Phì Phì và Giang Đào cầm tay từ trong thang máy của tòa nhà bách hóa đi ra, liền thấy Thẩm Dục Luận nhìn thẳng vào Phì Phì. Thẩm Dục Luận gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ cùng đau khổ nặng nề. Phì Phì không chịu gặp anh, anh chỉ có thể theo dõi mà đến đây.
Phì Phì coi như không thấy anh, kéo Giang Đào định xoay người.
“Phì Phì, em đứng lại cho anh.” Thẩm Dục Luận ở phía sau yếu ớt nói.
Phì Phì dừng lại, không xoay đầu. Giang Đào lại quay đầu lại, hơi khinh thường nói: “Thẩm tổng, thật xin lỗi, chúng tôi đang vội.” Ôm lấy Phì Phì định đi.
“Phì Phì.” Thẩm Dục Luận tiến lên hai bước, giữ chặt cổ tay của Phì Phì, lực đạo của anh làm Phì Phì đau, đôi mắt anh giống như hồ sâu, chỉ nhìn thẳng vào Phì Phì: “Em hãy nghe anh nói….”
“Rầm.” một tiếng, mặt Thẩm Dục Luận đã trúng một đấm của Giang Đào: “Buông cô ấy ra!” Giang Đào gầm thét.
Máu ở khóe môi Thẩm Dục Luận lập tức chảy xuống, anh không nhìn Giang Đào, vẫn chỉ nhìn Phì Phì, kéo Phì Phì không chịu buông tay: “Phì Phì, em hãy nghe anh nói, đứa nhỏ….”
Giang Đào nổi giận, cũng không thèm quan tâm quan hệ nhiều đời gì, mặt mũi gì, túm lấy áo Thẩm Dục Luận lôi lên, đang định hạ đấm thứ hai, lại bị Phì Phì giữ chặt: “Anh Giang Đào, chúng ta đi, đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi, đừng đánh.”
Giang Đào lớn tiếng nói: “Phì Phì, em để anh dạy dỗ tên súc sinh bội tình bạc nghĩa này đi, hôm nay anh nhất định phải thay em xả giận, em buông ra, Phì Phì.”
Nghe được hai chữ ‘súc sinh’, sắc mặt Thẩm Dục Luận thay đổi, làm sao anh không biết bản thân mình là súc sinh, Giang Đào muốn đánh thì để anh ta đánh đi, Thẩm Dục Luận không định đánh lại, cũng không định tránh ra, bất luận thế nào, anh cũng phải ngăn cản Phì Phì sinh đứa nhỏ, mặc kệ phải trả giá lớn thế nào.
Thẩm Dục Luận đứng ngẩn ngơ, mặc cho mọi người tới tới lui lui nhìn anh như thằng hề bị trách mắng, bị khinh thường, khóe môi rỉ máu.
“Anh Giang Đào, anh bình tĩnh một chút, anh ta không đáng để anh làm như vậy, chúng ta đi, anh Giang Đào, chúng ta đi….” Phì Phì dùng hết sức lực cả người giữ chặt Giang Đào đang nổi nóng.
Lúc này bảo vệ và nhân viên quản lí của cửa hàng đi đến, Phì Phì kéo Giang Đào bỏ đi.
“Phì Phì, không thể giữ lại đứa nhỏ…..” Phì Phì ở đằng xa nghe được giọng của Thẩm Dục Luận, trong lòng rầu rĩ, lại đau khôn nguôi.
Sau đó, Thẩm Dục Luận cuối cũng vẫn đến cửa công viên Thời Phú đợi Phì Phì, anh xông đến, bắt lấy Phì Phì không chịu buông tay.
“Phì Phì, không thể giữ lại đứa nhỏ!” Anh vẫn nói một câu đó.
Phì Phì oán giận nhìn anh, không nói gì, giơ tay cho anh một cái tát.
Ánh mắt Thẩm Dục Luận u buồn như nước, vẫn là câu nói đó: “Phì Phì, thật sự không thể giữ lại đứa nhỏ, anh xin em. Không thể giữ lại đứa nhỏ, em hãy nghe anh một lần, có được không, Phì Phì?”
“Thẩm Dục Luận, anh đừng nghĩ rằng mọi người khắp thế giới này đều đê tiện vô sỉ như anh, cho dù tương lai tôi lưu lạc đầu đường, tôi tuyệt đối không lấy đứa nhỏ uy hiếp nửa đồng tiền của anh, hơn nữa nó vĩnh viễn không biết trên thế giới có…. người ba là anh đây.” Cuối cùng Phì Phì vẫn nói ra chữ ‘ba’ kia.
“Phì Phì, em hãy nghe anh nói…” Thẩm Dục Luận giống như hạ quyết tâm, nhưng mà Phì Phì đã giãy ra bỏ đi, nhìn bóng lưng Phì Phì, Thẩm Dục Luận cảm thấy trái tim thiêu đốt đau đớn.
Anh không phải đến xin cô đừng gả cho người khác, cũng không phải đến xin cô quay về bên anh, anh chỉ là tới xin cô buông tha đứa nhỏ, để tránh tương lai sẽ quấy rầy cuộc sống của anh. Khóe mắt Phì Phì chứa lệ, nhưng mà cô biết anh nhất định còn đang nhìn cô, Phì Phì nhịn xuống không lấy tay lau đi nước mắt. Từ Băng Thiên Tuyết Địa đến bạn học Thẩm đến Thẩm tổng, rồi đến hiểu nhau yêu nhau, Phì Phì vì anh mà phải tương tư nhiều như vậy, anh vì cô mà một mình đi cứu người cô muốn bảo vệ, anh vì cô mà hủy bỏ hôn ước với thiên kim tiểu thư, cô cho rằng anh là người đáng để yêu, vì sao bây giờ, người đàn ông này, lại phụ cô đến mức này? Tâm Phì Phì sớm đã nát thành trăm ngàn mảnh, nhưng mà mỗi một lần nhìn thấy anh, những mảnh nhỏ trong ngực lại lần nữa vỡ tung, tan thành khói bụi.
Qua mấy ngày nữa, liền sang năm mới rồi. Phì Phì giúp bà Giả cùng thu dọn đồ phải mang đến nhà ông nội, bà Giả lại đẩy Phì Phì vào trong phòng: “Phì Phì, con nghỉ ngơi đi, kẻo mệt, đi đi.”
“Mẹ, con nào có dễ vỡ như vậy, sao lại mệt chứ.” Phì Phì không phục.
“Một mình mẹ là được, con đi đi, nào.” Thật ra bà Giả sợ Phì Phì phát hiện ra bí mật của bà.
Phì Phì tức giận vào phòng, mở ngăn kéo nhìn thấy một đóa hồng gấp từ vỏ mía, đó là một ngày ở đầu đường của Đông Hoàn, Phì Phì nhìn thấy một cụ già dùng vỏ mía gấp đồ chơi đủ loại kiểu dáng, một đồng tiền, không ngờ đây là món đồ duy nhất Thẩm Dục Luận tặng cho Phì Phì.
Phì Phì đưa tay cầm nó trên tay, nhìn rồi ném vào sọt rác, cuối cùng vẫn nhặt nó lên, lần nữa bỏ vào.
Ăn tết chính là tụ họp gia đình, bình thường hai ngày trước giao thừa, chú bác cô còn có dượng cùng với con họ, đều đã đến làng Đồng Lạc trấn Thanh Thủy, Phì Phì lúc nhỏ thì thích kiểu gặp mặt này, có thể nhìn thấy rất nhiều họ hàng anh họ chị họ em trai họ em gái họ linh tinh, bốn đời cùng họ hàng, cực kì náo nhiệt cực kì vui. Phì Phì cảm thấy rất tốt.
Nhưng mà càng lớn càng không có cảm giác với tết nhất, có lẽ là từng được càng nhiều thì càng không quý trong. Dù sao mấy năm nay Phì Phì ăn tết sớm đã không còn thích thú như trước kia, nhất là năm nay, Sắt Sắt không ở đây, hai chị còn liên tục xảy ra chuyện, Phì Phì cảm thấy áp lực chưa từng có.
“Phì Phì, không thể giữ đứa nhỏ.” Phì Phì nghĩ tới câu nói mà Thẩm Dục Luận không ngừng lặp lại, anh ta thật sự sợ Phì Phì lợi dụng đứa nhỏ uy hiếp dụ dỗ anh ta sao? Phì Phì phải gả cho là Giang Đào, sau này ba đứa nhỏ chính là Giang Đào, lại làm sao có thể lấy đứa nhỏ uy hiếp anh ta? Chỉ cần anh ta không đến quấy rầy nhà họ Giang đòi con là may lắm rồi.
Nhưng mà, vì sao Thẩm Dục Luận lại khổ sở bức bách Phì Phì?
Lúc Phì Phì đến nhà họ Giả ở làng Đồng Lạc, chú bác họ đều đã đến trước, chen chúc trong sân nhỏ của nhà ông bà nội đến nóng hầm hập. Lẽ ra Giang Đào cũng phải đến nhà ông nội ra mắt người lớn, nhưng bị Phì Phì từ chối, Phì Phì nói chờ sang năm hẵng nói.
“Phì Phì đến đây, bà nội đang chờ em đấy.” Chị dâu ba đẩy Phì Phì đi gặp bà nội, người nào cũng biết Phì Phì là cháu gái yêu của bà nội, chị dâu ba nhanh tay lẹ mắt, ra tay trước rồi.
Bà nội còn mang sợi dây chuyền trân châu lấp lánh kia, Phì Phì không đến gặp bà nội suốt cả một mùa đông, bà nội rất nhớ Phì Phì.
Ông bà nội đang chơi cờ, thấy Phì Phì vào, nếp nhăn trên mặt bà nội vì mỉm cười mà trở thành đóa hoa: “Phì Phì, qua đây giúp bà xem, ông nội cháu ăn hiếp bà hoa mắt này.”
Phì Phì đến gần, bà nội mới thấy rõ ràng Phì Phì gầy, thả quân cờ cầm trong tay xuống bên cạnh bàn cờ, giữ chặt tay Phì Phì, nói: “Ai da, Phì Phì, sao gầy vậy?”
“Con gái chẳng phải đều thình hành giảm béo sao? Phì Phì của chúng ta cũng giảm béo thôi.” Ông nội nâng mắt kính nói, mặt không đổi sắc cầm một quân của bà nội.
“Đúng vậy, giảm béo, bà nội, như bây giờ đẹp không?” Phì Phì dựa lên người bà nội làm nũng, chạm đến sơi dây chuyền xinh đẹp của bà nội, Phì Phì không nhịn được tán thưởng: “Bà nội, sợi dây này sao vẫn đẹp vậy.”
Vừa nhắc đến sợi dây này, bà nội nở nụ cười, nói: “Từ khi Phì Phì lên ba tuổi, liền đi theo phía sau bà nói ‘bà nội, tương lai bà chết, dây chuyền xinh đẹp này cho cháu, được không ạ?’”
Phì Phì không ngờ lúc nhỏ mình yêu tiền đến mức này, bị bà nội nói như vậy, không nhịn được xấu hổ, nói: “Bà nội, lúc đó trẻ con không biết gì mà.”
Bà nội sờ dây chuyền trên cổ nói: “Chờ con lập gia đình, bà nội liền tặng nó cho con.”
“Thật sao ạ!” Trong lòng Phì Phì vui sướng, ôm bà nội hôn một cái.
Nhưng nghĩ đến phải lập gia đỉnh, trong lòng lại buồn bã.
Phì Phì chơi cùng đám chị em họ một hồi, liền đến lúc ăn cơm chiều, Phì Phì lên lầu mời bà nội xuống ăn cơm, vừa đến cửa, liền nghe giọng bà Giả: “Phì Phì không biết gì cả. Mẹ, con vẫn chưa muốn nói cho Phì Phì biết. Mẹ nói, cứ tiếp tục như vậy không tốt sao?”
Phì Phì vừa nghe nhắc đến tên mình, theo bản năng rút chân vừa bước lại, lui đến dưới bệ cửa sổ tò mò nghe tiếp.
“Tố Liên, đứa nhỏ là con nuôi lớn, việc này, con quyết định đi, mẹ già rồi, hồ đồ, chỉ cần các con đều sống tốt, mẹ thấy liền vui vẻ rồi.” Đây là giọng của bà nội.
“Mẹ, cái này con để ở đó, lúc nào con cũng lo lắng ngày nào đó Phì Phì sẽ nhìn thấy nó, dù sao trong nhà chỉ có vài chỗ, đứa nhỏ Phì Phì này một khi không vui liền thích lục lọi, con thật sự sợ ngày nào đó bị Phì Phì nhìn thấy. Năm Phì Phì ba tuổi đã lật cái hộp này ra, dọa con đổ mồ hôi lạnh, cũng may khi đó còn nhỏ, không biết chữ, bây giờ con mang đến, do mẹ cất giữ, chắc Phì Phì sẽ không tìm ra.”
“Tố Liên, thật khó cho con, cho dù sao này Phì Phì biết, cũng sẽ không trách con không nói cho nó….”
Lúc này có một cậu em trai họ nhỏ lên lầu, Phì Phì thấy em trai họ cố tình lón tiếng nói: “Sao em nhanh hơn chị thế, mới gặp em ở đầu cầu thang, liền lên đây nhanh như vậy.”
Sau đó lại đi đến cửa phòng bà nội, cười rạng rỡ, nói: “Bà nội, mẹ, xuống ăn cơm thôi.”
Bà nội và bà Giả đối diện, bà Giả cuống quýt dùng chăn trên giường phủ lên hộp gấm màu đỏ kia, Phì Phì thu hết toàn bộ điều này vào đáy mắt, nhưng trên mặt cũng lộ biểu cảm, Phì Phì nhất định phải biết rõ ràng, bà nội và mẹ, rốt cuộc có bí mật gì giấu mình.
Mãi cho đến mùng một đầu năm, thừa dịp họ hàng bên nội đều vội vàng đến chúc tết ông bà nội, ông bà nội vội vàng ở dưới chào đón khách khứa, Phì Phì mới có cơ hội lặng lẽ vào phòng bà nội.
“Bà nội, thật xin lỗi, con thật sự muốn biết rốt cuộc hai người che giấu cái gì không cho con biết.” Phì Phì nói thầm trong lòng, tìm được chìa khóa tủ đầu giường ngay ở trong ngăn kéo của bàn trang điểm, mở tủ đầu giường của bà nội ra, Phì Phì biết bà nội thích đặt đồ có giá trị trong tủ đầu giường này, quả nhiên, hộp gấm màu đỏ kia liền lẳng lặng nằm ở một góc trong tủ đầu giường.
Phì Phì lấy cái hộp qua, đặt trong bàn tay nhìn rồi nhìn, lắc lắc hai lần, cảm thấy bên trong không có đồ gì. Phì Phì mở nó ra, bên trong là một lớp vải đỏ, xốc vải đỏ lên, hóa ra là hai giấy chứng nhận mỏng.
Phì Phì lấy hai tấm giấy chứng nhận ra, cầm đến thả xuống trên ngăn tủ, mở giấy chứng nhận ra.
Trên chứng nhận giấy trắng mực đen, Phì Phì giật mình kinh hãi làm chúng chấn động rớt xuống đất……..
Phì Phì và Giang Đào cầm tay từ trong thang máy của tòa nhà bách hóa đi ra, liền thấy Thẩm Dục Luận nhìn thẳng vào Phì Phì. Thẩm Dục Luận gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ cùng đau khổ nặng nề. Phì Phì không chịu gặp anh, anh chỉ có thể theo dõi mà đến đây.
Phì Phì coi như không thấy anh, kéo Giang Đào định xoay người.
“Phì Phì, em đứng lại cho anh.” Thẩm Dục Luận ở phía sau yếu ớt nói.
Phì Phì dừng lại, không xoay đầu. Giang Đào lại quay đầu lại, hơi khinh thường nói: “Thẩm tổng, thật xin lỗi, chúng tôi đang vội.” Ôm lấy Phì Phì định đi.
“Phì Phì.” Thẩm Dục Luận tiến lên hai bước, giữ chặt cổ tay của Phì Phì, lực đạo của anh làm Phì Phì đau, đôi mắt anh giống như hồ sâu, chỉ nhìn thẳng vào Phì Phì: “Em hãy nghe anh nói….”
“Rầm.” một tiếng, mặt Thẩm Dục Luận đã trúng một đấm của Giang Đào: “Buông cô ấy ra!” Giang Đào gầm thét.
Máu ở khóe môi Thẩm Dục Luận lập tức chảy xuống, anh không nhìn Giang Đào, vẫn chỉ nhìn Phì Phì, kéo Phì Phì không chịu buông tay: “Phì Phì, em hãy nghe anh nói, đứa nhỏ….”
Giang Đào nổi giận, cũng không thèm quan tâm quan hệ nhiều đời gì, mặt mũi gì, túm lấy áo Thẩm Dục Luận lôi lên, đang định hạ đấm thứ hai, lại bị Phì Phì giữ chặt: “Anh Giang Đào, chúng ta đi, đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi, đừng đánh.”
Giang Đào lớn tiếng nói: “Phì Phì, em để anh dạy dỗ tên súc sinh bội tình bạc nghĩa này đi, hôm nay anh nhất định phải thay em xả giận, em buông ra, Phì Phì.”
Nghe được hai chữ ‘súc sinh’, sắc mặt Thẩm Dục Luận thay đổi, làm sao anh không biết bản thân mình là súc sinh, Giang Đào muốn đánh thì để anh ta đánh đi, Thẩm Dục Luận không định đánh lại, cũng không định tránh ra, bất luận thế nào, anh cũng phải ngăn cản Phì Phì sinh đứa nhỏ, mặc kệ phải trả giá lớn thế nào.
Thẩm Dục Luận đứng ngẩn ngơ, mặc cho mọi người tới tới lui lui nhìn anh như thằng hề bị trách mắng, bị khinh thường, khóe môi rỉ máu.
“Anh Giang Đào, anh bình tĩnh một chút, anh ta không đáng để anh làm như vậy, chúng ta đi, anh Giang Đào, chúng ta đi….” Phì Phì dùng hết sức lực cả người giữ chặt Giang Đào đang nổi nóng.
Lúc này bảo vệ và nhân viên quản lí của cửa hàng đi đến, Phì Phì kéo Giang Đào bỏ đi.
“Phì Phì, không thể giữ lại đứa nhỏ…..” Phì Phì ở đằng xa nghe được giọng của Thẩm Dục Luận, trong lòng rầu rĩ, lại đau khôn nguôi.
Sau đó, Thẩm Dục Luận cuối cũng vẫn đến cửa công viên Thời Phú đợi Phì Phì, anh xông đến, bắt lấy Phì Phì không chịu buông tay.
“Phì Phì, không thể giữ lại đứa nhỏ!” Anh vẫn nói một câu đó.
Phì Phì oán giận nhìn anh, không nói gì, giơ tay cho anh một cái tát.
Ánh mắt Thẩm Dục Luận u buồn như nước, vẫn là câu nói đó: “Phì Phì, thật sự không thể giữ lại đứa nhỏ, anh xin em. Không thể giữ lại đứa nhỏ, em hãy nghe anh một lần, có được không, Phì Phì?”
“Thẩm Dục Luận, anh đừng nghĩ rằng mọi người khắp thế giới này đều đê tiện vô sỉ như anh, cho dù tương lai tôi lưu lạc đầu đường, tôi tuyệt đối không lấy đứa nhỏ uy hiếp nửa đồng tiền của anh, hơn nữa nó vĩnh viễn không biết trên thế giới có…. người ba là anh đây.” Cuối cùng Phì Phì vẫn nói ra chữ ‘ba’ kia.
“Phì Phì, em hãy nghe anh nói…” Thẩm Dục Luận giống như hạ quyết tâm, nhưng mà Phì Phì đã giãy ra bỏ đi, nhìn bóng lưng Phì Phì, Thẩm Dục Luận cảm thấy trái tim thiêu đốt đau đớn.
Anh không phải đến xin cô đừng gả cho người khác, cũng không phải đến xin cô quay về bên anh, anh chỉ là tới xin cô buông tha đứa nhỏ, để tránh tương lai sẽ quấy rầy cuộc sống của anh. Khóe mắt Phì Phì chứa lệ, nhưng mà cô biết anh nhất định còn đang nhìn cô, Phì Phì nhịn xuống không lấy tay lau đi nước mắt. Từ Băng Thiên Tuyết Địa đến bạn học Thẩm đến Thẩm tổng, rồi đến hiểu nhau yêu nhau, Phì Phì vì anh mà phải tương tư nhiều như vậy, anh vì cô mà một mình đi cứu người cô muốn bảo vệ, anh vì cô mà hủy bỏ hôn ước với thiên kim tiểu thư, cô cho rằng anh là người đáng để yêu, vì sao bây giờ, người đàn ông này, lại phụ cô đến mức này? Tâm Phì Phì sớm đã nát thành trăm ngàn mảnh, nhưng mà mỗi một lần nhìn thấy anh, những mảnh nhỏ trong ngực lại lần nữa vỡ tung, tan thành khói bụi.
Qua mấy ngày nữa, liền sang năm mới rồi. Phì Phì giúp bà Giả cùng thu dọn đồ phải mang đến nhà ông nội, bà Giả lại đẩy Phì Phì vào trong phòng: “Phì Phì, con nghỉ ngơi đi, kẻo mệt, đi đi.”
“Mẹ, con nào có dễ vỡ như vậy, sao lại mệt chứ.” Phì Phì không phục.
“Một mình mẹ là được, con đi đi, nào.” Thật ra bà Giả sợ Phì Phì phát hiện ra bí mật của bà.
Phì Phì tức giận vào phòng, mở ngăn kéo nhìn thấy một đóa hồng gấp từ vỏ mía, đó là một ngày ở đầu đường của Đông Hoàn, Phì Phì nhìn thấy một cụ già dùng vỏ mía gấp đồ chơi đủ loại kiểu dáng, một đồng tiền, không ngờ đây là món đồ duy nhất Thẩm Dục Luận tặng cho Phì Phì.
Phì Phì đưa tay cầm nó trên tay, nhìn rồi ném vào sọt rác, cuối cùng vẫn nhặt nó lên, lần nữa bỏ vào.
Ăn tết chính là tụ họp gia đình, bình thường hai ngày trước giao thừa, chú bác cô còn có dượng cùng với con họ, đều đã đến làng Đồng Lạc trấn Thanh Thủy, Phì Phì lúc nhỏ thì thích kiểu gặp mặt này, có thể nhìn thấy rất nhiều họ hàng anh họ chị họ em trai họ em gái họ linh tinh, bốn đời cùng họ hàng, cực kì náo nhiệt cực kì vui. Phì Phì cảm thấy rất tốt.
Nhưng mà càng lớn càng không có cảm giác với tết nhất, có lẽ là từng được càng nhiều thì càng không quý trong. Dù sao mấy năm nay Phì Phì ăn tết sớm đã không còn thích thú như trước kia, nhất là năm nay, Sắt Sắt không ở đây, hai chị còn liên tục xảy ra chuyện, Phì Phì cảm thấy áp lực chưa từng có.
“Phì Phì, không thể giữ đứa nhỏ.” Phì Phì nghĩ tới câu nói mà Thẩm Dục Luận không ngừng lặp lại, anh ta thật sự sợ Phì Phì lợi dụng đứa nhỏ uy hiếp dụ dỗ anh ta sao? Phì Phì phải gả cho là Giang Đào, sau này ba đứa nhỏ chính là Giang Đào, lại làm sao có thể lấy đứa nhỏ uy hiếp anh ta? Chỉ cần anh ta không đến quấy rầy nhà họ Giang đòi con là may lắm rồi.
Nhưng mà, vì sao Thẩm Dục Luận lại khổ sở bức bách Phì Phì?
Lúc Phì Phì đến nhà họ Giả ở làng Đồng Lạc, chú bác họ đều đã đến trước, chen chúc trong sân nhỏ của nhà ông bà nội đến nóng hầm hập. Lẽ ra Giang Đào cũng phải đến nhà ông nội ra mắt người lớn, nhưng bị Phì Phì từ chối, Phì Phì nói chờ sang năm hẵng nói.
“Phì Phì đến đây, bà nội đang chờ em đấy.” Chị dâu ba đẩy Phì Phì đi gặp bà nội, người nào cũng biết Phì Phì là cháu gái yêu của bà nội, chị dâu ba nhanh tay lẹ mắt, ra tay trước rồi.
Bà nội còn mang sợi dây chuyền trân châu lấp lánh kia, Phì Phì không đến gặp bà nội suốt cả một mùa đông, bà nội rất nhớ Phì Phì.
Ông bà nội đang chơi cờ, thấy Phì Phì vào, nếp nhăn trên mặt bà nội vì mỉm cười mà trở thành đóa hoa: “Phì Phì, qua đây giúp bà xem, ông nội cháu ăn hiếp bà hoa mắt này.”
Phì Phì đến gần, bà nội mới thấy rõ ràng Phì Phì gầy, thả quân cờ cầm trong tay xuống bên cạnh bàn cờ, giữ chặt tay Phì Phì, nói: “Ai da, Phì Phì, sao gầy vậy?”
“Con gái chẳng phải đều thình hành giảm béo sao? Phì Phì của chúng ta cũng giảm béo thôi.” Ông nội nâng mắt kính nói, mặt không đổi sắc cầm một quân của bà nội.
“Đúng vậy, giảm béo, bà nội, như bây giờ đẹp không?” Phì Phì dựa lên người bà nội làm nũng, chạm đến sơi dây chuyền xinh đẹp của bà nội, Phì Phì không nhịn được tán thưởng: “Bà nội, sợi dây này sao vẫn đẹp vậy.”
Vừa nhắc đến sợi dây này, bà nội nở nụ cười, nói: “Từ khi Phì Phì lên ba tuổi, liền đi theo phía sau bà nói ‘bà nội, tương lai bà chết, dây chuyền xinh đẹp này cho cháu, được không ạ?’”
Phì Phì không ngờ lúc nhỏ mình yêu tiền đến mức này, bị bà nội nói như vậy, không nhịn được xấu hổ, nói: “Bà nội, lúc đó trẻ con không biết gì mà.”
Bà nội sờ dây chuyền trên cổ nói: “Chờ con lập gia đình, bà nội liền tặng nó cho con.”
“Thật sao ạ!” Trong lòng Phì Phì vui sướng, ôm bà nội hôn một cái.
Nhưng nghĩ đến phải lập gia đỉnh, trong lòng lại buồn bã.
Phì Phì chơi cùng đám chị em họ một hồi, liền đến lúc ăn cơm chiều, Phì Phì lên lầu mời bà nội xuống ăn cơm, vừa đến cửa, liền nghe giọng bà Giả: “Phì Phì không biết gì cả. Mẹ, con vẫn chưa muốn nói cho Phì Phì biết. Mẹ nói, cứ tiếp tục như vậy không tốt sao?”
Phì Phì vừa nghe nhắc đến tên mình, theo bản năng rút chân vừa bước lại, lui đến dưới bệ cửa sổ tò mò nghe tiếp.
“Tố Liên, đứa nhỏ là con nuôi lớn, việc này, con quyết định đi, mẹ già rồi, hồ đồ, chỉ cần các con đều sống tốt, mẹ thấy liền vui vẻ rồi.” Đây là giọng của bà nội.
“Mẹ, cái này con để ở đó, lúc nào con cũng lo lắng ngày nào đó Phì Phì sẽ nhìn thấy nó, dù sao trong nhà chỉ có vài chỗ, đứa nhỏ Phì Phì này một khi không vui liền thích lục lọi, con thật sự sợ ngày nào đó bị Phì Phì nhìn thấy. Năm Phì Phì ba tuổi đã lật cái hộp này ra, dọa con đổ mồ hôi lạnh, cũng may khi đó còn nhỏ, không biết chữ, bây giờ con mang đến, do mẹ cất giữ, chắc Phì Phì sẽ không tìm ra.”
“Tố Liên, thật khó cho con, cho dù sao này Phì Phì biết, cũng sẽ không trách con không nói cho nó….”
Lúc này có một cậu em trai họ nhỏ lên lầu, Phì Phì thấy em trai họ cố tình lón tiếng nói: “Sao em nhanh hơn chị thế, mới gặp em ở đầu cầu thang, liền lên đây nhanh như vậy.”
Sau đó lại đi đến cửa phòng bà nội, cười rạng rỡ, nói: “Bà nội, mẹ, xuống ăn cơm thôi.”
Bà nội và bà Giả đối diện, bà Giả cuống quýt dùng chăn trên giường phủ lên hộp gấm màu đỏ kia, Phì Phì thu hết toàn bộ điều này vào đáy mắt, nhưng trên mặt cũng lộ biểu cảm, Phì Phì nhất định phải biết rõ ràng, bà nội và mẹ, rốt cuộc có bí mật gì giấu mình.
Mãi cho đến mùng một đầu năm, thừa dịp họ hàng bên nội đều vội vàng đến chúc tết ông bà nội, ông bà nội vội vàng ở dưới chào đón khách khứa, Phì Phì mới có cơ hội lặng lẽ vào phòng bà nội.
“Bà nội, thật xin lỗi, con thật sự muốn biết rốt cuộc hai người che giấu cái gì không cho con biết.” Phì Phì nói thầm trong lòng, tìm được chìa khóa tủ đầu giường ngay ở trong ngăn kéo của bàn trang điểm, mở tủ đầu giường của bà nội ra, Phì Phì biết bà nội thích đặt đồ có giá trị trong tủ đầu giường này, quả nhiên, hộp gấm màu đỏ kia liền lẳng lặng nằm ở một góc trong tủ đầu giường.
Phì Phì lấy cái hộp qua, đặt trong bàn tay nhìn rồi nhìn, lắc lắc hai lần, cảm thấy bên trong không có đồ gì. Phì Phì mở nó ra, bên trong là một lớp vải đỏ, xốc vải đỏ lên, hóa ra là hai giấy chứng nhận mỏng.
Phì Phì lấy hai tấm giấy chứng nhận ra, cầm đến thả xuống trên ngăn tủ, mở giấy chứng nhận ra.
Trên chứng nhận giấy trắng mực đen, Phì Phì giật mình kinh hãi làm chúng chấn động rớt xuống đất……..
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phì Phì và Giang Đào cầm tay từ trong thang máy của tòa nhà bách hóa đi ra, liền thấy Thẩm Dục Luận nhìn thẳng vào Phì Phì. Thẩm Dục Luận gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ cùng đau khổ nặng nề. Phì Phì không chịu gặp anh, anh chỉ có thể theo dõi mà đến đây.
Phì Phì coi như không thấy anh, kéo Giang Đào định xoay người.
“Phì Phì, em đứng lại cho anh.” Thẩm Dục Luận ở phía sau yếu ớt nói.
Phì Phì dừng lại, không xoay đầu. Giang Đào lại quay đầu lại, hơi khinh thường nói: “Thẩm tổng, thật xin lỗi, chúng tôi đang vội.” Ôm lấy Phì Phì định đi.
“Phì Phì.” Thẩm Dục Luận tiến lên hai bước, giữ chặt cổ tay của Phì Phì, lực đạo của anh làm Phì Phì đau, đôi mắt anh giống như hồ sâu, chỉ nhìn thẳng vào Phì Phì: “Em hãy nghe anh nói….”
“Rầm.” một tiếng, mặt Thẩm Dục Luận đã trúng một đấm của Giang Đào: “Buông cô ấy ra!” Giang Đào gầm thét.
Máu ở khóe môi Thẩm Dục Luận lập tức chảy xuống, anh không nhìn Giang Đào, vẫn chỉ nhìn Phì Phì, kéo Phì Phì không chịu buông tay: “Phì Phì, em hãy nghe anh nói, đứa nhỏ….”
Giang Đào nổi giận, cũng không thèm quan tâm quan hệ nhiều đời gì, mặt mũi gì, túm lấy áo Thẩm Dục Luận lôi lên, đang định hạ đấm thứ hai, lại bị Phì Phì giữ chặt: “Anh Giang Đào, chúng ta đi, đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi, đừng đánh.”
Giang Đào lớn tiếng nói: “Phì Phì, em để anh dạy dỗ tên súc sinh bội tình bạc nghĩa này đi, hôm nay anh nhất định phải thay em xả giận, em buông ra, Phì Phì.”
Nghe được hai chữ ‘súc sinh’, sắc mặt Thẩm Dục Luận thay đổi, làm sao anh không biết bản thân mình là súc sinh, Giang Đào muốn đánh thì để anh ta đánh đi, Thẩm Dục Luận không định đánh lại, cũng không định tránh ra, bất luận thế nào, anh cũng phải ngăn cản Phì Phì sinh đứa nhỏ, mặc kệ phải trả giá lớn thế nào.
Thẩm Dục Luận đứng ngẩn ngơ, mặc cho mọi người tới tới lui lui nhìn anh như thằng hề bị trách mắng, bị khinh thường, khóe môi rỉ máu.
“Anh Giang Đào, anh bình tĩnh một chút, anh ta không đáng để anh làm như vậy, chúng ta đi, anh Giang Đào, chúng ta đi….” Phì Phì dùng hết sức lực cả người giữ chặt Giang Đào đang nổi nóng.
Lúc này bảo vệ và nhân viên quản lí của cửa hàng đi đến, Phì Phì kéo Giang Đào bỏ đi.
“Phì Phì, không thể giữ lại đứa nhỏ…..” Phì Phì ở đằng xa nghe được giọng của Thẩm Dục Luận, trong lòng rầu rĩ, lại đau khôn nguôi.
Sau đó, Thẩm Dục Luận cuối cũng vẫn đến cửa công viên Thời Phú đợi Phì Phì, anh xông đến, bắt lấy Phì Phì không chịu buông tay.
“Phì Phì, không thể giữ lại đứa nhỏ!” Anh vẫn nói một câu đó.
Phì Phì oán giận nhìn anh, không nói gì, giơ tay cho anh một cái tát.
Ánh mắt Thẩm Dục Luận u buồn như nước, vẫn là câu nói đó: “Phì Phì, thật sự không thể giữ lại đứa nhỏ, anh xin em. Không thể giữ lại đứa nhỏ, em hãy nghe anh một lần, có được không, Phì Phì?”
“Thẩm Dục Luận, anh đừng nghĩ rằng mọi người khắp thế giới này đều đê tiện vô sỉ như anh, cho dù tương lai tôi lưu lạc đầu đường, tôi tuyệt đối không lấy đứa nhỏ uy hiếp nửa đồng tiền của anh, hơn nữa nó vĩnh viễn không biết trên thế giới có…. người ba là anh đây.” Cuối cùng Phì Phì vẫn nói ra chữ ‘ba’ kia.
“Phì Phì, em hãy nghe anh nói…” Thẩm Dục Luận giống như hạ quyết tâm, nhưng mà Phì Phì đã giãy ra bỏ đi, nhìn bóng lưng Phì Phì, Thẩm Dục Luận cảm thấy trái tim thiêu đốt đau đớn.
Anh không phải đến xin cô đừng gả cho người khác, cũng không phải đến xin cô quay về bên anh, anh chỉ là tới xin cô buông tha đứa nhỏ, để tránh tương lai sẽ quấy rầy cuộc sống của anh. Khóe mắt Phì Phì chứa lệ, nhưng mà cô biết anh nhất định còn đang nhìn cô, Phì Phì nhịn xuống không lấy tay lau đi nước mắt. Từ Băng Thiên Tuyết Địa đến bạn học Thẩm đến Thẩm tổng, rồi đến hiểu nhau yêu nhau, Phì Phì vì anh mà phải tương tư nhiều như vậy, anh vì cô mà một mình đi cứu người cô muốn bảo vệ, anh vì cô mà hủy bỏ hôn ước với thiên kim tiểu thư, cô cho rằng anh là người đáng để yêu, vì sao bây giờ, người đàn ông này, lại phụ cô đến mức này? Tâm Phì Phì sớm đã nát thành trăm ngàn mảnh, nhưng mà mỗi một lần nhìn thấy anh, những mảnh nhỏ trong ngực lại lần nữa vỡ tung, tan thành khói bụi.
Qua mấy ngày nữa, liền sang năm mới rồi. Phì Phì giúp bà Giả cùng thu dọn đồ phải mang đến nhà ông nội, bà Giả lại đẩy Phì Phì vào trong phòng: “Phì Phì, con nghỉ ngơi đi, kẻo mệt, đi đi.”
“Mẹ, con nào có dễ vỡ như vậy, sao lại mệt chứ.” Phì Phì không phục.
“Một mình mẹ là được, con đi đi, nào.” Thật ra bà Giả sợ Phì Phì phát hiện ra bí mật của bà.
Phì Phì tức giận vào phòng, mở ngăn kéo nhìn thấy một đóa hồng gấp từ vỏ mía, đó là một ngày ở đầu đường của Đông Hoàn, Phì Phì nhìn thấy một cụ già dùng vỏ mía gấp đồ chơi đủ loại kiểu dáng, một đồng tiền, không ngờ đây là món đồ duy nhất Thẩm Dục Luận tặng cho Phì Phì.
Phì Phì đưa tay cầm nó trên tay, nhìn rồi ném vào sọt rác, cuối cùng vẫn nhặt nó lên, lần nữa bỏ vào.
Ăn tết chính là tụ họp gia đình, bình thường hai ngày trước giao thừa, chú bác cô còn có dượng cùng với con họ, đều đã đến làng Đồng Lạc trấn Thanh Thủy, Phì Phì lúc nhỏ thì thích kiểu gặp mặt này, có thể nhìn thấy rất nhiều họ hàng anh họ chị họ em trai họ em gái họ linh tinh, bốn đời cùng họ hàng, cực kì náo nhiệt cực kì vui. Phì Phì cảm thấy rất tốt.
Nhưng mà càng lớn càng không có cảm giác với tết nhất, có lẽ là từng được càng nhiều thì càng không quý trong. Dù sao mấy năm nay Phì Phì ăn tết sớm đã không còn thích thú như trước kia, nhất là năm nay, Sắt Sắt không ở đây, hai chị còn liên tục xảy ra chuyện, Phì Phì cảm thấy áp lực chưa từng có.
“Phì Phì, không thể giữ đứa nhỏ.” Phì Phì nghĩ tới câu nói mà Thẩm Dục Luận không ngừng lặp lại, anh ta thật sự sợ Phì Phì lợi dụng đứa nhỏ uy hiếp dụ dỗ anh ta sao? Phì Phì phải gả cho là Giang Đào, sau này ba đứa nhỏ chính là Giang Đào, lại làm sao có thể lấy đứa nhỏ uy hiếp anh ta? Chỉ cần anh ta không đến quấy rầy nhà họ Giang đòi con là may lắm rồi.
Nhưng mà, vì sao Thẩm Dục Luận lại khổ sở bức bách Phì Phì?
Lúc Phì Phì đến nhà họ Giả ở làng Đồng Lạc, chú bác họ đều đã đến trước, chen chúc trong sân nhỏ của nhà ông bà nội đến nóng hầm hập. Lẽ ra Giang Đào cũng phải đến nhà ông nội ra mắt người lớn, nhưng bị Phì Phì từ chối, Phì Phì nói chờ sang năm hẵng nói.
“Phì Phì đến đây, bà nội đang chờ em đấy.” Chị dâu ba đẩy Phì Phì đi gặp bà nội, người nào cũng biết Phì Phì là cháu gái yêu của bà nội, chị dâu ba nhanh tay lẹ mắt, ra tay trước rồi.
Bà nội còn mang sợi dây chuyền trân châu lấp lánh kia, Phì Phì không đến gặp bà nội suốt cả một mùa đông, bà nội rất nhớ Phì Phì.
Ông bà nội đang chơi cờ, thấy Phì Phì vào, nếp nhăn trên mặt bà nội vì mỉm cười mà trở thành đóa hoa: “Phì Phì, qua đây giúp bà xem, ông nội cháu ăn hiếp bà hoa mắt này.”
Phì Phì đến gần, bà nội mới thấy rõ ràng Phì Phì gầy, thả quân cờ cầm trong tay xuống bên cạnh bàn cờ, giữ chặt tay Phì Phì, nói: “Ai da, Phì Phì, sao gầy vậy?”
“Con gái chẳng phải đều thình hành giảm béo sao? Phì Phì của chúng ta cũng giảm béo thôi.” Ông nội nâng mắt kính nói, mặt không đổi sắc cầm một quân của bà nội.
“Đúng vậy, giảm béo, bà nội, như bây giờ đẹp không?” Phì Phì dựa lên người bà nội làm nũng, chạm đến sơi dây chuyền xinh đẹp của bà nội, Phì Phì không nhịn được tán thưởng: “Bà nội, sợi dây này sao vẫn đẹp vậy.”
Vừa nhắc đến sợi dây này, bà nội nở nụ cười, nói: “Từ khi Phì Phì lên ba tuổi, liền đi theo phía sau bà nói ‘bà nội, tương lai bà chết, dây chuyền xinh đẹp này cho cháu, được không ạ?’”
Phì Phì không ngờ lúc nhỏ mình yêu tiền đến mức này, bị bà nội nói như vậy, không nhịn được xấu hổ, nói: “Bà nội, lúc đó trẻ con không biết gì mà.”
Bà nội sờ dây chuyền trên cổ nói: “Chờ con lập gia đình, bà nội liền tặng nó cho con.”
“Thật sao ạ!” Trong lòng Phì Phì vui sướng, ôm bà nội hôn một cái.
Nhưng nghĩ đến phải lập gia đỉnh, trong lòng lại buồn bã.
Phì Phì chơi cùng đám chị em họ một hồi, liền đến lúc ăn cơm chiều, Phì Phì lên lầu mời bà nội xuống ăn cơm, vừa đến cửa, liền nghe giọng bà Giả: “Phì Phì không biết gì cả. Mẹ, con vẫn chưa muốn nói cho Phì Phì biết. Mẹ nói, cứ tiếp tục như vậy không tốt sao?”
Phì Phì vừa nghe nhắc đến tên mình, theo bản năng rút chân vừa bước lại, lui đến dưới bệ cửa sổ tò mò nghe tiếp.
“Tố Liên, đứa nhỏ là con nuôi lớn, việc này, con quyết định đi, mẹ già rồi, hồ đồ, chỉ cần các con đều sống tốt, mẹ thấy liền vui vẻ rồi.” Đây là giọng của bà nội.
“Mẹ, cái này con để ở đó, lúc nào con cũng lo lắng ngày nào đó Phì Phì sẽ nhìn thấy nó, dù sao trong nhà chỉ có vài chỗ, đứa nhỏ Phì Phì này một khi không vui liền thích lục lọi, con thật sự sợ ngày nào đó bị Phì Phì nhìn thấy. Năm Phì Phì ba tuổi đã lật cái hộp này ra, dọa con đổ mồ hôi lạnh, cũng may khi đó còn nhỏ, không biết chữ, bây giờ con mang đến, do mẹ cất giữ, chắc Phì Phì sẽ không tìm ra.”
“Tố Liên, thật khó cho con, cho dù sao này Phì Phì biết, cũng sẽ không trách con không nói cho nó….”
Lúc này có một cậu em trai họ nhỏ lên lầu, Phì Phì thấy em trai họ cố tình lón tiếng nói: “Sao em nhanh hơn chị thế, mới gặp em ở đầu cầu thang, liền lên đây nhanh như vậy.”
Sau đó lại đi đến cửa phòng bà nội, cười rạng rỡ, nói: “Bà nội, mẹ, xuống ăn cơm thôi.”
Bà nội và bà Giả đối diện, bà Giả cuống quýt dùng chăn trên giường phủ lên hộp gấm màu đỏ kia, Phì Phì thu hết toàn bộ điều này vào đáy mắt, nhưng trên mặt cũng lộ biểu cảm, Phì Phì nhất định phải biết rõ ràng, bà nội và mẹ, rốt cuộc có bí mật gì giấu mình.
Mãi cho đến mùng một đầu năm, thừa dịp họ hàng bên nội đều vội vàng đến chúc tết ông bà nội, ông bà nội vội vàng ở dưới chào đón khách khứa, Phì Phì mới có cơ hội lặng lẽ vào phòng bà nội.
“Bà nội, thật xin lỗi, con thật sự muốn biết rốt cuộc hai người che giấu cái gì không cho con biết.” Phì Phì nói thầm trong lòng, tìm được chìa khóa tủ đầu giường ngay ở trong ngăn kéo của bàn trang điểm, mở tủ đầu giường của bà nội ra, Phì Phì biết bà nội thích đặt đồ có giá trị trong tủ đầu giường này, quả nhiên, hộp gấm màu đỏ kia liền lẳng lặng nằm ở một góc trong tủ đầu giường.
Phì Phì lấy cái hộp qua, đặt trong bàn tay nhìn rồi nhìn, lắc lắc hai lần, cảm thấy bên trong không có đồ gì. Phì Phì mở nó ra, bên trong là một lớp vải đỏ, xốc vải đỏ lên, hóa ra là hai giấy chứng nhận mỏng.
Phì Phì lấy hai tấm giấy chứng nhận ra, cầm đến thả xuống trên ngăn tủ, mở giấy chứng nhận ra.
Trên chứng nhận giấy trắng mực đen, Phì Phì giật mình kinh hãi làm chúng chấn động rớt xuống đất……..