần nữa trong xe lại rơi vào không khí yên lặng.
"Việc đó. . . . . . Em nghĩ hôn lễ của chúng ta nên cố gắng đơn giản, không cần mời nhiều người như vậy, anh cảm thấy thế nào?" Cô cố gắng tìm đề tài.
Thế nhưng anh lại nâng lên nụ cười châm chọc, "Đối tượng liên hôn là chúng ta đều không có quyền quyết định, cho dù hôn lễ hai chúng ta, anh nói thì sẽ vậy sao?"
Cô lúng túng cứng đờ."Đúng vậy. . . . . . Anh nói có đạo lý".
Một hồi im ắng đi qua, anh mở miệng, "Em với anh rể. . . . . . Tình cảm hai người rất tốt?"
Không ngờ Trịnh Bang Duệ đột nhiên chuyển đề tài, Trình Kỳ Khiết mất chút thời gian mới ý thức được anh đang hỏi cái gì, vội vàng trả lời, "Đúng vậy, từ nhỏ chúng em đã quen biết, anh Vũ Hàng rất tốt đối với em".
"Vậy tại sao hắn không cưới em mà lại cưới chị em?"
"À?" Cô nháy mắt mấy cái, sau đó cúi đầu, lại theo bản năng sờ vào khuyết điểm ở má trái, "Không thể nào. Anh Vũ Hàng đương nhiên là thích chị em, chị em xinh đẹp như vậy, lại hoàn mỹ như thế".
Mi tâm anh nhíu chặt lại.
Cô tự ti sao? Bởi vì vết bớt trên mặt cho nên cô có cảm giác mình không cách nào so sánh với chị mình? Anh đột nhiên nhớ đến cô nói qua là cô có người thích, nhớ đến vể mặt đau thương khổ sợ khi cô nói đến người đó.
Chẳng lẽ chính anh rể sao? Cô lén lút thích hắn, nhưng nhìn hắn cùng chị cô ở chung một chỗ, cảm thấy đoạn tình yêu đơn phương này không có hi vọng cho nên gả cho người nào cũng được?
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Trịnh Bang Duệ cảm giác mình giống như nuốt phải một tảng đá, cắm ở trong lồng ngực, cực kỳ không thoải mái, nhưng mà anh lại cảm thấy mình vì thế mà cảm thấy mất hứng thì thật là ngu ngốc. Anh cần gì quan tâm tại sao cô muốn gả cho anh? Hôn nhân của bọn họ vốn cũng không được xây dựng trên cơ sở tình yêu.
Điện thoại di động của anh đúng lúc này vang lên, Trình Kỳ Khiết nghe thấy anh nói vào phía đầu bên kia điện thoại: "Ừ, đúng, bên này mới vừa kết thúc, so với thời gian dự đoán lâu hơn. . . . . . Một lúc nữa tôi sẽ qua, gặp mặt bàn lại".
Anh kết thúc cuộc nói chuyện, không có nói rõ người gọi đến là với ai, một lúc nữa anh lại muốn đi.
Đây không phải là bình thường sao? Anh vốn không cần giải thích cho cô, ở trong hiệp nghị có một phần đó là bọn họ phải có tự dọ của mỗi người.
Nhưng vừa nghĩ tới đầu bên kia điện thoại có lẽ chính là bạn gái của anh, là cô gái mà anh ôm trong hình của tuần san. . . . . . Tưởng tượng một lúc nữa anh bỏ cô lại, vội vàng đi gặp mặt người phụ nữ khác, nghĩ đến bọn họ sẽ làm gì. . . . . . Ghen tỵ giống như một loại a-xít clo-hy-đríc (dd axit HCl: cái dùng tạt vào mặt sẽ ‘xèo xèo’ hủy dung đó bà con :3 ) gặm nhấm lòng của cô.
Cô cắn chặt môi dưới, kiềm chế một luồng sóng đau khổ.
Đây là lựa chọn của cô, cô không thể ngay lập tức buông tha. Trình Kỳ Khiết không ngừng động viên bản thân ở trong lòng, làm như vậy cô mới có thể sống quá đoạn đường xe khó chịu này, trở lại nhà của cô,.....
Công ty Trịnh thị là một trong những công ty dẫn đầu về sản xuất thực phẩm trong nước. Sáu mươi năm trước do đời thứ nhất là Trịnh Chính Đường thành lập từ hai bàn tay trắng. Ban đầu Trịnh Chính Đường sáng lập, vốn chỉ có sản xuất đồ uống có ga, nhưng trải qua mấy chục năm cố gắng, bây giờ tập đoàn đã trở thành công ty sản xuất thực phẩm, đồ gia dụng giúp mở rộng quy mô kinh doanh.
Trịnh lão tiên sinh có một trai hai gái, đương nhiên chuyện trong gia tộc và công ty do con trai duy nhất kế thừa. Nhưng đời thứ hai Trịnh Thanh Thủy không giống cha mình, không chỉ không chung tình với vợ mà còn là một người yêu đương lăng nhăng đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt con cái nhà giàu.
Vợ của ông sinh cho ông hai đứa con gái lại không sinh bất kỳ đứa con trai nào, thành ra ở bên ngoài ông càng có cớ đi lăng nhăng.
Khi người vợ hơn bốn mươi tuổi- Phương Tú Khanh không thể sinh con được nữa thì Trịnh Thanh Thủy đem con riêng Trịnh Bang Duệ ở bên ngoài trở về họ Trịnh nhận tổ quy tông.
Mặc dù Phương Tú Khanh đồng ý cho Trịnh Bang Duệ được vào cửa, nhưng cũng không có đồng ý để hồ ly tinh bên ngoài, cũng chính là mẹ của Trịnh Bang Duệ vào cửa.
Bà cho rằng người đàn bà kia chẳng qua chỉ từng là một ngôi sao, không có gia thế, không có học vấn, chỉ là có chút sắc đẹp liền vọng tưởng tiến vào nhà giàu, đừng có mơ! Đối với đàn bà cướp đi chồng của mình lại còn sinh ra con trai, Phương Tú Khanh chỉ có thù hận sâu đậm.
Phần thù hận này bà trả lại trực tiếp ở trên người Trịnh Bang Duệ- đó là bằng chứng sống cho việc chồng bà ngoại tình ở bên ngoài, nhiều năm qua bà chưa từng kết thúc sự chán ghét và chèn ép đối với Trịnh Bang Duệ.
Công ty Trịnh thị nằm ở trung tâm thành phố Đài Bắc, ở tầng cao nhất tòa nhà, trong phòng làm việc của Chủ tịch, vẻ mặt của Lão chủ tịch Trịnh nghiêm túc ngồi ở phía sau bàn làm việc, đồng thời trên bàn để tờ báo lá cải mới nhất, ở bìa sau tờ báo là hình chụp chung Trịnh Bang Duệ cùng một cô gái rất thân mật, đầu đề viết thật nổi bật “Chim sẻ biến thành Phượng hoàng”.
Cô gái chẳng qua chỉ là một nhân viên phục vụ ở nhà hàng, không có gia thế, trình độ học vấn cũng không cao, bề ngoài cũng không vô cùng xinh đẹp, nhưng lại được thiếu gia đời thứ ba của tập đoàn Trịnh thị, xếp hạng một trong mười người đàn ông độc thân hoàng kim trong nước ưu ái, câu chuyện xưa này có chút đột ngột, khó trách dẫn tới sự chú ý của truyền thông.
"Ba, ba nhìn xem, thế này còn ra cái thể thống gì nữa?" Tờ báo là do Phương Tú Khanh lấy ra , lúc này vẻ mặt chán ghét đang chỉ vào tấm hình lộ ra.
Trịnh Chính Đường liếc nhìn tờ báo, đôi lông mày cũng nhíu thật chặt.
Phương Tú Khanh thấy thế nội tâm mừng rỡ, vội vàng tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, "Bang Duệ tuổi còn trẻ, không có chính kiến, chơi đùa cũng là tự nhiên, tuy rằng ở tuổi này nó quan hệ qua lại với con gái cũng không có gì, nhưng chọn phải loại con gái nhìn một cái cũng biết là thèm muốn tài sản của họ Trịnh chúng ta, thật sự làm cho người ta hoài nghi năng lực phán đoán của nó. Con xem nó cần phải học hỏi nhiều ở hai anh rể, chuyên tâm đến sự nghiệp, mà không phải cả ngày suy nghĩ tới đàn bà, nếu không về sau giao Trịnh thị cho nó, con thấy ba còn phải suy nghĩ lo lắng nhiều".
Trịnh Chính Đường cũng không có nói một câu, ngẩng đầu lên, một đôi con mắt già nua nhưng vẫn sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm Trịnh Bang Duệ.
Trịnh Bang Duệ vẫn đứng thẳng, không bởi vì ánh mắt sắc bén tràn đầy nghiêm nghị của ông nội mà lui về sau chút nào, trên mặt anh nở nụ cười lạnh, nhìn chăm chú Phương Tú Khanh đứng ở bên cạnh ông nội, cùng với hai đứa con gái của bà rụt rè sợ hãi, chưa từng có mở miệng thuyết phục ông giúp anh.
Khóe miệng anh gợi lên giễu cợt, phản ứng của những người này đều ở trong dự liệu của anh, để cho anh cảm thấy nhàm chán muốn ngáp rồi.
Ông nội cho là có thể điều khiển anh, việc học, sự nghiệp, tình yêu đều phải nằm trong lòng bàn tay của anh; tất cả ba đều nghe ông nội, là người vô dụng hèn nhát; thế nên cả ngày Phương Tú Khanh muốn tìm cơ hội đem con của tình địch theo gia tộc công ty nhổ bỏ, muốn cho sau này hai đứa con gái của bà cùng con rể lấy được quyền kinh doanh Trịnh thị.
Mỗi người đều có tính toán của mình, mỗi người cũng muốn điều khiển cuộc đời của anh, ở dưới bầu không khí như vậy lớn lên, anh không biết đến cái gọi là tình thân ấm áp, nhưng lại sớm học xong chỉ có kẻ mạnh mới có thể nắm giữ cuộc sống của mình.
Cho nên anh vẫn nghiêm khắc nhắc nhở bản thân phải ngày càng mạnh hơn, phải nắm giữ quyền Trịnh thị trong tay, phải cho những người tìm đủ mọi cách đem anh giẫm ở dưới chân thất bại chán chường.
Anh muốn trở thành người cuối cùng chiến thắng!
Nhưng anh biết rõ mục tiêu anh muốn đạt tới này còn phải có sự tán thành của ông nội.
"Bang Duệ" Trịnh Chính Đường trầm ngâm hồi lâu rốt cuộc mở miệng, "Mẹ cả cháu nói không sai, chẳng lẽ cháu nghiêm túc đối với loại đàn bà như vậy ?"
Anh biết ông nội là loại người kinh doanh bảo thủ, cho là phán xét đạo đức cá nhân của một người phải có chỉ tiêu quan trọng là có thích hợp hay không với một người lãnh đạo, đây cũng là nguyên nhân đến bây giờ ở công ty ba anh vẫn không được nắm quyền, nhưng tình huống của anh không giống với cha, anh còn chưa kết hôn, là có quyền lợi được tự do yêu đương.
Trịnh Bang Duệ nhíu mày."Cháu không cho là cùng một người phụ nữ kết giao là chuyện lớn gì, nên để cho ông nội đặc biệt lo lắng, dù sao đây là chuyện riêng cá nhân cháu".
"Chuyện riêng cá nhân?" Trịnh Chính Đường lắc đầu."Bang Duệ, cháu sai lầm rồi. Thân là người kế thừa Trịnh thị, cháu nên biết rõ rằng tuyệt đối không có khả năng hôn nhân của cháu là chuyện riêng, ngoài suy tính đến gia thế bối cảnh hai bên, càng phải cân nhắc đến cái nhìn của xã hội, người được chọn là cháu dâu của họ Trịnh chúng ta nhất định không thể qua loa".
Đã đến sao? Trịnh Bang Duệ nghĩ thầm. Cuối cùng ngày này đã tới, ngay cả hôn nhân của anh, ông nội đều muốn can thiệp, tuy rằng anh sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà cái cảm giác khó chịu kia vẫn như cũ.