Editor: Cải
Beta: Cáo Ngố Và Chùm Nho Xanh
Lục Vân Cảnh thay đổi quần áo rồi xuống lầu, trên người anh là một bộ gồm áo sơ mi trắng, quần dài, thiết kế áo quần vô cùng đơn giản, nhưng chất liệu vô cùng tốt, mặc ở trên người anh, lập tức lộ ra một loại khí chất đặc biệt.
Anh không có việc gì thong thả tiến đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, tuy nhiên đối diện Trình Vũ anh lại có chút khẩn trương, nhưng hầu như lần nào cũng đều như vậy. Còn Trình Vũ, chỉ cần đối mặt với Lục Vân Cảnh cô lại có cảm giác toàn thân bất an, vì thế sau khi hai người kết hôn cô đều lấy cớ công tác, đi sớm về trễ, chỉ cần có anh ở nơi nào cô sẽ cố gắng không xuất hiện nơi đó.
Chuyện là vậy nên ngồi thời gian cô ngồi ăn cơm nói chuyện thân mật cùng với anh đã hiếm càng thêm hiếm.
Cũng không thể trách cô, bởi vì bản thân Lục Vân Cảnh là con người phi thường đáng sợ.
Cô và Vân Cảnh xem như đã từng quen biết, nhưng khi đó hai người mỗi người một cảnh, người trên trời cao, người dưới đất thấp. Cô là đại tiểu thư Trình gia, một người kiêu ngạo ưu tú hào quang vạn trượng, đi đến nơi nào cũng là tiêu điểm, trong khi đó Lục Vân Cảnh chỉ là con nuôi Lục gia, nói là con nuôi, nhưng thực chất người trong vòng đều biết anh là đứa con riêng của Lục lão tiên sinh có ở bên ngoài.
Từ ngày đứa con riêng này bước vào Lục gia đến sau này Lục lão tiên sinh đối với hắn mà nói chẳng quan tâm gì mấy. Lục Vân Cảnh lúc trước không có thân phận cũng chẳng có người sau lưng giúp đỡ, từ nhỏ bị người chung quanh lạnh mặt, chịu rất nhiều khi dễ. Cô đối với Lục Vân Cảnh trong lần đầu gặp mặt cũng không có ấn tượng gì đặc biệt: một cậu thiếu niên trầm tính quái gở, trên mặt và thân người luôn mang những vết thương không đáng quan tâm. Tuy nhiên điều khiến cô ghi nhớ duy chỉ có bộ dạng chật vật của hắn, ở thời điểm đó mọi thứ đều ngăn nắp sạch đẹp, trong thế giới này anh ta dường như chưa hề tồn tại.
Tất cả mọi người không thể tưởng tượng được, một người từng bị sự sỉ nhục của mọi người,một thiếu niên nhỏ yếu đuối bất lực hiện giờ sẽ trở thành một người chỉ cần nghe tiếng đã làm họ sợ vỡ mật chói tai.
Cuộc đời Lục Vân Cảnh này làm người ta lau mắt mà nhìn có hai việc: Chuyện thứ nhất chính là thiên tài bác sĩ vinh dự. Lục Vân Cảnh ra nước ngoài học ở viện y học vô cùng nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp liền về nước, anh cùng đoàn đội nghiên cứu ra một loại dược mới, loại thuốc mới này đã giải quyết hiệu quả vấn đề lạm dụng kháng sinh, có thể nói loại dược kiểu mới này vì y học nhân loại có cống hiến rất lớn. Anh,bởi vì vậy đạt được nhiều thành tựu, giải thưởng lớn, trong giới y học cũng được coi là đức cao trọng vọng.
Mà chuyện thứ hai Lục Vân Cảnh làm, lau mắt mà nhìn đại khái cũng không thể hình dung.
Thời điểm mọi người cho rằng Lục Vân Cảnh đang yên lành làm bác sĩ, vì y học cống hiến thì thừa dịp Tập đoàn Lâm nghiệp Lục gia lâm vào nguy cơ, anh ta thừa cơ cướp đoạt quyền điều hành Lục gia, trên tay nắm quyền to có Lục gia làm hậu thuẫn, tiếp theo anh ta trong thương nghiệp giới ở Bắc Thành sát phạt bốn phía, vì mục đích lớn không tiếc mọi thủ đoạn, bắt đầu ở trong giới thương nghiệp Bắc Thành cạnh tranh không ít,đại xí nghiệp, tiểu xí nghiệp đều lần lượt bị xơi tái, ngắn ngủn ba năm thời gian, tài lực quyền lực của anh liền đã đạt đến độ làm người khác không theo kịp.
Cứ như vậy, bắt đầu thời kỳ Bắc Thành thuộc về Lục Vân Cảnh, trong khoảng thời gian ngắn, ở Bắc Thành chẳng những khiến tâm người choáng váng, tác phong sát phạt quả quyết của cũng làm người ta hoảng sợ, sợ là chẳng ai dám đắc tội anh ta.
Hiện giờ Lục Vân Cảnh sớm đã không phải dáng người thấp bé kia, nhận hết mọi sự khi dễ, cả người toàn vết thương, thiếu niên chật vật lại nhỏ yếu, bây giờ, anh cường đại, nguy hiểm, làm người nhìn thôi cũng đái ra quần.
Khác với phượng hoàng niết bàn Lục Vân Cảnh, Trình Vũ lúc gặp anh hoàn toàn tương phản.
Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô, cô bị chính ông nội, người mình kính trọng nhất trước mặt mọi người tuyên bố cô không phải cháu gái của Trình gia, mà chỉ là đứa con gái mà con trai mình cùng vợ nó nhận nuôi.
Kiêu ngạo ưu tú hào quang vạn trượng-đại tiểu thư Trình gia vậy mà chính là thiên kim giả, trong một đêm, thái độ mọi người đối với cô đều thay đổi, những con người đã từng cung phụng cô đều đối xử lạnh nhạt, thậm chí mối tình đầu thanh mai trúc mã sớm đã ước định cả đời cùng cô cũng cách xa cô.
Cô hưởng thụ mười tám năm thân phận đại tiểu thư Trình gia lại hoàn toàn không thuộc về cô, trong một đêm, cô trở thành một nữ nhi bị cha mẹ ruột không lai lịch vứt bỏ, toàn bộ thế giới trong cô coi như sụp đổ. Đã từng là một viên ngọc sáng chói mắt, chỉ trong một đêm ảm đạm viên ngọc ấy liền lu mờ. Mất đi tất cả hào quang, cô trở nên trầm mặc, trốn tránh hết thảy.
Vốn cô có thành tích ưu tú vậy mà lại rớt đại học, cuối cùng trốn đi nước ngoài học ở một nơi khỉ ho cò gáy, tài nghệ mà Trình gia đã từng bồi dưỡng cho cô cũng từ từ trở thành thứ vứt đi.
Từ lúc đó, cô trốn tránh hết thảy, bao gồm cha mẹ nuôi cô, nếu có thể, cô thậm chí nghĩ tới, sẽ không bao giờ về nơi này, không muốn có một chút quan hệ nào với Trình gia.
Lúc ấy cô đã tìm được công việc tốt ở nước ngoài, không hề nghĩ đến vì chuyện ngoài ý muốn của cha nuôi, cô lại đành bất đắc dĩ về nước. Chỉ là cha nuôi qua đời để lại quá nhiều vấn đề, cô không có ý nghĩ đi cầu người Trình gia hỗ trợ, căn bản chính là cô không có kinh nghiệm xử lý những vấn đề này. Thời điểm cô sứt đầu mẻ trán, Lục Vân Cảnh xuất hiện, nhẹ nhàng giúp cô giải quyết hết thảy.
Cô không biết Lục Vân Cảnh vì cái gì mà muốn giúp cô, bọn họ vốn hoàn toàn không liên quan. Bất quá cô cũng không muốn thiếu anh một ân tình, cho nên đơn giản nhất cô trực tiếp hỏi hắn, cô nên làm như thế nào mới có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với anh. Cô nhớ rõ lúc ấy Lục Vân Cảnh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, "Tôi cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người vợ."
Về sau cô gả cho anh, mà cô cũng không rõ mục đích anh cưới cô là gì.
- --
Anh sắp hết năng lượng cầu sạc để có năng lượng nào~~
Sửa chương Cáo cũng hết năng lượng: