Ầm ầm ào ào…
Trời mưa xối xả. Gió thổi điên cuồng. Thỉnh thoảng còn có vài tia sét và tiếng sấm đinh tai.
Nhưng có một cô gái vẫn hăng trí bừng bừng đến công ty làm việc.
“Woaa, đến sớm vậy! Thảo nào hôm nay bão to thế!”
“Chào buổi sáng nha, anh tổng! Anh chưa có cà phê đúng không, tôi mua cho anh đây này. À, đây là bản thảo hai mươi chương truyện mới, anh đọc rồi góp ý chỉnh sửa cho tôi nha. May quá không bị ướt! Ài, trời mưa to quá cơ!”
Tổng biên tập nhìn cô đầy nghi ngờ:
“Cà phê không bỏ bột ớt vào đấy chứ?”
“Không! Anh hỏi gì lạ thế?”
“Cô không đạo văn đấy chứ? Sao mà ra chương mới nhanh vậy?”
“Không!”
“Nói tôi nghe, cô bị cái gì đấy? Có cần tôi gọi xe đưa đến bệnh viện tâm thần không?”
“Tất nhiên là không!”
“Hay là cô lại gây ra chuyện gì? Tôi không giải quyết giúp cô được đâu!”
“…”
Đúng lúc đó, chuông điện thoại bàn của tổng biên tập vang lên.
“Alo… Vâng, cô ấy vừa mới đến…Vâng, tôi sẽ chuyển lời.”
“Giám đốc gọi cô lên phòng để trao đổi về ý tưởng truyện đó. Thảo nào hôm nay cô tự nhiên đổi tính đổi nết, hóa ra là sắp được xuất bản truyện.”
“Oh, tôi đi liền.”
Phòng giám đốc ở tầng 12, tầng cao nhất của tòa nhà công ty. Tòa nhà này nằm ở vị trí vô cùng thuận lợi ở trung tâm thành phố, đứng ở tầng này phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn bao quát cả thành phố rộng lớn.
“Giám đốc chờ cô lâu lắm rồi đó! Tác giả lớn mà lề mề chậm chạp như vậy, tôi mới thấy lần đầu tiên nha!”
Cái gì cơ? Ai lề mề chậm chạp? Từ lúc anh ta gọi cô lên gặp cho đến bây giờ còn chưa đầy một phút lẻ một giây đâu! Cô quay lại nhìn, thì ra là ả thư kí của anh. Cô ta mặc bộ váy bó sát, thân hình lồi lõm vô cùng quyến rũ.
“Tôi có lề mề chậm chạp hay không cũng không đến lượt cô phán xét. Phiền cô tránh đường.”
“Cô dám ăn nói với tôi như vậy?”
Cô ta giận dữ lao về phía cô. Lớp son phấn dày cộm không che giấu được ánh mắt ghen ghét và vẻ mặt hung ác tàn nhẫn. Không kịp phòng bị, cô bị cô ta túm tóc giật mạnh một cái. Cô ta giống như kẻ điên mất hết lý trí vậy, còn cô cũng không phải loại người chịu để yên cho người khác bắt nạt, hai người ầm ĩ một hồi lâu.
“Dừng lại ngay! Cô dám đánh cô ấy?”
Trời mưa xối xả. Gió thổi điên cuồng. Thỉnh thoảng còn có vài tia sét và tiếng sấm đinh tai.
Nhưng có một cô gái vẫn hăng trí bừng bừng đến công ty làm việc.
“Woaa, đến sớm vậy! Thảo nào hôm nay bão to thế!”
“Chào buổi sáng nha, anh tổng! Anh chưa có cà phê đúng không, tôi mua cho anh đây này. À, đây là bản thảo hai mươi chương truyện mới, anh đọc rồi góp ý chỉnh sửa cho tôi nha. May quá không bị ướt! Ài, trời mưa to quá cơ!”
Tổng biên tập nhìn cô đầy nghi ngờ:
“Cà phê không bỏ bột ớt vào đấy chứ?”
“Không! Anh hỏi gì lạ thế?”
“Cô không đạo văn đấy chứ? Sao mà ra chương mới nhanh vậy?”
“Không!”
“Nói tôi nghe, cô bị cái gì đấy? Có cần tôi gọi xe đưa đến bệnh viện tâm thần không?”
“Tất nhiên là không!”
“Hay là cô lại gây ra chuyện gì? Tôi không giải quyết giúp cô được đâu!”
“…”
Đúng lúc đó, chuông điện thoại bàn của tổng biên tập vang lên.
“Alo… Vâng, cô ấy vừa mới đến…Vâng, tôi sẽ chuyển lời.”
“Giám đốc gọi cô lên phòng để trao đổi về ý tưởng truyện đó. Thảo nào hôm nay cô tự nhiên đổi tính đổi nết, hóa ra là sắp được xuất bản truyện.”
“Oh, tôi đi liền.”
Phòng giám đốc ở tầng 12, tầng cao nhất của tòa nhà công ty. Tòa nhà này nằm ở vị trí vô cùng thuận lợi ở trung tâm thành phố, đứng ở tầng này phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn bao quát cả thành phố rộng lớn.
“Giám đốc chờ cô lâu lắm rồi đó! Tác giả lớn mà lề mề chậm chạp như vậy, tôi mới thấy lần đầu tiên nha!”
Cái gì cơ? Ai lề mề chậm chạp? Từ lúc anh ta gọi cô lên gặp cho đến bây giờ còn chưa đầy một phút lẻ một giây đâu! Cô quay lại nhìn, thì ra là ả thư kí của anh. Cô ta mặc bộ váy bó sát, thân hình lồi lõm vô cùng quyến rũ.
“Tôi có lề mề chậm chạp hay không cũng không đến lượt cô phán xét. Phiền cô tránh đường.”
“Cô dám ăn nói với tôi như vậy?”
Cô ta giận dữ lao về phía cô. Lớp son phấn dày cộm không che giấu được ánh mắt ghen ghét và vẻ mặt hung ác tàn nhẫn. Không kịp phòng bị, cô bị cô ta túm tóc giật mạnh một cái. Cô ta giống như kẻ điên mất hết lý trí vậy, còn cô cũng không phải loại người chịu để yên cho người khác bắt nạt, hai người ầm ĩ một hồi lâu.
“Dừng lại ngay! Cô dám đánh cô ấy?”